Giản Thành Hi muốn thu mình lại và tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.

Lệ Lăng Phong đi tới, hình như anh vừa quân bộ tới trên người vẫn mặc áo giáp màu trắng bạc ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiên gương mặt của anh thêm lạnh lùng, bước chân vững vàng và mạnh mẽ dừng lại trước mặt Giản Thành Hi.

Hai người nhìn nhau, giọng Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng hỏi: “Sao em không để người của tôi đưa đi!”

Đối phương thậm chí còn không buồn hỏi tại sao cậu lại cãi nhau với người phụ nữ này ở đây.

Giản Thành Hi do dự một lát rồi trả lời: “Bởi vì tiện đường với bác sĩ nên tôi cùng cô ấy!”

Lệ Lăng Phong khẽ gật gật đầu xem như đã biết, nhưng vẫn là mở miệng dặn dò nói: “Lần sau gặp được người không liên quan không được tùy tiện xuống dưới.”

Giản Thành Hi nghe anh miêu tả Cố Kim Mạn như vậy muốn cười, cong môi, cuối cùng cũng giấu đi được nụ cười, không phải vì điều này mà là vì Lệ Lăng Phong để ý tới sự an toàn của cậu. 

Điều này hữu ích hơn bất kỳ lời an ủi nào.

Cố Kim Mạn đi tới, bà ta có vẻ có chút khó chịu nói: “Con nói cái gì? Mẹ là người không liên quan sao?

Lệ Lăng Phong nghe thấy giọng mới liếc mắt nhìn người nọ.

Khí thế của Cố Kim Mạn vốn đang cao, nhưng sau khi gặp ánh mắt của Lệ Lăng Phong nó lập tức yếu đi một chút.

Phía sau Lệ Lăng Phong là một hàng binh lính mặc giáp xếp hàng thẳng tắp nhìn rất uy nghiêm, khí tức nồng nặc, đôi mắt sắc bén thâm trầm một loại cảm giác áp bức vô hình nhìn bà ta.

Lời chửi rủa đến bên miệng Cố Kim Mạn tự động nghẹn lại. 

Lệ Lăng Phong nhìn bà ta hỏi: “Bà đến đây làm gì?”

Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên Cố Kim Mạn nhìn thấy con trai lớn của mình, khi còn nhỏ bà đối với Lệ Lăng Phong tràn đầy mong đợi, đây là con trai đầu lòng của bà làm sao bà có thể không thương nó được. 

Nhưng sau đó, đứa con trai mà bà đặt nhiều hy vọng dần dần khiến bà sợ hãi.

Lệ Lăng Phong tính tình lạnh lùng đến mức có thể bóp chết con ma thú dám cắn mình, buổi chiều hôm đó bà đứng ngoài sân nhìn thấy đứa con trai ba tuổi của mình mặt mày vô cảm đang bóp chết con ma thú.

Máu nhuộm  đỏ bàn tay trắng nõn của đứa trẻ.

Không có sự sợ hãi, càng không có sự dao động cảm xúc trong đôi mắt đó.

Lúc Lệ Lăng Phong nhìn bà trong mắt ánh lên ý muốn được khen người, nhưng lúc đó bà chỉ muốn chạy trốn.

Nỗi sợ hãi đó đã gieo vào lòng bà.

Tất nhiên bà không muốn thừa nhận đây là con mình.

Bây giờ, khi bị Lệ Lăng Phong nhìn, bà lại nhớ lại trạng thái tâm lý của mình lúc đó.

Giọng nói của Cố Kim Mạn chậm rãi, sự kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất, nói: “Mẹ nghe nói con chiến thắng trở về, mẹ muốn đến gặp con.” 

Giọng nói của Lệ Lăng Phong thờ ơ: “Thật sao?”

Cố Kim Mạn nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên, con là con trai của mẹ, làm sao có thể không lo lắng cho con được...”

Khóe miệng Lệ Lăng Phong tựa hồ có chút cong lên, cười lạnh nói: “Lo lắng tôi chưa chết sao?”

Cố Kim Mạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lệ Lăng Phong, bà có chút hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Con, sao con có thể nghĩ như vậy được? Đương nhiên là không phải rồi.”

