Giản Thành Hi đã lâu không làm mì, nhưng cậu vẫn không quên cách làm.

Đầu tiên, lấy mì ra khỏi chậu và nặn thành một hình tròn, mì mới làm rất mềm và đàn hồi, sờ vào có cảm giác như cao su.

Giản Thành Hi lấy ra một cây gậy có độ dài phù hợp từ trong ngăn tủ và bắt đầu cán bột.

Cậu dùng sức để cán bột, từ từ cán viên bột tròn thành một khối bột hơi mỏng, tới bước này, về cơ bản đã có thể cắt được rồi.

Gấp bột thành nhiều lớp, sau đó dùng dao để cắt đều bột thành nhiều dải nhỏ.

Lệ Toái Toái từ trên lầu đi xuống, tò mò hỏi: “Ba, đây là cái gì?” 

Giản Thành Hi giải thích với bé: “Đây là mì.”

Bé gái ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn, có vẻ rất tò mò.

Giản Thành Hi thấy con gái nhìn chằm chằm vào cục bột, liền nói: “Nếu con muốn chạm vào nó, mau đi rửa tay đi.”

Lệ Toái Toái được ba cho phép thì vui vẻ, chạy đến chỗ bồn nhanh chóng rửa sạch tay. Sau đó véo một cục bột nhỏ.

Giản Thành Hi thấy con gái thích liền nói: “Con tự mình chơi đi, đừng ném lung tung.” 

Lệ Toái Toái gật đầu nói: “Dạ!” 

Giản Thành Hi định nấu mì rau dại. Đầu tiên, cho một ít dầu vào nồi chờ nóng, cho rau dại vào xào chín, sau đó thêm nước đun sôi lên, cuối cùng cho mì vào.

Mì được ngâm trong nước sôi thì nổi lên.

Giản Thành Hi đậy nắp nồi, lúc quay đầu lại thì thấy cục bột đã được Lệ Toái Toái nặn thành hình con thỏ trông khá giống.

Con gái cậu thực sự rất khéo tay. 

Trên mặt Giản Thành Hi hiện lên một nụ cười, sờ sờ đầu đứa nhỏ nói: “Con đang nặn con thỏ nhỏ phải không?” “

Lệ Toái Toái gật đầu nói: “Đúng nha!”

Nụ cười của Giản Thành Hi càng sâu: “Toái Toái thích thỏ sao?”

“Con thích!” Giọng nói non nớt giòn tan, vô cùng dễ nghe, bé ngẩng đầu nhìn Giản Thành Hi nói: “Ba, chúng ta mau nấu nó lên là có thể ăn thỏ rồi!” 

“......”

Đúng là rất thích thỏ.

Một lúc sau, mì trong nồi đã sôi.

Giản Thành Hi vớt mì ra, mì được nấu chín tỏa ra mùi thơm, mang đến cảm giác hoài niệm.

Nếu bây giờ mà có một ít dầu mè hoặc nước chấm nữa thì đúng bài.

Giản Thành Hi trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng giờ có thể ăn mì là cậu đã rất hài lòng rồi.

Cậu chia mì thành bốn tô, lấy một cái chảo và bốn quả trứng. Ăn mì sao có thể không chiên trứng được!

Khi chuẩn bị đập trứng, cậu nói với đứa nhỏ phía sau: “Con tránh xa một chút, đừng để bị bắn dầu.” 

Lệ Toái Toái ngoan ngoãn lùi lại vài bước.

Giản Thành Hi đã đập vỡ quả trứng, ngay khi trứng vừa chạm vào dầu thì có tiếng xèo xèo.

Rất nhanh, mùi thơm của trứng thoang thoảng bay ra, Giản Thành Hi lật trứng để trứng chính đều hai mặt, khi chín cậu lấy ra cho vào bốn tô. 

Bữa ăn này hơi khác với mọi khi, do trong tô có nước súp nên hơi nóng. Giản Thành Hi thử sờ rồi lập tức rút tay về, cậu đau đớn xoa xoa bàn tay. Biết thân thể này da giòn nên cậu cẩn thận chỉ chạm nhẹ thôi nhưng ai biết được..

Vừa định đi tìm một cái khăn.

Bên cạnh có tiếng bước chân đi vào, Lệ Lăng Phong nói: “Để tôi!”

Giản Thành Hi ngạc nhiên: “Không phải anh đi làm việc sao?”

Lệ Lăng Phong nói: “Xong rồi.” 

