Những người khác trong văn phòng đều sững sờ.
Mẹ của đứa nhỏ thuộc Tộc Người Lùn nghe được lời này ngạc nhiên nhìn về Giản Thành Hi đang ngồi trên sô pha.
Giản Thành Hi ôm đứa bé ngồi xuống, đối mặt với bầu không khí bức bách như vậy, cậu cũng không hề sốt ruột hay la lối, thậm chí còn nhàn nhã dành thời gian để chỉnh lại cái nơ bươm bướm bị lộn xộn của con gái mình.
Lệ Toái Toái nhẹ giọng nói: “Ba ba, chúng ta ở chỗ này chờ vệ binh sao?”
Giản Thành Hi gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lệ Tháp —mẹ của đứa trẻ Tộc Người Lùn, nói: “Cậu gọi vệ binh làm gì? Rõ ràng chỉ cần xin lỗi là xong, sao lại làm rắc rối thêm?”
Giản Thành Hi có chút cạn lời, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Xin lỗi, ai xin lỗi?”
Lệ Tháp ăn mặc sang trọng xinh đẹp, hừ nhẹ một tiếng nói: “Cứ dựa theo quy định của trường học, trong đó nếu phạm lỗi ăn trộm đồ vật của bạn khác thì sẽ bị đánh lòng bàn tay. Con trai nhà cậu làm gì cậu còn không rõ sao? Một đứa nhỏ xấu tính như vậy làm sao tôi dám để con trai hay cháu của mình học chung với nó được. Nó nói nó không lấy cậu có tin không?”
Lệ Trầm ngồi ở trên sô pha, đứa bé ba tuổi có chút gầy gò, lặng lẽ ngồi ở đó không nói một lời.
Hoặc cũng có thể vì bé biết ngay cả khi bé nói ra cũng sẽ không ai tin cả.
Nếu những đứa trẻ khác gặp phải trường hợp như vậy nếu thấy người lớn trong nhà sẽ khóc lóc kể lể ủy khuất mà mình đang chịu.
Nhưng Lệ Trầm thì không.
Bởi vì baba không ngừng dặn dò bé ở đến trường phải hòa đồng với các bạn trong lớp, nhưng ngày đầu tiên đến trường đã xảy ra chuyện như vậy.
Có lẽ baba sẽ thất vọng về bé.
Lần trước một bạn học đã bị bé làm tức đến khóc, thế nên lần này có lẽ baba sẽ không tin bé nữa.
“Tại sao tôi không tin?” Giọng nói của Giản Thành Hi từ bên cạnh truyền đến, ánh mắt kiên định và mạnh mẽ nhìn về phía người phụ nữ: “Chúng tôi đúng là đến từ Thành Ngầm, chúng tôi nghèo thật nhưng tôi tin rằng con của mình sẽ không bao giờ lấy thứ không thuộc về mình. Tôi không tin con mình chả lẽ tin cô?”
Lệ Trầm ngạc nhiên nhìn về phía ba mình.
Giản Thành Hi vỗ vỗ tay con trai an ủi, nói: “Cho dù hôm nay chúng ta không học ở đây nữa, thì bọn họ cũng phải mang camera giám sát ra.”
Lệ Tháp không ngờ Giản Thành Hi lại dám nói như vậy, thân là một quý tộc, có giáo dưỡng, cô chế nhạo: “Giản tiên sinh, tại sao cậu lại tự lừa mình dối người như vậy? Con trai tôi nhìn thấy rõ ràng đó còn không phải là bằng chứng sao? Kỳ thật cũng không có quan trọng gì. Đó chỉ là một chiếc vòng tay thôi, không có bao nhiêu tiền mất thì thôi. Âyda, tôi quên mất nhà cậu đến từ Thành Ngầm, có lẽ con cậu chưa từng thấy qua đồ có giá trị, cũng không phải là tôi không hiểu?”
Vừa nói ánh mắt Lệ Tháp nhìn đến hai đứa nhỏ, trong lời nói không giấu được sự khinh miệt: “Hay là hai ngày nữa tôi mua thêm hai cái đem tặng cho hai đứa nhỏ nhà cậu nha. Đừng mới nhỏ tuổi đã dưỡng thành thói quen không tốt, đồ vật là nhỏ nhưng làm người thì lớn.”
(*Ý nói đồ vật thì nhỏ nhưng học làm người mới là chuyện lớn.)
Giản Thành Hi cười nói: “Cô có thể yên tâm, đồ vật đắt rẻ sang hèn không quan trọng, quan trọng chính là nhân nghĩa đạo đức. Nếu trong camera giám sát đúng là con trai tôi ăn trộm đừng nói là xin lỗi, tôi sẽ trả gấp đôi lại cho cô.”
Lệ Tháp bị khí thế của Giản Thành Hi làm cho kinh ngạc, ban đầu cho rằng đối phương chỉ là một tiện dân không kiến thức, không ngờ còn cương như vậy.
Lớp trưởng ở bên cạnh thấy cảnh này có chút lo lắng.
Nhóc len lén liếc nhìn Lệ Trầm trên ghế sô pha.
Luôn là trầm mặc ít nói Lệ Trầm an tĩnh ngồi ở chỗ kia, khi hai mắt đối diện nhau, đôi mắt đen thâm thúy đôi mắt cực kì âm trầm.
Giống như một con sói nhỏ đang ẩn nấp trong bóng tối.
Lớp trưởng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng mở miệng nói: “Thôi dì Lệ, không sao đâu, vòng tay của con đã lấy lại được rồi.”
Lệ Tháp biết đây là bậc thang, cô hừ nhẹ: “Vậy được rồi, nếu như cháu của tôi đã nói như vậy thì…”
Giản Thừa Hỉ ngắt lời cô: “Không được.”
Giản Thành Hi nắm lấy tay của Lệ Trầm và Lệ Toái Toái nhìn bọn họ, tất cả mọi người ở trong phòng này, không kể người lớn, ngay cả ánh mắt của mấy đứa nhỏ cũng đều mang theo sự khinh thường.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Rõ ràng, mọi thứ đều chưa có sáng tỏ.
Nhưng mỗi một người trong số họ dường như đã ngầm đồng ý cho rằng là Lệ Trầm sai.
Nếu hôm nay cứ như vậy thì lần sau, chuyện say này sẽ không còn đơn giản là cái vòng tay nữa.