Lệ Lăng Phong nhìn bà như thể đang nhìn một người xa lạ: “ Lúc đuổi tôi ra khỏi nhà, mẹ tôi đã nói rằng bà đã hối hận không bóp chết tôi khi mới sinh ra sao?”

Cố Kim Mạn nghẹn ngào, bà không ngờ trí nhớ của Lệ Lăng Phong lại tốt như vậy.

Từ rất lâu trước đây, bà đã phát hiện đứa trẻ này là người có thù sẽ tất báo.

Lệ Lăng Phong nhướng mày: “Sao bây giờ lại quên mất?” 

Cố Kim Mạn ngượng ngùng nói: “Đó là tất cả những lời nói giận dữ trong quá khứ, đứa nhỏ này sao con lại nhớ dai như vậy. Thật ra mấy năm nay mẹ cũng hối hận vì đã bỏ con, cho nên không phải bây giờ mẹ đến tìm con...”

Giản Thành Hi nghe không nổi nữa.

“Nếu phu nhân hối hận, sao đó giờ ngài không đến?” Giản Thành Hi rất muốn cười: “Tướng quân trước khi gia nhập quân đội cũng đã trưởng thành, mười mấy hai mươi năm qua phu nhân không đến Thành Ngầm tìm mà chỉ đến đây tìm?”

Cố Kim Mạn sợ hãi khi đối mặt với con trai, nhưng điều này không có nghĩa là bà cũng sẽ sợ Giản Thành Hi.

Bà ở Thiên Không Thành sống trong nhung lụa, khinh thường nhất chính là nhóm người tàn thứ phẩm ở Thành Ngầm, bực mình lên tiếng: “ Cậu có chút giao giáo nào không thế, tôi đang nói chuyện với con trai mình, đến lượt cậu xen vào ?”

Giản Thành Hi còn chưa kịp mở miệng— Lệ Lăng Phong tiến lên một bước che cậu ở sau lưng, sắc mặt lạnh lùng: “Phu nhân của tôi cần bà giảng đạo lý sao?”

Giản Thành Hi nhìn anh, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác gì đó kỳ lạ khi nghe thấy anh gọi mình là ‘phu nhân’. 

Cố Kim Mạn bị quát, không dám tin  nhìn Lệ Lăng Phong: “Con vì một người ngoài mà nói chuyện với mẹ mình như vậy?” 

Đúng lúc này có một thanh niên đang sốt sắng chạy tới đỡ lấy Cố Kim Mạn: “Mẹ, mẹ, mẹ bị làm sao vậy?” “

Cố Kim Mạn tức giận tay đỡ trán,  tay che tim của mình.

Người trẻ tuổi có chút lo lắng vỗ vỗ lưng bà: “Mẹ không sao chứ?”

Nước mắt Cố Kim Mạn rơi xuống, bà dựa vào đứa con trai nhỏ: “Văn Xương, anh trai con bây giờ không nhận mẹ, năm đó mẹ đã vất vả sinh ra nó mà!”

Lệ Văn Xương ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Lăng Phong.

Đây cũng là lần đầu tiên hai anh em gặp nhau sau nhiều năm.

Giản Thành Hi nhìn sang bên cạnh, phát hiện hai anh em nhà này thật sự không giống nhau chút nào, Lệ Lăng Phong có vẻ ngoài oai hùng, hằng năm chinh chiến trên sa trường da màu lúa mạch khỏe mạnh, nhưng Lệ Văn Xương thì ngược lại, trắng trẻo và gầy, dáng vẻ như một tên mọt sách yếu đuối.

Khi Lệ Văn Xương nhìn Lệ Lăng Phong, hiển nhiên là rất ngạc nhiên.

Cả người đứng đó một lúc lâu không lên tiếng.

Mà Lệ Lăng Phong có vẻ chán ghét khi nghe tiếng khóc lóc của bà, thấp giọng hạ lệnh: “Mang người đi!”

Cố Kim Mạn càng khóc lớn hơn: “Đồ vô lương tâm, mi đã quên ai đã sinh ra mi sao...”