“Ồ.” Giản Thành Hi gật đầu, nói: “Không sao, để tôi đi lấy khăn anh đừng đụng vào nóng lắm!”

Lệ Lăng Phong dễ dàng cầm cái bát trước mặt lên.

Giản Thành Hi: ???

Bàn tay của Lệ Lăng Phong vững vàng và mạnh mẽ, ngay cả nước súp trong bát mì cũng không hề sóng sánh, giọng nói của người đàn ông trầm thấp và mạnh mẽ: “Tôi không cần, em tránh ra một chút, đừng để bị bỏng.” 

Giản Thành Hi há hốc mồm.

Mãi cho đến khi Lệ Lăng Phong mang hai tô qua cho hai đứa nhỏ ăn rồi quay lại bếp.

Giản Thành Hi vội vàng đến gần, có chút đau lòng nắm lấy tay đối phương: “Có nóng không?” 

Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng nói: “Thể chất của Thú nhân khác với người bình thường, nhiệt độ như vậy sẽ không bị thương được đâu.”

Trên thực tế, đất đai và khí hậu ở Trùng tộc Hắc động còn nóng hơn nhiều. Chút này có là gì!

Giản Thành Hi mở miệng nói: “Có thể khác nhau đến mức nào, không phải đều là thịt sao? Nếu quá nóng vẫn sẽ đau mà.”

Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cậu nắm lấy bàn tay to rộng của anh.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại gần hơn một chút, nhẹ nhàng thổi, hơi thở phả ra vừa mềm vừa ngứa.

Giản Thành Hi ngước mắt nhìn anh, trong mắt chứa ý cười: “Như thế này không phải tốt hơn nhiều sao, anh ra ngoài đi, tôi đi lấy đũa và muỗng. Hôm nay tôi mì anh nhất định phải nếm thử.” 

Lệ Lăng Phong không hiểu sao lại có chút hoảng hốt.

Sau khi phát hiện ra sức mạnh tinh thần của mình không được bình thường, anh đã bị đuổi ra khỏi nhà. Cũng bị mẹ đẩy xuống từ bậc thang rất cao, nhưng không đủ gây tử vong cho Thú nhân, anh cho rằng mình sẽ không đau.

Nhưng khi anh ngước lên và thấy ánh mắt chán ghét của mẹ mình, nghe thấy bà nói: “Tại sao tao lại sinh ra một con quái vật như mày chứ?”

“Sớm biết vậy vừa sinh ra liền bóp chết mày?”

“Nghiệt chủng như nó sẽ không biết đau đâu!”

“Cứ coi như nó đã chết rồi đi.”

“Nhà chúng ta không có con cháu như vậy!”

Trên mặt đất lạnh lẽo, hình như là bắt đầu từ trái tim, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể anh.

Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được đau đớn. Hóa ra anh cũng biết đau.

Giọng nói của Giản Thành Hi truyền đến từ bên cạnh, cắt ngang dòng hồi tưởng của anh: “Tướng quân?”

Giản Thành Hi có chút lo lắng: “Anh bị làm sao vậy, lẽ nào tay thật sự bị bỏng rồi sao?” 

Lệ Lăng Phong nhìn chằm chằm cậu một lát.

Giản Thành Hi chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn anh, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt có phần lạnh lùng của người đàn ông, nhưng lại không thể nhìn thấy quá nhiều biểu cảm.

Lát sau, Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Tôi không sao.”

Bây giờ anh đã không còn đau nữa.

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, cậu cười nói: “Anh làm tôi sợ chết khiếp.” 

Giọng nói trong trẻo vang lên từ bàn ăn: “Ba ơi, Toái Toái đói bụng.”

Giản Thành Hi trả lời: “Có rồi đây, ba mang đũa muỗng ra liền, con và ca ca thổi mì cho nguội trước đi!” 

Sau khi lấy đũa, Giản Thành Hi nhìn Lệ Lăng Phong nói: “Anh bưng hai bát còn lại ra nha!”

Lệ Lăng Phong đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng cậu rời đi, một lúc lâu.

Bàn ăn cách đó không xa đang bốc hơi nghi ngút.

Hai đứa con và cậu vợ nhỏ đang chờ anh.

Anh bây giờ, đã có mái ấm của riêng mình.

***

Sau khi ăn xong, Lệ Lăng Phong thường dọn dẹp bát đũa.

Giản Thành Hi sẽ đưa hai đứa nhỏ đi tắm rửa và đi ngủ.

