Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà từ khi biết sau khi Trần Kỵ trở về nhà, không có ý định đi ra ngoài tiếp nữa thì cơn buồn ngủ của Chu Phù rất nhanh ập đến.
Giấc ngủ ngoài dự đoán, đêm nay cô ngủ rất say, vừa mở mắt ra đã là rạng sáng.
Theo thói quen, cô nằm trên giường một lúc rồi mới rời giường. Sau khi đánh răng rửa mặt làm vệ sinh cá nhân xong, cô đi xuống tầng thì thấy trên bàn ăn đã dọn sẵn vài món ăn kèm.
Trần Kỵ uể oải đi từ trong phòng bếp ra, trên tay bưng hai bát cháo nghi ngút khói.
Chu Phù thấy vậy, vội vàng chạy xuống cầu thang, tiến lại gần chỗ anh: “Để em giúp anh.”
“Tránh ra.” Giọng điệu lạnh lùng của chàng thiếu niên không thay đổi chút nào.
Chu Phù hiểu ý im lặng không nói gì nữa, tự giác ngồi vào bàn ngoan ngoãn chờ cơm.
Đồ ăn kèm rất phong phú, gồm có trứng bắc thảo sốt với dầu giấm, rau củ xào theo mùa, trứng ốp la, bên cạnh còn có một đĩa bánh quẩy cắt nhỏ thành đoạn.
Chu Phù chưa từng ăn bánh quẩy với cháo bao giờ. Ngày trước khi còn ở Bắc Lâm, trong nhà chủ yếu các cô đều chuẩn bị bữa sáng kiểu Tây, cho nên bây giờ cảm thấy khá mới mẻ.
Nhân lúc đợi Trần Kỵ ngồi xuống, Chu Phù cẩn thận chuẩn bị bát đũa cho anh.
Chàng thanh niên khẽ liếc nhìn cô, cũng không nói thêm gì, trực tiếp bắt đầu ăn.
Dáng vẻ ăn uống của anh trước sau như một, khiến người ta nhìn cảm giác cực kỳ muốn ăn.
Chu Phù lặng lẽ quan sát, bất giác ngẩng người một lúc lâu.
Khoảnh khắc đó, chàng thiếu niên đột nhiên hỏi một câu: “Muốn đến muộn hả?”
“A?” Chu Phù vừa kịp phản ứng lại, ngượng ngùng vội vàng thu hồi ánh mắt: “Không phải...”
Giọng điệu của Trần Kỵ vẫn lạnh lùng như trước: “Nhìn tôi ăn có thể no được không?”
“...”
Cô chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, không chút do dự đáp: “Cháo, cháo có hơi nóng...”
Đợi đến khi cô ăn xong bữa sáng, Trần Kỵ đã ra ngoài hút được nửa điếu thuốc.
Cô đeo cặp sách lên rồi ra ngoài theo, hai tay ngoan ngoãn nắm lấy hai quai cặp, mái tóc mềm mại rủ xuống phía trước vầng trán nhẵn nhụi, tóc dài hơi xoăn buông xõa xuống phía sau lưng, nửa phần sau như tóc công chúa, dáng vẻ giống như là một học sinh ngoan.
So với cô, chàng thiếu niên nhàn rỗi đứng bên cạnh trông có vẻ vô cùng lưu manh.
Trên người mặc một chiếc áo phông màu đen, không mặc đồng phục học sinh, cũng không thấy cặp sách đâu, hai tay trống trơn, nhìn không giống như đang chuẩn bị đi học.
Trường trung học Kim Đường cách nhà cũ của Tô Tú Thanh cũng không xa lắm, chính giữa là một ngọn đồi nhỏ, phải đi bộ một đoạn ngắn.
Đối với kiểu người hoàn toàn không có một chút tế bào vận động nào như Chu Phù, đây là nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.
Sải chân của Trần Kỵ rất dài, lại có thể lực cực tốt, vốn đã quen đi một mình, chỉ cần bước trước hai bước đã tạo ra một khoảng cách rất lớn rồi, một lúc sau theo bản năng dừng chân lại, ngoảnh lại tìm người.
Nguyên cả đoạn đường núi chỉ đi bộ mất vài phút mà phải quay lại những năm lần.
