Alice khóc rất dữ dội.

Một lúc sau, có một chiếc phi thuyền hạ cánh.

Người bước xuống là một người phụ nữ có vẻ ngoài hơi gầy, thuộc tộc Thú Nhân họ mèo, tóc vàng, tuy đã cố gắng dùng mũ che  đôi tai mèo lại nhưng cũng không có hiệu quả.  Cô nhìn sang, nhẹ nhàng gọi: "Alice."

Alice đang khóc quay đầu lại, nhìn thấy mẹ mình.

Có lẽ Alice không muốn mẹ nhìn thấy mình khóc nên đã cố hết sức dùng tay lau nước mắt, nhưng vẫn không thể lau sạch được.

Giản Thành Hi thở dài, từ trong túi móc ra một chiếc khăn giấy đưa cho cô bé.

Alice kinh ngạc mắt đỏ hoe, nhưng vẫn nhận lấy, lễ phép nói: "Cám ơn chú."

Giản Thành Hi nói: "Không cần cảm ơn."

Nhân vật chính à, cháu trở về đừng ghi thù con gái chú là được.

Giọng nói của mẹ Alice lại vang lên: "Alice?"

Alice lau mặt, lại vô tình làm rối tóc. Giản Thành Hi nhìn bàn tay vụng về của đứa nhỏ khiến mái tóc ngày càng rối tung. Ngay lúc cậu đang cân nhắc có nên giúp đỡ hay không thì Lệ Toái Toái bước tới, bé kiễng chân lên, chỉnh thẳng chiếc kẹp tóc, thậm chí còn giúp Alice vuốt thẳng quần áo.

Nước mắt Alice ngừng rơi, khụt khịt mũi, cảm động: "Tại sao... tại sao cậu lại giúp tớ?"

Mặc dù Toái Toái luôn gọi mình là người xấu.

Nhưng cậu ấy vẫn sẵn sàng buộc tóc cho mình.

Lẽ nào mình đã hiểu lầm Toái Toái rồi?

Thực ra, Toái Toái là người tốt ...

Lệ Toái Toái vỗ vai Alice, dùng giọng trẻ con nói: "Bởi vì người xấu trong truyện đều rất mạnh nên cậu nhất định phải buộc tóc gọn gàng lên."

Alice choáng váng.

"Đi nhanh đi." khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Toái Toái khích lệ bàn cùng bàn: "Hiện tại cậu chính là một người xấu đủ tư cách!"

Alice từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan: "..."

Hu hu hu!

Đúng như mình nghĩ, Toái Toái  rất xấu! !

Sau khi đón hai đứa nhỏ tan học, Giản Thành Hi trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Trong xe, Giản Thành Hi bảo Lệ Trầm đọc sách trước, cậu vừa thay áo khoác cho Lệ Toái Toái bên cạnh, vừa hỏi con gái mình: "Toái Toái, con và Alice... ở trường không hợp nhau à?"

Lệ Toái Toái vừa ăn trái cây Giản Thành Hi mua cho bé vừa gật đầu.

Tim của Giản Thành Hi chìm xuống.

Quả nhiên, nhân vật chính và nhân vật phản diện trời sinh đã không hợp nhau.

Hệ thống đã nói, nhân vật chính được thế giới bảo vệ, nếu nhân vật phản diện tranh đấu nhân vật chính sẽ không có kết quả tốt.

Giản Thành Hi nhất định phải bảo vệ con của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu con không thích Alice, ba sẽ tìm cách đổi bạn cùng bàn hoặc đổi lớp cho con."

Lệ Toái Toái lắc đầu nói: "Không cần đâu ba!"

Giản Thành Hi ngạc nhiên: "Tại sao? Không phải hai đứa không hợp nhau sao?"

Hai má của Lệ Toái Toái phồng lên, bé vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nói: "Bởi vì Toái Toái cũng không hòa hợp được với các bạn khác nha."

Giản Thành Hi lo lắng: "Tại sao?"

Lệ Toái Toái nhìn ba mình, trả lời thẳng thừng: "Bởi vì không ai muốn ăn thịt thỏ trừ Toái Toái cả, Toái Toái không thể nói chuyện với các bạn ấy."

"..."

Trong nhà có một người cuồng ăn thịt thỏ.

Khi về đến nhà, Giản Thành Hi bảo hai đứa nhỏ làm bài tập về nhà, còn cậu thì đi sắp xếp lại số trái cây và đồ đạc đã mua ở siêu thị.

Phòng bếp trong nhà rất rộng nên đủ dùng thoải mái.

Giản Thành Hi mua rất nhiều rau, chúng đến từ tinh cầu khác nên rất đắt, cậu gói và dán nhãn cẩn thận cho từng loại rồi cất kỹ.

Khi Lệ Lăng Phong trở lại, trong nhà đã tràn ngập hương thơm.

Giản Thành Hi quay lại nhìn anh: "Anh về rồi?"

Lệ Lăng Phong gật đầu: "Ừ."

Người đàn ông mặc quân phục đứng trong phòng khách liếc nhìn phòng bếp, tủ nào cũng đầy ắp đồ, chắc trong nồi đang hầm thịt nên cả căn nhà tràn ngập mùi thơm.

Giản Thành Hi nói: "Vậy anh mau đi tắm đi, tắm xong là có thể ăn được rồi."

Lệ Lăng Phong nhìn thấy bình hoa trên bàn ăn liền nói: "Em mới cắm sao?"

Giản Thành Hi gật đầu nói: "Đúng vậy, nhìn đẹp không?"

Lệ Lăng Phong nhìn những bông hoa mỏng manh, ánh mắt dừng lại một lúc: "Thời gian nở hoa của loài hoa này rất ngắn, theo lời những tên buôn lậu, sau khi rời khỏi mặt đất, không tới bốn năm ngày, nó sẽ héo." 

Giản Thành Hi theo ánh mắt của anh nhìn sang: "Thật sao? Tôi thấy còn tươi lắm mà!"

Vấn đề nằm ở đây.

Sao mà nó vẫn còn tươi như thế được, thậm chí còn tươi hơn lúc mới lấy về.

Theo lý mà nói, tộc Tinh linh gần gũi với thiên nhiên, sức mạnh và hơi thở của tinh linh sẽ khiến hoa cỏ phát triển tốt.

Nhưng cậu vợ nhỏ nhà anh rõ ràng là bán Tinh linh.

Bán Tinh linh không có sức mạnh của tự nhiên, nếu không Giản Thành Hi đã chết trong những năm Thần thụ khô héo.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong trở nên tối tăm.

Giản Thành Hi đứng bên cạnh bếp, cười cười: "Có khi nào là vì tôi đẹp trai, nên hoa gặp hoa nở sao?"

Lệ Lăng Phong không trả lời chỉ nhìn cậu.

Giản Thành Hi nghẹn lại, lúc nãy chỉ là hứng khởi nhất thời mới nói đùa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của đối phương lại cảm thấy có chút hồi hộp.

