Trò hề kết thúc khi cha của Alice đến.

Đó là một quý ông nhìn rất lịch thiệp nhưng khi đối mặt với Alice lại rất nghiêm khắc, hắn đeo mắt kính viền vàng, bước xuống từ một chiếc phi thuyền khác.

“Alice!” Người đàn ông tóc xoăn màu xanh mặc một cái áo bành tô màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị: “Con đã quên hết những quy tắc cha dạy ở nhà rồi à? Mẹ dạy con vô lễ với quản gia như vậy sao?” 

Alice nhìn thấy cha mình, nước mắt lại rơi xuống, cô bé vốn đã rất buồn, nhưng vẫn nghẹn ngào nói: “Con xin lỗi thưa cha.”

Thấy con gái mình khóc thảm như vậy nhưng người làm cha kia lại không hề quan tâm chút nào. 

Người nọ nhìn quản gia nằm trên mặt đắt mặt vẫn còn dính ma dược, cau mày nói: “Là con làm à?”

Alice sửng sốt, chột dạ đưa mắt nhìn Lệ Toái Toái, bé tuổi còn nhỏ không giấu được suy nghĩ.

Lệ Toái Toái cầm lọ ma dược rỗng trong tay, rất tự nhiên.

Giản Thành Hi vội vàng bước tới nói: “Thật xin lỗi thưa ngài, là do con tôi vô tình trượt tay, con bé không phải cố ý đâu. Tôi thấy quản gia của ngài… hình như đã ngất rồi, cần phải chữa trị. Chúng tôi sẽ trả chi phí trị liệu cho ông ấy.”

Người nọ liếc nhìn Giản Thành Hỉ: “Tinh linh tộc?”

Giản Thành Hi kinh ngạc trước sự nhạy cảm của đối phương.

Người đàn ông tộc Thiên sứ trịch thượng nhìn Giản Thành Hi: “Cậu là ai?”

Giản Thành Hi tự giới thiệu: “Tôi là Giản Thành Hi, đây là con gái tôi Lệ Toái Toái.”

Người đàn ông nhanh chóng phản ứng lại: “Là phu nhân và con gái của Lệ nguyên soái?”

Giản Thành Hi không ngờ người này lại biết mình.

“Chào cậu, tôi Bá Ân hiện đang là tổng bí thư.” Người nọ đưa tay ra, lịch sự nói: “Là cha của Alice.”

Người đàn ông vừa rồi rõ ràng có chút ngạo mạn nhưng bây giờ lại trông rất khiêm tốn, hoàn toàn thay đổi thái độ. 

Giản Thành Hi trong lòng có chút mỉa mai, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa: “Chào ngài Bá Ân.”

Bá Ân nhìn con gái mình, lạnh giọng nói: “Alice, cha đã dạy con rằng khóc sướt mướt ở bên ngoài là hành động vô lễ rồi cơ mà?”

Alice lau nước mắt, đôi mắt sưng lên vì khóc: “Cha, mẹ đâu? Con muốn gặp mẹ.”

Bá Ân hơi cau mày nói: “Cô ấy không có đây, sau này cha sẽ để người khác chăm sóc con.”

Alice còn muốn nói chuyện, nhưng Bá Ân lại liếc nhìn cô bé: “Bây giờ hãy quay về và tự kiểm điểm lại hành vi của mình đi, tại sao con lại không vâng lời, làm ra những việc thô lỗ thế này. Kiểm điểm xong, cha sẽ bảo mẹ gọi điện cho con.”

Alice lập tức lau nước mắt, đứa nhỏ ba tuổi đáng thương không dám khóc nữa, cô bé chào Giản Thành Hi và Lệ Toái Toái rồi quay trở lại phi thuyền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giản Thành Hi nhìn theo bóng lưng của Alice, cảm thấy đứa nhỏ này có chút đáng thương, cậu mở miệng nói: “Tôi thấy Alice trông rất buồn…”

Bá Ân quay mặt lại, cười nói: “Chỉ là đứa nhỏ cáu kỉnh mà thôi, mẹ nó không dạy dỗ lễ nghi cho nó nên mới khiến cậu chê cười. Có cơ hội, hoan nghênh cậu đến nhà tôi làm khách. “

Giản Thành Hi thấy người này không hề quan tâm đến cảm xúc của con gái mình, trong lòng có chút cảm khái.

