Đôi mắt Giản Thành Hi mở to nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi.

Hệ thống nói: 【Chúc mừng kí chủ, quan hệ giữa cậu và nhân vật chính cuối cùng cũng có tiến triển!】

Tay cầm vá của Giản Thành Hi run lên: “Mi đang nói nhảm cái gì đó?”

Hệ thống bày ra bộ dạng ‘tôi hiểu mà’: 【Hai người bây giờ trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng lại không có đời sống vợ chồng thực thụ, danh thì chính mà ngôn không thuận. Dù sao thì, không phải cậu cũng thích anh ấy sao?】

Giản Thành Hi mặt đỏ như muốn bốc cháy: “Ta không có!”

Hệ thống chậc lưỡi: 【Cậu có!】

Giản Thành Hi ho nhẹ: “Được rồi, chỉ một chút thôi…”

Hệ thống khen ngợi sự thành thật của kí chủ nhà mình.

Giản Thành Hi tự thừa nhận rằng thật ra cậu rất thích vẻ ngoài của Lệ Lăng Phong. Mắt cậu cũng không bị mù, bên cạnh có người đàn ông đẹp trai như vậy sao mà không động lòng cho được hơn nữa người đó còn nằm chung chăn gối.

Thế nhưng cậu cũng rất sợ Lệ Lăng Phong.

Người đàn ông này quá nguy hiểm, lại tàn nhẫn, đây có lẽ chính cảm giác ‘gần vua như gần cọp’ mà mọi người hay nói.

Lệ Lăng Phong quá ưu tú.

Còn cậu chỉ là một người bình thường tiếc mạng mà thôi...

Hệ thống nhắc nhở cậu: 【Sôi rồi kìa.】

Giản Thành Hi lập tức hoàn hồn lại, tiếp tục xử lý rau dại.

Vị đắng của rau dại đã được loại bỏ khi luộc trong nồi, Giản Thành Hi đem thịt tới, đây là thịt ma thú mà Lệ Lăng Phong mang về hai ngày trước, trông giống như thịt lợn rừng.

Giản Thành Hi rã đông thịt và đun sôi trong nước để loại bỏ mùi tanh.

“Nếu có rượu để nấu ăn thì tốt quá.” Giản Thành Hi thở dài: “Đáng tiếc ở đây không có.”

Hệ thống lại hiện hồn: 【Kí chủ, cậu có thể mở khóa đồ vật trong cửa hàng của ta. Trong đó có rất nhiều thứ.】

Giản Thành Hi ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện này à, sao mi không nói sớm?”

Hệ thống trả lời: 【Cậu có hỏi đâu mà nói!!】

Giản Thành Hi: “...”

Sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ làm thịt cái hệ thống này.

Hệ thống hình như cảm nhận được sát ý, lập tức nói: 【Chủ yếu là bởi vì cậu còn chưa đủ để mở ra cửa hàng.】

Giản Thành Hi hỏi nó: “Làm sao để mở ?”

Hệ thống trả lời: 【Chỉ số sinh tồn tăng lên 30% mới có thể mở khóa được cửa hàng.】

Giản Thành Hi suýt chút nữa quên mất: “Chỉ số sinh tồn hiện tại của ta là bao nhiêu?”

​Hệ thống kiểm tra và trả lời:【Hiện tại là 25%, vẫn còn thiếu một xíu.】

Giản Thành Hi vẫn không hiểu chỉ số sinh tồn này được xác định như thế nào, nhưng chắc chắn nó có liên quan đến nhân vật chính, cũng chính là chồng cậu. Có vẻ như sự an toàn của cậu có mối liên hệ chặt chẽ với anh ấy.

Thịt trong nồi chín rồi.

Cậu lấy thịt ra, xắt thành từng miếng nhỏ. Đầu tiên dùng một miếng thịt để thắng mỡ, sau đó trộn rau dại đã chần cùng với thịt rồi ép thành hình bánh.

Khi dầu trong nồi tới nhiệt độ thích hợp thì cho từ từ bánh vào.

Làm bánh cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, không được làm quá lâu hoặc quá chậm, nếu không sẽ dễ bị cháy.

Sau khi chiên xong, Giản Thành Hi dùng kẹp gắp bánh ra. Chiếc bánh nóng hổi giòn xốp có màu màu nâu vàng, mùi thơm tràn ngập cả phòng khách.

“Bang……”

Bên ngoài cửa kính có tiếng động truyền đến.

Giản Thành Hi nghiêng đầu nhìn, thấy con chó đen nhỏ đang nhảy nhót ở bên ngoài.

Từ khi mua Vượng tài, nó thường rúc trong góc, không để ý tới ai như nội mắc bệnh tự kỷ. Nay không hiểu sao lại đặc biệt hưng phấn.

Giản Thành Hi và Vượng Tài nhìn nhau, cậu đột nhiên nhanh trí hỏi: “Mi muốn ăn bánh rau dại phải không?”

Long nhãi con hưng phấn đến nỗi sừng suýt thì lộ ra, điên cuồng gật đầu.

Giản Thành Hi cười nói: “Mi cũng thật kén ăn mà.”

Nó không để ý đến câu nói này, rồng báo thù ba năm sau cũng chưa muộn, hiện tại nó chỉ muốn ăn thịt.

Giản Thành Hi nghĩ, cậu đã làm rất nhiều bánh rau nên chia cho nó một ít cũng không sao. Cho nên cậu lấy một dĩa nhỏ, mở cửa bước ra ngoài, cúi xuống đưa bánh cho nó.

Long nhãi con cạp miếng bánh rồi trốn sang một bên để ăn.

Giản Thành Hi cảm thấy buồn cười: “Không ai cướp của mi đâu.”

Hình như chó đen nhỏ rất đói, nó chỉ cắn mấy miếng đã ăn xong chiếc bánh rau dại.

Giản Thành Hi đang nhìn nó thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ phòng khách truyền tới, cậu nghiêng người nhìn thì thấy Lệ Lăng Phong.

Người đàn ông vừa tắm xong, đã thay bộ quân phục nghiêm túc ra, dáng người cao ráo, sống lưng thẳng tắp. Anh tùy ý mặc một chiếc áo choàng tắm, những giọt nước từ trên tóc lăn xuống, đai áo buộc lỏng lẻo, theo động tác bước đi của anh có thể thấy được cơ ngực săn chắc, có một vết sẹo màu đỏ lộ ra, nhìn có chút đáng sợ nhưng cũng mang lại cho anh một vẻ đẹp hoang dã.

