“Không nhìn thấy tôi à?” Anh hỏi.
Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng lại chuyện có thể gặp anh ở trường học.
Cô có phần căng thẳng: “Thấy, tôi nhìn thấy mà.”
“Nhìn thấy?” Có lẽ là vì vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của Trần Kỵ mang theo chút nghẹn: “Thấy rồi cũng không lên tiếng à?”
Chính anh cũng không thể hiểu nổi vì lý do gì mà khi cô vừa bước vào lớp đã hành động như thể bắt đầu giữ khoảng cách với anh: “Giả vờ không nhìn thấy hả?”
“...”
“Không phải...” Chu Phù nhét cặp sách vào ngăn kéo rồi ngồi vào chỗ. Sau khi cô làm một loạt động tác xong thì phát hiện ánh mắt lười biếng của đối phương vẫn dán lên trên người mình như cũ, giống như thể không tìm được đáp án thì sẽ không từ bỏ ý định. Trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn một cách khó hiểu, mấy máy môi không biết mở miệng nói thế nào mới phải, cắn răng mới dám mở lời nói một câu: “Sao anh lại đến?”
“...”
Lời này vừa thoát ra khỏi miệng, cô cảm thấy câu hỏi này thật sự rất có vấn đề, học sinh không thể đến trường hay sao?
Tuy nhiên, Trần Kỵ dường như lại không bị câu hỏi này làm cho cứng họng, anh nhướng mày cũng không thể hiểu nổi tại sao hôm nay bản thân mình lại đến trường.
Một lúc lâu sau, Chu Phù mơ hồ nghe thấy một điệu cười nhạt quen thuộc vang lên bên tai.
Giọng nói của chàng thiếu niên kéo dài, đột nhiên trịnh trọng nói: “Đến học, ông đây, đam mê, học hành.”
Chu Phù: “...”
Con người anh, từ đầu đến cuối đều toát ra khí chất bất cần đời, từ mái tóc đến gót chân không có nửa điểm liên quan đến chuyện đam mê học hành một chút nào.
Chu Phù không biết trực tiếp ngậm miệng lại có phải cách làm đúng đắn hay không. Đây quả thật đúng là một lý do đức cao vọng trọng, đáng lẽ ra cô phải khen ngợi vài câu nhưng sau khi suy nghĩ xong cô nhẹ giọng nói: “Được, thế thì anh giỏi.”
Trần Kỵ: “...”
Lần đầu tiên, Trần Kỵ bị cô chặn họng đến mức không phản bác được câu nào.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi sáng vang lên, Hứa Tư Điềm đành phải quay lại chỗ ngồi. Nhìn thấy quyển bài tập đặt bừa trên bàn của Chu Phù hơi vượt quá ranh giới, xâm chiếm một góc nhỏ trên bàn của Trần Kỵ, cô ấy đưa tay di chuyển về vị trí phù hợp.
Chu Phù vốn nghĩ rằng bản thân cô đã đủ cẩn trọng với Trần Kỵ rồi nhưng không ngờ lại có người sợ Trần Kỵ hơn cả cô, nhất thời không nhịn được mà bật cười.
Vì nụ cười nhạt nhẽo của cô, Trần Kỵ bất giác quay đầu lại, một tay lười biếng chống lên mặt bàn đỡ cằm, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Chu Phù, có chút thất thần.
Hình như đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh mỉm cười như vậy.
Ánh nắng ấm áp phía ngoài cửa sổ khẽ vương lại trên khuôn mặt cô, má lúm đồng tiền thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.
Tiết tự học sáng hôm nay là Ngoại ngữ, Chu Phù mở sách ra, nhẹ nhàng đọc theo tiết tấu trong lớp, phát âm chuẩn xác trôi chảy.
Trần Kỵ tay không đến lớp, hiện tại coi bản thân như thể người ngoài của lớp. Anh tiện tay lấy quyển sách trên mặt bàn Chu Phù, đặt lên trên mặt bàn của mình.