Nhưng đây là chuyện gia đình của người khác, cậu không thể và cũng không được phép can thiệp.

Vốn tưởng rằng nhân vật chính mọi chuyện đều sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng không ngờ lại phải trải qua nhiều khó khăn như vậy.

Trong đầu cậu nhớ lại mảnh vỡ ký ức đã được hệ thống mở khóa lúc trước: 【Alice bị buộc tách khỏi mẹ từ nhỏ, tuổi thơ của Alice không mấy tốt đẹp.】

Chiếc phi thuyền nhà Alice đã rời đi.

Giản Thành Hi nắm tay đứa nhỏ nói: “Con sợ không?”

Lệ Toái Toái lắc đầu.

Lá gan của con gái còn lớn hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.

Giản Thành Hi nhớ tới vừa rồi Toái Toái đã giúp đỡ Alice, cậu vốn đang nghĩ cách thúc đẩy quan hệ giữa Toái Toái và nhân vật chính, nhưng xem ra con gái mình lại chủ động giúp đỡ nhân vật chính. 

Điều này cho thấy con gái cũng là một đứa nhỏ tốt bụng, không phải là nhân vật phản diện.

Giản Thành Hi đầy mong đợi nhìn đứa nhỏ: “Vừa nãy con giúp Alice vì muốn giúp đỡ bạn bè sao?”

Lệ Toái Toái lắc đầu: “Không có.”

Giản Thành Hi sửng sốt: “Vậy tại sao con…?”

“Bởi vì cô giáo không để cho Toái Toái dùng thỏ để thử nghiệm đặc tính của ma dược.” Lệ Toái Toái nói: “Toái Toái chỉ có thể tự mình thử.”

Quản gia vừa bị người nâng đi cách đó không lâu.

Giản Thành Hi: “...”

Tính toán được lắm con gái!!!

Buổi tối, sau khi trở về, bọn nhỏ đang làm bài tập ở phòng học phía sau, Giản Thành Hi ngồi trên ghế sopha đọc sách.

Cậu có ý định muốn thi lại. Lúc mới đến thế giới này không có điều kiện, bây giờ vậy mà ngay cả câu hỏi mẫu giáo cũng không hiểu, cho nên cậu định cố gắng học tập thật tốt.

Lệ Lăng Phong từ bên ngoài trở về.

Giản Thành Hi cất sách đi, nói: “Hôm nay anh về hơi muộn.”

Lệ Lăng Phong gật đầu trả lời: “Tôi đã đến hoàng cung một chuyến. Bệ hạ nói rằng công chúa sau khi trở về từ quân bộ liền bị bệnh nặng, hy vọng tôi có thể đến thăm công chúa.”

Giản Thành Hi ôm sách nói: “Vậy anh có đi không?”

Lệ Lăng Phong liếc cậu một cái.

Giản Thành Hi hơi khẩn trương, thậm chí còn có chút nóng nảy: “Rốt cuộc anh có định đi hay không?”

Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Tôi nói là phu nhân quản rất chặt, công chúa có bệnh thì gọi bác sĩ đi, tôi cũng không biết trị bệnh.”

Giản Thành Hi mặt đỏ lên, không biết hình tượng của mình trong mắt người khác sẽ thành như thế nào: “Anh, sao anh lại nói như vậy!”

Lệ Lăng Phong nói: “Vậy sao? Vậy tôi lại nói lại với Bệ hạ đồng ý đi thăm công chúa...”

Giản Thành Hi lập tức nói: “Không được!”

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Lệ Lăng Phong hơi nhướng mày, không nói gì, khóe miệng cong lên.

Giản Thành Hi vừa nhận ra mình bị lừa: “…”

Aaa, sao người này lại xấu như vậy!

Ngọn đèn vàng ấm áp khiến cả căn phòng trở nên ấm cúng.

Đồ ăn trên bàn vẫn còn nóng, căn nhà lạnh lẽo vì sự có mặt của con người mà trở nên có sức sống, không còn chỉ là nơi để nghỉ ngơi mà là nơi gọi là tổ ấm.

Giản Thành Hi đặt sách xuống, ngồi dậy nói: “Tiểu Trầm và Toái Toái đã ăn xong rồi, phần của anh để trong bếp nhưng đã nguội rồi, anh đi tắm đi tôi sẽ hâm nóng nó lên.”