Giản Thành Hi mở miệng nói: “Phu nhân cũng nói, đồ vật là nhỏ, làm người mới lớn, đây không phải là chuyện nhỏ, nếu là lỗi của con tôi, tôi đương nhiên sẽ giáo dục lại. Trước khi chuyển đến đây, tôi nghe nói trường này đã dạy ra rất nhiều nhân tài xuất sắc và những giáo viên giỏi nhất. Ban đầu tôi chọn trường này vì tôi nghĩ chúng sẽ nhận được một nền giáo dục tốt nhất. Nhưng xem ra đây chính là cách trường học đối xử với học sinh sao?”
Khi giáo viên nghe thấy điều này, có chút bắt đắc dĩ nói: “Giản tiên sinh, nếu ngài không muốn con mình xin lỗi thì hãy bỏ qua vấn đề này đi.”
Giản Thành Hi bất lực: “Thầy giáo, vấn đề bây giờ không phải xin lỗi hay không xin lỗi, nếu chúng tôi sai thì nhất định sẽ xin lỗi. Chuyện bây giờ tôi muốn đó là xem camera giám sát, nhưng bên trường không cho xem có phải là bởi vì…”
Đang nói —— Giản Thành Hi xoay người nhìn về phía Lệ Tháp: “Chột dạ?”
Lệ Tháp mặt đổi sắc: “Cậu nói bậy gì đó?”
Giản Thành Hi nhướng mày: “Nếu không phải bởi vì chột dạ, thế tại sao không xem?”
Lệ Tháp tức giận cười: “Có nhân chứng và vật chứng, nhưng cậu vẫn không chịu thừa nhận lỗi của mình. Người đến từ Thành Ngầm luôn mạnh miệng.”
Giản Thành Hi tức giận cười ra tiếng: “ Không dám, không dám, cho dù có video cũng đừng nhìn nếu không người ở trên Thiên Không Thành còn cứng miệng hơn.”
Lệ Tháp quả thực không dám tin tưởng nhìn Giản Thành Hi, cô là quý tộc ai nhìn thấy cô cũng phải tôn trọng: “Cậu có biết chồng tôi là ai không? Cậu cái đồ tiện dân ở Thành Ngầm mà cũng dám nói loại lời này..”
“Chồng cô là ai?”
Một giọng nam trầm thấp, mạnh mẽ ngắt lời cô.
Cửa được đẩy ra.
Mọi người nhìn lại, ánh nắng chiều chiếu xuống hành lang ngoài cửa sổ, thân hình cao lớn của Lệ Lăng Phong mang theo ánh sáng bước vào, mặc một bộ quân phục thẳng tắp, càng tăng thêm uy nghiêm và bất khả xâm phạm.
Ánh mắt Giản Thành Hi sáng lên.
Lệ Toái Toái dẫn đầu chạy tới: “Cha!”
Lệ Lăng Phong cúi xuống bế đứa trẻ lên.
Những người trong phòng đều ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, họ có thể không biết người trước mặt, nhưng họ biết huy chương trên vai đối phương, đó là một ngôi sao cấp mười chỉ dành cho các sĩ quan cấp cao.
Giản Thành Hi cũng đứng lên, nhẹ giọng nói: “Sao anh lại tới đây?”
Lệ Lăng Phong giọng nói bình tĩnh: “Gởi tin nhắn cho em nhưng em không có trả lời. Bên ngoài học sinh cũng về gần hết cho nên tôi đi vào xem thử.”
Giản Thành Hi mở quang não thấy mấy tin nhắn chưa đọc.
Giáo viên đang ngồi trước bàn đứng dậy đi tới: “Lệ...nguyên soái?”
Lệ Lăng Phong nhìn con trai đang ngồi trên ghế sô pha hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của anh không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại rất vang dội, người quanh năm ở vị trí cao đều có khí chất không giận tự uy, thật đáng sợ.
*Không giận tự uy= Bất nộ tự uy: dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm.
Lệ Tháp cũng choáng váng.
Cô đã nghe nói qua chiến tích Lệ Lăng Phong, cũng nghe nói phu nhân của đối phương là thứ phẩm ở Thành Ngầm. Cô rất hiểu rõ đàn ông, một người có địa vị như Lệ Lăng Phong sao có thể để tâm tới vợ con xuất thân thấp hèn chứ?
Vì vậy, cô không bận tâm về việc hiểu các học sinh chuyển trường.
Vừa nghe nói có rất nhiều con của các sỹ quan được thăng chức từ Thành Ngầm chuyển tới trường, trong suy nghĩ đều cảm thấy chán ghét.
Lại không nghĩ rằng lập tức liền đập vào tấm sắt.
Giản Thành Hi vừa muốn mở miệng: “Bọn họ nói……”
Lệ Tháp ngắt lời cậu, giành trước mở miệng nói: “Không có việc gì, chỉ là chút hiểu lầm của tụi nhỏ thôi.”
Trong phòng chìm vào yên tĩnh.
Giản Thành Hi có chút kinh ngạc.
Lệ Lăng Phong bế đứa trẻ nhìn Lệ Tháp, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông không chút biểu cảm, giọng nói cũng lạnh hơn mấy độ: “Ta có hỏi ngươi không?”
Lệ Tháp cứng người tại chỗ.
Giáo viên nhanh chóng đi tới, giải thích: “Là như thế này, có thể có một chút hiểu lầm giữa, chỉ là xích mích nhỏ giữ tụi trẻ thôi, chúng tôi….”
Lệ Lăng Phong không quan tâm, chỉ nhìn về phía Giản Thành Hi, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Em nói đi!”
Trong mắt Giản Thành Hi hiện lên ý cười, cậu nói: “Bọn họ chắc chắn Tiểu Trầm trộm vòng tay của bạn học, còn nói có một đứa nhỏ khác tận mắt nhìn thấy. Tôi tin rằng con mình sẽ không làm như vậy, nên yêu cầu được coi video giám sát nhưng bọn họ không chịu.”
Lệ Lăng Phong quay đầu lại nhìn về phía giáo viên: “Đem camera giám sát bật lên.”
Giáo viên do dự nhìn về phía Lệ Tháp: “Cái này…camera của trường chúng tôi được bảo mật không thể tự ý trích xuất ra nếu không có lệnh.”
Lệ Lăng Phong không có bất kỳ lời vô nghĩa nào, anh quay sang người lính ở cửa ra lệnh: “Đi tìm hiệu trưởng trường này, nói ta có chuyện muốn gặp ông ta.”
Mọi người bên trong đều kinh ngạc.
Lớp trưởng và đứa con của Tộc Người Lùn càng thêm căng thẳng, bọn họ chỉ muốn gài bẫy Lệ Trầm, nhưng không ngờ mọi chuyện lại như thế này!
Đứa nhỏ kéo tay mẹ mình.