Lệ Văn Xương đỡ mẹ, có chút không đồng tình nhìn Lý Linh Phong, nói: “Anh hai, nhiều năm không gặp, mẹ cũng không dễ chịu gì. Em biết anh bị ám ảnh bởi quá khứ, nhưng nếu anh không bị khuyết tật tinh thần thì làm sao mẹ nỡ đành lòng bỏ anh? Bây giờ gia đình chúng ta có cơ hội đoàn tụ ở Thiên Không Thành, sao anh lại quan tâm đến chuyện đó!” 

Lệ Lăng Phong lẳng lặng nghe những lời này, không có chút cảm xúc nào.

Giản Thành Hi tức giận từ sau đi tới: “Thật nực cười, ở Thành Ngầm thì không phải là gia đình mà chuyển lên Thiên Không Thành thì thành gia đình liền!”

Lệ Văn Xương phản bác: “Sao có thể lẫn lộn giữa Thiên Không Thành với Thành Ngầm được!”

“Tại sao không?” Giản Thành Hi đã chán ngấy với nhóm người này: “Những người sống ở Thiên Không Thành có nhiều hơn chúng tôi hai chân không? Cái gọi là khuyết tật về thể chất là cái cớ để mấy người ruồng bỏ con cái của mình à?” 

Cố Kim Mạn đứng thẳng người lên, bà cũng là một quý tộc, nhưng giờ phút này không chịu nổi nữa mà nói: “Quy tắc của Thiên Không Thành và Thành Ngầm là do Hoàng đế đặt ra, từ xưa đến nay, tất cả trẻ em bị khuyết tật đều sẽ bị đưa đến đó. Cậu ở đây ồn ào cái gì? Cậu đi hỏi xem có ai mà không biết điều này, tôi chưa thấy ai đi đòi bằng cho những người khuyết tật cả!”

Nghe lời nói đầy lý lẽ tự tin của bà, Giản Thừa Hỉ không thể tưởng tượng được sau lưng Lệ Lăng Phong sẽ có biểu cảm như thế nào.

Cho dù bản thân cậu không phải Lệ Lăng Phong, khi nghe được những lời như vậy cũng khiến cậu lạnh cả người.

Vậy mà—Lệ Lăng Phong nhìn cậu vợ nhỏ đang khẽ run, trong ấn tượng của anh, Giản Thành Hi là một người nhát còn hơn thỏ, không ngờ vào lúc này em ấy lại đứng chặn trước mặt mình. 

Ngay lúc anh muốn nói——

“Mọi người đều như vậy đúng không?” Giọng nói của Giản Thành Hi vang lên rõ ràng, cậu nhìn Lệ Văn Xương: “Còn cậu nữa, sở dĩ cậu có thể hào phóng thuyết phục tướng quân nhà tôi không quan tâm đến chuyện đó, bởi vì người bị bỏ rơi không phải là cậu, đương nhiên cậu sẽ không cảm thấy gì cả?”

Cố Kim Mạn bảo vệ con trai: “Cậu đang nói nhảm gì vậy, Văn Xương nhà tôi tốt như vậy, tại sao tôi phải bỏ rơi nó?” 

Giản Thành Hi không sợ hãi, lập tức cãi lại: “Nếu Lệ Văn Xương tốt như vậy, bà lo bảo vệ con trai quý tử của mình đi? Đến đây gặp tướng quân nhà tôi làm gì?” 

Cố Kim Mạn nghẹn lời, tâm tư bị chọc thủng khiến bà thẹn qua thành giận, giơ tay lên muốn đánh người: “Sao cậu dám nói chuyện với tôi như thế?”

Bàn tay bị ngăn lại ở giữa không trung.

Lệ Lăng Phong dễ như trở bàn tay kiềm chế bà ta lại, ánh mắt lạnh lùng.

Cố Kim Mạn chỉ cảm thấy cổ tay có chút đau nhức, lúc đó bà cảm giác như xương cốt sắp gãy.

Lệ Văn Xương lập tức tiến lên cứu mẹ mình: “Mẹ!”

Cố Kim Mạn mặt đầy nước mắt.