Nhưng không ngờ khóe miệng của Lệ Lăng Phong lại hơi cong lên. 

Giản Thành Hi:?

Lệ Lăng Phong quay lưng bước đi: "Tôi đi nhìn hai đứa nhỏ đây."

Giản Thành Hi: "..."

​Gì vậy chứ ! Anh nói thì phải nói cho hết lời đi chứ! !

Cậu bực bội nhìn người rời đi. Sau đó, cậu hơi thất thần, tim cũng đập nhanh hơn bình thường,

Lệ Lăng Phong cười như vậy nghĩa là sao?

Anh ấy rốt cuộc có cảm thấy mình đẹp hay không?

Giản Thành Hi sờ sờ mặt mình, có nhiều người từng khen cậu đẹp, nhưng Lệ Lăng Phong dường như không phải là loại người coi trọng vẻ bề ngoài.

Hệ thống nhảy ra nói: 【Kí chủ, mặc dù tôi không muốn quấy rầy sự mê trai của cậu, nhưng nồi nước đang sôi ùng ục rồi kìa.】

Giản Thành Hi:! !

Cậu vội vàng mở nắp nồi.

Nồi hơi nóng nhưng cũng may cậu phản ứng nhanh, lập tức rút tay ra và thay bằng một miếng vải sạch để giữ nắp.

Hệ thống nói: 【Kí chủ, kỹ năng của cậu khá hơn nhiều rồi.】

Giản Thành Hi cười khúc khích: "Cảm ơn lời khen của mi, nhưng lần sau không cần phải tự nhiên xông ra như vậy đâu?"

Hệ thống cảm thấy có chút ủy khuất: 【Ta chỉ là nói thật thôi, kí chủ, có phải cậu cậu lâm vào bể tình rồi không?】

Tay Giản Thành Hỉ run run, sợ đến xém chút nữa làm rớt luôn cái nắp, có chút thẹn quá hóa bực nói: "Ta đâu có, cái gì mà yêu không yêu, mi đừng có nói bậy, ta cùng Lệ Lăng Phong rất bình thường..."

Hệ thống: 【Quan hệ vợ chồng bình thường?】

Giản Thành Hi: "..."

Tại sao cậu luôn có cảm giác như nó đang ghẹo mình thế nhỉ?

Cậu lấy thịt được nấu mềm ra khỏi nồi. Vì trên hành tinh này không có gia vị nên cậu chỉ có thể luộc trong nước để khử mùi tanh.

Giản Thành Hi nặn thịt thành hình tròn.

Sau đó cho rau củ đã luộc và thịt viên vào nồi để làm nồi súp thịt viên. Rồi cho mỡ đã thắng vào chảo chờ dầu nóng thì cho một đĩa thịt viên khác vào chiên, chiên miếng thịt đến khi chín vàng, giòn rụm, mùi thơm lan tỏa khiến người nhìn chảy nước miếng.

Giản Thành Hi hài lòng gật đầu: "Chắc là ngon, lát nữa sẽ ăn với bánh rau."

Súp trong nồi mất một lúc nữa mới nấu xong.

Giản Thành Hi cởi tạp dề ra,

Phòng học của hai đứa nhỏ ở trên lầu một. Giản Thành Hi đi vào, Lệ Trầm đang tập trung làm gì đó trên sa bàn, khi cậu đến gần hơn thì thấy rằng đó là một ngôi nhà do chính tay bé xây dựng. Ngôi nhà này được chế tác rất tinh xảo, vừa nhìn liền biết đã tốn rất nhiều công sức. Nhà được xây ở chính giữa, xung quanh bốn phía là pháo đài, thậm chí còn có nhiều cơ quan nhỏ được giấu kín không biết dùng làm gì.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

"Đây là cái gì vậy?" Giản Thành Hi nghiêng người hỏi: " Là mô hình đồ chơi à?"

Lệ Trầm dừng lại, nói: "Là bài tập về nhà."

Giản Thành Hi có hứng thú: "Thầy giáo bảo làm sao? Làm khá lắm!”

Lệ Trầm nói: "Dạ, thầy giáo nói phải xây dựng một ngôi nhà ấm áp cho chuột hamster. Ngôi nhà do mỗi người thiết kế sẽ được mô phỏng ra vào ngày mai, sau đó các bạn trong lớp sẽ cho chuột hamster vào nhà ảo, cuối cùng ngôi nhà nào khiến chuột hamster thoải mái nhất sẽ chiến thắng."

Giản Thành Hi sửng sốt: "Cái này là cho chuột hamster à?"

Lệ Trầm gật đầu.

Giản Thành Hi nhìn căn nhà đầy máy móc, im lặng, ngập ngừng hỏi: "Ngôi nhà này ấm áp ở đâu vậy?"

Lệ Trầm luôn trầm lặng không thích nói chuyện.

Bình thường, bé sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng khi nói về ý tưởng thiết kế của mình thì liền trở nên sôi nổi hơn rất nhiều.

Lệ Trầm chỉ vào bản vẽ nói: "Ngôi nhà này có thể di chuyển được, một khi bị tấn công từ bên ngoài, nhấn vào nút này, ngôi nhà sẽ đứng dậy, biến thành một cơ giáp. Hamster có thể vào phòng điều khiển chính và bước vào chế độ chiến đấu. "

Giản Thành Hi: "..."

Nghe qua còn rất ấm áp.

Cậu nhìn nhìn rồi chỉ vào một chiếc xích đu nhỏ trông có vẻ bình thường nhất, hỏi: "Cái xích đu này trông rất dễ thương, lúc rảnh rỗi chuột hamster có thể chơi với nó đúng không?"

​Lệ Trầm nói: "Đúng vậy."

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, xem ra con trai cậu vẫn không có gì khác thường cả. 

Lệ Trầm ấn một cái nút, dưới ánh mắt của Giản Thành Hi, chiếc xích đu kia vậy mà lại bắt đầu biến hình, còn có một hàng súng máy bay lên từ tấm ván gỗ!

Giản Thành Hi:?

Lệ Trầm giới thiệu: "Nếu nó ra ngoài chơi xích đu, lỡ như gặp phải kẻ địch thì sẽ dễ đánh trả hơn."

Đôi mắt của Giản Thành Hi mở to.

Như sợ ba không hiểu ý tưởng của mình, Lệ Trầm lại ấn nút.

Một người ảo bằng gỗ đi vào trang viên, khẩu súng trên xích đu vậy mà lại bắt đầu tự động nã đạn, chỉ trong vài giây, người gỗ đã bị bắn thành một cái sàng! !

Lệ Trầm ngẩng đầu lên và nhìn Giản Thành Hi.

Đứa nhỏ không nói tiếp.

Nhưng đôi mắt đen láy và điềm tĩnh ấy dường như tràn ngập chờ mong, chờ đợi ba khen ngợi thiết kế tuyệt vời này.