Cùng với giọng nói dịu dàng ấm áp của cô, cộng thêm đống sách trên mặt bàn của mình làm gối, anh tiếp tục ngủ bù.
Ngủ một giấc cho đến khi chuông báo hiệu tan học vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Lúc đầu, Lục Minh Bạc hào hứng quay xuống, tưởng rằng có thể gặp mặt người anh em của mình ở trường, định ôn lại chút chuyện cũ nhưng thấy cảnh tượng này thì lập tức ngậm miệng lại.
Cậu ta đã từng lĩnh giáo phong ba bão táp của anh khi bị quấy nhiễu giấc ngủ, nếu như cãi nhau với anh thì có lẽ, nửa cái mạng này của cậu ta e rằng cũng không giữ nổi.
Tan học chưa đầy mấy phút, đám con trai lớp khác lại bắt đầu tụ tập bên ngoài hành lang như hôm qua.
Lần này ngựa quen đường cũ, cũng không thèm để ý bên cạnh Chu Phù có thêm một người đang gục mặt xuống bàn ngủ, tụm năm tụm ba lẻn vào cửa sau chạy đến vây quanh chỗ ngồi của cô.
Chu Phù hơi nhíu mày lại, lấy tay bịt tai lại, cũng không chịu ngẩng đầu lên, cố gắng cứu vớt chút yên tĩnh của bản thân.
Một đám con trai cười nói rôm rả, hôm qua còn chưa xin được cách thức liên lạc, hôm nay lại tiếp tục nói mấy lời tục tĩu lưu manh, ồn ào ầm ĩ, gây ra âm thanh không hề nhỏ.
Vài giây sau, chàng thiếu niên đang ngủ say bên cạnh im lặng không nói tiếng nào, đột nhiên đá vào ghế ngồi trống trơn của Lục Minh Bạc ở phía trước.
Một tiếng “đoàng” vang lên, chiếc ghế trước mặt đổ nhào xuống trước mặt mọi người.
Đám con trai vô ý thức mới bắt đầu im lặng.
“Cút hết đi cho bố mày.”
Giọng nói của chàng thiếu niên cũng không lớn nhưng lại mang theo một tia lạnh lùng đáng sợ, giọng nói trầm khàn khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt.
Có người há hốc miệng, nhỏ giọng nói: “Mẹ kiếp, anh Kỵ!”
“Đi, đi, đi, chạy nhanh lên.”
Bầu không khí xung quanh khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh như cũ.
Chu Phù vô thức siết chặt hai lòng bàn tay lại, trái tim đập dồn dập liên hồi.
Đúng lúc đó, Trần Kỵ như thể nhận ra điều gì đó, lười biếng đứng dậy ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Chỉ nhìn thấy gương mặt của cô gái nhỏ nhợt nhạt, dáng vẻ bị dọa đến mức sợ hãi, căng thẳng.
Chàng thiếu niên nhìn cô một hồi lâu, cũng không biết là vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo hay sao mà tay phải dường như không tự chủ được, đột nhiên đưa đến trước mặt cô, không hề khách khí mà nhéo một cái. Khóe môi anh không khỏi cong lên: “Căng thẳng cái khỉ gì? Không phải nói cô.”
“...”
Chu Phù chỉ cảm thấy rằng vị trí vừa bị anh véo lúc nãy, giờ phút này như thể bị thiêu rụi vậy.
Sau khi Lục Minh Bạc ăn sáng xong về lớp, nhìn thấy chiếc ghế của mình bị đổ chỏng chơ dưới đất, vẻ mặt có chút không vui: “Mẹ nó, thằng nào làm đây?”
Hứa Tư Điềm ngồi cùng bàn vội vàng ngồi xuống kéo ghế lên giúp cậu ta.
Cậu ta vô thức nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt ngạo nghễ của anh Kỵ, từ biểu cảm quen thuộc không coi ai ra gì, cậu ta lập tức hiểu ra bốn chữ “Bố mày làm đấy”.
