Ngày hôm sau Chu Phù ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, nếu không phải Trần Kỵ lo lắng cô không ăn trong thời gian dài sẽ đau dạ dày, tìm đủ mọi cách kéo cô rời khỏi giường để ăn cơm, biết đâu cô có thể ngủ một mạch đến chập tối.
Lúc cô gái nhỏ ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác.
Trần Kỵ sợ ánh sáng làm chói mắt cô, cũng không dám mở rèm cửa ra, trong căn phòng mờ tối, chỉ còn một chùm tia sáng màu vàng ấm áp trên tường cạnh giường, không phân biệt được là ngày hay đêm.
Người đàn ông đứng ở cạnh giường, hai tay khoanh ở trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, bộ dáng lười biếng rũ mắt liếc nhìn cô.
Âm thầm khẽ mím môi, để cho cô ôm chăn vào người mà từ từ tỉnh táo. 
Rất lâu sau, biểu cảm trên gương mặt Chu Phù có chút thay đổi, ánh mắt cũng không còn nhìn chằm chằm vào một chỗ ở dưới cuối giường, chậm rãi quay đầu nhìn thấy anh đang đứng đợi ở một bên, đương nhiên là đưa hai tay ra hướng về phía anh.
Hai người ăn ý đến mức không cần nói ra câu “Ôm em đi”, Trần Kỵ đã lập tức hiểu ngay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play