Căn phòng chìm vào trong im lặng.
Vừa rồi, trong đầu Giản Thành Hi vang lên cảnh báo liên tục của hệ thống: 【Chỉ số sinh tồn thấp hơn 20%, chỉ số sinh tồn dưới 18%, chỉ số sinh tồn dưới 15%...】
Sau khi Lệ Lăng Phong dừng lại, hai người giải thích xong, chỉ số sinh tồn tăng vọt lên 28% trong một hơi thở.
Cổ tay Giản Thành Hi vẫn còn đỏ, Lệ Lăng Phong liếc mắt nhìn, cầm tay lên nhỏ giọng: “Còn đau không?”
“Cũng... cũng không sao!” Giản Thành Hi nhìn xuống cổ tay mình, màu đỏ ở đó đặc biệt chói mắt: “Thật ra trông có vẻ hơi nặng thôi.”
Lệ Lăng Phong ngồi dậy, bởi vì động tác, áo choàng tắm trên người nửa cởi, lộ ra lồng ngực cường tráng và đôi tay hữu lực, anh giờ cánh tay đầy sẹo lên xoa xoa giữa chân mày.
Rèm giường buông xuống.
Màu đỏ tươi của đôi mắt anh từ từ nhạt dần, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: “Tôi đi lấy thuốc cho em.”
Người trên giường chuẩn bị đứng dậy, nhưng góc áo lại bị ai đó kéo lại.
Lệ Lăng Phong ngoái đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt đen như nai của Giản Thành Hi, Tinh linh mỏng manh trông thật nhỏ bé trước mặt một Thú nhân cao lớn, sức không có bao nhiêu nhưng dễ dàng giữ được người.
Giản Thành Hi mím môi, lấy hết can đảm nói: “Không… không tiếp tục sao?”
Lệ Lăng Phong không nghĩ cậu vợ nhỏ luôn sợ mình lại đưa tay giữ anh lại.
Là…… Thật sự bị anh dọa rồi sao?
Anh còn nhớ rõ kiếp trước, khi đem Giản Thành Hi về, cũng không có suy nghĩ phải làm sao với Tinh linh đáng thương kia.
Lệ Lăng Phong trước nay đều độc lai độc vãng quán, nhiệm vụ săn tiền thưởng rất nguy hiểm có thế chết bất cứ lúc nào, ở bên cạnh một người như anh không phải là sự lựa chọn tốt cho Giản Thành Hi.
Cho đến ngày đó ——
Bởi vì một lần làm nhiệm vụ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tinh thần lực của anh mất khống chế, đứng trên bờ bạo tẩu.
Giản Thành Hi tìm được anh, trong lúc ý thức mơ màng có một thân thể mát mẻ ôm lấy mình, đêm đó, bọn họ vượt qua ranh giới.
Cũng chính đêm đó, hai bé con đến với họ.
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, họ kết hôn, lãnh chứng và trở thành hai người cha.
Lệ Lăng Phong trời sinh tình cảm lạnh nhạt, chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một gia đình, có một người bầu bạn và những đứa con.
Ngay cả khi đêm đó là sai lầm.
Nếu không phải vì đứa trẻ, Giản Thành Hi sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh.
Ánh mắt anh dừng ở trên người Giản Thành Hi, đôi mắt kia còn có chút hồng, lông mi ướt át, xinh đẹp như vậy giống như miếng bạch ngọc trong lòng bàn tay, chỉ cần hơi dùng sức sẽ vỡ nát.
Lá gan của em ấy nhỏ như vậy.
Ngay cả chính anh cũng không biết mình thật ra không nỡ làm gì đối phương.
Không muốn làm em ấy khó chịu.
Một khi khóc, anh không thể làm được gì.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong tối sầm, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Thân thể em quá mẫn cảm với cơn đau, không chịu nổi.”
Giản Thành Hi: “……”
Nói như thể là cậu muốn làm lắm vậy?
Rõ ràng người bắt đầu trước là anh mà.
Trong lòng cậu phun tào nhưng vẫn kinh ngạc trước sự chu đáo của Lệ Lăng Phong, cuối cùng não cũng quay lại: “Thế thì..”
Lệ Lăng Phong hỏi: “Cái gì?”
“Vậy tôi xuống lầu cắm hoa.” Giản Thành Hi bò dậy, biết hoa không phải công chúa cả người vui vẻ hơn: “Đắt như vậy, héo thì uổng lắm.”
Bản tính yêu tiền bộc lộ rõ.
Ngay khi cậu chuẩn bị xuống giường, bị một bàn tay kéo lại.
Khoảng cách về chiều cao và sức lực khiến Giản Thành Hi nằm ngửa trên giường, sợ hãi trong tiềm thức và ngơ ngác nhìn về phía Lệ Lăng Phong.
Lệ Lăng Phong đứng lên: “Hoa không quan trọng, trước thoa thuốc.”
Giản Thành Hi trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi dậy: “Hết đau rồi, không…” Giản Thành Hi sợ anh không tin, sờ sờ cổ tay, nỗ lực nói: “Thật mà, nhìn thì hơi ghê ghê thế thôi nhưng mà hiện tại tôi đã hết đau rồi, không cần phải thoa thuốc đâu, anh đã về muộn như vậy rồi mau lên ngủ thôi.”
Lệ Lăng Phong không có ép buộc, gật gật đầu: “ừm.”
Cảm xúc của thú nhân khi bị kích động, tinh thần lực sẽ bị ảnh hưởng, cái này không dễ gì xoa dịu.
Lệ Lăng Phong ngồi trên mép giường, máu và thậm chí mỗi tấc xương dường như đang gào thét và đau nhức, sự tồn tại của tinh thần lực sẽ tăng cường thể chất, tốc độ và sức mạnh của Thú nhân, tinh thần lực càng cao thì năng lực càng mạnh.
Nhưng tinh thần lực càng cao thì càng dễ bạo tẩu, nên Thú nhân hiếm khi sử dụng sức mạnh tinh thần quá mức, vì một khi sử dụng quá nhiều thì tinh thần lực sẽ dẫn đến tinh thần bị mất kiểm soát dần dần đến bạo tẩu.