Giản Thành Hi: "..."

Cậu nghĩ đến giấc mơ của mình, trong đó Lệ Trầm cũng đang lái một chiếc cơ giáp, cậu bé được ca ngợi là thiên tài chế tạo cơ giáp bậc nhất trong tương lai.

Cuối cùng, con trai cậu bị bao vây bởi nhiều cơ giáp khác cuối cùng bị bắn hạ.

Cậu thừa nhận con mình rất mạnh, nhưng dù Lệ Trầm có mạnh đến đâu thì làm sao có thể chống lại nhiều người như vậy?

Giản Thành Hi hoảng sợ khi nghĩ đến hình ảnh trong mơ, cậu không muốn con mình đi theo con đường đó.

"Cái này, không phải là con muốn làm một ngôi nhà ấm áp dành cho hamster nhỏ sao?" Giản Thành Hi cố gắng hướng dẫn đứa nhỏ: "Chúng ta có nên làm ra một ngôi nhà thoải mái và ấm áp cho nó không? Thầy giáo cũng nói rằng con hamster thoải mái nhất sẽ thắng, phải không? Bây giờ nhà của chuột hamster đầy cạm bẫy như vậy, nó mỗi ngày còn bận... bận giết những con hamster khác, cuối cùng làm sao nó có thể thắng được?"

Lệ Trầm nói: "Có thể thắng."

Giản Thành Hi bối rối.

Cậu bé với khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú trước mặt nhìn sa bàn với ánh mắt kiên định: "Nếu cuối cùng chỉ có một con hamster còn sống, chẳng phải là chiến thắng rồi sao?"

"..."

Thật là một phương pháp ấm áp để giành chiến thắng.

Nghe hay quá... mới lạ đó! ! !

​Giản Thành Hi trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, là một người ba cá mặn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, cậu cảm thấy đau đầu.

Làm cách nào để dạy dỗ một đứa con trai có khuynh hướng phản xã hội quay về con đường đúng đắn đây? !

Đang lúc cậu đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lệ Lăng Phong đi vào, nhìn người trong phòng nói: "Mấy ba con đang làm gì vậy?"

Giản Thành Hi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi thấy anh đến.

Tốt quá rồi,  người ba là cậu đã không thể dạy được đứa nhỏ nữa, đành trông cậy vào cha chúng thôi!

Mau lên, mau dạy dỗ lại con trai anh đi! !

Giản Thành Hi chớp mắt nhìn anh, vừa ám chỉ một cách điên cuồng, vừa chỉ vào sa bàn của Lệ Trầm nói: "Tiểu Trầm đang xây nhà cho hamster."

Lệ Lăng Phong đi tới.

Anh cúi đầu nhìn  bản thiết kế của Lệ Trầm, nhíu mày.

Giản Thành Hi cảm thấy có chút hy vọng, anh ấy cũng nghĩ rằng ngôi nhà nhỏ này không phù hợp với chủ đề ấm áp đúng không? Đúng rồi đó, mau chỉ ra đi nào!

Lệ Lăng Phong trầm giọng nói: "Bản thiết kế này của con…"

Lệ Trầm và Giản Thành Hi đều ngẩng đầu nhìn anh.

Thân hình cao lớn của Lệ Lăng Phong đứng trong phòng trẻ em, vị nguyên soái quanh năm chinh chiến trên chiến trường giơ tay và chỉ vào bản vẽ thiết kế, nói: "Ở đây có một vấn đề, con chỉ nghĩ tới sân trước mà không tính đến sân sau…"

Lệ Trầm nhìn qua.

Lệ Lăng Phong giọng nói kiên định mà uy lực: "Con tập trung quá nhiều vào sân trước, cơ giáp này của con có nhược điểm rõ ràng, phòng ngự ở nơi này không đủ, một khi có người nắm bắt cơ hội, sẽ có thể sẽ đánh trúng yếu điểm."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Trầm trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Đứa nhỏ trước mặt người cha cao lớn tuấn tú của mình giống như cái búp bê nhỏ, bé hỏi: "Con đọc trong sách thấy mô hình cơ giáp trong như thế này.”

Lệ Lăng Phong không vì đứa nhỏ mới ba tuổi mà trả lời qua loa, nói: "Con chưa từng thật sự vận hành cơ giáp, cho nên không biết điểm mấu chốt. Thứ dễ bị tổn thương nhất trên cơ giáp thông thường không phải là phần đuôi hay phần cánh, mà là cửa kính. Ví dụ như trong nhà này của con...…"

Hai người một lớn một nhỏ bắt đầu nghiêm túc bàn luận.

Giản Thành Hi sửng sốt há to miệng.

Cuối cùng, sau khi Lệ Lăng Phong thay đổi thiết kế của Lệ Trầm, đã điều chỉnh lại toàn bộ sân thành bất khả xâm phạm, sau đó gật đầu: "Được rồi, không còn vấn đề gì nữa."

Lệ Trầm hai mắt sáng ngời, nhìn sân nhỏ phiên bản cải tiến trước mặt, tràn đầy hưng phấn.

Đó là điều mà Giản Thành Hi chưa từng thấy trước đây.

Dù cậu không muốn con mình đi theo con đường đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Lệ Trầm, trong lòng lại trở nên phức tạp.

Lệ Trầm quay người nhìn cậu, trong mắt đứa bé luôn ít nói lần đầu tiên có ý cười, vui vẻ nói: "Là cha giúp con làm đó."

Giản Thành Hi mủi lòng, con trai của cậu đã vậy rồi, nếu việc thiết kế những thứ này là điều duy nhất khiến bé hạnh phúc thì tại sao lại không cho chứ?

Giản Thành Hi đi tới trước mặt đứa nhỏ, sờ sờ đầu bé, nhỏ giọng nói: "Thích không, Tiểu Trầm?"

Lệ Trầm gật đầu: "Con rất thích, sau này con cũng muốn trở thành một người giống như cha."

Giản Thành Hi trong lòng bốc lên chút hy vọng.

Lệ Lăng Phong là đế quốc nguyên soái, nếu sau này đứa nhỏ có thể lấy anh ấy làm tấm gương, trở thành tướng quân bảo vệ người dân là chuyện tốt!

Người ba già hưng phấn nói: "Thật sao?"

"Dạ." Lệ Trầm lộ ra vẻ tự tin, thấp giọng nói: "Như vậy thì con sẽ không bỏ lỡ bất kỳ con hamster nào."

Giản Thành Hi: "..."

Có một chút cảm hứng, nhưng không nhiều.

Sau bữa tối, màn đêm dần buông xuống.

Mỗi lần họ ăn cơm, Vượng Tài không chịu ăn thức ăn cho chó của nó sẽ nhìn chằm chằm từ ngoài cửa kính.

