Lệ Lăng Phong xoay người nhìn cậu, ánh mắt của người đàn ông kia phản chiếu bóng dáng của Giản Thành Hi.

Thân hình anh cao lớn, mà cậu vợ nhỏ của anh trông thật nhỏ nhắn, nhiệt độ trên người anh tăng vọt, giọng nói của Lệ Lăng Phong  trầm thấp khàn khàn: “Em có biết mình đang nói gì không?”

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, cúi đầu nhẹ nhàng gật gật: “Ừm…… biết.”

Khi nghe em ấy nói xong, sự tự chủ mạnh mẽ mà Lệ Lăng Phong luôn kiêu ngạo dường như đã xụp đổ trong nháy mắt biến thành tro bụi.

“Rầm!”

Cửa phòng nghỉ bị đóng sầm lại.

Trong phòng nghỉ dành riêng cho nguyên soái, thân ảnh của người nào đó bị đè xuống chiếc giường đơn.

Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau.

Khác với nụ hôn trán trước, lần này là nụ hôn thật sự, môi và răng đan vào nhau, mũi của Giản Thành Hi tràn ngập hơi thở mạnh mẽ và bá đạo của Lệ Lăng Phong.

Cảm giác áp bức mạnh mẽ thuộc về Thú Nhân khiến Tinh linh yếu ớt sợ hãi.

Giản Thành Hi theo bản năng muốn lùi lại, nhưng bàn tay Lệ Lăng Phong đưa ra giữ sau đầu cậu lại, làm sâu hơn nụ hôn này.

Họ rúc vào nhau.

Nụ hôn của Lệ Lăng Phong rất mạnh mẽ và độc đoán, giống như con người của anh vậy.

Mãi cho đến khi Giản Thành Hi cảm thấy mình không thở nổi, cậu mới được buông ra, mắt ươn ướt, mặt đỏ bừng, môi đỏ.

Cảm nhận nhịp tim và nhiệt độ của nhau.

Quần áo vương vãi trên sàn.

Bàn tay của Lệ Lăng Phong đã phủ một lớp vết chai mỏng sau nhiều năm chiến đấu.

Đôi mắt Giản Thành Hi đẫm lệ, thể chất như cũ là khó có thể khắc phục, giọng nói nhẹ nhàng mang theo run rẩy: “Đau……”

Động tác của Lệ Lăng Phong dừng lại.

Anh nhìn đôi mắt của Giản Thành Hi, nước mắt đang tuôn rơi từ đôi mắt xinh đẹp kia, đôi mắt này khi cười rất đẹp, nhưng khi khóc cũng càng đẹp hơn.

Muốn em ấy phải khóc.

Nhưng cũng mong em ấy có thể cười thường xuyên.

Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh cụp xuống, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve khóe mắt của cậu vợ nhỏ khóc nhè của mình.

Giản Thành Hi mở mắt nhìn anh, lông mi ướt nhòe.

Giọng nói của Lệ Lăng Phong vang vọng bên tai: “Đừng khóc.”

Chiếc giường hơi rung lên.

Lệ Lăng Phong từ trên giường đứng dậy.

Giản Thành Hi có chút mê mang nhìn anh.

Lệ Lăng Phong đứng bên cạnh giường, thân thể vững vàng như núi, cúc áo trên cùng của quân phục cũng mở, lộ ra lồng ngực mạnh mẽ cường tráng cả người tràn ngập hormone nam tính.

Tác dụng của bột Huyễn Phấn vẫn còn đó.

Hơn nữa Thú nhân và người yêu triền miên rất khó để kìm chế.

Nhưng Lệ Lăng Phong vẫn quay đầu nhìn cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em sợ đau, tôi sẽ làm em bị thương.”

Tình trạng của Lệ Lăng Phong rõ ràng rất tệ.

Có lẽ là thú giai đang đến gần, gân xanh trên cánh tay anh nổi lên, cả người đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Không ai dám đến gần một Thú Nhân cường đại như vậy.

Nhưng khi Lệ Lăng Phong vừa định bước về phía trước thì đã bị người nào đó giữ lại.

Đó là một cánh tay trắng như tuyết.

Giản Thành Hi nhìn anh với đôi mắt ươn ướt, nhẹ nhàng nói: “Thật ra…không cần phải đi.”

Cánh tay chẳng có bao nhiêu lực nhưng làm cho một Thú nhân mạnh mẽ phải dừng lại. 

Giản Thành Hi mím môi, tay run nhẹ, hít sâu một hơi nói: “Mình có…có thể thử cách không đau trước!”

Lệ Lăng Phong ngạc nhiên nhìn cậu vợ nhỏ của mình. 

Tầm mắt cậu dừng ở bộ phận đang kích động ngẩng cao đầu ở trên người đàn ông, ngón tay mảnh khảnh cuộn tròn lại, giọng lí nhí: “Anh thấy sao….??”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. 

Lệ Lăng Phong: “……”

Giai đoạn thú giai của Thú Nhân khao khát sự an ủi của bạn đời, trước kia anh toàn tự mình vượt qua.

Nhưng hiện tại, mọi thứ đã khác.

Cậu vợ nhỏ nhát gan của anh hữu ích hơn bất kì một loại giải dược nào.

Em ấy là thuốc giải của một mình anh mà thôi.

***

Hai đứa trẻ tham quan bộ phận nghiên cứu cơ giáp của quân bộ và cuộc diễu hành.

Không còn phải thông qua khoang mô phỏng hay hình ảnh trong sách nữa lần đầu tiên nhìn thấy cơ giáp ngoài đời, ánh mắt của Lệ Trầm rực sáng.