Cuối cùng, anh thật sự bị bộ dạng yếu ớt của cô cái kia chọc tức, không thể tiếp tục kiên trì nữa, sắc mặt tối sầm đi tới trước mặt cô, một tay lấy cặp sách của cô, sau đó đưa cho cô một bên quai cặp, lạnh lùng nói: “Cầm.”
Chu Phù như thể bị anh kéo đi, được giảm bớt trọng lực, trong nháy mắt đã nhẹ đi không ít.
Đi tới con đường thoai thoải hơn, cô buông tay ra, nhưng Trần Kỵ vẫn không trả lại cặp sách cho cô, cũng không biết từ khi nào, bước chân cũng chậm hơn rất nhiều.
Hai bên đường núi ngập tràn sự sống, cây cối hoa lá tốt tươi.
Chàng thiếu niên thỉnh thoảng giơ tay chặn những cành cây nhô ra giữa đường, dễ dàng hái vài quả dại từ trên cây xuống.
Cuối cùng, mặt không đổi sắc mà đưa cho Chu Phù.
Chu Phù nhất thời ngẩn người ra, không kịp phản ứng đưa tay ra nhận.
Trần Kỵ hơi cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói: “Sợ bẩn?”
“Không phải...” Cô vô thức trả lời anh.
Nhưng dường như anh không nghe thấy lời cô nói, đột nhiên thu tay về, lười biếng dùng vạt áo vò đi vò lại hai lần rồi lại đưa cho cô, giọng điệu vẫn y như cũ: “Tiểu thư.”
Đi ra khỏi ngọn đồi nhỏ, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy dòng chữ vàng trên cửa trường Trung học phổ thông Kim Đường cách đó không xa.
Đám học sinh tốp năm tốp ba mặc đồng phục màu xanh trắng đổ vào khuôn viên trường, hòa cùng tiếng đài phát thanh êm dịu bên tai.
Chu Phù bước nhanh hơn, nhưng chàng trai trẻ bên cạnh cô lại âm thầm dừng bước.
Lúc phát hiện ra, cô ngoảnh đầu lại nhìn anh: “Anh không đi à?”
“Đừng quản tôi.” Anh xoay người rời đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng: “Còn phải để tôi đưa cô vào tận chỗ chắc?”
“...”
Đúng như những gì mẹ cô đã nói qua điện thoại, mọi việc nhập học bà đã sắp xếp đâu vào đấy. Chu Phù đến trường chưa được bao lâu thì hiệu trưởng Liêu Vĩ Phúc đã đến đón cô và làm thủ tục nhập học cho cô.
Sau khi nhận sách giáo khoa và đồng phục xong, Liêu Vĩ Phúc theo tiếng chuông đưa cô vào lớp.
Chu Phù không giỏi giao tiếp, tính cách cũng không quá hướng ngoại, quả thật cô rất sợ gặp phải tình huống như thế này.
Theo yêu cầu của giáo viên chủ nhiệm lớp, cô phải đứng trên bục giảng tự giới thiệu bản thân. Khi bị nhiều ánh mắt dồn sự chú ý trên người mình như vậy, gương mặt cô đỏ như lửa thiêu.
Câu nói của cô rất ngắn, giọng nói cũng rất nhỏ.
Dù vậy nhưng chỉ cần gương mặt cực kỳ xuất chúng kia mà tiếng vỗ tay huýt sáo phía dưới không ngớt, náo loạn cả một khoảng không.
“Được rồi, được rồi, cả lớp trật tự, đang trong tiết học đấy, làm cái gì không biết?” Liêu Vĩ Phúc ổn định trật tự của lớp xong rồi quay sang nói với Chu Phù: “Bây giờ trong lớp không còn vị trí nào trống nào khác, em chịu thiệt thòi một chút nhé. Đợi cho đến khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ xong thì chúng ta sẽ căn cứ theo xếp hạng rồi điều chỉnh lại sau.”
Chu Phù nhìn theo hướng tay của Liêu Vĩ Phúc, thấy hai vị trí còn trống ở cuối dãy thứ tư bên cạnh cửa sổ.
Đây có thể coi như vị trí góc lớp, thế nhưng khi mới bước vào một môi trường xa lạ, cô thật sự khá thích vị trí này.
Bên cạnh lối đi có rất nhiều bài kiểm tra trắng, Chu Phù vô thức bước đến.