Kể từ trong Hắc động chiến đấu với Trùng tộc, để tồn tại và dẫn dắt hơn một mười mấy nghìn vạn binh sĩ.
Trạng thái của anh đã đạt đến ngưỡng bấp bênh.
Lệ Lăng Phong xoa xoa lông mày, muốn cưỡng ép đè nén cơn đau mỗi đêm không ngừng tra tấn mình.
Giản Thành Hi bên cạnh nói: “Không thoải mái sao?”
Lệ Lăng Phong quay đầu lại nhìn cậu, che giấu cảm xúc đã thành thói quen, mặt vô biểu tình trả lời: “Không có.”
Giản Thành Hi thấy dường như đối phương thật sự không thoải mái: “Để tôi giúp anh mát xa!”
Lệ Lăng Phong nhướng mày, dường như đối với câu nói này hắn không có mấy cảm động.
Giản Thành Hi ngồi dậy, chủ động nói: “Trước kia vô tình học được một ít kỹ năng, cái khác thì không nói nhưng cái này tay nghề khẳng định không thể chê được đâu.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Lệ Lăng Phong cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng cậu vợ nhỏ của anh dường như rất muốn chứng tỏ năng lực.
Người đàn ông im lặng một lát, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Giản Thành Hi bảo anh nằm xuống, rồi ngồi cạnh anh.
Trước đây, bà ngoại sức khỏe kém, luôn phải uống rất nhiều thuốc, cha mẹ của Giản Thành Hi đã mất từ khi cậu còn nhỏ xíu nên cậu cực kì sợ người thân duy nhất sẽ rời bỏ mình.
Cậu đi theo bác sĩ trong trấn, học được rất nhiều kỹ năng mát xa về làm cho bà ngoại.
Giản Thành Hi duỗi những ngón tay thon dài của mình ra, đặt cạnh huyệt đạo trên trán Lệ Lăng Phong, động tác rất nhẹ nhàng: “Cảm thấy khó chịu hãy nói cho tôi biết.”
Lệ Lăng Phong đầu đau như búa bổ, người đàn ông chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Đầu ngón tay của Giản Thành Hi có chút lạnh lẽo, nhưng dường như đó là liều thuốc giải mát duy nhất trong sa mạc rực lửa vô biên, động tác của cậu không nhẹ cũng không nặng, tựa như có một cơn gió nhẹ thổi qua ốc đảo.
Giản Thành Hi nói: “Cái huyệt này giúp lưu thông máu, xoa nhiều một chút rất có ích cho giấc ngủ.”
Trong căn phòng yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng thì thầm của Giản Thành Hi nhưng không gây khó chịu.
Tinh thần lực vốn có chút kích động của Lệ Lăng Phong trở nên bình tĩnh một cách kỳ diệu, như những lần trước anh đều phải cố gắng chịu đựng nó trôi qua thì nay lại nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Giản Thành Hi thấy đối phương không nhăn mày nữa, mỉm cười nói: “Có phải rất hữu dụng đúng không?”
Lệ Lăng Phong quyết định cho cậu vợ nhỏ của mình một chút khích lệ: “Ừ.”
Giản Thành Hi dường như rất vui khi được công nhận năng lực: “Anh mỗi ngày đều huấn luyện mệt như vậy, tôi sẽ mát xa thêm vai cho anh nha.”
Lệ Lăng Phong thậm chí còn không kịp ngăn cản.
Bởi vì hành động lúc nãy, áo choàng tắm của anh đã tuột ra gần hết, bàn tay mảnh khảnh kia đang nhiệt tình bốp bốp trên bả vai vô cùng săn chắc, lực bốp nhẹ nhàng như mèo con đang cào.
Giản Thành Hi thật sự không ấn được, ngay cả tay cũng có chút đau.
Tay nghề tốt nhưng không được phát huy, ăn đau hít hà một hơi, nhẹ nhàng oán giận: “Tại sao người anh cứng quá vậy?”
Họ cách nhau rất gần, đủ để Lệ Lăng Phong có thể ngửi thấy mùi thơm từ trên người Giản Thành Hi.
Cơ thể của hai người gần nhau, bởi vì khoảng cách gần, giống như hơi thở và nhiệt độ cơ thể của họ hòa quyện vào nhau, anh đột nhiên hối hận vì vừa rồi không tiếp tục, Lệ Lăng Phong mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm phản ánh rõ ràng khuôn mặt của Giản Thành Hi.
Lời phàn nàn của Giản Thành Hi bị mắc kẹt, ngơ ngác nhìn đối phương.
Đang định nói, tay cậu bị bàn tay của Lệ Lăng Phong nắm lại, đầu ngón tay được bao phủ một lớp chai mỏng, chạm vào có chút cộm.
Giọng nói của Lệ Lăng Phong khàn khàn: “Đau à?”
Giản Thành Hi khó hiểu nhìn anh, nhưng vẫn khẽ cười cười: “Không sao đâu!”
Ánh mắt Lệ Lăng Phong nhìn cậu có vẻ tối tăm hơn rất nhiều, người đàn ông cụp mắt, anh nắm chặt tay cậu vợ nhỏ của mình rồi xoay người ngồi dậy, nhìn chằm chằm người trước mặt, bụng ngón tay chạm vào gương mặt trắng trẻo của Giản Thành Hi.
Đây là tín hiệu cầu hoan của Thú nhân, vị tướng quân cao lớn dũng mãnh, thấp giọng nói : “Chúng ta tiếp tục đi!”
Giản Thành Hi chớp chớp mắt: “Anh còn muốn? Nhưng tôi lười động quá!”
*Khúc này ý anh là muốn tiếp tục khúc ảnh đang định đè êm í á.
Giọng nói của Lệ Lăng Phong từ tính hơi khàn khàn, ánh mắt như mắt của một con thú đói khát nhìn thấy xương, nhẹ nhàng dỗ dành cậu: “Tôi sẽ động!”