“Làm tốt lắm.” Lục Minh Bạc lật mặt nhanh như lật bánh tráng, giọng điệu cũng nhanh chóng thay đổi: “Con mẹ nó, em ngứa mắt cái ghế hỏng này lâu lắm rồi nha, đáng bị đá!”
Trần Kỵ: “...”
Chu Phù: “...”
Chu Phù nghĩ thế là đủ rồi, nhưng hóa ra còn có thể như vậy nữa sao, cô hoàn toàn không hề ngờ đến.
Thời gian nghỉ trưa của trường Trung học Kim Đường tương đối ngắn, hầu hết học sinh không về nhà ăn. Bữa trưa thường được giải quyết ở căn tin của trường hoặc các quán ăn vặt gần trường.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Hứa Tư Điềm quay người lại, nhỏ giọng hỏi Chu Phù: “Bữa trưa cậu ăn ở căn tin hay ra ngoài ăn?”
“Hả?”
“Bữa trưa ấy.”
Chu Phù vẫn chưa có ý tưởng gì: “Tớ thế nào cũng được.”
Hứa Tư Điềm: “Vậy chúng mình ra ngoài ăn được không?”
Chu Phù vô thức nhìn người bạn cùng bàn mới của mình vẫn đang say giấc nồng.
Sau khi đến Kim Đường, hầu như bữa nào cô cũng ăn chung với Trần Kỵ, nhưng nghĩ đến bây giờ đang ở trường, đoán chắc rằng anh cũng không muốn liên quan quá nhiều với mình đâu nên cô gật đầu: “Được.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cả hai cùng nhau đi đến phố ăn vặt ở cổng sau trường.
Vừa đến giờ tan học, học sinh chen chúc trên con đường này đông như mắc cửi. Hai người bọn họ đến hơi muộn, rất nhiều cửa hàng đã có người xếp hàng dài, hầu hết gần như đã kín chỗ. abilene t-y-t
Sau khi đi ngược đi xuôi hai vòng, Hứa Tư Điềm vất vả lắm mới phát hiện ra một cửa hàng còn bàn trống, vội vàng nắm lấy tay Chu Phù chen vào: “Quán này được không?”
“Được.”
Thời tiết nóng nực, chẳng ai màng đến chuyện ăn gì ở đâu mà chỉ muốn tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống nghỉ ngơi cho nhanh.
Hứa Tư Điềm gọi mì trà cát.
Đến lượt Chu Phù gọi món, cô cẩn thận đọc thực đơn trên tường, đa phần đều là món cô chưa ăn bao giờ, nghiên cứu ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ gọi một phần canh bột súp vô cùng đơn giản, sau đó đặc biệt dặn dò: “Có thể không cho ớt được không ạ? Cháu không ăn được ạ.”
“Không thành vấn đề.” Ông chủ vui vẻ đồng ý.
Lượng người đến quán càng ngày càng đông. Có lẽ do quá bận rộn nên dễ quên những chuyện nhỏ nhặt, đến khi đồ ăn được mang lên, chén canh bột súp của Chu Phù đã có một lớp sa tế đỏ rực nổi lên trên.
Chu Phù nhận lấy bát rồi dừng động tác.
Ông chủ như thể đột nhiên nhớ ra, đưa tay vỗ trán: “Chết thật, cháu xem, tôi vội vội vàng vàng nên quên mất. Thật xin lỗi cháu, tôi lỡ cho đổ sa tế vào mất rồi, nhưng không cho nhiều lắm đâu, hay là cháu ăn tạm nhé, thật sự ngại quá.”
Thái độ của ông chủ cũng không tệ, từ trước đến giờ, tính tình Chu Phù vốn ngoan ngoãn dịu dàng, không muốn làm khó người khác, ngượng ngùng không biết phải nói thêm gì: “Được ạ.”
Cô khẽ nhíu mày, chậm rãi bưng bát canh bột súp có một lớp sa tế nổi lên đến trước mặt mình.
Chỉ vừa mới húp một ngụm nhỏ, một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, không khách khí đem bát canh kia rời khỏi tầm mắt cô.
