Tại phòng làm việc riêng của Mễ Lạp Kiệt trong bệnh viện.

Một người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế tựa, áo khoác của anh được đặt sang một bên, để lộ cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, nơi có một số vết sẹo khủng khiếp.

Mễ Lạp Kiệt tiêm xong thuốc ức chế, cố dùng thêm sức mạnh chữa trị của Thiên sứ.

Giọng nói của Lệ Lăng Phong vang lên: “Vô dụng thôi.” 

Mễ Lạp Kiệt có chút tò mò nhìn anh: “Tại sao.” 

Lệ Lăng Phong hạ tay áo xuống, thấp giọng nói: “Sau khi trở về từ Hắc động, tôi đã tìm quân y giỏi nhất trong quân đội, năng lực chữa trị của các Thiên sứ không có tác dụng đối với tôi.”

Trái tim Mễ Lạp Kiệt chìm xuống: “Không có hiệu quả sao?” 

Lệ Lăng Phong gật đầu.

Mễ Lạp Kiệt nhìn các chỉ số trên dụng cụ đo, mặt nghiêm túc: “Cậu có biết không, cách đây không lâu, có một hội thảo y tế tư nhân ở Đế quốc. Vấn đề thảo luận chính trong cuộc hội thảo này chính là tại sao đội quân của cậu có thể sống sót trong một môi trường không có vật tư tiếp tế trong suốt thời một gian dài như vậy, sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng cho dù có diễn tập bao nhiêu lần đi chăng nữa, kết quả vẫn thất bại.”

Có thể nói rằng chuyện Lệ Lăng Phong có thể dẫn dắt binh sĩ sống sót chính là một kỳ tích.

Phép lạ như vậy sẽ không tái diễn được nữa.

Bởi vì sự tồn tại của Lệ Lăng Phong chính là truyền kỳ không thể bắt chước được.

Một người đàn ông dựa vào ý chí và tinh thần lực mạnh mẽ  của mình để thoát khỏi trùng vây, tài lãnh đạo và khả năng quyết đoán khiến anh ta trở thành thống lĩnh duy nhất của ba đại quân trong Đế đô.

Mễ Lạp Kiệt nói: “Trước kia, đã có rất nhiều tinh cầu khác lăm le muốn xâm lược tinh cầu của chúng ta. Nhưng từ sau khi cậu trở về bọn họ mới từ bỏ ý định đó nếu chuyện tinh thần lực của cậu gặp vấn đề truyền ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.”

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt nhìn hắn: “Tôi còn bao lâu nữa.” 

Căn phòng chìm trong yên lặng.

Một lúc sau, Mễ Lạp Kiệt nói: “Tinh thần lực của thú nhân rất dễ mất khống chế, của cậu vốn đã rất cao, bây giờ lại càng bấp bênh. Thuốc ức chế tinh thần lực chỉ có thể có tác dụng giữ ổn định trong vài năm, mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mỗi ngày đều sẽ rất đau đớn, nếu...”

“Nếu cậu  từ chức và điều trị thật tốt ngay từ bây giờ, tôi tin tôi sẽ có thể ổn định tình trạng của cậu.”

Lệ Lăng Phong mở miệng nói: “Nếu tôi giao ra binh quyền trong tay, cậu cho rằng tôi có thể còn sống sao?” 

Hoàng thượng tuyệt đối sẽ là người đầu tiên muốn anh chết.

Bác sĩ nghẹn lại, hắn không thể bác bỏ câu này, bởi vì tất cả những điều Lệ Lăng Phong nói đều đúng.

Thế giới này chính là điên rồ như vậy.

Lệ Lăng Phong đứng dậy, mặc áo khoác vào nhìn hắn nói: “Đừng nói chuyện này với em ấy.” 

Mễ Lạp Kiệt nói: “Cậu muốn giấu nhưng liệu cậu  có thể giấu được bao lâu chứ?”

Lệ Lăng Phong quay đầu lại nói: “Em ấy tâm tư đơn thuần, là kiểu người không thể giấu tâm sự, biết chuyện này chỉ làm em ấy thêm lo lắng mà thôi.” 

