Giản Thành Hi sau khi tỉnh lại đau đầu muốn nứt ra.

Mở mắt ra, nhìn thấy mái nhà cũ nát, nóc nhà bị cành khô cùng mạng nhện bao trùm, lớp bụi phủ dày cùng mùi gỗ mục nát đập vào khoang mũi, trong nháy mắt, cậu cho rằng bản thân mình đã xuống địa ngục.

【Kí chủ, cuối cùng cậu cũng tỉnh】

Giản Thành Hi chợt mở to hai mắt, trong đầu truyền đến tiếng nói khiến cậu giật mình ngồi phắt dậy, thiếu chút nữa là rớt xuống giường: “ Đệch!” 

Đại não truyền đến đau đớn kịch liệt, trong đầu còn dừng lại ở tiếng còi sắc bén khi tai nạn xe cộ xảy ra, cậu nhớ rõ mình bị tông văng người ra rất xa, khoảng cách lớn như vậy hẳn là rất khó sống sót.

Giản Thành Hi ngẩn người: "Có ý gì, tôi chưa chết?"

【Kí chủ, chúc mừng cậu được chọn làm người may mắn, đến với thế giới sắp sụp đổ này】.

Cậu ngồi dậy bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, bỗng nhiên phát hiện căn phòng này có rất nhiều thứ không phù hợp với lẽ thường, ví dụ như tủ cách đó không xa trôi nổi trên không trung, dưới thân là giường đá, bầu trời ngoài cửa sổ giống như vòng xoáy bị cắt đứt, trên bầu khí quyển là vòng phòng hộ giống như sóng điện bao phủ toàn bộ thế giới ở bên trong, ở nơi xa hơn, trên không trung lại có một thành phố khổng lồ đang lơ lửng.

Giản Thành Hi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, cậu đứng bên cửa sổ, sững sờ mở miệng: "Đây là... đâu? ”

【Nơi này đã không còn là địa cầu nữa, là thế giới trong một quyển sách, còn gọi là thế giới vận mệnh】

Giản Thành Hi không thể tin được: "Cuốn sách định mệnh là gì, là tiểu thuyết ư? là ta đã xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết? Ta là nhân vật chính? Đợi đã, từ từ mi hẳn nói, để ta nghĩ xem. Nhân vật chính thường phải làm nhiệm vụ như cứu vớt thế giới hay là làm gì đó vĩ đại đúng không?” 

 “......”

Lời nói của cậu làm cho hệ thống im lặng.

Nó từng dẫn dắt rất nhiều kí chủ, nhưng người có dã tâm lớn như Giản Thành Hi thì lần đầu tiên được gặp. 

Cũng tốt.

Nhiệm vụ của thế giới này đã có vô số người thất bại, bây giờ nếu đổi lại một người không có tâm nhãn biết đâu lại thành công. 

Giản Thành Hi còn đang mải nói chuyện không chịu dừng.

Bỗng nhiên.

Ngay khi cậu cùng hệ thống thao thao bất tuyệt, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ.

Giản Thành Hi kích động không thôi: "Thật sự là cứu vớt thế giới sao, thân phận mới của ta là gì vậy, nhân vật then chốt mở ra cuộc đời mới của ta xuất hiện chưa? ”

Vừa nói cậu vừa mở cửa, giọng nói đột nhiên dừng lại.

Ở ngoài cửa là hai đứa nhỏ quần áo rách tả tơi, một bé gái và một bé trai. Bé gái đang cố hết sức lấy bé trai đang hôn mê, trên mặt còn rơm rớm nước mắt.

Giản Thành Hi sửng sốt, chần chờ mở miệng: "Các em..."

Còn không đợi cậu hỏi xong.

Nước mắt cô bé chợt rơi xuống, oa oa một tiếng mở miệng: "Baba! ”

Giản Thành Hi mở to hai mắt, dưới ánh mắt chăm chú của cậu, bước chân của cô bé có chút không vững, cô đỡ cậu bé và thở hổn hển: "Vết thương ở chân của anh lại nặng hơn rồi."

Vừa đi, thân hình nho nhỏ có thể thật sự là không chịu nổi, mắt thấy hai đứa nhỏ sẽ cùng nhau ngã xuống nền đất dơ bẩn.

