Alice khóc và được giáo viên đưa đến bệnh viện.
Nhưng có lẽ do còn quá nhỏ, Alice cứ nắm chặt tay bạn cùng bàn không chịu buông ra, như thể người bạn cùng bàn trụ cột tinh thần và không thể làm được gì nếu thiếu bạn ấy.
Cuối cùng, giáo viên không còn cách nào khác để không mất thời gian, chỉ có thể đồng ý cho bạn cùng bàn đi cùng.
Lúc đầu định đưa tới phòng y tế của trường nhưng Alice quá đau, không thể chờ thêm, gần trường học là bệnh viện trung tâm Thiên Không Thành, giáo viên suy nghĩ một lúc rồi liền dứt khoác mang hai đứa qua đó.
Khi lên phi thuyền, người ở phòng giáo vụ ngồi ở đằng trước và hai đứa trẻ ngồi ở phía sau.
Alice khẩn trương lòng bàn tay đều là mồ hôi, cô bé giữ chặt lấy tay của Lệ Toái Toái lo lắng gọi: “Toái Toái……”
Lệ Toái Toái bình tĩnh ngồi ở bên cạnh nhìn: “Sao thế?”
Tim Alice đập như trống, đây là lần đầu tiên cô làm điều như vậy, không khỏi sợ hãi hỏi: “Tớ…nếu bị bắt có phải cô giáo sẽ đánh đòn chúng ta không?”
Lệ Toái Toái mở miệng nói: “Sẽ không.”
Alice thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nào ngờ ——giọng nói Lệ Toái Toái chậm rãi tường thuật: “Là Alice bị đau bụng sao lại muốn phạt Toái Toái nha?”
Alice: “……”
Cô bé nhìn Lệ Toái Toái, hốc mắt lại đỏ hoe.
Lệ Toái Toái ngồi trong xe, thấy cậu ấy lại sắp khóc, cô bé chống cằm thở dài, Alice ồn ào thật.
Tiếng nức nở bắt đầu vang lên..
Vì muốn lỗ tai được yên tĩnh, Lệ Toái Toái hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ búng ra sữa của mình nghiêng mặt hỏi: “Mẹ của Alice ở phòng bệnh nào vậy?”
Phương pháp chuyển hướng sự chú ý vẫn có hiệu quả.
Alice lắc đầu: “Tớ…tớ không biết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hiền lành ban đầu ngay lập tức thay đổi, tức giận ngay cả đôi lông mày nhỏ cũng nhíu lại, trừng mắt nhìn Alice.
Alice bị dọa, vội vàng nói: “Nhưng mà…Alice có thể cảm ứng được!”
“……”
Cậu tốt nhất là giải thích mau lên.
***
Huyền phù nhanh chóng đến nơi.
Các nhân viên rất lo lắng,..
Giáo viên rất lo lắng, dù sao thì những đứa trẻ trong trường này đều giàu phi phú tức quý, nếu có chuyện gì xảy ra bọn họ căn bản không thể gánh nổi hậu quả.
*Phi phú tức quý: Không giàu thì cũng có địa vị
Giáo viên vội vàng chạy tới nói: “Tới rồi, mau đi kiểm tra xem!”
Alice và Toái Toái lần lượt bước ra khỏi xe.
Bệnh viện trung tâm rất lớn, đài phun ở giữa cổng đang phun nước, và những tòa nhà cao tầng dường như vươn lên đụng bầu trời, không giống như bệnh viện y tế cũ kỹ tồi tàn ở Thành Ngầm, nơi này tráng lệ như một cung điện. Mới và đẹp.
Giáo viên đã đưa hai bé đi tới phòng cấp cứu.
Bác sĩ trực nhìn hai đứa trẻ ngạc nhiên.
Giáo viên giải thích: “Xin hãy giúp tôi xem học sinh này, bé nó đột nhiên bị đau bụng.”
Sau khi hiểu rõ tình hình, bác sĩ vẫy tay với đứa trẻ và nói: “Vậy à? Hãy lại đây để chú xem nào.”
Alice lo lắng, vì thực ra bé không hề đau bụng nên khi bác sĩ gọi mình tới, cô bé vô thức nắm lấy váy của mình, không dám đi qua.
Giáo viên nghĩ rằng học sinh của mình đang sợ hãi, vì vậy vội vàng bước đến, nhẹ nhàng hỏi: “Alice, không phải em nói mình bị đau bụng sao? Mau tới, bác sĩ sẽ giúp em kiểm tra!”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Alice mím môi, tiểu thiên sứ vẻ mặt do dự. Nhưng vẫn bất đắc dĩ là đi tới.
Bác sĩ nhìn có vẻ là một người rất dễ gần, kiểm tra tới lui, có chút kỳ quái nói: “Giống như không có gì vấn đề a.”
Giáo viên ngẩn người: “Không có vấn đề?!”
Bác sĩ gật gật đầu: “Đúng vậy, đứa nhỏ này thân thể không có gì bất thường cả…”
Ánh mắt ngập ngừng của hắn rơi vào trên người bé gái tóc xanh nhỏ, thái độ nghi ngờ của hắn có thể nói là rất rõ ràng.
Bác sĩ hỏi: “Bạn nhỏ, con có thực sự bị đau bụng không?”
Alice không thể giải thích được khi bị nhìn như vậy, đôi mắt của cô bé phủ đầy hơi nước, đứa trẻ chưa bao giờ nói dối không nói lên lời trong hoàn cảnh này.
Bác sĩ đưa mắt nhìn giáo viên.
Nhưng mà— thầy lập tức khẳng định: “Không đâu, Alice là học sinh ngoan là đứa trẻ gương mẫu nhất trong lớp mẫu giáo. Em ấy sẽ không nói dối.”