Lệ Tháp trong lòng cũng rất hoảng loạn, cô cười cười nói: “Đây đều là chuyện của tụi con nít. Nguyên soái sao lại điều động cả quân dân như vậy? Tôi nghĩ chúng ta có thể quên chuyện đó đi.”
Lệ Lăng Phong liếc mắt nhìn cô ta, không lên tiếng.
Ánh mắt người đàn ông hướng về phía sô pha, giọng nói trầm thấp: “Lệ Trầm?”
Lệ Trầm ngẩng đầu lên.
Lệ Lăng Phong nhẹ giọng hỏi: “Con muốn sao?”
Ở phương diện giáo dục con cái, Lệ Lăng Phong gần như không can thiệp, thậm chí ngay cả chuyện này anh cũng đem quyền quyết định giao cho con trai mình.
Đứa nhỏ trên sô pha ngẩn đầu nhìn cha mình.
Lệ Lăng Phong an tĩnh chờ đợi bé lựa chọn.
Một lớn một nhỏ hai người đều không có nói chuyện, rồi lại giống như có được sự ngầm hiểu với nhau, Lệ Trầm nhìn về phía lớp trưởng, giọng điệu bình tĩnh rồi lại giống như mang theo sức ép vô hình : “Không.”
(*Ý là không bỏ qua nha)
Lớp trưởng lùi lại nửa bước, sợ hãi
Rất nhanh—— bộ phận an ninh tới.
Video giám sát của nhà trường có thể được xem trong phòng kỹ thuật, khi hiệu trưởng đến yêu cầu trích lục video giám sát vào buổi chiều thì không lấy ra được.
Hiệu trưởng nói: “Tôi nhớ rồi, hình như buổi chiều mạng lưới trường học được sửa chữa nên toàn bộ hệ thống giám sát đều tắt để nâng cấp.”
Trên thế giới luôn có những sự trùng hợp bất ngờ như vậy.
Lệ Tháp và hai đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữ hài lòng nhìn về phía hiệu trưởng.
Hiệu trưởng đi đến trước mặt Lệ Lăng Phong, nịnh nọt cười nói: “Chuyện này vốn dĩ chỉ là xích mích nhỏ giữa hai đứa nhỏ, ngài không cần lo lắng như vậy. Tôi thấy tất cả đều là hiểu lầm, buổi chiều lớp trưởng không khỏe, đột nhiên đau dạ dày cho nên mới tháo vòng tay ra đi đến phòng y tế. Chắc là do quá vội vàng quên mất nên mới mới xảy ra hiểu lầm.”
Trước khi Lệ Lăng Phong xuất hiện, tất cả mọi người đều tin rằng Lệ Trầm là một tên trộm.
Bởi vì xuất thân từ Thành Ngầm.
Nên công lý sẽ không bao giờ đến.
Nhưng sau khi Lệ Lăng Phong đến, dường như tất cả mọi người đều trở nên thân thiện hẳn ra.
Giản Thành Hi đứng bên cạnh lắng nghe, đột nhiên hỏi: “Đau dạ dày?”
Hiệu trưởng sững sờ, gật đầu: “Đúng vậy...”
Ánh mắt của Giản Thành Hi rơi vào trên người lớp trướng, đứa trẻ thuộc Tộc Người Khổng Lồ tương đối cao lớn so với các bạn cùng lúa, lên tiếng: “Dạ, con bị đau dạ dày, có chuyện gì ạ?”
Nói chung không ai nghi ngờ vấn đề này.
Giản Thành Hi đi tới, nhìn lớp trưởng, chậm rãi chỉ vào bụng cậu bé: “Đau ở đây sao?”
Đứa trẻ không phân biệt được nên gật đầu bừa bãi
Hiệu trưởng lộp độp trong lòng.
“Nơi này không phải dạ dày.” Giản Thành Hi ngẩng đầu xem lớp trưởng, dùng tay lau má cậu bé, đem vụn kẹo phủi xuống: “Lúc đau dạ dày không được ăn ngọt, ăn ngọt sẽ làm tăng thêm tình trạng tiết axit ở dạ dày. Cho nên bác sĩ thường cấm ăn ngọt trong đơn thuốc.”
Lớp trưởng có chút hoảng loạn, lui về phía sau vài bước nói: “Cháu..cháu không biết.”
Giản Thành Hi lại bình tĩnh nhìn cậu bé: “Cháu đang nói dối đúng không?”
Lớp trưởng ngày thường đã quen với sự kiêu ngạo và độc đoán ở trường mẫu giáo, ở nhà lại được cưng đến tận trời, bây giờ lần đầu gặp phải tình trạng này, liền bật khóc trong hoảng loạn: “Cháu không… cháu không có.”
Những người khác trong phòng đều nhìn sang.
Giản Thành Hi vừa định lên tiếng, nhưng hiệu trưởng đã đi tới nói: “Giản tiên sinh, lúc này hỏi đứa trẻ có bị đau dạ dày hay không cũng không có ý nghĩa gì. Vòng tay của nó đúng là bị mất, chắc chắn có hiểu lầm ở đây. Hiện tại, chúng ta cũng không coi video giám sát được, tôi thấy hay là..”
Lời nói của hiệu trưởng vẫn chưa xong.
Lệ Trầm vẫn luôn ở trên sô pha, mở miệng nói: “Con có quay lại.”
Mọi người đều nhìn về phía Lệ Trầm.
Đứa trẻ này luôn trầm mặc ít lời, khi im lặng khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của cậu bé.
Lệ Trầm bật chức năng phát lại video trên quang não của mình, khi cậu bé bật video ghi hình lên, góc quay là bên ngoài cửa sổ phòng học, vừa đúng lúc ghi lại cảnh lớp trưởng đang đặt vòng tay vào bàn của Lệ Trầm khi cậu bé rời đi.
Khi video kết thúc, trong phòng im lặng phăng phắt.
Cả giáo viên và hiệu trưởng cũng ngạc nhiên nhìn lớp trưởng, cho đến bây giờ, tất cả mọi người đều không thể tin rằng một đứa trẻ ở Thiên Không Thành đặt bẫy hại bạn học khác.
Lớp trưởng cũng sững sờ, nhóc lùi lại nửa bước, có chút sợ hãi không nói gì: “Cậu, lúc đó không phải đã đi rồi sao?”
Lệ Trầm nói: “Tớ không đi.”
Lớp trưởng ngày thường lại hung hãn nhưng cũng chỉ là đứa con nít ba tuổi, hốc mắt đỏ bừng: “ Vậy sao lúc đó cậu không lên tiếng?”
Lệ Trầm nhẹ giọng nói: “Tớ muốn nhìn xem hai người các cậu muốn chơi trò gì?”