Thấy đứa nhỏ thích, người lính trong buồng lái cố ý trêu chọc nó nói: “Khi lớn lên, nhóc cũng có cơ hội học lái cơ giáp.”

Lệ Trầm nói: “Sau này cháu muốn thiết kế ra một cơ giáp mạnh hơn nữa!”

Người lính trong buồng lái mỉm cười, hầu như không chú ý đến  lời như vậy: “Tham vọng của bạn nhỏ khá lớn đấy. Nhóc đang thiết kế cơ giáp à, có thể lái nó được không?”

Lệ Trầm nói: “Cháu đã xem video rồi.”

Người lính trong buồng lái không để bụng: “Ai cũng xem video, nhưng nó khác xa với thực tế, nhóc cho rằng nhóc là thiên tài chỉ cần lên là có thể lái à?”

Lệ Trầm trầm mặc không nói.

Lúc này, một tin nhắn phát ra từ bảng điều khiển chính: “Số 02, 130 độ bên trái, trước mặt có một tàu chiến cần hạ cánh, hãy chú ý né tránh.” 

Đây là những lệnh tạm thời.

Người điều khiển xem Lệ Trầm coi như là bạn nhỏ, cười cười thăm dò  nói: “Nhìn xem, cơ giáp không đơn giản như nhóc tưởng tượng đâu. Mệnh lệnh tạm thời yêu cầu tránh né những chướng vật nguy hiểm, nó không phải là đồ chơi nhỏ ở nhà nhóc hay chơi. Nếu như gặp phải tình huống này nhóc có thể đối phó được không?” 

Đứa nhỏ đứng cạnh người điều khiển, thậm chỉ chiều cao còn không bằng bàn điều khiển. 

Lệ Trầm ngẩng gương mặt thanh tú lên mang theo nét trẻ con, rồi bắt đầu trèo lên ghế cơ phó trong lúc người điều khiển còn đang choáng váng,  bàn tay nhỏ bé nắm chặt cần gạt.

Người điều khiển không kịp ngăn cản——

Lệ Trầm ánh mắt cực kì kiên định, cánh tay nhanh chóng di chuyển trên bảng điều khiển.

Người điều khiển: “Này…… cháu!”

Cơ giáp đã được kích hoạt, và dưới sự chỉ huy của bảng điều khiển chính, tuyến đường 02 đã được hoàn thành, xuyên qua chiến hạm, vòng cung hoàn hảo, không có sai sót.

Người điều khiển trợn mắt há hốc mồm.

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, cậu bé tương đối im lặng mở miệng hỏi: “Là lái như vậy ạ?”

Người điều khiển: “…”

Sao mà thế được.

Mỗi phi công của họ đều phải trải qua rất nhiều tầng lớp tuyển chọn, thậm chí còn phải học rất lâu mới có thể làm thao tác được cơ giáp, nhưng cậu bé trước mặt chỉ mới nhìn thấy nó trong video!

Phải biết rằng, người ở trong quân bộ có thể tay không điều khiển cơ giáp mà không cần qua huấn luyện chỉ có mỗi một mình nguyên soái Lệ Lăng Phong thôi!

Đứa trẻ này là con của sĩ quan nào?

Sao có thể làm được điều đó?

Người điều khiển vẫn giữ thái độ trách nhiệm và nói: “Nhóc là..”

Đúng lúc hắn đang hỏi, buồng lái bên ngoài đã mở ra, Lệ Lăng Phong từ bên ngoài đi vào.

Phó tướng và Lệ Toái Toái đi theo phía sau.

Nguyên soái từng bước đi vào, cả người đều mang theo khí thế không giận tự uy, ánh mắt anh dừng lại ở trên người trong buồng lái. 

Người điều khiển có chút hoảng loạn đứng dậy, cúi chào: “Nguyên soái!”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu.

Phó tướng ở phía sau đi tới, mỉm cười nói: “Thằng nhóc cậu làm được rồi, động tác kỹ thuật của cậu đẹp hơn trước rất nhiều, vừa rồi chúng ta mới nhìn thấy cậu né chiến hạm rất khá.” 

Không khí im lặng như tờ.

Phó tướng nhìn đến đứa nhỏ trên ghế phụ, sau đó không thể tưởng tượng được đem ánh mắt nhìn lại người điều khiển với vẻ mặt khó tin.

Người điều khiển: “……”

Tôi có thể nghỉ hưu non được rồi.

Lệ Lăng Phong nhìn đứa trẻ đang ngồi, thấp giọng nói: “Lệ Trầm”

Đứa nhỏ từ ghế phụ đứng dậy.

Lệ Lăng Phong đem con trai mình bế lên: “Con đang làm cái gì vậy?”

Người điều khiển không ngờ đứa nhỏ này là con trai của nguyên soái Lệ Lăng Phong!!

Quả nhiên là cha nào con nấy, hổ phụ sinh hổ tử……

Người điều khiển vội vàng giúp giải thích: “Nguyên soái, đứa nhỏ này rất có thiên phú, cậu bé vừa mới thực hiện lệnh 02, độ cong rất hoàn hảo!” 

Vốn tưởng rằng Lệ Lăng Phong sẽ khen ngợi, thật không nghĩ tới……

Lệ Lăng Phong nhìn về phía Lệ Trầm nói: “Là con thao tác?”

Lệ Trầm gật gật đầu.

Vẻ mặt Lệ Lăng Phong lạnh lùng không đổi sắc nói: “Con nắm chắc được bao nhiêu phần?”

Lệ Trầm nghĩ nghĩ, thành thật trả lời nói: “Chín phần.”

Đó thực sự là một thao tác đúng chuẩn.