Khi cậu quay lại, TV trong phòng khách đang phát tin tức, người trên bản tin là Bá Ân, hắn mặc vest mang giày da nhìn ống kính nở nụ cười nho nhã. 

Giản Thành Hi ngồi xuống bên cạnh Lệ Lăng Phong, nói: “Hắn đang làm gì vậy?” 

Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế sô pha, nâng mí mắt nhìn cậu, “Hắn đang ứng cử chức tổng bí thư đợt này.” 

Giản Thành Hi khó hiểu: “Không phải hắn đã là tổng bí thư rồi sao?” 

“Tổng bí thư được bầu năm năm một lần, năm nay tới lượt tái cử.” Lệ Lăng Phong chậm rãi nói: “Lần này có rất nhiều ứng cử viên xuất sắc, áp lực của hắn cũng không nhỏ.”

Giản Thành Hi nói: “Vậy Bá Ân sẽ đắc cử sao?” 

Cậu hỏi câu này một cách tự nhiên, như thể Lệ Lăng Phong chắc chắn sẽ biết.

Quả nhiên —Lệ Lăng Phong khép lại trong tay tạp chí, thấp giọng nói: “Có gia tộc Phất, sẽ được chọn.” 

Giản Thành Hi đột nhiên hiểu tại sao họ sẽ liên hôn.

Nhìn Bá Ân đang mỉm cười trước ống kính, tâm trạng của cậu trở nên phức tạp.

Khuôn mặt buồn bã của mẹ Alice đọng lại trong suy nghĩ cậu, người phụ nữ đáng thương đã trở thành vật hi sinh trên con đường tranh quyền đoạt lợi của Bá Ân.

Lệ Lăng Phong tắt tivi rồi đứng dậy: “Đi ngủ thôi.”

Giản Thành Hi gật đầu.

Trở lại phòng ngủ, Giản Thành Hi đang nằm trên chiếc giường thoải mái nhưng mãi không ngủ được, cậu nghĩ đến mạch của cô ấy ban ngày, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề, chắc chắn cô ấy đã bị trúng độc.

Ai đã đầu độc cô ấy?

Tại sao phải đầu độc?

Giản Thành Hi không giấu nổi mọi chuyện trong lòng, thậm chí còn không kiềm chế được mà thở dài.

Khi cậu lăn lộn suốt một giờ mà không ngủ được.

Giọng nói của Lệ Lăng Phong vang lên từ bên cạnh: “ Bá Ân bầu cử thành công khiến em đêm không thể ngủ?”

Giản Thành Hi ngạc nhiên, quay người lại nói: “Tướng quân còn chưa ngủ sao?” 

Lệ Lăng Phong bật đèn quay đầu lại nhìn cậu vợ nhỏ: “Nếu em có thể ít thở dài mấy lần, có lẽ tôi sẽ ngủ được.” 

Sự tra tấn của sức tinh thần lực khiến anh đêm không thể ngủ, chỉ khi ôm Giản Thành Hi anh mới có thể có một chút bình yên.

Nhưng hôm nay, cậu vợ nhỏ của anh dường như đang có tâm sự.

Giản Thành Hi có chút xấu hổ, ấp úng nói: “Xin lỗi.” 

Lệ Lăng Phong ngồi dậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không có biểu cảm thừa thãi, bình tĩnh nhìn hắn: “Nói tôi nghe, có chuyện gì vậy.” 

Giản Thành Hi không giỏi che giấu tâm sự, cậu nói cho anh những nghi ngờ về việc nữ Thú Nhân bị đầu độc, rằng Bá Ân muốn giết người diệt khẩu, và rất nhiều suy đoán khác.

“Tôi nghi ngờ rằng vụ đầu độc của cô ấy có liên quan đến Bá Ân.” Giản Thành Hi: “Phản ứng của Mễ Lạp Kiệt cũng rất kỳ lạ, chắc chắn anh ta biết gì đó.” 

Lệ Lăng Phong vặn lại: “Chuyện này thì liên quan gì đến em.”

Giản Thành Hi nghẹn lời, ủy khuất nhấp môi, lại không thể nói bất cứ lời bác bỏ nào.

Có lẽ đó là bởi vì cậu từng là bác sĩ, mà thiên chức của một bác sĩ là cứu người, cậu không thể nhìn bất kỳ bệnh nhân nào gặp nạn trước mặt mình mà không làm gì cả.