Giản Thành Hi thấy vậy thì có chút buồn cười, dạo này cậu luôn chữa trị đôi chân cho Vượng Tài, nhưng không hiểu vì lý do gì mà chân của nó vẫn luôn không khỏi. Bởi vì nó luôn đi khập khiễng nên kế hoạch đuổi nó đi đã bị gác lại.

Lệ Lăng Phong đi ra ngoài sân, khoác áo choàng cho cậu.

Thời tiết bên ngoài thực sự có chút lạnh.

Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn trời, cảm khái nói: "Sắp sang đông rồi!"

Dù ở tinh cầu nào thì mùa đông cũng rất khó khăn.

Lệ Lăng Phong nói: "Còn hai tháng nữa."

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn Vượng Tài trên mặt đất đã ăn hết thịt viên trên đĩa, mở miệng nói: "Nó thật ra không hề kén ăn, trừ thức ăn cho chó ra, cái gì nó cũng ăn."

Lệ Lăng Phong nhìn cậu, ánh mắt tựa như đang thầm nói, em cho rằng một con chó không ăn đồ ăn cho chó thì không kén ăn sao?

Giản Thành Hi cười ngượng ngùng: "Vẫn khá dễ nuôi mà."

Lệ Lăng Phong nhìn Vượng Tài đang tránh né mình, nói: "Ngày mai đưa nó đi bác sĩ kiểm tra."

Giản Thành Hi gật đầu, bây giờ cậu đã học được cách chủ động thảo luận bất cứ chuyện gì với Lệ Lăng Phong: "Bác sĩ thỉnh thoảng sẽ không ở đây, tôi định ngày mai sẽ quay về Thành Ngầm một chuyến, sẵn tiện đưa Vượng Tài đi khám luôn."

Lệ Lăng Phong nghiêng người nói: "Tôi sẽ phái người đưa em đi."

Giản Thành Hi cũng không ngăn cản, chỉ mải nghĩ đến chuyện lúc ban ngày. Cậu muốn về trồng trái cây, nhưng mở quán chắc chắn không thực tế, nếu có thể thuê cửa hàng để bán thì tốt rồi, bác sĩ có kinh nghiệm mở quán nên có thể giúp đỡ cậu.

“Thế cũng được, ngày mai bọn nhỏ được tôi định đưa tụi nó đến đó chơi luôn.”  Giản Thành Hi nói: "Nhân tiện, hỏi bác sĩ một số lời khuyên."

Cậu vẫn chưa nói với đối phương về việc mở cửa hàng, vì sợ không làm được.

Lệ Lăng Phong nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm, nhướng mày nói: "Muốn học kinh nghiệm từ cô ấy?"

Giản Thành Hi gật đầu nói: "Đúng vậy, kỳ thật tôi cảm thấy bác sĩ này rất lợi hại có thể học được một số thứ từ cô ấy.”

Giọng nói của Lệ Lăng Phong chậm rãi ung dung: "Ví dụ như Thất Tịch Phấn và giường tình thú trong phòng ngủ?"

Giản Thành Hi: "..."

Ách.

Không phải như vậy.

****

Ngày hôm sau, trời nắng đẹp

Giản Thành Hi từ sáng sớm đã muốn buộc dây xích chó cho Vượng Tài.

Kết quả, con chó đen này hoàn toàn không hợp tác, không ngừng cố gắng thoát khỏi sợi xích, thậm chí còn trốn tránh khắp nơi, không muốn bị bắt!

Tinh linh ngu ngốc, lại dám dắt Long tộc cao quý như dắt một con chó!

Nó thà chết chứ không đầu hàng! !

Giản Thành Hi đuổi theo nó, mệt đến thở hồng hộc.

Lệ Trầm và Lệ Toái Toái ra, nhìn thấy cảnh tượng này.

Giản Thành Hi chống nạnh, thở phì phò, bất đắc dĩ nói: "Sao mi lại chạy…"

Chân của Lệ Trầm đang trong giai đoạn điều trị nhưng đã đỡ hơn rất nhiều, khi đi lại chỉ hơi nghiêng một chút, Lệ Toái Toái mặc một chiếc váy hoa cúc nhỏ bước ra ngoài.

Lệ Toái Toái nghi hoặc nhìn bãi cỏ: "Ba, Vượng Tài không chịu buộc dây à?"

Giản Thành Hi gật đầu.

​Lệ Toái Toái nhìn Vượng Tài thà chết cũng không chịu nghe lời,  nói: "Vậy thì kệ nó đi. Toái Toái nghe Alice nói rằng sủng vật của nhà cậu ấy cũng không thích buộc dây."

Long nhãi con nghe được lời này, không khỏi gật đầu đồng ý.

Giản Thành Hi ngạc nhiên hỏi: "Thật sao?"

"Dạ, sủng vật của nhà họ được chẩn đoán mắc bệnh chậm phát triển trí tuệ." Lệ Toái Toái liếc nhìn con chó đen nhỏ cách đó không xa và nói: "Vượng Tài thật đáng thương, có lẽ nó cũng là một con chó ngốc."

Long nhãi con: "?"

Giản Thành Hi đột nhiên hiểu được: "Ồ, baba còn đang suy nghĩ vì sao nó không chịu ăn thức ăn cho chó thì ra là thế.” 

Long nhãi con:? !

Không phải! Tuyệt đối không phải!

Lệ Trầm ở bên cạnh liếc nhìn nó một cái, nói: "Cái này cũng bình thường mà, Vượng Tài nhìn không được thông minh cho lắm."

Long nhãi con: "?"

Các ngươi có thể xúc phạm ngoại hình của ta, nhưng ngươi không thể xúc phạm chỉ số IQ của ta!

Giản Thành Hi thở dài nói: "Có vẻ như Vượng Tài sẽ không hiểu ý mình rồi..."

Cậu vừa nói xong.

Long nhãi con loạng choạng chạy ra từ trong góc, tự đeo lên dây xích cho chó.

Ánh mắt của nó kiên quyết.

Loài người ngu ngốc kia, hãy nhìn gia đây, gia không có bị ngốc!

Giản Thành Hi há hốc mồm nhìn hành động của con chó đen nhà mình.

Lệ Toái Toái chỉ vào nó: "Ba, ba nhìn kìa, vừa rồi Vượng Tài không muốn, bây giờ lại đột nhiên chạy tới tự đeo dây vào, nó đúng không thông minh thiệt."

Giản Thành Hi trầm tư suy nghĩ: "Đúng như vậy."

Long nhãi con: "..."

Gia muốn thịt các ngươi!!!

Nhe răng!!!

***

Giản Thành Hi đưa bọn nhỏ đến phòng khám.

Đầu tiên, bác sĩ giúp kiểm tra chân của Vượng Tài, cô nhìn một lúc rồi nói: "Chân này không phải bị đánh mà giống như bị cắn."

Giản Thành Hi nghi ngờ nói: "Nhưng không có con thú nào ức hiếp nó cả."

