Hôm nay là ngày đính hôn của Bá Ân và con gái của Phất Khắc Tư.

Lúc Giản Thành Hi tỉnh dậy, Alice đã được Lệ Lăng Phong đưa về từ trời còn chưa sáng, bật tivi lên đã thấy tin tức được phát sóng khắp tinh cầu.

Bá Ân đột nhiên nôn ra máu trong bữa tiệc đính hôn.

Người vợ đầu tiên của hắn, vốn đang nằm trong bệnh viện, đột nhiên xuất hiện tại hiện trường lễ đính hôn, tiết lộ sự thật Bá Ân không chung thủy trong nhiều năm — tiệc đính hôn trở thành một mớ hỗn độn.

Bá Ân, người ban đầu được dự kiến ​​đắc cử, không còn cơ hội ử nữa vì danh tiếng đã sa sút.

Giản Thành Hi nhìn tin tức, tim nhảy thình thịch, có chút lo lắng nên gọi cho Lệ Lăng Phong, đối phương lập tức bắt máy.

Giọng Lệ Lăng Phong trầm thấp hữu lực: “Làm sao vậy.”

Giản Thành Hi có chút sốt ruột nói: “Bá Ân bên kia……”

Lệ Lăng Phong mở miệng nói: “Hắn sẽ không lại tuyển cử thành công, bệnh viện Hoàng gia sẽ toàn lực trị liệu cho hắn, hắn không chết được.”

Giản Thành Hi vẫn là có chút lo lắng nói: “Kia Alice……”

“Một khi Bá Ân một ngã xuống, đương gia chủ mới chính là Phi Vân, cô ấy không có mềm yếu như em tưởng tượng đâu, năm đó Bá Ân có thể đông sơn tái khởi không thể thiếu người ở phía sau bày mưu tính kế.” Lệ Lăng Phong chậm rãi nói: “ Bây giờ bên đó đã có Phi Vân mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, không biết sức khỏe của Pv có chịu nổi không.

Lệ Lăng Phong nói thêm: “Có Mễ Lạp Kiệt, em đừng lo lắng!”

Giản Thành Hi luôn cảm thấy Lệ Lăng Phong biết được câu hỏi tiếp theo của mình, liền cười nhẹ nhàng cười cười.

Tướng quân nhà cậu tính tình tương đối lãnh đạm.

Mà cậu lại là người có tính hơi thích giúp người khác, Lệ Lăng Phong không thích những chuyện này nhưng sẽ vì cậu mà chú ý. 

Không thể giải thích được mà cảm thấy có chút vui vẻ.

Đôi khi cuộc sống thực sự không hề thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu có thể tìm thấy vui vẻ trong những ngày bình thường thì đó cũng là một loại hạnh phúc.

Giọng nói của Lệ Lăng Phong truyền đến từ đầu bên kia: “Em đang cười cái gì?.”

Giản Thành Hi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tối nay anh muốn ăn gì? Tôi định đi mua ít đồ dự trữ. Mùa đông sắp đến rồi.”

Lệ Lăng Phong không kén chọn: “Cái gì cũng được.”

Giản Thành Hi nghĩ nghĩ nói: “Vậy hôm nay tôi sẽ về Thành Ngầm một chuyến, nghe bác sĩ nói cây ăn quả vào mùa đông ít ra quả hơn, người ở Thành Ngầm có ít nguồn thức ăn hơn, em muốn đi xem thử.”

Nếu có thể xây dựng nhà kính thì có thể giải quyết vấn đề.

Lệ Lăng Phong nói: “Ừm, đừng về quá muộn. “

Giản Thành Hi cười cười nói: “Đã biết.”

Cậu đã lên kế hoạch cho hành trình của mình vào buổi chiều, vừa ra cửa tình cờ gặp bác sĩ.

Bác sĩ hỏi: “Cậu đi đâu vậy?” 

Giản Thành Hi lên tiếng: “Tôi đến Thành Ngầm.”

Bác sĩ nói: “Ồ thuận đường nên chị  đây sẽ đưa cậu đi.”

Lúc trước đi lại của cậu đều là chiến hạm của Lệ Lăng Phong nhưng bây giờ không cần phiền anh ấy, liền gật đầu: “Cũng được!”

Cậu theo bác sĩ lên phi thuyền.

Chiến hạm của Lệ Lăng Phong có thể bay thẳng ra khỏi Phù Không Đảo, còn bác sĩ phải đến cửa đảo để làm thủ tục.

Khác với mọi ngày, hôm nay lúc đi tới cửa có rất nhiều tiếng tranh cãi.

