Hoàng đế nhìn Giản Thành Hi, hắn chưa từng nghĩ một tiện dân đến từ Thành Ngầm dám nói chuyện với mình như vậy, hắn chính là vương thượng ở Thiên Không Thành.
Hơn nữa, khi nhìn đến gương mặt của Giản Thành Hi, nó khiến hắn nhớ tới một người cực kỳ đáng ghét.
Quên đi, hắn cần gì phải tranh cãi với một tên thứ dân?
Hoàng đế nhìn về phía Lệ Lăng Phong, mỉm cười nói: “Phu nhân của khanh thật biết nói đùa.”
Vốn tưởng rằng Lệ Lăng Phong sẽ giúp hắn giữ lại chút thể diện.
Nào ngờ —— Lệ Lăng Phong đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng mở miệng nói: “Thần cảm thấy kiến nghị của phu nhân cũng không tồi.”
Hoàng đế: “...”
Không đúng, hai vợ chồng các ngươi có có ác cảm với ta à?
Hoàng đế thấy bầu không khí trở nên khó xử, hắn cuối cùng quyết định chuyển sự chú ý của mình sang lũ trẻ, dù sao hai đứa lớn cũng không dễ chọc, hai đứa nhỏ còn có thể làm khó được hắn à?
Hoàng đế bước đến gần hơn, nhìn Lệ Trầm trong ngực của Lệ Lăng Phong, giả bộ ngạc nhiên hỏi: “ Đây là con trai của nguyên soái sao? Trông rất giống khanh!”
Lệ Lăng Phong cuối cùng cũng nhìn người nọ, gật đầu: “Đúng vậy.”
Có vẻ như khá dễ giải quyết.
Hoàng đế nhìn dáng vẻ luôn trầm mặc của Lệ Trầm, cố gắng dụ dỗ: “Bạn nhỏ, con và em gái ở nhà có hai người chắc chắn sẽ cô đơn, nếu có ai đó được thêm vào gia đình, mẫu thân mới lại sinh cho các con thêm vài em trai cùng chơi được không?”
Lệ Trầm không chút do dự: “Không cần.”
Hoàng đế sửng sốt, chưa từ bỏ ý định: “Sao lại thế, thêm nhiều tiểu đồng bọn cùng nhau chơi không vui sao?”
Lệ Trầm mặt vô biểu tình nói: “Trong nhà đã nhiều một tiểu đồng bọn rồi.”
Hoàng đế kinh ngạc nói: “Có rồi?”
Lệ Trầm gật gật đầu: “Vâng, nhà của chúng con gần nhất mới vừa mua một chó con.”
Hoàng đế: “...”
Gia đình các ngươi luôn nói chuyện như vậy à?
***
Hoàng đế thật khó có thể cười được sau hai lần thất bại liên tiếp.
Cũng may có người tới giải vây cho hắn, tiệc thưởng thức hoa lần này mời không ít danh môn vọng tộc ở Thiên Không Thành, được tổ chức tại hoa viên đằng trước, rất náo nhiệt.
Giản Thành Hi mang theo con đi bên cạnh Lệ Lăng Phong.
Bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng và xa hoa, tràn ngập trái cây tươi, rượu và thịt.
Lệ Lăng Phong dẫn cậu tới chỗ ngồi xuống.
Giản Thành Hi vừa đi vừa nói chuyện với hệ thống trong đầu: “Lúc trước ta nằm mơ, thấy Hoàng đế hạ độc Lệ Lăng Phong, cũng không biết là thật hay giả?”
Hệ thống trả lời: 【Biết đề phòng người khác là điều tốt.】
Giản Thành Hi thở dài trong lòng: “Giấc mơ đó quá chân thực, ta phải đề phòng, Hoàng đế xem ra có chút không đúng. Mặc dù năng lực của tướng quân nhà ta rất mạnh, nhưng lại chính trực không giỏi giở trò. Không được, ta phải cẩn thận chú ý để anh ấy không bị kẻ xấu lừa gạt.”
Hệ thống: “...”
Lần đầu tiên, nó nghe có người nói Lệ Lăng Phong rất đơn giản.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình trong bữa tiệc.
Lệ Lăng Phong chức vị tương đối cao, hiện tại anh nắm giữ quyền lực to lớn, chỉ huy ba đại quân, đây tự nhiên không phải chuyện nhỏ.
Ngồi bên cạnh họ là gia đình của người kiểm soát tài chính hiện nay ở Slanter thuộc chủng tộc Người Lùn. Mỗi chủng tộc đều có những ưu điểm riêng, giống như Tinh Linh có thể giao tiếp với thiên nhiên giúp xây dựng những cây cầu dễ hơn. Những người Khổng lồ được sinh ra với sức mạnh vô hạn, còn Thú nhân thì có những đặc điểm và sức mạnh của loài vật, Thiên sứ có khả năng chữa bệnh, còn Người Lùn có trí thông minh vượt trội.
Hầu hết nền kinh tế của đế quốc bị độc quyền bởi Người lùn.
Đứng đầu tộc Người Lùn- Phất Khắc Tư nhìn Lệ Lăng Phong mỉm cười nói: “Lệ nguyên soái, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ ngài đã lâu, muốn được làm quen với ngài, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội được gặp mặt.”
Lệ Lăng Phong nhìn người nọ, nói: “Ngài Phất khách khí quá rồi. Tôi cũng muốn nói chuyện chi tiết với ngài về việc phân phối vật tư cho quân đội.”