Bác sĩ nhìn vết thương, thở dài nói: "Tôi nghi ngờ có thể nó đã tự cắn mình."

Giản Thành Hi rất ngạc nhiên trước kết luận này.

Cậu chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy, ma thú vậy mà sẽ tự cắn chính mình.

Giản Thành Hi lo lắng nói: "Con chó này làm sao vậy?"

Bác sĩ đã kiểm tra Vượng Tài, nói: "Dựa trên kiểm tra sơ bộ, cơ thể nó không có vấn đề gì lớn."

Long nhãi con nghe vậy thì cười khẩy.

Loài người ngu ngốc làm sao có thể hiểu được cách ngụy trang của một giống loài cao cấp như rồng được.

Giản Thành Hi nói: "Không có vấn đề gì sao nó lại tự cắn mình?"

​Bác sĩ cau mày: "Tạm thời không xác định được. Tôi đề nghị chúng ta nên quan sát kỹ hơn."

Giản Thành Hi đành phải đồng ý, lúc bế con chó lên, cậu đột nhiên nhớ ra nói: "Chẳng lẽ là bởi vì nó có vấn đề về trí thông minh sao?"

Bác sĩ và Vượng Tài đều sửng sốt.

Sau đó, bác sĩ đánh giá con chó từ đầu đến đuôi, trong ánh mắt có chút tuyệt vọng của Vượng Tài, gật đầu: "Khả năng này không thể loại trừ."

Long nhãi con: "..."

Ta sẽ ghi nhớ mối thù này.

Sau khi kiểm tra cho con chó, Giản Thành Hi trò chuyện ngắn gọn với bác sĩ về những suy nghĩ gần đây của cậu.

Sau khi nghe xong, bác sĩ nói: "Việc bán trái cây của cậu rất tốt. Kể từ khi cậu ngừng bán trái cây, tôi chưa bao giờ được ăn quả nào ngon như của nhà cậu ở Thành Ngầm."

Đôi mắt Giản Thành Hi sáng lên, vui mừng: "Thật sao?"

Bác sĩ gật đầu nói: "Có điều, chu kỳ sinh trưởng của cây ăn trái rất chậm, chỉ bán quả sẽ không kiếm được nhiều lợi nhuận. Cậu phải suy nghĩ kỹ về chuyện này. Ngoài ra, tôi nghĩ trước mắt cậu chẳng những phải suy nghĩ cách để bán hàng, mà còn phải chú ý hơn tới người đàn ông của mình."

Giản Thành Hi nghi ngờ nói: "Ý chị là gì?"

Bác sĩ bày ra vẻ mặt ‘tôi phải làm thế nào với cậu mới được đây’, cô nói: "Cậu không biết à, đêm qua ông chồng nhà tôi nói với tôi rằng hôm nay đáng lẽ Hoàng đế sẽ đến buổi duyệt binh, nhưng công chúa lại thay mặt ngài ấy đi."

Giản Thành Hi nói: "Công chúa thì đi sao?"

Bác sĩ trợn mắt: "Cô ấy đi tham gia duyệt binh làm gì chứ, chắc chắn là đi tìm nguyên soái đó!"

Giản Thành Hi hai đêm trước đã cùng Lệ Lăng Phong trò chuyện, sau khi biết đối phương sẽ không lấy vợ lẽ, trong lòng cậu thoải mái hơn rất nhiều, cười nói: "Tướng quân nhà ta không có ý nghĩ đó với công chúa đâu."

Bác sĩ chọc cậu: "Việc này tôi có thể không biết sao? Nhưng cho dù tướng quân không có ý đó, công chúa cũng sẽ không bỏ cuộc, cậu cần phải nâng cao cảnh giác lên!"

Giản Thành Hi đồng ý với cô nhưng trong lòng cũng không quá lo lắng.

Dù sao cậu vẫn tin tưởng tính cách của Lệ Lăng Phong, mặc dù lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng anh ấy sẽ không nói dối.

Nếu anh ấy đã nói không có ý gì thì chắc chắn sẽ không có gì xảy ra cả.

"Cảm ơn chị đã nói với tôi." Giản Thành Hi không hề lo lắng, bế con lên rồi nói: "Vậy chúng tôi về trước đây."

Bác sĩ lại dặn dò cậu: "Hôm nay là ngày duyệt binh, nhưng trong quân đội cũng cho phép người nhà đến thăm, cậu đừng có ngốc mà không thèm làm gì, biết không?"

Giản Thành Hi thở dài: "Biết rồi! Biết rồi!"

Khi cậu đưa bọn trẻ ra khỏi phòng khám đã là buổi trưa.

Giản Thành Hi nhân cơ hội này quay trở lại ngôi nhà cây cũ của mình, sân vườn hiện đang được bà Lý chăm sóc.

Những cây ăn trái trong khu vườn cạnh nhà cây đã ra thêm một đợt trái nữa.

Tình cờ bà Lý không có ở nhà nên Giản Thành Hi cùng các con hái chút trái cây mang về.

Vượng Tài chạy nhảy vui vẻ khắp nơi trong vườn cây ăn quả, Long tộc rất nhạy cảm với linh khí, linh khí trong vườn này rất nhiều, nó rất thích.

Giản Thành Hi ôm giỏ cười nói: "Vượng Tài có vẻ rất thích sân này."

Lệ Toái Toái sờ sờ đầu Vượng Tài bên cạnh, nhét một quả cho nó: "Vượng Tài, ăn nhiều một chút."

Long nhãi con cắn từng miếng một, càng ăn càng thấy hài lòng.

Nó vừa ăn vừa nhìn Lệ Toái Toái.

Vì đã cho Long gia ăn, ta sẽ tha thứ cho cô nhóc nhà ngươi!

Lệ Toái Toái thấy nó ăn xong bụng phình ra, cười nói: "Ăn no rồi thì cần phải cao lên, để Toái Toái dẫn em đi đánh tiểu Hắc của A Hổ!"

Long nhãi con:?

Lệ Toái Toái vỗ đầu nó và nói: "Vượng Tài chắc chắn mạnh hơn con chó của A Hổ."

Giản Thành Hi nghi hoặc nói: "Tại sao?"

Long nhãi con cũng vểnh tai lên tỏ vẻ cầu được giải thích. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chẳng lẽ vẻ đẹp trai của Long gia đây đã bị cô nhóc này phát hiện rồi?

Lệ Toái Toái tự tin nói: "Bởi vì Vượng Tài ngốc hơn A Hổ, nó phát điên thì Tiểu Hắc chắc chắn sẽ không thể đánh lại được."

Long nhãi con: "..."

Nó chết rồi.

Sau khi trở về nhà, hai đứa nhỏ cũng giúp ba mình rửa trái cây.

Quả tròn trịa mịn màng được rửa sạch, cắn vào thì mọng nước, vị hơi ngọt, ăn ngon còn no bụng, có thể nói là phát triển rất tốt.

