Chương 117: Kế hoạch tác chiến

Mặc dù Triệu Hoài có ra sức phản kháng, nhưng đối phương càng đánh càng mạnh. Còn tiếp tục kéo dài, người thua chính là hắn ta. Mỗi thương xuất ra, va chạm đầu côn, cánh tay liền có chút run rẩy.

Vũ Phi lấy lời nói của Triệu Hoài trong trận chiến trước đây, làm tâm ngôn cho bản thân. Đã đánh là không sợ bố con thằng nào cả, bất quá thì ôm nhau chết chung. Vì thế mỗi côn đánh ra, uy lực đều kinh người.

- Xem ra, ngươi tiến bộ rất khá. Đáng khen lắm đấy!- Triệu Hoài cố mỉm cười, giả vờ chấn tỉnh mà nói. Nhưng thật chất bên trong, nội tâm đã không ngừng gào thét.

- Điều này, e là phải cảm ơn ở ngươi. Nhờ vào trận chiến đó, ta mới có sự tiến bộ rõ rệt như vậy. Đã đến lúc, ta cho ngươi thấy, thực lực chân chính của ta sau khi cảm ngộ!- Lời nói vừa dứt, trên người Vũ Phi liền mờ ảo xuất hiện khí tức màu đỏ. Thứ đó, khiến cho Triệu Hoài cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra.

- Từ từ bạn ơi, sao gấp gáp thế. Chúng ta đánh như thế này, đã là quá ổn rồi. Cần gì phải chơi lớn như vậy?- Triệu Hoài có chút hoảng loạn.

Mặc kệ lời nói của đối phương, Vũ Phi mỗi côn xuất ra uy lực đều tăng mạnh. Đây là muốn dồn ép đối thủ, lại cộng vào kĩ năng: Loạn côn truy vũ. Khiến cho đối phương, khó bề mà trở tay.

Triệu Hoài hai hàm răng cắn chặt, miễn cưỡng mà đánh. Sự việc càng ngày càng vượt khỏi tầm tay. Hắn ta cũng chỉ có thể, vừa đánh vừa lui, tìm về cơ hội thoát thân. Tình hình bây giờ, đã quá là bất lợi đối với bản thân.

Nhận thấy kẻ địch có phần yếu thế, Vũ Phi càng dồn lực mà đánh. Hắn đây là muốn, triệt để đánh bại đối thủ. Dù sao đánh thắng Triệu Hoài, cũng chính là mong muốn hiện tại của hắn ta. Và đây cũng là tâm ma duy nhất cản trở Vũ Phi, trên con đường trở thành kẻ mạnh.

Mỗi côn đánh ra, lực bộc phát đều mạnh mẽ kinh người. Những cây cối bên cạnh, không mai bị đánh trúng, đều đổ xuống như rạ. Cả cánh rừng vì thế, hoang tàn đi không ít.

Mắt thấy, sắp chống đỡ không nổi nữa. Triệu Hoài dứt khoát, xoay người bỏ chạy. Nói thế nào đi nữa bản thân cũng chỉ là mồi nhử. Cần gì phải liều mạng mà đánh với đối phương.



- Tạm biệt... hẹn ngày gặp lại!- Triệu Hoài gian manh mà nói, nhân chân mà chạy.

- Muốn chạy, nào đâu dễ như vậy!- Vũ Phi tức giận hét lớn.

Hắn ta nào đâu chịu buông tha cho kẻ địch, ngay lập tức truy đuổi gắt gao. Đây là nhất quyết, muốn đánh bại đối phương. Dù sao chuyện này, cũng chính là tâm ma trong lòng của Vũ Phi. Không triệt để tiêu trừ, hậu hoạn sau này, khó mà lường được.

Mấy người còn lại, trông thấy hai người bọn họ dần xa. Cũng không còn cách nào khác, liền nối đuôi theo sau. Đoàn người cứ thế mà di chuyển giữa rừng, hết về đông rồi lại đi tây.

Triệu Hoài đây là muốn dẫn dụ đối phương vào bẫy đã thiết kế sẵn cách đây không lâu. Đến lúc đó, mọi chuyện đều dễ giải quyết. Không cần phải ta sống ngươi chết với kẻ địch nữa. Nhưng mà hắn ta sẽ không ngờ tới, thông minh sẽ bị thông minh hại.

Trở lại khoảng thời gian trước, lúc mà đám người Long Cơ bàn bạc đối sách. Năm người bọn họ đều biết, thực lực đối thủ giờ đã ở trên phe mình. Muốn đánh thắng, thì tất nhiên là dùng đến chút thủ đoạn nhỏ.

- Dùng thủ đoạn để thắng, như vậy có quá hèn hạ không?- Thanh Hằng lên tiếng phản đối.

- Chúng ta đây là dùng trí để đối phó kẻ địch, sao lại nói là hèn hạ?- Triệu Hoài ngay lập tức, đổi trắng thay đen.

- Nhưng... chuyện này... ta thấy có phần không ổn cho lắm!- Thanh Hằng vẫn là như cũ, khó mà chấp nhận.