Nụ cười của Phất Khắc Tư cứng đờ.
Vấn đề vật tư ở Thành Ngầm, gã ta không ngờ lại bị lộ nhanh như vậy.
Số tiền tham ô trong túi vẫn còn chưa ấm, thì một số cấp dưới liên quan đến vụ ở Thành Ngầm đều bị giết chết, đó là màn phô trương vũ lực nhanh tới mức khiến gã không kịp phản ứng.
Gương mặt Phất Khắc Tư mang nụ cười giả lả: “Nào dám làm phiền nguyên soái! Ngày sau chỉ cần ngài có yêu cầu gặp mặt có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”
Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế, dáng người người đàn ông cao lớn thẳng tắp, nâng mí mắt nhìn người nọ: “Tôi hy vọng sau này sẽ không có mối liên hệ nào như vậy với ngài Phất.”
Phất Khắc Tư sau lưng ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bữa tiệc này có sự tham gia của các thành viên trong gia đình.
Vợ của Phất Khắc Tư là thú nhân tai thỏ xinh đẹp và mảnh khảnh, cô lau sạch một quả anh đào xong đưa cho chồng mình.
Tuy nhiên, Phất Khắc Tư đang buồn bực và khó chịu, nên không thèm nhìn mà mắng thẳng: “Cô không biết là tôi không ăn vỏ à?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Thú nhân tai thỏ sợ hãi rụt rè lập tức rút tay lại: “Xin lỗi, em sẽ bóc lại.”
Phất Khắc Tư không kiên nhẫn liếc nhìn cô ta một cái: “Người ở Thành Ngầm tới chính là không quy củ, cưới ngươi thì có ích lợi gì?”
Giản Thành Hi bị giọng nói thu hút, ngước lên, thấy cô gái tội nghiệp lau nước mắt, không nói lại lời nào, có lẽ cô ấy thật sự rất buồn khi bị chồng làm xấu hổ ở nơi đông người như thế này.
Nhưng khi Giản Thành Hi nhìn nơi khác, rõ ràng đây là một chuyện tồi tệ, nhưng xung quanh cậu có rất nhiều người được gọi là quý tộc, tất cả đều nhắm mắt làm ngơ, thay vào đó họ cũng đang chăm sóc vợ lẽ hoặc người yêu của mình như một lẽ đương nhiên.
Toàn bộ khách ngồi trên bàn chỉ có cậu là nhàn rỗi.
Giản Thành Hi nhìn vào dĩa trái cây, cố gắng lấy một quả đào.
Còn chưa lấy được ——Một đôi thon dài hữu lực tay đưa ra lấy quả đào đem đi.
Lệ Lăng Phong dễ dàng lột vỏ ra nhưng không có ăn mà đặt nó vào tay của Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi ngạc nhiên nhìn anh.
Lệ Lăng Phong động tác tự nhiên, nguyên soái oai phong lẫm liệt, trầm giọng nói: “Sao vậy?”
Giản Thành Hi liếc nhìn đối phương, thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Lệ Lăng Phong hỏi lại: “Còn muốn ăn cái gì?”
Giản Thành Hi đưa trái cây vào miệng, thật ngọt ngào, gương mặt vô thức nở nụ cười, nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần, tôi tự làm được.”
Lệ Lăng Phong : “Không muốn ăn sao?”
Giản Thành Hi tự mình lấy trái cây, cố tình vu vơ nói: “Ăn nhưng mà tôi có tay có chân, lại không phải là người tàn tật, có thể tự mình lấy ăn.”
Giọng nói truyền vào tai Phất Khắc Tư, mặt người nọ cứng đờ.
Giản Thành Hi nhìn vào gã ta.
Phất Khắc Tư tức giận, hắn không dám làm gì Lệ Lăng Phong, nhưng vẫn dám hù dọa người khác, âm dương quái khí mở miệng nói: “Lệ Nguyên soái, có những lúc cần phải giáo dục người của mình, người không có quy tắc sao hình thành quy củ được. Hãy nhìn nhà tôi, có dám cãi lại lời tôi nói đâu?”
Lời nói của hắn mang theo sự khinh thường đối với Giản Thành Hi.
Khuôn mặt nghiêm túc của Lệ Lăng Phong trong đêm đặc biệt lạnh lùng, anh nhíu mày không thương tiếc nói: “Chuyện này có liên quan gì đến ngài?”
Phất Khắc Tư đỏ mặt tía tai: “Lệ nguyên soái, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở ngài, người được gả từ Thành Ngầm không cần quá tốt với họ, nếu không bọn họ sẽ quên mất mình là ai?”
Giản Thành Hi thiếu chút nữa bị trái cây trong miệng làm sặc.
Nhưng mà, còn không đợi cậu phản ứng ——
Lệ Lăng Phong vỗ vỗ lưng cậu, ánh mắt nhìn Phất Khắc Tư lạnh lùng thêm mấy độ, giọng điệu đầy châm biếm: “ Ngài Phất là công dân tốt năm sao ở Thiên Không Thành, nhưng mà nghe nói thời điểm Trùng Tộc đánh tới, ngài là người đầu tiên đưa ra đề nghị đầu hàng.”
Phất Khắc Tư: “...”
Sao lại chơi trò vạch trần sự thật sau khi bất đồng quan điểm?
Mặt gã đỏ bừng, tức giận nghiến răng nhưng không thể bác bỏ.