Lệ Lăng Phong cởi áo khoác ra, treo lên móc áo: “Không cần đâu, cứ để vậy cũng được!”

Giản Thành Hi nói: “Như vậy sao được? Ăn lạnh không tốt cho dạ dày.”

Lệ Lăng Phong vốn là muốn nói anh da dày thịt béo, trước kia khi hành quân cái gì cũng ăn được, không cần cẩn thận như vậy.

Nhưng Giản Thành Hi luôn quan tâm chế độ ăn uống của anh.

Lệ Lăng Phong từng nghĩ đến việc khuyên can cậu, nhưng mỗi lần thấy cậu vợ nhỏ cằn nhằn, nói mãi không ngừng, anh lại cảm thấy rất tốt nên không muốn nói lại.

Anh biết rằng Giản Thành Hi sợ anh.

Cũng chưa bao giờ đòi hỏi xa vời có được tình yêu của em ấy.

Em ấy đối xử tốt với mình, anh đã thỏa mãn rồi.

Giản Thành Hi lấy thịt viên ra và nói: “Hôm nay tôi quay về Thành Ngầm. Rau trong món soup này là được trồng trong sân nhà mình, anh nếm thử xem.”

Lệ Lăng Phong nhấp một ngụm soup, gật đầu: “Không tệ.”

Soup chắc hẳn đã được hầm rất lâu, vị đắng của thịt đã bớt đi rất nhiều. Rau cũng có mùi thơm tươi mát, ăn rất ngon.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Giản Thành Hi cười híp mắt nói: “Anh cảm thấy nếu tôi mở nhà hàng sẽ có lời sao?”

Lệ Lăng Phong nói: “Sẽ rất vất vả.”

Giản Thành Hi hơi bất ngờ. Cậu nghĩ Lệ Lăng Phong sẽ nói cậu tự tin thái quá, hoặc là nói cậu ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ là được rồi, không ngờ đối phương nghiêm túc cân nhắc kế hoạch của cậu, thậm chí còn lo lắng cậu sẽ quá vất vả. 

Anh ấy đang nghĩ cho cậu. Điều này khiến Giản Thành Hi cảm thấy vui vẻ.

Giản Thành Hi nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, mở miệng nói: “Hôm nay lúc đi đón Toái Toái, tôi đã gặp Bá Ân tiên sinh.”

Lệ Lăng Phong hơi nghiêng qua: “Tổng bí thư sao?”

Giản Thành Hi gật đầu, cậu sợ sẽ gây phiền phức cho Lệ Lăng Phong nên kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra: “Toái Toái và quản gia nhà bọn họ có chút xích mích, anh ta đến đón con gái…Có điều lúc đó anh ta không có vẻ tức giận lắm. Anh ta chỉ đưa quản gia đi thôi.”

Lệ Lăng Phong lại rất bình tĩnh nói: “Bá Ân là một người trong ngoài bất đồng, sau này hãy tránh xa hắn một chút.”

Giản Thành Hi hỏi: “Tướng quân biết anh ta à?”

Lệ Lăng Phong chậm rãi ăn cơm, nói: “Gần đây Bá Ân đang chuẩn bị cưới con gái lớn của Phất Khắc Tư làm chính thê, trong triều mọi người đều biết.”

Giản Thành Hi ngạc nhiên thế thì mẹ của Alice phải làm sao?

Mặc dù không liên quan gì đến cậu, nhưng Giản Thành Hỉ vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy mẹ của Alice vốn là vợ lẽ sao?”

Lệ Lăng Phong nói: “Hắn phế vợ cả thành vợ lẽ, rồi cưới người khác.”

? ? ? ! ! !

Giản Thành Hi ngây người, cậu không biết có loại chuyện này: “Cái…cái gì, còn có thể làm như được ư?”

Lệ Lăng Phong kể lại: “Năm đó Bá  Ân lưu lạc tới Thành Ngầm và được vợ cả giúp đỡ. Sau khi bình phục vết thương, hắn kết hôn với người phụ nữ đó và có một con gái. Bây giờ, quyền lực của hắn ngày càng mạnh muốn tái hôn, cho dù không bị biếm, cuộc sống của người vợ đầu cũng sẽ không dễ dàng gì.”

