Lúc này, Chu Phù mới sực nhận ra tính chất nghiêm trọng trong vấn đề nhận thức của cô.
Sao cô lại có thể cho rằng Trần Kỵ căn bản không hề có chút tâm tư nào dành cho cô trên phương diện kia chứ.
Vì bảo đảm an toàn, cô không định nói với anh câu cuối cùng kia.
Trần Kỵ dường như cũng không để ý lắm, sau khi mặc quần áo cho cô, anh thuận miệng hỏi: “Có thấy đói bụng không?”
Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, cô đã ngủ suốt cả một ngày, cả quãng thời gian dài không có một hột cơm nào vào bụng, nếu không đói thì hoàn toàn không có khả năng.
Chu Phù không nghĩ ngợi nhiều mà gật đầu, sau đó dừng động tác lại, đột nhiên nghiêm túc nói ra cả câu: “Ý của em là, em đói bụng.”
Trần Kỵ vốn đang tìm dép lê dưới đất cho cô, nghe thấy cô nói vậy thì lười nhác nhíu mày, ánh mắt dò xét đặt trên người Chu Phù vài giây, giọng nói trầm thấp cười lạnh một tiếng: “Em nghiêm túc như vậy làm gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play