Chủng tộc Khổng lồ luôn có đầu óc đơn giản, lớp trưởng cảm thấy mình bị lừa, nhóc chỉ vào Lệ Trầm run run, nửa ngày sau mới nói: “Cậu…cậu thật xấu xa!”
Đôi mắt đen láy bình tình của Lệ Trầm nhàn nhạc nhìn cậu ta, phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”
Lớp trưởng: “……”
Nước mắt rơi như mưa.
Gào khóc! Huhu!
Tiếng khóc của đứa trẻ truyền khắp phòng, đứa trẻ tộc Người Lùn cũng biết mình gặp rắc rối, nhóc liếc nhìn mẹ mình, lau nước mắt.
Lệ Tháp vội vàng ôm con trai mình: “Ai u, ai u sao con lại khóc? Không sao đâu! không sao đâu.”
Cô đau lòng con mình, không nhịn được, trừng mắt nhìn Lệ Trầm: “Đứa nhỏ này thật là! Đã nhìn thấy sao không nói sớm, cố ý nhịn tới bây giờ, đây không phải là cố ý sao?”
Giản Thành Hi vừa định nói chuyện.
Lệ Toái Toái trong ngực Lệ Lăng Phong mở miệng nói: “Dì à, dì cũng ngốc quá đi!”
Lệ Tháp thắc mắc: “Sao mà ngốc?”
“Nếu là nói ra.” Lệ Toái Toái khuôn mặt tỏ vẻ hiểu biết: “Vậy thì bọn họ không thể hãm hại anh trai được rồi.”
Lệ Tháp nghẹn lời, ngượng ngùng cười cười: “Con nít hay nói bậy thật.”
Giọng Lệ Toái Toái giòn tan: “Còn dì thì làm bừa nha!.”
Lệ Tháp: “……”
Đứa nhỏ nhà này thật hết nói nỗi mà!
Nhìn thấy tình huống này, hiệu trưởng cảm thấy có gì đó không ổn, liền cười nịnh nọt với Lệ Lăng Phong: “Nguyên soái, ngài xem đây đều là trò đùa của con nít, nếu không…”
Lệ Lăng Phong nhìn ông ta, ánh mắt lạnh như đao, khiến ông ta vô thức ngậm miệng lại.
Có rất nhiều tiếng khóc trong văn phòng.
Ai cũng sẽ thấy mềm lòng khi thấy đứa nhỏ khóc như thế này.
Lệ Lăng Phong lạnh giọng mở miệng nói: “Dựa theo nội quy trường học xử lý.”
Hiệu trưởng sửng sốt.
Giản Thành Hi hỏi thầy giáo: “Chuyện này dựa theo nội quy xử lí như thế nào?”
Giáo viên nhìn nguyên soái lại nhìn binh lính bên ngoài nào dám giấu giếm: “Ở trường của chúng tôi, trộm đồ căn bản không xảy ra, nhưng nội quy trường học quy định nếu ăn trộm thứ gì đó thì phải đánh lòng bàn tay, nếu nói dối thì là...” ( truyện trên app T𝕪T )
Giản Thành Hi: “Là cái gì?”
Giáo viên hạ quyết tâm: “Phải đánh mông.”
Giản Thành Hi mở to hai mắt nhìn.
Bên kia lớp trưởng nghe được lời này sau khóc to hơn, đó giờ nhóc chưa từng bị đánh, khi nhìn về Lệ Trầm đang ngồi trên sô pha, ánh mắt của hai người chạm nhau, trong nháy mắt nhóc cảm thấy sự ác ý không hề che giấu trong đôi mắt bình tĩnh đó, điều đó khiến nhóc hoảng sợ.
Thật giống như.
Lệ Trầm ẩn nhẫn đến bây giờ chỉ vì khoảnh khắc này.
Lớp trưởng thật sự sợ hãi, khóc thảm thiết: “Đừng đánh con. Đừng đánh con. Đó là ý của Lâm Kỳ, con không cố ý!”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đứa trẻ tộc Người Lùn ngạc nhiên nhìn lớp trưởng: “Cậu đừng nói bậy!”
“Là thật!” nước mắt tèm nhem trên mặt cậu nhóc: “Do Lâm Kỳ nói Lệ Trầm là người đến từ Thành Ngầm, chỉ cần đổ lỗi cho cậu ta thì sẽ không có ai tin cả, là Lâm Kỳ bảo con làm.”
Lệ Tháp hoàn toàn luống cuống: “Mi, mi đứng nói lung tung!”
Lớp trưởng mếu máo kêu lên: “Con không nói bậy, lời con nói đều là sự thật.”
Lâm Kỳ tức giận, vừa tức giận vừa sợ hãi, sau lưng đột nhiên cảm thấy phát lạnh.
Lệ Lăng Phong ánh mắt lạnh lẽo, ra lệnh cho Hiệu trưởng: “Vậy cùng nhau chịu phạt đi.”
Hiệu trưởng khổ mà không nói nên lời, ông lắp bắp do dự nửa ngày, lúc này mới mở miệng nói: “Nguyên soái, này không phải tôi không muốn, chỉ là…… cha của Lâm Kỳ là……”
Lệ Lăng Phong: “Là ai?”
Hiệu trưởng chết không sờn nói: “ Là ngài Phất Khắc Tư!”
Giản Thành Hi ở phía sau nghe cũng có chút kinh ngạc, không phải oan gia không đúng, buổi chiều vợ của Phất Khắc Tư mới lại đây nghĩ cách đút lót, lại không nghĩ rằng này sẽ buổi tối lại gặp được vợ cả và con trai của hắn.
Lệ Lăng Phong sau khi nghe xong nâng lên mắt nhìn Hiệu trưởng: “Cho nên?”
Hiệu trưởng trong lòng sốt ruột đến thượng hoả, ông do dự một chút rồi lại gần nói nhỏ với Lệ Lăng Phong: “Nguyên soái, tôi xem vẫn là thôi đi, Phất Khắc Tư quyền thế ngập trời, nếu như đánh con của ngài ấy hẳn là không được tốt lắm, đến lúc đó cái ghế hiệu trưởng này của tôi cũng không thể ngồi nữa, tôi cũng không dễ dàng sống ở đây……”
Lệ Lăng Phong như là nghe câu nói đùa nào đó, thân hình cao lớn của người đàn ông đứng trong phòng, anh cúi đầu nhìn Hiệu trưởng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy, lạnh giọng hỏi: “Thế là bây giờ ông muốn chết phải không?”
Hiệu trưởng cả người cứng đờ.
Ông ngước lên và bắt gặp một đôi mắt lạnh như băng.