Cậu không thể trách Lệ Lăng Phong máu lạnh. Cũng không có tư cách trách cứ Bá Ân vô tình.

Thế gian này có quá nhiều đau khổ.

Nếu cậu giúp người phụ nữ, có thể sẽ khiến tướng quân của mình kết thêm thù. Anh ấy vốn đã nhiều kẻ địch rồi cậu không nên gây thêm phiền toái cho anh nữa.

Giản Thành Hi mím môi, lông mi chớp chớp, cuối cùng vẫn nói: “Đúng là không liên quan tới tôi, ngủ thôi, tôi không nghĩ nữa.” Khi cậu vừa chôn mình trong chăn bông, liền nghe thấy anh nói: “Nếu em muốn giúp cô ấy, tôi sẽ bảo Mễ Lạp Kiệt giúp em.” 

Giản Thành Hi thò đầu ra: “Hả?”

“Không phải em muốn cứu cô ấy sao?” Vẻ mặt Lệ Lăng Phong bình tĩnh: “Muốn làm thì làm đi.” “

Giản Thành Hi ngạc nhiên: “Thật sao?” 

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Ừ.” 

Giản Thành Hi không kiềm chế được niềm vui, bổ nhào vào lòng và ôm chầm lấy đối phương: “Cảm ơn tướng quân, anh thật là người tốt!” 

Lệ Lăng Phong nhìn xuống bắt gặp đôi mắt lấp lánh tràn đầy niềm vui sướng của cậu.

Giản Thành Hi đối diện ánh mắt tối tăm và yên tĩnh của người đàn ông liền bình tĩnh lại, nhận ra mình vừa rồi hơi quá khích. Cậu ngượng ngùng muốn lùi lại, nhưng eo bị giữ chặt, không thể di chuyển. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Không còn cách nào, cậu chỉ có thể ở yên trong vòng tay của anh, hỏi: “Tại sao tướng quân lại giúp đỡ phu nhân của  Bá Ân?” 

Lẽ nào, Lệ Lăng Phong cũng là một người tốt sao?

Chỉ là anh ta thường không giỏi biểu đạt mà thôi, hẳn là anh cũng sẽ có lòng thương với phu nhân Bá Ân tội nghiệp.

Cậu đã nói mà, làm sao mà cả gia đình mình có thể đều là người xấu ngoại trừ con cá mặn là cậu chứ?

Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Bá Ân là một kẻ rất tự phụ.”

Giản Thành Hi: “Hả?”

“Người vợ cùng hắn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong tay cô ấy chắc chắn có rất nhiều điểm yếu của hắn, cho nên Bá Ân mới vội vàng nhổ cỏ tận gốc. Nếu đã như vậy….”

Lệ Lăng Phong nhìn Giản Thành Hi bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tại sao không thêm chút lửa vào chứ?” 

Giản Thành Hi: “...” 

Đừng cười nữa. Tôi sợ!!!

Ngày hôm sau, là ngày nghỉ của bọn nhỏ.

Giản Thành Hi đưa con đến bệnh viện, đầu tiên là nhờ Mễ Lạp Kiệt khám chân cho Lệ Trầm, sau đó mới nói ra mục đích của mình. Mễ Lạp Kiệt hình như đã được dặn dò trước, lần này phối hợp rất tích cực.

Đánh lừa những thủ vệ trên tầng bốn dễ như trở bàn tay.

Đám người đi vào.

Giản Thành Hi gặp lại phu nhân một lần nữa.

Tình trạng của cô thậm chí còn nghiêm trọng hơn hôm qua, Giản Thành Hi đi tới nói: “Chị không sao chứ?” “

Alice bước ra khỏi xe, vừa khóc vừa chạy đến chỗ mẹ mình.

Nữ Thú Nhân sờ sờ đầu con gái, nhìn Giản Thành Hi nói: “Cảm ơn cậu vẫn sẵn lòng đến gặp tôi, cứ gọi tôi là Phi Vân là được.” 

Giản Thành Hi bước tới, nói: “Tôi nghĩ rằng chị đã bị trúng độc, đó là lý do tình trạng của chị ngày càng tồi tệ hơn, tôi đã nói chuyện với bác sĩ Mễ Lạp Kiệt, và anh ấy sẵn sàng giúp chữa trị cho chị.”

Phi Vân ngạc nhiên nhìn Mễ Lạp Kiệt, nói: “Nhưng…sao tôi lại trúng độc được?”