Nhưng mà thú nhân tai thỏ bên cạnh gã lại dùng ánh mắt cực kì hâm mộ nhìn Giản Thành Hi.
Mặc dù người ngoài nói nguyên soái máu lạnh và tàn nhẫn như ma quỷ, nhưng vậy thì sao?
Ngài ấy không những không để vợ phục vụ mà còn lột trái cây cho lão bà ăn.
So với chồng mình, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Đang nghĩ ngợi ——Cơn đau dữ dội truyền đến từ eo truyền đến, thú nhân tai thỏ nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Phất Khắc Tư, nghe thấy người nọ nhỏ giọng uy hiếp: “Nhìn cái gì mà nhìn, Lệ Lăng Phong là loại người chỉ biết vũ lực, còn không biết hắn ta ngầm đánh lão bà mình đâu.”
Thú nhân tai thỏ đau chảy ra nước mắt, cô nhìn về phía Giản Thành Hi.
Nguyên soái sẽ đánh người sao?
Nhưng lão bà của ngài ấy rõ ràng được chăm sóc rất tốt.
......
Giản Thành Hi đang lột trái cây cho con mình ăn.
Trái cây trên bàn, đặc biệt là quả anh đào, vỏ tương đối cứng, tốt nhất chỉ nên lột một hoặc hai quả, nếu không lớp vỏ bén chọt vào sẽ hơi châm chích, lòng bàn tay cậu cũng đã có chút đau âm ỉ
Cuối cùng cũng hiểu tại sao thú nhân tai thỏ lại miễn cưỡng bóc nó.
Giản Thành Hi âm thầm nhíu nhíu mày.
Đang suy nghĩ, quả trong tay đã bị lấy đi, Lệ Lăng Phong không tốn miếng sức nào bóc vỏ ra xong lại thả vào trong tay cậu.
Lệ Lăng Phong nói: “Em còn muốn ăn cái gì?”
Giản Thành Hi đặt quả vào trong tay con, sau đó chỉ vào quả Linh hạt, thứ này tuy không ngọt, cậu rất thích ăn nó, nhưng lại khó bóc vỏ.
Lệ Lăng Phong cúi đầu cầm quả cẩn thận lột vỏ ra, một lúc sau, cái dĩa trước mặt đã đầy núc, Giản Thành Hi và đứa nhỏ có thể ăn thoải mái.
Giọng nói của Lệ Toái Toái nhẹ nhàng: “Baba, Toái Toái no rồi.”
Giản Thành Hi lau nước trái cây trên khóe miệng đứa trẻ: “Ngon không?”
Lệ Toái Toái gật đầu nói: “Ngon lắm ạ.”
Trên mặt Giản Thành Hi hiện lên một nụ cười.
Lệ Toái Toái dựa vào người anh trai nói: “Nhưng bánh do baba làm cũng rất ngon.”
Giản Thành Hi dừng một chút, hỏi đùa: “So với trái cây nhập khẩu cũng ngon hơn?”
Lệ Toái Toái gật gật đầu.
Giản Thành Hi được dỗ rất vui vẻ, xoa xoa đầu bé: “ Cái miệng ngọt quá đi thôi.”
Cậu quay đầu lại, thấy có một đống đĩa nhỏ chất đầy trái cây liền nghiêng người đến bên cạnh Lệ Lăng Phong thì thầm: “Tướng quân, đừng lúc nào cũng lo cho chúng tôi ăn, anh cũng ăn một ít đi.”
Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Những thứ này tôi không thích.”
Giản Thành Hi có chút nhạc nhiên, những quả này cũng coi như là hàng xa xỉ.
Lệ Lăng Phong đem đặt hết trước mặt Giản Thành Hi: “Tinh linh thích ăn trái cây, ăn nhiều chút.”
Giản Thành Hi dò hỏi nói: “Anh không thích ăn trái cây sao?”
Lệ Lăng Phong nói ngắn gọn: “Ăn không quen.”
Giản Thành Hi cho rằng do Lệ Lăng Phong là một Thú nhân, tất nhiên Thú nhân không có hứng thú với những thứ này, nhưng dù vậy, anh ấy vẫn kiên nhẫn gọt vỏ cho mình ăn mà không có lý do gì.
Cậu gắp một miếng trái cây cho vào miệng, hương vị ngọt ngào lan ra.
Lúc đầu thì thấy ngon nhưng ăn lâu lại thấy ngán.
Giản Thành Hi ngước mắt nhìn Lệ Lăng Phong, trong mắt hiện lên nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tối nay về nhà làm bánh ăn nhé?”
Lệ Lăng Phong đưa mắt nhìn cậu.
Nụ cười của Giản Thành Hi càng tươi hơn: “Mở bếp nhỏ cho anh ăn khuya.”
Vốn dĩ Lệ Lăng Phong muốn nói rằng mình có thể uống dung dịch dinh dưỡng và không quan tâm đến sự chuyện ăn uống, nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu vợ nhỏ, lời nói đến bên miệng biến thành một độ cung nhỏ.
Giản Thành Hi đem dĩa đẩy qua cho anh: “Anh nếm thử cái này, khá ngon!”
Lệ Lăng Phong cự tuyệt: “Không ăn.”
Giản Thành Hi khuyên nhủ: “Ăn chút lót dạ, bằng không sẽ đói.”
Lệ Lăng Phong nói: “Tôi chờ đồ ăn khuya của em.”