Sáng sớm, tiếng đọc sách vang vọng ở phía ban công.
Sau khi cô ngồi vào vị trí, bạn nữ ở bàn trước lập tức quay người lại nhìn cô, tiến lại gần: “Xin chào, tớ tên là Hứa Tư Điềm.”
“Tớ là Chu Phù.” Cô nhẹ giọng đáp.
“Tớ biết, cậu vừa mới giới thiệu bản thân xong mà.” Hứa Tư Điềm nhìn thẳng vào mặt cô, không khỏi thấp giọng cảm thán: “Trông cậu xinh thật đấy.” ứ n g d ụ n g t-y-t
“Cảm ơn, cậu cũng xinh mà.”
Chu Phù có chút ngại ngùng. Cô nói xong thì tùy tiện đặt tất cả sách giáo khoa vừa nhận lên chiếc bàn trống bên cạnh.
Cô còn chưa kịp thu tay về thì Hứa Tư Điềm đã cẩn thận thấp giọng nhắc nhở cô: “Bên cạnh cậu có người, đừng đặt sang chỗ anh ta.”
Chu Phù nghe vậy, vội vàng dịch chồng sách giáo khoa về, khẽ chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Vậy sao anh ta không đến?”
“Bình thường anh ta không tới đâu.” Hứa Tư Điềm như thể đã quen với chuyện này. Giọng của Hứa Tư Điềm vẫn nhỏ như cũ, sợ rằng sẽ đánh thức bạn cùng bàn Lục Minh Bạc đang ngủ gục trên bàn vậy: “Vốn dĩ anh ta lớn hơn tụi mình hai tuổi, hình như vì gia đình xảy ra chuyện nên mới bảo lưu hai năm, học cùng lớp với tụi mình.”
Chu Phù gật đầu, thấy bạn nữ bàn trước định nói gì đó xong lại thôi, hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lá gan của đối phương hơi nhỏ, lắc đầu, chỉ dặn dò: “Nếu như anh ta đến thì cậu đừng động vào anh ta là được.”
Chu Phù cực kỳ nghe lời: “Được.”
Có vẻ như người bạn cùng bàn chưa gặp mặt này nói chung chính là nhân vật không dễ động vào.
Không biết lý do vì sao, trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt ngỗ ngược khó thuần kia của Trần Kỵ.
Tiết học buổi sáng kéo dài hai mươi phút nhanh chóng kết thúc. Tiếng chuông vừa vang lên không bao lâu, hành lang không ít người đột nhiên nhào ra.
Hầu hết tất cả đều là học sinh nam, từng người từng người một thò đầu ra, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, giọng nói ngập tràn sự hưng phấn: “Đây là lớp 10A8 đúng không?”
“Đúng rồi.” Bạn học ngồi bên cạnh cửa sổ đáp lại một câu.
“Trong lớp cậu có ai tên là Chu gì gì đó đúng không?”
“Ồ, cậu tìm hoa khôi của lớp à?” Bạn học nghe xong thì vội vàng hét lên: “Chu Chi Tình, bên ngoài có người tìm cậu đấy.”
Tiếng hét lập tức thu hút không ít sự chú ý của các học sinh trong lớp.
Bạn nữ tên Chu Chi Tình, được hai ba bạn nữ khác vây quanh, vừa nghe thấy có người tìm bạn mình thì dỗi ngay lập tức: “Quả nhiên là bạn mình, Chi Tình à, lại có con trai đến tìm cậu kìa.”
“Đi, mau lên, đi.”
Chu Chi Tình cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu còn mang theo chút phiền não: “Ây da, mình còn không biết cậu ấy là ai mà...”
“Ai bảo cậu lớn lên xinh đẹp như thế này, học sinh nam trong trường đều muốn đến gặp cậu.”
Gương mặt cô ta vẫn còn ngượng ngùng khó chịu như cũ, nhưng khóe môi không khỏi cong lên, cuối cùng đưa đẩy với hội chị em kéo nhau đến cạnh cửa sổ.
Chỉ là người đứng bên ngoài vừa nhìn thấy cô đến thì buột miệng nói: “Không phải, không phải cô ấy, Chu cái gì cơ mà? Hừ, hai chữ thôi. Chính là bạn nữ xinh đẹp hôm nay vừa mới chuyển trường từ Bắc Lâm vào lớp cậu hôm nay ấy, bạn ấy ngồi ở đâu vậy? “
“À, ý cậu là Chu Phù hả? Bàn cuối cùng dãy thứ tư của lớp mình.” Bạn học ngồi cạnh cửa sổ đáp lời cậu.