Giản Thành Hi khó hiểu: “Có chuyện gì?”

Bác sĩ nhìn thoáng qua nói:  “Không biết, gần đây tôi đã gặp người này nhiều lần rồi, không biết đến đây làm gì?.” 

Giản Thành Hi thấy bác sĩ nói như vậy cũng không quan tâm nữa, chuẩn bị quay đầu đi.

Khi đến gần hơn, nghe thấy người nọ với người gác cửa: “Nhanh lên và cho chúng tôi vào, con trai tôi sống ở đây, tại sao cậu lại ngăn cản tôi?”

Người gác cổng nói: “Xin lỗi, thưa bà, bà không thể vào mà không có thư mời hoặc thẻ cư trú.” 

“Cái gì?” Người phụ nữ ngạc nhiên và nói: “Cậu có biết tôi là ai không?” 

Người gác cổng không trả lời.

Người phụ nữ mặc quần áo sang trọng, chống nạnh nói: “Tôi là mẹ của Lệ Lăng Phong, cậu dám ngăn cản không tôi vào, tin hay không, tôi làm cậu phải cuốn gói ra khỏi đây.”

Giản Thành Hi cả người chấn động.

Mắt thấy bác sĩ phải đi, cậu ngăn cản cản∶ “Chờ một chút, tôi muốn xuống xem thử.” “

Bác sĩ nói: “Cậu biết người đó không?” 

Giản Thành Hi lắc lắc đầu, thấy ở của có bảo vệ và những người khác, hẳn là không có vấn đề gì, cho nên mới xuống phi thuyền. 

Người phụ nữ đang lớn giọng, khi nhìn thấy Giản Thành Hi đi tới, ngạc nhiên nhìn cậu.

Giản Thành Hi đi tới, đứng trước mặt người nọ, nhẹ giọng nói: “Xin chào, vừa nãy ngài vừa nói, ngài là…ai?”

Người phụ nữ trông cũng hơi đứng tuổi nhưng ăn mặc vẫn rất tươm tất sang trọng, mặc dù trông nó hơi cũ nhưng cũng không thể phủ nhận chất liệu vải khá tốt.

Người nọ nói: “Tôi là mẹ của Lệ Lăng Phong, cậu là ai?”

Giản Thành Hi mở miệng nói: “Tôi là phu nhân của anh ấy”

Người phụ nữ kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, bà ta phản ứng lại, nhìn Giản Thành Hi với vẻ chán ghét, nói: “Con trai tôi bây giờ đã là nguyên soái sao nó có thể kết hôn với một bán Tinh linh được?”

“......”

Giản Thành Hi im lặng một lát rồi nói: “Sao tôi còn chưa nghe tướng quân nhắc tới ngài?” 

Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng, nói: “Cậu biết cái gì? Hai người  kết hôn được bao lâu? Tôi tên Cố Kim Mạn  là mẹ chồng của cậu. Cậu nên tỏ thái độ đúng mực cho tôi. Cậu đến đúng lúc lắm mau gọi cho Lệ Lăng Phong gọi nó đến gặp tôi nhanh.”

Giản Thành Hi bị thái độ hợp tình hợp lí không xem ai ra gì của người nọ làm cho ngạc nhiên.

Nó không giống như nó là giả. Làm gì có ai dám tự nhận mình là người nhà của nguyên soái chứ? Đó không phải là tự tìm được chết sao?

Nhưng cậu vẫn do dự: “Nếu nói ngài là mẹ của tướng quân, tôi đã kết hôn với anh ấy nhiều năm, con cũng đã được ba tuổi. Tại sao những năm tháng tướng quân xuất chinh kia, tôi và con gặp nhiều khó khăn như vậy cũng chưa từng thấy qua ngài.” 

Cố Kim Mạn nghẹn lời, như thể biết mình có chút vô lý.

Nhưng ngay sau đó, bà trừng mắt nhìn Giản Thành Hi: “Cậu thấy tôi làm gì? Làm sao tôi có thể đến một nơi như Thành Ngầm được. Bây giờ nó có cơ hội về Thiên Không Thành phải nhận tổ quy tông mới đúng”

Giản Thành Hi nghe đã hiểu.

Người phụ nữ này đúng là mẹ của Lệ Lăng Phong, nhưng người này đã vứt bỏ Lệ Lăng Phong khi anh ấy còn nhỏ, nhiều năm như vậy tại thành phố ngầm là chẳng quan tâm a.

Lệ Lăng Phong cùng nguyên chủ  kết hôn không có bà ấy

Ba năm kia hai đứa sắp chết đói, cũng không có bà ấy.