Trong nháy mắt, ông thậm chí cảm thấy Lệ Lăng Phong không có ở nói giỡn, người này chính là người đã xử tử Ike trước mười vạn tướng sĩ.
“Theo nội quy trường học xử lý!” Hiệu trưởng quay đầu lại nhìn về phía thầy giáo, thở dốc: “Hai trò đều phải đánh mười roi, để người máy đánh xong rồi phê bình trước toàn trường.”
Giáo viên sững sờ, nhanh chóng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi thành lập trường, nội quy nhà trường được thực hiện.
Lâm Kỳ và lớp trưởng sững sờ, hai đửa trẻ sợ đến mức ngừng rơi nước mắt vốn dĩ chỉ muốn chỉnh Lệ Trầm một chút không ngờ lại bị đánh.
Lệ Tháp thật sự nhịn không được, đứng dậy nói: “Nguyên soái, chuyện đùa giỡn giữa mấy đứa nhỏ có cần nhất thiết phải làm tới mức này sao?”
Lệ Lăng Phong còn chưa lên tiếng.
Giản Thừa Hỉ từ phía sau đi tới nói: “Phu nhân, lời của cô tôi chưa hiểu lắm. Vừa rồi tôi mới tới, không phải cô nói đồ vật là nhỏ làm người mới là chuyện lớn sao, còn muốn nói dựa theo quy định của trường học xử lí.”
Lệ Tháp nghẹn lời: “Tôi…”
Cô nào biết mình tự vả đâu.
Giản Thành Hi cười cười: “Sao giờ lại nói đây là chuyện hai đứa nhỏ chơi đùa?”
Lệ Tháp bực bội nói: “Cậu... cậu... Cậu kiêu ngạo cái gì, không phải ỷ mình có chồng lợi hại sao? Cậu cứ chờ xem, ngày lành của cậu sẽ nhanh kết thúc. Tôi ngửa mắt chờ ngày nguyên soái nhà cậu lấy vợ hai. Lúc đó xem xem một người từ Thành Ngầm quê mùa có thể được cao hứng bao lâu!”
Giản Thành Hi chỉ là bình tĩnh nhìn cô: “Tôi đến từ Thành Ngầm thì sao? Còn cô là xuất thân cao quý.”
Lệ Tháp vừa muốn kiêu ngạo một chút.
Giản Thành Hi nhướng mày, cười khẽ một tiếng: “Thế nhưng mà chồng cô không độc sủng mình cô mà còn cưới thêm người khác?”
Đột nhiên bị sát muối vào vết thương Lệ Tháp: “……”
A a a a a!
Rất tức giận! ! !
***
Ngày hôm sau, tại cung điện của hoàng gia.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Bệ hạ giữ lại Lệ Lăng Phong.
Lệ Lăng Phong nhìn về phía hoàng đế: “Bệ hạ có chuyện gì sao?”
Hoàng đế có chút lo lắng đi tới: “Lệ nguyên soái, gần đây trẫm nghe nói trong nhà Phất Khắc Tư xảy ra chuyện, nguyên nhân là bởi vì con nhà hai ngươi xảy ra mâu thuẫn ở trường?”
Lệ Lăng Phong mặt vô biểu tình nói: “Bệ hạ đối với chuyện con nhỏ của thần rất quan tâm?”
Hoàng đế cười một chút: “Đó thì không phải.”
Lệ Lăng Phong nhìn hắn.
Bệ hạ do dự một lát rồi cuối cùng lên tiếng, hắn mặc một chiếc áo choàng trắng thánh thiện, đứng hoa viên, nói: “Lệ nguyên soái, thật ra ta chỉ nghĩ rằng một anh hùng như khanh, con cái vẫn hơi ít, trẫm cũng nhìn thấy hai đứa con nhà khanh, chúng quả thật rất dễ thương nhưng mà tụi nó, một đứa là bán Tinh linh, đứa thì còn bị tật, trẫm thấy nên thêm…”
Lệ Lăng Phong nói: “Đây là việc nhà của thần.”
Hoàng đế nghẹn lời.
Hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lệ Lăng Phong, mặc dù hắn là hoàng đế nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ khiếp sợ khin nhìn thấy vị Diêm vương sống này.
Tất cả quyền lực trong quân đội đều nằm trong tay Lệ Lăng Phong, khi Ike chết, hắn vẫn chưa dùng được người.
Những binh lính trở về từ Hắc động lại tuyệt đối trung thành với Lệ Lăng Phong.
Chưa nói quân phù trong tay, bây giờ cho dù không có quân phù chỉ cần Lệ Lăng Phong lên tiếng thì toàn bộ binh lính cũng đi theo.
Hoàng đế trong lòng cân nhắc, thử nói: “Trẫm chỉ cho rằng vấn đề nuôi dưỡng trẻ con cũng rất quan trọng. Trước kia trong Thành Ngầm không có điều kiện, nhưng bây giờ thì khác, nên đưa mọi thứ tốt nhất đến cho tụi nhỏ không bằng khanh đem hai đứa nhỏ đến bên cạnh công chúa để nàng chăm sóc, từ nhỏ nàng đã học thơ ca và sách, cũng hiểu pháp thuật, đến lúc đó…”
Lệ Lăng Phong ngắt lời hắn: “Đa tạ ý tốt của Bệ hạ, con thần có ba ruột không cần những người khác nuôi nấng.”
Hoàng đế chưa từ bỏ ý định: “Nhưng là phu nhân của khanh, trẫm nghe nói cậu ta xuất thần bần hàn, lúc sống ở Thành Ngầm cũng không có yêu thương hai đứa nhỏ không phải sao?”
Lệ Lăng Phong trầm mặc một lát.
Kiếp trước thật là như vậy, khi đó anh không biết nhìn người, còn vẫn chưa nhìn thấu thủ đoạn của hoàng đế.
Hai đứa nhỏ không có người chiếu cố, công chúa lại thường xuyên thăm, dần dần tạo cho tụi nhỏ cơ hội tự bức hại mình, nhưng mà ở đời này thì khác, anh tuyệt đối sẽ không làm bi kịch tái diễn.
Lệ Lăng Phong nói: “Điều kiện trong Thành Ngầm rất khó khăn, nuôi hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, huống hồ……”
Hoàng đế nghi hoặc nhìn đối phương.
Giọng nói của Lệ Lăng Phong trầm thấp và mạnh mẽ: “Bây giờ em ấy rất tốt.”
Gió thổi qua, mang mùi thơm của hoa cỏ đồng thời cũng thổi bay áo choàng của nguyên soái hương thơm của hoa cỏ, đồng thời cũng thổi bay áo choàng của Lệ Lăng Phong, trong chốc lát, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông có chút dịu dàng.