Sau khi đám học sinh nam nghe xong thì ngang nhiên lướt qua Chu Chi Tình không hề do dự.
Gương mặt người phía sau dường như tối sầm trong nháy mắt.
Hội chị em bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng, đi theo hướng đám học sinh nam tiến về phía Chu Phù đang ngồi trong góc, giọng chua chát nói: “Cô ta cũng thích thể hiện quá cơ, vừa mới đến trường đã mặc váy chứ không thèm mặc đồng phục học sinh.”
“Tớ vẫn cảm thấy Chi Tình đẹp hơn.”
“Đấy là điều hiển nhiên rồi. Ngay cả Trần Kỵ cũng chủ động nói chuyện với Chi Tình cơ mà. Nhiều bạn nữ trong trường theo đuổi anh ta như vậy mà anh ta chỉ phản ứng lại với ai cơ chứ?”
Vẻ mặt chột dạ lúc nãy của Chu Chi Tình lại chuyển sang đắc ý: “Ây da, các cậu đừng nói linh tinh vậy chứ.”
...
Chiều tối sau khi tan học, Lục Minh Bạc vươn vai đứng dậy khỏi bàn học. Chuyện đầu tiên cậu ta làm sau khi tỉnh dậy chính là chạy đến chỗ Chu Chi Tình, nịnh nọt hỏi: “Hoa khôi của lớp, tối nay chúng ta đi ăn thịt nướng đi.”
Chu Chi Tình vì chuyện buổi sáng mà tâm trạng không tốt, lúc này bắt đầu thu dọn đồ đạc đi về, mặt mày khó chịu không thèm để ý đến cậu ta.
Lục Minh Bạc đuổi theo cô ta một lúc, gãi đúng chỗ ngứa của cô ta, vội vàng nói thêm: “A Kỵ cũng đến đấy, đi cùng nhé? Càng nhiều người càng náo nhiệt đúng không.”
Quả nhiên, động tác của Chu Chi Tình lập tức dừng lại, chớp mắt một cái rồi khẽ cong đuôi lông mày: “Được rồi, dù sao tối hôm nay bố mẹ tớ cũng không ăn cơm ở nhà.”
Thấy cô ta đồng ý, Lục Minh Bạc vội vàng trốn ra ngoài hành lang gọi cho Trần Kỵ.
Trong điện thoại, cậu ta thiếu điều gần như quỳ xuống cầu xin gọi Trần Kỵ là bố, phí nguyên một buổi mới mời được anh ra chỗ hẹn.
Địa điểm vẫn là quán rượu nhỏ tối hôm qua, rất gần trường trung học Kim Đường, từ trường đi bộ đến đó mất khoảng vài phút.
Lúc vào quán rượu, bên trong không hề có khách nào, đừng nói đến Trần Kỵ.
Lục Minh Bạc quen đường quen nẻo, gọi ông chủ bắt đầu chọn món, còn Chu Chi Tình dẫn theo hội chị em vào trong, cố tình nhìn xung quanh cửa hàng.
Đợi đến khi tiếng xe máy đặc biệt từ xa tiến lại gần, cuối cùng dừng lại trước cửa quán rượu.
Ánh mắt Chu Chi Tình không khỏi sáng lên, hứng thú hiển nhiên cao hẳn hơn so với trước đó.
Ánh mắt hướng lên trên người Trần Kỵ từ khi anh bắt đầu bước vào quán, không hề rời đi.
Lục Minh Bạc nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng giả vờ không quan tâm, nghịch ngợm vẫy tay với Trần Kỵ.
Đối phương hướng tầm mắt sang bên này, lông mày vô thức nhíu lại, sau khi ngồi xuống không hề nói bất cứ câu gì.
Cả bữa ăn này đều là do Lục Minh Bạc điều chỉnh bầu không khí.
Đầu tiên, theo thường lệ vẫn là nói xấu giáo viên nào quá nguyên tắc quy củ, đi học không cho ngủ trên lớp, còn bắt nộp bài tập về nhà.