Giản Thành Hi ngẩn người, sau đó bật cười ra tiếng.
***
Bầu không khí hai người nói chuyện rất hài hòa, nhưng công chúa ngồi ở phía trên cách đó không xa lại siết chặt nắm đấm, suýt nữa thì nghiến răng.
Hoàng đế bên cạnh cũng chú ý đến tâm trạng của em gái mình, ho khan một tiếng.
Mọi người đều nhìn sang.
Hoàng đế lên tiếng: “Cảm tạ các vị đã tới dự yến tiệc ngắm hoa lần này. Như mọi người đã biết, kể từ lúc Thần thụ khô kiệt, thực vật ở hành tinh chúng ta chết trên diện rộng thêm nữa phải chịu chướng khí của Trùng tộc nên hoa rất ít nở. Mấy ngày trước chúng ta đã nhập rất nhiều hoa và cây của tinh cầu khác, thử nghiệm thấy có nhiều cây sống sót, hiện tại trẫm mời các khanh đến xem.”
Mọi người ở dưới sôi sục hẳn lên.
Hoàng đế đứng dậy, các quần thần phía sau đứng dậy theo sát.
Giản Thành Hi cũng muốn đưa hai đứa trẻ đến.
Sắc mặt Lệ Trầm có chút tái nhợt, cậu thấy thế liền lo lăng cúi xuống hỏi: “Con sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”
Cậu bé lắc đầu.
Giản Thành Hi vẫn không yên tâm: “Để baba đưa con đi khám?”
Lệ Trầm thấy không thể ngăn cản, có chút xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Con muốn đi vệ sinh.”
Giản Thành Hi dừng lại.
Chân Lệ Trầm không tiện, ở nhà bé có thể tự đi vệ sinh, nhưng ở trong cung sẽ không giống với ở nhà.
Giản Thành Hi cũng không quen thuộc với hoàng cung, cậu có chút chần chờ.
Lệ Lăng Phong từ phía sau đi tới, ôm đứa con trai lên nói: “Tôi sẽ đưa con đi.”
Giản Thành Hi nói: “Vậy ngắm hoa……”
Lệ Lăng Phong nhìn thoáng qua phó tướng phía sau rồi nói: “Các người đi trước đi, lát nữa tôi sẽ qua.” “
Thấy anh đã sắp xếp như vậy, Giản Thành Hi biết như vậy là tốt nhất rồi, nên gật đầu nói: “Được, gặp lại anh sau.”
Lệ Lăng Phong gật đầu.
Giản Thành Hi bế con gái đi theo phó tướng ra ngoài ngắm hoa.
Khi đi băng qua những con đường trong cung, cậu chú ý đến phong cách trang trí ở đây, những bức tượng Thiên sứ trang nhã và cổ điển trên tường, hay những bức tranh tường về Tinh Linh đẹp đẽ vẽ sống động như thật. Tuy rằng chúng nhìn hơi cũ, giống như trải qua nhiều năm tháng lịch sử. Ánh mặt trời từ trên chiếu xuống, ánh sáng và bóng tối đổ xuống khắp các bức tường, xuyên qua các tầng hành lang và lối đi, khiến người ta có cảm giác như đang ở thấy một thế giới mấy ngàn năm lịch sử.
Hệ thống nói: 【Kí chủ, cậu thích nơi này?】
Giản Thành Hi có chút do dự nói: “Không biết vì cái gì, ta cảm giác như mình đã từng tới đây.”
Hệ thống do dự: 【Cậu thấy nó ở đâu?】
Giản Thành Hi gãi gãi đầu: “Khả năng ở trong mơ?”
Hệ thống: “……”
Một đám người xuyên qua hành lang, cuối cùng đi tới Thần An Viên.
Đây là một ngọn đồi rất lớn, sau khi tiến vào Thần An Viên, thứ đầu tiên mọi người nhìn thấy thực ra là Thần thụ, cây đó rất cao, cho dù đã héo khô nhưng cây vẫn cao chót vót đụng tới tầng mây, hệ thống rễ khổng lồ tràn ngập nửa khu vườn, hiện tại đã ngoạn mục như vậy không biết lúc còn lá tươi tốt thì sẽ như thế nào?
Hoàng đế ở phía trước thao thao bất tuyệt: “Những đóa hoa này đã được trồng thử nghiệm thành công, tất cả đều được công chúa chúng ta chăm sóc cẩn thận, nếu sau này hoa có thể trồng trên quy mô lớn, mọi gia đình đều có thể nhìn thấy hoa.”
Mọi người đồng loạt vỗ tay.
Bên bờ hồ có vài bông hoa đang nở rộ, nụ rất nhỏ, trông có vẻ hơi suy dinh dưỡng.
Đối với những người như Giản Thành Hi thường xuyên nhìn thấy hoa nở trên trái đất thì điều này chẳng là gì, nhưng đối với những người đã nhiều năm không nhìn thấy hoa thì đã đủ hiếm rồi.
Hoàng đế mỉm cười nói: “Những bông hoa này không phải hoa bình thường, chúng là hoa linh. Thời gian nở hoa rất ngắn. Có một số loài hoa sẽ không nở trừ khi có người rất tâm linh tiếp xúc. Hiện tại, trước mắt có một số hoa chỉ nơ khi nghe công chúa hát.”