Giản Thành Hi lắc lắc cổ tay hơi đau, ngáp một cái nói: “Không đâu, hôm nay chúng ta dừng ở đây, tôi buồn ngủ rồi.”
Nói rồi, nước mắt thậm chí còn tràn ra từ khóe mắt của mình.
Khi anh chưa kịp nói gì thì Giản Thành Hi đã ngủ thiếp đi trong vài giây sau đó.
Lệ Lăng Phong: “???”
Người đàn ông từ từ nằm xuống, đắp chăn bông cho cậu vợ nhỏ của mình và nhìn lên trần nhà.
Cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể, bất lực nhắm mắt lại.
Cố lên.
Anh không ngủ được.
***
Ngày hôm sau, Giản Thành Hi dậy chuẩn bị đưa con đi học.
Lệ Toái Toái đang ngồi trước gương chải tóc, còn Lệ Trầm đang mặc quần áo.
Giản Thành Hi đi tới giúp con gái chải tóc.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, nhiệt độ trong phòng tăng lên một chút.
Vừa giúp con gái chải tóc, Giản Thành Hi vừa nói chuyện: “Hôm nay Toái Toái dậy rất sớm.”
Lệ Toái Toái gật đầu nói: “Bởi vì Toái Toái phải đi học sớm.”
Giản Thành Hi mỉm cười, sờ sờ đầu bé, khen ngợi: “Dậy sớm để không phải đến muộn, Toái Toái là một cô bé ngoan.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Toái Toái lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Lệ Trầm mấy ngày trước gặp chuyện, Giản Thành Hi lo lắng con gái ở trong lớp cũng sẽ bị phân biệt đối xử, liền hỏi: “Ở trường học Toái Toái có hòa đồng với các bạn khác không?”
Lệ Toái Toái quả nhiên dừng một chút.
Trong lòng Giản Thành Hi có chút dự cảm không tốt.
Cô bé ngồi trước gương và nhìn chính mình trong gương, và thì thầm: “Toái Toái rất hòa đồng với các bạn cùng lớp, Toái Toái luôn nhớ những gì baba nói!”
Giản Thành Hi nghi ngờ: “Thật sao?”
Lệ Toái Toái gật đầu.
Giản Thành Hi vẫn có chút lo lắng: “Có ai bắt nạt con không, nếu có thì nói cho baba biết?”
Lệ Toái Toái lắc đầu đáp: “Không có.”
Giản Thành Hi cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, sờ đầu đứa bé nói: “Có chuyện gì thì phải nói với giáo viên hoặc baba, đừng tự mình chịu, biết không?”
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng việc bắt nạt học đường lại có thể xảy ra với một đứa nhỏ như vậy.
Mãi cho đến chuyện xảy ra ở hai ngày trước.
Sự thiên vị của thế giới này là quá lớn.
Giống như cảnh ở trong giấc mơ của mình, cậu thực sự sợ rằng hai đứa con của mình thiên hạ bất dung.
Nhưng hiện tại, có vẻ như nó không quá nghiêm trọng, cô con gái nhỏ rất hợp với các bạn cùng lớp, dường như trên thế giới vẫn còn tình bạn, người ba già rất hài lòng.
Lệ Toái Toái quay mặt lại, gương mặt non nớt trắng nõn đáng yêu: “Sẽ không, các bạn học đều rất sợ con, không có người tới tìm Toái Toái gây phiền phức cả.”
Giản Thành Hi chần chờ nói: “Sợ con……?”
Lệ Toái Toái gật gật đầu, cao giọng nói: “Sợ nếu ai dám khi dễ Toái Toái thì Toái Toái liền độc thỏ của bọn họ.”
“……”
Tình bạn học cảm động trời xanh!!!
***
Buổi sáng, sau khi cho bọn trẻ ăn sáng xong, Giản Thành Hi chuẩn bị hộp trái cây cho tụi nhỏ mang đi học.
Trong hộp đựng đều là quả ngọt mà cậu tự trồng, có thể dùng ăn vặt vào buổi chiều.
Lệ Lăng Phong ra khỏi phòng tập thể dục, anh có thói quen tập thể dục vào buổi sáng, sau khi mặc quân phục cả người trong cao ráo đẹp trai, khác hẳn tối qua, anh như thể đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Giản Thành Hi nhìn đối phương: “Giờ anh đi à?”
Lệ Lăng Phong cài cúc áo trên cùng: “Hôm nay tôi đi ra ngoài, đi ngang qua trường học nên đưa em và các con đi luôn.”
Giản Thành Hi gật đầu nói: “Được.”
Vừa nghĩ, Giản Thành Hi bế bé con ra ngoài, do dự một chút nói: “Cặp sách mang theo chưa?”
Lệ Trầm gật đầu nói: “Mang rồi.”
Giản Thành Hi yên tâm, lúc chuẩn bị lên xe lại dừng lại một chút: “Bình nước, baba mua cho các con bình nước nhưng hình như chưa mang theo, để baba về lấy!”
Lệ Toái Toái chỉ chỉ bình nước bên ngoài cặp: “Cầm rồi baba!”
Giản Thành Hi đưa hai đứa nhỏ lên xe, khi quân hạm sắp khởi hành, cậu vỗ nhẹ vào chân mình, lo lắng nhìn hai đứa trẻ nói: “Chết, hôm qua giáo viên bảo hôm nay các con phải mang theo thẻ học sinh đến trường.”
Lệ Trầm chỉ vào túi áo của mình: “Đã đeo rồi!”
“……”
Giản Thành Hi ngẩn người: “Không quên gì sao?”
Người ba già cảm thấy vui mừng.
Cậu nhìn Lệ Lăng Phong, định nói đứa trẻ dưới sự giáo dục của cậu có năng lực và độc lập như thế nào.
Lệ Toái Toái ngồi trên ghế đối diện và nhìn ba mình, giọng nói trong trẻo và vẻ mặt như ‘Biết sao với ba giờ?’: “Bởi vì chỉ khi tới cổng trường baba mới nhớ ra!”
Giản Thành Hi: “...”
Tụi mi chê ba già chứ gì?