“Vẫn là A Kỵ sướng nhất, không muốn đến trường thì không đến cũng được.”
“Vậy gia cảnh nhà cậu cũng giống gia cảnh nhà A Kỵ đi.”
Cuối cùng, chủ đề bất giác lại chuyển sang người mới vào lớp, Chu Phù.
Lục Minh Bạc vừa gặm xiên thịt vừa nói với Trần Kỵ: “A Kỵ, hôm nay anh không đến trường nên không biết, giáo viên chủ nhiệm cho học sinh chuyển trường ngồi cùng lớp với anh.”
Trần Kỵ khẽ cau mày, châm một điếu thuốc, cũng không quan tâm đến bạn cùng bàn mới.
“Nghe nói là chuyển từ Bắc Lâm đến đây. Em đang thắc mắc điều kiện ở Bắc Lâm tốt như vậy, tại sao lại chuyển tới chỗ chúng ta làm gì?”
Trần Kỵ dừng lại, ấn nút bật lửa.
“Đã thế lại còn là một mỹ nữ.” Lục Minh Bạc tiếp tục: “Anh không nhìn thấy thì thôi, sau giờ tự học buổi sáng, đám con trai chạy tới vây xung quanh chỗ ngồi của cậu ấy, chụp ảnh, trêu đùa. Đám con gái thì xưng chị gọi em, khiến em không làm sao mà ngủ được.”
Trần Kỵ không giấu giếm nghiến chặt răng hàm, sắc mặt tối đi không ít.
Hội chị em thấy Lục Minh Bạc khen Chu Phù nhiều như vậy, sợ rằng Chu Chi Tình sẽ khó chịu nên mở miệng phàn nàn: “Bạn nữ mới đến cứ khoa trương sao sao ấy, vừa đến trường đã không mặc đồng phục mà mặc JK để tỏ vẻ đặc biệt hay gì, chắc sợ con trai không đến tìm cô ta chắc.”
Vừa dứt lời, cả bữa Trần Kỵ chẳng mở miệng nói được hai câu, đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng trào phúng: “Cô ấy vừa mới đến đây, cô bảo cô ấy mặc đồng phục gì?”
Khoảnh khắc đó, không hề có bất cứ một âm thanh nào.
“Đi trước đây.” Trần Kỵ chào Lục Minh Bạc một câu, rồi đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa.
Lục Minh Bạc thấy vậy, vội vàng đuổi theo: “A Kỵ, sao tự dưng anh lại bỏ đi rồi?”
“Phiền.” Trần Kỵ cau mày.
“Haiz, là tại em. Em không biết anh ghét mấy đứa con gái này, nhưng em chỉ thích vẻ ngoài của Chu Chi Tình thôi... Nếu không gọi anh đến thì cô ấy sẽ không chịu đồng ý ra ngoài với em...” Lục Minh Bạc xấu hổ gãi đầu: “Nếu như cô ấy đến rồi mà anh không đến thì...”
Lục Minh Bạc nghiêm túc bắt đầu hứa hẹn: “Lần sau em nhất định không để bản thân thấp hèn như vậy nữa.”
“Được.” Trần Kỵ vỗ vai của cậu ta, cũng không để bụng: “Cậu vào trong đi, tôi về nhà ăn cơm.”
Trần Kỵ cũng không hiểu vì sao giờ phút này anh chỉ muốn về nhà ăn cơm.
Vừa về đến nhà, anh thấy một mình Tô Tú Thanh đứng trong sân, bất giác tìm kiếm xung quanh căn nhà.
Bà cụ thấy vậy, thuận miệng nói: “Chúc Chúc vẫn còn chưa về.”
Yết hầu của chàng thanh niên khẽ cử động, không tự nhiên nói: “Cháu không tìm cô ấy.”
Vừa dứt lời, anh nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, đi ra ngoài cửa, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía hướng trường trung học phải đi qua một ngọn đồi nhỏ.
Nhìn theo hướng đó hai phút, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Chu Phù đang cúi đầu xuống đất, chậm rãi tiến về phía cô.
Anh vô thức bước nhanh hơn, thấy cô không hề nhận ra mình đang đến gần, nghiêm mặt cầm lấy chiếc cặp nặng hơn lúc sáng rất nhiều.