Lệ Lăng Phong đứng ở cửa: “Em đang làm gì vậy?”

Giản Thành Hi đứng dậy nói: “Tôi đang cho chó con ăn.”

Lệ Lăng Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn con chó nhỏ: “Không phải nói là để nó đói sao?”

Giản Thành Hi ngượng ngùng cười nói: “Tôi thấy nó thật sự rất đói, cho nên mới cho nó ăn một chút, không ngờ nó lại ăn ngon lành.”

Rồng đen nhỏ ngấu nghiến ăn bánh rau dại.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong rơi vào trên người nó: “Sao em lại mua nó?”

Giản Thành Hi bị bị hỏi thì sửng sốt, cậu cầm cái đĩa trống nhìn con chó đen què chân, suy nghĩ một chút liền nói: “Lúc đó tôi chỉ nghĩ nó thật đáng thương nên mua nó.”

Long nhãi con vểnh tai nghe lén, thầm nghĩ, tiểu Tinh linh ngu ngốc, cậu thì biết cái gì?

Một khi ta hồi phục vết thương, ta nhất định sẽ rửa mối nhục xưa!!

Nhưng nể mặt món bánh ngon lành này, gia sẽ tha mạng cho cậu một mạng.

Trong lòng đang mải suy nghĩ, long nhãi con lắc đầu nhìn hai người.

Cuối cùng, nó cứng người khi bắt gặp ánh mắt của Lệ Lăng Phong.

Những người trong nhà này đều có vẻ rất dễ đối phó, thế  nhưng người đàn ông trước mặt lại toát ra khí thế không dễ chọc.

Đó là khí chất chỉ có thể cảm nhận được trên người những con thú quanh năm chiến đấu trên chiến trường đẫm máu.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Nó trông không giống chó chút nào, mấy ngày nữa tôi sẽ sai người đem hai con linh thú khác tới!”

Giản Thành Hi sửng sốt: “Hả?”

Long nhãi con cũng cứng đờ người.

Nó ngụy trang và che giấu bản thân rất tốt, ngay cả những thợ săn cao cấp nhất trong đế quốc cũng không phát hiện ra.

Lệ Lăng Phong gật đầu nói: “Ừ, chắc nó không phải chó đâu.”

Giản Thành Hi do dự nói: “Nhưng Toái Toái và Tiểu Trầm rất thích nó, thật sự không phải là chó sao?”

Ánh mắt Lệ Lăng Phong rơi vào trên người long nhãi con khiến nó giật mình, cả người run run!

Giản Thành Hi cũng nghi ngờ nhìn sang.

Long nhãi con cắn bánh, thân hình nhỏ bé màu đen của nó hình như hơi run rẩy trong giây lát. Cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm vĩ đại nào đó, nó mở miệng kêu: “Gâu~”

Giản Thành Hi:?

Kể từ khi mua về, cậu chưa từng thấy nó sủa, còn tưởng rằng nó bị câm.

Long nhãi con vẫy đuôi, bước đi khập khiễng chạy một vòng quanh sân, không ngừng kêu: “Gâu, gâu, gâu!”

Giản Thành Hi quay đầu nhìn Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Nó...”

Lệ Lăng Phong quay mặt đi, anh dường như đã nhìn thấu mọi chuyện, nhẹ giọng hỏi: “Muốn nuôi nó à?”

Giản Thành Hi suy nghĩ một chút, nhìn anh nói: “Nếu anh cảm thấy nguy hiểm thì đừng giữ lại. Có điều khi tôi nhặt nó về, nó đã bị người ta đánh bị thương khắp người. Tôi muốn đợi hai ngày, đợi vết thương của nó lành rồi mới thả nó đi.”

Lệ Lăng Phong gật đầu, cũng không phản đối.

Giản Thành Hi nhìn người đàn ông lạnh lùng trong đêm, suy nghĩ miên man.

Thực ra……

Lệ Lăng Phong cũng không phải là người máu lạnh vô tình đến như vậy.

Rất dễ nói chuyện.

Giản Thành Hi bỗng nhiên hơi tò mò: “Trước kia tướng quân có từng nhặt động vật nhỏ về nuôi chưa?”

Vốn cho rằng với tính cách đơn độc của Lệ Lăng Phong hẳn là sẽ không nuôi thứ gì đâu.

Nào ngờ —  Lệ Lăng Phong gật đầu: “Có.”

Giản Thành Hi bắt đầu cảm thấy hứng thú: “Con gì? Ở đâu? Nó còn sống không?”

Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất, người đàn ông cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu bóng dáng người trước mặt, giọng nói trầm thấp: “Còn sống, đang ở ngay đây.”

Giản Thành Hi bối rối chớp mắt.

Mãi cho đến khi Lệ Lăng Phong xoay người quay lại phòng khách, cậu nhìn bóng lưng của người đàn ông mới dần phản ứng lại

Động vật vật nhỏ đó không phải là đang nói mình chứ! ! ?

***

Bước vào phòng khách, mùi bánh mới chiên còn thoang thoảng quanh đây. 

Giản Thành Hi bưng ra: “Không biết anh có thích ăn món bánh này không, tôi làm một ít cho anh ăn thử.”

Lệ Lăng Phong ngồi vào bàn ăn.

Bàn ăn trong nhà được làm bằng đá cẩm thạch lạnh. Hai ngày trước, Giản Thành Hi đã may một chiếc khăn trải bàn màu cam để phủ lên. Vốn là người yêu thích hoa cỏ, cậu còn cắm cây cỏ ngọc trai màu xanh ngọc vào trong bình hoa khiến không gian tràn ngập màu xanh mát, trông rất... Đáng yêu.

Lệ Lăng Phong cầm lấy một miếng bánh rồi cắn một cái.

Giản Thành Hi ngồi đối diện anh, đầy mong đợi hỏi: “Như thế nào?”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Không tệ.”

Người đàn ông luôn thờ ơ với những món ngon quý hiếm trong bữa tiệc lại không hề kén chọn khi ăn bánh rau thịt cậu nấu. Chỉ một lát đã ăn khá nhiều. Có lẽ vì đã cởi bỏ bộ quân phục, còn đang mặc áo choàng tắm nên trông anh không còn nghiêm túc và xa cách như bình thường. Lệ lăng Phong ăn uống cũng không hề thô lỗ, chậm rãi ung dung, rất có chừng mực.

