Chu Phù mang gương mặt thất thần trở về bàn ăn, hai tấm rèm của cửa sổ kính đã khôi phục trạng thái đóng lại giống như vài phút trước.
Ánh mắt Trần Kỵ liếc nhìn về phía đó, cảm thấy buồn cười, không khỏi nảy lên suy nghĩ muốn bắt nạt cô, cố ý nói: “Sao lại kéo rèm vào rồi?”
Chu Phù: “...”
Ngay lúc này, Chu Phù không muốn nói chuyện với anh.
Không thấy cô trả lời, điều này hoàn toàn nằm trong dự kiến của anh, Trần Kỵ tiếp tục cố gắng kìm nén nụ cười của mình, nghiêm túc trêu cô bằng lời nói vừa rồi của chính cô: “Ban ngày ban mặt kéo rèm vào làm gì? Kéo rèm ra sẽ sáng hơn đấy. Còn là ánh sáng tự nhiên rất tốt nữa?”
Chu Phù ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Trần Kỵ!”
Trần Kỵ đang bóc thịt càng cua cho cô, thấy người bị anh trêu nóng nảy, không nhanh không chậm dùng đũa gắp một miếng, cẩn thận chấm vào nước chấm chua ngọt, cử chỉ vô cùng tự nhiên mà đưa đến miệng cho cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play