Vậy mà— Lệ Lăng Phong ánh mắt nghiêm túc, giọng nói thành thục và kiên định nói: “Cơ giáp khác với trò chơi do điều khiển ảo, một khi có sai lầm hậu quả không thể tưởng tượng được. Nếu không chắc chắn 100% thì không cần làm. Hiểu không?”

Anh ấy rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái và không bao giờ nuông chiều chúng chỉ vì chúng còn nhỏ.

Hai người lính phía sau sửng sốt.

Phó tướng quân lén liếc nhìn, nhỏ giọng nói: “Nguyên soái, lúc trước lúc đang đánh đội quân Trùng tộc không phải...”

Đó cũng không phải là lần đầu tiên ngài điều khiển cơ giáp sao?

Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng liếc nhìn phó tướng, nói: “Không giống nhau!”

Phó tướng khó hiểu nhìn đối phương. 

Thân thể cao lớn của Lệ Lăng Phong thẳng tắp, giọng nói rõ ràng là như thường, nhưng lại có chút kiêu ngạo tự tin - người chưa từng học qua trường lớp nhưng trong lần đầu tiên đã điều khiển cơ giáp một cách nhẹ nhàng nói: “Lúc đó, tôi chắn chắn 100%.”

Phó tướng/ người điều khiển: “……”

Đơn giản là nhà ngài không để cho người khác con đường sống phải không?

Kết thúc chuyến tham quan, một nhóm người từ trên chiến hạm đi xuống.

Lệ Toái Toái đi ở bên cạnh, con gái nhỏ nhìn khắp nơi, ngẩng đầu nhìn Lệ Lăng Phong, hỏi: “ Cha, baba đâu rồi?”

Lệ Lăng Phong đã thay bộ quần áo khác.

Bước chân của người đàn ông rất vững vàng và mạnh mẽ, dường như đang ở trong tình trạng rất tốt, thậm chí có thể nói là xuân phong đắc ý.

Gương mặt Lệ Toái Toái non nớt, tò mò nhìn chờ cha mình trả lời.

Lệ Lăng Phong nghĩ đến người trên giường, trong ánh mắt lãnh đạm tràn đầy ấm áp, giọng nói trầm thấp: “Ba nói có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Lệ Toái Toái có chút mơ hồ: “Nhưng chú nói gần tới giờ ăn rồi, baba không ăn cơm sao?” 

Lệ Lăng Phong mặt không đổi sắc, nói đầy ẩn ý: “Em ấy ăn no rồi!”

Toái Toái: ???

***

Buổi tối,

Căn tin quân đội rất sôi động.

Khi Giản Thành Hi đến, nơi đây rất náo nhiệt, hôm nay là ngày duyệt binh hàng tháng, trong căng tin có một bữa tiệc toàn thịt, vừa bước vào đã tràn ngập mùi thơm của thịt nướng.

Từ xa có tiếng trẻ con gọi: “Baba!”

Giản Thành Hi nhìn thấy, cất bước đi tới.

Lệ Toái Toái bổ nhào vào trong lòng ngực ba mình, theo bản năng muốn được baba ôm.

Giản Thành Hi tay đau, chân nhức đến mức không còn chút sức lực nào, vì vậy cậu sờ sờ đầu đứa nhỏ hỏi: “Hôm nay chơi vui không?”

Lệ Toái Toái gật gật đầu nói: “Vui ạ.”

Giản Thành Hi kiên nhẫn hỏi: “Toái Toái nhà chúng ta chơi gì thế?”

Lệ Toái Toái mở miệng nói: “Chú mang Toái Toái chơi súng, chú nói lần sau giúp Toái Toái bắn thỏ!”

“......”

Thật là hoạt động thú vị.

Cũng không biết con thỏ có vui vẻ hay không.

Giản Thành Hi đang muốn phát biểu suy nghĩ của mình thì nghe Lệ Toái Toái hỏi: “Baba, sao giọng ba bị khàn khàn vậy?”

“Khụ khụ.” Giản Thành Hi hắng giọng nói, chột dạ dời mắt: “Baba ăn đồ ăn bị sặc.”

Ông trời ơi! Hãy tha thứ cho cậu vì tội nói dối của mình.

Lệ Toái Toái  đôi mắt hồn nhiên: “Baba, ăn gì mà bất cẩn vậy?”

Giản Thành Hi lắp bắp nói: “Là…là, dù sao cũng không ngon lắm.”

*há há: để nói cho mí bà biết là khúc này Giản Thành Hi đã dùng tay, đùi trong và miệng giúp anh chồng rồi nhá!!!

Bữa ăn đang diễn ra ở căng tin cách đó không xa.

Lệ Lăng Phong đi tới, ôm con gái lên, nhìn Giản Thành Hi: “Tỉnh?”

Giản Thành Hi gật đầu, lúc nói chuyện với con gái quả thật không có gì, nhưng khi nhìn thấy Lệ Lăng Phong, cậu không hiểu sao lại nghĩ đến một số hình ảnh không thích hợp, mặt đột nhiên đỏ bừng. 

Món thịt nướng ở căng tin thực sự rất thơm.

Bụng cậu réo lên ục ục.

Lệ Toái Toái nghe được, bé nhìn qua:  “Baba đói bụng ạ?”

Giản Thành Hi lên tiếng nói: “Có một chút.”

“A.” Lệ Toái Toái quay đầu lại: “Nhưng cha đã nói baba đã ăn no rồi mà?”

Giản Thành Hi: “……”

Cậu bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai dường như hoàn toàn khác với người mất kiểm soát và hoang dã lúc chiều, dường như anh ấy đã khôi phục trở lại với vẻ ngoài nghiêm túc và điềm tĩnh thường ngày.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong tối sầm, thấp giọng hỏi: “Em đói bụng không?”