Bà ta ở Thiên Không Thành sống trong nhung lụa, mặc kệ sự sống chết của con và cháu mình, hiện giờ Lệ Lăng Phong thành nguyên soái có quyền lực, thì tìm tới.

Giản Thành Hi cười chế nhạo.

Cố Kim Mạn trừng mắt nhìn Giản Thành Hi: “ Cậu cười cái gì?”

Giản Thành Hi nói: “Tôi chỉ là không ngờ tướng quân nhà mình lại thảm như vậy, có một người mẹ như vậy.”

Cố Kim Mạn mở to hai mắt nhìn, tức giận nói: “Cậu đang nói gì đó!”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Giản Thành Hi mặt vô cảm: “Nghĩa trên mặt chữ, nếu ngài không hiểu có thể về tra từ điển.”

Tay Cố Kim Mạn run lên một chút, chỉ vào Giản Thành Hi nói: “Thật đúng là tàn thứ phẩm đến từ Thành Ngầm, cậu dám nói chuyện như vậy với tôi. Chờ đó, sau này tôi sẽ sắp xếp một gia tộc tốt cho con trai tôi, môn đăng hậu đối.” 

Giản Thành Hi mắt trợn trắng.

Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có một ngày như vậy.

Bác sĩ từ trên chiến hạm đi xuống, cô nhìn hiện trường, mỉm cười nói: “Yo, bà là mẹ của Lệ nguyên soái sao?” 

Cố Kim Mạn tư thái ngạo mạn nói: “Đúng vậy, cô lại là?”

Bác sĩ mỉm cười, nói: “Tôi là hàng xóm.” 

“Hàng xóm.” Cố Kim Mạn khẽ hừ một tiếng nói: “Vậy cô giúp tôi gọi nó tới đây. Khi nào hai mẹ con tôi nhận nhau, sẽ không quên phần cô đâu!”

Nụ cười trên mặt bác sĩ càng sâu: “Không được, tôi không dám báo cáo người lạ với nguyên soái.” 

Cố Kim Mạn trừng mắt nhìn cô, thế mà từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, chỉ vào: “Đây là nó khi còn nhỏ, cô tin chưa?”

Giản Thành Hi thò mặt qua nhìn. 

Có chút ngoài ý muốn, Lệ Lăng Phong khi còn nhỏ dường như là phiên bản của Lệ Trầm, gương mặt nhỏ lạnh lùng, vẻ ngoài có phần trưởng thành lại dễ thương không thể giải thích được. 

Cậu mím môi, cười cười, thật sự là muốn lấy quá đi!

Cố Kim Mạn cất đi, nói: “Nhanh lên, gọi cho tôi đi.” 

Giản Thành Hi lại nói:  “Thưa ngài, nếu như ngài đã có ảnh hồi nhỏ, sao lại không có ảnh khi anh ấy trưởng thành? Sinh ra nhưng không nuôi dưỡng thì có được tính là mẹ không? Chuyện này tôi không thể quyết định, chờ tướng quân về tôi sẽ hỏi anh ấy. Ngài về trước đi!”

Nơi này có rất nhiều phương tiện qua lại nên đã có người đến xem chuyện gì. 

Cố Kim Mạn dường như bị thứ gì đó kích thích, ngồi bệt xuống đất khóc lóc: “Trời ơi, sao tôi lại khổ thế này. Vất vả sinh con trai ra bây giờ nó thành danh rồi không nhận tôi thì thôi, còn tìm một người vợ như vậy về chọc tức tôi.” 

Giản Thành Hi “……” cậu bất đắc dĩ nhìn bà ta khóc lóc..

Trên Phù Không Đảo này có rất nhiều sĩ quan cấp cao và quý tộc sinh sống.

Cố Kim Mạn một bên khóc một bên nhìn về phía mọi người, tiếp tục gào nói: “Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con trai bất hiếu như vậy!” “

Mắt thấy kịch bản đi quá xa.

Giản Thành Hi hít một hơi, dựa vào bên cạnh bác sĩ, buồn bã nói: “Tướng quân đáng thương của tôi ơi, sao anh lại gặp phải người mẹ như vậy. Sinh ra không nuôi ném xuống Thành Ngầm tự sinh tự diệt chẳng buồn quan tâm. Bây giờ có chút danh tiếng thì tìm tới muốn nhận lại quan hệ ….” 

Cố Kim Mạn: “...” Cậu có bệnh đúng không?

Giản Thành Hi giả vờ khóc, diễn còn nhập tâm hơn cả Cố Kim Mạn.