Giản Thành Hi nghĩ đến người phụ nữ kia bị ép rời khỏi nhà, trong lòng cảm thấy đồng cảm: “Tôi nghe quản gia của Bá Ân nói rằng cô ấy đang đi du lịch.”

Giọng nói của Lệ Lăng Phong trầm thấp đầy uy lực: “Bá Ân lý do cô ấy không khỏe, đưa cô ấy đến bệnh viện trung tâm đế quốc để chăm sóc.”

Giản Thành Hi bị sốc trước sự tàn ác của người đàn ông kia.

Rõ ràng nhìn thì nho nhã lịch thiệp, không ngờ lại là mặt người dạ thú như vậy, không giống như tướng quân nhà mình, tuy bề ngoài có chút lạnh lùng đáng sợ nhưng thực ra lại rất tốt với cậu và các con.

Lệ Lăng Phong nhướng mi, nhìn cậu một cái: “Em quan tâm đến người nọ sao?”

Giản Thành Hi phục hồi tinh thần, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ đang nghĩ, tướng quân so với Bá Ân tướng quân tốt hơn nhiều.”

Lệ Lăng Phong bình tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt khẽ động giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Thật sao?”

Giản Thừa Hỉ vuốt mông ngựa: “Đúng vậy!”

Có đôi khi, nói những lời khích lệ với người đàn ông cũng rất quan trọng.

Giản Thành Hi tiếp tục nói lời ngon tiếng ngọt: “Tướng quân xem, anh rất có năng lực, lời nói và hành động luôn nhất quán, quan trọng nhất là đối tốt với tôi và các con, không bị người ngoài mê hoặc, gả cho anh là may mắn của tôi! Tên Bá Ân đó không có so sánh được với anh!

Một người chồng không lăng nhăng là vô cùng quan trọng đối với sự êm ấm của gia đình.

Giản Thành Hi đi tới, bóp vai cho Lệ Lăng Phong: “Tướng quân, anh vất vả rồi!”

Trong phòng ánh đèn ấm áp, Lệ Lăng Phong ngồi ở trên sô pha nhìn người bên cạnh, ngón tay thon dài đang bóp vai cho mình, hỏi: “Tay em không đau nữa sao?”

Giản Thành Hi còn chưa kịp phản ứng, giơ tay lên nói: “Không đau, thuốc của bác sĩ tác dụng rất tốt. Thật ra, khả năng chịu đau của tôi tốt hơn trước rất nhiều, tốc độ hồi phục bây giờ cũng nhanh hơn trước!”

Lệ Lăng Phong ánh mắt thâm trầm: “Thật à?”

Giản Thành Hi hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, vui vẻ nói: “Đương nhiên là thật rồi!”

Lệ Lăng Phong- người đàn ông đã được ăn thịt, khàn giọng nói: “Vậy chúng ta lại luyện tập nhé?”

Giản Thành Hi: “...?”

Cậu có thể nói không được không! ! !

***

Ngày hôm sau, hai đứa nhỏ được nghỉ học nên cậu đưa tụi nhỏ đến Thành Ngầm chơi.

Vượng Tài đã quen với việc đeo dây dành cho chó. Kể từ lần trước ra ngoài, nó hoàn toàn mê mẩn việc ra ngoài đi dạo, mỗi ngày khi nhìn thấy Giản Thành Hi cầm dây, nó vô cùng phấn khích.

Lệ Toái Toái dắt nó.

Đôi khi Vượng Tài chê bé đi chậm, muốn tự mình chạy.

Một người một chó đang chạy trên đường.

Giản Thành Hi bế Lệ Trầm đi ở đằng sau, bất đắc dĩ nói: “Chạy chậm thôi!!!”

Khi đi qua góc cua, cậu suýt thì đụng phải một người, người nọ trông có vẻ hơi nhếch nhác, đi đường không tập trung nên bị ngã xuống đất.

Giản Thành Hi dừng lại, kéo cô ấy lại: “Cô không sao chứ?”

Người phụ nữ có vẻ đang sợ hãi gì đó, vội vàng lắc đầu.

Thấy tình trạng của cô không ổn, Giản Thành Hi hỏi: “Cô có muốn đến bệnh viện không?”

