Chu Phù ngây người nhìn cuộc hội thoại, không hiểu lý do vì sao Trần Kỵ lại nhắn mấy chữ kia cho cô, vô thức nuốt nước bọt.
Cô cầm điện thoại, theo bản năng chạy về phía cửa sổ kiểu Pháp của khách sạn, trán áp vào cửa kính, vén rèm ra, ánh mắt không ngừng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhưng lại không nhìn thấy người đàn ông trong suy nghĩ của cô.
Một lúc sau, Chu Phù thu hồi ánh mắt, không khỏi cong môi cười nhạo bản thân có phải dính Trần Kỵ quá lâu rồi không. Cô mới đi công tác mấy ngày, lại tưởng tượng anh thật sự có thể xuất hiện ở thành phố lân cận cách Bắc Lâm hai tiếng đồng hồ lái xe.
Nhưng phải thừa nhận rằng suy nghĩ vừa rồi của cô hoàn toàn thực tế, sự tin tưởng của cô với anh là tuyệt đối.
Không thể kiềm chế được mong muốn gặp anh ngay tức khắc.
Chu Phù liếc nhìn khung thoại yên tĩnh. Sau khi gửi vài chữ cuối cùng, Trần Kỵ không nói gì nữa, cất điện thoại đi, tiếp tục xã giao.
Cô gái nhỏ cảm thấy hơi cô đơn, ôm điện thoại ngồi trên ghế sô pha bên cạnh giường chờ đợi, bảo rằng không đợi anh gửi tin nhắn đến nữa nhưng lại đợi đến lúc đồng hồ báo thức vang lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT