Tới gần kỳ nghỉ dài hạn, thức đêm làm kế hoạch là việc thường ngày của khoa Kiến trúc, ký túc xá của Chu Phù cũng không ngoại lệ.

Mấy người cắm đầu vào máy tính, trong không gian chật chội, bàn phím chuột cũng thức trắng đêm không dừng lại một phút một giây.

Bảy giờ sáng, bạn cùng phòng ngả lưng vào ghế đằng sau, nhắm mắt lại xoay cổ vài cái, bắt đầu lục lọi: “Tớ không được rồi, trước nấu chén mì ăn lại nói.”

Chu Phù nghe tiếng thì nghiêng đầu nhìn qua đi, không tự giác ngáp theo một cái, khuôn mặt trong nháy mắt nhiễm vẻ mệt mỏi.

Chưa được chốc lát, bạn cùng phòng bưng tô mỳ nóng hổi đi đến bên người cô, dùng cánh tay chọc chọc đầu vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Có đói bụng không, lót dạ hai miếng này?”

“Không có việc gì.” Tay trái của Chu Phù theo thói quen ấn xuống phím lưu bài, ngẩng đầu, hữu khí vô lực* cười với cô ấy một cái: “Cậu ăn đi, tớ sắp làm xong rồi, lát nữa đến nhà ăn tùy tiện mua chút gì đó lấp bụng là được. Còn cậu thì sao, sắp xong chưa? Tớ thấy cậu cũng thức cả đêm rồi.”  

*Không có sức lực gì.

“Đừng nói nữa, ngày hôm qua cái công ty mà tớ thực tập ấy, ngay trước khi tan tầm đã gửi cho tớ một đống bản vẽ mặt phẳng, yêu cầu tớ vẽ lại toàn bộ bản vẽ chi tiết của cầu thang, hai ba chục cái, nói là trước sáng nay phải nộp. Quả thật là không phải người mà!”

Ngành Kiến trúc học tới năm thứ năm thì trường học không hề xếp chương trình học nữa mà cho sinh viên một năm thời gian dùng để thực tập. Đại đa số sinh viên đều chạy đi tìm việc sớm trước kỳ nghỉ hè của năm cuối cấp. 

“Bản vẽ chi tiết của cầu thang?”

“Ừ, thực tập còn không phải là làm cu li rẻ tiền sao?” Bạn cùng phòng cúi đầu ăn một miếng mì gói, tiếp tục nói: “Thiết kế nghiêm túc thì làm sao có thể cho chúng ta đụng vào, đều là sắp xếp cho vẽ mấy cái bản vẽ chi tiết ống lõi* của cầu thang trong vài ba năm không à.”

*Nguyên văn là 核心筒: Trong kỹ thuật kết cấu, ống là một hệ thống mà ở đó, để chống lại tải trọng hai bên, một tòa nhà được thiết kế để hoạt động giống như một hình trụ rỗng, hẫng vuông góc với mặt đất. Ống lõi nằm ở phần trung tâm của tòa nhà. Ống lõi trung tâm được hình thành bởi trục thang máy, cầu thang bộ, trục thông gió, giếng cáp, nhà vệ sinh công cộng và một số phòng thiết bị. Nó tạo thành cấu trúc ống bên trong khung ngoài với khung ngoại vi và được đổ bê tông cốt thép. Cấu trúc này rất có lợi cho lực kết cấu và có khả năng chống động đất tuyệt vời.  

Cô sinh viên húp sạch giọt nước cuối cùng, nói tiếp: “Thôi, không nói cái này nữa. À đúng rồi, không phải cậu còn chưa đi thực tập à? Sao cũng thức trắng đêm làm vậy?”

“Tớ muốn chuẩn bị Portfolio* lại một lần nữa cho tốt hơn. Hôm nay tớ có buổi phỏng vấn, có hơi khẩn trương, dù sao cũng ngủ không được.”

*Portfolio hay còn gọi là hồ sơ năng lực. Portfolio được ví như một cuốn sổ ghi lại những sản phẩm mà bạn đã làm trong quá trình làm việc. Portfolio là từ có nguồn gốc từ tiếng Pháp, trong đó porte nghĩa là cầm hay mang theo còn folio là một trang sách hay báo. Điều đó có thể nói một cách khái quát về portfolio như một tập hợp nhiều trang tin, như một nơi triển lãm các thành thích thu nhỏ của tác giả thông qua những sản phẩm hay thành tựu đã đạt được.

Bạn cùng phòng tùy ý nhìn lướt qua màn hình máy tính của cô: “Sao lại là kiến trúc cổ?”

Chu Phù trả lời chẳng ăn nhập gì: “Do công ty tớ đang chuẩn bị phỏng vấn, phương hướng chính của nó là về kế hoạch cải tạo và đổi mới các tòa nhà cổ này đó.”  

Bạn cùng phòng nháy mắt sáng tỏ: “Cậu muốn đi phỏng vấn ở công ty xây dựng Phù Trầm?”

Chu Phù nhàn nhạt gật đầu.

“Ngạch cửa của Phù Trầm thật là quá cao! Lúc trước tớ đã từng nộp sơ yếu lý lịch vào đó, nhưng HR* nhà người ta căn bản không thèm phản ứng, ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có.” Cô ấy cảm thán một câu, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Chu Phù: “Có thể được vào vòng phỏng vấn là tốt quá rồi. Tớ nghe nói, người đứng đầu của công ty xây dựng Phù Trầm, là đàn anh trước hai khóa của chúng ta, ngay cả chủ nhiệm khoa mỗi tiết học đều phải khen một trận. Nghe nói đại thần này không chỉ có trình độ chuyên nghiệp có thể treo lên đánh phàm nhân, vẫn là một người cực kỳ cực kỳ đẹp trai.”

*HR: bộ phận nhân sự - ứng dụng t-y-t.

Lông mi của Chu Phù hơi chớp chớp, cô nhìn chằm chằm vào khối gỗ có vẻ khá cũ trong tay kia, có hơi thất thần, suy nghĩ như bay tới chân trời khác.

Công ty xây dựng Phù Trầm.

Là do Trần Kỵ một tay sáng lập từ khi còn đang đi học, trong hai năm gần đây chính là cực kỳ nổi bật trong ngành.

Ngay từ đầu cô… cũng không có can đảm này, can đảm để lại lần nữa tới gần thế giới của anh.

Nhưng ở trên phần mềm thông báo tuyển dụng, cô ngoài ý muốn nhận được lời mời phỏng vấn của chính HR công ty Phù Trầm chủ động gửi tới.

Do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn là không nhịn xuống.

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.

Tầm mắt của hai người đều bị hấp dẫn qua.

Màn hình biểu hiện –

Thím.

Trên mặt Chu Phù khó có được xuất hiện vẻ bực bội, hàng lông mày nhíu lại.

Sau một lúc lâu, đối phương mất kiên nhẫn trước, ngắt điện thoại.

Ngay sau đó, màn hình lại lần nữa sáng lên, lúc này xuất hiện chính là hai tin nhắn mới.

Không cần xem cũng đã biết tìm cô vì chuyện gì.

“Lại chuẩn bị kêu cậu đi xem mắt à?”

Mặt Chu Phù không biểu cảm, trực tiếp click mở tin nhắn ra, đặt điện thoại lên bàn.

“Bây giờ điều kiện này vô cùng tốt, con tin thím đi, đi gặp một lần, nhất định sẽ có niềm vui bất ngờ!” Bạn cùng phòng đọc xong, nhịn không được phỉ nhổ: “Giả vờ giả vịt, nếu là điều kiện rất tốt thì sao lại không cho con gái ruột của bà ta gả, lần trước còn ép cậu đi gặp cái người kia, bao nhiêu tuổi?”

“Bốn mươi bảy, từng kết hôn ba lần, có bốn đứa con, con trai cả còn lớn hơn cả tớ.” Chu Phù bình tĩnh trả lời lại.

“… Thật là quá bắt nạt người khác mà! Cầm biết bao nhiêu tiền của nhà cậu như vậy mà còn không biết đủ, còn muốn bán cậu đi như bán hàng hóa nữa!”

“Nghỉ hè cậu đừng có về.” Bạn cùng phòng nhọc lòng nói.

Cô gật đầu: “Ừ, nếu mà hôm nay phỏng vấn đậu, tớ định sẽ chuyển đến ở gần công ty.”

“Khó trách hai ngày trước cậu còn nói muốn thuê nhà, tìm được rồi sao? Mấy chỗ gần công ty xây dựng Phù Trầm hình như cũng không dễ tìm nhỉ?”

Chu Phù nhàn nhạt ừ một tiếng: “Tiêu Kỳ nói bên chỗ cậu ấy vừa lúc còn trống một phòng chưa có người ở.”

“Không phải chứ, cậu thật sự muốn ở ghép với cậu ta à? Cái tính cách thích gây sự với cả khó hầu hạ của cậu ta, lâu ngày ở chung một chỗ thì chịu sao nổi!”

Tiêu Kỳ và hai người ở cùng một phòng ký túc xá, nhân phẩm thường thường. Học đại học bốn năm, mọi người nơi chốn nhường nhịn cô ta, quan hệ cũng không hòa hợp.

Chu Phù bất đắc dĩ cười: “Không còn cách nào khác, trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, không thuê chung thì tớ thật sự không đủ sức. Tốt xấu gì cũng coi như người quen, có thể yên tâm một chút.”

Tính cách của cô từ trước đến nay đều rất tốt, bạn cùng phòng lại không lạc quan như cô. Cô ấy nhíu mày dặn dò: “Tiêu Kỳ lúc trước thường xuyên không về ký túc xá ngủ, ở bên ngoài không chỉ có một người bạn trai, không chừng còn sẽ thường xuyên dẫn đàn ông về nhà. Đến lúc đó cậu phải tự mình chú ý một chút, buổi tối ngủ nhớ khóa kỹ cửa nẻo!”

Chu Phù theo thói quen nắm chặt cái khối gỗ kia ở lòng bàn tay, ngoan ngoãn đáp: “Tớ biết rồi.”

***

Thời gian phỏng vấn là ba giờ chiều.

Khi cô tới tòa cao ốc của công ty xây dựng Phù Trầm, đã có không ít người ngồi đó chờ đợi.

Mỗi người đều cúi đầu nhìn chằm chằm Portfolio trong tay, trong miệng lẩm nhẩm luyện tập nói, không khí còn khẩn trương hơn cả lúc bắt đầu vào thi đại học.  

Sự im lặng trong phòng cuối cùng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Trần Kỵ.

Lúc đó, Chu Phù mới vừa nhận tờ đơn từ nhân viên công tác, đang cúi đầu nghiêm túc điền vào, tay trái lơ đãng chống ở vầng trán nhẵn nhụi, ống tay áo sơ mi voan trắng tùy ý chảy xuống chỗ khuỷu tay mảnh khảnh.

Khu chờ vốn dĩ im lặng không một tiếng động, đột nhiên xuất hiện một trận xao động.

“Tôi không nhìn lầm chứ? Đó chính là đại thần khoa Kiến trúc của Bắc Lâm, Trần Kỵ sao?”

“Ngày đầu tiên phỏng vấn, thế mà lại có thể tận mắt nhìn thấy đại thần sao?”

“Chẳng lẽ anh ấy muốn đích thân phỏng vấn chúng ta sao?”

Nghe được hai chữ Trần Kỵ này, trong nháy mắt, Chu Phù theo bản năng nắm chặt cây bút trong tay, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt. Sau đó, cô như là nhớ tới điều gì, vội vàng kéo ống tay áo đang ở dưới khuỷu tay lên lại cổ tay, khẩn trương mà che kín mít lại cánh tay gầy yếu kia.

Lại lần nữa ngẩng đầu, người đàn ông đã thản nhiên đi ngang qua mặt cô.

Một giây cũng chưa từng dừng lại.

Trong không khí chỉ còn lại mùi hương gỗ nhè nhẹ quen thuộc nhất trong ký ức cô, không phải từ nước hoa, mà từ những khúc gỗ cổ thụ nguyên thủy nhất. 

Đôi mắt của Chu Phù đột nhiên hơi chua xót.

Cô không dám nhớ lại lần cuối cùng hai người gặp mặt là bao nhiêu năm trước.

Mấy năm thời gian, so với dáng vẻ người thiếu niên trong trí nhớ, bóng dáng của người đàn ông hình như đã cao thêm không ít. Vai rộng eo thon, âu phục giày da, sự cục cằn và ngây thơ của năm đó đã biến mất, thay vào đó là lạnh lùng và điềm tĩnh, cùng với thành thục.

Trái tim của Chu Phù không thể kiểm soát mà loạn nhịp.  

Lúc nãy anh hẳn là… không có nhìn thấy mình chứ?

Người xung quanh vẫn hưng phấn mà đè thấp tiếng nói, không ngừng thảo luận về đủ loại sự tích phong vân* có liên quan đến Trần Kỵ trong những năm anh còn đang đi học.

*Sự tích phong vân (nguyên văn là 风云事迹): những câu chuyện đặc biệt, nổi tiếng về người/vật nào đó.

Chu Phù hiếm thấy mà khó tĩnh tâm được, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bạn từ nhỏ Lăng Lộ Vũ.

[Hình như tớ… thật sự đã gặp Trần Kỵ.]

Tin nhắn mới vừa gửi đi, còn chưa kịp chờ bên kia nhắn lại, đã có một cô gái phỏng vấn xong từ bên trong đi ra ngoài.

Là khóc lóc chạy ra ngoài.

Sau đó, dần có mấy người nữa cũng ra, cả đám đều mang vẻ mặt như đưa đám.

Không ít người vây quanh quan tâm an ủi hỏi han, nhưng suy cho cùng bọn họ đều là những đối thủ xa lạ. Mấy người đi ra chẳng sợ đang khóc, cũng không muốn trả lời cụ thể rốt cuộc hỏi vấn đề gì, chỉ nói: “Quá khó khăn”, “Đại thần thật không phải người”, “Bị hỏi mà một chữ cũng trả lời được”.

Nghe những lời đó, trái tim Chu Phù như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Tới phiên cô đi vào, ngay cả bước chân cũng có vẻ cẩn thận từng li từng tí.

Trong phòng phỏng vấn, các lãnh đạo ngồi một hàng ngang trước mặt cô.  

Chỉ có Trần Kỵ, nhàn nhã mà ngồi ở ngoài cùng, lười nhác dựa nửa người vào mép bàn. Chiếc áo vest màu đen đã cởi ra, tùy ý khoác trên lưng ghế, đốt ngón tay thon dài dường như không có việc gì mà nới lỏng cà vạt, thái độ không chút để ý.

Lần này, Chu Phù đã thật sự gặp được anh sau nhiều năm xa cách.

Một đầu tóc ngắn sạch sẽ chỉnh tề. Đuôi mắt lười biếng khẽ híp. Sợi tóc mái đen nhánh trên trán tạo thành từng cái bóng mảnh khảnh, chiếu xuống đầu mũi, giấu đi con người đen láy vào sâu bên trong. Xương quai hàm sắc bén, rắn rỏi, trưởng thành hơn trước một chút, tuy vậy, cái vẻ xấu xa* vô tình lộ ra giữa lông mày và ánh mắt chính là thứ “khắc cốt minh tâm” đối với Chu Phù.

*Nguyên văn là 痞气: chỉ một người bên trong chính nghĩa, lương thiện; nhưng từ lời nói, hành động, cử chỉ thỉnh thoảng sẽ toát ra một chút “ngầu” và khá “lạnh”, không coi ai ra gì, khiến người nhìn và tiếp xúc có loại cảm giác đó là người “xấu xa”. Nhưng “xấu xa” này không phải là chỉ làm chuyện xấu, chuyện ác mà là một loại cảm giác.

Từ đầu đến tận khi kết thúc phỏng vấn, Trần Kỵ không hề nói một lời, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên, chưa từng hỏi cô lấy một câu, cũng chưa từng ngước mắt liếc nhìn cô một cái.

Chỉ có HR đặt câu hỏi cho cô.

Vấn đề cũng không được xem là khó, đều liên quan đến quy định phòng cháy chữa cháy. Chu Phù vô cùng coi trọng vấn đề phòng cháy chữa cháy, nên cô trả lời rất trôi chảy.

HR cuối cùng cũng vừa lòng mà cười một tiếng: “Thực tập sinh chú ý đến quy định phòng cháy chữa cháy là điều hiếm thấy, có vài người còn không trả lời được gì cả.”

Trông thấy thái độ của đối phương khá vừa lòng, Chu Phù thở phào nhẹ nhõm một chút.

Giọng nói của HR nhẹ nhàng rất nhiều: “Ngành Kiến trúc này vẫn rất khó khăn. Mặc dù các cô các cậu không cần phải đến công trường để thiết kế và vẽ bản vẽ, nhưng thức khuya hay tăng ca làm thêm giờ là điều khó có thể khó tránh khỏi.”

Chu Phù ngước mắt lên, nghiêm trang bắt đầu tỏ thái độ, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn: “Tôi có thể chịu khổ.”

Người đàn ông toàn bộ quá trình không nói một lời ở bên cạnh, đột nhiên cười nhạt một tiếng.

“…”

Có lẽ là bởi vì một tiếng cười nhạt không lý do của Trần Kỵ, Chu Phù chỉ cảm thấy tức ngực không thể giải thích được.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, cô đi vào toilet, hất nước lạnh lên mặt vài lần. Khi đang mơ màng ra ngoài, cô vô tình nhìn thoáng qua phía trước cửa sổ sát đất ở cách đó không xa, có một người đàn ông đang đứng ở đó.

Người đàn ông không hề quan tâm đến cô trong phòng phỏng vấn vài phút trước đang dựa nửa người vào khung cửa sổ, cà vạt không biết từ lúc nào đã bị anh kéo xuống, cổ áo sơ mi hơi lỏng ra, so với lúc trước áo mũ chỉnh tề, càng hiện “ly kinh phản đạo”*, lưng không đứng thẳng, đầu hơi hơi cúi xuống, lông mày hơi cau lại, bàn tay to che lấy ngọn lửa nhàn nhạt của bật lửa, một lúc sau, khói mù mịt lượn lờ, che khuất nửa khuôn mặt nghiêng sắc bén của anh. 

*Ly kinh phản đạo: không theo khuôn phép.

Chu Phù nhìn không rõ, nhưng trực giác cảm thấy người đó là anh.

Đang lúc tim đập thình thịch, một cuộc điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô gái. 

Thấy điện thoại biểu hiện là thím, cô vốn định trực tiếp ngắt kết nối, lại không ngờ tay bị run lên, ấn nhầm nút loa.  

Giọng nói oang oang của thím nhanh chóng xuyên qua không khí, truyền khắp hành lang: “Chu Phù, con sao vậy? Chú và thím đã nhắn tin cho con biết bao nhiêu lần, cũng đã báo trước cho con là đã hẹn ngày xem mắt rồi, con không bắt máy là có ý gì? Con nghe thím nói đi, người đàn ông lần này, cậu ta…”

Ngay cả Chu Phù cũng không chú ý rằng người đàn ông vẫn đang hút thuốc trước cửa sổ sát đất kia, không biết từ lúc nào đã dập tắt điếu thuốc và đi thẳng đến chỗ cô.  

Vài giây sau, thân hình từ cao lớn đi lướt qua bên cạnh cô, không nghiêng không lệch, đụng nhẹ vào cánh tay cô.

Màn hình điện thoại bị dính lấm tấm những giọt nước trên má cô. Tiếng điện thoại ầm ĩ đột ngột im bặt.

Cô theo bản năng nín thở, ngước mắt nhìn anh.

Trong nháy mắt hai người chạm nhau, người sau chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt không lưu lại trên người cô quá nhiều, giọng nói hờ hững: “Xin lỗi.”

Sau đó không quay đầu lại đi vào toilet sau lưng cô.

Lễ phép, xa cách, lạnh lùng.

Như là người xa lạ không liên quan chút nào.

Vị chua chát đột nhiên xuất hiện, lan tràn đến đôi mắt cô.

Chàng trai thương yêu cô nhất vài năm trước, dường như đã bị cô bỏ lại mãi mãi trong mùa đông ở đảo Kim Đường.

Điện thoại không ngừng rung lên.

Tin nhắn của cô bạn từ nhỏ Lăng Lộ Vũ điên cuồng oanh tạc: 

[Hả hả hả? Ai?]

[Trần Kỵ?]

[Trần Kỵ nào cơ?]

[Là cái người vô cùng yêu thương cậu, Trần Kỵ đó sao?]

[Cậu đâu rồi?]

Chu Phù cầm điện thoại, mờ mịt mà nhập chữ, tầm mắt phía trước dần dần trở nên ướt át, mơ hồ.

[Anh ấy hẳn là đã… Không nhớ rõ tớ…]

Mà cô vẫn như cũ không thể quên được, lần đầu tiên gặp được Trần Kỵ, mùa hè năm ấy, ánh mặt trời rực lửa trên cao, nóng cháy lại oi ả.

***

Lúc ấy Chu Phù còn đang ở trên lớp, đột nhiên một vài người được mẹ cô phái tới, vội vàng xuất hiện đón cô đi. 

Lúc cô ngồi xe đến đảo Kim Đường, cô vẫn mặc bộ đồng phục cao cấp được đặt làm.

Cô chỉ nhớ rõ lúc ấy tốc độ xe chạy nhanh như bay, khi mẹ cô gọi điện thoại tới, giọng điệu của bà ấy có chút kỳ lạ.

“Bố mẹ phải đi nước ngoài nửa năm. Khi con đến Kim Đường, phải nghe bà nội Tô bên kia nói đó! Khí hậu bên đó rất tốt, rất thích hợp để con tĩnh dưỡng. Mẹ đã nhờ người thu xếp trường học cho con, thứ hai con chỉ cần mang theo tài liệu trực tiếp lên nhập học là được.”

“Chúc Chúc, con phải nhớ kỹ, tới bên đó rồi thì cứ thanh thản ổn định mà đọc sách dưỡng bệnh, đừng liên hệ với Bắc Lâm bên này!”

“Mẹ vĩnh viễn yêu con.”

Hơn bốn giờ sau, xe hơi từ từ dừng lại.

Chu Phù nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Đã đến rồi sao?”

“Bình thường muốn đến Kim Đường thì thường phải đi bằng đường biển, vì vậy đường núi khá hẹp, xe hơi không thể chạy vào được. Có lẽ phải xuống xe đi bộ một hai kilomet mới có thể đến đó được.” Trợ lý áy náy nói: “Có điều cũng đã rất gần, đi qua cây cầu kia là tới.”

Chiếc xe mang giấy phép Bắc Lâm nhanh chóng rời đi.

Từ khi sinh ra đến lớn vẫn luôn được bảo bọc bởi sự nuông chiều, đời này của Chu Phù chưa từng đi qua đường đất đá lồi lõm gồ ghề như vậy bao giờ.  

Chiếc vali cao nửa người bị lớp cát và sỏi làm cho kẹt cứng lại, không di chuyển được.

Tiếng ve râm ran kêu từ bốn phương tám hướng, gió biển mằn mặn cuốn đi cái nóng của mùa hè, lần lượt ùa về phía cô.

Một lúc sau, tiếng gầm rú từ xa tiến đến gần, bụi bay mù mịt khiến Chu Phù không chịu nổi, che mặt ho khan.

Khi tiếng ồn lắng xuống, mấy chiếc xe máy vây quanh cô.

Những người ngồi trên xe, ai nấy cũng đều trông giống như xã hội đen.

“Yo, này cô em!”

“Trắng trẻo sạch sẽ yểu điệu, vừa nhìn là biết từ thành phố tới.”

Có người cười xấu xa: “Đi Kim Đường à? Lên xe anh chở, anh đưa em đi bay!” 

Mười mấy năm sống ngắn ngủn này của Chu Phù, chưa bao giờ cô gặp được đám lưu manh chơi bời lêu lổng như vậy. Cô khẩn trương đến nỗi các đốt ngón tay nắm chặt cần kéo của vali đều chuyển sang màu trắng xanh.

Đám người càng lúc càng gần, cô gái nhỏ cắn răng, lui hết mức có thể.  

Có lẽ là tiếng la hét đã quá tự cao tự đại.

Dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa, thiếu niên vốn đang yên lặng nằm ngửa trên chiếc xe máy màu đen, đột nhiên gạt tờ giấy can* trên mặt sang một bên, mày cau lại, trên mặt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.

*Giấy can là giấy có khả năng thấu quang cao, nghĩa là có thể cho ánh sáng đi qua. Hình ảnh minh họa:

Cả đám người quay đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, lập tức kinh hãi im bặt.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Kỵ.

Thiếu niên thân hình cao lớn, lưng hơi cong, ngồi trên xe máy, một chân lười biếng giẫm lên yên xe, chân dài còn lại tùy ý chống xuống đất. Áo thun màu đen rộng thùng thình, tùy tiện khoác trên người, tràn đầy vẻ hoang dã. Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, đứng ngược sáng, toàn thân anh mơ hồ như được phủ bởi một vầng sáng màu vàng nhạt đầy lóa mắt.

Tuy nhìn không rõ diện mạo, nhưng trong nháy mắt đó, Chu Phù dường như cảm thấy rằng cứ giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống.

Bọn họ đều kiêng kị anh.

Cô gần như là không tự chủ được, chạy trối chết về phía anh.

Năm ấy Trần Kỵ đã cao hơn cô rất nhiều, Chu Phù cố hết sức ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo đáng thương, cầu xin: “Có thể, có thể dẫn tôi đến Kim Đường một chuyến được không?”

Nhưng ánh mắt của thiếu niên sâu thẳm không thấu được, vô hình lộ ra uy hiếp và áp bách nồng đậm, sau đó khinh thường nhếch khóe môi dưới, tiếng nói lạnh lùng mà cứng rắn: “Em gái, em xem ông đây rất giống người tốt à?”

Nghe vậy, xung quanh lập tức vang lên một đống tiếng trào phúng.

“Phụt, chọn ai không chọn lại đi chọn anh Kỵ.”

“Loại con gái nghĩ mọi cách lên xe của anh Kỵ, đã đếm không nổi nữa rồi, nhưng vẫn chưa từng gặp cô gái nào có thể làm được.” 

“Anh Kỵ không chở thì đi theo bọn anh, bọn anh chở này!”

Cô gái nhỏ mím chặt môi, quật cường mà cầm lấy cần kéo của rương hành lý kéo đi, một mình gian nan đi về phía trước.

Tiếng trêu đùa vẫn còn tiếp tục vang lên, chàng trai lạnh lùng lười biếng nằm trên chiếc xe máy đen sẫm, bỗng nhiên mất đi sự bình tĩnh trước đó, chóp mũi anh chỉ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng đặc trưng phả vào mặt khi thiếu nữ vừa tiến lại gần.

Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh cô gái cắn răng bỏ đi không ngừng hiện lên trong đầu anh, càng nghĩ đến càng bực bội.

Loại công chúa thành phố được nuông chiều tới tận xương cốt từ bé, căn bản không xứng đi trên con đường đá gồ ghề lầy lội này.

Trần Kỵ đột nhiên xuống xe, như bị ma quỷ ám ảnh, đi tới trước mặt Chu Phù. Dùng bàn tay to có chút gân xanh giật lấy cái cần kéo từ trong tay cô, khuôn mặt lạnh như băng cũng không che giấu sự ngỗ ngược bẩm sinh của mình, không kiên nhẫn nói: “Lát nữa lên xe thì đừng có mà khóc.”

Chu Phù hơi giật mình, qua vài giây, cô lập tức hiểu ý anh vừa nói.

Trong nháy mắt khi xe máy nổ máy, gió biển gào thét mà bay qua gương mặt cô.

Vốn dĩ cô gái chỉ thật cẩn thận kéo lấy một góc quần áo Trần Kỵ, ngay lập tức bị đẩy lên theo quán tính, đập mạnh vào tấm lưng hơi cong của anh.

Cô theo bản năng ôm chặt lấy eo thon săn chắc của thiếu niên, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại. Trong nháy mắt đó, cô hình như ngửi được mùi vị của tử thần, ngay sau đó chính là mùi hương gỗ thô thoang thoảng trên người của Trần Kỵ.

Đợi khi tốc độ của chiếc xe cuối cùng cũng dần chậm lại, Chu Phù mới cẩn thận mở mắt ra.

Xe máy màu đen sẫm chạy dọc theo cây cầu, băng qua biển xanh vô biên.

Khi tới cổng trấn Kim Đường, thiếu niên cười nhạt, sau đó giọng nói lạnh lùng cất lên: “Còn chưa ôm đủ sao?”

Trái tim Chu Phù đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực, trên mặt không biết từ lúc nào đã rơi vài giọt nước mắt.  

Lúc xuống xe, rất không tiền đồ mà mềm chân một chút.

Trần Kỵ không chút nào thương tiếc, dùng một tay túm người lên, rồi sau đó vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng: “Mới vậy mà đã khóc rồi? Yếu ớt.”

Đám lưu manh xem náo nhiệt khoan thai tới muộn.

“Ngay cả xe anh Kỵ mà cô gái này cũng dám lên.”

“Anh Kỵ, chọc con gái nhà người ta khóc, sao còn không dỗ đi?”

Thiếu niên mặt không cảm xúc, tầm mắt lạnh lùng liếc qua.

Một đám người lập tức thu liễm nụ cười: “Tụi mày mẹ nó có ai đã từng nhìn thấy anh Kỵ dỗ người chưa?”

Đám người ngạo mạn kia rất nhanh đã giải tán sạch sẽ.

Chu Phù ngơ ngác đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Nhịp tim đập còn chưa bình phục, đầu ngón tay nhấn sâu vào lòng bàn tay.

Cuộc sống mười mấy năm qua của cô, cô luôn sống trong một thế giới bình tĩnh và ổn định, chưa bao giờ trải qua những việc ngớ ngẩn và càn rỡ như vậy.

Bọn họ căn bản không phải cùng một loại người, sau này gặp gỡ cũng nên né tránh đằng xa.

Cô lau sạch nước mắt, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, gian nan mà kéo cái vali, dựa theo ảnh chụp mà trợ lý gửi, đi từng nhà tìm căn nhà cũ trong bức ảnh.

Chờ tới tận lúc đã tìm được nó, trời đã nhá nhem tối.  

Bà lão đã đợi cô ở cửa nhà từ lâu, thấy có người tới, lập tức nhiệt tình chạy ra xách hành lý dùm cô, sau khi quan tâm hỏi han xong, bà trực tiếp dẫn cô đến bàn ăn.

“Một đường đi đến đây rất xa, cháu đi đường chắc cũng đã đói lả rồi, chúng ta ăn cơm trước đi. Bà Tô đã nấu rất nhiều món ăn ngon, chờ một chút, bà đi dọn ra cho.”

Chu Phù ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi xuống trước bàn cơm, thật cẩn thận đánh giá cái nơi xa lạ này.

Không nghĩ đến, chỉ vài giây lúc sau.

Cậu thiếu niên cả người lộ ra vẻ “ly kinh phản đạo” kia, đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc cô gái nhỏ ngước mắt lên, thình lình bắt gặp đôi mắt đen láy và sâu thẳm của anh.  

Giọng nói của bà lão rất tự nhiên: “A Kỵ đã trở lại rồi à? Đợi bà đi múc cơm cho cháu.”

“Chốc lát cơm nước xong xuôi, cháu dẫn em gái ra ngoài đi in tài liệu nhập học ra, tiện thể cũng đưa con bé đi dạo quanh đảo Kim Đường của chúng ta để con bé làm quen với hoàn cảnh xung quanh nhé!”

“…”

“?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play