Anh rất hiếm khi mất kiểm soát. Cho dù đối mặt với bất kỳ chuyện gì cũng luôn tàn nhẫn và quyết đoán, không có chút cảm xúc đư thừa nào.

Giản Thành Hi bất giác hơi thất thần.

Lệ Lăng Phong nghiêng người nhìn cậu, thấp giọng nói: “Không muốn ăn sao?”

Giản Thành Hi phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng xua tay nói: “Tôi không đói lắm.”

“Thật sao?” Lệ Lăng Phong đẩy cái đĩa về phía cậu: “Có thể buổi tối em sẽ thấy đói.”

Giản Thành Hi mở to mắt nhìn anh.

Giọng nói của anh lười biếng mà từ tính, trầm thấp mà tao nhã, giống như tơ lụa mềm mại dưới bầu trời đêm, đôi mắt đen sâu thẳm đó phản chiếu bóng dáng của Giản Thành Hi, dường như đang mỉm cười: “Bồi bổ cơ thể.”

Mặt Giản Thành Hi lập tức đỏ bừng! Đầu óc như ngừng hoạt động trong giây lát. 

Cậu đứng dậy khỏi ghế, trong giọng nói có chút hoảng hốt không dễ phát hiện: “Tôi…. tôi đi tắm.”

Lệ Lăng Phong nhướng mày.

Giản Thành Hi tâm tư rối bời, vừa đến cầu thang muốn nhấc chân định bước lên, nhưng đầu óc đang ở trên mây mà bước hụt.

“Á……”

May mà cậu phản ứng nhanh, bám chặt vào cầu thang nên chỉ bị va một chút ở cánh tay.

Phản ứng của Lệ Lăng Phong rất nhanh, người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, bước vài bước đi tới, đỡ lấy thân thể đang gập xuống vì đau của cậu: “Sao vậy?”

Giản Thành Hi sắc mặt tái nhợt, hít sâu vài hơi: “Tôi bị va trúng cánh tay.”

Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn khủy tay sưng tấy đỏ bừng của cậu: “Đi lên cầu thang thôi, sao phải vội vàng như vậy?”

Giản Thành Hi cảm thấy có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tôi không chú ý…”

Lệ Lăng Phong cũng không trách cứ cậu, anh ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho cậu vợ nhỏ bất cẩn của mình, Giản Thành Hi đau đến hít hà một hơi.

Người đàn ông nhướng mi  nhìn cậu, lúc Giản Thành Hi còn đang định nói chuyện thì anh đã duỗi cánh tay ra, bế ngang người lên, bước chân vững vàng và mạnh mẽ từng bước đi lên cầu thang.

Giản Thành Hi vô thức ôm lấy cổ đối phương.

Lệ Lăng Phong bế người về phòng, đặt lên chiếc giường lớn, vì phải cúi người để đặt cậu xuống nên áo choàng tắm của Lệ Lăng Phong bị tung ra, lộ cánh tay và bộ ngực rắn chắc. Đây là lần đầu tiên hai người ở gần nhau tới như vậy. Trên người anh phủ đầy những vết sẹo nào vết đao, vết móng vuốt và thậm chí có một số vết sẹo mà Giản Thành Hi hoàn toàn không thể nhận ra.

Trên cánh tay anh còn có một vết sẹo rất rõ ràng, trông giống như một con rồng màu đen uốn lượn, bao phủ hết nửa cánh tay, trông cực kỳ đáng sợ.

Rất chấn động khiến người khác phải kiêng dè.

Lệ Lăng Phong dùng lòng bàn tay thô ráp nắm lấy cánh tay bị thương của cậu.

Giản Thành Hi toàn thân run rẩy, theo bản năng rụt lại, nhưng làm như vậy khiến nơi bị thương bị ma sát càng đau hơn, khiến mắt cậu nổi lên một tầng hơi nước.

Giọng nói Lệ Lăng Phong trầm thấp khàn khàn: “Em sợ tôi sao?”

Giản Thành Hi theo bản năng muốn gật đầu, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong ánh sáng mờ ảo của phòng ngủ.

Gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn đầy nước mắt tuy lắc đầu nhưng trong mắt vẫn tràn đầy lo lắng và bất an.

Lệ Lăng Phong im lặng một lát, sau đó duỗi tay hướng về phía cậu.

Tim Giản Thành Hi như dâng lên đến cổ họng, nhưng chỉ có cái chăn đắp lên người cậu.

Lệ Lăng Phong đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi đi.”

Giản Thành Hi có chút kinh ngạc nhìn đối phương: “Anh…”

Lệ Lăng Phong nói: “Nếu em không muốn, tôi sẽ không ép buộc em.” Nói xong, xoay người ra khỏi phòng.

Giản Thành Hi nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, có chút rối bời, muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Thật ra cậu muốn nói là mặc dù vẫn có chút sợ hãi anh, nhưng đã không còn muốn trốn tránh anh nữa, chỉ là cậu vẫn chưa quen và cần chút thời gian mà thôi.

Anh ấy đi rồi……

Liệu anh ấy có giận không?

Giản Thành Hi không thể đoán được suy nghĩ của Lệ Lăng Phong.

Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, thái độ của cậu như vậy liệu có khiến anh buồn không?

Một lúc sau, có tiếng bước chân ở cửa phòng.

Giản Thành Hi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự vui mừng mà chính cậu cũng không nhận ra. Lệ Lăng Phong bưng hộp thuốc đi vào, ngồi ở đầu giường nói: “Ở đây có thuốc, em có thể bôi.”

Vì thể chất đặc biệt của cậu nên trong nhà có rất nhiều thuốc.

Giản Thành Hi có chút ngạc nhiên nhìn anh.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Lăng Phong không nhìn ra chút cảm xúc nào: “Sao vậy?”

Giản Thành Hi nghẹn lại, trước kia khi cậu bị thương, Lệ Lăng Phong sẽ bôi thuốc cho cậu, thế nhưng lần này đối phương lại để cậu tự mình làm. Tuy cậu đầy đủ tay chân có thể tự làm, nhưng mà đúng là anh ấy đang giận cậu thật rồi…

Giản Thành Hi có chút ủy khuất, nhưng lại không dám nói gì: “Không sao đâu.”

