Khi Alice trở về nhà thì đã rất muộn, cô vốn rất thích về nhà, nhưng lần này cô không muốn quay về, không muốn đối mặt với mọi thứ.
Cô lặng lẽ trở về phòng, đụng phải quản gia đang đợi cô ở hành lang.
Quản gia ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, nhìn thấy cô liền nói: “Tiểu thư, tiên sinh đang đợi cô trong thư phòng.”
Alice giật mình.
Cô lo lắng dựa vào cửa: “Tôi... Cha đang tìm Alice làm gì? “
Quản gia trả lời: “Tôi không biết, nhưng tiên sinh sẽ không bao giờ làm hại tiểu thư đâu, vì vậy tiểu thư nên mau đi qua đi.”
Alice sợ hãi, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Tộc Thiên sứ đều thích khung cảnh tươi sáng, xuyên qua hành lang trên tường toàn bộ ngôi nhà đều được thắp sáng bằng những hạt trân châu, rất tráng lệ, Alice mặc váy hoa nhỏ gõ cửa phòng thư phòng.
Một giọng nói truyền đến từ bên trong: “Vào đi.”
Alice nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bá Ân đang ngồi ở bàn làm việc nhìn cô nói: “Alice, chiều nay con đi đâu vậy?”
Alice thẳng lưng lo lắng.
“Con biết đấy, nếu con nói dối, cha sẽ biết.” Bá Ân nhìn con gái, người đàn ông luôn dịu dàng và tao nhã trước mặt người ngoài lúc này rất nghiêm khắc: “Con có nhớ trước đây mẹ đã dạy con như thế nào không?”
Alice mím môi, run rẩy trả lời: “Alice cùng Toái Toái đi ra ngoài chơi.”
Bá Ân nhíu nhíu mày: “Lệ Toái Toái?”
Alice gật gật đầu.
“Bang!”
Bá Ân vỗ bàn một cái, hắn có chút tức giận nhìn cô bé: “Không phải cha đã nói với con, ít qua lại với Lệ Toái Toái còn có Giản Thành Hi sao? Bọn họ đều là những kẻ hèn mọn từ Thành Ngầm, sẽ dạy hư con.”
Alice run rẩy.
Bá Ân ánh mắt lạnh lùng: “Con thật sự làm cha thất vọng.”
Đôi mắt Alice đỏ hoe, ngước lên nhìn cha mình.
Alice nhớ rõ khi mình còn nhỏ, cha không phải như thế.
Khi đó, gia đình họ không giàu có như bây giờ, từ lúc cô bé có kí ức, cha luôn luôn mang theo bé ra ngoài chơi, mỗi ngày khi về nhà đều mang cho mẹ rất nhiều hoa.
Cha lúc ấy luôn thích cười.
Bé khi đó cũng rất thích cha mình.
Sau đó, cha dần thay đổi. Ông ấy càng ngày càng bận, thời gian về nhà ít hơn và cũng ngày càng nghiêm khắc với bé.
Alice trong mắt tràn đầy nước mắt, trên khuôn mặt trắng nõn không giấu được vẻ bất bình, nói: “Nhưng không phải mẹ cũng là người Thành Ngầm sao? Thế thì mẹ cũng là người thấp kém so với cha à?”
Đây chính là vết nhơ mà hắn muốn xóa đi. Bá Ân đột nhiên đứng dậy, cao giọng nói: “Alice”
Alice sững sờ nhìn cha mình. Bé chưa bao giờ thấy cha mình như thế này.
Bá Ân: “Bây giờ con đã học cách cãi lại lời cha mình rồi ?”
Alice lắc đầu: “Không phải...”
“Quên đi, đúng là mẹ con không thể giáo dục con thật tốt.” Bá Ân lắc đầu, nói: “Sau này sẽ có mẹ mới chăm sóc con.”
Alice vội vàng nói: “Nhưng con không muốn có mẹ mới.”
Bá Ân trừng mắt nhìn cô bé: “Cha chẳng lẽ sẽ hại con sao?”
Alice mặt đầy nước mắt: “Nhưng Alice chỉ muốn cùng cha và mẹ sống vui vẻ bên nhau, không cần người khác.”