Trái tim của Chu Phù đột nhiên hoảng hốt, ngước mắt lên nhìn thấy anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chàng thanh niên cười lạnh một tiếng: “Được đấy, ngày đầu tiên chuyển trường mà cô đi chơi ở ngoài đến mức không nỡ về nhà rồi à?”
“Hả?” Chu Phù sửng sốt một chút, sau đó vội vàng mở miệng giải thích: “Tôi không có... Tôi thực sự không nhớ mình phải đi về phía nào...” ( truyện trên app tyt )
“Mù đường.”
“...”
Chu Phù ngẫm nghĩ một lát, sau đó thận trọng hỏi: “Anh đến đón tôi sao?”
Chàng thiếu niên khẽ mím môi, một lát sau mới lạnh nhạt nói: “Vậy thì cô nghĩ nhiều rồi đấy, do tôi vô tình đi ngang qua thôi.”
“...”
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, Chu Phù không còn ngủ nướng trên giường như hôm qua nữa.
Chỉ không ngờ được rằng, Trần Kỵ còn dậy sớm hơn cả cô.
Cô nhanh chóng mặc quần áo đồng phục vào, đi xuống tầng, trên bàn đã dọn sẵn cháo và đồ ăn kèm như sáng hôm qua.
Điểm khác biệt chính là có thêm một chậu nước, trên mặt nước có vài viên đá, bên trong có một bát cháo trắng.
Chu Phù ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn thấy Trần Kỵ bưng bát cháo từ trong nước lạnh ra, đặt ở trước mặt cô.
Trong suốt khoảng thời gian đó không hề nói một lời thừa thãi nào.
Chu Phù có chút ngốc nghếch hỏi: “Đây là?”
Trần Kỵ cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo sự lười biếng: “Không phải đang nóng hay sao?”
Cô gái nghe vậy thì vô thức múc một thìa cho vào miệng, so với bát cháo nóng hổi sáng hôm qua thì bát cháo ngày hôm nay vừa miệng hơn nhiều.
Có lẽ vì không nóng lắm nên Chu Phù ăn nhanh hơn rất nhiều. Cô ăn xong rồi mà Trần Kỵ vẫn còn chưa ăn xong.
Cô đeo cặp sách lên vai, ngoan ngoãn nói với anh: “Tôi biết đường rồi, hôm nay không phải phiền anh đưa đến nơi nữa.”
Nói xong, không đợi Trần Kỵ trả lời mà lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Không có Trần Kỵ kéo cô, Chu Phù đi rất khó khăn, trên đường chậm trễ không ít thời gian, suýt chút nữa muộn học.
Vốn dĩ tưởng rằng sắp có chuông vào lớp nhưng trên đường lại yên tĩnh vô cùng.
Không ngờ, càng vào gần hành lang của lớp càng náo nhiệt.
Từng đám con gái chạy xô đến trước cửa lớp 10A8.
Thỉnh thoảng, còn thì thầm bàn tán: “Anh ấy thực sự lên lớp sao?”
“Thật, bọn tớ đến lớp bên đó nhìn rồi.”
“Anh ấy nằm trên bàn ngủ đẹp trai biết bao.”
Chu Phù hơi sững sờ, còn chưa kịp vào lớp đã bị Hứa Tư Điềm ngăn lại, lo lắng dặn dò cô: “Bạn cùng bàn của cậu đến rồi đó, nhớ phải cẩn thận biết chưa.”
Cô vô thức nhìn về vị trí bên cạnh mình.
Mới nửa tiếng trước, chàng thanh niên cùng ăn sáng với cô dưới một mái nhà, giờ phút này đây lại ngồi bên cạnh vị trí của cô, nằm gục xuống bàn mà ngủ.
“...?”
Chu Phù đột nhiên cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được.
Cô chậm rãi đi phía sau lưng anh, do dự hết lần này đến lần khác, không dám đánh thức anh dậy, thận trọng nghiêng người về phía trước, lách vào chỗ của ngồi qua khe hở phía sau lưng.
Tuy nhiên, khi vừa ngồi xuống, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.
Nhân vật mang tên “bạn cùng bàn mới” của cô đột nhiên ngẩng đầu dậy, uể oải liếc nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên vươn ngón trỏ gõ hai cái lên bàn cô, giọng nói lạnh lùng mà ngông nghênh: “Không nhìn thấy tôi à?”