Nước mắt Alice lập tức trào ra.
oa oa oa
Bé là một đứa nhỏ hư.
Bác sĩ có chút kỳ quái nói: “Không thể nào, thân thể của bé xác định là không có vấn đề gì!”
Đúng lúc bác sĩ định nói hãy đưa Alice trở lại trường học.
Lệ Toái Toái vốn đang nhàn nhã ngồi trên ghế bên cạnh, hai bím tóc đuôi ngựa nhỏ buộc ở sau đầu, giọng trong trẻo: “Alice có phải muốn đi vệ sinh không?”
Mọi người sửng sốt.
Thầy giáo và bác sĩ nhìn nhau.
Alice cũng nhìn Toái Toái, không ngờ Toái Toái lại nói như vậy.
Thầy giáo giống như nghĩ thông suốt, lập tức nói: “Alice, em muốn đi nhà vệ sinh sao?”
Alice khẩn trương túm váy nhỏ của mình: “Em… Alice..”
Bác sĩ đẩy kính của mình, nói: “Rất có khả năng, hay là đưa em ấy vào nhà vệ sinh xem.”
Giáo viên lập tức gật đầu.
Khi Alice quay người lại, ánh mắt của cô bé lập tức rơi vào Lệ Toái Toái, tiểu thiên sứ hiển nhiên đã hoàn toàn coi Lệ Toái Toái là tâm phúc của mình rồi: “Toái Toái……”
Lệ Toái Toái sắc mặt bình tĩnh nhìn lại đây.
Alice lại sắp rơi nước mắt: “Cậu có thể đi cùng tớ không?”
Lệ Toái Toái không có chút đồng tình nào, định lắc đầu.
Nhưng giáo viên nói: “Được rồi, Toái Toái đi với Alice. Cô sẽ đợi em ở ngoài.”
“...”
Hai đứa trẻ cùng nhau đi vào nhà vệ sinh.
Alice chần chờ nói: “Toái Toái, tớ không nghĩ đi vệ sinh thì làm sao bây giờ?”
Toái Toái tặng cho Alice một ánh mắt rằng ‘cậu thật sự ngốc quá’ : “Nhân cơ hội này nhanh chóng tìm mẹ của cậu nhaa!! “
Alice mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn bị sự thông minh của Toái Toái làm cho sợ ngây người.
Lệ Toái Toái thúc giục, nói: “Mau lên, không cần lãng phí thời gian.”
Alice cảm động nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu Toái Toái, cậu đến giờ vẫn suy nghĩ cho tớ….là Alice đã hiểu lầm cậu rồi.”
“Không nhaa.” Lệ Toái Toái không chút cảm xúc nói, dứt khoát nhanh nhẹn nói: “Nhanh lên gần tan học rồi, Toái Toái còn muốn nhanh về nhà ăn cơm nữa.”
“……”
Cậu…cậu thiệt không dễ thương chút nào.
***
Giáo viên đứng chờ phía bên kia hành lang.
Alice đứng ở góc phòng tắm cảm ứng được, thần lực của cô rất mạnh, trong giây lát cô bé cảm nhận được phương hướng của mẹ, chỉ tay nói: “Ở đằng kia.”
Lệ Toái Toái còn không kịp phản ứng đã bị Alice lôi kéo chạy.
Trong bệnh viện đông đúc, hai đứa trẻ nhỏ chạy qua những hành lang xa lạ.
Hết lớp này đến lớp cầu thang khác, có chút khó leo lên, nhưng vẫn không ngăn cản được bọn nhỏ.
Cuối cùng—Alice thở phì phò dẫn đường, đi lên tầng bốn.
Dù là cầu thang hay cửa phòng, đều có một số lính canh lần lượt canh giữ, gần như canh giữ chặt chẽ cả tầng, không để lại một kẽ hở nào.
Alice kinh ngạc tạm dừng bước chân.
Có thủ vệ nghe được tiếng động, xoay đầu tới: “Ai?”
Alice bị dọa cứng đờ tại chỗ.
Nhìn thấy những lính gác quay đầu lại, có thể sẽ bị lộ—
Có một đôi tay nhỏ duỗi lại đây, kéo Alice đang choáng váng sang một bên, ánh mắt của người lính nhìn vào hành lang vắng vẻ, nhìn xung quanh bốn phía một vòng, rồi mới quay trở lại.
……
Phía bên kia
Tầng hai của bệnh viện.
Giản Thành Hi nhận được cuộc gọi từ giáo viên, nhanh chóng chạy đến.
Trên trán cậu vẫn còn mồ hôi, thở hổn hển và nói với giáo viên: “Xin chào thầy giáo, thầy nói con tôi mất tích?”
Thầy giáo cũng lo lắng nói: “Đúng vậy, ban đầu hai đứa nói rằng sẽ đi vệ sinh, nhưng tôi đợi một lúc và không thấy đứa trẻ nào đi ra, nên tôi nhờ người vào tìm thì không thấy hai đứa đâu cả?”
Giản Thành Hi khiếp sợ nói: “Sao lại như vậy!”
Giáo viên cũng có chút ảo não.
Giản Thành Hi sốt ruột không được, lập tức nói: “Chúng ta nhanh chóng đi tìm thôi.”
Thầy giáo nói: “Ngài không cần tìm, tôi đã tìm kiếm khắp lớp này rồi, nhưng tôi không tìm thấy bọn trẻ, vì vậy tôi mới liên lạc ngay với ngài!”
Hắn vừa nói xong.
Cách đó không xa vang lên một giọng bé gái trong trẻo: “Baba!”
Giản Thành Hi theo tiếng gọi nhìn qua, một bóng người nhỏ bé chạy về phía mình.
Giây phút nhìn thấy con mình, Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng bước lên một bước bắt được quả bóng nhỏ đang chạy tới, nói: “Toái Toái, con đi đâu vậy?”