Bá Ân lớn tiếng nói: “Đại tiểu thư nhà Phất Khắc Tư sau này là mẹ của con.”
Alice lắc lắc đầu nói: “Cô ấy không phải!”
Bá Ân sắc bén nhìn cô bé: “Mẹ con sức khỏe không tốt, sau này bà ấy sẽ phải nằm viện, không thể chăm sóc cho con được, con phải ngoan ngoãn, đừng để cha thất vọng lần nữa.”
Alice tức giận nói: “Không phải là cha nhốt mẹ vào bệnh viện để cưới vợ mới sao?”
“Chát!” Một cái tát rơi xuống mặt Alice.
Quản gia từ bên ngoài lao vào.
Trên sàn nhà, đứa trẻ ngã xuống đất trên mặt còn in rõ dấu tay.
Quản gia lập tức đi tới đỡ Alice, có chút không đành lòng: “ Tiên sinh bớt giận, tiểu thư vẫn còn là một đứa trẻ không biết gì, ngài không thể quá khắc khe được.”
Sau khi đánh Bá Ân cũng có chút hoảng hốt, hắn không có ý định đánh con gái, muốn tới giúp con gái đứng dậy nhưng ngại thể diện, chỉ có thể nhìn cô bé: “Alice, con không nên nói chuyện ngang ngược như vậy. Con đã biết sai chưa?”
Alice ngồi trên sàn nhà, lần đầu tiên bé bị đánh.
Cơn đau rát khiến bé choáng váng trong giây lát
Tiếng cười và những bông hoa rực rỡ ngày xưa lúc này đã biến thành bong bóng, vỡ tan.
Alice nhẹ nhàng nói: “Alice chỉ nói sự thật. “
Lời nói của Alice khiến Bá Ân tức giận, hắn chỉ vào mặt cô bé: “ Alice!!! Những phép tắc lễ nghi cha dạy con đâu rồi? Có phải Lệ Toái Toái- cái loại tàn thứ phẩm đó đã dạy hư con rồi đúng không? Cha đang làm tất cả những điều này vì ai, không phải tất cả vì lợi ích của con sao? Con có một người mẹ từ Thành Ngầm điều này khiến con bị cười nhạo suốt đời.”
Alice nhìn cha mình.
Trong phòng ánh sáng sáng ngời, cha đang đứng trước mặt cô bé nhưng bé lại nhìn không rõ.
Con nít ba tuổi không có quá nhiều suy nghĩ lớn lao trong đầu.
Bé chỉ là có chút ngây người.
Cha đến từ Thiên Không Thành, nhưng ông ấy đã quên lời hứa của mình với mẹ, ông có thể thất hứa và bỏ lại mẹ con cô.
Mẹ đến từ Thành Ngầm nhưng mẹ chưa bao giờ làm điều gì xấu.
Các bạn cùng lớp của bé đều đến từ Thiên Không Thành nhưng không một ai giúp đỡ cô.
Cha nói Lệ Toái Toái là người xấu sống ở Thành Ngầm nhưng chính Toái Toái đã giúp mình tìm mẹ.
“Đưa nó về phòng để nó tự suy ngẫm!” Bá Ân chỉ vào Alice, nói: “Khi nào nó biết sai thì thả nó ra!”
Quản gia nắm lấy tay Alice nhỏ giọng nói ∶ “Tiểu thư, chúng ta đi trước đi.”
Alice được đỡ lên khỏi mặt đất, khuôn mặt nóng rát, đau đớn. Nhưng đứa trẻ khóc nãy giờ, hiện tại không còn rơi nước mắt nữa, dường như đột nhiên trưởng thành lên rất nhiều.
Bé nhìn cha nhưng trong mắt ông ấy không còn sự dịu dàng ôn như trước nữa.
Cửa phòng mở ra.
Alice xoay người lại nhìn cha mình, giọng nói non nớt của cô rất nhẹ nhàng: “Cha, người nói sai rồi.”
Bá Ân ngạc nhiên nhìn lại cô con gái ba tuổi của mình.