Lệ Văn Xương đỡ mẹ, nhìn cổ tay hơi sưng đỏ của bà, vừa định đi tới nói chuyện lý lẽ với Lệ Lăng Phong thì đám lính phía sau đã bước lên một bước chĩa nòng khẩu súng về mình.

Cố Kim Mạn khóc lóc thảm thiết ở sau: “Trời ơi, còn có đạo lý không? Con trai tôi nứt ruột đẻ ra giờ nó không nhận người mẹ này…” 

Lệ Văn Xương sợ hãi lùi lại nửa bước, nhưng lại vấp phải một hòn đá sau lưng ngã xuống đất.

Trên khuôn mặt nho nhã của hắn hiện lên một chút xấu hổ, hắn trừng mắt nhìn Lệ Lăng Phong nói: “Anh!”

Một con dao sắc bén xuyên qua không khí, lưỡi dao chém ngang mặt Lệ Văn Xương, cắm xuống hòn đá trước mặt hắn.

Tất cả những lời nói của Lệ Văn Xương đều nghẹn trong cổ họng.

Sắc mặt Lệ Lăng Phong lạnh lùng, nhìn người trên mặt đất, giọng điệu cực kì lạnh lẽo: “Lập tức đi, chuyện hôm nay tôi có thể xem như không xảy ra, nếu lần sau còn tới….”

Không khí xung quanh dường như lạnh hơn vài độ.

Mặt anh không biểu tình, nhưng không ai dám coi lời anh nói là trò đùa: “Con dao này sẽ được cắm vào chỗ khác!”

Một vài giọt máu chảy xuống trên mặt Lệ Văn Xương.

Cố Kim Mạn không nói nên lời, bà ôm mặt con trai khóc như một đứa trẻ: “Sao mày lại tàn nhẫn như vậy? Mày… nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi chút nào? Sao mày có thể làm điều đó với em trai của mày được? Tao đúng là không nhìn nhầm mày, mày đúng là một con quái vật không có trái tim!”

Lệ Lăng Phong lạnh lùng đi về phía trước, Giản Thành Hi chạy tới nắm lấy tay anh.

Lệ Lăng Phong ngạc nhiên đưa mắt nhìn cậu.

Giản Thành Hi nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Quên đi...”

Cậu không muốn đối phương quá cứng rắn với mẹ ruột, chặt đứt tình thân máu mủ, cậu hiểu trong chuyện này Lệ Lăng Phong là người khó chịu nhất.

Nào biết ——Lệ Văn Xương không chút do dự nói: “Đừng giả vờ làm người tốt ở đây nữa, đừng tưởng rằng chúng ta chưa điều tra trước khi đến. Lúc anh tôi không ở nhà, cậu dây dưa không rõ với người khác trong Thành Ngầm, còn định bỏ con để cùng người nọ chạy trốn? Nếu bây giờ cậu không tham lam quyền lực của anh tôi thì cậu có ở đây không?”

Giản Thành Hi: “Tôi...”

Cậu tức không nói nên lời nhưng rõ ràng đây là những chuyện nguyên chủ đã làm cậu chỉ có thể cắn răn nhận cái nồi này.

Cậu không cần phải giải thích loại chuyện này, đó là bởi vì cậu không quan tâm.

Lệ Văn Xương cũng biết nói xong lời này sẽ không ổn, vết thương trên mặt cũng không để ý vì vậy liền lập tức đỡ mẹ mình chạy trối chết.

Phó tướng đi tới nói: “Nguyên soái, có cần thuộc hạ phái người theo dõi bọn họ không?”

Lệ Lăng Phong thấp giọng hạ lệnh: “Chú ý bọn họ, điều động ít người tới đây đừng để bọn họ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phó tướng lập tức nói: “Rõ!”

Những người xem náo nhiệt xung quanh lần lượt giải tán, chỉ còn đôi vợ chồng trẻ vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Giản Thành Hi vẫn còn đang đắm chìm trong những lời của Lệ Văn Xương.

Giọng nói của Lệ Lăng Phong từ trên đỉnh đầu: “ Thất thần gì vậy? Lại đây tôi đưa em tới Thành Ngầm!”