Mễ Lạp Kiệt cười cười— người mà tâm tư đơn thuần đó có thể tự mình thoát khỏi Bá Ân đó.

Nhưng khi nghe lời này hắn có chút xúc động, thiến niên máu lạnh vô tình trong quá khứ bây giờ đã có người mình quan tâm.

“Vậy thì cậu  có bao giờ nghĩ rằng nếu một ngày nào đó cậu xảy ra chuyện, cậu ấy lại không có chuẩn bị tâm lý gì cả.” hắn đưa ra giả thiết: “Vậy cậu ấy sẽ vô cùng đau buồn không?”

Lệ Lăng Phong mặc bộ quân phục đứng dưới ánh đèn, cụp mắt xuống nhẹ giọng nói: “Em ấy sẽ không. Có thể thoát khỏi tôi đối với em ấy mới là chuyện tốt.”

Dù sao những năm tháng anh không ở nhà, Giản Thành Hi đã nghĩ đến việc bỏ trốn.

Sau khi anh trở về, cậu vì sợ hãi anh mới không bỏ đi.

Giản Thành Hi luôn muốn được tự do, nhưng anh muốn khóa người ở bên cạnh thêm vài năm nữa.

Là anh ích kỷ, nhưng vậy thì sao?

Năm đó, anh đã cứu mạng em ấy, là em ấy nợ anh.

Cho nên, dù Giản Thành Hi không muốn, cũng phải ở cạnh anh.

***

Hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Giản Thành Hi ngạc nhiên đứng nhìn con gái mình, Toái Toái bất lực lặp lại: “Baba, cô giáo nói rằng nhà trường sẽ tổ chức đại hội thể thao giữa phụ huynh và học sinh!” 

Giản Thành Hi vẫn chưa hoàn hồn lại: “Cô giáo có gửi thông báo không?” 

Lệ Toái Toái gật đầu nói: “Có ạ!”

Giản Thành Hi nhận lấy tờ thông báo. Trong danh sách đăng ký có rất nhiều môn thể thao chẳng hạn như điền kinh, bắn súng, thậm chí có cả chiến đấu. Những hạng mục này không có vấn đề gì khi xem riêng, nhưng khi kết hợp với nhau thì đúng là lớn!

Giản Thành Hi liên tục xác nhận: “Đây là trường mẫu giáo của các con?” 

Lệ Toái Toái gật đầu: “Dạ!” 

Giản Thành Hi im lặng, điền kinh cậu có thể hiểu được, thế bắn súng này là gì?

Cô Lý tình cờ nhìn thấy bọn họ đứng ở chỗ này thì chủ động đi tới, nhiệt tình đề cử: “Giản tiên sinh, đại hội thể thao lần này hoan nghênh các bậc phụ huynh có thể tham gia.”

Giản Thành Hi khó hiểu: “Phụ huynh cũng phải tham gia sao, không phải mấy đứa nhỏ tham gia là được rồi sao?” 

Giáo viên giải thích: “Tất nhiên là không rồi, trong quá trình phát triển của con cái không thể tách khỏi sự đồng hành của cha mẹ. Một trong những mục đích chính của đại hội thể thao lần này là kéo gần khoảng cách giữa phụ huynh và học sinh. Ngài xem gia đình mình muốn đăng ký môn thể thao nào, sau đó giao cho lớp trưởng là được rồi.” 

Giản Thành Hi gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.!”

Khi bọn họ chuẩn bị rời đi.

Cô Lý vội vàng kéo Giản Thành Hi lại, nhỏ giọng: “Giản tiên sinh, tuy rằng không muốn nhưng tôi vẫn phải nói với anh, mong anh hãy hãy chú ý đến sự phát triển toàn diện của trẻ nhỏ.”

Giản Thành Hi có chút khó hiểu khi nghe thấy lời này: “Đây là…Ý của cô là gì?”