Lệ Toái Toái bổ nhào vào Giản Thành Hi trong lòng ngực.
Giáo viên ở bên cạnh ngạc nhiên không nói nên lời, rõ ràng hắn mới vừa rồi tìm kiểu nào cũng không thấy.
Giáo viên ngay lập tức đến, hỏi: “Toái Toái, Alice đâu?”
Bé chỉ vào phía sau mình.
Cô gái nhỏ mặc váy dài màu trắng có chút mất hồn mất vía đi tới.
Thầy giáo vội vàng bước tới để chắc chắn rằng đứa trẻ không sao rồi thở dài rồi nhìn hai đứa nói: “Hai đứa vừa chạy đi đâu đấy?”
Hắn quyết tâm sẽ giáo dục tốt hai đứa học sinh của mình.
Nào biết ——Lệ Toái Toái mở miệng nói: “Alice nói bạn ấy không thích nhà vệ sinh này, ở đây có mùi nên Toái Toái mang bạn ấy đi tìm cái khác.”
Giáo viên: “...”
Lý do chính đáng.
Cái rắm a!
***
May mắn là không có chuyện gì xảy ra, sau khi thầy và Alice rời đi, Giản Thành Hi đứng ở cửa bệnh viện và nhìn xuống con gái mình.
Lệ Toái Toái ngước lên nhìn ba mình.
Bốn mắt đang nhìn nhau ——Biểu cảm trên mặt Giản Thành Hi có chút nghiêm túc, thấp giọng nói: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Lệ Toái Toái cứng đờ.
Giản Thành Hi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của con gái mình liền biết rằng mọi thứ chắc chắn không đơn giản chỉ là thay đổi nhà vệ sinh như Toái Toái nói.
Nhưng cậu không vội, cũng không trách đứa nhỏ bừa bãi.
Giản Thành Hi ngồi xổm xuống nhìn bé, thậm chí còn đưa tay vén tóc mai hơi rối của bé ra sau tai: “ Có chuyện gì mà không con không thể nói với baba sao?”
Lệ Toái Toái mím môi, không biết nên nói thế nào.
Ánh mắt Giản Thành Hi bình tĩnh nhìn bé: “Không thể nói với thầy giáo cũng không thể nói cho ba sao?”
Điều khiến cậu nhất đau lòng chính là, những đứa trẻ ba tuổi khác có chuyện gì, có cái gì ủy khuất, phản ứng đầu tiên của chúng đều là đến tìm cha mẹ làm chỗ dựa.
Mà con của cậu không phải.
Tiểu Trầm và Toái Toái không có cảm giác an toàn, từ lâu rồi.
Cậu luôn muốn thay đổi, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu để thay đổi những thứ như thế này.
Giản Thành Hi trong lòng thở dài một hơi, nắm tay của con gái, nói: “Ba ba biết con không phải là đứa trẻ hư, cho dù con có nói dối thầy giáo thì cũng phải có lý do đúng không?”
Lệ Toái Toái đứng ở trước mặt Giản Thành Hi, cô gái nhỏ chần chờ mở miệng: “Ba ba không giận Toái Toái sao?”
Giản Thành Hi lên tiếng: “Tức giận.”
Lệ Toái Toái sửng sốt, trong lòng lo lắng.
Giản Thành Hi lại nói: “Ba ba không phải giận Toái Toái, mà giận chính mình.”
Lệ Toái Toái nghi ngờ nhìn ba mình.
Cô bé thực ra rất thông minh nhưng dù sao chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.
“Bởi vì Toái Toái gặp chuyện khó khăn đều không nói với baba, cho nên ba rất buồn.” Giản Thành Hi ngồi xổm trước mặt con gái, ánh hoàng hôn chiều tà kéo dài bóng hai người: “Tuy rằng Toái Toái rất lợi hại có thể bảo vệ chính mình, nhưng là baba cũng muốn bảo vệ Toái Toái.”
Lệ Toái Toái ngập nước mắt to nhìn ba ba, nhỏ giọng nói: “Nếu Toái Toái làm chuyện xấu đâu, ba ba cũng sẽ bảo vệ Toái Toái sao?”
“Đương nhiên.” Giản Thành Hi nói: “Toái Toái không chỉ có một mình, con là con gái của baba, ba nhất định sẽ bảo vệ Toái Toái!”
Dừng một chút. Cậu lại bổ sung: “Hơn nữa, điều gì là xấu và điều gì là tốt, những gì người khác nói không được tính, ba không nghe bọn họ nói, ba chỉ nghe con nói thôi.”
Nó giống như một căn phòng bị khóa đã đóng lại.
Nó không bị cạy mở một cách bạo lực.
Người muốn vào chỉ nhẹ nhàng nắm tay cầm hỏi mình có thể vào không.
Lông mi dài của Lệ Toái Toái run rẩy, khuôn mặt non nớt hiện lên một nụ cười nhỏ, bé nắm lấy tay ba mình: “Toái Toái giúp Alice lừa thầy giáo tới bệnh viện tìm mẹ của Alice.”
Giản Thành Hi ngẩn người: “Alice không thể tự mình tới sao?”
Lệ Toái Toái lắc lắc đầu nói: “Người trong nhà không cho cậu ấy tới.”
Giản Thành Hi không ngờ nguyên nhân là như vậy, xem ra Bá Ân là thật sự không muốn làm người.
Lệ Toái Toái cho rằng baba sẽ la rầy.
Giản Thành Hi nhìn con gái mình, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: “Làm sao con nghĩ ra được phương pháp này? Thế mà giáo viên cũng tin tưởng được.”
Cậu hơi ngạc nhiên, bởi vì dựa theo cốt truyện mà nói, vai chính hẳn là cùng là vai ác phải ở hai phía đối lập mới đúng, sao có thể sẽ phát triển thành ra hai đứa nhỏ quay ra giúp đỡ nhau?