Giản Thành Hi hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng tôi nghi ngờ chồng chị đã làm.” 

Phi Vân lập tức nói: “Không thể nào!”

Alice đang ở bên cạnh sau khi nghe những lời của Giản Thành Hi cũng phản bác: “Cha cháu sẽ không làm như vậy!”

Giản Thành Hi nhìn thoáng qua hai mẹ con. Cuối cùng cậu cũng hiểu sự ngây thơ của Alice được thừa hưởng từ ai.

Mễ Lạp Kiệt nói với Giản Thành Hi: “Cậu đưa cho cô ấy xem video đi.” 

Lệ Lăng Phong vừa ra tay liền rõ ràng mọi chuyện. Chỉ dùng có một đêm, khi Giản Thành Hi còn đang trong mộng chưa tỉnh, Lệ Lăng Phong đã có tất cả thông tin và chứng cứ.

Giản Thành Hi mở video từ quang não.

Trong video xuất hiện hai người, đó là Bá Ân và con gái của Phất Khắc Tư.

Thiên sứ xinh đẹp sốt ruột nói: “Cha em nói, em là con gái lớn của ông ấy, không thể làm thiếp được, người vợ từ Thành Ngầm của anh vẫn chưa đi sao?”

Bá Ân nhẹ nhàng nắm lấy tay người nọ: “Anh đã đưa người vào bệnh viện rồi, cô ta không xuất hiện nữa đâu.”

Con gái lớn của Phất Khắc Tư vẫn không vui: “Vậy thì sao chứ, cô ta còn ở đây thì em vẫn là vợ lẽ, luật pháp của đế quốc không cho phép vợ cả làm lẽ đâu!” 

Phi Vân không dám tin ngồi bật dậy.

Cô nhìn chằm chằm cảnh tượng trong video, chồng cô nắm tay một người phụ nữ khác, dỗ dành: “Làm sao anh có thể để một tiện dân Thành Ngầm làm vợ mình được, anh bây giờ là Tổng bí thư của đế quốc, nếu không phải vì có một đứa con gái với cô ta, anh đã ly hôn từ lâu rồi. Đừng lo lắng, anh chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này.” 

Video kết thúc đột ngột ở đây.

Nước mắt của Phi Vân chảy xuống, dường như không thể chịu đựng được nỗi đau này một cơn đau đầu dữ dội ập đến, đau đến run người.

Alice lo lắng la lên: “Mẹ!”

Giản Thành Hi cũng lập tức ôm vai cô: “Phu nhân!”

Cậu tới gần an ủi dường như làm giảm bớt phần nào nỗi đau do tinh thần bạo tẩu của Thú nhân.

Đôi mắt đỏ tươi của Scarlet từ từ lấy lại bình tĩnh, cô lau nước mắt, nhìn Giản Thành Hi nói: “Giản tiên sinh, nếu tôi bị trúng độc thì còn có thể sống bao lâu nữa?”

Giản Thành Hi do dự: “Tôi không biết, nhưng tôi có thể cố gắng hết sức cùng Mễ Lạp Kiệt cứu chị, anh ấy là bác sĩ giỏi nhất ở đế quốc, anh ấy chắc chắn sẽ có cách!” 

Điều này có vẻ đã an ủi được người phụ nữ.

Phi Vân bình tĩnh lại, cô ấy trông rất gầy, nhưng lại rất mạnh mẽ, nói: “Thực ra, nguyên nhân khiến Bá Ân chưa từng rời bỏ tôi, không phải là vì Alice.”

Mọi người kinh ngạc.

Cô nhìn con gái đang khóc, nói nhỏ: “Nhiều năm trước, tôi đã cứu Bá Ân trong Thành Ngầm, khi đó anh ấy bị thương nặng vì để cứu người mà gần như mất mạng. Sau khi đối phương tỉnh dậy thì rất biết ơn tôi, không những hứa sẽ kết hôn với tôi mà còn dùng đá thần thề trước mặt tượng thần Thiên sứ, rằng nếu một ngày nào đó anh ấy phụ lòng tôi thì sẽ mất đi năng lực của Thiên sứ vạn kiếp bất phục.” 

(*Thành ngữ này bắt nguồn từ một câu trong kinh Phật: “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, nghĩa là: Một phen mất thân người, vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!)

Mễ Lạp Kiệt ngạc nhiên: “Hắn làm sao dám thề như vậy?”