“Người không phải vì Alice, người là vì chính mình.” Đôi mắt thuần khiết của cô gái tóc xanh không dính bụi trần : “Alice không sai, mẹ cũng không sai, người sai là cha!”
Khoảnh khắc đó như thể bị chọc vào nỗi đau. Hắn có chút run rẩy.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã vững vàng trở lại, quyền lợi và địa vị vốn dĩ là thứ hắn nên có, hy sinh một chút cũng không thành vấn đề, không có gì sai trái với những gì hắn làm!
***
Buổi tối, biệt thự của nhà họ Lệ rực rỡ ánh đèn.
Hôm nay là ngày lập đông,bốn mùa trên tinh cầu này tương đối rõ ràng, tuy nhiên nếu như theo các mùa trên trái thì ba tháng là một mùa nhưng trong thiết lập của truyện này phải mất sáu tháng.
* Lập đông : 立冬 có nghĩa là bắt đầu mùa đông hay có thể hiểu là nó tượng trưng cho một mùa mới trong năm. Ngày nay, ngày Lập Đông còn có thể gọi là ngày Đông Chí là ngày lễ đoàn viên của người Hoa. Trong ngày này thường có truyền thống tụ họp gia đình, ăn chè trôi nước, sủi cảo, uống rượu đông chí,….
Một năm, là 680 ngày.
Nói cách khác, họ sẽ trải mùa đông trong sáu tháng.
Giản Thành Hi hôm nay ở nhà làm sủi cáo, xem như ăn lễ lập đông.
Lệ Trầm và Lệ Toái Toái đều ở bên cạnh giúp cán bột, Lệ Lăng Phong giúp nhào bột, loại công việc yêu cầu thể lực này rất thích hợp cho vị nguyên soái nào đó, ở trong nhà này, mặc kệ vị kia bên ngoài có bao nhiêu lợi hại thì về cũng phải làm việc nhà.
Giản Thành Hi làm nhân sủi cảo.
Đầu tiên, cho rau vào nồi luộc chín, vớt ra cắt thành từng miếng, sau đó cho thịt cũng được hầm cho mềm, dùng đũa gắp ra và xay nhỏ.
Cuối cùng, cả nồi chứa đầy thịt và rau củ.
Lệ Toái Toái nhìn thấy Giản Thành Hi lấy từ trong túi ra một đồng tiền xu, tò mò hỏi nói: “Baba làm gì vậy?”
Giản Thành Hi mỉm cười nói: “Lát nữa đem tiền xu nhét vào trong sủi cao, ai ăn trúng thì năm sau có thể phát tài to.”
Lệ Toái Toái mở to mắt: “Thật sao?”
Giản Thành Hi cười tủm tỉm, dỗ dành con gái: “Đương nhiên là thật rồi, ai ăn trúng thì ước mơ đều có thực hiện được!”
Lệ Toái Toái tỏ ra cực kì hưng phấn: “Kia Toái Toái ăn trúng đồng xu, sang năm có thể làm ra được táo độc sao?”
“À cái này...”
Lệ Trầm ngồi ở ghế nhỏ nhìn Giản Thành Hi ∶ “Ăn được tiền xu, sang năm có thể làm ra cơ giáp lợi hại, dọn sạch nhà của những con hamster khác sao?”
“......”
Có phải là hơi quá sức cho một đồng xu không?
Giản Thành Hi nghẹn ngào, lặng lẽ trừng mắt nhìn Lệ Lăng Phong bên cạnh.
Ai ngờ cậu mới trừng được một chút, người đàn ông đang cúi đầu bỗng nhiên nhìn sang, bắt gặp động tác nhỏ lén lút của người nào đó.
Giản Thành Hi chột dạ lập tức chớp chớp mắt, giống như một con thỏ nhỏ không biết gì.
Lệ Lăng Phong dùng màng che cục bột, nhẹ giọng nói: “Cái gì?”
Đại nguyên soái cảm giác áp bách mười phần.
Giản Thành Hi ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân có nguyện vọng gì không?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Câu hỏi lần này có vẻ hỏi đúng người.