Cô Lý nhìn về phía Lệ Toái Toái và Lệ Trầm đang chơi bên bồn hoa ở gần đó, hai đứa nhỏ đứng cạnh nhau ngắm cây cỏ, thoạt nhìn trông rất hài hòa, cũng không có vấn đề gì, nhưng chúng hầu như không chơi với những bạn học khác, như thể chúng đang ở trong thế giới riêng của mình.

Giáo viên hít sâu một hơi nói: “Trong lớp, ngoại trừ môn ma dược những môn còn lại Toái Toái hầu như không hứng thú, thậm chí cũng không tiếp xúc với những bạn học khác.”

Cậu sững sờ, sau khi hiểu ý của cô giáo, quay đầu nhìn Lệ Toái Toái.

Giáo viên nói: “Tôi hy vọng rằng ngài có thể hướng dẫn đứa nhỏ thật tốt, đừng để bé quá khép kín, phải tham gia nhiều hoạt động hơn.”

Giản Thành Hi gật đầu nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, tôi hiểu.” 

Cô giáo gật đầu yên tâm.

Sau khi chào tạm biệt cô giáo, Giản Thành Hi vừa đi vừa từ từ tiêu hóa lời nói của cô.

Giọng nói của Lệ Toái Toái vang lên: “Baba!”

Giản Thành Hi ngước lên nhìn bé, cô gái nhỏ dưới ánh mặt trời nở nụ cười thật tươi, bé chỉ vào những bông hoa trong vườn: “Nhìn xem con tìm được cái gì này!” 

Giản Thành Hi bước tới hỏi: “Cái gì vậy?”

Lệ Toái Toái chỉ chỉ: “Toái Toái và caca đã tìm thấy rau dại.”

(*Tới đây đổi anh trai = caca tại thấy thích thôi à)

Giản Thành Hi nhìn xuống, không ngờ trong bồn hoa lại có rau dại mọc thật, bình thường ở đây đều có người dọn dẹp, có thể là do sơ suất nên bỏ qua cây rau dại này.

“Ba, chúng ta đào về làm bánh đi.”

Giản Thành Hi cười nói: “Cái này để ba đào là được rồi, con và caca không đi chơi với những bạn học khác sao?”

Lệ Toái Toái lắc đầu.

Giản Thành Hi nghĩ đến lời nói của cô giáo, trong lòng hơi chùng xuống, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn hỏi: “Tại sao vậy?” 

Lẽ nào là vì chúng bị những đứa nhỏ khác xa lánh sao?

Trái tim cậu chùng xuống.

Ai ngờ—Lệ Toái Toái nói: “Bởi vì các bạn khác chỉ lo chơi đùa thôi, nhưng Toái Toái và caca tìm thấy rau làm đồ ăn, giỏi hơi bọn họ nhiều.”

“......”

Hình như còn rất có lý.

Giản Thành Hi hiểu rồi, hai đứa nhỏ nhà mình theo chủ nghĩa thực dụng mà.

Cái này có liên quan đến hoàn cảnh sống của đứa nhỏ từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành. Lệ Toái Toái và Lệ Trầm sống trong Thành Ngầm từ khi còn nhỏ, bởi vì nguyên chủ ngược đãi, thường xuyên ăn bữa nay bỏ bữa mai. Vì vậy, hai đứa tự nhiên không ham chơi như những đứa nhỏ khác.

Giản Thành Hi nghĩ thông suốt điều này, ngay lập tức hiểu gốc rễ của vấn đề.

“Hôm nay, cô giáo nói với ba rằng có thể đăng ký tham gia đại hội thể thao.” Giản Thành Hi bế đứa nhỏ lên xe: “Tiểu Trầm và Toái Toái có muốn tham gia không?” 

Lệ Toái Toái ngẩng đầu nhìn Giản Thành Hi, giọng nói của bé gái giòn tan: “Đại hội thể thao có thi bắt thỏ hay đấu ma dược không?” 

Giản Thành Hi sững sờ, lắc đầu nói: “Cái này thì không có.” 

Lệ Toái Toái cúi đầu nói: “Vậy Toái Toái không muốn tham gia.” 

