Vị đại thiên sứ cao quý và lạnh lùng nào đó trong truyền thuyết đang khóc lóc, hú hét như những con sói tru trong phòng khách.
Những người giúp việc xung quanh đều đứng xa xa ra, dường như họ đã quá quen với cảnh tượng này.
Giản Thành Hi ôm con nhìn Lệ Lăng Phong.
Vừa gào thét, Mễ Lạp Kiệt vừa nhìn đứa trẻ đang nắm tay Giản Thành Hi nói: “Mặc dù cậu không phải người tốt, nhưng hai đứa con của cậu nhìn rất dễ thương.”
Giản Thành Hi nói: “Đây là con trai và con gái của tôi, hai đứa đều ba tuổi.”
Mễ Lạp Kiệt ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu, vui vẻ nói: “ Lát nữa nhóc con ngoan ngoãn vào trong để chú kiểm tra sức khỏe, nếu không cha của nhóc sẽ không muốn nhóc nữa đâuuu ~~”
Giản Thành Hi và Lệ Lăng Phong cau mày, vừa định liên tiếng.
Tiểu Trầm ngước mặt lên nhìn Mễ Lạp Kiệt nói: “ Chú bao nhiêu tuổi?”
Mễ Lạp Kiệt không ngờ cậu bé lại hỏi mình câu hỏi này, nói: “Chú một trăm năm mươi tuổi, sao thế?”
Lệ Toái Toái ngước khuôn mặt nhỏ nói: “Toái Toái được ba tuổi nhưng còn không có khóc nhè nhaa.”
Mễ Lạp Kiệt nghẹn lời: “Nhóc không phải mới ba tuổi sao?”
“Đúng nha” Lệ Toái Toái gật đầu nói: “Chú đã hơn một trăm tuổi!”
Mễ Lạp Kiệt khó thở phản bác: “Chúng ta không giống nhau.”
Lệ Toái Toái chôn mặt vào trong lòng ngực Giản Thành Hi nói: “Là không giống nhau, cũng may lão bà của Toái Toái không có cùng ai chạy cả?”
“Nhóc lại không có lão bà.”
“Chú có.” Gương mặt nhỏ nhắn và non nớt nghiêm túc, phản công ngược lại: “Lão bà của chú không cần chú~~!”
Mễ Lạp Kiệt đau lòng: “...”
Đứa trẻ này là thích sát muối vào tim đúng không!!
Huhu lại muốn khóc!
***
Sau một cuộc trò chuyện ngắn ở sảnh trước, mặc dù bên ngoài trông Mễ Lạp Kiệt có vẻ không đáng tin cậy lắm, nhưng anh ta là một bác sĩ rất có trình độ.
Ở phía sau dinh thự là một bức tượng nổi lớn.
Mở cửa bức tượng, bên trong là phòng điều trị của Mễ Lạp Kiệt.
Căn phòng rất rộng rãi, trên đó bày đủ loại chai lọ, kệ sách chất đầy sách, rất nhiều đồ vật lộn xộn trên sàn nhà, nếu không cẩn thận có thể giẫm phải.
Thậm chí ——
“Chiiii!”
Một sinh vật không sát định từ một góc bay sà vào Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi sợ hãi lùi lại nửa bước và vô tình va vào chiếc bàn phía sau, khi cậu sắp ngã xuống Lệ Lăng Phong đã kịp thời kéo tay cậu lại.
“Chi chi chi!”
Con chim màu vàng kia bị Lệ Lăng Phong bắt được.
Mễ Lạp Kiệt quay đầu lại, vội vàng nói: “Uiiii, đừng giết đừng giết, đây là linh sủng của tôi đó.”
Lúc này Lệ Lăng Phong mới buông con chim ra.
Con chim dường như biết rằng nó đang gặp rắc rối, ngay lập tức trốn sau lưng Mễ Lạp Kiệt.
Giản Thành Hi ôm eo bị đập vào góc bàn, nơi sắc bén nhất khiến làn da trắng như tuyết của cậu lập tức bị bầm tím, cậu đau đến run người.
Mễ Lạp Kiệt không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, đi tới định kéo áo của Giản Thành Hi lên kiểm tra: “Có sao không…”
Bàn tay đang định chạm vào Giản Thành Hi chợt khựng lại giữa không trung.
Lệ Lăng Phong kéo cậu vợ nhỏ của mình lại, lạnh lùng nhìn đối phương, khí thế giống như sói nguy hiểm đang bảo vệ thức ăn.
Mễ Lạp Kiệt ngượng ngùng nói: “Tý nữa ra ngoài tôi sẽ nhờ phụ tá lấy một ít thuốc.”
Lệ Lăng Phong gật đầu, ngắn gọn nói: “Cảm ơn.”