Lệ Toái Toái cắn trái cây và nói: "Quả của ba ngon hơn trái cây trong siêu thị."

Giản Thành Hi nói: "Thật sao?"

"Dạ." Lệ Toái Toái đề nghị: "Từ nay Toái Toái sẽ mang trái cây của ba đi để ăn trưa."

Trước đây cậu chỉ để các con mang những loại trái cây cao cấp trong siêu thị.

Mặc dù trường cung cấp bữa trưa nhưng học sinh vẫn tự mang theo món tráng miệng vào buổi chiều.

Giản Thành Hi nói: "Những bạn học khác ăn gì?"

Lệ Toái Toái nói: "Cũng là trái cây, lần này cô giáo còn nói tuần sau mọi người nên mang nhiều hơn để các bạn học có thể chia sẻ với nhau."

Giản Thành Hi nhìn trái cây nói: "Con có muốn mang trái cây ba trồng đến chia cho các bạn khác không?"

Lệ Toái Toái gật đầu.

Giản Thành Hi suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ mang trái cây thôi thì quá đơn giản, trẻ con ở Thiên Không Thành có thể sẽ không thích trái cây từ Thành Ngầm, lỡ như chúng bắt nạt con mình thì không tốt.

Cậu nhìn quanh bếp, trên kệ cách đó không xa có mấy quả trứng chim nhập khẩu cậu mua lúc trước.

Cậu đột nhiên nhanh trí nghĩ tới gì đó.

​Giản Thành Hi nói: "Ba làm bánh ngọt cho Toái toái ăn thử nhé."

Lệ Toái Toái nghi ngờ nói: "Bánh ngọt là gì?"

Giản Thành Hi có chút hưng phấn: "Toái Toái cùng ca ca đi chơi một lát, lát nữa sẽ biết thôi."

Cậu đứng dậy, lấy trứng ra khỏi kệ, đập vỡ rồi cho vào tô, dùng máy đánh trứng khuấy đều cho đến khi nổi bọt.

Hai đứa nhỏ đang chơi đùa với Vượng Tài cách đó không xa.

Giản Thành Hi thấy trứng trong bát đã nổi bọt, liền đặt bát xuống: "Có thể hấp bánh rồi."

Hệ thống nói: "Nhưng mà cậu không có bột mì."

Giản Thành Hi do dự một lát, sau đó ánh mắt cậu rơi vào loại ngũ cốc được nhập khẩu từ tinh cầu khác cách đó không xa, nói: "Thử một chút đi."

Thật đáng tiếc khi trên hành tinh này không có máy xay.

Nhưng cậu đã nhanh chóng tìm ra thứ có thể thay thế máy xay. cách đây không lâu, cậu đã mua một chiếc máy xay để xay thịt, nguyên tắc hoạt động cũng như nhau mà.

Giản Thành Hi cho ngũ cốc vào máy xay và nghiền nát thành bột.

Sau khi chọn mức tối đa, vậy mà sau đó lại thực sự có thể nhìn thấy một chất bột màu trắng.

Giản Thành Hi mỉm cười: "Bột mì."

Hệ thống thở dài: 【Không gì có thể ngăn cản người tham ăn.】

Giản Thành Hi không ngừng điều chỉnh, loay hoay hồi lâu cuối cùng cũng làm ra được bột mì, trứng đã được đánh xong, cậu trộn bột mì vào. Hấp bánh cũng là một công việc đòi hỏi có tay nghề.

Lúc trước, khi cậu phải ăn nhờ ở đậu ở nhà người khác, cậu đã từng làm rất nhiều công việc bán thời gian. Trong đó bao gồm việc làm nhân viên phục vụ trong một tiệm bánh.

Giản Thành Hi đun sôi nồi, tráng một lớp dầu, từ từ cho chiếc bánh tròn đã nhào vào trong rồi đậy nắp lại.

Một lúc sau, có hương thơm tỏa ra.

Hai đứa nhỏ từ bên ngoài bước vào, Giản Thành Hi thấy đã đến lúc liền mở nắp nồi ra.

Bên trong có một chiếc bánh màu vàng, cậu dùng kẹp gắp lên, không có bột nhão, mềm mại và có mùi thơm của ngũ cốc.

Giản Thành Hi đặt chiếc bánh đã chín lên đĩa, cắt cắt trái cây đã gọt vỏ thành từng miếng, rắc đều lên trên mặt bánh để tạo thành một chiếc bánh trái cây.

Lệ Toái Toái đi tới và hỏi: "Ba đang làm gì vậy?"

Giản Thành Hi đưa bánh cho bé: "Con thử một miếng xem."

Sau khi đứa nhỏ cắn một miếng, đôi mắt từ từ mở to.

​Giản Thành Hi do dự hỏi: "Ăn ngon không?"

Lệ Toái Toái dùng hết sức gật đầu nói: "Ngon nhaaa!"

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, cậu cũng không ngờ lại thành công, liền đưa một miếng khác cho Lệ Trầm: "Tiểu Trầm, nếm thử đi."

Lệ Trầm cũng ăn một miếng.

Thật ra, Lệ Trầm kén chọn hơn Lệ Toái Toái một chút, nhưng lần này bé lại không lên tiếng mà ăn hết chiếc bánh.

Giản Thành Hi rót nước cho hai đứa nhỏ: "Không được ăn nữa, nếu không sẽ đầy bụng đấy."

Lệ Toái Toái ăn rất nhiều, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính vài vụn bánh, bé ngẩng đầu lên nói: "Thật ngon, con muốn cho cha thử nữa."

Giản Thành Hi nghĩ tới lời Lệ Lăng Phong nói lúc sáng trước khi rời đi: "Cha con nói hôm nay trong quân bộ rất bận, có thể rất khuya mới về."

Lệ Toái Toái ngồi trên ghế lắc lư đôi chân nhỏ: "Nhưng cô bác sĩ nói hôm nay ba có thể đến thăm mà."

"..."

Thế mà đứa nhỏ lại nghe thấy hết rồi.

Giản Thành Hi nhìn thời gian, bây giờ mới là buổi chiều, còn sớm, kỳ thực đến thăm cũng không phải là không thể.

Nhưng liệu làm như vậy có quấy rầy Lệ Lăng Phong không?

Giản Thành Hi nhìn bọn nhỏ hỏi: "Các con có muốn gặp cha không?"

Vốn tưởng rằng bọn nhỏ sẽ không hứng thú lắm.

Lệ Trầm nói: "Con muốn đi."

Giản Thành Hi có chút không hiểu: "Vì sao vậy?"

Lệ Trầm đặt đĩa xuống, nói: "Cha nói phải nhìn thấy cơ giáp thật sự mới biết được sự khác biệt, cho nên con muốn xem chiếc cơ giáp không có khuyết điểm có thể giết chết chuột hamster."

"..."

Chuyện chuột Hamster vẫn chưa kết thúc.