Hoàng đế bất lực nói: “Vậy là tốt rồi.”
Lệ Lăng Phong gật gật đầu: “Nếu không có việc gì nữa, thần cáo lui.”
Lần này Hoàng đế không cản đối phương nữa.
Lệ Lăng Phong chân trước mới vừa đi, công chúa liền từ sau điện đi ra.
Công chúa ăn mặc lộng lẫy tức giận nhìn Hoàng thượng: “Hoàng huynh, nguyên soái còn chưa đồng ý sao?”
Hoàng đế lắc đầu: “Vốn dĩ ta đã nghĩ đến việc gả ngươi cho hắn, Lệ Lăng Phong là người lòng dạ khó lường, có ngươi ở bên cạnh, chúng ta có thể nắm lấy nhược điểm của hắn, nhưng bây giờ không có cơ hội nào cả.”
Công chúa có chút bực bội: “Sao anh ấy không đồng ý?” Chẳng lẽ là do thích người lão bà xuất thân bần hàn kia?”
Hoàng đế nhìn em gái lá ngọc cành vàng của mình, nói: “Ngươi có biết tại sao một thú nhân mạnh như Lệ Lăng Phong lại bị gia đình trục xuất xuống Thành Ngầm khi còn nhỏ xíu không?”
Công chúa do dự: “Không biết, tại sao vậy?”
Hoàng đế đáp: “Đó là bởi vì hắn là một con thú nhân có tinh thần lực cao cấp S+, cực kì dễ bạo tẩu, theo lý mà nói một người như hắn không thể sống tới bây giờ.”
Công chúa hỏi: “Vậy tại sao...”
Hoàng đế trầm giọng nói: “Bởi vì hắn trời sinh cảm xúc rất thấp, gần như không có thất tình lục dục, cho nên tinh thần lực của hắn mới chưa bạo tẩu.”
Công chúa ngạc nhiên.
Thật sự có người có thể đoạn tuyệt thất tình lục dục sao?
*Thất tình lục dục là 1 khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người như vui, buồn, giận, hờn…. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.
Hoàng đế nói: “Một người như hắn ta sẽ không có bất kỳ sự chân thành nào đối với ai, chứ đừng nói đến tình yêu dành cho vợ con mình, nhiều nhất cũng chỉ là trách nhiệm.”
Công chúa thở dài nói: “Hoàng huynh nói thật đơn giản, nhưng Hoàng huyunh cũng thấy cái người Lệ Lăng Phong đó, dầu muối không ăn, trong mắt căn bản là không có ta!”
Hoàng đế nhìn em gái của mình một lúc.
Công chúa không hiểu sao lại có chút lúng túng.
Hoàng đế khẽ nhíu mày: “Nếu hắn không có hứng thú với ngươi, không cho ngươi cơ hội, chẳng lẽ chính ngươi không biết tự mình tạo ra cơ hội sao?”
Công chúa sững sờ, nàng nhìn sắc mặt của Bệ hạ, sững sờ một lúc mới phản ứng lại: “Hoàng huynh, ý của huynh là...”
Hoàng đế đi tới, nắm lấy tay em gái, đặt một gói nhỏ vào trong tay nàng, thì thầm: “ Thật ra, ta đã nhìn ra, ngươi thích hắn chứ gì?” Mấy ngày nữa sẽ là ngày là thị sát quân bộ, đến lúc đó ngươi liền thay ta đi vấn an các tướng sĩ, nhớ rõ, ăn mặc thật đẹp.”
Công chúa tay có chút run rẩy, nhưng cuối cùng cũng cất thứ đó đi.
***
Buổi tối,
Sau khi lo cho hai đứa nhỏ ngủ xong, cậu gọi cho Lệ Lăng Phong.
Lệ Lăng Phong nói: “Quân bộ bên này có một số việc không đi được nên sẽ không về nhà.”
Giản Thành Hi đi đến ngoài cửa phòng đóng cửa lại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy anh khi nào trở về?”
Lệ Lăng Phong trả lời: “Không biết nữa.”
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Không cần chờ tôi, em cứ đi ngủ trước đi!”
Giản Thành Hi mím môi, kể từ chuyện hai đêm trước, cậu vẫn luôn muốn nói chuyện vui vẻ với Lệ Lăng Phong, nhưng người đàn ông này hình như rất bận rộn, cậu vẫn không có cơ hội.
Lệ Lăng Phong nói: “Còn có việc sao?”
Giản Thành Hi lên tiếng: “Anh…”
Lệ Lăng Phong một bên phê duyệt các đơn xin huấn luyện tác chiến của các đơn vị, vừa hỏi: “Sao thế?”
Giản Thành Hi nghĩ nghĩ vẫn là không muốn quấy rầy đối phương làm việc, cuối cùng nói: “Không có gì, tướng quân vẫn là làm việc đi, trong nhà không cần ngươi lo lắng.”
Lệ Lăng Phong hơi hơi nhíu nhíu mày, cuộc gọi đã kết thúc.
Phó tướng ôm theo một cái hộp từ bên ngoài vào: “ Nguyên soái, đây là báo cáo sử dụng cơ giáp gần đây, ngài xem có gì cần sửa chửa không?”
Lệ Lăng Phong gật đầu.
Lúc ở hang ổ Trùng tộc, có rất nhiều cơ giáp được Lệ Lăng Phong cải tiến.
Anh xem lướt qua rồi giao cho phó tướng.
Phó tướng cười cười nói: “Vẫn là ngài lợi hại, bên kia người ta vẫn còn chưa cải tiến được điểm này, mà ngài đã làm xong. Tôi nghĩ trên đời này không có gì có thể làm khó được ngài.”
Lệ Lăng Phong đặt bút xuống, không nói chuyện.
Phó tướng lên tiếng: “Vậy tôi đi trước!”
Giọng nói của Lệ Lăng Phong đặc biệt rõ ràng trong phòng: “Đợi đã.”
Phó tướng nghi hoặc quay đầu lại: “Nguyên soái, ngài còn có việc?”
Khuôn mặt của Lệ Lăng Phong rất nghiêm túc, biểu cảm như vậy thường xuất hiện khi đối phương suy nghĩ về những việc quan trọng.
Phó tướng có chút thấp thỏm bất an, chẳng lẽ là trong quân bộ xuất hiện vấn đề ?
Lệ Lăng Phong mày hơi hơi nhăn lại, người đàn ông trầm tư một lát, rồi mới bắt đầu nói: “Gần đây, Giản Thành Hi cứ ấp a ấp úng, như là có tâm sự, nhưng khi hỏi em ấy thì lại bảo không có việc gì?”
