Có lẽ do trước đây Trần Kỵ miễn cưỡng không muốn để cô mang thai, hơn nữa còn kiên trì nhẫn nhịn từ chối loại chuyện này vài lần nên Chu Phù nhất thời quên mất trong loại chuyện này, anh hung hăng và cố chấp nhường nào.
Sau khi kết thúc, giọng Chu Phù khàn đến mức nói không thành lời, cô mềm nhũn dựa vào người anh, để anh từ từ mặc quần áo vào cho cô.
Dâu tây đáng yêu, váy ngủ, áo khoác.
Trần Kỵ cẩn thận mặc từng thứ lên người cô.
Giống như phấn khích mở ra một món quà, sau đó lại vô cùng quý trọng mà một lần nữa gói ghém lại.
Sau khi mặc xong, nụ cười lưu manh xấu xa bên khóe môi không ngừng, cả thể xác và tinh thần đều cực kỳ thoải mái.
Chu Phù cố gắng nâng cánh tay không chút sức lực của mình lên, đặt trên vai anh, sau đó vươn ngón tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe môi của người đàn ông, dùng chút sức lực cuối cùng, kéo khóe môi kiêu ngạo của anh xuống: “Không được cười.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play