Đó rõ ràng là một câu hỏi nghiêm túc, nhưng giọng anh lại trầm, khàn khàn và đầy từ tính.

Như thể đang trong trạng thái thôi miên, làm nhớ lại giọng nói gợi cảm vẫn còn  văng vẳng bên tai cậu vào buổi chiều.

Trong đầu Giản Thành Hi không khống chế được bắt đầu suy nghĩ lung tung,  nhưng vẫn là gật gật đầu: “Ừm……”

Lệ Lăng Phong gật đầu nói: “Vậy đến ăn một chút đi.”

Chỗ ngồi của họ là ở bàn chính.

Cuộc diễu hành duyệt binh cũng có sự tham gia của gia đình một số sĩ quan.

Mỗi tháng chỉ có một cơ hội cho các thành viên trong gia đình đến thăm, và mỗi lần vào thời điểm này, quân đội sẽ làm một bữa tiệc toàn thịt.

Giản Thành Hi ngồi xuống.

Bên cạnh cậu là một sĩ quan.

Sĩ quan đang nướng thịt.

Giản Thành Hi ngạc nhiên nhìn trên bàn chỉ có rất ít trái cây, thậm chí rau dưa cũng có vài cái.

Làn da của vị sĩ quan đó đen và thô ráp, trông không giống như người được sống trong nhung lụa ở Thiên Không Thành, đối phương thoải mái ăn thịt, khi thấy Giản Thành Hi tới có chút thô lỗ mở miệng: “Xin chào phu nhân, ngài đã tới rồi thì ăn nhiều thịt một chút!”

Giản Thành Hi gật gật đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Cậu nhìn sĩ quan nọ, có chút chần chờ.

Cuối cùng, Giản Thành Hi nhịn không được hỏi: “Ăn thịt nhiều sẽ có chút ngán, dùng rau cuộn nó lại ăn đỡ hơn nhiều!”

Sĩ quan đang ăn thịt trả lời: “Rau đắt quá! Nơi nào đủ ăn? Người dân quê như chúng tôi có thể ăn thịt đã là tốt lắm rồi. Ngày thường huấn luyện toàn uống dịch dinh dưỡng những loại trái cây và rau này đó…. đều để dành cho vợ con.”

Lúc này Giản Thành Hi mới nhìn thấy người phụ nữ ngồi cạnh sĩ quan.

Người phụ nữ nhìn rất chân chất, trung thực.

Kỳ thật cô ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng bao năm vất vả khiến cô ấy có vẻ hơi xanh xao, người phụ nữ mỉm cười với Giản Thành Hi, nói: “Xin chào phu nhân.”

Giản Thừa Hỉ lập tức nói: “Xin chào.”

Trước mặt người phụ nữ có rất nhiều rau và trái cây, nhưng cô ấy không ăn chúng.

Ngồi bên cạnh cô là một đứa bé trông khoảng hai tuổi.

Tất cả những đồ ăn đó đều được dành cho đứa nhỏ. 

“Thật hiếm khi có thể ăn đồ ngon.” Phụ nhân có chút ngượng ngùng giải thích với Giản Thành Hi: “ Đứa nhỏ trước kia chưa từng được ăn qua.”

Nhiều sĩ quan hiện tại được thăng chức từ Thành Ngầm.

Trước đó, về cơ bản họ là những người bình thường.

Giản Thành Hi nhìn nụ cười chất phác của người phụ nữ, suy nghĩ trong lòng phức tạp không thể giải thích được.

Ở Thiên Không Thành, nơi có mức tiêu dùng bình quân đầu người cao, giá trái cây và rau quả trong các siêu thị cao đến mức nực cười.

Và đối với nhiều người, thậm chí thỉnh thoảng ăn một lần cũng là một điều xa xỉ.

Là ai quyết định nhân sinh phải sống trong khó khăn?

Tại sao người dân ở Thành Ngầm lại sống vất vả như vậy?

Giọng Lệ Toái Toái thanh vang lên: “Baba, Toái Toái muốn ăn thịt.”

Giản Thành Hi phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Toái Toái muốn ăn quả huỳnh tử sao, baba cho con lấy một ít.”

“Không cần.” Lệ Toái Toái giọng nói đặc như sữa: “Buổi chiều cha hái cho con nhiều lắm,  rất ngọt, Toái Toái ăn nhiều rồi.”

Giản Thành Hi bởi vì lời nói của con gái mình mà cảm động.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu có thể trồng trái cây cho toàn người ở Thành Ngầm, để mọi người có thể đủ cơm no áo ấm, không còn dựa vào hàng nhập khẩu từ hành tình khác, thì sao?

Cậu đang suy nghĩ—— một dĩa thịt nướng chín được đặt trước mặt câu.

Giản Thành Hi ngẩng mặt lên nhìn thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Lệ Lăng Phong, anh thấp giọng nói: “Em không phải đói bụng à, ăn đi!”

Thịt nướng có màu nâu vàng và giòn, trông đặc biệt ngon.

Giản Thành Hi gật đầu nói: “ừm”

Cậu cố gắng đưa tay ra và gắp miếng thịt nướng, nhưng cổ tay của cậu đau mỏi đến nổi không thể cầm đôi đũa một cách bình thường, ‘lạch cạch’ nó rơi xuống đất.

“......”

Giản Thành Hi tay run nhè nhẹ.

Phó tướng ở phía đối diện nhìn thấy liền hỏi: “Tay của phu nhân bị làm sao vậy?” 

Giản Thành Hi nào dám nói nguyên nhân, chỉ có thể che lấp nói: “Không sao, không sao! Chắc là do buổi chiều tôi làm nhiều quá nên hơi mỏi.”