Hơn nữa con gái nhà mình vẫn luôn không thích Alice.
Giản Thành Hi vẫn luôn ở vì chuyện này phát sầu không thôi, đều lo lắng cho tương lai của con mình.
Nhưng hiện tại không giống nhau.
Đây không phải là cơ hội tốt để xoa dịu mối quan hệ giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện sao?
Lệ Toái Toái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng nói trong trẻo: “Bởi vì Alice là một đứa trẻ ngoan. Người khác luôn tin những gì Alice nói, không giống như Toái Toái.”
“Nói bậy.” Giản Thành Hi ngắt lời nhìn vào mắt con gái và nói: “Baba cũng tin những gì Toái Toái nói.”
Đôi bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh.
Ánh hoàng hôn buông xuống trên hai người, Lệ Toái Toái cùng ba mình đi về phía cửa, giọng Toái Toái nhẹ nhàng: “Alice nói dối là không tốt, chỉ có những đứa trẻ xấu mới nói dối.”
Giản Thành Hi nắm tay con gái: “Nói dối là không đúng, nhưng muốn nhìn mẹ mình cũng không có gì là sai cả.”
Lệ Toái Toái mở miệng nói: “Kia Toái Toái là trẻ hư sao?”
“Không phải, Toái Toái là giúp đỡ người khác chính là một tiểu anh hùng” Giản Thành Hi giọng điệu ôn nhu, vui vẻ nói: “Là một bé ngoan, không đòi hỏi báo đáp bất cứ điều gì.”
Lệ Toái Toái lập tức nói: “Thì ra một đứa trẻ ngoan là như vậy sao?”
Giản Thành Hi một lòng muốn cổ vũ con mình hướng thiện, liền nói: “Đúng rồi, là vậy đó, Toái Toái thích không?”
Lệ Toái Toái lập tức lắc đầu: “Không thích.”
Giản Thành Hi sửng sốt: “Sao vậy?”
“Bởi vì Alice sẽ mang một cuốn sách ma dược cho Toái Toái nha.” Cái đầu nhỏ thông minh của Lệ Toái Toái lập tức đến ra kết luận, thậm chí còn vỗ vỗ ngực mình thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may Toái Toái không phải bé ngoan.”
“……”
Này thì cũng không cần may mắn đâu!!!
Ôi, cuộc đời cá mặn của cậu!!!
***
Khi hai người đi đến cửa bệnh viện, từ xa họ nhìn thấy Alice đang đứng cùng giáo viên đợi quản gia đến đón.
Bé gái tội nghiệp trên mặt mang theo nước mắt, bóng dáng nhìn có chút cô đơn.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Giản Thành Hi quay đầu lại nhìn bệnh viện, nhớ tới những gì Lệ Lăng Phong đã nói với mình tối qua.
Vị phu nhân kia, cũng thật sự là đáng thương.
Cũng không biết cuối cùng kết cục thế nào.
Hệ thống nhảy ra nói: 【Kí chủ, cậu có muốn tiếp tục mở thêm các mảnh ức kí ức của nhân vật chính không?】
Giản Thành Hi sững sốt: 【Thời gian làm lạnh đã xong rồi?】
Hệ thống nói: 【Mới vừa xong, tối qua cậu đã được thêm 10 điểm tích phân, cậu có muốn dùng nó luôn không?】
Giản Thành Hi do dự, nắm lấy tay con gái, nhìn Alice cách đó không xa, cắn chặt răng, hạ quyết tâm: “Dùng đi.”
Điểm bị trừ ngay lập tức.
Cùng với âm thanh của ‘ding dong’ một mảnh ký ức khác được mở ra và xuất hiện trong đầu Giản Thành Hi: 【Điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời của Alice Jane là không thể gặp mẹ lần cuối. 】
Gặp mặt lần cuối??
Giản Thành Hi bị sốc khi nhìn thấy mảnh kí ức này.
Nếu đúng như vậy, điều đó có nghĩa là người ở trong phòng bệnh sức khỏe không được tốt lắm và có khả năng Alice không bao giờ gặp lại mẹ mình nữa?
Lệ Toái Toái kéo tay ba mình: “baba?”
Giản Thành Hi nhìn xuống con gái mình.
Cậu luôn muốn làm điều gì đó để cho các con mình để thay đổi vận mệnh của chúng, trước đây cậu không biết phải làm thế nào, nhưng bây giờ, dường như cậu đã hiểu mình phải làm gì.
Giơ tay lên nhìn thời gian vẫn còn hai tiếng nữa Lệ Trầm mới học xong.
Giản Thừa Hỉ ôm Toái Toái đi tới trước mặt giáo viên hỏi: “Chào thầy giáo, thầy ở cùng Alice à?”
Giáo viên trả lời: “Vâng, Alice cảm thấy không khỏe, tôi đang đợi quản gia của em ấy đến đón.”
“Như vậy à.” Giản Thành Hi mỉm cười nói: “Nếu không ngài đi về trước, tôi sẽ đi cùng Alice, vừa lúc Toái Toái và Alice là bạn tốt, hai đứa nhỏ cùng nhau chờ cũng tốt hơn.”
Giáo viên sững sờ: “Vậy... Được không?”
Giản Thành Hi tựa hồ cố ý vô tình nói: “Không có cả, thật ra tôi cũng rảnh, tướng quân nhà tôi ngày thường đều ở quân bộ, nên tôi có thời gian chăm sóc tụi nhỏ.”
Lúc này thầy giáo mới phản ứng lại, là nguyên soái phu nhân, có thể có chuyện gì đâu?
Vả lại, hắn đã đi lâu như vậy, thật sự không có quá nhiều thời gian để lãng phí.
