Từ trước đến giờ anh không hề thay đổi.
Chỉ có cậu vợ nhỏ của anh nói: Chuyện quá khức không có cách nào thay đổi, tương lai thì có thể đừng ép buộc bản thân sống trong ngày xưa.
Trong lòng Lệ Lăng Phong muôn vàn suy nghĩ, anh nhìn xuống dáng vẻ nhỏ nhắn sợ lạnh của cậu vợ nhỏ, đưa tay giúp cậu vén cọng tóc rối ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Tôi không lạnh!”
Giản Thành Hi có chút ghen tị với đối phương: “Thật vậy sao? Thú nhân các anh thật lợi hại!”
Không như Tinh linh.
Cái thân thể chỉ dùng để làm cảnh này, chạm nhẹ cũng có cảm giác.
Lệ Lăng Phong nói: “Mùa đông ở đế đô rất lạnh, tương lai tôi sẽ tìm cho em một hành tinh mà cả năm giống đều là như mùa xuân để sinh sống.”
Anh nói: Tìm một tinh cầu cho cậu vợ nhỏ và các con của mình.
Giản Thừa Hỉ không để ý tới chi tiết này, chỉ ngẩng đầu lên nói: “Có hành tinh như vậy sao?”
Lệ Lăng Phong nói: “Vũ trụ rất lớn, sẽ có.”
“Vậy thì tốt quá.” Giản Thành Hi có chút vui vẻ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: “Như vậy không tốt, con chúng ta vẫn còn đi học, chúng ta không thể tùy tiện di chuyển, tướng quân vẫn còn nhiều binh lính phụ trách, nếu đến hành tinh đó chẳng phải mọi thứ đều hỗn loạn sao?”
Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Tôi sắp xếp.”
Giản Thành Hi lúc này mới gật đầu nói: “Được, thật ra tôi có thể đi đâu cũng được.”
Miễn là cậu có gia đình bên cạnh, cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Từ nhỏ cậu đã mồ côi cha mẹ, sau này cậu sống nhờ vào bà nội, nhưng bà cũng chỉ sống được vài năm.
Giản Thành Hi vẫn luôn sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu, bị người thân này đá qua đá lại, đã quen với những ngày sống nay đây mai đó. Cậu thật sự không quan tâm chuyển nhà đi đâu miễn là cả gia đình có thể ở bên nhau là được.
Đang nghĩ ngợi —— quang não của Lệ Lăng Phong vang lên.
Người đàn ông quay người trả lời, sau đó lại nhìn Giản Thành Hi nói: “Phó tướng quân nói hôm nay trường cho nghỉ sớm, cậu ta sẽ đến đón Miêu Miêu tiện thể đón luôn Tiểu Trầm và Toái Toái về.”
Giản Thừa Hỉ thở phào, nói: “Vậy thì tốt!”
Bà Lý vẫn luôn chăm sóc vườn rau, nhưng dù sao bà Lý cũng lớn tuổi rồi không thể quán xuyến hết mọi việc được.
Giản Thành Hi kiểm tra rồi một chút nói: “Cái này hàng rào giống như lại xiêu vẹo rồi, tướng quân giúp tôi đem thùng dụng cụ tới, tôi sẽ đóng nó lại.”
Lệ Lăng Phong nhìn thoáng qua: “Sao em không đóng sâu xuống một chút, sau này sẽ không bị xiêu vẹo nữa!”
Giản Thành Hi xắn tay áo lên nói: “Không có cách nào, dưới nơi này hình như có đá, không thể đóng qua được...”
Khi cậu vừa nói xong—Lệ Lăng Phong dùng búa đập một phát, toàn bộ hàng rào lập tức chìm xuống sau khi phát ra âm thanh vang dội, nó vững chắc trên mặt đất, không có bất kỳ biến dạng nào, người đàn ông nhẹ nhàng nhìn lại cậu.
Giản Thành Hi: “…”
Không phải đường gồ ghề mà là con người gồ ghề.