Hoàng đế một bên giới thiệu công chúa ưu tú cỡ nào, một bên nhìn trong đám người tìm được Giản Thành Hi, muốn cho cậu ta nghiêm túc nghe một chút, hiểu rõ khoảng cách giữa dân đen và công chúa, biết khó mà lui.
Lại không ngờ khi hắn vất vả tìm được Giản Thành Hi, vừa lúc nhìn đến, Giản Thành Hi nhàm chán ngáp một cái, tiện tay chạm vào một bông hoa —— liền nở rộ.
Trong lòng ngực Lệ Toái Toái bật cười.
Giản Thành Hi thấy con gái thích, liền sờ thêm mấy cái, những bông hoa đó căn bản không cần ai ca hát, giống như liếm cẩu, Giản Thành Hi vừa chạm liền nở.
(*liếm cẩu: không hề có tôn nghiêm liêm sỉ, mặt nóng dán mông lạnh.Ý ở đây là mấy bông hoa đó không hề có tý gì cần phải người có linh tính chạm. )
Hoàng đế: “……”
Có lịch sự chút nào không thế?
***
Phía bên kia
Lệ Lăng Phong đứng bên ngoài nhà vệ sinh chờ Lệ Trầm đi ra.
Lúc này trong- ngoài cung điện đều không có người, đại đa số mọi người đều cùng hoàng đế đi ngắm hoa.
Có tiếng bước chân ở cuối hành lang.
Lệ Lăng Phong đưa mắt nhìn, thấy một người mặc áo choàng trắng thánh thiện tượng trưng cho hoàng gia đi tới, mái tóc vàng của công chúa rất chói mắt dưới ánh mặt trời, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển.
Lệ Lăng Phong nghĩ nếu như Giản Thành Hi mặc bộ trang phục này thì sẽ càng đẹp hơn.
Công chúa dừng lại trước mặt anh, lễ phép chào hỏi: “Xin chào Nguyên soái.”
Lệ Lăng Phong trầm giọng nói: “Tại sao công chúa lại ở đây?”
“Quần áo của ta bẩn rồi, ta về thay.” Giọng nói của công chúa mềm mại dễ nghe: “Không ngờ lại gặp được nguyên soái ở đây.”
Lệ Lăng Phong nói: “Nơi này cùng công chúa tẩm cung cũng không tiện đường.”
Công chúa kinh hỉ nói: “Nguyên soái nhớ rõ ta vị trí tẩm cung?”
Lệ Lăng Phong nhàn nhạt liếc nàng liếc mắt một cái: “Bởi vì con đường này chỉ dẫn đến chánh điện.”
Công chúa: “……”
Thật xấu hổ.
Nhưng mà công chúa là người có tố chất tâm lý tốt, vén tóc lên, cười nói: “Đáng tiếc Nguyên soái không nhìn thấy hoa ta trồng, nở hoa rất đẹp, nhưng cũng may, ta đã cẩn thận lựa chọn một số từ trước một ít, đều là tâm ý của ta, muốn tặng cho ngài, suy cho cùng ngài cũng là thần tượng, là công thần của tinh cầu Slanter. Hi vọng ngài sẽ không từ chối.”
Nàng có chút thấp thỏm.
Lại không nghĩ ——
Lệ Lăng Phong dứt khoát: “Được.”
Công chúa ngạc nhiên, nụ cười nở rộ, không kìm nén được vui mừng: “Ngài nhận sao?”
Lệ Lăng Phong gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ừ, phu nhân ở nhà thích hoa.”
Nụ cười của công chúa cứng lại: “…”
À
Tốt hơn là không nhận.
***
Nàng vẫn muốn nói gì đó, nhưng có giọng nói vang lên từ phòng tắm: “Cha.”
Lệ Lăng Phong lập tức đi vào trong, ôm lấy Lệ Trầm thằm chí còn chu đáo đưa đứa trẻ đến bồn rửa tay.
Công chúa chưa bao giờ nhìn thấy Lệ Lăng Phong như vậy.
Cứ nghĩ rằng đối phương là người lạnh lùng và tàn nhẫn, lại không biết rằng anh ấy cũng có mặt ôn nhu như vậy.
Con ư?
Chính là bởi vì con nên đối phương mới nhất định phải cùng tên tiện dân Giản Thành Hi ở bên nhau?
Công chúa nắm chặt tay, rõ ràng nàng và Lệ Lăng Phong là xứng đôi nhất, chỉ cần hai người cùng nhau, liền thành một liên minh cường đại, ngay cả hoàng huynh cũng không còn lo lắng sức mạnh quân lực rò rỉ!
Con thì thế nào.
Những đứa con của Giản Thành Hi đều là phế phẩm.
Nàng cũng có thể sinh cho Lệ Lăng Phong một đứa bé!
Trong mắt công chúa hiện lên một tầng u ám, khi Lệ Lăng Phong quay người lại, lập tức thay đó là sự dịu dàng: “Đường trong cung rất nhiều và lộn xộn, nguyên soái ngài có đi Thẩm An Viên không? Để ta dẫn đường.”
Cô ấy đến gần hơn.
Lệ Lăng Phong lui bước một bước, khuôn mặt tuấn tú cao lớn hoàn toàn lạnh lùng, thấp giọng nói: “Công chúa thỉnh tự trọng.”
Bàn tay của công chúa cứng đờ .
Hóa ra là……
Đối phương cũng biết suy nghĩ của nàng.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong không dừng lại trên người cô, đi ngang qua người cô hướng về đầu bên kia con đường.