“Cũng được…vậy tôi về trước” giáo viên nhìn Alice an ủi cô bé: “Alice, con bị ốm về nhà phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi biết không?”
Alice không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bé con khẽ gật đầu.
Trước khi giáo viên rời đi, nhìn lại bán Tinh linh xinh đẹp thanh tú, không khỏi thở dài trong lòng, phu nhân của nguyên soái máu lạnh, tàn nhẫn trông thật hiền lành, áp ám và đáng tin cậy.
Giản Thừa Hỉ mỉm cười vẫy tay với thầy giáo: “Thầy đi cẩn thận!”
Trong lòng thầy rất ấm áp: “Không cần tiễn, không cần tiễn.”
Người tốt như ngài Giản không có nhiều! !
......
Khi phi thuyền của trường vừa rời đi.
Giản Thành Hi lập tức ngừng cười, nắm lấy tay hai đứa trẻ, nói: “Lại đây.”
Lệ Toái Toái và Alice đều nghi hoặc nhìn cậu.
Giản Thành Hi nắm tay Alice, vội vàng nói: “Chú nghĩ cách mang con đi xem mẹ, nhưng cháu phải nghe lời chú biết không?”
Alice ngập ngừng và gật đầu.
Sở dĩ cậu có thể tìm ra cách, là do hưởng sái danh tiếng của anh chồng ở nhà. Mễ Lạp Kiệt vốn là một bác sĩ cấp cao ở bệnh viện Hoàng Gia và thỉnh thoảng sẽ ở bệnh viện vài ngày trong tuần.
Hai tuần trước cậu đến đây trị liệu cho chân của Lệ Trầm.
Để thuận tiện, Mễ Lạp Kiệt đã đưa cho cậu một thẻ thông hành.
Đi vào văn phòng, quả nhiên Mễ Lạp Kiệt còn chưa đi.
Hắn kinh ngạc nhìn Giản Thành Hi mang theo hai đứa nhỏ đứng ngoài cửa, Mễ Lạp Kiệt nhìn chằm chằm đứa trẻ tóc xanh kia đang nắm tay Giản Thành Hi lắp bắp mãi vẫn không nói nên lời: “Cậu...”
Giản Thành Hi hỏi: “Tôi làm sao?”
Bàn tay Mễ Lạp Kiệt chỉ lên không trung một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng: “Cậu thật đỉnh, dám đội nguyên bãi cỏ trên đầu Lệ Lăng Phong, có một đứa con gái ngoài giá thú!”
Giản Thành Hi: “...”
Mễ Lạp Kiệt đứng dậy nói: “Cậu đến tìm tôi làm gì? Tôi nói trước tôi không giúp được cậu đâu. Lệ Lăng Phong sẽ giết tôi chết mất!”
Giản Thừa Hỉ hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Đây không phải con riêng của tôi.”
Đôi mắt của Giản Thành Hi thậm chí còn mở to hơn vẻ mặt hoài nghi: “Chả lẽ là con của Lệ Lăng Phong?”
Giản Thành Hi nhịn không được nữa: “Đừng nói nhảm nữa, đây là bạn học của Toái Toái. Tôi mang hai đứa trẻ đến đây tìm một thứ, anh là bác sĩ cấp cao của bệnh viện này đúng không?”
Mễ Lạp Kiệt gật gật đầu, có chút kiêu ngạo nói: “Ừ, có chuyện gì vậy?”
Giản Thành Hi nói: “Vậy anh nhất định có thể ra vào tầng bốn, anh có thể nghĩ biện pháp giúp chúng tôi đi vào không?”
Mễ Lạp Kiệt lập tức từ chối: “Kia không được, lầu 4 bị Bá Ân phong tỏa, bây giờ không ai có thể vào được, hắn không cho phép người ngoài vào!”
Giản Thành Hi biết sẽ như thế này mà.
Nhưng cậu vẫn chưa lên tiếng—Alice mở miệng nói: “Là vì mẹ bị bệnh nặng nên cha mới làm vậy sao?”
Mễ Lạp Kiệt có chút nghi ngờ nhìn cô bé, khi nhìn thấy mái tóc xanh của cô bé, chợt nhận ra: “Cháu là con của Bá Ân và nữ Thú nhân từ Thành Ngầm?”
Alice gật đầu, giọng nói như muốn khóc: “Cha nói mẹ mắc bệnh truyền nhiễm nhưng mà Alice muốn đi gặp mẹ.”
Mễ Lạp Kiệt cười cười: “Hắn nói như thế với cháu à?”
Alice gật gật đầu.
Mễ Lạp Kiệt vẫy vẫy tay với Giản Thành Hi: “Bá Ân thật đúng là mặt người dạ thú, đến con mình mà cũng lừa được.”
Hắn vừa nói xong, Alice đã lớn tiếng phản bác lại: “Chú nói bậy, cha sẽ không bao giờ nói dối.”
Mễ Lạp Kiệt choáng váng.
Lệ Toái Toái khẽ hừ một tiếng, nơi: “Thế tại sao ông ấy không cho cậu đi gặp mẹ?”
Alice nghẹn ngào, mắt đỏ hoe: “Bởi vì cha nói mẹ cần tĩnh dưỡng không muốn Alice đi quấy rầy mẹ!”
Lệ Toái Toái nói: “Là tĩnh dưỡng, cậu tới không nói chuyện chỉ nhìn thì không tính là quấy rầy nha!”
Alice biết Toái Toái có lý: “Nhưng... Nhưng mà...”
Nhưng cô bướng bỉnh không muốn chấp nhận người cha đã dạy cô trở thành một đứa trẻ chính trực có lễ phép, lại đi nói dối người khác.
Chuyện này đối với đứa trẻ ba tuổi vẫn luôn tôn sùng ba mình đúng là đả kích lớn.