Thuốc trị thương này ở dạng gel, tác dụng rất tốt, nhưng khi thoa vào vùng da bị sưng tấy cảm giác hơi bị rát. Cậu mới bôi một chút đã đau đến nhe răng, không cầm chắc được que thuốc. 

Lệ Lăng Phong nhìn cậu vợ nhỏ, nói: “Đưa cho tôi.”

Giản Thành Hi nghĩ rằng anh sẽ bôi thuốc cho mình.

Nhưng Lệ Lăng Phong lại cất thuốc đi, thấp giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ mời bác sĩ tới khám cho em.” Giản Thành Hi kháng cự không muốn anh đụng vào như vậy, nếu bôi thuốc cho em ấy, sẽ chỉ khiến em ấy thêm sợ hãi. 

Anh bằng lòng cho cậu thời gian và khoảng cách để thích ứng.

“Tôi xuống lầu dọn chén bát.” Lệ Lăng Phong đứng dậy nói: “Em nghỉ ngơi trước đi.”

Giản Thành Hi chỉ có thể gật đầu.

Cậu không phải là người có thể che giấu mọi chuyện trong lòng, Lệ Lăng Phong vừa rời đi liền bắt đầu thở dài.

Hệ thống nói: 【Kí chủ, cậu chỉ cần giải thích rõ ràng với anh ta là được.】

Giản Thành Hi vỗ vỗ cái gối, vùi mặt vào trong đó, có chút xấu hổ: “Ta cũng biết là vậy, nhưng khi nhìn thấy anh ấy tự dưng lại sợ hãi. Hơn nữa ta cũng chưa từng kết hôn mà, thật sự không thể mở miệng được.”

Hệ thống an ủi cậu: 【Vợ chồng quan trọng nhất chính là giao tiếp, nếu như có khoảng cách hay hiểu lầm thì hai người phải nói ra, nếu không sẽ chỉ càng ngày càng xa cách.】

Giản Thành Hi cảm thấy có lý: “Vậy lát nữa tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh ấy.”

Hệ thống rất vui mừng: 【Đúng vậy! Hãy giành lại trái tim người đàn ông của cậu đi!】

Giản Thành Hi: “...”

Tại sao mi lại hào hứng hơn cả ta thế?

Cậu ở trên giường đợi Lệ Lăng Phong quay lại nói chuyện, nhưng người lẽ ra phải quay lại lại không có xuất hiện.

​…

Nửa tiếng sau,

Khi Lệ Lăng Phong cùng phó tướng trao đổi xong vấn đề bàn giao quân sự trong Thành Ngầm trở về, người trên giường đã ngủ, nằm cuộn tròn thành quả bóng nhỏ, thậm chí còn ngáy khẽ.

Tư thế ngủ của Giản Thành Hi luôn không tốt phải nói là xấu, một mình chiếm tới nửa giường.

Lệ Lăng Phong đi đến và nằm xuống giường.

Gần như khi anh vừa nằm xuống, như thể cảm nhận được nguồn nhiệt Giản Thành Hi liền rúc vào người anh. Lệ Lăng Phong sợ đụng trúng vết thương trên tay cậu nên vươn tay ôm cậu vào lòng.

Giản Thành Hi tìm được tư thế thoải mái trong vòng tay quen thuộc, chìm vào giấc ngủ sâu.

Lệ Lăng Phong tìm thuốc ở trong hộp thuốc bên cạnh, bôi một lớp mỏng lên cánh tay trắng nõn, thấy vết đỏ và sưng tấy đã giảm đi rất nhiều, anh mới yên tâm.

Người đang ngủ trong tay anh cau mày, nhưng không tỉnh dậy.

Không những vậy, có thể cảm thấy hơi lạnh nên cậu thậm chí còn rúc vào ngực anh.

Lệ Lăng Phong ánh mắt bình tĩnh, cúi đầu nhìn chằm chằm cậu vợ nhỏ trong lòng mình, nhìn khuôn mặt không phòng bị của em ấy khi ngủ.

Có lẽ……

Chỉ có khi này em ấy mới muốn gần gũi với mình.

Như này sẽ không sợ mình.

Nếu không phải do thực lực của mình, Giản Thành Hi đã sớm bỏ chạy, ước gì có thể tránh xa anh càng xa càng tốt.

Nhưng như vậy thì sao chứ.

Lệ Lăng Phong trước giờ chưa bao giờ là một người tốt cả.

Từ khoảnh khắc Giản Thành Hi chủ động kéo góc áo anh cầu cứu khiến anh không thể bỏ mặc trở đi, ơn cứu mạng, phải dùng cả đời mới có thể báo đáp.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Giản Thành Hi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn người.

Hôm nay là ngày hai đứa nhỏ đi học.

Giản Thành Hi không có thời gian suy nghĩ nhiều. Lúc đứng dậy, cậu còn tưởng vết thương trên cánh tay mình vẫn còn, nhưng không ngờ chỉ sau một đêm nó đã biến mất, quả thực là rất thần kỳ.

Trong phòng trẻ em, Lệ Toái Toái đang mặc quần áo.

Giản Thành Hi giúp cô bé mặc đồng phục, đồng phục của trường học quý tộc có màu xanh trắng, phần thân dưới của bé gái đều là váy dài đến đầu gối, phía trên là áo sơ mi thắt nơ.

Lệ Toái Toái quay một vòng: “Baba, nhìn đẹp không?”

Giản Thành Hi mỉm cười nói: “Rất đẹp.”

Lệ Toái Toái đi vài bước tới trước gương, dùng giọng nói trong trẻo như sữa: “Gương kia ngự ở trên tường, ai là người đẹp trên nhất thế giới?”

Cái gương im lặng.

Đôi mày của Giản Thành Hi cong lên, chơi cùng con gái, cậu bắt chước giọng nói của cái gương ma thuật: “Ồ, Hoàng hậu của ta, đương nhiên là người.”

Khuôn mặt trắng nõn của Lệ Toái Toái cười tươi, bé quay người lại nói: “Không phải là công chúa Bạch Tuyết sao?”

Giản Thành Hi lắc đầu: “Toái Toái của chúng ta đẹp hơn công chúa gấp trăm lần.”

Bộ đồng phục học sinh này nhìn từ phía trước thì đẹp, nhưng từ phía sau lại rất có vấn đề. Những yêu tinh bình thường có thể che giấu đôi cánh của mình một cách hoàn hảo, nhưng vì Lệ Toái Toái là bán yêu tinh, trời sinh khuyết tật khiến bé không thể che giấu hoàn toàn đôi cánh của mình nên chỗ xương bướm sau lưng có vẻ nhô lên so với những đứa trẻ bình thường khác.

Trong Thành Ngầm hầu như đều là những người lai hoặc là người bị khuyết tật.

Thiên Không Thành thì ngược lại.

Trong cuộc kiểm tra thiên phú khi mỗi đứa trẻ tròn một tuổi, chỉ những gia đình đầy đủ và không bị khuyết tật mới có thể tiếp tục sống ở Thiên Không Thành. Điều này có nghĩa là tất cả học sinh ở trường mẫu giáo ở Thiên Không Thành đều là những đứa trẻ khỏe mạnh, và hai đứa nhỏ của cậu sẽ trở thành dị loại.

Giản Thành Hi có chút lo lắng.

Lệ Toái Toái bước nhỏ chạy đến trước mặt Giản Thành Hi, nói với giọng trẻ con trong trẻo: “Vậy hôm nay Toái Toái phải cố gắng để trở thành một hoàng hậu tài giỏi!”

Giản Thành Hi mỉm cười, nắm lấy tay đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, Toái Toái là giỏi nhất.”

Lệ Trầm cũng đã mặc xong quần áo.

Giản Thành Hi đi tới ẵm đứa nhỏ lên, đưa cho Lệ Trầm một chiếc nạng nhỏ, dặn dò: “Nếu ở trường có bất tiện gì thì phải nói với cô giáo, đừng chịu đựng biết không.”

Lệ Trầm gật đầu.

Lần đưa con đến trường này cũng giống như lần ở Thành Ngầm, cậu không thể nhịn được xúc động.

Giản Thành Hi kiềm chế lại, nói: “Nhớ hòa thuận với các bạn trong lớp. Nếu có khó khăn gì thì phải nói với ba…”

Càng nói, nước mắt cậu suýt thì không kiềm được nữa mà rơi xuống.

Lệ Trầm ngẩng đầu nhìn cậu, thấp giọng nói: “Con không có khó khăn gì.”

Giản Thành Hi ngạc nhiên nhìn bé.

Thân hình nho nhỏ của Lệ Trầm ngồi ở bên giường thấp giọng nói: “Dù sao cũng là bọn họ khóc.”

“...”

Cũng đúng.

Sáng sớm, cậu đưa bọn nhỏ lên phi thuyền, lúc đi đến trước cổng trường, ở bên ngoài ngôi trường tiên tiến nhất đế đô này, phi thuyền đắt tiền với đủ loại kiểu dáng ra vào liên tục, làm người hoa cả mắt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Gần chỗ cậu vừa xuống có một cậu bé tóc vàng cũng xuống theo.

Đó là một bé trai thuộc tộc Người Khổng lồ— lớp trưởng ngồi cạnh Lệ Trầm, đứa nhóc bị chọc tức tới khóc ngày hôm đó. Tuy đều là trẻ mẫu giáo nhưng do khác biệt về chủng tộc, Lệ Trầm là một thú nhân mới ba tuổi, cơ thể phát triển giống như một đứa nhỏ bình thường, còn đứa nhỏ thuộc tộc Người Khổng lồ lại cao hơn Lệ Trầm cả cái đầu.

Bên ngoài có rất nhiều học sinh, nhưng cậu không để ý, chỉ ngồi xổm xuống chỉnh lại quần áo cho con mình rồi dặn dò hai đứa nhỏ: “Ở trường các con nhớ phải nghe lời cô giáo.”

Lệ Toái Toái và Lệ Trầm gật đầu.

Giản Thành Hi không yên tâm, sợ sự việc khiến cả lớp đều khóc lại xảy ra lần nữa, vì thế lại nói thêm: “Còn nhớ câu chuyện anh em hồ lô không, các con phải nhớ người đông thì nhiều sức mạnh, các con phải chung sống hòa bình với các bạn cùng lớp.”

Lệ Toái Toái lắc lắc hai bím tóc nhỏ sau đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ba đã nói rất nhiều lần rồi, không được đầu độc thỏ nhỏ, cũng không được tự ý pha chế ma dược. Toái Toái đã nhớ kỹ rồi.”

Giản Thành Hi nhìn Lệ Trầm.

Dưới ánh mắt tha thiết của ba mình, cậu bé lầm lì cuối cùng cũng lên tiếng: “Không được nói bạn cùng lớp là ngu ngốc, cũng không thể tùy tiện gây mất trật tự trong lớp.”

Giản Thành Hi hài lòng gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn.

Sắp đến giờ vào học rồi, còn không đi vào sẽ bị muộn, tới đây phụ huynh không được đi vào nữa.

Giản Thành Hi nói: “Vậy các con vào nhanh đi, chiều ba sẽ đón hai đứa.”

Trường học này rất rộng, cho nên nhà trường đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe huyền phù cho học sinh, chỉ cần đi bộ đến cổng trường, lên xe, quét thẻ học sinh, xe bay sẽ đưa học sinh đến lớp của mình.

Lệ Toái Toái xuống xe ở một góc đường.

Lệ Trầm ngồi ở một góc xe bay, yên lặng ghi nhớ đường đi.

“Này…” cậu nhóc thuộc tộc Người Khổng Lồ ngồi trước mặt quay lại nhìn cậu bé: “Cậu cũng học lớp này à?”

Lệ Trầm ngẩng đầu lên, bé trai không giỏi ăn nói nhẹ nhàng gật đầu.

Lớp trưởng hừ lạnh một tiếng, nhìn từ trên xuống dưới Lệ Trầm rồi chỉ vào mình: “Trong lớp chúng ta, tôi chính là lão đại, từ bây giờ cậu phải nghe lời tôi, có hiểu không?”

Lớp trưởng thân hình hơi to, còn có cha là quý tộc nên có thể nói cậu ta là người quyền lực nhất trong lớp.

Vốn tưởng rằng đồ quê mùa như Lệ Trầm nhất định sẽ mò tới lấy lòng mình.

Ai ngờ—Lệ Trầm thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ di truyền nét lạnh lùng nghiêm nghị của Lệ Lăng Phong, mặt không biểu cảm nhìn lớp trưởng như nhìn một tên ngốc, quay mặt đi không nói gì.

Lớp trưởng ngạc nhiên, vỗ vỗ ghế: “Tôi đang nói chuyện với cậu đó!”

Lệ Trầm ngoảnh mặt làm ngơ.