***
Hai người đàn ông đang sửa chữa khu vườn.
Giọng nói của con gái nhỏ vang lên, bé chạy nhanh tới: “Baba!”
Giản Thành Hi vui vẻ ngoái đầu nhìn lại: “Toái Toái!”
Lệ Trầm được phó tướng ôm tới.
Giản Thành Hi cảm kích phó tướng: “Thật phiền ngài quá!”
Phó tướng lập tức nói: “Không phiền, không phiền. Tôi cũng thích trẻ con, nhưng đáng tiếc trong nhà chỉ mỗi Miêu Miêu.”
Giản Thành Hi mỉm cười nói: “Một đứa cũng tốt mà!”
“Chúng tôi đang lên kế hoạch sinh con thứ hai!” Tướng quân vui vẻ nói: “Tôi nghe nói ngài và nguyên soái sắp có đứa thứ ba. Nhà chúng tôi phải cố gắng theo kịp ngài chứ!”
Giản Thành Hi: “...”
Không thể tin được loại tin đồn này mà cũng có người tin.
***
Cậu trở lại vườn hái quả.
Trong vườn có một cái thang, mấy ngày không leo Giản Thành Hi leo lên, gió lạnh thổi mạnh mới leo mấy bậc mà đã run lẩy bẩy.
Lệ Toái Toái đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn ba mình giọng nói trong trẻo: “Ba, cẩn thận nha!”
Người ba già cảm động, nuôi con gái bao lâu giờ đã biết quan tâm đến mình rồi: “Không sao đâu.”
Nào biết —— Lệ Toái Toái sát thương bằng mười: “Bằng không, nếu lại bị va vào cây baba sẽ phải trốn đi khóc nhè như trước!”
“……”
Kỳ thật câu này con có có thể không nói.
Trong lòng Giản Thành Hi phun tào, tiếp tục hái quả trên cây, lần này quả ra nhiều hơn, nhưng chọn quả ngon có thể ăn được không phải là việc mà người bình thường có thể làm vì vậy cậu chuyên tâm hái.
Chỉ là có chút khó khăn, một số quả mọc quá xa dù cậu vươn tay ra cũng không đụng tới nó.
Đúng lúc này Lệ Lăng Phong đi tới giữ thang sau đó ôm Giản Thành Hi xuống.
Bất ngờ được bay trong không trung, cậu kêu lên sau đó vững vàng ngồi trên cánh tay Lệ Lăng Phong, đối phương ôm cậu đi đến bên cái cây: “Em muốn hái cái nào?”
Giản Thành Hi mặt đỏ hồng, dán vào lồng ngực chắc chắn của ai kia, nghe xong lập tức ngẩng đầu lên, chỉ : “Cái kia.”
Lệ Lăng Phong vươn tay ra hái quả đó.
Ngồi trong vòng tay của anh, Giản Thành Hi không còn phải lo lắng bị cành cây cào xước hay va đập vào khi hái trái cây nữa.
“Cái này.”
“À, kia kìa.”
“Ở đó, ở đó.”
Một lúc sau trong ngực Giản Thành Hi ôm một đống trái cây, vui vẻ: “Thật hiệu quả.”
Vừa cúi đầu xuống liền phát hiện mình ở rất gần mặt Lệ Lăng Phong.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cậu nhìn đôi mắt đen thâm trầm, hô hấp có chút rối loạn.
Thật ra ôm cậu đi tới đi lui hẳn là rất mệt, huống chi còn nghe theo sự chỉ huy của của cậu nữa.
Nhưng người đàn ông không phàn nàn, thậm chí còn có chút dung túng hành vi của cậu.
Nhịp tim Giản Thành Hi nhanh hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi không nặng lắm đâu!”
Lệ Lăng Phong trầm giọng nói: “Em nhẹ.”
Giản Thành Hi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn nói: “Tốt hơn hết anh nên để tôi xuống, cho dù không nặng, nhưng nếu tôi cứ ngồi mãi thì anh không thể chịu đựng được.”
