Trần Kỵ kéo căng khóe miệng, nụ cười lạnh lẽo giống như ẩn chứa vô số lưỡi dao sắc bén, khóe mắt hơi rũ xuống, không buồn nhìn đến thứ rác rưởi đó dù một cái, chỉ liếc nhìn đôi găng tay mới vừa đeo, không chút để ý mà điều chỉnh lại, còn có chút dáng vẻ nhàn hạ giống như là đang ôn lại kỷ niệm xưa với bạn cũ: “Bao nhiêu tuổi rồi, bị đánh liền gọi bố?”
“Nếu như mày gọi tao một tiếng bố, có lẽ còn có tác dụng hơn gọi những người ngoài kia nhiều.” Trần Kỵ chẹp một tiếng: “Bỏ đi, ông bố bất hạnh biết bao nhiêu, mới có thể tạo ra cái thứ như mày chứ.”
Phó Kỳ Hữu lúc này căn bản không có tâm trạng cũng không có can đảm đáp lời anh, hắn biết rõ Trần Kỵ lúc này không nhanh không chậm, nhưng bên dưới lại che giấu sự tức giận khiến người ta sợ hãi.
Phó Kỳ Hữu chỉ có thể đặt tất cả hy vọng lên người bố ở ngoài cửa, nhìn thấy bố mình đóng cửa lại, nhưng vẫn không chịu chết tâm, gân cổ lên tiếp tục hét: “Bố! Con là con trai của bố đó!”
Trần Kỵ khẽ nhíu mày, có lẽ là chê ồn quá, giày bốt quân sự bằng da màu đen sẫm thoáng nâng lên, đá mạnh vào cột la mã ở cuối giường một cước, trong nháy mắt, giường lớn bị lệch đi một nửa, trực tiếp đem Phó Kỳ Hữu trên mặt đất chắn ngang trong khoảng trống ở góc tường.
Phó Kỳ Hữu lập tức im bặt, sắc mặt trắng bệch, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đầu lưỡi Trần Kỵ uể oải chống đỡ ở má, không chút để ý nói: “Mẹ nó mày bớt hét lại đi, bố mày không chỉ có một mình cậu là con trai đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play