Ngồi trên xe này có rất nhiều học sinh của lớp A.

Lớp trưởng hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng: “Cậu bị điếc à?”

Một đứa nhỏ tộc Người Lùn từ phía thò đầu qua, cười nói: “Lớp trưởng, cậu ta không điếc, cậu ta bị què.”

​Lời nói không to cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy.

Những học sinh khác không thuộc lớp này khi nghe đến đây đều quay đầu lại, ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy ‘tàn thứ phẩm’ ở Thiên Không Thành. Những ánh mắt tò mò như những lưỡi dao sắc bén vô hình.

Lệ Trầm trên mặt không có biểu tình gì, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế.

“Ting, đã đến Lớp A.”

Xe bay tự động dừng lại.

Các học sinh bước xuống xe, Lệ Trầm cũng chống nạng bước xuống, nhưng lớp trưởng lại tức giận chặn đường bé: “Cậu, cậu mau xin lỗi tôi đi!”

Lệ Trầm ngẩng đầu nhìn cậu ta, thấp giọng nói: “Tại sao?”

Lớp trưởng ngẩng mặt lên nói: “Lần trước cậu làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người, bây giờ còn không thừa nhận tôi là đại ca nữa.”

Lệ Trầm mặc dù chân bị tật, nhưng bé trai đứng đó vẻ mặt bình tĩnh, lưng thẳng tắp, khí thế không hề thua kém: “Lần trước ba tôi đã xin lỗi rồi.”

​Lớp trưởng chọc vào vai cậu bé: “Tôi muốn cậu xin lỗi!”

Lệ Trầm không nhúc nhích, nếu là một đứa trẻ bình thường, khi đối mặt với người cao hơn mình một cái đầu chắc chắn sẽ sợ hãi khóc lóc, nhưng ánh mắt cậu bé lại rất bình tĩnh, nhướng mi nhìn lớp trưởng: “Tại sao tôi phải xin lỗi?”

Lớp trưởng choáng váng.

Vẻ ngoài trầm lặng của Lệ Trầm luôn khiến người ta cho rằng cậu không hung dữ nhưng thực tế không phải vậy.

Càng đến gần, hai người nhìn nhau, trong đôi mắt đen láy lộ ra ác ý không hề che giấu, giọng nói chậm rì rì: “Chờ cậu nghĩ ra cách tháo được mô hình cơ giáp đi đã.”

Nước mắt của lớp trưởng lại sắp trào ra, cậu nhóc cao lớn giận dữ nói: “Cậu!”

Lệ Trầm xuống xe mà không hề nhìn cậu ta.

Lớp trưởng nhìn bóng lưng cậu bé, tức tới nghiến răng nghiến lợi.

Nhóc Người Lùn từ phía sau đi tới nói: “Lớp trưởng, đừng tức giận, cha tôi là chủ nhiệm, ông ấy nói với tôi rằng Lệ Trầm đến từ Thành Ngầm.”

Lớp trưởng sửng sốt: “Thành Ngầm?”

Đối với bọn chúng, Thành Ngầm là một nơi rất xa xôi, tồi tàn, bẩn thỉu và hỗn loạn. Người ở đó đều thô lỗ và man rợ, là những người khiếm khuyết thấp kém.

Nhóc Người Lùn nói: “Ừ, cậu ta chỉ là một đứa nhà quê đến từ Thành Ngầm mà thôi.”

Nghe nói tới Thành Ngầm, trong mắt lớp trưởng hiện lên vẻ chán ghét: “Tại sao nó lại được học ở đây?”

Cậu nhóc kia lắc đầu: “Tôi không biết, cha không nói cho tôi biết.”

“Lệ Trầm thật ghê tởm.” Lớp trưởng tức giận nói: “Thầy còn để nó làm bạn cùng bàn của tôi!”

Cậu bé Người Lùn nhìn thấy lớp trưởng tức giận như vậy, mắt đảo quanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Không phải thầy giáo nói cậu ta chỉ là học sinh chuyển trường, đang học thử ở lớp A sao? Nếu thành tích không tốt sẽ bị chuyển đi lớp khác.”

Lớp trưởng đầu óc đơn giản: “Nhưng nó rất lợi hại.”

Cậu bé Người Lùn trong mắt đầy khinh thường: “Một tên quê mùa thì có thể giỏi đến mức nào? Không sao đâu lớp trưởng, nếu cậu thật sự ghét nó, tôi có cách...”

Buổi chiều — Giản Thành Hi đang chữa thương ở chân cho Vượng Tài tại nhà.

Vốn dĩ cậu định ra ngoài mua chút đồ, không ngờ lại gặp phải một vị khách không mời mà đến.

Thực ra đó là thú nhân tai thỏ, vợ của Phất Khắc Tư trong bữa tiệc ngày hôm qua.

Giản Thành Hi thấy cô ấy đứng ngoài cửa có vẻ bất an nên đi ra mở cửa hỏi: “Sao cô lại đến đây?”

Cô gái tai thỏ mặc một chiếc váy dài màu trắng như tuyết, vẻ mặt có chút ngượng ngùng xấu hổ, cười nói: “Xin lỗi đã làm phiền ngài.”

Giản Thành Hi lắc đầu, chỉ tò mò nhìn cô: “Cô đến một mình sao.”

Cô gái tai thỏ gật đầu: “Vâng.”

Giản Thành Hi có chút nghi ngờ khi thấy trên tay cô đang cầm thứ gì đó.

Cô gái tai thỏ nhìn vào nhà, ngập ngừng hỏi: “Tôi vào được không?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Đương nhiên.”

Hai người lần lượt bước vào nhà, trong nhà vừa mới được dọn dẹp, có một số thứ chưa được sắp xếp gọn gàng, cô gái tai thỏ bước vào có chút kinh ngạc: “Trong nhà chỉ có mình anh à?”

Giản Thành Hi cho là cô không quen, liền cười nói: “Ừ, trong nhà chúng tôi không có người khác, cũng không có người hầu. Tướng quân không có ở nhà, còn hai đứa nhỏ đã đi học rồi.” .”

Cô gái tai thỏ vội nói: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ…”

Giản Thành Hi kiên nhẫn hỏi: “Cô nghĩ thế nào?”

“Tôi chỉ nghĩ thật tốt khi nguyên soái nhà anh không lấy vợ lẽ.” Cô gái tai thỏ có khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cô là thú nhân dịu dàng và ngoan ngoãn: “Phu nhân lớn nhà chúng tôi rất nghiêm khắc.”

