Vấn đề được giải quyết tạm thời, nhưng không được giải quyết hoàn toàn.

Giản Thành Hi thực sự không dám giữ Alice.

Dù sao thân phận của Alice cũng không bình thường, mặc dù cậu có lòng nhưng mà lúc này cậu cũng hiểu mình không thể hành động bốc đồng, cho nên nhìn Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong thấp giọng nói ∶ “Đêm nay tôi sẽ cho người đưa viên đá đến Phi Vân, còn cháu…”

Alice hốc mắt đỏ bừng, khóc thút thít nói: “Alice không muốn trở về.”

Bé gái đứng trong sân thật sự rất đáng thương.

Thật đáng tiếc khi bé ấy đang đối mặt với một Lệ Lăng Phong vô cảm, không dễ động lòng thương cảm với ai.

Alice bổ nhào vào người Lệ Toái Toái, khóc thút thít nói: “Cửa bị niêm phong, trong phòng quá tối, cha bắt Alice đứng trước tường suy nghĩ cẩn thận, Alice không muốn quay trở lại.” 

Lệ Toái Toái bị nhào đến xém chút nữa ngã lăn quay. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Alice đầy nước mắt nhìn tràn ngập ủy khuất.

Lệ Toái Toái nhìn Alice, đỡ lấy cánh tay của bạn ấy, mở miệng nói “Alice…”

Alice trong mắt xuất hiện hy vọng: “Toái Toái, cậu cho tớ vào chứ?”

Lệ Toái Toái lắc đầu, quả quyết nói: “Cậu nặng quá.”

“......”

Giản Thành Hi nhìn trong lòng có chút hụt hẫng.

Cậu nhìn thoáng qua Lệ Lăng Phong, có chút muốn mở miệng cầu tình, nhưng nghĩ đến tình hình trong nhà, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Lệ Lăng Phong tựa hồ hiểu được ý tứ của cậu vợ nhỏ, người đàn ông liếc nhìn cô bé, thấp giọng nói: “Cháu có thể ở lại, sáng sớm mai chú cho người đưa cháu về.”

Một nụ cười vui vẻ ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt Alice.

Giản Thành Hi cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói với mấy  đứa nhỏ: “Bên ngoài lạnh, vào nhà nhanh lên, Toái Toái lấy cho Alice một đôi dép sạch trong tủ đi con.” 

Lệ Toái Toái gật đầu.

Bọn trẻ cùng nhau bước vào.

Gió đêm thổi, nhưng Giản Thành Hi nhìn Lệ Lăng Phong đi bên cạnh mình.

Cậu không phải là kẻ ngốc, biết Lệ Lăng Phong đồng ý Alice ở lại khẳng định là không dễ dàng, trước đây cậu cảm thấy tướng quân nhà mình quyền cao chức trọng nhưng có chút máu lạnh vô tình, hiện giờ xem ra cũng không hẳn là như vậy.

Là cậu hiểu lầm.

Dù sao, tướng quân đã cho đứa nhỏ vào.

Trong lòng Giản Thành Hi cảm động, đi tới đứng bên cạnh Lệ Lăng Phong, hỏi: “Tướng quân nhận Alice vào là vì thấy bé nó đáng thương sao?” 

Lệ Lăng Phong nhàn nhạt trả lời: “Không có.” 

Giản Thành Hi ngạc nhiên, nghi ngờ nói: “Thế thì sao?”

Ở trong gió lạnh, sống lưng của anh vẫn thẳng tắp, nhướng mày toàn thân toát ra khí tức không dễ chọc, thong thả ung dung mở miệng nói: “Nếu Alice hiện tại trở về, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, Bá Ân sẽ bắt lấy Alice làm con bài mặc cả với Phi Vân, hiện tại nó đang ở cùng với chúng ta, Phi Vân tự nhiên bớt đi một phần lo lắng .”

Giản Thành Hi ho không ngừng, với đầu óc không đủ dùng của mình, cậu chưa bao giờ nghĩ tới điều này, hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Thế đây là lí do mà anh để Alice ở lại?”