Giọng nói của người phụ nữ có chút khàn khàn: “Không cần... không cần...” ( truyện trên app T𝕪T )

Giản Thành Hi luôn cảm thấy người này có chút kỳ quái, nhưng cũng không dám nói gì, cậu chỉ có thể lấy ra một ít tiền đưa cho cô: “Nếu thấy khó chịu thì đi bệnh viện nha.”

Đôi mắt vô hồn của cô ấy dường như cuối cùng cũng có chút ánh sáng, cầm tiền: “Cảm ơn anh.”

Giản Thành Hi lắc đầu: “Không có việc gì, cô mau về nhà đi.”

Người kia gật đầu.

Lệ Toái Toái ở  phía trước dắt chó quay lại, bé nói: “Ba, ba nói chuyện gì với cô ấy vậy?”

Giản Thành Hi kể cho con gái nghe chuyện vừa xảy ra.

Lệ Toái Toái tò mò nói: “Rõ ràng là cô ấy đụng trúng ba, tại sao ba lại đưa tiền cho cô ấy?”

Giản Thành Hi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bởi vì cô ấy có vẻ đang gặp khó khăn nên ba đã giúp đỡ cô ấy.”

Gương mặt nhỏ của Lệ Toái Toái dưới ánh nắng càng thêm hồng hào, giọng nói trong trẻo mang theo chút khó hiểu: “Nhưng ba không quen cô ấy, tại sao phải giúp cô ấy.”

Giản Thành Hi nắm tay con gái nói: “Xem như là mỗi ngày làm một việc tốt, giúp đỡ những người gặp khó khăn. Giống như là kết bạn, nhiều bạn bè sẽ dẫn đến nhiều con đường khác nhau. Không biết chừng sau này họ cũng sẽ giúp đỡ chúng ta.”

Cậu hiểu rằng cậu không thể thay đổi số phận của bất cứ ai.

Thế nên cậu hành động.

Cậu không tin có ai sinh ra đã là kẻ xấu, cậu muốn các con mình lớn lên trong tình yêu thương và sự ấm áp.

Lệ Toái Toái nói: “Giống như anh em hồ lô cùng nhau đánh bại yêu quái sao?”

“...”

Vãi cả so sánh!!!

Giản Thành Hi cố gắng vùng vẫy: “Không cần đánh rắn đâu, chỉ là có khó khăn gì thì giúp đỡ nhau thôi.”

Lệ Toái Toái hỏi: “Vậy nếu cô ấy từ chối giúp đỡ thì sao?”

Lệ Trầm im lặng nãy giờ bỗng mở miệng: “Thì yêu cầu cô ấy trả lại tiền đi.”

“Thì ra là vậy.” Lệ Toái Toái hiểu ra: “Như vậy đối phương chắc chắn sẽ giúp!”

Giản Thành Hi: “...”

Hiểu rất rõ, lần sau đừng vậy nữa.

Lần này cậu quay trở lại Thành Ngầm chủ yếu là để xem việc bán trái cây ở chỗ bác sĩ như thế nào.

Khi tới phòng khám, việc buôn bán khá tốt.

Bác sĩ từ bên trong bước ra nói: “Cậu tới rồi!!!”

Giản Thành Hi nói: “Sao vậy?”

“Trái cây của cậu bán rất chạy.” Bác sĩ nói: “Đã bán hết rồi. Tôi bán năm tinh tệ/ quả, một giỏ của cậu kiếm được tổng cộng một trăm hai mươi tinh tệ. Sau khi trừ đi phần của tôi, số tiền còn lại sẽ gửi cho cậu.”

Giản Thành Hi nghe được rất ngạc nhiên: “Bán hết rồi à?”

Bác sĩ gật đầu: “Tôi lừa cậu làm gì. Lúc đầu trái cây của cậu vốn không ai mua, hôm đó tôi cắt một đĩa để ăn. Bệnh nhân đến đây tình cờ cũng ăn thử một ít, thấy rất ngon nên đã mua rất nhiều.”

Giản Thành Hi nói: “Trái cây có vị ngọt nên dễ bán. Sau này tôi sẽ tìm thêm cửa hàng để hợp tác, không chừng có thể bán được nhiều hơn nữa!!” Cậu phảng phất như đã nhìn thấy mình sắp giàu to rồi.hehe!!