Được lắm!!
***
Sau khi cho bọn trẻ đi học, Giản Thành Hi căn bản không có việc gì để làm.
Chiến hạm của Lệ Lăng Phong rộng rãi và trang bị tốt hơn nhiều so với những phi thuyền họ thường đi, anh đang ngồi trong cabin chính, xem qua văn kiện cần phải phê duyệt.
Giản Thành Hi từ bên ngoài trở về.
Lệ Lăng Phong nhìn cậu, nói: “Hôm nay em định làm gì?”
Giản Thành Hi nói: “Tôi chuẩn bị đi siêu thị một chuyến, đồ ăn mang từ Thành Ngầm tới gần hết rồi, nghe nói bên này có nhiều siêu thị lớn nên tôi chuẩn bị đi xem thử.”
Lệ Lăng Phong gật đầu nói: “Ừm, tôi đã mở thẻ cho em rồi, muốn mua gì thì mua.”
Lúc đầu Lệ Lăng Phong đưa thẻ cho cậu, cậu đã rất vui khi biết có tiền trong đó, dù đã quen với cuộc sống phải tiết kiệm từng xu nhưng bỗng nhiên có thể tự do tiêu xài ai mà không vui được chứ?
Nhưng sau khi trải qua chuyện cưới thêm vợ hai, chẳng sợ Lệ Lăng Phong nói anh ấy không có ý tưởng này, nhưng suy nghĩ của Giản Thành Hi cũng có thay đổi.
Điểm dựa vững chắc nhất chính là tiêu tiền do mình tự kiếm được.
Bây giờ Lệ Lăng Phong không ly hôn, nếu ly hôn thì sao, rời khỏi nhà cậu sẽ sống như thế nào?
Trong lòng Giản Thành Hi nảy sinh ý định muốn kiếm tiền, bây giờ nếu cậu trở lại Thành Ngầm thì không ổn, cậu vẫn còn có hai đứa nhỏ cần chăm sóc, việc quay lại nghề cũ là không thực tế nhưng Thiên Không Thành lại rất xa lạ với cậu.
Hệ thống nói: 【Kí chủ, thật ra cậu không cần lo lắng, những cái khác của nhân vật chính thì ta không dám nói nhưng mà để nuôi cậu thì ta nghĩ không thành vấn đề đâu.】
“Sao mà được, ta cũng là một người đàn ông trưởng thành có tay có chân làm gì có chuyện để một người khác nuôi nấng như con chứ?” Giản Thành Hi vẫn có chút sáng suốt: “Ta là một người độc lập, cũng cần được tôn trọng, nếu mỗi ngày ta chỉ tìm đến anh ấy để xin tiền, thì sau này ta sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt anh ấy.”
Hệ thống: “...”
Hóa ra là vì có thể ngẩng đầu ưỡn ngực xin tiền trong tương lai à?
Giống như có chỗ nào không đúng.
Hệ thống nhỏ không muốn phản bác tư tưởng đó của kí chủ nhà mình nhưng vẫn hỏi: 【Vậy cậu định làm gì?】
Giản Thành Hi dừng lại.
Thật ra cậu vẫn chưa nghĩ ra mình có thể làm gì?
Hệ thống nói: 【Nếu sau này bận rộn, cậu sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ nữa?】
Giản Thành Hi trong lòng trả lời: “Đó thì không phải, dù sao hiện tại ta cũng không có trình độ cũng không hiểu gì về tinh cầu này, cứ tranh thủ thời gian, đi một bước xem một bước!”
Quân hạm dừng lại ở phía trước.
Người tài xế: “Tiên sinh, tới rồi!”
Giản Thành Hi đứng dậy nói: “Vậy tôi đi đây!”
Lệ Lăng Phong gật đầu, lại hỏi: “Có cần tôi đi cùng em không?”
Giản Thành Hi lắc đầu nói: “Không cần đâu, chỉ đi mua chút đồ mà thôi, anh không phải còn có việc sao? Đúng rồi, lần trước tôi thấy anh thích ăn bánh thịt, gần đây công việc hơi bận vậy buổi tối tôi làm món hầm thì sao?”
Trong đầu cậu tính toán thực đơn.
Nhưng nghe vào tai Lệ Lăng Phong là em ấy nhớ tới món mình thích, mong mình về nhà ăn cơm.
Đó là một trải nghiệm rất mới lạ, đã lâu lắm rồi, từ nhà đối với anh quá xa lạ, cậu vợ nhỏ của anh cũng từng sợ hãi nhìn thấy mình.
Giọng Lệ Lăng Phong trầm thấp: “Vậy buổi tối trễ một chút tôi sẽ về!”
Giản Thành Hi lại kiểm tra danh sách mua sắm rồi nói: “Vậy tôi sẽ cho bọn trẻ ăn xong trước rồi để phần cho anh.”
Gương mặt nghiêm nghị của anh không có biểu tình gì nhưng ánh mắt lại ấm áp hơn rất nhiều: “Ừ.”
Giản Thành Hi vẫy tay chào tạm biệt, quay người đi xuống.
Chiến hạm lại cất cánh.
Sĩ quan đang ngồi trong buồng lái chính ở đằng không thể tin vào tai mình.
Cuộc nói chuyện nhẹ nhàng vừa rồi, là nguyên soái máu lạnh và tàn nhẫn trong quân đội sao?!
Sao hắn có cảm giác như ngài ấy vừa hoán đổi nhân cách vậy??
Phó tướng quay mặt qua, không nhịn được tán gẫu: “Nguyên soái, phu nhân đối với ngài rất tốt, mỗi ngày đều quan tâm đến thân thể của ngài, quan hệ của hai người ổn như vậy, hiện tại bọn trẻ đã đến tuổi đi học, tôi nghĩ ngài sẽ sớm có đứa thứ ba đúng không?”
Lệ Lăng Phong: “…”
Cậu vợ nhỏ ở nhà kêu mệt và ngủ nhanh hơn bất bất kỳ ai khác
Phó tướng tiếp tục hóng hót: “Ngài đã có con trai và con gái rồi, lần này ngài muốn con trai hay con gái?”