Lệ Lăng Phong mặt không biểu tình nói: “Hái nhiều một chút, tôi có thể ôm.”
Giản Thành Hi vẫn có chút lo lắng: “Nhưng…”
Người đàn ông nâng mí mắt nhìn cậu: “Nếu như em không tin vào thể lực của tôi, lần sau có thể tìm cơ hội thử xem.”
Giản Thành Hi theo bản năng nói: “Đương nhiên là tôi tin……”
Cậu ngẩn người, chậm rãi phản ứng với những gì đối phương đang ám chỉ, mặt lập tức nhuộm hồng, thậm chí còn có vài hình ảnh cấm trẻ em lướt qua trong đầu cậu, khiến mặt càng đỏ hơn.
Cậu quay mặt sang thì bắt gặp ánh mắt Lệ Lăng Phong dường như đang mỉm cười.
Giản Thành Hi: “...”
Ahhh
Cậu không muốn thử nữa, sẽ có người chết đó!!!
***
Một lát sau, đã hái xong trái trong vườn, Giản Thành Hi ghi lại kích thước của vườn cây, trong đầu suy nghĩ mấy ngày tới sẽ xây dựng nhà kính.
Lệ Trầm và Lệ Toái Toái đang bắt sâu ở xung quanh.
Giản Thành Hi lên tiếng: “Đừng đi xa quá!”
Kể từ khi có con, Giản Thành Hi nhận ra rằng làm cha mẹ không phải là điều dễ dàng.
Nghĩ đến đây ——Giản Thành Hi ghé mắt nhìn về phía Lệ Lăng Phong, nhỏ giọng nói: “Tướng quân đến Thành Ngầm khi còn nhỏ như vậy, một mình anh sao có thể sống được?”
Cậu trước giờ chưa từng hỏi quá khứ của Lệ Lăng Phong.
Lệ Lăng Phong thấy cậu hỏi, liền thấp giọng nói: “Cũng đều không phải là một mình, mấy năm đầu tiên tôi được người khác thu lưu.”
Ánh mắt Giản Thành Hi sáng lên: “Thật sự?”
Xem ra trên con đường trưởng thành tướng quân nhà cậu cũng đã gặp được người tốt!.
Thế giới vẫn tràn đầy tình thương!
Lệ Lăng Phong gật gật đầu nói: “Ừm, ông ta nhưng không muốn thuê người làm, liền dứt khoát liền nhặt lao động trẻ em giá rẻ và bốc lột chúng.”
“......” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Có tình yêu, nhưng không nhiều.
Giản Thành Hi ho nhẹ một tiếng nói: “Thế tướng quân vẫn luôn làm trợ thủ cho ông ta à?”
Lệ Lăng Phong lắc đầu: “Cũng không phải vậy!.”
Giản Thành Hi lại bừng cháy lên hy vọng: “Anh còn làm chuyện khác sao?”
Lệ Lăng Phong chậm rãi nói: “Sau đó ông chủ cửa hàng thấy năng lực tôi rất tốt liền giao hết mọi việc cho tôi làm!”
“……”
Giản Thành Hi cũng không biết nên an ủi như thế nào, chuyện này hoàn toàn không nói nên lời.
Là cậu, cậu cũng phải phải hắc hóa!!
Ngay lúc Giản Thừa Hỉ đang định an ủi anh thì lại nghe thấy Lệ Lăng Phong nói: “Nhưng sau đó tôi sẽ không làm.”
“À thật sao?” Giản Thành Hi có hứng thú: “Lương tâm của ông chủ trỗi dậy?”
Lệ Lăng Phong mặt vô biểu tình: “Tôi đi áp bức những người khác làm.”
“……”
Cảm động, nhưng không nhiều lắm.
Giản Thành Hi thở dài một hơi, nói: “Nói gì nói nhưng ông chủ cũng xem như từng giúp đỡ thu lưu tướng quân.”
Lệ Lăng Phong gật gật đầu.