Giản Thành Hi thở dài một hơi, hỏi Mễ Lạp Kiệt: “Anh có cách nào để cho chúng tôi vào không?” “
Mễ Lạp Kiệt xua tay nói: “Điều này quả thực không có khả năng, bệnh viện cũng là lấy tiền làm việc, tôi cũng là người có mấu chốt đạo đức không có khả năng giúp được rồi.”
Giản Thành Hi nói: “Lần sau lão bà với anh cãi nhau, tôi giúp anh bày mưu tính kế.”
Mễ Lạp Kiệt nghi hoặc: “Cậu làm được sao?”
Giản Thành Hi mở miệng nói: “Tôi là lão bà của Lệ Lăng Phong”
Mễ Lạp Kiệt tưởng tượng chuyện Giản Thành Hi có thể thu phục cái tên điên kia thì mấy chuyện khác còn làm khó được cậu ta sao. Thế là hắn lập tức nói: “Thành giao!”
***
Bên trong phòng bệnh trên tầng bốn.
Mễ Lạp Kiệt đẩy theo một xe thuốc và trợ lý của mình đi tới.
Các thủ vệ kính cẩn chào khi thấy Mễ Lạp Kiệt.
Hình tượng của Mễ Lạp Kiệt trong mắt người ngoài luôn cao quý và lạnh lùng, nói: “Tôi đến đây để kiểm tra cơ thể bệnh nhân.”
Thủ vệ liếc nhìn Giản Thành Hi đang đội mũ và đeo khẩu trang đang đẩy xe bên cạnh: “Người này...”
Mễ Lạp Kiệt nhướng mày nói: “Là trợ lý của tôi, có vấn đề sao?”
Thủ vệ do dự một chút: “Chính là ngài Bá Ân nói rằng người ngoài sẽ không được phép vào.”
“Trợ lý của tôi là người ngoài sao?” Mễ Lạp Kiệt đầy cao ngạo hỏi lại: “Cậu là bác sĩ hay là tôi?”
Thủ vệ nào dám đắc tội vị này, lập tức nhường đườngnói: “Mời ngài vào.”
Mễ Lạp Kiệt hừ lạnh một tiếng, lúc này mới mang theo trợ lý đi vào.
Sau khi họ đi vào từ hành lang, không có ai ở tầng này, đi khoảng mười mét tới được căn phòng ở cuối hành lang..
Mở cửa ra, trước mặt là phòng ngủ rất rộng rãi và được trang bị đầy đủ tiện nghi, trên giường có một người phụ nữ đang ngồi trông hơi tiều tụy, đúng là nữ thú nhân ngày ấy cậu gặp ở cổng trường.
Người nọ ngạc nhiên nhìn qua.
Một đứa nhỏ đã chui từ trong xe thuốc chạy tới bên giường, giọng nói hơi kích động: “Mẹ ơi?”
Nữ Thú nhân ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó có chút kinh hỉ, không dám tin nói: “Alice?”
Nước mắt cũng chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Alice: “Mẹ ơi, Alice nhớ mẹ rất nhiều. “
Người phụ nữ ôm lấy cô bé: “Alice...”
Giản Thành Hi cảm động khi nhìn thấy cảnh tượng hai mẹ con gặp nhau.
Nữ Thú nhân đột nhiên ho không ngừng, mãi đến khi Mễ Lạp Kiệt truyền một ít tinh lực cho cô ấy thì mới giảm được cơn ho.
Mễ Lạp Kiệt nói với cô: “Đừng quá xúc động.”
Nữ Thú nhân gật đầu: “Cảm ơn.” “
Giản Thành Hi ở bên cạnh hỏi: “Đây là bệnh gì vậy?”
Mễ Lạp Kiệt liếc nhìn cậu nói: “Tinh thần lực hỗn loạn.”
Giản Thành Hi không xa lạ gì với từ này.
Mẹ Alice là Thú nhân họ mèo rất hiền lành, cô ấy vén tóc ra sau tai, nói: “Mấy tháng nay tinh thần tôi không ổn định, có lúc còn không kiềm chế được bản thân, chồng tôi đã đưa tôi đến đây để điều trị.”
Alice lo lắng nhìn: “Mẹ...”
Mễ Lạp Kiệt thở dài nói: “Các người nói chuyện nhanh lên nếu bị phát hiện sẽ không hay, tôi ra bên ngoài canh cho.”
Giản Thành Hi gật đầu.
Người phụ nữ ôm con gái mình vào lòng, có thể cảm thấy rằng cuộc sống của mình không kéo dài được bao lâu nữa, quyến luyến vuốt tóc Alice, nhỏ giọng: “Mẹ không nỡ bỏ con lại…”
Giản Thành Hi hỏi: “Vấn đề tinh thần lực của chị rất nghiêm trọng sao?”
Nữ Thú nhân ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, bệnh viện mấy ngày nay cũng cố gắng điều trị cho tôi, nhưng tôi cảm cảm thấy thời gian mình tỉnh táo cũng không nhiều, tinh thần lực của Thú Nhân một khi xuất hiện vấn đề là vô pháp trị liệu, tôi cũng hiểu rõ điều này.”
Giản Thành Hi nhìn sắc mặt của cô, khẽ nhíu nhíu mày.
Cậu đã nhìn thấy một Thú nhân tinh thần lực bị mất khống chế, gương mặt của người sói lúc đó chắc chắn không phải như vậy.
Nữ Thú nhân trước mặt có quầng thâm dưới mí mắt và môi hơi sậm màu, đây là biểu hiện của hiện tượng ngộc độc điển hình.
Giản Thừa Hỉ do dự một lát, cuối cùng nói: “Tôi có thể thử bắt mạch cho chị được không?”
Nữ Thú nhân ngạc nhiên: “Mạch là gì?”