Mễ Lạp Kiệt cười hớn hở nói: “Không cần khách khí, cậu phái người giúp tôi đem lão bà về là được.”
Lệ Lăng Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
Mễ Lạp Kiệt ho khan một tiếng, tự biết mình đuối lý, thả con chim bay đi: “Con chim này tôi cứu được từ Thẩm An Viên, bình thường nó rất nhát không thân cận với ai, không biết tại sao hôm nay nhìn thấy cậu lại hưng phấn như vậy.”
Giản Thành Hi bình tĩnh lại, cảm thấy cũng không đau lắm, hỏi: “Thẩm An Viên?”
Nghe thì có vẻ một cái tên trang trọng.
Mễ Lạp Kiệt tự nhiên nói: “Cậu không biết? Thẩm An Viên chính là nơi có Thần thụ, nhưng bây giờ Thần thụ đã khô héo, những loài động thực vật khác trong vườn tự nhiên mất đi chỗ dựa. Khi tôi đến đó, con chim này sắp chết, nhưng tôi thấy nó còn hơi thở nên cứu nó về. Con chim này rất hiền lại nhút nhát nữa không dám gặp ai. Nhưng nhìn thấy cậu nó rất phấn khích.”
Giản Thành Hi nói: “Cho nên, tôi là người đầu tiên?”
Mễ Lạp Kiệt cười cười: “Tinh Linh tộc luôn luôn có mối liên kết với thiên nhiên, sức mạnh của tộc bọn họ đến từ thiên nhiên. Nhưng từ lúc Thần thụ khô héo, hầu hết sức mạnh của Tinh Linh bị suy giảm, cậu tính ra cũng khá may vì không phải là Tinh linh thuần khiết nên tránh được một kiếp.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Giản Thành Hi: “……”
Đang khen hay là tổn thương cậu vậy?
***
Mễ Lạp Kiệt dường như cuối cùng cũng nhớ ra việc chính của mình, khi nghiêm túc trở lại, đối phương trông rất đáng tin cậy: “Cơ thể của hai đứa nhỏ phải được kiểm tra, và tôi không thể bị gián đoạn khi sử dụng phép thuật.”
Lệ Lăng Phong nói: “Tôi sẽ ở ngoài cửa.”
Mễ Lạp Kiệt tin tưởng đối phương: “Được, vậy tôi sẽ dẫn bọn nhỏ vào.”
Lệ Lăng Phong đặt Tiểu Trầm xuống.
Giản Thành Hi lo lắng sờ đầu đứa bé: “Đừng sợ.”
Mễ Lạp Kiệt ở bên cạnh châm ngòi thổi gió nói: “Khả năng sẽ có chút đau. Nếu lúc đó không nhịn được thì khóc to lên, khóc nhè không mất mặt. Chú cũng sẽ không cười nhạo nhóc đâu.”
“Không có gì đâu!” Lệ Trầm nghiêng người nhìn bác sĩ, đứa bé ba tuổi vẻ mặt bình tĩnh: “Chúng ta không giống nhau.”
Mễ Lạp Kiệt: “...”
Thật là ghét quá đi!
**
Bọn trẻ đều được đưa vào kiểm tra thân thể. Lệ Lăng Phong ở bên ngoài cửa, Giản Thành Hi tương đối yên tâm nên chuẩn bị ra ngoài lấy thuốc xoa eo mình.
Sau khi đi ra ngoài ngồi chờ, một lúc sau một lúc sau, một thanh niên đẹp trai cầm một cáu hộp nhỏ trong tay đi tới chỗ cậu, nói: “Giản tiên sinh, đây là thuốc trị thương.”
Giản Thành Hi nghĩ đây là phụ tá trong miệng Mễ Lạp Kiệt, gật gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Phụ tá ngượng ngùng cười: “Không có gì, để tôi tới giúp ngài xoa thuốc?”
Giản Thành Hi lập tức nói: “Không cần không cần, tôi tự mình làm được.”
Cũng may phụ tá không có kiên trì, Giản Thành Hi đơn giản là thoa thuốc lên eo mình, thuốc này mát lạnh lúc bôi lên eo cảm giác đau đớn được giảm đi nhiều.
Phụ tá lại bưng tới dĩa trái cây tươi đặt lên bàn: “ Các vị từ xa đến, không kịp chuẩn bị gì, mấy món này chỉ là đơn giản đem lên hi vọng ngài đừng ghét bỏ.”
Giản Thành Hi nhìn thoáng qua, phát hiện rất nhiều trái mà mình không biết.
Phụ tá cười giới thiệu: “Đây là huỳnh quả, đây là quả lưỡi liềm, đều là mới đem tới, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ dùng vào bữa tối.”
(*萤果 : Huỳnh quả hay còn gọi là quả đom đóm.