Bác sĩ cũng đồng ý: “Vậy thì nguồn cung của cậu phải theo kịp, còn không mang thêm một ít tới đây đi.”

Giản Thành Hi nghĩ đến khu vườn nhỏ của mình, nói: “Trái đợt này đều ở đây rồi, giờ phải chờ đến tháng sau mới có.”

Bác sĩ nói: “Sản lượng của cậu thấp quá cậu nên tìm cách.”

Giản Thành Hi cũng hiểu chuyện này, nói: “Nhưng vườn của tôi chỉ có nhiêu đó, nên nếu trồng nhiều hơn thì một mình tôi cũng lo không nổi.”

Bác sĩ đưa ra một đề nghị: “Hay là thuê một người đến làm cho cậu?”

Giản Thành Hi nghĩ bà Lý lớn tuổi rồi, chắc chắn không được.

Về phần những người khác, cậu hiện tại không nghĩ ra được ứng cử viên nào cả.

Bác sĩ cũng không thúc giục cậu: “Cậu về bàn bạc thêm với chồng mình đi. Lệ Lăng Phong chỉ cần một câu là có thể giải quyết được chuyện này. Cậu còn lo lắng tìm không được người sao?”

Giản Thành Hi nói: “Tướng quân mỗi ngày đều bận rộn như vậy, tôi không muốn gây thêm phiền toái cho anh ấy, tôi sẽ tự tìm cách giải quyết.”

Khóe môi bác sĩ cong lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Đang đau lòng cho người đàn ông của chú em à ?”

Giản Thừa Hỉ bị cô nhìn đến xấu hổ: “Không phải!”

“Đúng, là tôi nói sai rồi.” Bác sĩ chậm rãi nói: “Là nguyên soái nhà cậu thương cậu. Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đã hồng hào hơn trước rất nhiều, cậu chăm sóc bản thân thật tốt, sao tôi làm không được vậy nhỉ? Cậu ăn gì vậy? Chỉ cho chị đây với!!”

Tai Giản Thành Hi dần dần đỏ lên: “…”

Có ai như là bác sĩ như cô không vậy?

****

Hôm sau, hai đứa nhỏ đi học lại.

Lớp học vốn đang báo nhiệt lại trở nên im lặng sau khi Lệ Toái Toái bước vào lớp.

Cô bé đã quen với chuyện này, ánh mắt như thường, bước nhỏ đi đến chỗ ngồi của mình.

Alice đến khá sớm.

Sau khi Lệ Toái Toái ngồi vào chỗ liền lấy sách môn ma dược ra đọc.

Một bạn học ngồi phía trước quay xuống nhìn bé, cao giọng nói: “Lần này tớ lại đạt điểm xuất sắc môn ma dược đó!”

Lệ Toái Toái mắc điếc tai ngơ.

Thấy bé không để ý tới mình, bạn học đó lại nói với một học sinh khác: “Hôm qua cô giáo khen tớ, nói rằng tớ có thiên phú ma dược, chưa bao giờ bị điểm thấp. Cha mình nói ma dược phải dựa vào tài năng. Nếu điểm thi không tốt thì chỉ chính là phù thủy xấu, không nên học ma dược!”

“Bộp”

Lệ Toái Toái gấp cuốn sách lại, phát ra tiếng động lớn.

Hai đứa nhóc đang nói chuyện giật mình.

Lệ Toái Toái ngước mắt nhìn họ, khuôn mặt non nớt bình tĩnh, bé nói: “Lớp trưởng.”

Alice nghi hoặc nói: “Sao vậy?”

Giọng nói trong trẻo của Lệ Toái Toái vang lên: “Toái Toái muốn báo cáo Bình Bình nói chuyện riêng trong giờ học buổi sáng, làm phiền bạn học khác.”

Bình Bình sốt ruột nói: “Mình không có!”

Alice nói: “Nhưng còn chưa tới giờ học buổi sáng mà.”

Bình Bình kích động nói: “Đúng vậy, Lệ Toái Toái, cậu đừng nói bậy, có phải do cậu ghen tị khi Bình Bình đạt điểm xuất sắc trong lớp ma dược nhưng cậu thì không được hay không?”

Lệ Toái Toái không nói gì, cúi đầu đọc sách.