Giản Thành Hi nhanh chóng giải thích một chút nói: “Trước đây tôi đã học được một số y thuật cơ bản, tôi thấy sức khỏe của chị không tốt lắm, nên tôi muốn giúp chị xem thử.”
Nữ Thú nhân nói: “Này nhiều phiền toái cậu rồi.”
Giản Thành Hi lắc đầu nói: “Không phiền, Alice là bạn của Toái Toái nhà tôi, chuyện nhỏ không tốn sức gì cả.”
Nữ Thú nhân thấy cậu nói như vậy thì không từ chối nữa, đưa tay ra.
Giản Thành Hi giơ tay lên, đặt ngón giữa và ngón trỏ vào nhau để bắt mạch cho cô, vốn dĩ cậu chỉ muốn thử một lần, dù sao đã lâu rồi cậu không bắt mạch cho ai.
Không ngờ ——
Giản Thành Hi vẫn ở cổ tay cô hồi lâu, vẻ mặt trầm trọng nhìn cô nói: “Tôi nghi ngờ chị có khuynh hướng bị trúng độc.”
“Cái gì?!” Nữ Thú nhân có vẻ ngạc nhiên, cười cười nói: “Không có khả năng, tôi chỉ đơn giản là tinh thần lực bị hỗn loạn mà thôi, hơn nữa tôi tiếp xúc chất độc ở đâu được? Chồng của tôi đối xử với tôi rất tốt, bình thường tôi cũng không ăn bậy nên không có khả năng bị trúng độc được.”
Trong lòng Giản Thành Hi nghĩ, chồng cô đang chuẩn bị cưới thêm vợ hai đó, cái đó mà tốt ư?
Tốt mới là lạ!
Cậu do dự một chút, mở miệng nói: “Nếu không chị kiểm tra tổng quát một lần xem?”
Nữ Thú nhân nói: “Tôi đã kiểm tra qua, không có gì vấn đề.”
Giản Thành Hi nhíu nhíu mày.
Ngay lúc này ——Mễ Lạp Kiệt từ bên ngoài vọt vào, nói: “Hỏng rồi, hình như là quản gia của Bá Ân tới, không hiểu sao lại đột nhiên lên đây?”
Giản Thành Hi ngạc nhiên.
Người quản gia đến đón Alice, nhưng không thấy người ở cổng bệnh viện mới đi lên.
Alice cũng có chút lo lắng, cô bé hoàn toàn hoảng loạn.
Vẫn là Giản Thành Hi phản ứng mau, lập tức nói: “Alice, cháu trốn vào xe thuốc đi.”
Alice ngoan ngoãn gật đầu.
Mễ Lạp Kiệt nhìn Giản Thành Hi nói: “Vậy còn cậu, quản gia có gặp qua cậu chưa?”
Khẳng định gặp qua.
Còn mới hôm qua nữa.
Không kịp để đi ra ngoài, Giản Thành Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, kiên quyết nói: “Tôi sẽ ra ngoài trốn một lát.”
Mễ Lạp Kiệt khiếp sợ nói: “Bên ngoài không có chỗ đứng.”
Giản Thành Hi chỉ vào cái cây bên ngoài, nói: “Tôi có thể trèo lên cây.”
Ngày xưa, khi còn ở quê, gia đình nghèo, cậu leo cây không biết bao nhiêu lần để lấy trứng chim, lội suối vớt cá, làm đến quen tay.
Mễ Lạp Kiệt trước đây chỉ nghĩ rằng Giản Thành Hi là một Tinh linh mỏng manh, không thể làm ăn được gì, nhưng khi thấy cậu ta mở cửa sổ và trèo lên cây một cách nhanh nhẹn, thậm chí chui sâu vào trong tán lá để che đi cơ thể mình.
Mễ Lạp Kiệt: “……”
Là hắn hiểu lầm.
Hắn vừa định thở phào nhẹ nhõm có thể lừa gạt quản gia cho chuyện, bỗng nhiên nhớ ra——
Không xong.
Hắn quên nói, chiều nay Bệ hạ tổ chức toàn bộ quan thần đi đến đây kiểm tra sức khỏe, giờ này bọn họ sẽ vừa hay đi con đường đó lại đây nhaaa!!!
......
Bên ngoài
Trên cây Giản Thành Hi thở hổn hển.
Đã lâu không leo cây mệt đến hoảng, cũng may vấn đề cũng không quá lớn.
Cậu thở nhẹ nhàng, đang tự hỏi con gái của mình trong phòng làm việc của Mễ Lạp Kiệt có sốt ruột không, rồi còn có nửa tiếng nữa đi đến trường đón con trai tan học—
Đột nhiên không kịp phòng ngừa giao tiếp bằng mắt với một con rắn trên cây
Bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh.
Giản Thành Hi cả người cứng đờ tại chỗ, ai có thể nói cho cậu biết, tại sao lại có rắn ở đây?
Con rắn dường như rất thích thú với sự xuất hiện của Giản Thành Hi, từ từ vặn vẹo cơ thể của nó để cố gắng đến gần cậu, từ nhỏ Giản Thành Hi đã rất sợ loài động vật không xương này rồi.
“Tê tê tê……”
Con rắn bò lại gần.
Giản Thừa Hỉ toàn thân nổi da gà, tim đập nhanh, không ngừng cố gắng lùi lại phía sau.
Cũng may, thân cây đủ dày nên cậu có thể cử động được.
Một người một rắn im lặng bế tắc, thời gian trôi qua rất chậm, như thể nửa thế kỷ đã trôi qua!
Giản Thành Hi khóc không ra nước mắt, cái quái gì đang xảy ra vậy!
Ngay lúc cậu không nhịn được nữa chuẩn bị bò trở về, chợt nghe thấy tiếng người đang đi trên con đường dưới tán cây, còn có giọng nói của người mà cậu rất quen thuộc.