Cabin rơi vào im lặng.
Lệ Lăng Phong nâng mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, mang theo cảm giác áp bức vô hình, giọng nói trầm thấp: “Nếu cậu quá nhàn rỗi, sau khi giải quyết xong chuyện, trở về quân bộ huấn luyện thêm một tiếng.”
Phó tướng sững sờ, sắc mặt lập tức biến thành mặt dưa đắng: “Thuộc hạ biết sai rồi, buổi tối về còn phải bồi lão bà. Gần đây cô ấy có kế hoạch sinh đứa thứ hai, tôi có thể huấn luyện nữa tiếng thôi được không?”
Lệ Lăng Phong ăn không được thịt cũng muốn đá đổ nồi của người khác, mặt vô cảm nói: “Hai giờ!”
Phó tướng: “……”
Ai chọc giận gì ngài?
***
Siêu thị của hành tinh này nằm trên một hòn đảo nổi ở Thiên Không Thành, hòn đảo này rất lớn, có rất nhiều phi thuyền, huyền phù lưu thông, may mắn là có bảng hướng dẫn, cộng với hệ thống giúp cậu giải đáp, Giản Thành Hi một đường đi thẳng tới nơi.
Khi vào bên trong, cậu bị choáng ngộp bới rất nhiều kệ hàng lớn.
Nhiều nhất trên các kệ này là các loại trái cây nhập khẩu, và có nhiều điểm tâm nhỏ.
Mỗi khi có khách hàng tới sẽ có nhân viên bán hàng cung cấp dịch vụ 1v1.
Giản Thành Hi nhìn trái cây trên kệ, nhân viên bán hành bên cạnh cũng nhiệt tình nói: “Đây là những trái cây tươi mới nhập, ngài cứ lựa rồi mua!”
Giản Thành Hi cũng nghĩ đến việc mua một ít cho bọn trẻ ăn, đi đến cầm một quả lên nhìn giá cả, suýt chút nữa là ném nó trở lại: “năm mươi tinh tệ?”
Người bán hàng nói: “Giá này rất rẻ, là quả anh đào. Đây là lần đầu tiên ngài ăn nó phải không?”
Giản Thành Hi lắc đầu nói: “Không phải vậy, đây là lần đầu tiên tôi tự mua.”
Nhân viên trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, ở Thiên Không Thành sinh sống mười mấy năm, đều sẽ biết giả cả của trái cây, như thế nào trong người này vẻ mặt mờ mịt.
Giản Thành Hi nhìn những trái cây kia.
Không nhìn thì đỡ, càng nhìn càng đáng sợ, quả anh đào bình thường có giá năm mươi tinh tệ, những loại trái cây như nho và mận giá đến hai trăm tinh tệ/ quả.
Giản Thành Hi trong lòng kinh hoảng, thả trở về.
Nhân viên hỏi: “Không thích sao?”
Giản Thành Hi thở dài nói: “Không phải, lúc trước ở trong Thành Ngầm giá không cao như vậy nên tôi hơi ngạc nhiên.”
Người bán hàng dường như nghe thấy điều gì đó khó tin: “Ngài đến từ Thành Ngầm ?”
Giản Thành Hi nhíu nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt của người bán hàng vừa rồi cung kính với Giản Thành Hi đã thay đổi, giọng nói có chút khinh thường: “Đó là chuyện bình thường, ở Thành Ngầm phổ biến với trái cây chua chát, những thứ đó đều là hàng rẻ tiền năm nào cũng được gửi đến tinh cầu khác để làm thức ăn cho gia sức, sao có thể so được với trái cây nhập khẩu của chúng tôi. Ngài ăn thử quả của chúng tôi sẽ biết tiền nào của nấy thôi.”
Giản Thành Hi trả lời: “Tôi ăn rồi, cũng giống trái cây ngọt bình thường.”
Nhân viên cười cười nói: “Chính là quả ngọt như vậy thì Thành Ngầm sẽ không có, cho nên giá cả không giống nhau.”
Giản Thành Hi: “……”
Trong chốc lát, Giản Thành Hi cảm thấy có gì đó không đúng.
Dựa theo logic mà nói, Thành Ngầm cũng là một phần của tinh cầu Slanter này, Thần thụ khô héo cây dẫn đến cây không thể tạo ra quả ngọt, người chịu khổ chính là một bộ phận cư dân ở đó phải ăn quả chua chát.
Mà đồng dạng cũng là cư dân dân của Slanter. May mắn được sinh ra và sống ở Thiên Không Thành.
Vì vậy, họ có thể ăn trái cây nhập khẩu và bắt đầu coi thường những người không thể ăn chúng.
Giản Thành Hi đặt quả xuống và hỏi người bán hàng: “Nó có thể bán đắt như vậy chỉ vì nó ngọt hơn một chút sao?”
Nhân viên bán hàng nghĩ rằng Giản Thành Hi không phục: “Đúng vậy, không giống nhau thì giá phải khác rồi!”
Giản Thành Hi nghĩ đến trái cây mình trồng, cậu nói: “Thành Ngầm của chúng tôi cũng có thể trồng ra trái có vị ngọt, nếu có thể mở rộng diện tích gieo trồng và bán ở đây, có thị trường không? Tôi có thể hợp tác với nơi này của các cậu không?”
Nhân viên có chút không kiên nhẫn nói: “Trong Thành Ngầm thì làm gì có quả ngọt, nếu ngài không có tiền có thể không mua.”
Bọn họ công tác đều là có trích phần trăm, đi theo một kẻ nghèo kiết xác thật lãng phí thời gian.
Giản Thành Hi nhìn cô ta: “Cô đang vội?”
Nhân viên bán hàng là người thuộc Tộc Khổng Lồ, liếc nhìn Giản Thành Hi nói: “Đương nhiên không phải, nhưng giá cả trong siêu thị của chúng tôi rất đắt, nếu mức độ mua sắm của anh có hạn, tôi khuyên anh không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.”
Giản Thành Hi khẽ cười cười: “Tôi đi dạo một vòng, cô không cần đi theo đâu!”