Quả nhiên, đứa nhỏ không muốn tiếp xúc những thứ không mang lại lợi ích.

Giản Thành Hi không có trách đứa nhỏ, ngược lại, cậu kiên nhẫn chấp nhận ý muốn của bé.

Cậu để hai đứa nhỏ ngồi trên ghế sô pha, nhẹ giọng nói: “Tại sao Toái Toái loại thích ma dược?” 

Búp bê nhỏ Lệ Toái Toái, nói: “Bởi vì Toái Toái cảm thấy Hoàng hậu rất mạnh mẽ, cho nên con cũng muốn trở thành nữ nhân lợi hại như vậy!”

Giản Thành Hi nghiêm túc nói: “Nhưng Hoàng hậu ngoài ma dược ra còn biết rất nhiều thứ khác nha!”

Lệ Toái Toái sửng sốt.

“Hoàng hậu có thể lợi hại vì bà ấy làm ra được gương ma thuật nè và lược nữa, phải không?” Giản Thành Hi đếm cho bé xem: “Con xem, bà ấy biết rất nhiều phải không, không chỉ mỗi ma dược.” 

Cậu muốn nói cho con gái cần phải phát triển toàn diện.

Quả nhiên, Lệ Toái Toái thật sự nghe lọt tai, bé có chút lo lắng nói: “Vậy Toái Toái...”

Giản Thành Hi mỉm cười: “Cho nên, Toái Toái nên học thêm các môn học khác, giống như Alice học lớp thủ công mỹ nghệ vậy.” 

Lệ Toái Toái dường như đã hiểu: “Toái Toái hiểu rồi, sau này con sẽ học nhiều hơn Alice, cũng sẽ học các môn học khác nữa.”

Trong lòng Giản Thành Hi cảm động, đứa nhỏ cuối cùng cũng chịu nghe lời khuyên bảo tận tình của mình!

Người ba già có chút hưng phấn trong lòng: “Toái Toái hiểu rồi sao?” Quả nhiên, trẻ em đều cần được hướng dẫn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ai bảo, con gái cậu là một đứa trẻ quái gở, không phải chỉ cần chỉ bảo một chút liền hiểu rồi sao!

Lệ Toái Toái gật đầu, đôi mắt tròn xoe, nhìn Giản Thành Hi khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười: “Như vậy thì Toái Toái không chỉ có thể làm ma dược, mà còn có thể làm ra gương ma thuật và lược để hạ độc công chúa!” 

“......”

Có hiểu một chút. Nhưng không nhiều.

*** 

Thời tiết gần đây có chút lạnh, gió thu thổi tới, ngay cả sân cũng lạnh lẽo hơn một chút.

Vượng Tài tung tăng chơi đuổi bắt những con chim bay ngang qua trong sân.

Sau khi mọi người vào sân, đôi chân vốn tràn đầy năng lượng của nó đột nhiên trở nên què quặt, nó liếc nhìn ba người đi vào, chậm rãi đi tới, vây quanh Giản Thành Hi.

Lệ Toái Toái nói: “Ba, Vượng Tài đang tìm ba đòi ăn đó.” 

Giản Thành Hi cười nói: “Vượng Tài, ta biết mi đói bụng, xem chúng ta mang gì đến cho mi nè?” 

Long nhãi con hưng phấn ngẩng đầu lên, con người ngu ngốc cuối cùng cũng biết tôn kính long gia rồi sao!

Một túi thức ăn cho chó hảo hạng lắc lư trong không khí.

Giản Thành Hi nhìn Vượng Tài với vẻ mong đợi: “Nhìn này, đây là phiên bản cải tiến, ông chủ nói rằng vô cùng ngon miệng, mi chắc chắn sẽ thích cái này thôi!” 

Long nhãi con: “...”

Hôm nay thật phiền phức.

***

Buổi tối, Giản Thành Hi cầm tờ đơn đăng ký các hạng mục trong đại hội thể thao nhìn một lúc lâu.

Cậu quyết định sẽ hỏi ý kiến hai đứa con mình. Đi tới phòng học thấy Lệ Trầm đang ngồi làm bài tập.

