Chu Phù nói xong, lập tức xấu hổ mà cúi đầu, không có mặt mũi lại nhìn Trần Kỵ.

Loại chuyện mặt dày há mồm lôi kéo làm quen này, chính là lần đầu tiên trong đời cô nói.

Thậm chí cô không cần nhìn cũng có thể đoán được có lẽ biểu cảm của Trần Kỵ giờ phút này, nhất định là không tránh khỏi mang theo trào phúng.

Người sau quả nhiên không khiến cô thất vọng, cố ý vô tình học giọng điệu không biết xấu hổ lúc nãy của cô, cũng có chút cười nhạt nói: “À, vậy thì thật đúng là quá trùng hợp đấy.”

Chu Phù: “…”

Hai người một trước một sau đi đến siêu thị, trên con đường gồ ghề lồi lõm có không ít vũng nước đọng.

Trần Kỵ chân dài, nhắm hai mắt cũng có thể nhẹ nhàng bước qua, Chu Phù lại cần phải bước dài mới vượt qua được.

Nhảy qua nhảy lại, loạng choạng ở bên cạnh, lâu lâu lại còn mất thăng bằng, lúc ấy còn quơ tay túm lấy góc áo của Trần Kỵ. 

Rồi sau đó, dưới ánh mắt cạn lời của thiếu niên, ngoan ngoãn nói xin lỗi.  

Rất kỳ diệu, mặc dù con hẻm vẫn tối om như vậy, cậu thiếu niên bên cạnh cũng trông rất dữ tợn, nhưng giờ phút này, trong lòng Chu Phù lại cực kỳ vững vàng.

Du lịch ở đảo Kim Đường phát triển cũng khá tốt, siêu thị không nhỏ như trong tưởng tượng, tuy còn kém so với Bắc Lâm, nhưng vẫn có đầy đủ những thứ cần có.

Hai người cùng bước vào cửa, Trần Kỵ tùy tay kéo lấy xe đẩy trong siêu thị, đẩy đến tay của Chu Phù: “Muốn mua cái gì thì tự đi tìm, tôi đi lấy chút đồ vật.”

Nói xong, cũng không chờ cô lên tiếng, anh lập tức đi thẳng về bên trái.    

Xem ra là có mục đích rõ ràng.

Chu Phù thì không như vậy.

Lúc trước khi còn ở Bắc Lâm, mỗi lần cô đi dạo siêu thị, không tới một hai tiếng là cô không thể bước ra khỏi siêu thị được.   

Bây giờ cô cũng không sửa lại thói quen này, dung dăng dung dẻ đẩy xe đẩy đi, lần theo thứ tự các kệ hàng, chậm rãi dạo qua hết hàng này đến hàng khác.

Trong sinh hoạt, cô được người nhà chuẩn bị đầy đủ hết tất cả mọi mặt, chưa từng phải bận tâm lo lắng điều gì, cho nên trong chốc lát cô cũng không biết mình thiếu thứ gì.

Đợi đến khi Trần Kỵ lấy xong đồ vật và quay lại, đồ ăn vặt trong xe đẩy đã chồng chất thành một ngọn núi nhỏ.

Mà chủ nhân của đống đồ ăn vặt ấy, lúc này đang nhón mũi chân, cố gắng lấy can sữa bò ở cái kệ trên cùng.

Trần Kỵ lười biếng nghiêng người dựa vào kệ để hàng ở bên cạnh, mặt không cảm xúc, nhìn cô dùng đủ mọi chiêu trò mà mãi vẫn không thể lấy được, sau đó mới thong thả ung dung tiến lên phía trước hai bước, đứng yên ở phía sau lưng cô, rồi hơi vươn tay, nhẹ nhàng cầm can sữa bò xuống dưới.

Chu Phù còn chưa phát hiện là anh đã trở lại, mặt mày không tự giác cong lên, một tiếng “Cảm ơn” còn chưa tới kịp nói ra, đã nghe thấy thiếu niên phía sau nhàn nhạt trào phúng: “Với cái đầu này thì đúng thật là chưa cai sữa được.”

Chu Phù: “…”

Cô gái nhỏ xoay người lại, trông thấy món đồ anh đang cầm trong tay, cô kéo cái xe đẩy, đẩy đến trước mặt anh.

Vốn là ý bảo anh để đồ vật vào trong xe, đỡ phải cầm trong tay.