Bình Bình cho rằng mình đã đoán đúng, khịt mũi nói tiếp: “Tớ nói đúng rồi chứ gì?”

Đúng lúc này, chuông báo giờ học buổi sáng vang lên.

Lệ Toái Toái cầm cuốn sách, nhìn Alice: “Bây giờ cậu ấy đang quấy rầy tớ.”

Alice, với tư cách là lớp trưởng chính nghĩa, lập tức nói với Bình Bình: “Bình Bình, cậu không nên quấy rầy việc học của các bạn khác, trừ mười điểm.”

Bình Bình:”……”

***

Giờ tự học buổi sáng rất thoải mái.

Alice- lớp trưởng bình thường rất có trách nhiệm và kỷ luật, thế nhưng trong hai ngày này, cô bé rất uể oải.

Như mọi khi bé sẽ đứng lên đòi công bằng khi Lệ Toái Toái chọc ghẹo các bạn học khác, nhưng hôm nay nhìn thấy Bình Bình bị ăn mệt, cô bé cũng không lải nhải bên tai Toái Toái.

Lệ Toái Toái tiếp tục đọc sách.

Alice nhìn Toái Toái mấy lần liền, cuối cùng không nhịn được nói: “Toái Toái...”

Lệ Toái Toái nghiêng đầu nhìn.

Bé gái tóc xanh dường như đã lấy hết dũng khí: “Cảm ơn cậu ngày hôm qua đã giúp tớ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thiên sứ dường như bị nhuộm một chút hồng, mím môi, lông mi run run nhìn Lệ Toái Toái nói: “Bình thường cậu luôn không muốn nói chuyện với tớ, nhưng hôm đó cậu vẫn giúp tớ.”

Lệ Toái Toái nói: “Không có nha!!! Toái Toái bây giờ cũng không muốn nói chuyện với cậu.”

“...”

Alice mím môi, mắt đỏ hoe.

Lệ Toái Toái vô tâm vô phế tiếp tục đọc sách, không hề để ý tới suy nghĩ của tiểu thiên sứ đâu sầu đa cảm.

Alice nhịn rất lâu, vì Lệ Toái Toái  là người duy nhất khiến quản gia hôn mê tận hai ngày. Cô bé có rất nhiều bạn bè, nhưng những bạn khác lại không có năng lực này.

Tiểu thiên sứ cuối cùng tự mình đi tới, nhỏ giọng nói: “Toái Toái, tớ nhớ mẹ...”

Lệ Toái Toái lại bị gián đoạn, có chút khó chịu.

Alice lẩm bẩm một mình: “Nhưng cha sẽ không cho tớ đến bệnh viện thăm mẹ. Mỗi lần tan học đều được quản gia đến đón về, tớ không thể đi đến bệnh viện được…”

Lệ Toái Toái nói: “Vậy thì cậu lén trốn đi là được mà.”

Bé ngoan- Alice: “Gia đình tớ rất nghiêm khắc, tớ không thể lẻn ra ngoài được.”

Lệ Toái Toái hừ một tiếng: “Thật ngốc, thế trốn từ trường học là được rồi!”

Alice lập tức lắc đầu nói: “Trốn học là không đúng, hơn nữa trường học có rất nhiều bảo vệ. Tớ không thể lẻn ra ngoài được, cậu cũng vậy.”

Lệ Toái Toái nhìn Alice như đang nhìn một kẻ ngốc, nhẹ nhàng nói: “Toái Toái được nhaa.”

Alice khiếp sợ, không tin: “Sao có thể?”

Lệ Toái Toái để sách xuống, nói: “Nhưng mà Toái Toái không muốn nói nhaa.”

Alice sốt ruột: “Nói cho tớ biết với...”

Tay của Lệ Toái Toái bị cô bé kéo lấy, hai bàn tay nhỏ nhắn sát gần nhau, đây là lần đầu tiên có một bạn nhỏ khác chủ động chạm vào bé.

Lệ Toái Toái nói: “Vậy sau này cậu không được càm ràm Toái Toái nữa.”

Alice có chút khó xử.

Lệ Toái Toái công phu sư tử ngoạm: “Còn phải giúp Toái Toái trừ điểm của Bình Bình.”

Nhân vật chính nghĩa Alice lập tức nói: “Không được.”

Lệ Toái Toái tiếp tục đọc: “Ồ vậy thôi, Toái Toái đọc sách tiếp.”