Lệ Lăng Phong quay sang nhìn cậu vợ nhỏ của mình, nhỏ giọng: “Cũng không phải hoàn toàn như vậy.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu biết ngay mà, tướng quân của cậu không phải là người lạnh lùng không tình cảm.

Ai biết được—  Lệ Lăng Phong thờ ơ nói: “Không phải em nói làm sủi cảo rất phiền phức sao, thêm người thêm culi!” 

“......”

Nhà tư bản nghe xong đều rơi lệ.

***

Vào buổi tối, nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh.

Đây là Alice lần đầu tiên vào nhà  Lệ Toái Toái, Alice cảm thấy  bạn học Lệ Toái Toái tính tình quái dị, lại có cha là vị nguyên soái máu lạnh và bạo lực nhất trong đế đô. 

Cho nên Alice vẫn luôn cho rằng nhà Lệ Toái Toái chắc chắn sẽ rất lạnh lẽo.

Tuy nhiên, sự thật lại hoàn toàn ngược lại, thậm chí vượt xa những gì mình tưởng tượng.

Đây là một căn nhà nhỏ được chăm sóc cẩn thận, ánh sáng vàng ấm áp trong phòng khách, phòng bếp đang bốc hơi nghi ngút, mùi thức ăn thoang thoảng bay tới, trên ghế sô pha trong phòng khách được phủ một tấm chăn mỏng màu vàng, thêu chi chít những động vật nhỏ dễ thương, sàn nhà không tì vết, trên bàn ăn có bình hoa nhỏ xinh, bệ cửa sổ có dây leo xanh mươn mướt, tràn đầy sức sống. 

Thậm chí trên bảng gỗ bên cạnh bàn ăn còn dán rất nhiều giấy ghi chú khác nhau.

Hôm nay ra ngoài nhớ mang theo nước ấm.

Tướng quân, nhớ mang theo bữa sáng, trong tủ lạnh có bánh.

Buổi chiều, đưa Vượng Tài đi chữa trị chân.

Ở đó dán đủ loại ghi chú nhỏ thú vị, khắp nơi dường như đều có dấu vết của sự sống, không giống với sự hoành tráng như nhà của mình, ngôi nhà này ở đâu cũng rất đơn giản nhưng toát ra sự ấm áp của gia đình. 

Đúng là sự ấm cúng.

So với tòa lâu đài cao tầng của nhà họ, căn nhà nhỏ ba tầng này thật ấm áp.

Không phải là một ngôi nhà lạnh lẽo mà là một ngôi nhà ấm áp.

Alice xem đến xuất thần, đây là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc với một gia đình như vậy, không có người hầu hay nhiều đồ công nghệ cao, làm bé không biết phải làm gì.

Giọng nói của Lệ Toái Toái từ bên cạnh truyền đến, nhẹ nhàng hỏi: “Alice đi đôi dép này có được không?”

Alice quay đầu lại, thấy Lệ Toái Toái đang giúp mình lấy dép.

Trên Toái Toái là một đôi dép lê nhỏ màu hồng dễ thương, còn mới.

Alice cảm động nói: “Toái Toái, cảm ơn cậu đã cho tớ đôi dép mới của cậu!” 

Lệ Toái Toái hào phóng nói: “Nếu Alice thích nó, tớ cho cậu luôn á!”

Alice sửng sốt, mắt sáng lên, cô nhìn ShaToái Toáier nói: “Tan vỡ... Thực Alice sửng sốt, hai mắt sáng ngời, nhìn Lệ Toái Toái nói: “Toái Toái... là thật sao? Cậu…cậu thật sự tốt bụng.” 

Toái Toái thực sự là một người tốt.

Chưa có người bạn nào đối xử tốt với bé như vậy.

Thật xấu hổ khi cô ấy thường xuyên cãi nhau với Lệ Toái Toái và có thành kiến với bạn ấy.

huhu, Alice nhất định phải đối tốt với Toái Toái trong tương lai.

“Không có gì” Khuôn mặt nhỏ xinh của Toái Toái tràn ngập sự an ủi, bé vỗ vỗ vai Alice nói: “Dù sao đây cũng là đôi dép Toái Toái ghét nhất.”