Nào biết được thiếu niên thấy thế, đuôi lông mày khẽ nhếch, tầm mắt không chút để ý quét qua người cô, lại nhìn về cái xe đẩy, cuối cùng vẫn là thuận tay cầm lấy tay đẩy, cười nhạt nói: “Cô cũng biết cách sai khiến người khác đấy.”

“…”

“?”

Sau một lúc lâu, Chu Phù mới phản ứng lại, hình như anh hiểu lầm ý của cô rồi.

Cô định giải thích một chút, nhưng thấy anh đã cầm lấy xe đẩy, bây giờ mà nói thì có cảm giác cứ như ngụy biện vậy.  

Chu Phù ngoan ngoãn ngậm miệng lại, im lặng nhìn anh ném đồ vật vào trong xe.  

Trái ngược với cô, anh không có mua nhiều đồ như vậy. 

Đầu tiên là mấy đôi vớ trắng, rồi sau đó là… Iodophor* và băng cá nhân?

*Iodophor (Nguyên văn là 碘伏): Iodophor là sự kết hợp vô định hình của iốt nguyên tố và polyvinylpyrrolidone (Povidone). Polyvinylpyrrolidone có thể hòa tan và phân tán 9% ~ 12% iốt, và nó sẽ xuất hiện dưới dạng chất lỏng màu đen tím vào thời điểm này. Tuy nhiên, iodophors dùng trong y tế thường có nồng độ thấp hơn 1% (hoặc ít hơn) và có màu nâu nhạt. Iodophor có tác dụng diệt khuẩn phổ rộng và có thể tiêu diệt mầm vi khuẩn, nấm, động vật nguyên sinh và một số vi rút và cũng được sử dụng như một chất khử trùng diệt khuẩn trong điều trị y tế, có thể được sử dụng để khử trùng da và niêm mạc, điều trị bỏng, viêm âm đạo do trichomonas/nấm và nhiễm trùng da do nấm. Một loại khá thường thấy là Povidone Iodine (hay còn gọi là cồn đỏ). Hình ảnh minh họa: 

Chu Phù theo bản năng mở miệng hỏi anh: “Anh… anh bị thương à?”

Trần Kỵ lười biếng xốc mí mắt lên: “Bớt quản tôi đi.”

“…”

Cô mấp máy môi, không dám hỏi thêm câu nào.

Tới lúc tính tiền, Chu Phù còn đi ở phía sau dạo đông dạo tây, Trần Kỵ đã trước một bước đi tới quầy thu ngân.

Chờ đến khi cô phản ứng lại, đuổi theo anh, anh đã trả tiền xong và cầm trên tay toàn bộ đồ vật trên xe.   

“Này…” Nguyên một cái túi to, gần như toàn là đồ ăn vặt của cô, Chu Phù thật sự rất ngại.

Đường cong cánh tay đang xách túi đồ của thiếu niên vô cùng rắn chắc và khỏe. Anh chỉ nhàn nhạt trả lời: “Đi thôi.”

Trên đường về nhà, Chu Phù vài lần muốn mở miệng nói chuyện, lại e ngại vì biểu cảm lạnh như băng của người bên cạnh, ít nhiều có chút rụt rè, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng, cô vẫn không kìm được nói: “Trần, Trần Kỵ.”

Giọng nói lanh lảnh lại mang theo cẩn thận.

Hình như đây là lần đầu tiên Chu Phù gọi tên của anh.

Bước chân của thiếu niên hơi khựng lại chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó lại khôi phục như bình thường, lười biếng rũ mắt liếc cô một cái, xem như đáp lại.

“Em có thể kết bạn Wechat với anh được không?” Cô hỏi.

“Không thể.” Anh không hề nghĩ ngợi, từ chối rất dứt khoát.

Chu Phù sửng sốt một lúc, sau đó nhớ lại những gì đám lưu manh đã nói trước đó, cũng có thể đoán được phần lớn, với vẻ bề ngoài của anh, nhất định là rất nổi tiếng trong đám con gái, có lẽ cũng đã gặp rất nhiều trường hợp xin nick Wechat, cũng không thiếu lần từ chối. Abilene t-y-t

Sợ anh hiểu lầm, cô vội giải thích: “Em chỉ là muốn chuyển tiền trả lại cho anh.”

Cô chỉ vào nguyên túi đồ ăn vặt to đùng kia.