- Chúng ta đánh, không phải vì bản thân. Mà là vì học viện, trên vai mỗi người đều có trọng trách của riêng mình. Sao lại vì việc nhỏ, mà làm lỡ việc lớn? Thanh Hằng, cô nghĩ thử mà xem, nếu trận này chúng ta mà thua. Mọi người nghĩ về cô thế nào, gia đình và bạn bè còn xem trọng cô hay không? Đến lúc đó, cô còn xứng danh với hai chữ ' Thiên tài' của Học viện Long Cơ nữa không?- Triệu Hoài tiếp tục tẩy não đối phương. Dùng lợi ích cá nhân, che đi tội lỗi trong đó.

- Đúng đấy, với lại luật lệ lần này cũng không có cấm. Chỉ là chúng ta làm như vậy, không đúng với chuẩn mực đạo đức mà thôi. Mặc dù có chút không quang minh chính đại cho lắm, nhưng mà chúng ta thắng. Lúc thắng rồi, nói cái quái gì cũng được hết, cần gì phải sợ lời gièm pha của thiên hạ!- Thanh Đạt một bên, nói lời thêm vào, trợ giúp Triệu Hoài một phần.

- E hèm, lời hai tên đó nói ra có chút đê tiện, nhưng chúng ta đã không còn cách nào khác. Trận này đã định sẵn ngay từ đầu, chỉ có thể thắng không thể thua!- Văn Thành thuận thế mà góp vui.

Thế là, dưới công tác tư tưởng của cả nhóm, Thanh Hằng cũng không còn phản đối kế hoạch tác chiến nữa. Chuyện này, đã giải quyết ổn thỏa. Thắng hay thua, đều phải trông vào kế hoạch của bọn họ.

Mưu hèn kế bẩn tất nhiên cũng là do Triệu Hoài lập nên, đến lúc tìm người thực hiện. Bọn họ lần nào cũng vậy, đều đưa mắt nhìn về hắn ta. Muốn từ chối, lại không tài nào phản kháng lại số đông. Không còn cách nào khác, dưới sức ép của bọn họ, đành liều mạng mà đi.

Trở lại thực tại, Triệu Hoài đối chiến Vũ Phi, Vũ Văn Không cũng tham gia một chân vào trong đó. Trận chiến này từ một đối một, chuyển sang đánh hội đồng trong giây lát. Tình thế đối với Triệu Hoài mà nói, là vô cùng bất lợi.

Triệu Hoài vừa phải tránh đòn, còn phải đánh trả. Đã vậy, mỗi một rìu chém tới, tốc độ không chỉ nhanh, mà lực còn mạnh. Côn khi xuất ra, thì sự chuẩn sát trong mỗi đòn thấy rõ. Khó khăn từng nhịp, mới chống đỡ qua khoảng thời gian dài.

( Mấy tên đó làm cái quái gì thế, sao lâu như vậy còn chưa sử dụng tới bẫy?) Triệu Hoài nghi hoặc mà nhìn về xung quanh một lượt. Từ đây, trong lòng hắn ta dâng lên nỗi bất an.

Trước mắt, là không thể đối chọi với hai người bọn họ. Triệu Hoài bí quá hoá liều, trực tiếp xông vào đội hình bên địch, tấn công lấy Bảo Ngọc với Nguyễn Khiêm đang đứng cách đó không xa.

Thấy vậy, Vũ Phi cùng Vũ Văn Không, không nói nhiều lời. Lập tức truy đuổi ngay sát phía sau, không cho đối phương có cơ hội làm xằng. Ngay lúc năm người bọn họ gom lại một cục.



Lúc này, biến cố mới thực sự xảy ra. Chỉ thấy, một cái bẫy lưới to, nằm yên dưới mặt đất được kích hoạt. Đem tất cả năm người, treo lên trên cao. Hành động này, khiến cho cả đám, không khỏi ngơ ngác.

- Là tên khốn nào, sờ ngực ta thế?- Bảo Ngọc hét to đầy sợ hãi.

Triệu Hoài ngay lập tức, bóp lấy cổ Vũ Văn Không, giả vờ vô tội mà nói:' Cái tên khốn nạn, đạo đức bại hoại này. Chuyện đốn mạt như thế, ngươi cũng làm cho bằng được!' Còn về ai hung thủ, thì chắc không cần phải nói ra đâu.

- Ta... không...- Ngay lúc Vũ Văn Không định phản bác, Triệu Hoài lại ra sức bóp mạnh kết hợp với rung lắc dữ dội. Khiến cho đối phương khó thở, không nói nên lời.

Tình hình bây giờ, rất chi là tình hình. Năm người cùng nhau bị treo lên bên trong bẫy lưới, mà bốn người trong đó lại là kẻ địch. Không cần phải nói, tình thế của Triệu Hoài tất nhiên là thảm thương vô cùng.

- Chúng ta có gì từ từ nói, các ngươi nhìn ta như hổ đói thế kia. Có biết như thế, người ta sợ lắm không?- Triệu Hoài e dè mà nói, khuôn mặt liền trở nên hiền lương thục đức.

Đối phương không cần nói nhiều lời, nhân cơ hội này mà lần lượt động thủ. Người thì kẹp cổ, người thì chọc mũi. Người thì ra sức mà đánh, Bảo Ngọc là người điên nhất, dùng mười đầu ngón tay của mình mà cào cấu Triệu Hoài. Ngón chân mà dùng được, là cô ta dùng luôn rồi.

- Ta cào chết ngươi, cào chết ngươi!- Bảo Ngọc hét lớn, chứa đầy sự giận dữ trong đó. Thù hận giữa cô ta và hắn, không cần phải nói, nhiều như là cá ở ngoài Biển Đông vậy.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play