Giản Thành Hi tò mò: “Lời thề này rất nặng sao?”

Mễ Lạp Kiệt gật đầu nói: “Cậu không phải là Thiên sứ nên không biết, đối với Thiên sứ mà nói, dùng đá thần thề với tượng Thiên sứ là lời thề trang trọng nhất. Đá thần sẽ được chia làm hai, mỗi người giữ một phần, nếu ai vi phạm lời thề sẽ bị phản phệ, nặng thì bỏ mạng, nhẹ thì sẽ mất đi năng lực của Thiên sứ.” 

Phi Vân gật đầu: “Đúng vậy, viên đá đó được tôi cất giữ suốt trong những năm qua!” 

Giản Thành Hi lập tức nói: “Hắn sẽ kết hôn với con gái của Phất Khắc Tư vào tuần tới.” 

Như thể vừa nghe thấy một chuyện cười nào đó, Phi Vân lau nước mắt, nói: “Nếu mạng anh ấy từng là do tôi cứu, thì tôi cũng có thể khiến anh ấy phải trả giá!”

Mễ Lạp Kiệt nói: “Thế nhưng nếu không có một nửa viên đá còn lại, lời thề sẽ không có tác dụng.” “

Bầu không khí đột nhiên rơi vào lúng túng.

Lệ Toái Toái cũng đi theo tới đây lên tiếng: “Alice có thể cảm ứng được.” 

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua.

Cô bé tóc xanh dường như chịu đả kích rất lớn.

Đối với đứa nhỏ ngây thơ và lương thiện, luôn ngưỡng mộ cha mình, loại chuyện này quá khó để chấp nhận.

Giản Thành Hi hỏi con gái: “Alice sao lại cảm nhận được viên đá?” 

Lệ Toái Toái đi đến bên cạnh nhân vật chính, bé nói: “Lần trước khi Alice đi tìm mẹ chính là dựa vào cảm ứng. Cậu ấy nói rằng cậu ấy có thể cảm nhận được sự hiện diện của các vật thể thông qua dao động năng lượng.”

Nói cách khác, nếu Alice đã cảm nhận được nửa viên đá của Phi Vân, cô bé chắc chắn có thể cảm nhận được vị trí của một nửa còn lại!

Mễ Lạp Kiệt ngạc nhiên: “Thế mà cháu lại có khả năng cảm ức linh lực hiếm có, khá lắm cô gái nhỏ!”

Giản Thành Hi nói thầm, còn phải nói, đây là nhân vật chính trong tương lai đó.

Alice lùi lại một bước, trên khuôn mặt toàn là nước mắt: “Nhưng mà, ở nhà có rất nhiều lính canh đồ đạc của cha đều được giấu rất kỹ, Alice dù có tìm được chỗ cũng không thể đánh bại được lính canh.”

Đó đúng là một vấn đề. Giản Thành Hi còn chưa kịp lên tiếng.

Lệ Trầm lạnh lùng nhìn cô bé: “Thật ngốc.” 

Lệ Toái Toái cũng thở dài, tóc đuôi ngựa hất lên, liếc nhìn Alice, lấy ra vài lọ ma dược từ trong túi đưa cho cô bé: “Đây, cậu gặp ai thì hất vào người đó.” 

Sau đó, Lệ Trầm cũng lấy ra một cây gậy nhỏ từ trong không gian ra, đưa cho Alice: “Đây là gậy chiến đấu cận chiến mà tôi thiết kế cho chuột hamster, gặp ai thì giật điện người đó.” 

Alice: “...” Những thứ này có thể dùng được sao?

Lệ Toái Toái vỗ vỗ vai Alice: “Đừng lo lắng, loại ma dược này Toái Toái đã thử nghiệm rồi, hất một cái là độc xỉu một người.” 

Alice ngẩng đầu lên nhìn Lệ Toái Toái, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, ôm lấy người khóc lớn:: “Toái Toái thật lợi hại, Alice sẽ là một sau này cũng muốn làm người xấu!” 

Căn phòng ấm áp lạ thường.

Giản Thành Hi: “...”

Ai có thể nghĩ tới.

Ban đầu, cậu muốn các con của mình làm bạn với nhân vật chính.

Bây giờ nhân vật chính lại trở thành đàn em.

Làm đàn em của ai không làm, lại làm đàn em của nhân vật phản diện tương lai, cốt truyện này thật sự có thể truyền bá được sao?!

Hay là cấm tiệt luôn???

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play