Phó tướng sau khi nghe xong, chân thành cảm khái nói: “Phu nhân thật đúng là rất chăm chỉ, thật hâm mộ với nguyên soái.” 

Khi những binh lính khác nghe thấy được lập tức ngốc nghếch phụ họa nói:

“Vất vả quá.”

 “Quả thực là chiến sĩ thi đua.”

“Phu nhân, bảo trọng!”

Phó tướng thậm chí còn thò qua tới nói: “Nguyên soái ngày thường quan tâm đến phu nhân quá ít, nhưng nhất định là nhớ rõ phu nhân thích gì, cực kì thương phu nhân!”

Giản Thành Hi: ?

Lệ Lăng Phong lại rất bình tĩnh nhìn phó tướng một cái, trên gương mặt lạnh lùng của anh không có biểu tình dư thừa, sau đó quay sang nhìn cậu vợ nhỏ- làm việc chăm chỉ cả một buổi chiều: “ Là như vậy sao?”

Giản Thành Hi: “……”

Là cái rắm.

Tôi chết rồi không cần hỏi, cám ơn!

***

Khi từ quân bộ thì đã muộn.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi ở trong phòng nghĩ ở quân bộ không đủ, vì thế vừa về là cậu ngủ một giấc. 

Mãi khi tỉnh dậy, nghe thấy giọng của hệ thống: 【Cậu đã thành công trợ giúp vai chính vượt qua cửa ải khó khăn, chỉ số sinh tồn tăng lên tới 30%.】

Giản Thành Hi ngẩn người: “Tăng rồi à?”

Hệ thống trả lời: 【Tăng lên cũng không dễ dàng. Chúc mừng kí chủ, tích phân của cậu đã đủ mở khóa cửa hàng, cậu có thể đổi lấy sản phẩm mình muốn! 】  

Hình ảnh cửa hàng trong lời hệ thống lập tức xuất hiện trong đầu Giản Thành Hi. 

Có rất nhiều thứ có thể được đổi trong cửa hàng này.

Chia làm: Khu đồ ăn vặt khu, đồ dùng sinh hoạt, thậm chí còn có khu đạo cụ, mỗi sản phẩm đều yêu cầu dùng tích phân để đổi, mà hiện tại cậu đang có 10 tích phân. 

Ánh mắt Giản Thành Hi vô thức bị thu hút, hỏi: “ Khu đạo cụ là gì?”

Hệ thống đã mở ra khu vực đạo cụ cho kí chủ nhà mình.

Giản Thành Hi ban đầu muốn đổi lấy một số gia vị thức ăn, nhưng nháy mắt khi mở ra khu đạo cụ cậu ngây ngẩn cả người,  khu này thế mà là những mảnh kí ức nhỏ của vai chính. 

Hệ thống tri kỷ tiếp tục vì kí chủ nói: “Mảnh kí ức nhỏ của vai chính là hộp mù ngẫu nhiên, sau khi mở nó cậu có thể thấy được một số thông tin liên quan đến cuộc đời của nhân vật chính.”

Giản Thành Hi thấy được mảnh nhỏ phía dưới viết tên: Alice Jane —  nhân vật chính, trong tương lai là kẻ thù không đội trời chung với con gái của mình.

Giản Thành Hi không chút do dự nói: “Đổi nó đi.”

Hệ thống: 【Mảnh vỡ đã được mở, vui lòng kiểm tra.】  

Giản Thành Hi nhấp vào mảnh ký ức của nhân vật chính, và một dòng chữ xuất hiện trước mặt cậu: 【Alice. Mẹ của Alice Jane đến từ Thành Ngầm. Alice bị buộc tách khỏi mẹ từ nhỏ, tuổi thơ của Alice không mấy tốt đẹp.】 

Mãnh vỡ kí ức này chỉ có một câu ngắn ngủi. 

Giản Thành Hi lại cảm thấy tin tức lượng rất lớn.

Cậu nhớ lại đứa trẻ ngây thơ mà cậu đã nhìn thấy ở cổng trường ngày hôm đó, người phụ nữ tộc Thú Nhân đã đến đón Alice từ trường, chính là mẹ đẻ của Alice. 

Hệ thống không có nói, lúc này là bao nhiêu tuổi.

Nhưng hình như giai đoạn này vẫn chưa tách ra.

Giản Thành Hi thở dài: “Cái ta muốn xem là thông tin liên quan đến Alice và Toái Toái, không ngờ lại là mẹ của Alice.”

Hệ thống nhắc nhở kí chủ: 【 Bất luận là thông tin gì, liên quan đến ai đều có khả năng thay đổi hướng đi của thế giới.】  

Giản Thành Hi nói: “ Nhưng ta không biết mẹ của Alice là ai. Biết thông tin này cũng là vô dụng!”

Hệ thống nói với cậu : 【Không bằng thuận theo tự nhiên】

Giản Thành Hi cũng cảm thấy có lý với vấn đề không biết thì cứ nằm yên. Đây cũng là phương châm sống của cá mặn cậu.

***

Khi cậu ngồi dậy nhìn bên ngoài trời đã sáng, bên cạnh cũng không có ai, cậu thử cử động cổ tay, thấy cơn đau đã đỡ hơn nhiều.

Bên ngoài có người đi vào.

Lệ Lăng Phong quân phục thẳng tắp, anh nhìn cậu: “Tỉnh?”

Giản Thành Hi gật gật đầu: “Tôi cảm thấy tay khá hơn nhiều.”

Lệ Lăng Phong nói: “Tối hôm qua tôi nhờ bác sĩ kê thuốc, lúc em ngủ thì đã thoa cho em rồi.”