Bác sĩ che tay lại cười trộm, tiện thể tặng cho Giản Thành Hi một ngón tay cái.

Cố Kim Mạn bị Giản Thành Hi chọc tức, bà chỉ vào mặt: “Cậu thì biết cái gì? Tinh thần lực của nó có vấn đề, không phải là một Thú nhân bình thường. Một tàn thứ phẩm như vậy không thể được ghi tên vào gia phả. Chính là mệnh nó không tốt là một đứa tàn tật thì liên quan gì đến tôi.? 

Giản Thành Hi kinh ngạc nhìn một người mẹ đang mắng con mình. 

“Khi còn nhỏ nó đã không bình thường rồi, những đứa trẻ khác đều sợ ma thú, mà nó có thể giết chết ma thú!” Cố Kim Mạn lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “ Tôi liền thấy nó không bình thường, sau đó bác sĩ trong gia tộc tới giám định, nói rằng tinh thần lực của nó khác với người thường, không có tình cảm. Cậu ở chung mà không phát nó khác thường sao?” 

Giản Thành Hi phát hiện. Có đôi khi cậu cảm thấy tướng quân  nhà mình quá mức lạnh nhạt vô tình.

Nhưng đến hôm nay, cậu mới biết đó không phải là lỗi của anh ấy mà là do anh ấy bị bệnh và khác biệt với người khác.

Giản Thành Hi mở miệng nói: “Tôi không phát hiện.”

Cố Kim Mạn sửng sốt: “Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Nó đã giết Ike trước mặt mọi người, trực tiếp trên cả tinh cầu! Nó đến giờ chưa thay đổi nhưng dù gì tôi cũng nuôi nó đến năm tuổi, tôi vẫn là mẹ của nó. Bây giờ nó đã trở lại, nó nên nhận tổ quy tông mới đúng.” 

“Đó là bởi vì Ike hại mười mấy vạn người hắn đáng chết.” Giản Thành Hi mở miệng nói: “Cho dù anh ấy bẩm sinh khác thường nhưng đó cũng không là lý do bà có thể vứt bỏ anh ấy. Một người mẹ như vậy tướng quân nhà tôi không cần nhận.”

Cố Kim Mạn tức giận muốn hộc máu: “Cái tên kia, cậu đang nói nhảm gì đó! Cậu lấy quyền gì mà thay con tôi quyết định, có tin tôi nói nó ly hôn với cậu không?” 

Giản Thành Hi không thèm để ý đến bà ta nữa.

Cố Kim Mạn tính tình ương ngạnh, đuổi theo Giản Thành Hi nói: “Cái biểu cảm đó của cậu là gì? Để tôi nói cho cậu biết, nếu không phải tôi vắng mặt mấy năm nay, với cái xuất thân bần hàn của cậu, có nằm mơ cũng không thể bước vào cửa nhà họ Lệ được.” 

Một câu là xuất thân, hai câu cũng lại là xuất thân khiến Giản Thành Hi bực mình, vì thế cậu nói: “Được thôi, thế bà khiến anh ấy ly hôn với tôi đi.”

Cố Kim Mạn ngẩn người.

Giản Thành Hi hừ nhẹ một tiếng:  “Nếu anh ấy chủ động ly hôn thì tôi không có ý kiến.” 

Cố Kim Mạn chưa từng thấy người kiêu ngạo và ngang bướng như vậy, tức giận tay run lên: “Cậu tưởng mình là ai? Chỉ là một bán Tinh linh nghèo nàn trong Thành Ngầm thôi!”

Giản Thành Hi không tức giận nhưng thấy bà ta tức giận, liền cười cười, chậm rãi nói: “ Là bán Tinh Linh thì sao, không có cách nào cả? Tướng quân nhà tôi thích tôi như thế này, anh ấy chỉ có thể yêu một mình tôi thôi!”

Cố Kim Mạn tức cả người run: “Cậu…cậu!” 

Giản Thành Hi cao hứng, đang đắc, cánh tay bị người khác chạm chạm, cậu nghi hoặc nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ bĩu môi nhìn sang bên kia.

Giản Thành Hi nhìn theo ánh mắt cô, liền thấy bãi có phía sau bọn họ có một chiến hạm đang đậu, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng ở cửa chiến hạm.

Lệ Lăng Phong đứng ở nơi đó, không biết nghe trong bao lâu rồi.

Bốn mắt hướng về nhau.

Giản Thành Hi vừa nói xong những lời nói ba hoa của mình thì bị chính chủ nghe thấy, nụ cười cứng đờ trên mặt. 

“......”

Có cái hố nào gần đây không?

Cậu muốn xuống đó sống!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play