Lệ Lăng Phong dường như thực sự suy nghĩ nghiêm túc, người đàn ông hơi cúi mặt xuống lộ ra đường quai hàm sắc bén, sau một lúc im lặng, ánh mắt anh nhìn vào người Giản Thành Hi: “Nguyện vọng của tôi...”
Trong đầu Giản Thành Hi bắt đầu suy nghĩ một số khả năng.
Một người lãnh khốc và tàn nhẫn như vị tướng quân nhà mình sẽ mong muốn điều gì?
Phá hủy Thiên Không Thành? Không thể nào... hay là hủy diệt thế giới!
Đang lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, liền nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Lệ Lăng Phong nhìn chằm chằm vào mình, giọng nói trầm thấp mà từ tính: “Một đứa nhỏ thứ ba?”
Giản Thành Hi choáng váng!
Lời nói của người đàn ông rất nhẹ nhàng, nhưng khi rơi vào tai cậu, lại giống như bị điện giật ngứa rang khắp cả người!
Dái tai đỏ hồng như xuất huyết.
Giản Thừa Hỉ nói không rõ ràng, lắp bắp: “À... ba, đứa thứ ba? Có phải hơi nhanh không? Tiểu Trầm và Toái Toái còn nhỏ quá.”
Nói xong, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt trắng nõn của mình bị nhuộm một tầng màu đỏ thẫm. ( truyện trên app T𝕪T )
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Lệ Lăng Phong, khóe miệng đối phương dường như hơi nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi chỉ trêu em thôi.”
Giản Thành Hi “……”
Ahhh người xấu, tôi liều mạng với anh!!
***
Cả nhà đang ở phòng bếp bận rộn, bên ngoài lại bỗng nhiên truyền đến tiếng sột soạt sột soạt.
Vượng Tài ở bên ngoài kích động kêu, kia tiếng kêu có chút bén nhọn.
Giản Thừa Hỉ sửng sốt, nhìn qua cửa kính ra ngoài, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Phản ứng của Lệ Lăng Phong là nhanh nhất, sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén híp híp lại ∶ “Có người.”
Giản Thành Hi cũng trở nên căng thẳng và vô thức ôm lấy hai đứa trẻ phía sau.
Vừa bảo vệ xong, đã nghe thấy tiếng khóc từ bên ngoài, tiếng khóc của cô bé phá vỡ sự im lặng của cả sân: “Oa oa, cứu tôi với, có một con chó xấu xí đang đuổi theo tôi.”
Giọng này nghe nghe quen quen.
Giản Thành Hi ngẩn người, vẫn là Lệ Toái Toái trước hết phản ứng lại đây, mở miệng nói: “Là Alice.”
Lệ Lăng Phong đã đi tới, mở cửa ra sân.
Vượng Tài sủa đuổi theo một cô bé chạy khắp sân, dường như đây là một trò chơi để giết chết sự nhàm chán.
Mắt Alice đỏ hoe, bé là Thiên sứ không có lực công kích, bị đuổi theo sát rạt, lấy ma dược trong túi ra nhưng là thiên tính thiện lương của đứa trẻ bộc phát, không nỡ xuống tay thế là bị Vượng Tài nhàm chán rượt đuổi chạy quanh sân.
Đó là một cảnh khá hài hước.
Ngay khi Lệ Lăng Phong đi ra, Vượng Tài ngừng trò chơi lại, nó chỉ dám bắt nạt những người yếu đuối thôi.
Giản Thừa Hỉ ôm đứa nhỏ đi ra, nghi ngờ hỏi: “Alice?”
Khi Alice nhìn thấy họ bước ra, bé gái òa khóc: “huhu…”
Lệ Toái Toái bịt tai lại, khẽ thở dài, như thể bé không hiểu tại sao sau giờ học mình vẫn bị tra tấn như thế này.
Giản Thành Hi là người mềm lòng nhất, cậu vội vàng đi tới đỡ cô bé, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Alice nín khóc, thở hổn hển nói “Alice,..Alice về nhà trộm viên đá đi.”
Giản Thành Hi trong lòng lộp bộp, đó chỉ là phương án dự phòng còn chưa quyết định có nên thực hiện nó hay không, không ngờ Alice lại làm lẹ như vậy.
