Vừa ra đến trước cửa, Trần Kỵ cẩn thận cài từng cúc áo len sừng trâu cho Chu Phù. Sau khi cài xong, anh nhìn lướt qua một lượt, vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, cuối cùng lại quay trở về phòng thay đồ lấy thêm cho cô một chiếc khăn quàng cổ vừa dài vừa dày, quấn thật kín quanh cổ cô, để cô gái nhỏ không còn chút chỗ hở nào.
Hành động này vốn đã hình thành thói quen ngay từ trước khi còn học ở Kim Đường, lúc hai người chuẩn bị ra cửa đến trường, Trần Kỵ đều chuẩn bị kỹ càng như vậy.
Khi ấy cũng là mùa đông, cô không thích kéo khóa, không thích quấn khăng quàng cổ, Trần Kỵ lúc nào cũng phải để tâm đến cô.
Đấy là ngày trước, đột nhiên đoạn hồi ức kia chiếu lên trong tâm trí cô một hồi, khiến cô không cầm được nước mắt.
Nhưng bây giờ đã khác, người ở bên cạnh cô vẫn là anh của ngày trước. Tất cả những hồi ức đó, chỉ cần cô muốn, đều có thể diễn lại một lần.
Chu Phù không khỏi cong môi mỉm cười, hai phần ba khuôn mặt được quàng khăn kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt ươn ướt.
Mặc dù như vậy nhưng Trần Kỵ vẫn bắt gặp nụ cười của cô. Giọng nói của người đàn ông vẫn thẳng tanh như trước, mang theo khí thế ngang ngược như xưa: “Còn cười nữa? Nếu anh không quan tâm đến em thì anh đã để em mặc trần như nhộng ra ngoài rồi. Em xem có phải bây giờ đã đỡ sổ mũi chưa, có đến nửa tiếng đồng hồ không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play