Giản Thành Hi không ngờ rằng cô lại không phải là vợ cả.

Cô gái tai thỏ nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ: “Anh sống tốt thật đấy, chúng ta đều đến từ Thành Ngầm...”

Giản Thành Hi vội vàng ngắt lời cô: “Nào có, cuộc sống không phải vẫn luôn diễn ra như vậy sao? Cô ngồi đây một lát, tôi đi pha trà.”

Cô gái tai thỏ ngồi xuống ghế sofa.

Giản Thành Hi bưng trà tới, nhưng cô gái tai thỏ muốn nói lại thôi.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, Giản Thành Hi biết cô có chuyện muốn nói, liền nói trước: “Có chuyện gì cô cứ nói đi.”

Cô gái tai thỏ do dự một lát mới lấy ra một tấm thẻ: “Ngài Giản, Phất Khắc Tư nhờ tôi đưa thứ này cho anh. Anh ấy nói rằng hôm qua anh ấy đã gặp nguyên soái trong bữa tiệc, cảm thấy vừa gặp như đã quen từ lâu, chỉ là vì bận công việc nên không thể gặp ngài ấy. Anh ấy vô cùng xin lỗi về chuyện lần trước ở Thành Ngầm, tấm thẻ này là một chút tấm lòng của anh ấy.”

Tim Giản Thành Hi đập thình thịch.

Cậu không ở trong quan trường, nhưng cũng hiểu được một số nguyên tắc.

Bản thân Phất Khắc Tư không dám hối lộ, lại để vợ mình làm, thậm chí còn không dám đích thân giao cho Lệ Lăng Phong, chỉ dám qua tay cậu.

Cô gái tai thỏ sợ cậu chê ít, liền nói: “Trong thẻ này có một triệu tinh tệ, còn có rất nhiều thẻ khuyến mãi mua sắm. Chồng tôi nói từ nay về sau khi anh đi mua sắm tại các trung tâm thương mại ở đế quốc đều được miễn phí. Anh ấy muốn bày tỏ lòng hối lỗi với nguyên soái.”

Người bình thường căn bản không thể từ chối sự cám dỗ như vậy.

Giản Thành Hi nhìn tấm thẻ, im lặng một lát mới nói: “Thứ này tôi không thể nhận.”

Cô gái tai thỏ ngạc nhiên.

Giản Thành Hi đẩy tấm thẻ lại: “Cảm ơn cô đã đến gặp tôi. Nếu quản lý Phất Khắc Tư có chuyện gì muốn nói với tướng quân, xin hãy trực tiếp nói với anh ấy. Chuyện này tôi không thể thay tướng quân nhà mình quyết định.”

Cô gái tai thỏ có chút xấu hổ: “Ngài...”

Giản Thành Hi không cho cô cơ hội, chỉ nói: “Mời cô về cho.”

Cô gái tai thỏ do dự một lát, cuối cùng nói: “Ngài Giản, tôi chỉ là một thú nhân không có năng lực đặc biệt nào, nhưng khi gặp anh ở bữa tiệc ngày hôm qua, tôi có thể cảm nhận được anh không phải là người xấu. Cho nên tôi muốn nhắc nhở anh một câu, kỳ thật chuyện trên quan trường không đơn giản như anh nghĩ. Cho dù nguyên soái là một vị anh hùng, nhưng nếu toàn bộ quý tộc trong đế quốc đều đoàn kết lại...”

“Nếu nguyên soái không nhận.” cô gái tai thỏ mím môi: “Phất Khắc Tư sẽ không cam tâm mà chấm dứt như vậy đâu.”

Giản Thành Hi nói: “Cảm ơn lòng tốt của cô, tôi hiểu ý cô, nhưng những chuyện này không phải chuyện mà hai người chúng ta có thể kiểm soát được. Cô... quay về hãy bảo trọng mình.”

​Cậu nhìn thấy những vết sẹo không thể che giấu được trên cơ thể cô gái, có thể thấy cuộc sống của cô cũng không dễ dàng.

Cô gái tai thỏ ánh mắt né tránh: “Vâng…”

Khi cô ấy sắp rời đi.

Giản Thành Hi nói: “Chờ một chút.”

Cô gái tai thỏ quay lại nhìn cậu.

Giản Thành Hi đi tới, đặt thuốc trị thương vào tay cô, cuối cùng vẫn phải nói ra: “Nếu ông ta thực sự không tốt với cô thì hãy ly hôn với người đó, đừng ép buộc bản thân nữa.”

Cô gái tai thỏ rưng rưng nước mắt, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại lắc đầu rời đi.

Giản Thành Hi nhìn bóng lưng cô, không biết nên nói gì.

Buổi chiều, lúc mặt trời lặn, cậu đang định đi đón hai đứa nhỏ, lại nghĩ đến việc cô gái tai thỏ đến thăm, cuối cùng vẫn quyết định gửi gọi cho Lệ Lăng Phong, kể lại chuyện này.

Lệ Lăng Phong nghe xong nói: “Em đã lấy thẻ chưa?”

Giản Thành Hi lập tức nói: “Không có, tôi bảo cô ấy mang về.”

Lệ Lăng Phong yên tâm, mặc dù cậu vợ nhỏ của anh rất tham tiền, nhưng cũng biết phân biệt đúng sai: “Được, em làm rất tốt, tôi sẽ xử lý chuyện này.”

Giản Thành Hi gật đầu, nhớ ra mình vẫn chưa giải thích chuyện tối qua với anh nên do dự: “Anh…”

Lệ Lăng Phong hỏi: “Có chuyện gì nữa không?”

Giản Thành Hi trong đầu ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng đều biến thành một câu: “Tôi đi đón con, khi nào anh mới về?”

Lệ Lăng Phong xem lịch trình, nói: “Buổi tối tôi về, em đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đón em ở trường học.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Đã giải quyết được một vấn đề nên cậu rất vui vẻ, lúc lên xe còn định đi siêu thị mua một ít rau để làm một bữa ăn thịnh soạn.

Khi đến trường, cậu chỉ thấy Lệ Toái Toái đang đợi mà không thấy Lệ Trầm.

Giáo viên chủ nhiệm nói với cậu: “Ngài Giản, xin hãy đến phòng giáo vụ một chuyến, có chút chuyện xảy ra.”