Alice: “...”

***

Sau khi cởi áo khoác, Giản Thành Hi tiếp tục làm sủi cảo.

Chuyện này cậu cũng không thể giúp được gì, chỉ có Lệ Lăng Phong mới có thể xử lý việc giao đá và những chuyện tiếp theo nên ngay từ khi vào nhà anh ấy đã đến thư phòng rồi.

Giản Thành Hi đang cán bột.

Lệ Trầm và Toái Toái đang đứng một bên nặn bột thành hình.

Alice ở bên cạnh nhìn rất tò mò, muốn tới chơi lại không dám nói, nhìn đáng thương cực kỳ.

Lệ Trầm nhìn Alice: “Cậu có muốn thử không?”

Cậu bé đẹp trai luôn ít nói, Alice không ngờ cậu lại chủ động nói chuyện với mình.

Alice ngạc nhiên nói: “Thật sao?”

Lệ Trầm gật gật đầu.

Alice bước từng bước nhỏ tới, mím môi nói: “Cảm ơn...”

Mặc dù tính cách của Toái Toái hơi kì quặc nhưng anh trai của bạn ấy lại rất biết quan tâm người khác.

Lệ Trầm nói: “Không cần cảm ơn.” Lệ Trầm chậm rì rì thu tay lại, mở miệng nói: “Dù sao tớ cũng làm mệt rồi, đổi cậu tới làm là hợp lí.”

“......”

Hai người cậu đúng là anh em không sai đi đâu được?

***

Giản Thành Hi thấy Alice đi đến bên cạnh mình, nói: “Nếu Alice muốn chơi, cháu phải rửa tay trước.” 

Alice ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ!” 

Giản Thành Hi đem nhân bỏ vào trong bột, sau đó quen tay gấp miếng sủi cảo lại, dùng ngón trỏ và ngón cái niết lại tạo thành hình gợn sóng. 

Mỗi một cái sủi cảo nhìn đều là trông đầy đặn và đẹp mắt.

Alice nhìn một hồi lâu, có chút không tự tin thử nói ∶ “Alice có thể làm thử giống chú được không?”

Giản Thành Hi gật đầu nói: “Sao lại không chứ!”

Cậu bước đến chỗ ba đứa trẻ, lấy ra một mẩu nhân và dạy bé làm từng bước một. 

Mặc dù đã dạy rất tốt nhưng những chiếc sủi cảo cô làm vẫn chưa được đúng lắm, thậm chí còn có xu hướng bị bung ra, Alice cảm thấy hoảng hốt, nhưng càng cố gắng nặn thì bột lại càng dễ bung ra.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Alice đổ mồ hôi, cảm thấy mình có thể bị la.

Nhưng mà bên cạnh lại truyền đến tiếng  Lệ Toái Toái: “Toái Toái làm được rồi”

Alice nhìn, sủi cảo của Toái Toái có rất nhiều nhân, chưa khép lại hoàn toàn, thậm chí còn có vài phần vỏ bị rách, làm như vậy chắc chắn không hoàn hảo, sẽ bị phê bình.

Vậy mà—Giản Thành Hi nhìn qua, cười khích lệ con gái: “ Woa, Toái Toái nhà chúng ta làm giỏi quá!”

Một nụ cười kiêu hãnh hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn của Lệ Toái Toái, sự tự tin của cô con gái nhỏ đang dần được bồi đắp.

Giản Thừa Hỉ kiên nhẫn hỏi: “Toái Toái sao lại cho nhiều nhân như vậy?”

Thậm chí còn không trách con gái sao không làm cho đẹp?

Lệ Toái Toái đứng ở bàn bên cạnh, cầm sủi cảo mở miệng nói “Cái này là cho baba ăn, muốn baba ăn nhiều một chút.”

Giản Thành Hi lấy một miếng bột, vá lại những chỗ bánh bao bị vỡ, cười nói: “Vậy để ba đánh dấu tý nữa vớt ra liền để vào trong chén của ba không cho ai dành mất.”