Giản Thành Hi theo bản năng vọt tới: "Cẩn thận! ”

Dùng hết toàn lực nhào tới, rốt cục trước khi hai đứa nhỏ ngã xuống bắt được bọn nhỏ, cái giá phải trả chính là chính cậu cũng  thành đệm thịt ngã xuống đất, đau đến cậu nhe răng trợn mắt.

Cô bé khóc dữ dội hơn, bàn tay gầy gò nắm lấy cậu: “ Ba! Baba không sao chứ?”

Giản Thành Hi đau đến thiếu chút nữa ngất đi, nhưng tiếng khóc non nớt của cô bé vẫn còn ở bên tai, cậu cứng rắn nặn ra một nụ cười, theo bản năng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt đứa bé: "Không có việc gì. ”

Bởi vì cú ngã này, cậu bé đang hôn mê dường như tỉnh lại.

Bộ dáng cậu nhóc này rất thanh tú, nhưng trên mặt lại có rất nhiều bụi bẩn, đứa nhỏ chậm rãi mở mắt ra, trên mặt tái nhợt không có huyết sắc, cái chân đau đến mức thở không đều.

Bé gái lập tức nhào về phía cậu bé, khóc: “Anh, chúng ta về nhà rồi, baba sẽ chữa khỏi chân cho anh, sẽ không đau nữa!”

Quần áo cậu bé bị kéo rách, hình như cậu bé dùng hết toàn lực mới không ngất đi, đứa nhỏ này tỉnh lại thậm chí cũng không nhìn ba mình một cái, mà là nhìn đứa em gái của mình, suy yếu mở miệng nói: "Toái Toái, đừng khóc, đừng trông cậy vào ba, baba mới sẽ không quan tâm sống chết của anh đâu..."

Cô bé khóc dữ dội hơn.

Cậu bé dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, nói xong lại hôn mê bất tỉnh.

Giản Thành Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, ba ba trong miệng bọn nhỏ là đang chỉ ai, không phải là mình chứ?. 

Kiếp trước đừng nói sinh con, cậu ngay cả tay con gái cũng chưa được nắm qua, lần này thì hay rồi, tai nạn xuyên qua một phát trực tiếp làm ba của hai đứa nhỏ luôn. ứ n g d ụ n g t.yt

Cô bé khóc lóc, khiến lòng người đau nhói: "Ba ơi, anh có phải sắp chết hay không..."

Giản Thành Hi thấy cô bé nằm sấp trên mặt đất khóc, hai đứa nhỏ gầy yếu đều nằm trên mặt đất lạnh lẽo, rốt cuộc vẫn không đành lòng, đi tới nói: "Trên mặt đất lạnh, trước đừng khóc, đặt anh con lên giường đã. ”

Thân hình nhỏ bé, gầy gò của cô bé ngoan ngoãn tránh ra.

Giản Thành Hi ôm cậu bé lên, ngoài ý muốn chính là thân thể đứa nhỏ này thật nhẹ, rõ ràng là một cậu bé, lại gầy như tờ giấy.

Giường cũng là giường đá cứng rắn, bất quá vừa lúc, chân đứa nhỏ này bị thương nằm trên giường đá mới có thể giữ thẳng, cậu vén quần cậu bé lên liền giật mình, vết thương ở bắp chân đã nứt ra, đó là một vết thương thật lớn, thậm chí đã có hiện tượng nhiễm trùng, nếu như không xử lý, đứa nhỏ này đêm nay nhất định sẽ sốt cao.

Bé gái cũng đi đến bên giường đá, thân hình nhỏ bé của cô có chút bất lực dựa vào giường, nhìn thấy vết thương của anh mình nghiêm trọng như vậy, bé nhìn về phía Giản Thành Hi, mắt sưng lên vì khóc, giọng nói có chút nghẹn ngào: “ Ba cầu xin ba cứu anh đi, con không muốn anh chết..."

Giản Thành Hi nhìn bé gái không hiểu sao có chút giật mình.

Nếu như..

Giả sử nguyên chủ này thật sự là ba của hai đứa nhỏ này, thế nhưng sao đứa nhỏ kia lại có thể dùng chữ cầu xin để nói với ba mình như vậy, còn hèn mọn cùng cẩn thận như thế, nguyên chủ lúc trước rốt cuộc đã làm cái gì?