Nghe vậy, anh dừng bước chân lại, con ngươi đen láy liếc nhìn đôi mắt của cô.

Vẻ mặt kia chỉ kém nói thẳng “Cái loại thủ đoạn này của cô, tôi thấy nhiều rồi”.

Sau đó, anh cười như không cười, giọng nói có chút gợi đòn: “Ồ, thật ngại quá, tôi chỉ nhận tiền mặt.”   ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chu Phù: “…”

Về đến nhà, hai người cùng nhau lên lầu hai.

Chu Phù mở cửa phòng ngủ, Trần Kỵ trực tiếp đặt túi đồ đã mua trước cửa phòng cô, rồi quay người trở lại phòng bên cạnh.

Chu Phù vội gọi anh lại: “Đồ của anh còn chưa lấy đi –”

Đáp lại cô là tiếng đóng cửa.

Chu Phù chỉ cho là anh đã quên, cũng không nghĩ nhiều, ôm váy ngủ ra khỏi phòng ngủ, đi đến nhà tắm ở đối diện tắm rửa.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô dường như đã trải qua rất nhiều chuyện. Chu Phù mở điện thoại ra, bật một bản nhạc dương cầm để thư giãn và bình tĩnh lại.

 “The truth that you leave”

Mỗi khi cô muốn tĩnh tâm, việc thường làm nhất là nghe nhạc.

Khi nước trộn lẫn với bọt xà phòng, chảy khắp cơ thể cô, Chu Phù mơ hồ cảm thấy một cảm giác ngứa ran nhẹ cùng với chút đau đớn ở mắt cá chân.

Giội sạch bọt xà phòng đi, cô cúi người xem xét, mới phát hiện nơi đó không biết từ khi nào đã bị rách một đường.

Có lẽ là do lúc nãy bất cẩn thụt chân dẫm xuống hố nước, bị thứ gì đó cọ vào rách da.

Cô khẽ nhíu mày, có chút mê mang, trong đầu cô chợt hiện lên những món đồ hôm nay Trần Kỵ mua lại chẳng lấy đi.   

Mấy đôi vớ trắng của nữ, iodophor và băng cá nhân.

Bên kia, Trần Kỵ vừa vào phòng ngủ đã lười biếng leo lên giường nằm. 

Cánh tay anh đặt lên trán, mặt không biểu cảm, nhắm mắt lại.

Vài phút sau, như là bị ma xui quỷ khiến, anh lấy xấp tài liệu bị gấp nhỏ kia từ trong túi ra.

Anh tùy tay mở nó, nhìn chằm chằm vào bức ảnh thẻ khoảng 2 inch của Chu Phù trên tài liệu một hồi lâu.

Rồi sau đó lại cảm thấy chính mình hình như bị bệnh gì, bực bội vo xấp tài liệu thành một cục, ném xuống mặt đất ngay mép giường.

Một lúc sau, thiếu niên trầm khuôn mặt, bước xuống giường, đi đến bên cạnh bàn nhặt cục giấy trên mặt đất kia lên.

Sau khi làm phẳng, lại kẹp nó vào quyển phác thảo và ném vào ngăn kéo.

Anh tùy tay mò mẫm tìm hộp thuốc lá trên bàn, rồi ra khỏi phòng ngủ.

Khi đi ngang qua dãy hành lang, tiếng nước chảy hòa cùng tiếng nhẹ nhàng, thanh thoát của đàn dương cầm từ phòng tắm truyền đến.

Bước chân của anh vô thức dừng lại, Trần Kỵ tự nhận là anh không có bất cứ tế bào nghệ thuật tao nhã nào, nhưng không hiểu sao anh lại đứng yên nghe hết cả bài nhạc.

Cũng không biết từ lúc nào tiếng nước đã dừng lại, chờ tới khi anh lại ngước mắt lên, dáng vẻ cô gái nhỏ đang mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông, hai dây áo rộng thùng thình, tay cầm bộ quần áo cũ vừa thay ra, đập thẳng vào mắt anh.

Đôi tay và đôi chân cô nhỏ gầy, trắng nõn mà yếu ớt, đôi mắt vẫn còn ngây ngốc.

Trần Kỵ: “…”

Thiếu niên không thèm nói một tiếng, đầu cũng không quay lại, lập tức đi xuống lầu một.