Lệ Toái Toái giơ tay lên, giọng nói của bảo bối nhỏ lanh lảnh: “Tý nữa, Toái Toái sẽ đứng  cạnh nồi canh cho baba!”

Giản Thành Hi gật đầu, giọng nói rất dịu dàng: “Cám ơn Toái Toái.” 

Gia đình ba người của họ rất hòa thuận.

Alice cảm thấy bối rối không thể giải thích được trước những gì mình nhìn thấy. Trong nhà, cha luôn rất nghiêm khắc với các quy định mà ông đặt ra và yêu cầu cô làm mọi thứ tốt nhất muốn, còn mẹ cô luôn nói với bé rằng: “Alice, con phải trở thành một đứa trẻ ngoan, con là niềm tự hào của mẹ tôi, mẹ trông cậy vào con.”

Vì vậy, Alice muốn làm mọi thứ tốt nhất có thể.

Không dám làm đứa trẻ hư, không dám làm bất cứ điều gì trái với phép tắc, quy củ.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên bé biết được.

Hóa ra không hoàn hảo cũng không sao, cho dù không làm được tốt nhất, cũng có thể được khen ngợi.

......

Sau khi hấp chín sủi cảo, Giản Thành Hi gọi người xuống ăn.

Lần đầu tiên làm sủi cảo đã rất thành công, tiếc là không có nước chấm nhưng mùi thơm cũng rất hấp dẫn.

Ba đứa trẻ ăn uống vui vẻ.

Đặc biệt là Alice, người lần đầu tiên ăn thức ăn như vậy vui sướng ăn hơn 2 chén. 

Giản Thành Hi vừa ăn vừa thắc mắc: “Sao chưa có ai ăn trúng đồng xu vậy?”

Cậu còn trông cậy vào ăn tiền xu, kiếm bộn tiền đó.

Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên có một cục sủi cảo được đặt vào trong chén.

Giản Thành Hi ngẩn người.

Lệ Lăng Phong nhìn cậu: “Ăn đi!”

Giản Thành Hi cắn một miếng hai mắt mở to nhìn Lệ Lăng Phong, cầm lấy sủi cảo nhìn: “Tiền xu!” 

Những người khác cũng đều nhìn lại đây.

Giản Thành Hi cười cười “Thật sự bị ba ăn được rồi.”

Lệ Toái Toái ngồi ở bên cạnh: “Baba sẽ trở nên giàu có nha!”

Giản Thành Hi đặt đồng xu sang một bên, nhìn Lệ Lăng Phong hỏi: “Sao anh biết trong cái này có đồng xu thế?”

Giọng nói của Lệ Lăng Phong rất bình tĩnh: “Không phải trên cái sủi cảo có tiền xu em đã làm dấu riêng rồi sao, cái này không giống những cái còn lại.”

Bọn nhỏ làm sủi cảo là xiêu xiêu vẹo vẹo.

Kỹ thuật làm kí hiệu sủi cảo của Giản Thành Hi rõ ràng là lành nghề nhưng mà cách niết thì không nỡ nhìn.

Giản Thành Hi bị sự quan sát phi thường của người đàn ông này làm cho kinh ngạc, có chút ngượng ngùng nói: “Chuyện này anh cũng nhìn ra à?”

Lệ Lăng Phong nhàn nhạt nhìn Giản Thành Hi, không lên tiếng.

Giản Thành Hi nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn là có chút kỳ quái, sáp lại gần nói: “Vậy tại sao anh lại đưa cho tôi? Tướng quân, anh không muốn nguyện vọng của mình thành hiện thực sao?”

Lệ Lăng Phong ngồi bên cạnh cậu thong thả ung dung ăn cơm, anh ăn không nhanh không chậm, lại có một loại khí tức tao nhã khó hiểu, chỉ có thể nhìn một bên sườn mặt anh tú đẹp trai, nghe thế quay mặt qua, thấp giọng nói: ∶ “Không cần.” ( truyện trên app T𝕪T )

Giản Thành Hi nghi hoặc ∶ “Vì sao?”