Alice: “...”

Cô bé cắn môi, thò người qua nói: “Ở nhà tớ cũng có một sách ma dược, hôm khác tớ mang cho cậu.” rõ ràng là đang hối lộ.

Lệ Toái Toái có hứng thú: “Thật sao?”

Alice — đang hối lộ, gật đầu: “Thật! Đều là của cha tớ. Ông ấy bình thường không cho người khác đọc, nhưng Alice thì có thể.”

Lệ Toái Toái mỉm cười: “Được rồi, nhưng Alice phải nghe theo lời của Toái Toái được không?”

Alice lo lắng nói: “Không được trốn học đâu …”

Lệ Toái Toái nhìn Alice kiểu ‘cứ yên tâm’.

Tiếp theo ——Tiết học đầu tiên của lớp không phải do cô Lý dạy mà là thầy Nhậm dạy môn khác nên không biết quá rõ về học sinh của lớp này. 

Giáo viên nhìn thấy một bé gái xinh đẹp đặc biệt ngoan ngoãn giơ tay: “Thầy ơi!”

Thầy giáo bước xuống hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Giọng nói của Lệ Toái Toái mềm mại: “Alice nói rằng cậu ấy bị đau bụng.”

Vẻ mặt của giáo viên thay đổi: “Làm sao vậy?”

“Alice đau bụng lắm ạ, đau đến khóc luôn.” Lệ Toái Toái gương mặt mũm mĩm đáng yêu: “Cả người cậu ấy đều run ạ.”

Thầy giáo bị dọa cúi người xuống: “Vậy chúng ta phải gọi xe đi bệnh viện nhanh lên!”

Vừa nói, thầy vừa nhìn tiểu thiên sứ tóc xanh bên cạnh.

Alice há hốc miệng nhìn cảnh này, cô bé luôn muốn đến bệnh viện mà vẫn không được, nhưng Lệ Toái Toái lại chỉ cần nói vài ba câu là có thể đến đó.

Thầy giáo quan tâm nói: “Alice, bụng em có đau lắm không?”

Alice ngồi ngơ ngác.

Lệ Toái Toái dưới bàn đá vào chân Alice, âm thầm nhắc nhở cô bé rằng: Nếu muốn đến bệnh viện thì đi bây giờ, nếu không sau này đừng đi tìm tớ nữa.

“...”

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói dối, nhân vật chính nghĩa Alice vô cùng hoảng sợ: “Em...Alice...Em...”

Bởi vì sự do dự của Alice.

Bình Bình ngồi phía trước quay xuống nói với thầy giáo: “Thầy ơi, nhất định là Toái Toái đang nói dối.”

Giáo viên nghi ngờ hỏi: “Nói dối?”

Thầy nhìn bé gái xinh đẹp ngây thơ.

Bình Bình thêm mắm thêm muối: “Đúng vậy, Toái Toái bình thường rất thích trêu chọc người khác!”

Thầy giáo quay lại nhìn Lệ Toái Toái và Alice: “Alice, em thật sự không khỏe à?”

Bình Bình cho rằng Alice bị uy hiếp, lập tức nói: “Alice, cậu đừng sợ Toái Toái, cứ nói với thầy đi!”

Ánh mắt cả lớp đều nhìn qua.

Dưới ánh mắt của các bạn học, Alice nhìn Lệ Toái Toái, cô bé từ nhỏ đã được dạy là không được nói dối, đây là việc chỉ có trẻ hư mới làm, nếu nói dối thì cô bé cũng là trẻ hư. Nhưng khi cô bé nhìn Lệ Toái Toái, ánh mắt Toái Toái rất bình tĩnh, như thể Toái Toái cũng không mong chờ gì ở mình.

Cô bé cũng từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của mẹ, cha không tốt với mẹ, nhưng cô bé vĩnh viễn không thể bảo vệ được mẹ mình.

Cho nên mẹ  mới rời đi.

Có thể bé sẽ không thể gặp lại mẹ mình nữa.

Alice hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, trước mặt mọi người, cô bé hít một hơi thật sâu, cúi người xuống che bụng, nức nở nói: “Alice đau bụng quá.”

Thầy giáo:”……”

Rất đột nhiên và bất ngờ luôn!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play