......

Giản Thành Hi kiếp trước là một bác sĩ, cậu không thể thấy chết không cứu, lập tức vươn tay sờ sờ đầu bé gái nói: "Con yên tâm, ba nhất định sẽ cứu anh con, nhưng mà vết thương của anh con quá nghiêm trọng, trong nhà không có thuốc khử trùng và hay thuốc trị thương, chúng ta phải ra ngoài tìm bác sĩ. ”

Bé gái gật gật đầu, trong ánh mắt lóe lên hi vọng: “ Dạ!’

Giản Thành Hi quyết định lập tức cõng cậu bé ra khỏi cửa, giọng nói trong đầu lúc này vang lên: 

【Kí chủ, đi gặp bác sĩ không mang theo tiền sao? 】

Động tác của Giản Thành Hi dừng lại, nhìn đầu óc của cậu kìa, thiếu chút nữa đã quên mất, sờ sờ trên người, một đồng tiền cũng không có, nhìn quanh phòng một vòng, cậu vừa mới xuyên qua làm sao biết nguyên chủ cất tiền ở đâu!

“ Cái kia… Toái Toái” Giản Thành Hi nhớ rõ cậu bé từng gọi bé gái như vậy, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng cười: "Con có biết tiền để ở đâu không? ”

Bé gái theo bản năng sợ hãi, cẩn thận nói: "Ba, con không lấy tiền." ”

Giản Thành Hi sửng sốt.

“ Toái Toái thật sự không có” Hốc mắt lại đỏ hoe, lùi lại đến bên cạnh cậu bé trên giường đá như thể tìm kiếm sự bảo vệ, cả người đều sợ hãi run rẩy: " Tiền nhặt trái cây kiếm được đều đưa cho ba, ba đừng đánh con. ”

???

Giản Thành Hi nghe xong liền choáng váng.

Cậu nhìn kỹ bé gái trước mặt, cô bé còn rất nhỏ, mặc quần áo cũ đến bạc màu, bởi vì suy dinh dưỡng làm cho cô bé thậm chí còn không cao bằng chiếc giường đá bên cạnh, thân hình gầy yếu co rúm lại ở nơi đó thành một quả bóng nhỏ, bé nhìn chỉ mới ba tuổi, là độ tuổi nên được cha mẹ thương yêu nâng trong bàn tay, thế mà đứa nhỏ này lại đi nhặt trái cây đổi tiền giao cho mình?

Nguyên chủ đường đường là một nam nhân, lại để cho con mình đi lao động lấy tiền, không làm liền đánh tụi nhỏ?. 

Đây có phải là con người không?

Có đạo lý nào như vậy?

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, nhẹ giọng an ủi nói: "Không có việc gì Toái Toái, anh... ba ba không có ý định đánh con, chỉ là chúng ta muốn cứu anh con thì cần có tiền, con có biết bình thường ba để tiền ở đâu không?”

Toái Toái tựa hồ đang nghiêm túc phân biệt những gì Giản Thành Hi nói có thật hay không.

Nhưng dù sao bé cũng còn nhỏ, làm sao có thể dễ dàng phân biệt rõ ràng lời nói thật giả của người trưởng thành, cuối cùng chỉ có thể nói: "Đặt ở trong ngăn kéo bên kia. ”

Giản Thành Hi lập tức đứng dậy đi lục lọi.

Cậu lục lọi trong tủ cả nửa ngày nhưng không thấy gì cả, mắt thấy bé trai trên giường ngày càng đau đớn, cậu có chút nóng nảy: “ Không có, tiền để ở đâu, không ở trong tủ này sao? ”

【Kí chủ, tiền đúng là để trong tủ này】

Giản Thành Hi dấy lên hy vọng, vội vàng hỏi: "Thật sao, vậy tại sao ta không thấy? ”

【Vốn là còn một ít nhưng hôm qua bị nguyên chủ tiêu đến một đồng cũng không còn.】

Cả người Giản Thành Hi đều cứng đờ, tay cậu vịn tủ có chút run rẩy, trong lòng nóng như lửa đốt, tức giận với nguyên chủ trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm: "Đứa nhỏ bị hắn nuôi thành bộ dáng này, hắn lấy tiền tiêu vào chỗ nào! ”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play