Chu Phù theo bản năng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lười biếng của Trần Kỵ, giọng điệu của chàng thiếu niên vẫn ngạo mạn như cũ: “Chết đói rồi, tôi ăn trước nhé, không ngại chứ, bạn, cùng, bàn, mới?”
Mấy chữ “bạn cùng bàn mới” kéo dài ra, hai má Chu Phù đột nhiên nóng lên không vì lý do gì, không tự giác gật đầu.
Sau khi Trần Kỵ rời đi, Hứa Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu lo lắng hạ giọng nói: “Làm tớ sợ chết khiếp đi được, đột nhiên tự dưng lại đến đây.”
Chu Phù nghe vậy đáp: “Cậu rất sợ anh ấy à?”
Mặc dù bản thân cô cũng có vài phần sợ hãi.
“Ai mà không sợ anh ta chứ. Lục Minh Bạc hung dữ như vậy còn phải gọi dạ bảo vâng với anh ta. Tại cậu mới chuyển đến nên không biết đấy, Trần Kỵ cực kỳ nổi tiếng ở trường mình. Anh ta đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng. Rất nhiều cô gái thích anh ta nhưng cũng không dám lại gần, cũng không thấy anh ta phản ứng lại với bất kỳ ai hết.”
“Học cùng lớp với anh ta lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tớ thấy anh ta nói nhiều như thế đấy.”
Lông mi của Chu Phù hơi rũ xuống khẽ chớp chớp vài cái.
Trần Kỵ tiện tay đặt một bát canh bột súp khác lên bàn, gương mặt không chút biểu cảm đi đến trước mặt ông chủ: “Mì thịt bò, thêm nhiều thịt.”
Sau đó, lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Không cay.”
Một lúc sau, một bát mì khác lại được đặt trước mặt Chu Phù, thịt bò đầy ắp, cũng không đỏ rực sa tế.
“Ồ, vẫn là mì thịt bò, khẩu vị rất tốt, lời rồi, lời rồi, vừa đúng không cay của cậu.” Hứa Tư Điềm cúi đầu xuống ăn mì, sau đó đột nhiên lại tò mò: “Ơ nhưng mà sao Trần Kỵ lại biết được cậu không ăn cay?”
“A?” Chu Phù không hiểu sao đột nhiên lại thấy căng thẳng, gắp cho cô ấy một miếng thịt bò: “Chắc có lẽ vừa rồi anh ấy vô tình nghe được...”
Hứa Tư Điềm cũng không nghĩ nhiều, không định tiếp tục tìm hiểu sâu xa thêm nữa, chỉ thuận miệng nói một câu: “Nhưng vừa nãy anh ta chưa đến mà...”
Ngồi cách đó mấy bàn, giọng Lục Minh Bạc nhàn nhạt từ đâu truyền đến: “Anh Kỵ, không phải anh đã đồng ý đi ăn quán cá nướng lần trước hay sao? Tại sao lại muốn vào quán ăn nhỏ này...”
Giọng Trần Kỵ trầm thấp, trước sau như một: “Có ăn không?”
Chu Phù cắn một miếng thịt bò vừa tươi vừa mềm, trái tim đột nhiên đập dồn dập.
Mấy tuần nay, Trần Kỵ phá lệ, ngày nào cũng đến lớp đúng giờ.
Tuy rằng đến lớp cũng không hẳn chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng còn ngủ gật trong giờ, còn lại phần lớn thời gian anh lười biếng vẽ những bức phác thảo mà Chu Phù nhìn mãi cũng không hiểu được lên giấy copy.
Nhưng kể từ khi anh bắt đầu đến trường trở lại, đám con trai lớp khác cũng không có can đảm đến đó quấy nhiễu cô nữa.
Cũng không nhất thiết cần phải đến.
Xét cho cùng, với vẻ ngoài điển trai cùng gia thế của Trần Kỵ ngồi cùng bàn thì bất cứ ai có mắt cũng hiểu được bản thân mình hoàn toàn không có chút phần thắng.