*月牙果: Nguyệt nha quả. Quả nó giống hình mặt trăng khuyết sinh trưởng và phát triển ở khu vực Tân Cương.)
Giản Thành Hi hỏi: “Bữa tối của các anh không phải là dịch dinh dưỡng sao?”
Phụ tá có chút kinh ngạc, liên tục lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, dịch dinh dưỡng khó uống như vậy ai mà muốn ăn chứ, không chừng chỉ có người trong Thành Ngầm mới ăn thôi!”
Giản Thành Hi trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn là thắc mắc mở miệng hỏi: “Nhưng mà đất đều bị ô nhiễm không trồng được lương thực sao? Những quả này từ đâu tới?”
Người phụ tá đầy vẻ quý phái, nhìn Giản Thành Hi như đang nhìn một tên quê mùa nào đó: “Đương nhiên đều là hàng nhập khẩu. Hoa quả nhập về từ hành tinh khác, mấy loại này đều rất được ưa chuộng trên thị trường. Có thể ngài mới tới Thiên Không Thành nên không biết, hiện tại chồng của ngài giữ vị trí rất cao, dưới một người trên vạn người. Sau này sẽ không thiếu những loại trái cây và rau quả như vậy.”
Giản Thành Hi lẩm bẩm: “Vậy giá nhập khẩu chắc chắn rất cao?”
Sản phẩm được ưa chuộng nhất trên đường Thành Ngầm là trái cây có vị chua.
Cái gọi là dịch dinh dưỡng khó ăn lại là một sản phẩm xa xỉ đối với nhiều người nghèo ở đó.
Nhưng những điều đó không đáng nói ở đây.
Người phụ tá nói: “Có tiền hay không không quan trọng, ngài có thể thử xem. Những thứ này là hàng nhập khẩu đó.”
Giản Thành Hi cầm một miếng trái cây cho vào miệng, vừa vào miệng đã ngọt ngào đến mức cau mày.
Người phụ tá đưa cho cậu một ít nước: “Ngài không sao chứ?”
“Mọi người ở đây thật sự thích ăn loại này sao?” Giản Thành Hi ép mình nuốt xuống, do dự nói ra: “Tôi thấy quả này có vẻ hơi ngọt!”
Phụ tá gật đầu nói: “Rất ngọt là đằng khác, cũng không dám giấu giếm, chủ nhân trong nhà kỳ thật cũng đã ngán lâu rồi.”
Giản Thành Hi không hiểu: “Ngán sao còn ăn?”
Phụ tá cười nói: “Bởi vì ngài ấy thích giả vờ, chết vì sĩ diện.”
“...”
Cạn lời!!!
***
Trong phòng khám.
Toàn thân Mễ Lạp Kiệt được bao phủ trong ánh sáng trắng thánh thiện, khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cánh cửa bên ngoài đã mở ra.
Lệ Lăng Phong quay lại nhìn hắn.
Mễ Lạp Kiệt lau mồ hôi trên đầu và nói: “Xong rồi.”
Lệ Lăng Phong hỏi: “ Thế nào?”
Mễ Lạp Kiệt nhìn người đàn ông nghiêm túc trong bộ quân phục trước mặt. Khi lần đầu tiên gặp Lệ Lăng Phong, lúc đó đối phương không phải là một nguyên soái mà chỉ là một thợ săn tiền thưởng bình thường trong Thành Ngầm. Khi đó hắn còn hoài nghi đối phương còn trẻ như vậy nhận đơn kiếm tiền có phải là đang nói giỡn không?
Nhưng sự thật chứng minh, nói giỡn lại là chính hắn.
Mặt đất đẫm máu, thủ đoạn của đối phương cực kỳ nhanh và tàn nhẫn, khi hay tin Lệ Lăng Phong trực tiếp giết người, Mễ Lạp Kiệt—người luôn ở địa vị cao, có chút sợ hãi.
Giống như một con thú hung dữ.
Trên người vẫn còn vương vãi mùi máu tanh, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn thậm chí khiến hắn tự hỏi liệu người này liệu có cảm xúc hay ham muốn gì không.
Quá mức nguy hiểm……
Mễ Lạp Kiệt từng nghĩ rằng một nhân vật tàn nhẫn như Lệ Lăng Phong sẽ không bao giờ cưới lão bà và sinh con.
“Cậu thế mà cũng rất quan tâm đến con của mình.” Mễ Lạp Kiệt cởi áo khoác, nói: “Con gái nhỏ không sao, nhưng hơi suy dinh dưỡng, chỉ cần nuôi tốt là sẽ ổn thôi. Nó là bán Tinh Linh, hẳn là sẽ không có sức mạnh tinh thần.”
Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Không sao cả, khỏe mạnh là được.”