Phó tướng thử nói: “Có phải là đang buồn bực chuyện gì đó?”
Lệ Lăng Phong: “Vợ cậu có tình huống này không?”
Đây cũng là lần đầu tiên.
Lệ Lăng Phong là vị tướng bất khả chiến bài trên chiến trường, nhưng ở mặt tình cảm thì lại là một tờ giấy trắng tinh. Gần đây anh có thể cảm nhận được Giản Thành Hi có chuyện muốn nói nhưng mỗi lần anh hỏi đến thì em ấy đều qua loa lấy lệ bỏ qua chủ đề này.
Chẳng lẽ……
Do mấy ngày trước bị mình dọa ?
Vì vậy, nhớ tới tình nhân ở Thành Ngầm và muốn chạy trốn.
Phó tướng thấy hứng thú, đi tới nói: “Là vì gần đây nguyên soái thường xuyên tăng ca, không về nên phu nhân có chút không vui?”
Giọng nói của Lệ Lăng Phong trầm thấp và mạnh mẽ, mang theo sự kiên quyết: “Không phải!”
Phó tướng sững sờ.
Lệ Lăng Phong không muốn nói nhảm, chỉ hỏi: “Khi có mâu thuẫn với vợ, cậu thường giải quyết như thế nào.?”
Phó tướng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thẳng ra, cãi nhau thì cũng không hẳn. Nếu cô ấy giận thì tôi thường mua mấy món cô ấy thích làm quà dỗ dành. Nếu cách này không được thì cứ hôn cô ấy, chặn miệng lại thì sẽ không cãi được nữa. Vợ chồng không phải là đầu giường cãi cuối giường làm hòa sao?”
Lệ Lăng Phong nghiêm túc lắng nghe.
Phó tướng có chút ái muội mở miệng nói: “Nếu nguyên soái có mâu thuẫn gì với phu nhân, thì có thể cuối gường làm hòa.”
Lệ Lặng Phong sắc mặt vô cảm, trong đôi mắt đen không có chút cảm xúc nào, nhưng trong đầu anh lại tưởng tượng ra hình ảnh cậu vợ nhỏ bé của mình đang nằm trên giường với đôi mắt ngấn lệ.
Thân hình mỏng manh so với trước đây còn gây hơn rất nhiều.
Liệu có thể chịu nổi sao?
***
Tối muộn, cửa cổng mở ra, trong sân yên tĩnh.
Lệ Lăng Phong từ chiến hạm đi xuống, toàn bộ tòa nhà sớm đã yên tĩnh trong bóng đêm.
Anh đẩy cửa ra chuẩn bị đi vào, vốn tưởng rằng phòng khách hẳn không có người, nhưng không ngờ trên sô pha lại có một thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn.
Bước chân của Lệ Lăng Phong khựng lại.
Giản Thành Hi mơ mơ màng màng nghe được động tĩnh, xoa xoa đôi mắt ngồi dậy: “Tướng quân?”
Lệ Lăng Phong đi tới: “Sao em còn chưa ngủ?”
Giản Thành Hi đáp: “Tôi nghĩ buổi tối tướng quân trở về có thể là chưa ăn gì, cho nên tôi làm một chút đồ ăn để dành cho anh. Nếu anh về đói thì có thể ăn, làm xong tự nhiên hơi buồn ngủ nên ngủ quên mất.”
Ánh sáng vàng ấm áp của phòng khách chiếu vào người cậu.
Lệ Lăng Phong nhìn người trước mặt, giống như muốn khắc sâu dáng vẻ của người nọ vào mắt, anh và Giản Thành Hi cũng từng có khoảng thời gian vui vẻ trong quá khứ.
Lúc họ vừa mới kết hôn.
Có đôi khi anh mới vừa kết thúc nhiệm vụ săn tiền thưởng trở về, một thân đẫm máu còn chưa được rửa sạch. Lúc đó anh không muốn quấy nhiễu em ấy nhưng mà cậu vợ nhỏ của anh luôn cuôn tròn nằm trên ghế sopha dưới lầu cho anh trở về.
Cho mãi đến khi—— em ấy mang thai và sinh con. Mọi thứ đều thay đổi.
Lệ Lăng Phong vốn tưởng rằng đời này mình sẽ không nghĩ đến quá khứ nữa, nhưng không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, anh còn có thể nhìn thấy người nằm trên ghế chờ mình trở về.
Chẳng lẽ……
Thật là ông trời rủ lòng thương, Giản Thành Hi thật sự thay đổi sao?
Giản Thành Hi lẩm bẩm đứng dậy: “Anh đói bụng không? Tôi đi hâm bánh lại cho anh, hôm nay anh bận lắm à? Tôi còn đặc biệt làm thêm cho anh vài phần bánh thịt nữa.”
Lệ Lăng Phong nắm tay cậu lại.
Giản Thành Hi ngạc nhiên quay lại nhìn đối phương.
Đôi mắt đen và sâu của người đàn ông dưới ánh đèn mờ càng trở nên thâm thúy, mang theo cảm xúc mà chính bản thân anh cũng không hiểu được.
Lệ Lăng Phong lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong không gian đưa cho cậu.
Giản Thành Hi hỏi: “Đây là cái gì?”
Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Mở nó ra xem đi!”
Sau khi mở ra, Giản Thành Hi ngạc nhiên nhìn anh: “Hoa?”
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được hoa từ người chồng mà cậu cảm thấy hơi sợ.
Giản Thành Hi rất vui vẻ, hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Lệ Lăng Phong đáp: “Trong cung.”
Giản Thành Hi tươi cười nháy mắt biến mất, trên tinh cầu này chỗ nào còn có thể có bông hoa đẹp như vậy ngoài hoa viên của công chúa, anh ấy dám mang đồ của người khác về đưa cho mình?
Lệ Lăng Phong nhìn về phía cậu, thấp giọng nói: “Thích sao?”
Giản Thành Hi đem hộp để tới một bên, khẽ gật đầu: “Cũng được.”
Lệ Lăng Phong có chút khó hiểu, trong đợt càn quét lần này quân bộ thu giữ được một phi thường chứa vật tư nhập lậu, trong lô này có hoa anh đã đặc biệt nhờ phó tưởng giữ lại, cứ nghĩ cậu vợ nhỏ của mình sẽ thích nhưng không ngờ.
Anh nhớ rõ những loại hoa mà em ấy thích.
Trước kia mỗi lần nhìn thấy hoa em ấy thường cười rất vui vẻ.
Hiện em ấy không còn thích chúng nữa….
Hay là không thích người tặng hoa?
Ánh mắt Lệ Lăng Phong tối sầm lại, đứng lên: “Nếu không thích thì vứt đi!”