Liên tiếp hút xong ba điếu thuốc, anh mới miễn cưỡng đè ép nhịp tim đập loạn như đột phát bệnh tim kia xuống.  

Điện thoại anh đột nhiên rung lên, sau khi nhận điện thoại, đối diện truyền đến giọng nói của người anh em Lục Minh Bạc: “Anh Kỵ, xong việc chưa? Tới uống chén rượu này.”

Trần Kỵ theo bản năng nhìn về phía cuối cửa sổ nhỏ ở lầu hai, thấy đèn đã tắt, anh mới thu hồi ánh mắt, rời khỏi nhà.

Chỗ uống rượu ở trong một cái tứ hợp viện*, cách tiệm net không xa.

*Nguyên văn là 小四合院里: “Tứ hợp viện” hay còn được gọi là “Tứ hợp phòng”, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông - Tây - Nam - Bắc. Thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

Nơi này đã mở được mười mấy năm, người trên đảo đều rất quen thuộc.

Thấy Trần Kỵ tới, mọi người cười chào hỏi. Lục Minh Bạc ở bên trong, nghe tiếng thì nhìn ra ngoài, vẫy tay với anh: “Anh Kỵ, ở chỗ này.”

Trần Kỵ lười biếng ngồi xuống ghế. Mấy cô gái nhỏ ở đối diện thấy vậy, trong nháy mắt đỏ bừng mặt lên.  

Lục Minh Bạc tò mò hỏi: “Anh, lúc nãy em gọi cho anh mà sao anh không đến thế?”

Trần Kỵ không chút để ý châm điếu thuốc, giọng điệu nhàn nhạt: “Trong nhà mới tới một con mèo, lắm chuyện, bày trò.”

Lục Minh Bạc chính rót rượu cho anh, thuận miệng nói một câu: “Vậy bây giờ hết chuyện rồi sao?”   

Trần Kỵ: “Mèo ngủ rồi.”

Lục Minh Bạc cười nâng chén: “Đã vậy thì đêm nay đừng về. Không say không về!”

Lời nói này vừa thốt ra, Trần Kỵ đột nhiên nhớ tới trước khi rời khỏi nhà, bà nội Tô Tú Thanh dặn anh sáng mai đưa Chu Phù đến trường báo danh, trong lúc nhất thời, ngay cả uống rượu cũng hơi mất tập trung.  

Âm nhạc trong quán mở vang tận trời, cộng thêm cả nhịp trống dồn dập khiến cho Trần Kỵ đột nhiên cảm thấy rất phiền.

Mấy cô gái ở đối diện vừa thấy anh tới đã đỏ mặt ngồi thủ thỉ với nhau, giờ phút này huých đẩy lẫn nhau, sau đó, một cô gái có mái tóc ngang vai đứng dậy, bưng một đĩa đồ vật đưa đến trước mặt Trần Kỵ, giọng nói uốn éo muốn rợn người: “Anh Kỵ, mới vừa nướng xong.”

Bên tai Trần  Kỵ chợt hiện lên giọng nói thanh thoát của Chu Phù gọi tên anh “Trần Kỵ”. So sánh với lúc đó, vị trước mắt này thật là khiến người chán ghét.

Anh cũng lười đưa tay ra nhận lấy, trực tiếp làm lơ, không kiên nhẫn mà hỏi Lục Minh Bạc ở bên cạnh một câu: “Cái bài hát quỷ gì thế?”

“Hả?” Lục Minh Bạc bị tiếng ồn của nhạc che lấp, nghe không rõ anh nói gì, cậu ta không tự giác cất cao giọng hỏi: “Anh, anh nói gì cơ? Bài hát này rất lôi cuốn mà, nhảy Disco cũng hay dùng bài này.”

Trần Kỵ nhíu mày lại: “Ồn ào.”

Cũng không biết là nói bài hát này hay là nói người phụ nữ một hai cứ nhào đến trước mặt anh nữa. 

Lục Minh Bạc thấy thế, vội nói: “Vậy anh muốn nghe bài gì, để em kêu ông chủ đổi!”

Thiếu niên bất giác nhớ đến bài hát trong nhà tắm truyền ra mà anh nghe được khi đứng ở ngoài hành lang lúc nãy, đột nhiên nói: “Có bài dương cầm nào không?”

Lục Minh Bạc: “…”

“?”