Thấy người này thật sựu không cần mình đi theo, nhân viên bán hàng cười chế nhạo: “Xin cứ tự nhiên!”
Giản Thành Hi không để ý đến cô ta, tự mình đi lanh quanh.
Ngay khi Giản Thành Hi rời đi, nhân viên bán hàng trợn tròn mắt, đồng nghiệp ở phía bên kia nhìn thấy thế đi lại hỏi: “Sao cô không đi theo chăm sóc khách hàng? Nếu cô không đi theo thì sẽ không được tính hoa hồng trên hóa đơn mua hàng của khách.”
Người bán hàng nói: “Anh ta đến từ Thành Ngầm là một con quỷ nghèo. Sao có thể mua gì! Thật là xui xẻo!”
Đồng nghiệp ngạc nhiên: “Cái gì?!”
Nhân viên bán hàng phàn nàn: “Tôi không biết người từ Thành Ngầm đang làm gì ở đây? Không có tiền còn học đòi đi dạo siêu thị.”
Đồng nghiệp chậc chậc chậc thở dài: “Ở đây bọn họ không thể mua được gì!”
Nhân viên bán hàng chế giễu: “Ai nói không phải?”
......
Nửa giờ sau
Quầy thanh toán quẹt thẻ một đơn hàng lớn.
Giản Thành Hi mua không ít thịt và rau, cũng như dưa và trái cây tươi, số tiền giao dịch đã vượt quá mười ngàn tinh tệ, ngay cả người quản lý cũng đến, dù sao địa điểm giao hàng của đơn hàng Phù Không đảo A, nơi tập hợp những người quyền thế hoặc giàu có.
Khi người quản lý háo hức tính tiền và hỏi nhân viên bán hàng của Giản Thành Hi là ai.
“Không có.” Giản Thành Hi đáp: “Tôi không có nhân viên bán hàng, anh có thể trực tiếp tính tiền cho tôi.”
Quản lý ngạc nhiên mở to mắt: “Làm sao có thể, ở chỗ chúng tôi đều là 1v1, có thể có một số hiểu lầm ở đây. Hơn nữa, số tiền mua sắm của anh trong siêu thị của chúng tôi đã đạt đến cấp độ thành viên, nếu ngài muốn đăng kí thẻ...”
Giản Thành Hi trả lời nói: “Tôi không muốn.”
Quản lý có chút sững sờ nhìn đối phương: “Tại sao?”
“Nhân viên bán hàng của anh nói với tôi rằng nếu khả năng mua sắm có hạn thì đừng mua hàng ở đây.” Vẻ mặt Giản Thành Hi bình tĩnh: “Hôm nay tôi phải đón con, không có thời gian đổi siêu thị, nên sẽ mua sắm ở đây, nhưng lần sau tôi sẽ không đến nữa.”
Giám đốc mở to hai mắt nhìn, không thể tin được khách hàng lớn như vậy mất rồi.
Nhân viên bán hàng ở phía sau không rõ lý do đi tới, hỏi: “Quản lý, vừa rồi người đó xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe anh ta nói rằng anh ta đến từ Thành Ngầm. Làm sao anh ta có thể mua được nhiều như vậy...”
“Bốp!”
Một cái tát giáng xuống mặt nhân viên bán hàng.
“Vô dụng. Cô có biết khách hàng đến từ Phù Không Đảo A không? Người đến từ đó dù là ai cậu cũng không thể đắc tội được.”
Người bán hàng cả người đều ngốc: “Thế nào, làm sao có thể...”
Người quản lý tức giận nói: “Ngu ngốc, tiền lương tháng này của cậu đều bị trừ hết. Cút về tự mà suy ngẫm đi!”
***
Giản Thành Hi sau khi đọc địa chỉ cho nhân viên giao hàng của siêu thị chuẩn bị rời đi.
Cậu đi thang máy dành cho khách, đang nghĩ cách quay lại cửa chính thì nhìn thấy nhân viên bán hàng ở tầng dưới, người này bởi vì vừa bị mất tiền hoa hồng và tiền lương nên bất mãn nhìn Giản Thành Hi
Không thể hiểu được.
Giản Thành Hi không muốn cùng người nọ tốn miệng lưỡi nữa, chuẩn bị cất bước liền đi.
Nhưng khi người bán hàng đi ngang qua, hừ lạnh một tiếng: “Có gì hay đâu chứ nếu không phải có một người chồng tốt thì làm sao có thể đến được Thiên Không Thành!”
Giản Thành Hi dừng lại bước chân quay đầu lại nhìn.
Nhân viên cảnh giác nhìn đối phương: “Sao? Tôi nói sai à?
“Tôi đúng thật là không có gì ghê gớm.” Giản Thành Hi mở miệng nói: “ Nhưng tôi cũng không biết anh có gì hơn người!”
Nhân viên ngẩn người.
Giản Thành Hi ánh mắt bình thản nhìn người nọ: “Cô sống ở Thiên Không Thành, còn tôi ở Thành Ngầm, nhưng thế thì sao? Cô coi thường những người ở Thành Ngầm ăn trái cây chua và uống dịch dinh dưỡng, nhưng theo tôi được biết đội quân đi chiến đấu với Trùng tộc tổng cộng hơn hai mươi vạn binh sĩ, trong đó Thành Ngầm chiếm hơn mười lăm vạn, nếu không có bọn họ, liệu cô có còn ở đây tự hào mình là người Thiên Không Thành không?”
Nhân viên bán hàng nghẹn lời: “Anh...”
“Ăn chút trái cây nhập khẩu liền nghĩ mình rất ghê gớm?” Giản Thành Hi nhớ tới ngữ khí vẻ ta đây của người nọ liền bật cười: “Theo như lời cô nói, những trái cây dại mà xuất đi tinh hệ khác làm thức ăn cho gia súc, cũng đều là mọc từ trên tinh cầu của cô đó!”
Nhân viên hừ lạnh một tiếng: “Thế thì sao, chúng tôi lại không ăn.”