Giản Thành Hi chắp tay nói: “Hy vọng ông ấy có thể yên nghỉ trên thiên đường khi nhìn thấy tướng quân như thế này.”
Lệ Lăng Phong liếc cậu: “Ông ta còn chưa chết.”
Giản Thành Hi: “...”
Chết cha!! Xin lỗi!!!
Ông chủ của cửa hàng sắt đã hơn một trăm tuổi, khi đang phơi nắng trên đường phố, ông nhìn thấy hai người đàn ông đang đi bộ tới, một người cao lớn và đẹp trai đang bế một đứa trẻ trên tay, người còn lại trông mảnh khảnh, cân đối, gương mặt thanh tú cũng đang ôm một cô bé trong tay.
Nắng rất mạnh.
Đứa trẻ bên cạnh la lên: “Ông ơi, ông ơi có người lại đến tìm ông đòi nợ kìa!!!”
Ông lão giật mình, đứng dậy khỏi chiếc ghế mây, muốn chạy.
Giản Thành Hi dở khóc dở cười, mở miệng nói: “Chào ngài, chúng tôi không phải tới đòi nợ, là tới thăm ngài.”
Ông lão do dự quay đầu lại, dư quang của mặt trời chiều buông xuống, nheo mắt, nhìn Lệ Lăng Phong như đang cố gắng nhận biết người trước mặt là ai.
Cuối cùng— Ông cả người đều có chút run run, thử mở miệng hỏi Lệ Trầm: “Lăng Phong, ngươi đã lớn như vậy rồi à?”
Không khí im lặng trong chốc lát.
Lệ Lăng Phong trầm giọng nói: “Tôi ở đây.”
Ông lão mở to hai mắt nhìn, như vừa mới tỉnh táo lại, vui vẻ nói: “Biết ngay mà, mi trước kia có thể so đứa nhỏ này hung dữ hơn nhiều.”
“……”
Lệ Lăng Phong vô cảm nói: “Ông vẫn như trước, thằng nhóc đó là người mới?”
Ám chỉ đến đứa trẻ trước cửa.
Đứa nhỏ trông không lớn lắm, đang mặc đồ lao động của cửa hàng.
Ông lão vui vẻ nói: “Gần như như nhau, không bằng mi, sau khi mi đi tôi chưa gặp được đứa nào khiến mình bớt lo cả. Nếu sau này có gì không suôn sẻ cứ trở về với ta, chỗ ta vẫn còn thiếu thợ làm lạnh !”
Ông lão nói không chút không khách khí
Nhưng chính vì sự tiếp nhận của ông ta mà nhiều trẻ em bị trục xuất đến ngục tối này đã không chết đói trên đường phố.
Lệ Lăng Phong bế đứa trẻ rồi xoay người lại: “Đi thôi.”
Giản Thành Hi mỉm cười với ông lão, nói: “Lần sau gặp lại.”
Ông đã lớn tuổi, thể lực không còn tốt như trước, kéo Giản Thành Hi nói: “Cháu là lão bà của nó à?”
Giản Thành Hi gật đầu nói: “Đúng rồi ạ.”
“Tiểu Phong, thằng nhóc này tính tình không tốt, cậu phải chịu đựng rồi, nếu không chịu được, cậu có thể tìm đến tôi.”
Giản Thành Hi khó hiểu: “Tìm ngài làm gì?”
Ông lão vui vẻ nói: “Tôi sẽ làm một chiếc quan tài tốt hơn.”
“......”
Thật hài hước.
Giản Thành Hi vừa muốn đi, nhưng nghe được ông lão phía sau nhỏ giọng nói: “Lão Lạc lão Lạc, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh xanh.”
Cậu có chút bối rối, nhưng khi nhìn lại, ông lão đã ngủ thiếp trên ghế mây rồi.
Trời đã muộn, gia đình bọn họ cũng lên chiến hạm về nhà, khi đi ngang qua bệnh viện Giản Thành Hi nhìn vài lần nhớ tới bệnh tình của Phi Vân không khỏi có chút lo lắng.