Giản Thành Hi phục hồi tinh thần, đi đến bên cạnh đối phương: “Anh không bận sao?”

Lệ Lăng Phong vừa đi vừa nói: “Xong rồi!”

Giản Thành Hi gật đầu. Thật ra cậu rất muốn hỏi tại sao đối phương lại trở về đúng lúc như vậy nhưng lời đến miệng lại tuột về.

Hai người lần lượt lên chiến hạm.

Chiến hạm rất lớn, bên trong không có bao nhiêu người, phần lớn binh lính đều được phái đến trông chừng hai người Lệ Văn Xương.

Giản Thành Hi ngồi bên cạnh Lệ Lăng Phong. Trong tàu chiến chìm vào yên lặng. Ngồi một lúc Giản Thành Hi muốn đứng dậy đi rót nước nhưng vì bất an nên suýt chút nữa đụng vào tủ ở phía sau.

Lệ Lăng Phong đỡ cậu: “Em muốn lấy cái gì?”

Giản Thành Hi: “Nước!”

Lệ Lăng Phong đỡ cậu ngồi xuống rồi xoay người đi lấy nước, Giản Thành Hi nhìn theo bóng lưng của đối phương cảm thấy có chút thần kì khi một chiến thần lại đi phục vụ cho cậu.

Nhưng hình như đối phương chẳng hề bận tâm đến những thứ này chút nào.

Giản Thành Hi nhận ly nước, nhỏ giọng: “Cám ơn!”

Lệ Lăng Phong ngồi xuống, tư thế thoải mái, nhẹ nhàng đáp lại:  “Không cần cám ơn tôi! Tôi mới là người nên cám ơn em!”

Giản Thành Hi ngạc nhiên: “Cảm ơn tôi?”

“Ừ.” Lệ Lăng Phong nghiêng người nhìn cậu, chậm rãi nói: “Trước kia tôi thấy em đối xử với ai cũng khách sáo, khiêm nhường nhưng hôm nay đối mặt bọn họ lại không khách khí chút nào.”

Đến ngay cả anh cũng ngạc nhiên khi thấy cậu vợ mình nói nhiều như vậy.

Giản Thừa Hỉ sửng sốt, lông mi khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Cái đó thì khác.”

Lệ Lăng Phong hỏi: “Tại sao lại khác?”

Giản Thành Hi trả lời: “Bởi vì bọn họ đối tử xệ với anh cho nên tôi không cần phải khách khí với họ!”

......

Không khí trong cabin rơi vào im lặng.

Giản Thành Hi nói xong, mới ý thức được lời mình nói có vẻ rất ái mụi, liền lén lút liếc nhìn đối phương.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong sâu thẳm, chậm rãi nói: “Cố Kim Mạn bà ta cực kì chấp nhặt nhưng tôi cũng không sợ bà ta sẽ làm gì em!”

Giản Thành Hi hừ nhẹ một tiếng, có chút kiêu ngạo: “Có anh ở đây anh nên tôi không sợ gì đâu!

Lệ Lăng Phong dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi nói: “Ừ, dù sao thì tôi cũng rất yêu em.”

Giản Thành Hi:…. Đột nhiên nhớ lại lời mình vừa nói để chọc giận Cố Kim Mạn cách đây không lâu, lại bị chính chủ nghe được.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Da mặt của cậu không đủ dày để có thể thờ ơ, từ dái tai lan ra mặt một màu đỏ ửng, khí thế cũng yếu đi, cậu ngồi im như trái hồng chín không nói lời nào. 

Mãi một lúc sau, mới lấy hết ca đảm ngẩng đầu lên thì gặp Lệ Lăng Phong đang nhìn cậu cười mỉm.

Giản Thành Hi: “...”

Ahhh

Cậu muốn sống mái với người này!!!!!

****

Lúc tới Thành Ngầm, khi Giản Thành Hi chuẩn bị đi xuống, Lệ Lăng Phong nói: “Lát nữa tôi sẽ cho người đến đón em!”

Giản Thành Hi gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì nhìn Lệ Lăng Phong, muốn nói lại thôi. 