Giản Thành Hi bưng ly nước đi tới: “Mệt không, uống chút nước nè!”

Lệ Trầm nhìn ba mình, lắc đầu.

Thấy Lệ Trầm lại đang xem bản vẽ mô hình của cơ giáp và chiến hạm kia trong lòng Giản Thành Hi thở dài.

“Trường học tổ chức một đại hội thể thao, có thể đăng ký tham gia các hạng mục, ba đã nghĩ rằng môn thể thao bắn súng này khá được.” Giản Thành Hi nhẹ giọng, hỏi: “Tiểu Trầm muốn tham gia thử không?” 

Lệ Trầm lắc đầu.

Giản Thành Hi do dự: “Con không thích sao, con không cần lo lắng, ba đã xem qua môn bắn súng này rồi, rất dễ...”

Lệ Trầm lẳng lặng nghe ba mình nói, mắt rũ xuống, sau khi nghe xong cũng không lên tiếng.

Giản Thành Hi nhìn con trai, cảm thấy có chút tiếc nuối, lấy lại tờ đơn nói: “Nếu con không thích thì thôi vậy, chúng ta sẽ không đăng ký.” 

Lệ Trầm ngồi trên ghế, thân hình nhỏ nhắn trông hơi gầy yếu, từ lúc đến Thiên Không Thành, Lệ Toái Toái còn béo ra được một chút nhưng con trai cậu vẫn như vậy, luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Đây cũng là điều Giản Thành Hi lo lắng nhất.

Lệ Trầm nhìn ba mình giọng nói non nớt trầm thấp, rõ ràng giọng nói rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy có chút đau lòng: “Ba, một người què cũng có thể tham gia thi đấu sao?” 

Giống như một đứa nhỏ không khóc luôn dễ dàng bị xem nhẹ.

Giữa một nhóm những đứa nhỏ khỏe mạnh, Lệ Trầm chịu áp lực vô cùng lớn, khi những đứa nhỏ khác khóc nháo, bé lại luôn im lặng.

Trái tim Giản Thành Hi đau nhói, cậu ngồi xổm xuống, nắm tay Lệ Trầm, dịu dàng nói: “Ai nói con là người què, ba không đồng ý đâu, bác sĩ Mễ Lạp Kiệt sẽ cố gắng chữa chân cho con, sau này nhất định sẽ khỏi thôi, Tiểu Trầm chỉ cần làm những gì con muốn là được rồi, đừng lo lắng chuyện này.” 

Lệ Trầm nhẹ giọng nói: “Nhưng hai ngày trước, bác sĩ Mễ Lạp Kiệt nói rằng chân của con bị khuyết tật rất nghiêm trọng, có thể không chữa khỏi được.” 

Giản Thành Hi sửng sốt: “Con nghe lúc nào?” 

Lệ Trầm nhỏ giọng: “Lúc ba và chú ấy đang nói chuyện ở trong phòng, con ở bên ngoài.”

Nghe tin như vậy nhưng vẫn không khóc.

Thậm chí nếu hôm nay Giản Thành Hi không hỏi, bé cũng sẽ không nói. Đứa nhỏ chỉ âm thầm chịu đựng một mình.

Trong lúc hoảng hốt— Giản Thành Hi dường như nhìn thấy bóng dáng của Lệ Lăng Phong trên người Lệ Trầm, không phải là anh không cảm thấy đau, chẳng qua là anh đã quen mà thôi, cho nên mới không nói mình đau.

Giản Thành Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của con trai: “Cho dù chú ấy không trị khỏi, ba cũng sẽ tìm cách khác, Mễ Lạp Kiệt đã nói rằng phương pháp châm cứu của ba trước đó rất tốt, ba sẽ châm cứu cho con mỗi ngày. Ba còn nghĩ đến một số bài tập giúp lưu thông máu, chúng ta đều sẽ làm hết, chân con chắc chắn sẽ khỏi thôi.” 

Cậu cố gắng hết sức để an ủi đứa nhỏ.