“Cháu.. cháu thất bại rồi à?” Giản Thành Hi dùng tay lau nước mắt cho cô bé, lúc này cậu mới nhận ra mặt Alice bị sưng lên, lập tức kinh ngạc: “Ông ấy đánh cháu à?”
Alice lắc đầu nói: “Thành công ạ.”
Giản Thành Hi : Hả?
Cô bé đang khóc dữ dội cúi đầu xuống, nói: “Cha đánh Alice và bảo Alice trở về phòng để suy nghĩ, Alice chọc giận ông ấy đến bỏ đi rồi nhân cơ hội lẻn vào phòng làm việc của ông ấy và trộm viên đá.”
Cô bé vừa nói những lời này vừa khóc nhưng nói nhưng lời sau lạnh hơn lời trước.
Giản Thành Hi: “……”
Này cũng làm được, không hổ là vai chính.
Lệ Lăng Phong đi tới, cúi đầu nhìn cô bé, trầm giọng mở miệng ∶ “Một mình tới?”
Đây là đầu tiên Alice gặp vị nguyên soái huyền thoại của tinh cầu Slanter.
Thân hình cao lớn điềm tĩnh như núi, khuôn mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm, toàn thân tràn ngập cảm giác áp bức mãnh liệt, đặc biệt là đôi mắt sắc bén như chim ưng, như có thể nhìn thấu lòng người. Khí chất của những người quanh năm ra chiến trường hẳn là khác hẳn, đại tiểu thư nuông chiều từ bé bị dọa sợ đến mức đứng hình tại chỗ.
Lệ Toái Toái thò mặt qua hỏi: “Alice sao chạy ra được?”
Alice lấy lại bình tĩnh, nói: “Tớ leo cây bên ngoài cửa sổ xong sau đó chạy đi, học theo chú Giản.”
Giản Thành Hi: ?
Đây là cái cháu nên học à?
Lệ Lăng Phong rất bình tĩnh: “Bây giờ cháu chạy ra ngoài, hòn đá đã cũng không thấy, rất nhanh sẽ bị bắt trở về, đến lúc đó chú cũng không bảo vệ được cháu.”
Alice lập tức nói: “Cha sẽ không phát hiện nhanh như vậy đâu.”
Giản Thành Hi thắc mắc: “Tại sao?”
Vẻ mặt có chút ngượng ngùng, cô bé rụt rè nói: “Thật ra Alice học giỏi nhất môn thủ công. Buổi chiều khi lấy được viên đá của mẹ, Alice về phòng liền làm một viên tương tự để thay thế.”
Giản Thành Hi: “...”
Nghiêm túc mà nói nhân vật chính này cũng có chút tiềm năng làm phản diện trong người.
Đồng thời, cậu cũng hoang mang.
Trên đời này thật sự có người sinh ra là người xấu hay người tốt sao?
Nhân vật chính và nhân vật phản diện đôi khi có thể có cùng một suy nghĩ.
Nhưng ai là nhân vật chính, ai là nhân vật phản diện và ai định nghĩa điều này?
Lệ Toái Toái mở miệng nói: “Alice lén chạy ra bị phát hiện phải làm sao bây giờ nha.”
Alice lập tức nói: “Sẽ không bị phát hiện ra cho đến sáng mai, buổi tối là thời gian đi ngủ của Alice, và quản gia sẽ không vào.”
Giản Thành Hi nghi ngờ nói: “Ông ấy không lo lắng cháu sẽ chạy sao?”
Mặt Alice đỏ bừng, cô bé hơi ngại ngùng nói: “Alice luôn rất ngoan ngoãn và sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì ngang bướng. Cho nên, quản gia sẽ không vào phòng kiểm tra Alice vào ban đêm.”
Giản Thành Hi khiếp sợ ∶ “Vậy hiện tại là……”
“Là..là vì Toái Toái.” Alice lén nhìn bạn cùng bạn của mình, bộ dạng học đi đôi với hành ∶ “Cho nên Alice biết còn có thể trộm đi..đi ra ngoài.”
Giản Thành Hi: “...”
Đã giác ngộ. Nhưng giác ngộ này có phải đi quá xa không?