Mễ Lạp Kiệt đi tới nói: “Vấn đề của con trai cậu thì hơi lớn, vết thương ở chân rất nghiêm trọng. Nói thật, đã trì hoãn đến bây giờ thì tôi cũng không thể chữa khỏi được, cái chân bị thương kia đáng lẽ đã sớm hoại tử từ lâu, nhưng hình như đã có người luôn chăm sóc cho nên lúc tôi trị liệu thấy kinh mạch ở chân của vẫn còn lưu thông, tuy không thể làm cho chân con cậu khỏe lại ngay nhưng mỗi tháng tới một lần, qua mấy năm hẳn là có thể khỏe.”
Lệ Lăng Phong gật gật đầu: “Cám ơn.”
Mễ Lạp Kiệt vẫy vẫy tay, chuẩn bị uống miếng nước.
“Tôi sẽ để người giải quyết chuyện lão bà của cậu.” Lệ Lăng Phong liếc nhìn người nọ một cái, nói: “Ngày mai tôi sẽ sai người đưa người về.”
Mễ Lạp Kiệt suýt chút nữa phun ra ngoài, nghẹn ngào nói: “Cám ơn.”
Lệ Lăng Phong không tỏ ý kiến.
Hai đứa trẻ trên giường chìm vào giấc ngủ say.
Mễ Lạp Kiệt từ phía sau nói: “Chỉ là ngủ một giấc ngắn thôi, buổi chiều sẽ tỉnh lại.”
Lệ Lăng Phong gật đầu, lấy chăn bên cạnh đắp cho đứa bé, động tác rất nhẹ nhàng.
Mễ Lạp Kiệt chưa bao giờ thấy bộ dáng của đối phương như thế, hắn cầm cốc nước lắc nhẹ, nói: “Nói thật, tôi thực sự không ngờ cậu sẽ lập gia đình, hơn nữa với tích cách có thù tất báo của cậu, tôi cứ nghĩ cậu sẽ không tha thứ cho người kia, chả lẽ cậu thật sự thích lão bà của mình?”
Động tác của Lệ Lăng Phong dừng lại.
Người đàn ông xoay người lại, thân hình cao lớn trong nhà cực kì áp bách, giọng điệu không mang theo bất kì cảm xúc nào: “Thích?”
Mễ Lạp Kiệt gật gật đầu: “Thích đó.”
Lệ Lăng Phong dường như cảm thấy không quen thuộc với từ này, mở miệng hỏi: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Mễ Lạp Kiệt sờ sờ cằm: “Không phải rõ ràng sao, cậu ta đã lạm dụng sức lao động con của cậu, còn cho cậu đội nón xanh. Cậu ta muốn đức hạnh không có đức hạnh, muốn mặt…ừm thì mặt cũng được. Hay cậu thích gương mặt của cậu ta?”
Lời vừa dứt, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Lệ Lăng Phong lặng lẽ đứng tại chỗ, đây có thể là một câu hỏi không khó đối với người bình thường.
Nhưng không dành cho những người trời sinh cực kỳ thờ ơ với cảm xúc.
“Em ấy là ba của hai đứa nhỏ và là lão bà của tôi.” Giọng nói của Lệ Lăng Phong lạnh lùng: “Nếu tôi đã cưới em ấy thì tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc họ.”
Mễ Lạp Kiệt nghẹn lời: “Kia, kia nếu cậu ấy làm gì có lỗi với cậu thì sao?”
Lệ Lăng Phong mở miệng nói: “Vương Triết đã chết.”
Mễ Lạp Kiệt không dám tin tưởng nhìn đối phương, có chút khó thở nói: “Chết thì chết, nhưng lỡ cậu ta không thay đổi bản tính, tìm một người khác thì sao?”
Lệ Lăng Phong nhướng mi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn.
“Ý tôi là, nhìn xem, cậu ấy rất đẹp.” Mễ Lạp Kiệt gãi gãi đầu: “Hơn nữa còn có tiền án, nếu có suy nghĩ khác thì cậu tính làm gì?”
Lệ Lăng Phong dường như nghe lọt tai câu này.
Ngay khi Mễ Lạp Kiệt nghĩ rằng người anh em oán hận tình thù của mình cuối cùng đã thông suốt thì nghe đối phương nói: “Em ấy lúc trước là người muốn gả cho tôi, không phải tôi ép buộc em ấy. Hơn nữa bây giờ em ấy cũng không còn cơ hội hối tiếc nữa.”
Căn phòng rơi vào im lặng. Bức tường màu trắng tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Đôi giày quân đội của người đàn ông giẫm lên sàn nhà trơn bóng, biểu tượng quân đội cấp cao màu bạc trên vai trông sắc bén như một thanh kiếm tuốt vỏ.