Giản Thành Hi mở to hai mắt nhìn: “Cái gì?! Thế chị…… chị ấy chẳng phải là biết rồi?”

Này mặt mũi đâu mai mốt cậu có thể gặp người được đây?

Lệ Lăng Phong nâng lên mí mắt liếc cậu: “Ừm, cô ấy còn kê thêm một ít loại khác nói là em để dành mà dùng, muốn nhìn thử không?”

“......”

Bác sĩ này lấy đâu ra nhiều loại thuốc lạ thế?

***

Giản Thành Hi ép những lời phun tào xuống, rời giường.

Duỗi người, nhìn thoáng ra thời tiết bên ngoài. Hôm nay trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ đang len lỏi qua tấm rèm chui vào phòng. 

Giản Thành Hi đi đến tủ quần áo chọn đồ.

Lệ Lăng Phong thấy cậu để chân trần không mang dép bông, nhíu nhíu mày: “Mang dép vào!”

Giản Thành Hi nói lại: “Trời không lạnh mà.”

Cậu muốn mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhưng không tìm được, khi nhìn lại thì thấy Lệ Lăng Phong đang cầm trong tay, vì vậy cậu tự nhiên nói: “Đưa cái áo khoác đó cho tôi với!”

Sai sử đặc biệt tự nhiên..

Lệ Lăng Phong nhướng mày ngạc nhiên. 

Giản Thành Hi nói xong ngây người ra một lúc, chậm nửa nhịp mới phản ứng được có thể là  do hai người đã có hành động thân mật nên cậu mới có thể tự nhiên nói như vậy. Mà quên mất người trước mặt này là ai?

Một vị nguyên soái tàn nhẫn lạnh lùng trên chiến trường. Đôi bàn tay không biết đã nhuốm bao nhiêu máu.

Giản Thành Hi do dự một lúc, cười trừ: “Để tôi tự lấy cũng được!”’

Lệ Lăng Phong lại cầm áo đến đưa cho cậu.

Giản Thành Hi không ngờ đối phương lại nghe lời mình như vậy: “Anh…”

“Không có gì.” Lệ Lăng Phong dường như nhìn thấu sự chột dạ của cậu, ánh mắt đen sâu thẳm: “Chỉ là lấy một cái áo khoác cho em mà thôi.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra là chính mình suy nghĩ nhiều, nguyên soái vẫn rất bình dị gần gũi.

Nào biết ——Một giọng nói trầm thấp tao nhã từ phía sau truyền đến: “Dù sao trước đó tôi cũng đã cởi quần áo em ra rồi.”

Giản Thành Hi: “……?!”

Báo cáo, có người lưu manh ghẹo người!!! 

Không được lưu manh!!!

****

Sau buổi trưa, Giản Thành Hi bận rộn trong bếp

Bữa tiệc tối qua đã truyền cho cậu cảm hứng, cậu muốn bán trái cây trong Thành Ngầm để cho người dân ở đó có thể ăn, nhưng điều đó thôi là chưa đủ. 

Nhưng bây giờ cậu không có thời gian để mở quầy hàng.

Cậu cần cửa hàng.

Mà muốn mở một cửa hàng trong Thành Ngầm không dễ chút nào.

Giản Thành Hi đưa Vượng Tài đến bác sĩ kiểm tra chân của nó.

Sau khi khám cho nó xong—  có một người nhà đến thăm bệnh nhân trong phòng khám, xách theo vài hộp dịch dinh dưỡng với các vị khác nhau.

Bác sĩ chào người nhà bênh nhân: “Lại tới xem bà nội à.”

Người thanh niên thuộc tộc Khổng lồ cười:  “Đúng vậy, bà có tuổi rồi nên mua ít dịch dinh dưỡng mới đem cho bà nếm thử.”

Bác sĩ gật đầu nói: “Mau đi đi, bà nhất định là rất nhớ cậu!”

Người thanh niên ‘ừ’ một tiếng rồi đi lên lầu.

Giản Thành Hi ở phía sau nhìn, đột nhiên nhanh trí — “Tôi đem quả ngọt để ở đây bán được không? Giản Thành Hi nói: “Nếu có người thân đến thăm bệnh muốn mua một ít quà thì chị có thể bán cho bọn họ.”

Bác sĩ nói: “Không nhất định là bán được đâu, dù sao quả ở tinh cầu mình chua ăn không ngon nên đại đa số mọi người thích uống dịch dinh dưỡng hơn.”

Giản Thành Hi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quả của tôi không chua, chị cứ thử trước đi, nếu bán không được tôi lại nghĩ cách khác.”

Bác sĩ có chút khó xử.

Giản Thành Hi mắt trợn trắng, vươn tay nói: “Bán đi! Tiền chia đôi.” 

Bác sĩ tươi cười như hoa: “Bảo đảm giúp cậu bán sạch sẽ.”

Giản Thành Hi phun tào: “Đã là phó tướng phu nhân, còn tham tiền như vậy.”

Bác sĩ mỉm cười: “Nguyên soái phu nhân cũng nỗ lực như thế, đều như vậy nỗ lực, nên tôi đâu thể thua kém.”

“......”

Tự khen qua khen lại mới vừa long phải không?

***

Sau khi Giản Thành Hi từ Thành Ngầm trở về liền đi đến trường đón tụi nhỏ tan học.

Nào ngờ, con mình mới đi học đã được giáo viên muốn gặp mặt phụ huynh.

Cô Lý— người phụ trách lớp mẫu giáo, đối mặt với cậu, mỉm cười và nói: “Tôi có thể nói chuyện với ngài chút được không?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Được!”

Để hai đứa trẻ chơi trong sân trường, cậu bước vào.