Giản Thành Hi cười nhẹ: “Cô không ăn, coi thường người khác, lại không biết hành tinh này bị ô nhiễm. Trong mắt người ở tinh hệ khác, có lẽ những người cần nhập trái cây của họ cũng là người đáng thương. Mọi người đều là thuộc về tinh cầu này, hà tất chó chê mèo lắm lông, tinh cầu của chúng ta chỉ trồng được quả chua chát, thay vì cảm thấy đau lòng xấu hổ cô lại đi tự hào được dùng đồ vật của ngoại lai. Đó mới là điều đáng buồn cười nhất.”
Nhân viên bán hàng bị Giản Thành Hi vặn họng nói không nên lời ngay cả đôi mắt cũng có chút đỏ.
Sống ở Thiên Không Thành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô bị nói như vậy, thậm chí giống như giá trị của cô đều bị lung lay.
Nhân viên miệng có chút run rẩy: “Anh…anh. Nhưng tôi đang nói sự thật! Loại trái cây ngọt mà anh nói không thể bán được.”
Giản Thành Hi nhìn cô nói: “Nếu để cho người như cô ăn, có thối dưới đất cũng không bán. Tôi sửa lại một lần cuối cùng cho cô. Tôi không phải là gả đến Thiên Không Thành mà là chồng và tôi đều sống ở Thành Ngầm, là Hoàng đế của cô đã mời chúng tôi tới.”
Nụ cười Giản Thành Hi không thay đổi: “Tạm biệt.”
Cậu còn chưa đi được bao xa thì có phía sau có người tới.
Nhân viên bán hàng nhìn người đàn ông bên cạnh, có chút kinh ngạc và sợ hãi: “Ông chủ?!”
Thiên sứ mặc bộ quần áo hoa lộng lẫy nhìn người rời đi cách đó không xa, trên môi nở nụ cười.
Đã lâu không thấy một người có miệng lưỡi như vậy.
Nhân viên ủy khuất nói: “Ông chủ, vị khách này thực sự thô lỗ...”
“Những loại trái cây mà anh ấy nhắc đến, liên hệ thử lấy một ít đem về bán thử!” vị giám đốc nọ chậm rãi nói với thư ký của mình, vừa định rời đi, hắn quay lại nói: “À, đúng rồi…”
Nhân viên cho rằng ông chủ sẽ chống lưng cho mình.
Ông chủ nhìn người nọ một cái, nhàn nhạt nói: “Cô bị sa thải!”
……
****
Sau khi ra khỏi siêu thị, thì cũng đã đến lúc tụi nhỏ tan học.
Cậu lên phi thuyền tới trường học đón con.
Trong lúc suy nghĩ buổi tối ăn gì, hôm nay trong siêu thị cậu đã mua rất nhiều thứ, có thể nấu một bữa ăn thịnh soạn và bổ sung năng lượng cho Lệ Lăng Phong.
Cổng vào trường đông đúc và náo nhiệt.
Giản Thành Hi đợi một lúc, học sinh cuối cùng cũng xếp hàng đi ra.
Từ xa, cậu đã nhìn thấy con gái mình, mỉm cười vẫy tay: “Toái Toái!”
Lệ Toái Toái vui sướng chạy tới: “Ba ba.”
Giản Thành Hi tiếp được con gái: “Sao nào, baba đến đúng giờ không?”
Lệ Toái Toái gật gật đầu: “Đúng giờ!”
Giản Thành Hi lau mồ hôi trên trán bé: “Hôm nay học vui không?
giọng nói Lệ Toái Toái giòn tan: “Vui ạ!”
Giản Thành Hi yên tâm một chút, con vui là được, cậu chỉ sợ đứa nhỏ không thể hòa nhập vào trường học được nữa, hiện tại xem ra mọi chuyện vẫn còn ổn, con cậu bình an lớn lên, giấc mơ kia sẽ không trở thành sự thật.
“Nhưng...” Lệ Toái Toái nói thêm: “Toái Toái không thích bạn cùng bàn.”
Giản Thành Hi nhíu nhíu mày: “Ngồi cùng bàn?”
Sao lại đâu ra ngồi cùng bàn nữa?
Cậu khẩn trương: “Bạn cùng bàn khi dễ con?”
Lệ Toái Toái lắc lắc đầu nói: “Ngồi cùng bàn cũng là học sinh chuyển trường, nhưng bạn ấy luôn túm lấy Toái Toái rồi nói rất nhiều điều kì lạ. Toái Toái không thích bạn ấy.”
Giản Thành Hi nghi hoặc nói: “Học sinh chuyển trường?”
Lệ Toái Toái gật gật đầu, tiếp theo, giống như thấy được người, giơ lên cánh tay nói: “Chính là bạn kia kìa.”
Giản Thành Hi theo ánh mắt của con gái nhìn theo, ban đầu cũng không để ý lắm, nhưng khi nhìn thấy một bé gái nhỏ tóc xoăn màu xanh da trời, cả người đóng băng tại chỗ, bên tai là là giọng của của con gái: “Cậu ấy chính là bạn cùng bàn của con, Alice!”
Giản Thành Hi mở to hai mắt nhìn, giọng có chút run rẩy: “Alice Jane?”
Lệ Toái Toái nghi ngờ nhìn ba mình, hỏi: “Làm sao ba biết?”
Giản Thành Hi làm sao có thể không biết!
Trong giấc mơ của cậu, có hai nhân vật chính phong ấn hai đứa con của cậu, đứng lên kêu gọi mọi người cùng nhau hợp tác dánh bại kẻ phản diện, một trong số đó là Alice Jane!
Mái tóc màu xanh da trời đó là đặc trưng của nhân vật chính.
Khác với vẻ ngoài thánh thiện khi trưởng thành trong giấc mơ, khuôn mặt bé gái của hiện tại còn khá non nớt.
Mặc dù vậy, cậu vẫn có thể nhận ra rằng đó thực sự là cùng một người.
Giấc mơ đó là có thật.
Hóa ra cái gọi là nhân vật chính thực sự tồn tại!