Từ từ đi ra khỏi phòng, Mễ Lạp Kiệt như nhìn thấy một con sói nguy hiểm và khát máu: “Về phần chạy trốn...”
Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống nhìn Mễ Lạp Kiệt, hoàn toàn là cảm giác áp bách.
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vô cảm, nhưng lại có sức mạnh nghiền nát mà chỉ có cường giả mới có được: “Cậu cho rằng tình nhân của em ấy đủ mạng để mang em ấy đi sao?”
Lưng Mễ Lạp Kiệt thực sự toát mồ hôi lạnh.
Mễ Lạp Kiệt người thường xuyên bị lão bà bỏ nhà đi, nói một chút mỉa mai: “Cậu cũng ít tự tin lắm.”
Lệ Lăng Phong khóe môi câu lên: “Dù sao không phải ai cũng giống cậu.”
Mễ Lạp Kiệt lão bà vừa bỏ chạy: “...”
Cảm ơn.
Không vui lắm.
****
Giản Thành Hi vừa bôi thuốc xong đang đứng ở bên ngoài, đúng lúc nghe được hết lời nói bên trong.
Phụ ta nhìn người bị doạ mặt mũi trắng bệch, có chút đau lòng an ủi: “Lệ Nguyên soái tuy rằng hình như không yêu anh , nhưng anh cũng không cần phải buồn bã như vậy...”
Giản Thành Hi quay đầu nhìn người nọ, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ai nói với cậu là tôi buồn?”
Phụ tá sửng sốt: “Vậy là?”
Giản Thành Hi trên mặt cũng không có khổ sở, ngồi xuống sopha: “ Nếu nghĩ rằng anh ấy sẽ yêu tôi thì tôi đúng là ngu ngốc, chỉ cần anh ấy không ghi sổ chuyện trong quá khứ như vậy là được rồi.”
Đơn giản mà nói, cậu chỉ muốn cùng Lệ Lăng Phong sống một cuộc sống bình yên qua ngày.
Yêu hay không yêu.
Thì sao, cậu cũng không còn là con nít mới lớn mộng mơ nữa.
Phụ tá: “……”
Hình như cũng đúng.
Nhìn Giản Thành Hi không tim không phổi ngồi ở trên sô pha, phụ tá cuối cùng không nhịn được nói: “Giản tiên sinh, tôi cảm thấy anh vẫn phải có chút ý thức, thân phận của nguyên soái hiện tại không giống như trước, anh nhất định phải nghĩ cách nắm lấy trái tim ngài ấy mới được.”
Giản Thành Hi chọn một loại trái cây ăn: “Vì sao chứ, tôi cảm thấy bây giờ rất tốt !”
Phụ tá nói: “Nếu ngài ấy không yêu anh, có lẽ trong tương lai nguyên soái sẽ kết hôn với người khác mà ngài ấy thích.”
Giản Thành Hi thiếu chút nữa bị trái cây sặc chết, ho khan hai tiếng: “Cái….cái gì?”
Phụ tá nhìn cậu với ánh mắt như nhìn tên ngốc nói: “Đây không phải là chuyện bình thường sao, Thiên Không Thành những người có chức quyền trong nhà đều có mấy người vợ mà.”
Giản Thành Hi mở mắt to vì sốc.
Khi mới xuyên qua đây, cậu cho rằng ở đây chắc hẳn giống như Địa cầu giống nhau, đều là chế độ một vợ một chồng.
Chính là không ngờ tới, nơi này không phải!
Mà lúc cậu ở Thành Ngầm, cũng không ai có thể cưới vài người nha.
Giản Thành Hi lắp bắp nói: “Này… cái này phổ biến không? Tôi giống như chưa từng thấy ai có mấy người vợ ?”
Phụ tá cười nhẹ nói: “Chuyện này ở Thiên Không Thành rất là bình thường, có thể anh chưa biết rõ lắm, nhưng dần dần sau này sẽ thấy thôi. Tôi thất anh tốt bụng nên mới nhắc nhở anh chút. Hiện tại Nguyên soái có địa vị rất cao, chiến công hiển hách, danh tiếng của ngài ấy từ lâu đã truyền khắp Thiên Không Thành, không biết cao bao nhiêu vương gia quý tộc hay công chúa đều đang nhìn chằm chằm ngài ấy.”
Giản Thành Hi trong lòng lạnh lẽo, không phải vì mình mà là vì các con.
Trong tương lai, điều gì sẽ xảy ra nếu bất kỳ mẹ kế và cha dượng nào đó thực sự bước vào cửa và con của cậu bị ngược đãi thì phải làm sao giờ?”
Cậu có thể không lo về bản thân mình, nhưng không thể nghĩ về không vì con mà suy tính.
***
Đang suy nghĩ. Cửa bên trong mở ra, Lệ Lăng Phong ôm hai đứa trẻ đi ra.