Lúc cậu đang mải suy nghĩ, bên cạnh vang lên giọng nói của Lệ Toái Toái: "Toái Toái cũng muốn đi."

Giản Thành Hi cúi đầu nhìn con gái: "Toái Toái cũng muốn xem cơ giáp sao?"

Lệ Toái Toái lắc đầu: "Không phải."

Giản Thành Hi hỏi: "Vậy là …"

"Bởi vì Toái Toái vẫn muốn ăn bánh." Lệ Toái Toái giơ tay nói: "Cha nhất định sẽ chia bánh cho Toái Toái!"

"..."

Đúng là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi.

Giản Thành Hi không có ý định đi, nhưng thấy hai đứa nhỏ rất hứng thú, sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định đi thử một chuyến.

Nhưng trước khi đi, cậu phải nói với Lệ Lăng Phong một tiếng.

Cậu gọi vào quang não của đối phương nhưng không có ai trả lời, cậu lưỡng lự một chút rồi gọi cho phó tướng.

Phó tướng trả lời rất nhanh.

Giản Thành Hi nói: "Xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi muốn hỏi một chút, tướng quân có bận không?"

Phó tướng: "Chào phu nhân, Nguyên soái đang kiểm tra cơ giáp. Cơ giáp mới nghiên cứu của chúng tôi phải cách ly với mọi tín hiệu bên ngoài nên có thể là ngài ấy chưa nhận được cuộc gọi của ngài, có điều ngài tới tôi sẽ cho người tới đón ngài."

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm: "Có tiện không?"

"Rất tiện!" Phó tướng lập tức nói: "Hôm nay là ngày thị sát, mỗi bộ phận trong quân đều sẽ bị kiểm tra. Thân là người nhà và là phu nhân, ngài đương nhiên có thể tới."

Giản Thành Hi cười nói: "Vậy làm phiền anh rồi."

Phó tướng lập tức nói: "Không phiền, không phiền, chỉ cần phu nhân tâm trạng vui vẻ, không giận dỗi với nguyên soái. Ngài nhớ nói vài lời tốt đẹp về tôi trước mặt nguyên soái để tôi có thể về sớm một chút để sinh con thứ hai là được!"

Giản Thành Hi: "...??"

****

Trong quân bộ

Hôm nay là ngày duyệt binh, mỗi năm một lần, chủ yếu là để giám sát tình hình của từng đơn vị.

Lệ Lăng Phong đang thị sát cơ giáp chiến đấu mới nhất, là kiệt tác do anh tự tay thiết kế. Trong tình huống đặc biệt, cơ giáp này sẽ không bị bất kỳ tín hiệu bên ngoài nào quấy nhiễu, sẽ không bị theo dõi, cũng không bị khống chế.

Công chúa đi theo sau anh.

Quan chỉ huy bên cạnh đang giải thích về các tính năng của chiến hạm, nhưng công chúa không có tâm tư lắng nghe.

Lệ Lăng Phong nói với quan chỉ huy: "Theo tiêu chuẩn này, nó có thể gởi đến tiền tuyến thử nghiệm trước. Hệ thống cảm biến một nút cần được nâng cấp..."

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi ra bên ngoài.

Vừa đi tới cửa, công chúa bỗng nhiên nói: "Ối!"

Khi thấy sắp nhào vào lòng Lệ Lăng Phong, nhưng người đàn ông nhanh chóng lùi lại nửa bước.

Công chúa ngã xuống bàn.

Quan chỉ huy mở to mắt, cái này vừa nhìn đã thấy đau rồi.

Thân hình mảnh mai của công chúa run rẩy, mái tóc vàng xõa xuống, ủy khuất quay đầu lại: "Nguyên soái, sao ngài không giúp ta?"

Lệ Lăng Phong mặt lạnh không cảm xúc nói: "Vị trí đó, tôi không đỡ được."

"..."

Anh còn có thể tiếp tục mở mắt nói dối nữa sao?

Công chúa tức giận đến muốn nghiến răng, muốn nổi đóa lên, nhưng nhớ tới mục đích hôm nay tới, liền kìm lại, hai mắt đỏ hoe nói: "Ta ngã có chút đau, Nguyên soái, ngài có thể đưa ta đi nghỉ ngơi không?"

Lệ Lăng Phong nói với quan chỉ huy: "Đưa công chúa vào phòng nghỉ."

Quan chỉ huy: "Vâng."

Công chúa tức nghẹt thở, cố chịu đựng cơn đau đứng dậy nói: "Ta không thấy đau nữa".

Lệ Lăng Phong nhàn nhạt liếc cô ta một cái.

Đúng lúc này, phó tướng từ bên ngoài bước vào, nói nhỏ gì đó vào tai Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong hỏi: "Khi nào thì họ tới đây?"

Phó tướng nói: "Chắc phải một lúc nữa. Hoàng thượng cũng vừa mới gửi tin nhắn cho ngài, nói có chuyện quan trọng, mời ngài đến phòng họp để trao đổi qua video."

Lệ Lăng Phong gật đầu: "Ừ."

Sau đó, anh nhìn công chúa và nói: "Công chúa cứ tự nhiên."

Nụ cười của công chúa sắp tắt.

Lệ Lăng Phong đi tới phòng họp, không ai được phép vào phòng hội nghị cùng Bệ hạ trao đổi, sau khi bàn bạc xong việc đi ra, có sĩ quan lo lắng nói: "Tướng quân, công chúa mất tích rồi!"

Ở quân bộ công chúa mất tích cũng không phải là chuyện đùa.

Lệ Lăng Phong ánh mắt sắc bén lên: "Người đâu?"

Phó tướng buồn bực nói: "Không thấy trong camera giám sát. Chỉ trong chớp mắt liền không thấy người đâu cả!”

Lệ Lăng Phong nói: "Đi tìm, đừng để lộ thông tin ra ngoài."

Phó tướng nói: "Vâng!"

Đi vài bước.

Phó tướng nói thêm: "Phu nhân đã tới rồi, tôi sẽ sắp xếp ngài ấy đợi ở phòng nghỉ của ngài."

Lệ Lăng Phong gật đầu: "Ta biết rồi."

Anh cũng không mấy lo lắng cho sự sống chết của công chúa, quay người đi về phía phòng nghỉ.

Lệ Lăng Phong bước nhanh đi tới, đi đến phòng nghỉ, đang định mở cửa thì bỗng động tác trên tay dừng lại, cuối cùng anh đá cửa mở ra, lại chỉ nghe được một tiếng kêu đau.

Chính là công chúa bị ngã xuống đất.

Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống: "Công chúa điện hạ sao lại có thẻ ra vào phòng ta?"

Công chúa sao dám nói hoàng huynh bảo cô làm như vậy, ánh mắt mơ hồ nói: "Ta, ta bị ngã, cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên mới tùy tiện tìm một phòng để nghỉ ngơi."

Đôi mắt sắc bén của Lệ Lăng Phong dường như nhìn thấu ý đồ của cô ta.