Lệ Lăng Phong mở miệng nói: “Nếu lo lắng thì đi xem đi.”
Giản Thành Hi hỏi đối phương: “ Vậy còn anh thì sao?”
Lệ Lăng Phong đã thay quần áo thường ngày trên chiến hạm, nới lỏng hai cúc áo trên cùng, nhẹ nhàng nói: “Tôi tìm Mễ Lạp Kiệt nói chút chuyện!”
Giản Thành Hi có chút khó hiểu không biết đối phương tìm Mễ Lạp Kiệt làm gì, chẳng lẽ lão bà của anh ta lại bỏ trốn.
Dù sao cũng không có khả năng là xem bệnh.
Nhưng mà loại chuyện này cũng không tiện hỏi nhiều, liền gật gật đầu không hỏi lại.
Chiến hạm dừng lại cửa bệnh viện.
Thay vì lẻn vào như trước đó, bây giờ cậu có thể hiên ngang dùng cửa chính mà đi.
Giản Thành Hi mang theo con mình đi lên thẳng lầu bốn, tình cờ gặp được Phi Vân và Alice trong phòng bệnh, hai mẹ con đang nói chuyện với nhau.
Alice nhìn đến bọn họ đến tươi cười: “Toái Toái!”
Trạng thái của Phi Vân thực sự trông tốt hơn nhiều, người phụ nữ ngồi trên giường bệnh nhìn cậu, nở một nụ cười dịu dàng: “Giản tiên sinh.”
Giản Thành Hi đi tới, ngồi sang một bên, hỏi: “Chị khỏe hơn không?”
“Tôi phải cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không phải gia đình cậu nhận Alice, có lẽ Bá Ân sẽ dùng con gái uy hiếp tôi.” Phi Vân thở dài: “Vợ chồng nhiều năm, không ngờ anh ấy biến thành như vậy.”
Giản Thành Hi an ủi nói: “Nhìn rõ con người hắn càng sớm càng tốt.”
Phi Vân sắc mặt có chút tái nhợt: “Tôi không sao, mặc dù tôi cảm thấy buồn, nhưng cũng hiểu ra, có một số việc không thể ép buộc.”
Giản Thành Hi thử dò hỏi: “Kia Bá Ân……”
“Anh ấy không sao, mặc dù hòn đá làm anh ấy bị thương nặng, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian liền tốt.” Phi Vân nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh ấy đã mất vị trí bí thư, nhà họ Phất đã sớm phủi sạch quan hệ, tôi nghĩ kỹ rồi, chờ xuất viện liền ly hôn với anh ta!”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Đó chắc chắn là một quyết định chính xác.
Giản Thành Hi nhìn cách đó không xa: “Alice thì…”
Phi Vân mỉm cười và nói: “Đồng nuôi dạy con cái.”
Giản Thành Hi gật đầu tán thành, dù sao học phí và chi phí nuôi dạy con cái cũng không nhỏ, đồng nuôi dạy con cái là quyết định tốt nhất, sức khỏe của Phi Vân không tốt, không có cách nào chăm sóc Alice hết lòng.
Cậu thấy sắc mặt cô không tốt, vì vậy nói: “Chị có ngại nếu tôi bắt mạch thêm lần nữa không?”
Phi Vân đưa tay mình ra.
Giản Thành Hi đặt tay lên cổ tay mảnh khảnh của cô, cảm thấy mạch đập có phần yếu ớt, sắc mặt thay đổi qua lại.
Chất độc chưa được loại bỏ hoàn toàn, nhưng nó không lây lan nữa dưới sự giúp đỡ của Mễ Lạp Kiệt. Nếu muốn làm sạch nó, có lẽ sẽ mất một chút thời gian và nỗ lực, cậu nên đi nói chuyện này với Mễ Lạp Kiệt.
Phi Vân nhìn Giản Thành Hi: “Tình hình của tôi không tốt sao?”