Trước khi vào văn phòng, cậu có linh cảm xấu, lo lắng sẽ lại xảy ra chuyện như Lệ Trầm.

Cô giáo Lý nói: “Ngài Giản, đây là bảng điểm của Toái Toái trong hai ngày qua.”

Giản Thành Hi nghi hoặc nhận lấy.

Sau đó, liền thấy kết quả của lớp Ma dược, từng hàng tất cả đều là ngỗng. 

Giản Thành Hi kinh ngạc: “Sao có thể như vậy?” 

Cô giáo Lý đẩy mắt kính nói: “Ngài Giản, Toái Toái rất có năng khiếu trong các tiết học ma dược, theo lý mà nói bé rất thích hợp để học điều chế nhưng mà….”

Giản Thành Hi dò hỏi: “Nhưng cái gì?”

Cô giáo Lý trả lời: “Nhưng hầu như tất cả các loại ma dược em  ấy làm ra đều có đặc tính hắc ám.”

“Những loại ma dược mà dạy cho bọn nhỏ đều là loại đơn giản nhất.” Cô giáo Lý nói: “Học sinh chủ yếu của lớp Ma dược cơ bản đều là bọn trẻ thuộc Tộc Thiên sứ và Tinh Linh bởi vì bọn họ có năng lực chữa bệnh, sau này tộc Tinh Linh gần như bị diệt vong nên chỉ còn tộc Thiên Sứ.”

Giản Thành Hi nói: “Kia Toái Toái……”

“Toái Toái là bán Tinh linh, cho nên bé nó không có năng lực chữa lành tự nhiên.” Cô giáo thở dài: “Bé rất có thiên phú về ma dược nhưng loại dược làm ra đều …..” 

Giản Thành Hi trong lòng trầm trầm, nói: “Ý cô là?”

Cô giáo Lý đẩy mắt kính nói: “Vậy tôi muốn khuyên ngài nên suy nghĩ xem có nên tạm dừng lớp học Ma dược cho Toái Toái không?”

Giản Thành Hi cuối cùng cũng nghe được điều mình sợ nghe nhất.

Cô giáo Lý mỉm cười nói: “Đây cũng là vì tốt cho em ấy.” 

Cô nghĩ rằng Giản Thành Hi nên đồng ý ngay lập tức.

Lại không nghĩ —Giản Thành Hi lại có chút do dự, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Cô giáo, đây không phải chuyện tôi có thể quyết định, tôi muốn quay về thảo luận với Toái Toái, lắng nghe ý kiến ​​của con bé.” 

Cô giáo Lý có chút kinh ngạc: “Ngài Giản, đứa nhỏ còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, ngài phải tự mình quyết định.” 

Hầu hết các bậc cha mẹ sẽ đưa ra quyết định cho con cái của mình.

Nào có chuyện như Giản Thành Hi về thảo luận với đứa nhỏ như thế này?

Cùng đứa nhỏ ba tuổi thương lượng. 

Này có phải hay không có chút quá buồn cười.

......

Sau khi Giản Thành Hi ra khỏi văn phòng, cậu không ngờ bọn trẻ không đi xa mà chơi đùa dưới gốc cây gần đó.

Đây là giờ tan học có rất nhiều phụ huynh của các em vẫn chưa đến đón, và bạn nhỏ trong một lớp đang tập trung lại chơi với nhau.

Lệ Toái Toái ngồi trên xích đu, nhìn hoa trong bồn hoa.

Những đứa nhỏ khác tụ thành tốp chỉ có con gái của cậu là một mình, thân hình nhỏ bé trông hơi cô đơn.

Giản Thành Hi sâu một hơi, ngẩng đầu gọi bé con gái: “Toái Toái.”

Lệ Toái Toái đang nhìn hoa lập tức ngẩng đầu vui vẻ chạy tới: “Baba!”

Giản Thành Hi đỡ bé.

Lệ Toái Toái nhìn rất vui vẻ và hào hứng, bé ôm ba mình: “Baba về rồi!”

Giản Thành Hi gật gật đầu.

Đứa nhỏ ngẩng đầu hỏi: “Cô giáo nói gì với baba vậy?”

Giản Thành Hi do dự một chút, không trả lời ngay.

Nhưng hình như cậu đã đánh giá thấp trí thông minh của cô con gái nhỏ.

Nụ cười của Lệ Toái Toái dần biến mất trên khuôn mặt, đôi mắt bé lẳng lặng nhìn cậu, giọng nói nhỏ lại: “Baba, cô giáo nói về thành tích lớp Ma dược của Toái Toái ạ?”

Nhìn sắc mặt con gái nhỏ, cậu cảm thấy có chút đau lòng, sờ sờ đầu đứa bé: “Không ba với cô giáo chỉ nói chuyện bình thường mà thôi.”

“Toái Toái bị điểm kém.” Lệ Toái Toái đứng ở trước mặt cậu, gương mặt trắng nõn mang theo vẻ chán nản: “Cho nên cô giáo tìm baba đúng hay không.”

Giản Thành Hi nói: “Cô là muốn quan tâm  đến Toái Toái, thật ra cô giáo cũng rất thích Toái Toái.”

Lệ Toái Toái nhìn Giản Thành Hi.

Đôi mắt bé ngấn nước và tối đi, gương mặt còn non nớt, nhưng dường như bé hiểu tất cả mọi thứ.

“Ba ba.” Lệ Toái Toái  kéo tay cậu, có chút thật cẩn thận nói: “Có phải cô không cho Toái Toái học tiếp lớp Ma dược không?”

Tim Giản Thành Hi đau nhói.

Quả thật trước đây cậu đã nghĩ đến chuyện này.

Trong giấc mơ của mình, Toái Toái là phù thủy hắc ám nhất của tương lai.