**
Tiết trời dần dần chuyển vào thu, sau mấy trận mưa lớn xối xả buông xuống, không khí lạnh cứ thế ồ ạt lùa về.
Thân thể của Chu Phù từ nhỏ vốn đã yếu ớt, là một con ma bệnh vặt, thời tiết nóng bức cũng không sao, chỉ cần nhiệt độ giảm xuống một chút là những bệnh mạn tính lâu ngày như viêm mũi dị ứng, hắt hơi sổ mũi như có hẹn mà tìm đến tận cửa.
Khó chịu đến mức mỗi ngày nước mắt nước mũi chảy tèm lem, đỏ ửng.
Vừa nhìn đã thấy rất đáng thương.
Bà nội Tô Tú Thanh dựa theo đơn thuốc mà mẹ cô đã gửi sang cho cô, đến hiệu thuốc mua một chút thuốc theo đơn rồi về sắc lên cho cô uống.
Buổi tối hôm đó, người đi trước người đi sau lần lượt từ trường về nhà. Vừa bước vào cửa, hai người đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.
Có thể do Chu Phù đã ngửi mùi thuốc bắc từ nhỏ đến lớn, quen thuộc đến mức sớm đã thành thói quen.
Nhưng Trần Kỵ lại bất giác nhíu mày: “Mùi gì vậy ạ?”
Tô Tú Thanh nhấc nắp nồi thuốc bắc lên, xem lửa, nghe thấy giọng của cậu nhưng không ngoảnh đầu lại: “Thuốc của Chúc Chúc, ăn cơm xong nhớ uống thuốc nghe chưa.”
Trần Kỵ nhớ lại lúc đến trường thấy cô cứ cầm khăn tay, hắt hơi đến đỏ cả mắt, nhất thời không hiểu nổi bộ đồng phục học sinh ngắn tay mỏng manh trên người cô, vươn tay kéo xuống, dường như có chút tức giận, nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng giễu cợt: “Với thể trạng này của cô, mấy ngày này mà chỉ mặc thế này thôi à?”
“Cảm thấy thuốc bắc ngon quá hay sao?”
Chu Phù: “...”
Dù sao sớm tối cũng ở chung với anh được gần hai tháng, Chu Phù cũng ít nhiều hiểu được tính cách của anh, bây giờ không sợ anh như trước đây nữa.
Mặc dù thái độ của anh vẫn lạnh như băng.
Cô nghĩ ngợi một lúc, có chút không phục, nhìn Trần Kỵ cũng mặc áo đồng phục ngắn, phồng mang trợn má lên lẩm bẩm: “Không phải anh cũng vậy…”
“Cô có thấy tôi hắt hơi lần nào hay không?” Chàng trai cao hơn cô một cái đầu, lười nhác liếc mắt nhìn cô từ trên cao xuống: “Được lắm, không biết chăm sóc sức khỏe cho tốt, nhưng to gan hơn nhiều rồi nhỉ.”
“...”
Nếu đổi lại là hai tháng trước, mở miệng nói cô mấy câu, chỉ e rằng cô sẽ sợ đến mức nước mắt chảy thành sông, thế mà bây giờ còn dám mở miệng cãi lại anh.
“Lên tầng tìm đồng phục mùa đông mặc vào.” Trần Kỵ không cho cô cơ hội cự tuyệt.
“Dạ…”
Dưới lầu, Tô Tú Thanh đi từ nhà bếp ra, vỗ vai Trần Kỵ: “Sao cháu hung dữ quá vậy?”
“Cháu nào dám hung dữ với em ấy.” Giọng nói của chàng thanh niên không nhanh không chậm: “Bà của cháu ạ, bà muốn nói lý thì đấy là lý luận dịu dàng.”
Chu Phù bước chân lên tầng được một lát thì dừng lại, dịu dàng cái con khỉ khô, hung dữ muốn chết.