Giản Thành Hi bối rối: “Sao thế?”

Giáo viên không nói gì, chỉ bảo cậu đi qua.

Giản Thành Hi có dự cảm không lành, nhưng vẫn nắm tay con gái, gật đầu đi theo.

Đi dọc theo hành lang dài, cuối cùng họ cũng đến được phòng giáo viên. Cánh cửa khép hờ, vừa bước vào cậu đã thấy con mình đứng một bên, đối diện là một cậu bé tóc vàng thuộc tộc người Khổng Lồ, còn có một học sinh và một phụ huynh khác.

Giản Thành Hi chào thầy giáo: “Xin chào.”

Giáo viên gật đầu nói: “Xin chào, ba của Lệ Trầm.”

Giản Thành Hi nhìn một vòng khung cảnh trong phòng: “Có chuyện gì vậy?”

Giáo viên còn chưa kịp trả lời,

Lớp trưởng đã mở miệng trước: “Lệ Trầm trộm vòng tay của cháu!”

?

Giản Thành Hi kinh ngạc nhìn đứa nhóc.

Giáo viên giơ tay ra hiệu cho lớp trưởng bình tĩnh lại rồi nói với Giản Thành Hi: “Ngài Giản, chiếc vòng tay của lớp trưởng bị mất, chúng tôi tìm thấy nó trong hộc bàn của bạn cùng bàn là Lệ Trầm.”

Giản Thành Hi lập tức phản bác: “Không thể nào, con tôi sẽ không trộm đồ.”

Thầy nói: “Nhưng các học sinh khác đã nhìn thấy”.

Giản Thành Hi sửng sốt: “Ai?”

Cậu bé Người Lùn đứng trong góc đi tới nói: “Cháu nhìn thấy.”

Giản Thành Hi nhìn cậu nhóc thấp bé đi tới, nó khinh thường nhìn Lệ Trầm: “Chính mắt cháu nhìn thấy, Lệ Trầm thừa dịp lớp trưởng không ở lớp, lén trộm vòng tay của cậu ấy cất vào hộc bàn. Cậu ta không có tiền mua nên mới ghen tị, lấy đồ của lớp trưởng “.

Nói có sách mách có chứng.

Những người khác đều đã tin lời nó.

Lệ Toái Toái lập tức phản bác: “Cậu nói bậy! Anh tớ không phải kẻ trộm.”

Người lùn nhìn cô bé: “Chính mắt tôi nhìn thấy, cậu còn phủ nhận!”

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, cậu đi đến trước mặt con trai đứng bên cạnh sô pha, cũng không trách cứ gì, chỉ ngồi xổm xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đứa nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bé.

Lệ Trầm ngước mắt lên nhìn cậu.

Trước khi Giản Thành Hi đến, Lệ Trầm không nói một lời.

Giản Thành Hi ôn tồn nói: “Lớp trưởng tự mình làm mất chiếc vòng tay, con không có lấy đúng không?”

Lệ Trầm yên lặng nhìn cậu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

Người Lùn kích động nói: “Tôi tìm thấy nó ở trong hộc bàn của cậu, cậu còn không thừa nhận!”

Giản Thành Hi nhịn không được nhìn đứa nhóc: “Tìm thấy trên bàn tiểu Trầm thì chính là thằng bé lấy sao? Lỡ như là hiểu lầm thì sao, tôi tin tưởng con tôi sẽ không trộm cái gì.”

Giáo viên nghe xong cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Ba Lệ Trầm, tôi nghĩ tranh cãi cũng chẳng ích gì, cứ để Lệ Trầm xin lỗi là được rồi.”

Giản Thành Hi đứng lên nói: “Thầy, mong thầy hãy kiểm tra camera giám sát.”

Giáo viên băn khoăn: “Sao phải xem camera giám sát chứ? Đã có học sinh khác nhìn thấy rồi, mọi chuyện còn chưa rõ ràng sao? Bọn nhỏ không thù không oán, không thể nói dối đâu.”

Giản Thành Hi tức giận tới cười ra tiếng: “Vậy con tôi thì có thể vô cớ trộm đồ sao?”

Giáo viên không nói gì.

Mẹ của đứa nhỏ Người Lùn ở một bên có chút khinh thường liếc nhìn Giản Thành Hi: “Ai biết được, chắc là đứa nhóc lớn lên ở Thành Ngầm, kiến ​​thức hạn hẹp, không nhịn được mà trộm đồ chứ gì?”

Giản Thành Hi không thể tin nhìn người nọ. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một nơi mà người ta có thể bị kết tội chỉ vì xuất thân của họ.

Chỉ vì bọn họ đến từ Thành Ngầm nên họ là những kẻ không có kiến thức, là người đi trộm đồ, thậm chí không cần bằng chứng, chỉ bằng vài câu là đã có thể dễ dàng kết tội.

Giáo viên nhìn các mọi người đang cãi nhau, đưa ra kiến nghị chung chung: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Ngài Giản, chuyện này rất đơn giản, xin lỗi là được rồi, không cần phải làm to chuyện ra thêm.”

Giản Thành Hi hiểu rõ, nếu hôm nay cậu nhượng bộ, bọn nhỏ trong lớp sẽ nghĩ gì về con trai cậu?

Đây căn bản không phải vấn đề xin lỗi hay không, mà là vấn đề danh dự của đứa nhỏ!

Giản Thành Hi nhìn Lệ Trầm an ủi, đứng che trước mặt đứa nhỏ nói: “Lấy bằng chứng ra đi, tôi sẽ không xin lỗi nếu không có hình ảnh từ camera giám sát.”

Mẹ của đứa nhỏ Người Lùn mất kiên nhẫn nhìn cậu, như thể đang nhìn một kẻ man rợ: “Có gì hay ho mà xem? Đó là chuyện đã chắc chắn rồi. Cậu rộn chuyện thật, đúng là người không có giáo dưỡng. Chúng tôi không báo cáo hành vi trộm cắp của các người cho đội cảnh vệ đã là rất nhân nhượng rồi.”

Giản Thành Hi ngồi xuống ghế sô pha, không chút sợ hãi: “Được rồi, vậy các người báo nguy đi!”

Những người khác đều kinh ngạc nhìn cậu.

Giản Thành Hi nhìn tin nhắn của Lệ Lăng Phong gửi cho mình trên quang não, càng bình tĩnh hơn: “Gọi đội vệ binh đến đây điều tra đi, ngay bây giờ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play