Cũng chính vì vậy bé mới bị người đời ghen ghét, nguyền rủa.

Cũng đúng là bởi vì thân phận và năng lực của mình, cho nên mới sẽ đưa tới tai hoạ. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Cậu thật hy vọng con gái nhỏ của mình có thể không đi con đường này.

Không phải bởi vì cậu cảm thấy con đường này xấu, cũng không phải bởi vì cậu không thích, mà đơn giản cậu chỉ mong cuộc đời của bé con có thể nhẹ nhàng hơn, chọn một con đường dễ đi. 

Không bị bạn học xa lánh, không bị thiên hạ lên án/chỉ trích.

Một con đường suôn sẻ hơn.

Là cha mẹ, chúng ta không bao giờ mong đợi con mình thành công hay giàu có.

Chỉ mong họ có thể sống hạnh phúc.

Giản Thành Hi trong lòng nặng trĩu, giơ tay vuốt ve mặt Lệ Toái Toái, do dự hồi lâu, dường như đã hạ quyết tâm: “Toái Toái muốn học sao?”

Không khí dường như im lặng trong giây lát.

Cách đó không xa có tiếng trẻ con nô đùa.

Hoàng hôn buông xuống mặt đất, đem bóng người kéo dài ra thật dài.

Lệ Toái Toái không nhìn lại, giọng nói non nớt nhưng rất nghiêm túc: “Muốn ạ, Toái Toái muốn là trở thành người lợi hại giống Hoàng hậu.”

Mũi Giản Thành Hi chua xoát, nhưng bật cười: “Phải không?”

Cái gì cũng không nói ra.

Nhưng trong lòng cậu đã quyết định rồi.

“Nhưng cô giáo không muốn để Toái Toái học tiếp.” Lệ Toái Toái nhìn Giản Thành Hi, từ trong cặp sách lấy bình ma dược nhỏ ra: “Cô giáo nói, ma dược của Toái Toái là  xấu, không có tác dụng.”

Cho nên mọi người đều không thích bé.

Giản Thành Hi nhìn bình ma dược nhỏ trong tay con gái, lắc lắc đầu nói: “Không phải.”

Lệ Toái Toái nghi hoặc nhìn về phía ba mình, Giản Thành Hi nắm tay con gái vừa đi vừa nói: “Mỗi một loại ma dược đều có tác dụng riêng của nó, chẳng qua là cô giáo còn chưa có phát hiện ra thôi.”

Đôi mắt Lệ Toái Toái sáng lên: “Thật ạ?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi!”

Bọn họ đi bộ ra ngoài cổng trường. 

Lệ Trầm và Toái Toái học khác lớp nên thời gian tan học không giống nhau, Lệ Trầm hiện còn chưa tan lớp.

Hai người mới vừa đi đến cổng trường, liền thấy có người đang cãi nhau ở đó không xa, cô gái nhỏ đang bị kéo  đi có mái tóc màu xanh lam quen thuộc. 

Alice vừa khóc vừa nỗ lực thoát khỏi tay của quản gia: “Không cần, tôi không quay về.”

Quản gia bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, tiên sinh biết sẽ tức giận.”

“Sao mẹ không đến đón tôi?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Alice rưng rưng nước mắt: “Mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Alice phải đi tìm mẹ.”

Quản gia nói: “Tiểu thư, xin cô bình tĩnh, phu nhân vừa đi du lịch rồi.”

Alice kích động nói: “Ông nói dối, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của mẹ, mẹ vẫn còn ở Thiên Không Thành, tôi muốn đi tìm mẹ tôi.” 

Quản gia không giấu được nữa, sẵn sàng dùng vũ lực: “Tiểu thư, đừng gây chuyện nữa, nếu bị bạn học khác nhìn thấy thì cô thì sao?”

Hai người tiếp tục rơi vào thế giằng co.

Khi quay đầu lại, bé thấy Giản Thành Hi và Lệ Toái Toái vừa đi ra.

Alice thấy bạn cùng bàn lúc này vẫn đến gặp mình, nước mắt trào ra: “Toái Toái, cậu đừng quản, mau đi đi.” 

Lệ Toái Toái mặt vô cảm: “Toái Toái đang đợi anh trai tan học nha.”

“......”

Nhưng quản gia dường như cho rằng Lệ Toái Toái chính là đồng phạm mà tiểu thư tìm tới, liền trừng mắt nhìn cô bé: “Con nhóc kia! Đừng lo chuyện bao đồng!”

Lệ Toái Toái ngẩng đầu nhìn quản gia.

Giản Thành Hi thấy ông ta dám mắng con gái mình, vừa muốn mở miệng ——Lệ Toái Toái buông tay ba mình ra, đi tới.

Alice khóc thút thít nói: “Toái Toái, cậu đừng quản mà, vô dụng thôi, cậu cũng là một đứa trẻ, cậu không đánh lại ông ấy đâu, ông ta sẽ không cho tớ đến tìm mẹ….”

“Pụp!”

Quản gia vừa rồi vẫn còn ngang ngược, trên mặt bị vẩy một lọ ma dược, cả người ngã xuống đất.

Lệ Toái Toái cầm lọ rỗng trong tay, nhân tiện còn đá một chân vào người quản gia vừa mới mắng mình, một loạt hành động nước chảy mây trôi.*

*ý nói hành động diễn ra suôn sẻ liền mạch.

Tiếp theo ——hoàng hậu nhỏ giống như mới nhớ có người gọi mình, quay đầu lại nhìn về phía Alice, giọng nói giòn tan, nghi hoặc hỏi: “Cậu vừa nói cái gì?” 

Alice: “...”

Xin lỗi là tớ quấy rầy rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play