Giản Thành Hi ngạc nhiên nhìn anh, từ góc độ của cậu chỉ thấy sắc mặt Lệ Lăng Phong ảm đạm, thấy quai hàm lạnh lẽo của đối phương, giọng nói không chút gợn sóng: “Tôi đi tắm.”
Giản Thành Hi nói: “Anh không ăn sao?”
Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “ Đã uống dịch dinh dưỡng rồi.”
Giản Thành Hi nhìn bóng dáng anh rời đi trong lòng có chút bất an.
Ngay từ đâu đúng là cậu rất sợ nhưng sinh mệnh của cậu đã cột chặt với Lệ Lăng Phong, nếu anh ấy có thể cùng cậu và các con mỗi ngày sống vui vẻ thì cũng không tệ.
Sau này trải qua một số chuyện, cậu cảm thấy Lệ Lăng Phong cũng không có đáng sợ như vậy.
Khi cậu đang cố gắng hòa hợp và chấp nhận anh ấy, thì đối phương lại bắt đầu xa lánh cậu.
Giờ thì hay rồi, anh ấy còn mang hoa của công chúa trở về, có nghĩa là anh ấy cũng có tình cảm với công chúa và chuẩn bị lấy thêm vợ hai, đây chính là đang thử thăm dò thái độ của cậu chứ gì…
Nhưng mà công chúa so với cậu điều kiện tốt hơn, gia thế hiển hách, tâm anh ấy động cũng là bình thường.
Thế cậu và các con phải làm sao bây giờ?
Muốn ly hôn sao?
Đến lúc đó cậu và các con sống ở đâu?
Kia…… Lệ Lăng Phong sẽ cho đưa phí nuôi nấng cho cậu không?
Giản Thành Hi tâm phiền ý loạn, đầu óc hỗn lộn, mở quang não lên tinh võng vào Bách Khoa toàn thư tra cứu luật ly hôn ở tinh tế.
Cậu đang lướt lướt tìm thì có tiếng bước chân ở sau.
Giản Thành Hi lập tức liền chuẩn bị đóng lại tinh võng, nhưng mà lại bởi vì quá sốt ruột, tay chọt nhầm, trang đang đọc chưa kịp đóng lại.
Lúc vào Lệ Lăng Phong nhìn thấy trang web cậu đang đọc có một câu hỏi trên mục tìm kiếm:
Lệ Lăng Phong tiến vào thời điểm, liền nhìn đến hắn trang web tin tức bưng lên, tạo đại đại bách khoa vấn đề: 【Sau khi ly hôn chồng ai được quyền nuôi nấng con cái?】
“......”
Căn phòng im lặng.
Lệ Lăng Phong sắc mặt lạnh băng, ánh mắt tối sầm nhìn Giản Thành Hi: “Em muốn ly hôn?”
Giản Thành Hi vội vàng xua tay nói: “Không, không, tôi chỉ tùy tiện xem qua thôi.”
Lệ Lăng Phong không phải kẻ ngốc: “Vậy em vào bách khoa toàn thư làm gì?”
“Tôi...” Giản Thành Hi cảm thấy mình cũng quá xui xẻo, vội vàng nói: “Tôi, tôi...”
Trước khi cậu kịp phản ứng, cả người đã bị nhấc lên không trung, khi phản ứng lại thì ngã xuống giường, cả người bị bắn lên, còn chưa kịp giãy giụa, đã bị khóa dưới một đôi tay mạnh mẽ.
Ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp một đôi mắt nguy hiểm như sói.
Lệ Lăng Phong thân thể cường tráng, tư thế chiếm hữu cực đoan khóa chặt người trước mặt, anh nắm lấy cánh tay mảnh khánh của Giản Thành Hi, giọng nói trầm thấp nguy hiểm: “Lần này lại là ai?”
Giản Thành Hi không hiểu gì cả. Cánh tay cậu bị đối phương kiềm chế mạnh khiến cậu đau đến bật ra nước mắt: “Anh buông tay ra trước đã…”
Khóe miệng Lệ Lăng Phong hiện lên một tia cười lạnh, dùng mấy đầu ngón tay thô ráp nâng cằm Giản Thành Hi lên buộc em ấy phải nhìn mình: “Em chán ghét tôi như vậy sao?”
Hắc ám trong lòng cuồn cuộn như thủy triều.
Mình thương em ấy như vậy, đem tất cả điều tốt nhất đều cho em ấy.
Nhưng em ấy thì sao?
Hết lần này đến lần khác em ấy đều muốn bỏ chạy.
Làm sao em ấy dám...
Làm sao em ấy dám...
Cơn thịnh nộ không thể kiềm chế nổi lên trong lòng cho đến khi một giọng nói truyền đến tai: “Tôi không ghét anh! Chỉ là anh giữ tay mạnh quá khiến tôi đau thôi”.
Lệ Lăng Phong sửng sốt.
Giản Thừa Hỉ giãy dụa thoát ra, ngồi dậy, tức giận nói: “Ai nói tôi muốn ly hôn? Không phải vì anh muốn lấy vợ lẽ sao?”
Nói ra cậu tự nhiên cảm thấy ủy khuất.
Muốn nhịn một chút nhưng nước mắt lại lăn xuống, cậu trừng mắt nhìn Lệ Lăng Phong: “Tôi nói không ghét, mà sao anh dùng sức mạnh vậy không thể nhẹ nhàng một chút à?”
“......”
Lý trí dần dần trở lại.
Lệ Lăng Phong im lặng một lát, thấp giọng nói: “Ai bảo tôi sẽ lấy thêm vợ lẽ?”
Giản Thành Hi mở miệng nói: “Vậy anh còn mang hoa của công chúa về?”
Lệ Lăng Phong: “Đó là tôi tịch thu từ trên phi thuyền buôn lậu vật tư.”
Giản Thành Hi sửng sốt, cậu thật không nghĩ tới chuyện là như vậy nhưng mà vẫn không nhịn được hỏi: “Kia, thế về sau anh sẽ cưới thêm người nữa sao?”
Đây là vấn đề mà cậu quan tâm nhất.
Cái này liên quan đến cậu có thể nuôi con sau khi ly hôn được không.
Lệ Lăng Phong nâng lên mí mắt liếc nhìn cậu: “Tôi tại sao phải cưới thêm người khác?”
Trong lòng Giản Thành Hi vẫn còn chút mong đợi và vui mừng, ánh mắt sáng ngời nhìn đối phương, còn chưa kịp vui vẻ, cậu đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: “Đề phòng em hồng hạnh xuất tượng còn chưa đủ sao?”
“......”
Huhu! Không dám nữa mà.