Nghe vậy, Chu Phù cảm thấy hoảng sợ trong lòng, lo lắng Đan Đình Đình sẽ nhớ lại cái gì, cũng lo lắng Trần Kỵ sẽ như thường lệ theo thói quen mà xuống xe và mở cửa xe cho cô, cô vội mỉm cười với Đan Đình Đình, không trả lời nghi hoặc của cô ta mấy giây trước, vội vội vàng vàng nói lời tạm biệt: “Vậy tớ đi trước nhé, ngày mai gặp.”
Trên xe, Trần Kỵ vừa mới tắt máy, thuận tay cởi dây an toàn ra, đang lúc chuẩn bị xuống xe, tay vừa mới đặt lên nút bấm mở cửa, còn chưa kịp ấn xuống, khoé mắt thoáng nhìn thấy hai tay Chu Phù siết chặt dây quai ba lô ở trước ngực, chạy từ bậc thang xuống xe.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, tay bất giác dừng lại, chỉ vỏn vẹn vài giây sau đó, cô gái đã đến bên phía ghế phụ, tự mình mở cửa lên xe rồi ngồi xuống, một loạt động tác được thực hiện vô cùng lưu loát, hồi lâu, cục tức đó vẫn không có nuốt xuống được.
Trần Kỵ thuận thế từ cửa xe liếc nhìn ra ngoài, nhàn nhạt mở miệng: “Làm gì mà vội vàng thế, không lẽ anh không chờ được em?”
“Không phải.” Chu Phù lắc đầu, không có nghĩ nhiều, nói thẳng: “Em sợ anh xuống xe sẽ bị bọn họ nhìn thấy.”
Trần Kỵ: “?”
Người đàn ông không vui mà kéo căng khoé miệng, giọng điệu không mặn không nhạt giễu cợt cô: “Ờ, ông đây không có mặt mũi để gặp ai cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play