Trần Kỵ bực bội uống một ngụm rượu, cũng cảm thấy chính mình như bị bệnh nặng gì rồi, anh đứng dậy trả tiền, sau đó không thèm chào hỏi gì, đi thẳng ra khỏi quán rượu.   

Mấy cô gái thấy anh đi rồi, thất vọng nói: “Ơ kìa, sao lại đi rồi…”

Lục Minh Bạc cũng không hiểu chuyện gì: “Có lẽ… có lẽ là sợ mèo tỉnh lại?”  

“Nuôi mèo phiền toái như vậy sao? Cứ như là yêu đương vậy…”

***

Vì sáng sớm hôm sau phải đến trường báo danh nên Chu Phù tắt đèn từ rất sớm, ngoan ngoãn lên giường nằm.

Kết quả là, hình như cô bị lạ giường, cô lăn qua lăn lại hồi lâu mà cũng không ngủ được. 

Đảo Kim Đường vào ban đêm không nóng như ban ngày, gió biển bay qua ô cửa sổ, chui vào phòng, còn mang theo cái lạnh lẽo nhè nhẹ.

Chu Phù yên lặng nằm trên giường, trong đầu toàn là những chuyện đã xảy ra trong hôm nay.   

Cô không rõ tại sao mẹ cô đột nhiên lại đưa mình tới cái trấn nhỏ xa lạ này, cũng không rõ tại sao mẹ không cho cô liên lạc với người bên Bắc Lâm.

Càng không rõ vì sao sau khi tắm rửa xong, khi cô gọi điện thoại cho mẹ, dãy số lại biểu hiện là không tồn tại.

Cô càng nghĩ thì lại càng không ngủ được.

Sắc trời càng ngày càng tối, xung quanh tối đen như mực, phòng ngủ của bà nội ở tầng một, Trần Kỵ thì vừa mới ra khỏi nhà, toàn bộ tầng hai chỉ còn lại một mình cô.

Cô gái nhỏ bọc kín mình trong một chiếc chăn mỏng, liếc nhìn vào tấm rèm bị gió đêm thổi bay, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, phòng bên cạnh đột nhiên xuất hiện tiếng sột soạt.

Trái tim của Chu Phù đập liên hồi, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh trong phim kinh dị, cô sợ tới mức trùm kín cả người, cắn chặt tay không dám phát ra tiếng động.

Trong bóng đêm, thính giác như được phóng đại vô hạn.

Cô mơ hồ cảm giác được tiếng cánh cửa gỗ phòng bên cạnh cọt kẹt mở ra, sau đó tiếng bước chân hơi dừng lại một chút, rồi chậm rãi đến gần phòng ngủ của cô.

Không biết là người hay là quỷ.

Trái tim của Chu Phù đã sắp bay ra khỏi cổ họng, cô rốt cuộc không nhịn được, buột miệng thốt lên: “Trần Kỵ!”

Tiếng bước chân ngoài của đột nhiên dừng lại một chút, sau một lúc lâu, một giọng điệu quen thuộc truyền đến, châm chọc: “Cô cũng rất tự quen thuộc* đấy, ngủ còn gọi tên tôi, này không thích hợp lắm đâu?”

*Nguyên văn là 自来熟: Tự quen thuộc, theo thuật ngữ Internet, dùng để chỉ một kiểu người, kiểu người này khi gặp một người lạ sẽ bắt chuyện với người ta như là người quen biết nhiều năm, họ có thể bắt kịp bạn về bất kỳ chủ đề thảo luận nào, và thậm chí có thể biết sở thích của bạn (của họ).

Cô gái nhỏ gần như trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, giọng nói có vẻ vô cùng cảm thấy may mắn: “Anh đã trở lại rồi à?”

Giọng điệu này lại làm Trần Kỵ ngơ ra một chút, hiếm thấy không được tự nhiên nói: “Ừ…”

“Anh còn đi ra ngoài không?”

Đuôi lông mày của thiếu niên khẽ nhếch, giọng nói có chút nghịch ngợm: “Quản tôi à?”   

Chu Phù mím môi: “…”

Anh nói xong, lại cảm thấy cảm xúc khi nãy của cô hình như có chút không thích hợp, đầu lưỡi chống đỡ hàm dưới, cuối cùng vẫn là lười biếng nói: “Giờ không ra tắm rửa đi ngủ, ngày mai mẹ nó còn không phải đưa cô đi học sao?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play