Buổi tối, Chu Phù ngoan ngoãn lôi bộ đồng phục mùa đông của trường Trung học Kim Đường từ trong tủ ra.
Đợt trước khi mới nhận đồng phục, Tô Tú Thanh giặt sạch sẽ cùng đồng phục mùa hè phơi khô cho cô, bây giờ lấy ra còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Chu Phù ngồi trên giường ôm bộ đồng phục mùa đông trong tay, không khỏi ngẩn người. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, khi cô vừa đến đây vẫn đang là mùa hè, bất giác cô đã ở đây được hai tháng lúc nào không hay.
Cảm giác hoang mang lo lắng lúc đầu dần dần tan biến, chỉ còn ít nhiều cảm xúc suy nghĩ nhớ nhung đến bố mẹ, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với họ, đã lâu lắm rồi bọn họ không gọi điện thoại cho cô.
Một lúc sau, Chu Phù bắt đầu mặc thử đồng phục mùa đông.
Ban đầu, do cô chuyển trường đột ngột đến đây, đồng phục đã phát cho học sinh rồi nên nhà trường không còn nhiều số đo có thể lựa chọn.
Sau khi mặc lên người xong, cô cảm giác hình như hơi to.
Người cô vốn dĩ nhỏ, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình trên người khiến cô còn nhỏ bé hơn.
Chu Phù đứng trước gương tự đánh giá bản thân, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy bộ dạng này nếu bị Trần Kỵ nhìn thấy nhất định sẽ cười nhạo cô.
Quả nhiên, Trần Kỵ không làm cô thất vọng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cô lạch bạch chạy ra mở cửa.
Mùi thuốc bắc quen thuộc ập đến ngay trước mắt.
Chàng thiếu niên lười nhác đứng trước cửa, trên tay bưng một bát thuốc, nhàn nhạt nói: “Bà nấu cho cô uống.”
“Ồ.” Cô đưa tay ra nhận lấy.
Trần Kỵ khoanh tay trước ngực, hơi dựa vào tường, không có dấu hiệu rời đi.
Chu Phù ngước mắt lên nhìn: “Sao thế?”
Trần Kỵ: “Uống tại chỗ.”
“...”
Hai tháng sống chung, Trần Kỵ cũng hiểu rõ tính cách của cô.
Cô phát cuồng đồ ngọt, không ăn được những thứ đắng, lại cực kỳ tiểu thư, ai biết được sau khi đóng cửa rồi cô có đổ thuốc đi hay không.
Chu Phù đương nhiên hiểu ý anh muốn nói gì, chột dạ nói: “Giữa người với người không thể có một chút tin tưởng được hay sao ạ?”
“Không, uống.”
“...”
Cô gái cuối cùng vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi, nhíu mày bịt mũi lại bắt đầu uống thuốc.
Trần Kỵ nhìn cô chằm chằm một hồi, cuối cùng tầm mắt rơi xuống bộ đồng phục mùa đông rộng thùng thình kia của cô, khẽ nhếch mép cười.
“?”
Tuy rằng anh không hề mở miệng nói một tiếng nào nhưng Chu Phù vẫn cảm thấy có chút bị sỉ nhục.
Vài phút sau, Trần Kỵ lại chậm rãi bưng một ly sữa bò, cúi đầu than thở: “Vẫn chưa cai sữa.”
“...”
Sáng sớm hôm sau, Chu Phù mặc đồng phục mùa đông xuống tầng, vừa nhìn thấy Trần Kỵ, cô đột nhiên khựng lại.
Con người không bao giờ mặc đồng phục lần này lại phá lệ mặc đồng phục rồi.
Còn là đồng phục mùa đông dài tay giống cô.
Hai người ngồi đối diện ăn sáng, cùng nhau đứng dậy đi học.
Ra khỏi cửa, Trần Kỵ theo thói quen đưa tay về phía cô cùng gương mặt không cảm xúc, Chu Phù hình thành thói quen đưa cặp mình vào tay anh, để anh xách hộ.
Động tác của cả hai bên đều rất tự nhiên.