Lệ Trầm chỉ lẳng lặng nhìn, bé im lặng một lúc rồi mới gọi: “Ba.”

Giản Thành Hi: “Sao?”

Đôi mắt đen nhánh, trong trẻo đó phản chiếu rõ bộ dáng của cậu.

Giọng nói trầm thấp: “Con không trách ba.”

Giản Thành Hi sững sờ.

“Ba đã cố gắng rất nhiều để trị chân của con, nó không khỏi con cũng không trách ba.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lệ Trầm là sự trưởng thành không phù hợp với tuổi này, bé thì thầm: “Cho dù ba và cha có thêm một đứa con cũng không sao.” 

Mắt Giản Thành Hi đỏ lên, mũi chua xót: “Con đang nói bậy bạ gì đó?” 

Lệ Trầm nghi hoặc nhìn cậu.

“Ngay cả khi chỉ có 1% hy vọng, ba cũng sẽ không bỏ cuộc.” Giản Thành Hi đứng dậy nói: “Ba không bỏ cuộc, con cũng không thể từ bỏ, con xem nhà A Hổ, mặc dù bây giờ bọn họ ỷ vào có thân thể khỏe mạnh mà coi thường chúng ta, nhưng chúng ta phải có niềm tin vào chính mình, ba tin rằng sau này con nhất định sẽ cao hơn, sẽ ưu tú hơn bọn họ.” 

Cậu muốn động viên đứa nhỏ.

Lệ Trầm thấp giọng nói: “Cho dù sau này chân của con có không khỏi, cũng không thành vấn đề.” 

Giản Thành Hi nghĩ rằng con trai đang từ bỏ chính mình, vừa muốn an ủi một chút, ai ngờ—

Vẻ mặt Lệ Trầm bình tĩnh, thậm chí còn khịt mũi nhẹ, khuôn mặt non nớt vô cùng nghiêm túc: “Cho dù con không có chân, bọn họ cũng không phải là đối thủ.” 

“......”

Cậu vậy mà không thể nói bất cứ điều gì để phản bác.

Có điều cậu vẫn không muốn từ bỏ việc chữa trị cho đứa nhỏ, cho dù bác sĩ giỏi nhất trong toàn đế đô nói rằng cậu nên từ bỏ, cậu cũng không muốn.

Giản Thành Hi nhìn đứa nhỏ, nói một cách nghiêm túc: “Mặc kệ bọn A Hổ như thế nào, điều ba hy vọng không phải là tương lai con có thể vượt qua bọn họ, tất cả những gì ba muốn là con có thể sống hạnh phúc.” 

Bé trai nhìn cậu: “Nhưng mà...”

Giản Thành Hi nói tiếp: “Gánh nặng gì chứ, trên đời này còn có nhiều chuyện khó khăn hơn, giống như đại hội thể thao này, ba cũng không có bất kỳ năng lực vận động nào, nhưng nếu không kiên trì đến cùng, ai biết được kết quả đâu?” 

Cậu muốn nói với đứa nhỏ rằng ngay cả khi hy vọng xa vời, cũng nên giữ lấy hy vọng cuối cùng, tiếp tục kiên trì.

Lệ Trầm nói rất nghiêm túc: “Bọn họ đều có tinh thần lực và thiên phú chủng tộc, nếu ba tham gia thì chắc sẽ thua.” 

Giản Thành Hi nhìn con mình, kích động nói: “Sợ cái gì, nếu con không tin, ba sẽ giành vị trí đứng đầu trong cuộc thi chạy đường dài này cho con xem!” 

Lệ Trầm ngạc nhiên nhìn ba mình.

Cậu bé dường như cũng bị lây nhiễm bởi sự nhiệt tình của ba mình, ngập ngừng hỏi: “Thật sao?”

Thật ra, Giản Thành Hi nói xong liền hối hận , nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của con trai, cậu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vì vậy chỉ có thể tiếp tục nói: “Tất nhiên!” 

Ôi ôi ôi ôi

Tại sao cậu lại nhanh miệng như vậy!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play