Người đàn ông quay lại nói: "Tôi sẽ sai người đến đưa công chúa về."

Công chúa hoảng sợ muốn ôm lấy Lệ Lăng Phong: "Đừng, đừng…"

Nhưng trước khi chạm được vào anh, đã bị đá bay ra ngoài.

Cũng may Thiên sứ phản ứng nhanh, mở rộng đôi cánh nên không bị thương nặng. Công chúa ngã  đau, mái tóc vàng óng xõa ra, oán hận nhìn Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong: "Thỉnh công chúa tự trọng."

Công chúa tức giận nói: "Anh..."

Lệ Lăng Phong nhìn người nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên sát ý.

Anh đương nhiên hiểu ý của hoàng đế, nhưng anh không có ý định phục tùng hắn ta. Dựa theo tính cách của anh, anh đương nhiên sẽ giết công chúa, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.

Vừa định mở miệng—  Có tiếng bước chân đi tới

Giản Thành Hi dẫn theo hai đứa nhỏ đi qua hành lang, từ xa đã nhìn thấy công chúa quần áo lộn xộn từ trong phòng Lệ Lăng Phong đi ra.

...?

Công chúa không nhìn Giản Thành Hi một giây nào, liền nhanh chóng rời đi.

Giản Thành Hi sửng sốt.

Cậu ôm đứa bé đi tới trước mặt Lệ Lăng Phong, nhìn thấy trong phòng có chút bừa bộn, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ nghi ngờ chồng ngoại tình.

Giản Thành Hi nhìn Lệ Lăng Phong nói: "Anh và công chúa ...?"

Lệ Lăng Phong trầm mặc một lát rồi mới nói: "Tôi và cô ta không có chuyện gì hết."

Giản Thành Hi gật đầu: "Ừm."

​Lệ Lăng Phong không ngờ cậu vợ nhỏ nhà mình lại tin tưởng mình như vậy.

Giản Thành Hi thấy đối phương nhìn mình, liền cười nói: "Không phải anh đã nói sẽ không lấy vợ lẽ sao? Tôi tin anh."

Lệ Lăng Phong nhìn nụ cười của cậu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm .

Anh đứng ở cửa một lúc, cảm giác được trong cơ thể có chút biến hóa rất nhỏ, công chúa nhất định đã bôi thuốc lên cửa, lúc mở cửa vô tình bị dính một ít.

Mức độ mê dược này đối với anh mà nói không nghiêm trọng lắm.

Chỉ cần chịu đựng một lát vượt qua.

Thế nhưng bây giờ cậu vợ nhỏ và hai đứa con còn ở đây.

Lệ Lăng Phong nhìn thoáng qua phó tướng nói: "Đưa em ấy ra ngoài đi dạo trước!” 

Phó tướng nhìn Giản Thành Hi và hai đứa nhỏ.

Giản Thành Hi còn mang chút đồ tráng miệng tới cho anh, cậu nói với phó tướng: "Anh đưa hai đứa qua đó trước, tôi sẽ qua đó ngay."

Phó tướng gật đầu.

Giản Thành Hi nói với hai đứa con mình: "Đi theo chú phó tướng đi, ba sẽ qua đó ngay thôi."

Hai đứa nhỏ nghe lời, cũng không dính lấy cậu.

Thấy Lệ Lăng Phong không lên tiếng, Giản Thành Hi cầm chiếc bánh ngọt trên tay lên nói: "Tôi làm chút đồ tráng miệng, cho anh ăn thử."

Lệ Lăng Phong đứng tại chỗ, thân hình cao lớn đứng thẳng, trông không có gì khác thường, chỉ là giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn: "Ừ."

Giản Thành Hi chợt cảm thấy có gì đó không ổn: "Anh làm sao vậy?"

Lệ Lăng Phong bước vào phòng nghỉ.

Bột Huyễn phấn công chúa hạ cho anh không khó để vượt qua, thế nhưng gần đây anh đã sắp tới kì thú giai. Thú nhân trong giai đoạn thú giai vô cùng mẫn cảm, vốn cũng không phải là vấn đề gì to tát, nhưng cậu vợ nhỏ vẫn luôn tới gần anh.

Giản Thành Hi đặt chiếc bánh xuống, kéo cánh tay anh: "Anh thấy khó chịu à?"

Lệ Lăng Phong kéo cổ áo, cởi ra mấy cái cúc, sau đó lắc đầu.

Giản Thành Hi có chút sửng sốt.

Lệ Lăng Phong mở cửa phòng tắm trong phòng nghỉ, mở vòi nước lạnh, nhìn Giản Thành Hi, cúi mặt nói: "Tôi không có việc gì, em ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại. "

"…Trông anh chẳng có vẻ gì là ổn cả!"

Lúc này, Giản Thành Hi dù có ngốc thế nào cũng phát hiện ra có chuyện không đúng rồi: "Công chúa đã làm gì với anh sao? Nếu anh thấy không khỏe, tôi đi tìm bác sĩ tới đây."

Lệ Lăng Phong quay lại nhìn cậu.

​Nếu người đứng trước mặt anh là công chúa thì anh sẽ không chút do dự rời đi, nhưng người đứng trước mặt anh lại là Giản Thành Hi.

Anh kéo mạnh cổ áo, cảm thấy toàn thân có chút nóng bức.

Giọng người đàn ông trầm thấp và khàn khàn: "Cô ấy dùng mê tình phấn."

Vốn Giản Thành Hi không hiểu đó là gì, cho đến khi cậu đối diện đôi mắt hơi đỏ của Lệ Lăng Phong, lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ lên.

Lệ Lăng Phong giải thích xong, giọng nói khàn khàn: "Không phải vấn đề lớn, tôi đi tắm nước lạnh."

Giản Thành Hi vội vàng nói: "Tắm nước lạnh? Như vậy rất hại cho cơ thể!"

Lệ Lăng Phong dừng một chút, khuôn mặt tuấn tú nhuốm chút dục vọng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm Giản Thành Hi, thấp giọng nói: "Em muốn giúp tôi?"

Giản Thành Hi nghẹn lại, lập tức hoảng loạn.

Lệ Lăng Phong nhìn bộ dạng này của cậu, quay đầu lại nói: "Em không chịu nổi cơn đau."

Không có cách nào ngoài việc tắm nước lạnh.

Anh quay người, đang định bước vào phòng tắm thì bị cậu vợ nhỏ đưa tay giữ lại.

Những ngón tay mảnh khảnh của Giản Thành Hi nắm lấy góc áo đối phương, cậu ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt tròn xoe ngập nước.

Lệ Lăng Phong nói: "Sao vậy?"

Lông mi Giản Thành Hi khẽ run lên, ánh mắt dừng lại ở nơi nào đó trên người Lệ Lăng Phong, tay hơi run, vành tai đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Thật ra, anh có thể thử xem."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play