Mới đi được hai bước, Trần Kỵ đột nhiên nhớ ra sáng nay Chu Phù vừa xuống tầng có chuyện gì đó không đúng lắm, nhắc nhở cô vài câu: “Từ sáng đến giờ, vừa đi xuống là cô đã nhìn chằm chằm ông đây rồi.”
“...”
Biểu hiện của Chu Phù không còn tự nhiên như trước, bắt đầu gượng gạo.
“Lý do.”
“Nhất định phải nói sao?”
“Cô thấy sao?”
Chu Phù rũ mắt xuống, ngoắc ngoắc ngón tay, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Em chỉ cảm thấy... Anh mặc đồng phục trông cũng đẹp đấy chứ.”
Không ngờ rằng cô lại nói trắng hết ra như vậy, đuôi lông mày của Trần Kỵ khẽ nâng lên, khóe môi nhất thời không giấu nổi niềm vui sướng.
Một lúc sau, Chu Phù còn bổ sung thêm: “Đồng phục quả nhiên rất có khí chất.”
Nghe vậy, giọng chàng thanh niên lại trở về ngạo mạn như cũ: “Cái đó phải xem là ai mặc nữa, cô nhìn Lục Minh Bạc đi.”
Chu Phù nhịn không được, trực tiếp bật cười thành tiếng.
Như thường lệ, Trần Kỵ ngủ gật hai tiết liền, giờ ra chơi cũng không có ý định tỉnh dậy.
Dáng người anh cao lớn, vừa nằm bò trên bàn, khoảng trống giữa chỗ ngồi và phía sau tường gần như không thừa một kẽ hở.
Chu Phù ngồi dựa vào trong, nếu muốn đi ra ngoài sẽ đánh thức anh nên chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở đó.
Gần hết tiết học thứ hai, cô bé lờ mờ cảm thấy bụng mình không đúng lắm, vừa đau vừa khó chịu,.
Cô chủ động uống mấy cốc nước nóng, nước trong bình giữ nhiệt nhanh chóng chạm đáy nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô nhìn chàng thiếu niên nằm sấp trên bàn ngủ bên cạnh, do dự một lúc lâu rồi cuối cùng phải cắn răng đánh thức anh.
Vẻ mặt Trần Kỵ ủ rũ không kiên nhẫn đứng lên, cau mày nhìn sang bên cạnh, lửa giận phừng phừng sắp bốc lên không hiểu sao đột nhiên biến mất, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng khàn khàn: “Làm gì vậy?”
Chu Phù cầm bình giữ nhiệt lên: “Anh tránh ra một chút, em muốn đi lấy thêm nước nóng.”
Trần Kỵ mắt nhắm mắt mở, còn mang theo chút biểu cảm không vui vì bị đánh thức: “Sao mà phiền thế không biết.”
Tuy rằng ngoài miệng nói cô phiền phức nhưng anh vẫn bước ra khỏi chỗ ngồi, duỗi tay ra vô cùng tự nhiên cầm lấy bình giữ nhiệt của cô, nhường chỗ cho cô đi ra.
Chàng thiếu niên nhìn từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt chạm vào đôi mắt của đối phương, lúc đó anh phát hiện ra gương mặt của cô gái nhỏ rất không đúng.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, gương mặt nhỏ tái nhợt đi.
“Cô làm sao thế?” Anh hỏi.
Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng lại, chỉ biết đứng yên ở đó, yếu ớt trả lời: “Đau bụng.”
Lời vừa dứt, hai người gần như đồng thời phản ứng.
Chu Phù sững người và không dám cử động.
Thiếu niên mặt không chút thay đổi, ánh mắt yên lặng dời về phía sau cô.
Một mảng nhỏ màu đỏ sẫm chảy ra từ gấu áo đồng phục học sinh mùa đông dài đến đùi của cô ấy.
Trần Kỵ: “...”
“Đừng nhìn…” Cô gái xấu hổ đến mức sốt sắng nhìn anh: “Làm sao bây giờ…”