Đường đi hơi dài, chưa đi được bao xa thì đã gặp Giản Thành Hi dẫn theo Lệ Toái Toái, còn có cả gia đình của phó tướng.
(*nhắc lại cho mấy bồ khỏi quên: Phó tướng là người theo Lệ Lăng Phong từ trong Hắc động về, vợ phó tướng là nữ bác sĩ mở phòng khám ở Thành Ngầm, con gái phó tướng là Miêu Miêu 4 tuổi ở chap trước có xuất hiện. Sau này gia đình của phó tưởng xuất hiện cũng rải rác.)
Lệ Lăng Phong nói: “Sao em lại tới đây?”
Trước khi Giản Thành Hi trả lời, bác sĩ đã nói: “Miêu Miêu đột nhiên có chút khó chịu trong bụng, tôi đưa bé vào nhà vệ sinh, còn Thành Hi cũng muốn đi theo tìm ngài.”
Lệ Lăng Phong nhìn cậu vợ nhỏ dính người của mình.
Giản Thành Hi bị chọc thủng, đón nhận ánh mắt sâu thẳm của Lệ Lăng Phong có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “ Hoa không có gì đẹp cả!”
Lệ Lăng Phong gật gật đầu: “Ừm, đợi lát nữa liền trở về nhà.”
Lệ Toái Toái nép vào trong ngực Giản Thành Hi, khẽ ngáp.
Giản Thành Hi đáp: “Được, thế phiền chị bác sĩ mang Toái Toái và Miêu Miêu cùng đi phòng vệ sinh trước.”
Lệ Lăng Phong ừ một tiếng, sau đó liền đi tới chỗ phó tướng nói công việc.
Giản Thành Hi cùng bác sĩ đi tới, vừa thấy bóng lưng công chúa rời đi, ai cũng biết nơi này ngược đường với tẩm cung của công chúa, cậu ngẩn người suy nghĩ.
Bác sĩ cho hai cô gái nhỏ vào, và sau đó đi ra.
Giản Thành Hi nói: “Phiền chị quá.”
“Phiền toái cái gì.” Bác sĩ hào sảng lắc đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ!”
Giản Thành Hi cười cười.
Bác sĩ cũng thấy được bóng lưng của công chúa, thò qua tới nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cái vị công chúa kia, tám chín phần là thích Lệ Lăng Phong.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giản Thành Hi bất ngờ: “Sao chị biết?”
Bác sĩ khịt khịt mũi, vẻ mặt kiểu ‘bà đây biết tất’ : “Buổi tiệc tẩy trần hôm đó, cậu không đến, tôi ngồi đằng kia nhìn thấy ánh mắt công chúa như mọc luôn trên người chồng của cậu, tôi còn có thể không biết sao?”
Giản Thành Hi ấn tượng với cách dùng từ của cô.
Trước đây có thể không chú ý tới, nhưng bây giờ cậu phải suy nghĩ về nó.
Bác sĩ đi tới nói: “Bây giờ những người có chức quyền đều lấy vợ lẽ, chỉ có cậu là một nhà một người nhưng mà địa vị của chồng cậu không còn như xưa nữa. Nếu là hôn nhân chính trị thì để ngài ấy kết hôn với công chúa cũng là bình thường. Suy cho cùng thì cậu cũng không thích ngài ấy, có thêm người chia sẻ không phải là cậu nên vui sao?”
Giản Thành Hi theo bản năng nói: “Tôi không vui.”
Bác sĩ ngẩn người, cười nói: “Tôi có thể hiểu, bởi vì tôi cũng chỉ hy vọng vị kia nhà tôi chỉ có một mình tôi.”
Giản Thành Hi nói: “Phó tướng sẽ cưới thêm vợ nữa sao?”
“Hắn?” Bác sĩ nhíu mày nói: “Anh ấy không có tinh lực đó, anh ấy mỗi đêm lo mình tôi đã mệt rồi, làm sao còn sức lực để tìm người khác?”
Đôi mắt Giản Thành Hi mở to vì sốc.
Bác sĩ thấy cậu như vậy, khó hiểu, nghiêng người nói: “Nguyên soái của cậu nhìn rất mạnh mẽ, hẳn là có nhu cầu lớn ở phương diện đó, cái thân thể nhỏ bé này của cậu chịu nổi không?”
Giản Thành Hi nhớ tới dáng người của Lệ Lăng Phong từ phòng tắm đi ra, không hiểu sao miệng có chút khô, ánh mắt có chút né tránh.
Bác sĩ hóng bát quái nói: “Vài lần?”
Giản Thành Hi lùi lại, có chút xấu hổ, nhưng cậu thực sự không thể trả lời.
Bác sĩ làm một con số.
Giản Thành Hi lắc đầu: “Không.”
Bác sĩ lại đổi số, nhưng vẫn lắc đầu.
Cuối cùng——Bác sĩ có chút khiếp sợ nói: “Đừng nói một lần cũng không……”
Giản Thành Hi vội vàng che lại cô miệng, có chút xấu hổ nói: “Nói nhỏ chút, nói nhỏ một chút.”
Bác sĩ hít một hơi, cô nhìn Giản Thành Hi đầy ẩn ý, sờ sờ cằm, tự hỏi: “Không, tôi không nghĩ nguyên soái của cậu giống như là một người có vấn đề về phương diện đó.”
Giản Thành Hi nhớ lại cậu cùng Lệ Lăng Phong cũng coi như là ngủ chung giường nhiều ngày.