Lệ Lăng Phong ánh mắt thâm trầm, chậm rãi nói: “Bởi vì chỉ có em mới có thể thực hiện tâm nguyện của tôi.”

Giản Thành Hi: “...”

Sau khi cậu hiểu ra, toàn thân cứng đờ, cả người như con tôm luộc. Dù sao tiền xu đã bị cậu ăn rồi.

Hơn nữa đó cũng không phải là chuyện một mình cậu có thể làm được, tất cả phải phụ thuộc vào bản lĩnh của Lệ Lăng Phong. 

Cậu không thèm quan tâm đâu!

***

Đã đến giờ tụi nhỏ đi ngủ, 

Giản Thành Hi cho ba đứa nhỏ đi tắm rửa, bình thường chỉ có Lệ Trầm và Lệ Toái Toái hôm nay có thêm Alice, cũng may bé ấy cũng biết tự chăm sóc bản thân.

Sau tắm xong, liền nằm lên một cái giường Giản Thành Hi ngồi ở giữa, bọn trẻ nằm bên cạnh, chịu trách nhiệm kể chuyện trước khi đi ngủ.

Giản Thành Hi điều chỉnh độ sáng của đèn xuống mức thấp nhất, hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Vậy hôm nay chúng ta nghe chuyện 《Hoàng tử ếch》nhé.”

Bọn nhỏ nghe đặc biệt nghiêm túc.

Giản Thành Hi nói “Ngày xửa ngày xưa, có một quốc gia. Quốc gia này có một công chúa rất là xinh đẹp, nàng có một quả cầu màu vàng mà mình rất thích. Một hôm lúc đang chơi với quả cầu trong rừng, quả cầu vô tình rơi xuống hồ, công chúa nhỏ rất buồn, khi đang khóc thì có con ếch xanh trong hồ mở miệng nói……”

Alice tò mò: “Vì sao ếch xanh có thể nói được?”

Giản Thành Hi dừng lại: “Cái này……”

Lệ Toái Toái lập tức trả lời: “Toái Toái biết, bởi vì ếch xanh là yêu quái nhaaa!”

Đôi mắt Alice mở to vì ngạc nhiên.

Giản Thành Hi không biết loài mới này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với trẻ em, vì vậy cậu tiếp tục kể: “Sau đó con ếch nói, công chúa tội nghiệp, người gặp khó khăn gì à?”

“Công chúa nói, quả cầu vàng của ta rơi xuống hồ, ngươi có bằng lòng giúp ta không? Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể dùng quần áo, vương miện của ta, tất cả những gì ta có để đổi lấy quả cầu vàng. Nhưng con ếch nói: “Ta không muốn quần áo, vương miện hay đồ trang sức. Ta chỉ muốn một nụ hôn của công chúa. Sau khi công chúa đồng ý, chú ếch nhặt quả cầu vàng. Công chúa hôn chú ếch như đã hứa, nhưng chú ếch đã biến thành hoàng tử. Kể từ đó hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”

Cậu kể tới đây. Hi vọng tụi nhỏ có thể hiểu được tầm quan trọng của việc giữ lời hứa.

Trên mặt Alice lộ ra vẻ cảm động, cô bé rất xúc động nói: “Ếch xanh và công chúa thật là người tốt, một câu chuyện thật cảm động. Cũng may công chúa đã giữ lời hứa, Alice sau này cũng sẽ giúp đỡ những người khác.”

Giản Thành Hi có chút cảm động, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.

Lệ Toái Toái bĩu môi∶ “Ếch xanh nhỏ thật là mưu mô, nó không muốn châu báu lại muốn hôn, đây không phải là cách lấy được cả quần áo và châu báu sao?”

Giản Thành Hi nghẹn lời.

Alice phản bác: “Đừng nói như vậy, ếch xanh nhỏ cũng rất tốt bụng mà.” 

Lệ Trầm ở bên kia nói: “Công chúa đúng là ngu ngốc, nếu là con, con sẽ hút hết nước trong hồ ra!”

Giản Thành Hi: “...”

Mệt tâm quá, đi ngủ đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play