Đương nhiên Giản Thành Hi cũng không còn miên man suy nghĩ nữa, vội vàng đứng dậy đi tới: “Sao rồi?”
Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Không có việc gì nghiêm trọng, có thể về nhà.”
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lệ Lăng Phong gật đầu.
Khi hai người bước ra cổng, tình cờ gặp phải một số quý tộc cũng đến chữa bệnh, họ là những thiên thần xinh đẹp và những thiếu gia thú nhân.
Sau khi nhận ra Lệ Lăng Phong, hai mắt đều sáng lên. Hai người có chút xấu hổ và ngượng ngùng: “Không nghĩ tới có thể gặp được nguyên soái ở đây, thật sự là quá bất ngờ. Chúng tôi đều đã được nghe nói tới chiến tích vĩ đại của ngài...”
Lệ Lăng Phong thờ ơ nhìn hai người: “Các cậu…”
Thiếu gia thú nhân kích động nói: “Ngài biết tôi sao?”
Lệ Lăng Phong mặt không biểu tình nói: “Đang chắn đường.”
“…… Xin lỗi.”
Lệ Lăng Phong lướt qua bọn họ đi ra cửa, còn không quên nói với Giản Thành Hi ở phía sau: “ Chậm một chút! Coi chừng ngã!”
Giản Thành Hi nhận lấy ánh mắt ai oán của hai người, mỉm cười và đi theo Lệ Lăng Phong.
Cậu chưa ra ngoài bao giờ nên không biết thái độ của người ngoài đối với Lệ Lăng Phong, khi nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi này, trong lòng cậu thực sự trầm xuống, xem ra quả thực đang gặp nguy cơ.
Sau khi lên xe, Lệ Lăng Phong đem hai đứa nhỏ đặt lên giường ở phía sau.
Giản Thành Hi trong lòng có chút bất an, muốn biết thái độ của Lệ Lăng Phong, liền nói bâng quơ: “Hai người kia giống rất ngưỡng mộ tướng quân, lúc anh đi có vẻ rất buồn bã.”
Lệ Lăng Phong lạnh lùng liếc cậu một cái.
Giản Thành Hi cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng vô cớ lại cảm thấy có chút lo lắng.
Nào ngờ ——Người đàn ông lạnh lùng nói: “Họ thì liên quan gì đến tôi? Nếu tôi phải dừng lại trò chuyện với những người tự nhiên ở đâu nhảy ra cản đường, thì tôi còn có thời gian làm việc của mình sao?”
Giản Thành Hi chớp chớp mắt.
Lệ Lăng Phong nhìn cậu, có chút nguy hiểm: “Sao thế hình như em rất tò mò?”
Giản Thành Hi vội vàng cười nói: “Không, không, tôi, tôi chỉ tùy tiện nói chuyện thôi.”
Sự căng thẳng do phụ tá gây ra lập tức được giải tỏa. Tướng quân nhà mình tính tình lạnh lùng lãnh đạm trước kia cậu còn rất sợ nhưng giờ lại khiến cậu cảm thấy rất an tâm, dù bên ngoài có nhiều cám dỗ, nhưng là Lệ Lăng Phong cũng không có ý này kia, đó lại là một chuyện tốt.
***
Ngày hôm sau, Giản Thành Hi dậy tương đối sớm.
Bởi vì hôm nay là một ngày khá trọng đại, lần trước có nhiều chuyện xảy ra giữa buổi lễ nghênh đón các tướng sĩ ở Thiên Không Thành, cho nên Hoàng đế đặc biệt sắp xếp cho một số gia đình tướng sĩ vào cung, cùng nhau tham gia cái gọi là tiệc ngắm hoa.
Giản Thành Hi ngồi ở bên giường nói: “Con của chúng ta cũng phải đi sao?”
Lệ Lăng Phong gật gật đầu nói: “Người nhà đều phải đi.”
Giản Thành Hi có chút lo lắng nói: “Tôi sợ mấy đứa nhỏ không quen.”
Lệ Lăng Phong ngước mắt lên nhìn cậu: “Nếu đã chuyển tới rồi Thiên Không Thành, bọn họ là con của tôi, những người mà bọn họ sẽ phải đối mặt trong tương lai sẽ rất nhiều, sớm muộn gì cũng phải làm quen.” “
Anh không biết mình còn có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa.
Với thân phận hiện tại, sẽ không ít cơn bão máu cần phải đối mặt trong tương lai.
Nhưng trong khoảng thời gian hạn hẹp này, anh sẽ cố gắng hết sức để mở đường cho người nhà của mình, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc coi con mình như những bông hoa trong nhà kính.
Giản Thành Hi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Anh nói đúng.”
Lệ Lăng Phong có chút kinh ngạc trước sự hiểu chuyện của cậu vợ nhỏ.