Lệ Lăng Phong hỏi: “Sao thế?”

Giản Thành Hi không biết lấy dũng khí từ đâu mà hỏi: “Không phải anh nói xong việc sao? Còn đi đâu nữa?”

Động tác của Lệ Lăng Phong dừng lại, nhỏ giọng hỏi : “Em muốn tôi đi cùng ?”

Giản Thành Hi không hiểu sao lại chọc thủng tâm tư, lắp la lắp bắp: “Tôi…tôi chỉ hỏi thôi.” 

Lệ Lăng Phong khép tài liệu trong tay lại, đứng dậy nói: “Không phải em muốn tôi ở với em lâu hơn à!”

Ngụ ý là như vậy.

Rõ ràng em là người luôn muốn tránh xa tôi nhưng giờ  em lại trách tôi.

Giản Thành Hi lập tức vặn lại: “Làm gì có!”

Lệ Lăng Phong lẳng lặng nhìn hắn.

“Ừm, có lẽ là trước đó có một chút.” Giản Thành Hi thành thật nói, vội vàng nói: “Mà không phải anh nói Cố Kim Mạn thù dai, lỡ tý nữa bà ta đuổi theo tôi thì sao?”

Nói xong, bản thân cậu cũng cảm thấy lý do này rất khập khiễng.

Làm gì một người như Cố Kim Mạn chịu đến Thành Ngầm.

Bất quá Lệ Lăng Phong chỉ dừng lại một chút, cũng không có vạch trần, khi đi ngang qua người cậu hơi khom người sát vào tai cậu nói: “Đi thôi. Tôi đi cùng em.” 

Hôm nay gió bên ngoài có chút mạnh, Giản Thành Hi nhìn người đàn ông đi trước mình giống như đã chặn gần hết gió mưa, khiến người khác rất yên tâm.

Hai người bọn họ cùng nhau xuống chiến hạm.

Vài tháng không tới, Thành Ngầm thay đổi cũng không nhiều ngoại trừ đường phố đã trở nên sạch sẽ và ngăn nắp hơn rất nhiều.

Lệ Lăng Phong hỏi: “Em định đi đâu?” 

Giản Thành Hi lập tức trả lời: “Đi về xem trái cây trong vườn nhà mình!”

Lệ Lăng Phong không chút do dự đi về nhà cây cũ. Hai người một trước một sau đi về, cây ăn quả trong vườn phát triển khá tốt nhưng trông có vẻ hơi héo úa vì gần đây thời tiết lạnh.

Đứng dưới gốc cây, gió lạnh thổi qua, Giản Thành Hi rùng mình.

Cậu còn chưa kịp xoa tay, một chiếc áo khoác ấm áp từ trên đầu rơi xuống, mang theo nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Lệ Lăng Phong, đem rét lạnh ngăn cách bên ngoài. 

Giản Thành Hi ngạc nhiên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Tướng quân không lạnh sao?” 

Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong Hắc động của trùng tộc rất lớn, so với hiện tại còn lạnh hơn rất nhiều.”

Giản Thừa Hỉ cúi đầu cầm lấy tay Lệ Lăng Phong, giúp đối phương xoa xoa, nhẹ nhàng thổi khí, nhẹ giọng nói: “Sao có thể giống nhau được? Trước đây chịu khổ cũng không còn cách nào, nhưng mà bây giờ thì đã qua lâu rồi, có thể không ăn đắng thì đừng ăn.”

Bàn tay nhỏ bé ấm áp không thể nắm hết lòng bàn tay rộng.

Lệ Lăng Phong xuất thần.

Anh là người đã quen với khó khăn và dường như đau khổ đã trở thành lẽ thường tình trong cuộc sống của anh.

Từ lâu anh đã quen với những ngày như vậy.

Từ lúc bị đuổi khỏi nhà khi còn nhỏ, cuộc sống của anh đã được định sẵn là cô đơn.

Đây là lần đầu tiên có người nói với anh: “Trong quá khứ, không thể chịu đựng được khó khăn, nhưng tương lai nó sẽ khác.” 

Ngay cả mẹ anh cũng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play