Lệ Toái Toái bối rối nhìn ba mình, nhẹ nhàng nói: “Baba bị sao vậy?”
Giản Thành Hi cảm thấy rất lo lắng, ôm con gái vào lòng nói: “Bạn ấy đã nói cái gì kỳ lạ với con vậy?”
“Alice luôn là nói Toái Toái không thể làm như vậy, không thể như thế kia.” Mặt Lệ Toái Toái mặt nhíu lại, khuôn mặt nho nhỏ nhăn nhó thở phì phì: “Toái Toái không thích bạn ấy.”
“......”
Con gái, con khiến cho bạn ấy ghim con đi!!!
Đó là nhân vật chính đó.
Nhân vật phản diện không thể đấu lại với nhân vật chính!
Giản Thành Hi có chút bối rối, lúc cậu ngập ngừng mở miệng, không biết nên giải thích thế nào với con gái mình, không ngờ Alice lại tự mình chạy tới.
Alice là một Thiên sứ nhỏ, bé gái đi đến trước mặt Lệ Toái Toái , hai tay chống nạnh nói: “ Lệ Toái Toái, vừa rồi mình còn chưa nói xong mà, sao cậu lại đi rồi!”
Lệ Toái Toái bĩu môi: “Toái Toái không muốn nghe.”
Alice tức giận, bé gái ba tuổi vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm nay Lớp thí nghiệm sinh học hôm nay, giáo viên nói chúng ta hãy quan sát sự phát triển của thỏ nhỏ, thỏ rất đáng yêu, sao cậu có thể nói muốn ăn thịt thỏ!”
Lệ Toái Toái hừ nhẹ một tiếng nói: “Toái Toái lại không ăn thỏ của cậu mà!”
“Mấy con thỏ khác cũng không được ăn!” Thiên thần nhỏ- vai chính Alice giàu tình thương, kiên nhẫn khuyên giải an ủi: “Chúng nó đều có sinh mệnh, chúng ta phải biết trân trọng yêu quý sinh mệnh. Chỉ có người xấu mới có thể ăn thỏ, nếu cậu ăn thịt thỏ nhỏ thì mẹ của thỏ sẽ rất buồn. Cậu không thấy đau lòng sao?”
Những đứa trẻ khác khi nghe thế chắc hẳn se dao động.
Lệ Toái Toái dứt khoát quyết đoán lắc đầu nói: “Sẽ không nha!”
Alice thở dốc: “Cậu!”
Giản Thành Hi thấy tình huống này có gì đó không ổn, điều cậu muốn làm nhất chính là tránh xa nhân vật chính, biến mâu thuẫn thành tình bạn, đứa nhỏ con mình làm sao có thể đấu lại với nhân vật chính có hào quang nha, khẳng định đấu không lại!
Lệ Toái Toái chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy nghiêm túc: “Nhưng trái cây cũng là sinh mệnh, trái cây mẹ cũng sẽ buồn, không phải Alice ăn nó mỗi ngày sao?”
Alice bị logic thần thánh làm choáng váng, cô bé ba tuổi được nuông chiều từ nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy thế giới như vậy, môi cô run rẩy: “Cậu…cậu đang nói nhảm, trái cây không có sinh mệnh!”
Giản Thành Hi ở bên cạnh nhìn, bé gái trước mặt chính là người sẽ đối đầu với con gái mình trong tương lai. Hệ thống trước đó đã nói cho cậu biết, nhân vật chính được thế giới ý thức bảo vệ, không có bất kỳ nhân vật phản diện nào đối đầu với nhân vật chính có được kết quả tốt đẹp.
Nhưng mà hệ thống cũng nói.
Những gì chưa xảy ra có thể thay đổi.
Chỉ cần cậu khống chế tình hình, không để cho nhân vật chính và con mình xung đột, có lẽ cậu có thể cứu vãn được?!
Giản Thành Hi vừa định mở miệng khuyên giải——
Lệ Toái Toái lại giành trước một bước, hai quả bóng nhỏ đứng chung một chỗ, giọng điệu non nớt nhưng vẫn cố bảo vệ quan điểm của mình: “Con thỏ lớn lên ở trên mặt đất, trái cây cũng là trong đất mọc ra, chúng nó đều là giống nhau, cho nên cậu cũng là người xấu!”
Alice dần bị dẫn dắt theo logic lạ của bạn cùng bàn, nhưng vẫn bé cố gắng kháng cự: “Cậu nói nhảm, chuyện này khác…”
Lệ Toái Toái lại gật gật đầu nói: “Chúng ta đúng là không giống nhau.”
Alice chớp chớp mắt, mang theo chút nghi hoặc: “Thật sao?”
“Ừm nà, bởi vì Toái Toái còn chưa ăn thịt thỏ nên không được xem là người xấu.” Lệ Toái Toái đôi mắt hơi đỏ, giọng nói mềm mại mang theo sự nghiêm túc an ủi bạn cùng bàn: “Nhưng cậu mỗi ngày đều ăn trái cây, cậu đã là người xấu rồi nhaa.”
Cho dù Alice là một nhân vật chính trong tương lai, nhưng hiện tại Alice cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, chỉ số IQ rõ ràng là không đủ, đôi mắt trở nên đỏ hoe: “Vậy thì tớ nên làm gì bây giờ?”
Lệ Toái Toái thậm chí tri kỷ vỗ vỗ Alice bả vai an ủi nói: “Không sao, Toái Toái tin tưởng trái cây mẹ sẽ không trách cậu đâu!”
Alice mang theo chờ mong: “Thật sao? Tại sao?”
“Thật ngốc quá đi.” Lệ Toái Toái đôi mắt ngấn nước nhìn Alice: “Bởi vị trái cây mẹ không biết nói nhaa!”
Alice hoàn toàn tin lời nói của Lệ Toái Toái, mặt mếu máo, đôi mắt màu xanh của cô ngập nước, hít sâu một hơi cuối cùng cũng không kìm được nước mắt mà bật khóc, khóc: “Oa oa oa!!”
Giản Thành Hi: “...”
Xong phim.
Con cậu chọc nhân vật chính khóc rồi.