Giản Thành Hi cười nói: “Dù sao, bọn nhỏ thực ra cũng rất can đảm, có lẽ còn không khẩn trương bằng tôi.”
Lệ Lăng Phong nói: “Có tôi ở đây, đừng lo lắng.”
Giản Thành Hi nhìn thân hình cao lớn vững trải của người đàn ông, không hiểu sao lại cảm thấy an toàn, sự căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan rất nhiều.
Lần này vào cung, phải mặc lễ phục, lúc Giản Thành Hi mua đồng phục đi học cho hai đứa nhỏ, cũng tiện tay mua vài bộ lễ phục vừa hay bây giờ có thể mặc được.
Bản thân cậu cũng mặc đồ hoàng gia màu xanh biển giống như Lệ Lăng Phong .
Lệ Toái Toái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên và nói: “Baba thật xinh đẹp.”
Giản Thành Hi mặc là một chiếc áo choàng màu xanh da trời được trang trí bằng nhiều đồ trang sức lộng lẫy, chất liệu mềm mại làm nổi bật khí chất dịu dàng của người mặc. Vốn là một bộ quần áo lòe loẹt, nhưng vì khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nên có phần trông cao quý hơn một chút.
“Thật sao?” Giản Thành Hi bế đứa trẻ lên: “Baba thật sự rất đẹp sao?”
Lệ Toái Toái gật gật đầu: “Đẹp ạ.”
Giản Thành Hi cười tủm tỉm nói: “Vậy Toái Toái hôn baba một cái.”
Lệ Toái Toái cúi xuống hôn lên mặt ba mình.
Giản Thành Hi rất đắc ý, ôm con gái ra ngoài, nhìn thấy Lệ Lăng Phong đang đợi ở hành lang, người đàn ông mặc quân phục khuôn mặt đẹp trai, dáng người thẳng tắp đứng đó rất có mị lực của đàn ông thành đạt, nghe được động tĩnh liền nhìn sang.
“Khụ.” Giản Thành Hi không ngờ đối phương ở ngoài, do dự một chút mở miệng nói: “Bộ này tôi mặc đẹp không?”
Lệ Lăng Phong gật gật đầu.
Giản Thừa Hỉ vô cớ có chút vui vẻ: “Cám ơn.”
Lệ Toái Toái ở ngay lúc này mở miệng nói: “Thế cha cũng hôn baba một cái đi!”
Giản Thành Hi: “!!”
Lệ Toái Toái ánh mắt rất trong sáng, ngây thơ nói: “Ba, không phải baba nói, thấy đẹp thì hôn một cái sao?”
Giản Thừa Hỉ có chút đỏ mặt, liếc nhìn Lệ Lăng Phong, lắp bắp nói: “Tôi không có.”
Lệ Lăng Phong rất bình tĩnh.
Trong ánh sáng vàng ấm áp, người đàn ông chậm rãi bước tới, đôi giày phát ra âm thanh trên sàn nhà trơn bóng, Lệ Toái Toái được ôm đi.
Giản Thành Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng đối phương chỉ là tới ôm con gái.
Vừa định quay người lại, cánh tay của cậu đã bị một bàn tay khác kéo lại, cậu ngạc nhiên quay đầu, một nụ hôn mát lạnh đặt trên trán, có chút nhẹ nhàng ôn nhu.
Đôi mắt của Giản Thành Hi mở to trong sự ngạc nhiên, khi nhìn lên, thấy gương mặt nghiêm nghị và đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương.
Lệ Lăng Phong ánh mắt dừng ở trên người cậu, giọng nói trầm thấp tao nhã: “Em mặc bộ này rất đẹp.”
Toàn thân Giản Thừa Hỉ lúc này như đang nóng bừng lên, rõ ràng là hôn ở trán, nhưng dái tai lại đỏ bừng như chảy máu, Giản Thành Hi gật đầu lung tung: “Ừm…”
Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng nói: “Tôi ở trong xe chờ.”
Giản Thành Hi ngây ngốc gật đầu, mọi người đã đi xa nhưng nhiệt độ bên tai vẫn chưa giảm.
Tuy rằng xuyên qua đến thế giới này có chồng thì thôi cậu còn có luôn con, nhưng trước tới giờ cậu chưa từng nói chuyện yêu đường, chứ đừng nói đến hôn.
Đối với người chồng- Lệ Lăng Phong này, cậu vẫn luôn mang chút sợ hãi, cậu cũng không dám xem anh như người yêu, nên không mong đợi quá nhiều, nhưng không ngờ đối phương sẽ hôn mình. Giản Thành Hi sờ trán mình.
Một cảm giác nhói đau không thể giải thích được trong tim nhảy ra và biến mất nhanh chóng.