Lúc đầu, cậu đúng là có chút lo lắng.
Nhưng sau đó nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lệ Lăng Phong rất tôn trọng cậu, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, thậm chí có đôi khi thậm chí còn không có động tác thân mật, ngoại trừ hôn lên trán như hôn con lúc ra ngoài hôm nay, bọn họ sống cứ như bạn cùng phòng.
Không phải một cặp đôi.
Mà đối xử với nhau bằng sự tôn trọng.
Giọng nói của Giản Thành Hi rất nhỏ: “Tướng quân, anh ấy... có lẽ không thích tôi lắm, cho nên anh ấy không có những ý nghĩ đó.”
Bác sĩ lập tức vặn lại: “Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu là lão bà của ngài ấy, hơn nữa cậu lớn lên còn xinh đẹp như vậy, không nói có thích hay không? Nào có một người đàn ông bình thường nào lại không làm gì trước một người vợ xinh đẹp như cậu, trừ khi….?”
Giản Thành Hi choáng váng!
Cũng may chung quanh không có người, liền nói: “Làm sao có thể? Tướng quân và tôi có con.”
Bác sĩ tựa hồ cũng biết được điểm này, cô nhìn Giản Thành Hi nói: “Có thể mấy năm nay anh ta đi chinh chiến rồi mắc phải bệnh kín nào đó, nhưng mà cậu yên tâm. Giữa chúng ta là tình chị em gắn kết, đây là quà cho cậu.”
Trong tay Giản Thành Hi có nhiều một gói thuốc không rõ nguồn gốc.
Bác sĩ cười vẻ mặt thần bí: “Đây chính pháp khí độc nhất vô nhị của chị đây, chỉ cần dùng một chút là đảm bảo khiến người đàn ông của cưng muốn ngừng mà ngừng không được.”
Giản Thành Hi như cầm một củ khoai lang phỏng tay, thiếu chút nữa ném ra xa, cả tai đều hồng rực lên: “Cái này tôi không dùng được, không thể lấy đâu…”
Bác sĩ cố nhét vào trong tay cho cậu, nói: “ Thế cậu muốn chồng cậu lấy vợ hai vợ ba à?”
Bác sĩ nhét vào trong tay cậu, nói: “Vì cậu không muốn tướng quân của mình có vợ lẽ, cũng không muốn chia cho người khác, lại nói ngài ấy không thích cậu, vậy thì cậu buộc phải trói người nọ lẫn thể xác và tinh thần. Cái này cho cậu thì giữ đi, còn dùng hay không thì tùy.”
Giản Thành Hi còn muốn nói thêm nhưng Toái Toái và Miêu Miêu đã đi ra.
Lệ Toái Toái ngáp một cái, mặt buồn ngủ giọng sữa đặc gọi ba mình: “Baba!”
Giản Thành Hi bế quả bóng nhỏ lên, dỗ dành nói: “Chúng ta về nhà ngay!”
Cả một ngày bên ngoài xác thực là có chút mệt.
Toái Toái chui vào lòng ba mình ngủ thiếp đi.
Giản Thành Hi ôm đứa nhỏ quay lại, thì thấy rất nhiều thiếu niên xuất thân từ gia tộc quyền quý đang vây quanh Lệ Lăng Phong, nói chuyện không ngừng.
Lông mày Lệ Lăng Phong nhíu lại, chỉ thả lõng khi nhìn thấy bóng dáng của cậu vợ nhỏ của mình.
Giản Thành Hi đi tới: “Toái Toái buồn ngủ rồi.”
Lệ Lăng Phong ôm Lệ Trầm, lại đem Toái Toái từ trong ngực Giản Thành Hi ôm luôn: “Phi thuyền ở ngoài rồi, chúng ta đi thôi.”
Giản Thành Hi có chút lo lắng nói: “Bệ hạ bên kia……”
Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Tôi sẽ cho người đi thông tri.”
Giản Thành Hi lúc này mới yên tâm chút.
Trên đường trở về, hai đứa đều trẻ ngủ thiếp đi, trong túi là gói thuốc mà bác sĩ đưa cho, nhớ tới những lời đó, cậu cảm thấy có chút bất an.
Khi phi thuyền hạ cánh, Giản Thành Hi hoảng đến mức xém chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Lệ Lăng Phong nhanh tay giữ chặt lấy cậu, nhíu nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Giản Thành Hi vội vàng nói: “Không sao, không sao.”
Đi tới cửa, nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt từ bãi cỏ
Cậu đi tới bãi cỏ và vuốt ve con chó đen, chó đen hướng về phía cậu nhe răng trợn mắt, thoạt nhìn giống như có chút bất mãn.
Giản Thành Hi nói: “Để cơm cho Vượng Tài mà nó không ăn?”
Lệ Lăng Phong ôm hài tử xuống dưới, nhìn thoáng qua nói: “Không ăn thì đói.”
Giản Thành Hi kỳ quái nói: “Rõ ràng ông chủ nói đây là thức ăn cho chó cao cấp mà, sao nó lại không thích ăn?”
Long nhãi con gần như ngất xỉu trong cơn giận dữ.
Không ăn thức ăn cho chó là phẩm giá cuối cùng của nó !!
Lệ Lăng Phong nói: “Để đói thì tự biết ăn.”