Tò mò cậu quay đầu lại.
Bên kia đường, Hoàng đế mang theo một đám người đi tới, bên cạnh Hoàng đế là Lệ Lăng Phong đang chậm rãi bước đi.
Đi theo sau Hoàng đế có rất nhiều đại thần, nhưng hắn không để ý tới, trên mặt lộ ra nụ cười đang nói chuyện với vị nguyên soái vẻ mặt lạnh lùng.
......
Giản Thành Hi thấy họ sắp đi ngang qua cái cây.
Vẫn luôn mang bộ mặt không quan tâm đến những gì Hoàng đế nói, Lệ Lăng Phong ngước mắt lên nhìn cái cây.
Giản Thành Hi ngồi trên thân cây ở lầu 3 nhìn người đàn ông của mình.
“……”
Không ai có thể diễn tả được bầu không khí lúng túng lúc này.
Giản Thành Hi thậm chí không nghĩ ra nên làm biểu cảm gì, bởi vì đang suy tư nên lúc quay đầu lại mới phát hiện con rắn nhỏ này không biết từ lúc nào đã bò đến bên cạnh mình, nó đang tò mò nhìn cậu! !
Giản Thành Hi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
Cả người run rẩy run rẩy dữ dội!
Bất ngờ hoảng sợ khiến cậu bước hụt chân ….
“Á!”
Thân thể Giản Thành Hi rơi xuống, thầm nghĩ không biết chuyến này cái thân già của cậu nằm trong bệnh viên bao lâu nhưng cơn đau không ập đến mà lại được một vòng tay ôm lấy.
Bên mũi là mùi hương quen thuộc.
Giản Thành Hi mở to hai mắt, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Và ánh mắt của những người xung quanh.
Lệ Lăng Phong ôm chặt lấy cậu, giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ: “Em đang làm gì vậy?”
Giản Thành Hi liếc nhìn con rắn đã bò đi mất trên cây, cả người đều muốn tìm hố chui xuống, nép người vào trong vòng tay của Lệ Lăng Phong, cậu thật sự không thể nghĩ ra cách giải thích vấn đề như vậy: “Tôi...tôi...”
Đang ở vắt óc suy nghĩ.
Mễ Lạp Kiệt vội vàng chạy như bay tới, nhìn thấy Giản Thành Hi mới yên tâm: “Cậu không sao chứ?”
Giản Thành Hi lắc lắc đầu.
Xung quanh có rất nhiều người, ánh mắt của mọi người đều dồn lại đây.
Hoàng đế đầu tiên là ngẩn người, lúc này mới hỏi: “Các ngươi đây là……?”
Phía sau Hoàng đế và Lệ Lăng Phong là Bá Ân, ánh mắt hắn cũng nhìn hai người, mang theo dò xét, nếu hôm nay không có lời giải thích hợp lý, e rằng cậu không thể chết già được.
Giản Thành Hi từ trong lòng ngực Lệ Lăng Phong đứng lên, nhỏ giọng nói: “Tôi…chúng tôi……”
Mễ Lạp Kiệt- thân là bác sĩ lén thả người ra, hắn cảm thấy áy náy: “Chúng tôi…”
Giản Thành Hi nghẹn nửa ngày: “Tôi tới tìm bác sĩ Mễ Lạp Kiệt.”
Lệ Lăng Phong nhìn cậu: “Em không khỏe sao?”
Giản Thành Hi cảm thấy trên lưng như có ngàn mũi đang chỉa vào mình, nhưng chỉ có thể ngoan cố gật đầu: “Ừm..”
Hoàng đế tò mò hỏi: “Ngươi cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào? Vì sao từ trên cây rơi xuống?”
Giản Thành Hi lắp bắp nhìn về phía Mễ Lạp Kiệt, ý bảo hắn phát huy một chút: “Cái kia…… à, bác sĩ, tôi bị gì vậy?”
Mễ Lạp Kiệt không ngờ cậu ta thảy nồi qua cho mình, hắn tốt xấu cũng là đại thiên sứ, tự nhiên không chút hoang mang nói: “Cái này, Giản tiên sinh tới kiểm tra thân thể.”
Bá Ân cười một tiếng, nhìn tòa nhà một chút, mở miệng nói: “Bên này không phải là khoa phụ sản? Sao lại đến đây kiểm tra?”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Giản Thành Hi.
Nếu đến khoa sản phụ khoa để khám sức khỏe thì còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? !
Vẫn là tốc độ của nguyên soái nhanh nha, mới từ tiền tuyến trở về chưa được hai ba tháng, mà phu nhân đã có tin vui!
Mễ Lạp Kiệt cười nói: “Đúng vậy, kiểm tra một chút khía cạnh này.”
Lệ Lăng Phong đưa mắt nhìn vào bụng Giản Thành Hi, nam nhân giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nhỏ nhoi: “Em có?”
Giản Thành Hi ở trước mặt anh chồng nhà mình nào dám nói dối, vội vàng nói: “Chưa…chưa có.”
Hoàng đế ngạc nhiên và nói: “Không có, thế ngươi đến kiểm tra cái gì?”
Phản xạ của Mễ Lạp Kiệt rất nhanh, lập tức nói: “Là bởi vì không có nên cậu ấy mới tới kiểm tra xem mình có bị gì không?”
Nói xong, dường như vẫn sợ người khác không tin mình.
Mễ Lạp Kiệt mỉm cười với Lệ Lăng Phong, liếc nhìn Giản Thành Hi nháy mắt: “Đúng không?”
Lệ Lăng Phong quay người lại, trên khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nhìn Giản Thành Hi lại có một tia ấm áp: “Thật sao?”
Giản Thành Hi: “……”