Cậu dường như…. Cũng không ghét chuyện này lắm.
***
Lúc lên xe, Giản Thành Hi ôm đứa nhỏ.
Chuyện vừa rồi giống như một khúc nhạc điệm nho nhỏ, Lệ Lăng Phong đang nhìn văn kiện trong tay, bên cạnh là hai đứa đang tự chơi.
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bọn họ đã đến Thiên Không Thành được mấy ngày rồi, nhưng đây là lần đầu tiên đến hoàng cung, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế, đây cũng xem như là một tồn tại thần thoại trong lòng cậu, cậu chưa từng thấy Hoàng đế không biết sẽ trông như thế nào.
Lúc Giản Thành Hi xuống xe, cậu vẫn còn hơi lo lắng.
Vốn tưởng rằng mình sẽ phải đi bộ một quãng đường dài mới có thể gặp được Hoàng đế, nhưng không ngờ vừa đến cửa cung đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào trắng được một đám người vây quanh.
Hoàng đế nhiệt tình đi tới nói: “Lệ nguyên soái, trẫm đã đợi khanh rất lâu rồi.”
Lệ Lăng Phong tựa hồ sớm thành thói quen, gật đầu nói: “Bệ hạ.”
“Nghe nói khanh vào cung, trẫm vừa hay từ bên ngoài trở về, nghĩ khanh hẳn là cũng sắp tới, cho nên trẫm đợi khanh một lát.” Hoàng đế ăn mặc một long bào, ân cần và gần gũi nói: “Không ngờ khanh tới nhanh như vậy.”
Giọng nói của Lệ Lăng Phong rất bình tĩnh: “Đa tạ Bệ hạ đã quan tâm.”
Giản Thành Hi ngơ ngác nhìn, vốn tưởng rằng Hoàng đế sẽ là một tồn tại hùng vĩ uy nghiêm hơn, nhưng nhìn như thế này, dường như cũng khá thân thiện.
Cậu nhìn Hoàng đế, người nọ cũng chú ý đến cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều là sững sờ.
Trên mặt hoàng đế hiện lên một nụ cười, hắn đi tới nói: “Đây là phu nhân của Lệ nguyên soái sao? Rất vui được gặp khanh, lần trước chúng ta không thể gặp, chắn có chuyện khiến khanh phải trì hoãn?”
Giản Thành Hi biết ông ta đang nói cái gì, vì thế gật đầu nói: “Vâng, đúng vậy ạ...”
Vốn tưởng rằng Hoàng đế cũng chính là thuận miệng nhắc tới.
Nào biết ——Nụ cười của Hoàng đế càng sâu: “Ta đã nghe qua, những năm gần đây ngươi ở một mình cũng không dễ dàng gì, lại mang hài tử làm lụng vất vả, bất quá về sau không cần nữa, trẫm biết một người nữ tử thông minh hiền huệ, nếu sau này là người một nhà với ngươi cũng có thể cùng ngươi chia sẻ.”
Giản Thành Hi: ?
Hoàng đế vẫn luôn muốn đem công chúa gả qua, chỉ là Lệ Lăng Phong dầu muối không ăn, giống như một bức tường không thấm nước.
Giờ phút này nhìn thấy Giản Thành Hi, không ngờ người này là một cư dân trong Thành Ngầm, không có kiến thức— từ kẻ tiện dân này xuống tay là đơn giản nhất.
Vì thế Hoàng đế bổ sung: “Nàng ấy, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa không quan tâm nhiều đến tiền bạc, bình thường thích chút hoa lá này nọ, dù giỏi thơ ca nhưng chưa trải sự đời, bản chất con người cũng rất tốt lại hiểu chuyện, còn thích giao lưu bạn bè, ta nghĩ nàng với ngươi nhất định sẽ rất hợp.”
Ý nghĩa của câu này chính là
Của hồi môn của công chúa phi thường phong phú, hơn nữa tính tình tốt, nếu gả qua chẳng những có thể chia sẽ áp lực mà còn được hưởng thụ sự thịnh vượng, giàu có.
Đổi làm người bình thường khả năng liền sẽ bị hù dọa.
Giản Thành Hi bế đửa nhỏ cười nói: “Thật sao? Hóa ra lại tốt như vậy.”
Hoàng đế gật đầu. Tự hiểu là tốt.
Giản Thành Hi nhìn vào Hoàng đế, cố ý giả vờ không hiểu: “Đã như vậy, Bệ hạ cứ lưu lại cho mình đi. Tướng quân chúng ta làm sao có thể chiếm đi sủng ái của ngài được cơ chứ? Thần thấy bệ hạ thích như vậy, khi nào chúng ta mới có thể uống rượu mừng được đây?”
Hoàng đế: “...”
Tiện dân thật không biết điều.