Giản Thành Hi lắc đầu nói: “Phát hiện sớm nên không nghiêm trọng, chị không cần quá lo lắng chỉ cần chăm sóc tốt thân thể là được, Alice nàng còn nhỏ, cần chị.”
Phi Vân nhìn Alice đang chơi với Toái Toái, tràn đầy tình yêu thương: “Trước đây, tôi luôn hy vọng Alice có thể tốt hơn, để sau này con bé sẽ không bị coi thường như tôi, nhưng sau chuyện này tôi nhận ra chỉ cần đứa trẻ hạnh phúc, điều đó quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.”
Giản Thành Hi gật đầu: “Cô bé còn nhỏ không cần phải nghiêm khắc như vậy. Tôi tin tưởng Alice sau này sẽ trở thành một người rất tốt.”
Đương nhiên rồi là nhân vật chính, nó có thể không xuất sắc không?
Alice đang ngồi trên bàn làm bài tập về nhà, cô bé nhặt bài tập chạy tới nói: “Mẹ ơi, Alice làm xong bài tập rồi.”
Phi Vân cầm lấy bức tranh của Alice, hỏi: “Đây là...”
Alice chống cằm, vui vẻ nói: “Bài tập về yêu cầu vẽ một ngôi nhà mà mình mơ ước.”
Phi Vân lại nhìn bức tranh.
Giọng của Lệ Toái Toái vang lên: “Bức tranh của Alice giống như nhà của Toái Toái!”
Giản Thành Hi kinh ngạc, nhìn kỹ hơn, phát hiện cách bài trí nhà bọn họ thật sự rất giống nhau, trên bàn có hoa, rất nhiều rau trong bếp, thậm chí còn có một khoảng sân nhỏ.
“Thật nha.” Giản Thành Hi nhận lấy bức tranh, mỉm cười: “Cũng gần giống nhà tôi.”
Phi Vân nhìn thoáng con gái mình, xong quay lại cười cười với Giản Thành Hi: “Hình như Alice rất thích nhà cậu!”
Giản Thành Hi nửa đùa nửa thật nói: “Vậy về sau Alice làm con của chú nhaaaa.”
Sẽ tuyệt biết bao nếu nhân vật chính trong tương lai là một nửa con của mình.
Phi Vân cũng nói đùa: “Tôi không có ý kiến, tôi thấy con của cậu rất thông minh, chúng chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng.”
Giản Thành Hi biết đây là nói đùa, nữ chính sau này nhất định sẽ ở cùng nam chính, tuy nhiên, nam chính nhỏ tuổi còn chưa xuất hiện, nhưng vấn đề cũng không lớn, cậu rất vui mừng nếu con mình làm bạn với nam chính. Quan hệ tốt một xí cũng là tốt.
Vì thế Giản Thành Hi cười trêu chọc đứa trẻ: “Alice có muốn làm con của chú không?”
Thiên sứ nhỏ bên giường trông đặc biệt đáng yêu, khuôn mặt của cô bé ba tuổi có chút đỏ bừng.
Alice lấy ra một con hạc giấy nhỏ từ cái bàn bên cạnh, giơ nó lên và nói: “Đây là do Alice tự làm.”
Giản Thành Hi trợn tròn mắt, trong giấc mơ của cậu, vật nhỏ này ẩn chứa sức mạnh của Thiên sứ, là vật rất riêng tư và quý giá, toàn bộ giấc mơ là cách để Thiên sứ bày tỏ tình cảm của mình, từ đầu đến cuối nữ chính chỉ đưa nó cho một mình nhân vật nam chính.
Giản Thành Hi chần chờ nói: “Cháu chuẩn bị sớm...”
Alice lén lút liếc nhìn Lệ Toái Toái, khuôn mặt hồng hồng, nở nụ cười: “Là đưa cho Toái Toái.”
Giản Thành Hi: “?”
Từ từ.
Chờ chút.
Thiết lập nhân vật chính và nhân vật phản diện không đội trời chung đâu?
Trong truyện cũng không viết này nha!