Giản Thành Hi cũng thở dài, sờ sờ Vượng Tài đầu nói: “Vượng Tài không cần náo loạn, thức ăn cho chó ăn rất ngon, ngoan một chút.”
Long nhãi con: “……”
Đã nói không được gọi nó bằng cái tên quê mùa như vậy mà!!!
Lệ Lăng Phong trở về phòng, đặt hai đứa nhỏ lên giường.
Lúc xuống lầu, hắn vốn tưởng rằng Giản Thành Hi đang nghỉ ngơi, nhưng không ngờ đèn trong bếp vẫn sáng, nồi nhỏ đang bốc hơi, Giản Thành Hi đang đeo tạp dề cắt rau dại, một nồi khác đang đun sôi nước nóng, trong căn bếp rộng lớn, bóng dáng em ấy đang bận rộn đi tới đi lui, dường như cả căn nhà lạnh lẽo như nhiễm chút bụi trần vì sự có mặt của em ấy.
Anh vốn là người sống cô độc, từ lâu đã quen với việc uống dịch dinh dưỡng.
Không ai quan tâm bản thân anh thích ăn gì.
Không ăn thì sẽ đói mà không thích ăn thì dù có chết đói cũng không ai quan tâm.
Giản Thành Hi nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nói: “Con đã ngủ chưa?”
Lệ Lăng Phong gật đầu.
Giản Thành Hi bỏ rau dại vào nồi nấu chín, nhẹ giọng nói: “Lát nữa sẽ xong ngay thôi.”
Lệ Lăng Phong thấp giọng mở miệng nói: “Tôi uống dịch dinh dưỡng là được.”
“Như vậy sao được, đã nói là ăn khuya.” Gương mặt của Giản dưới ánh sáng vàng ấm áp của nhà bếp trông đặc biệt dịu dàng, anh mỉm cười nói: “Trong bữa tiệc anh ăn không nhiều, chắc là cũng đói bụng rồi, yên tâm tôi làm nhiều lắm.”
Lệ Lăng Phong nhìn bộ dạng cậu trong bếp không hiểu sao xuất thần.
Giản Thành Hi không nghe được anh trả lời, có chút nghi hoặc quay đầu lại, lo lắng nói: “Làm sao vậy?”
Lệ Lăng Phong lắc lắc đầu, đi tới nói: “Em đi nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ canh bếp.”
Giản Thành Hi nhìn thấy người đàn ông vẫn còn mặc quân phục mỉm cười nói: “Anh biết canh không? Được rồi được rồi, anh đi tắm đi. Tôi ở đây, tắm xong anh có thể ăn.”
Lệ Lăng Phong nói: “Không vội.”
Giản Thành Hi nào dám nói là do cậu khẩn trương, đẩy đẩy đối phương đi: “Đi đi, tôi có thể……”
Đang nói, bởi vì động tác túi áo cậu hơi mở, có cái gì rớt ra, rơi xuống sàn nhà.
Lệ Lăng Phong nhìn xuống.
Sau khi Giản Thành Hi nhận ra đó là cái gì, cả người đều đông cứng.
Tuy nhiên, lúc cậu chuẩn bị nhặt lên thì luôn có người nhanh hơn cậu một chút, Lệ Lăng Phong nhặt gói thuốc trên mặt đất lên, nhướng mi nhìn cậu: “Đây là cái gì?”
Giản Thành Hi lắp bắp nói: “Cái này, cái này không có gì, đây chỉ là một loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe bình thường mà thôi.”
Lệ Lăng Phong ánh mắt dừng ở trên gói thuốc.
Giản Thành Hi nội tâm cầu nguyện đối phương có thể tin tưởng vào lời nói của mình.
Nhưng mà ——Ánh mắt Lệ Lăng Phong rơi vào túi thuốc, thân hình cao lớn như một ngọn núi đứng trước mặt Giản Thành Hi, giọng nói của người đàn ông trầm thấp và đọc từng chữ rõ ràng: “ 《Thất Tịch Phấn》chủ yếu dành nam giới trị lãnh cảm, không kéo dài…”
Những gì anh đọc rõ ràng chỉ là hướng dẫn dùng thuốc, nhưng Giản Thành Hi lại cảm thấy tuyệt vọng như thể mình đang bị hành quyết.
Cuối cùng——
Lệ Lăng Phong ngừng đọc, ánh mắt thâm trầm: “Em mua à?”
Giản Thành Hi lập tức nói: “Không, bác sĩ đưa cho tôi.”
Ngón tay dài mảnh khảnh của Lệ Lăng Phong gõ gõ lên bàn, người ở vị trí cao lâu năm mang theo cảm giác áp bách: “Tự em dùng?”
Giản Thành Hi lắp bắp một chút: “Cái đó, cũng không phải.”
Lệ Lăng Phong nhướng mày: “Vậy thì cho tôi dùng!”
Giản Thừa Hỉ mặt không hiểu sao đỏ lên, đang định giải thích đây không phải ý của mình, nhưng Lệ Lăng Phong lại cúi người, nhét túi thuốc trở lại vào tay cậu: “Tự mình giữ lấy.”
!!
Giản Thành Hi tưởng anh không thích, vội vàng muốn giải thích: “Tôi…tôi ý …”
Lệ Lăng Phong mở cổ áo ra một chút, động tác có chút phóng đãng tràn ngập hormone nam tính, giọng nói của anh trầm thấp mà từ tính hơn hẳn mọi ngày: “Tôi đi tắm!”
Giản Thành Hi: “!!!”