Lệ Lăng Phong sống cuộc đời độc vãng độc lai, từ nhỏ đã rời nhà đến Thành Ngầm tự mình sống sót, sau này trở thành thợ săn tiền thưởng, sống cuộc đời dùng kiếm liếm máu. Sau đó cưới một cậu vợ nhỏ rồi có con và lại gia nhập quân đội, lãnh đạo hơn hai mươi vạn binh lính, dưới sự dạy dỗ của anh không ít sĩ quan ra đời. 

(*Độc vãng độc lai: Một mình đến, một mình đi, ám chỉ sự cô độc không vướng bận á.

** Từ chương này mình quyết định đổi ngôi nhân xưng của Lệ Lăng Phong thành anh… cũng bắt đầu từ đây con đường si hán ngầm của ảnh lên một cấp bậc mới.)

Đừng nói là một cái đề bài trường mẫu giáo, mà ngay cả những binh lính khó nhằn nhất anh cũng trị được. 

Lệ nguyên soái đời này cũng không nghĩ tới, nhân sinh của mình sẽ bị Waterloo bởi Giản Thành Hi —— “Ừm, thế tôi làm như vậy là đúng rồi phải không?”

(*Waterloo: thất bại nặng nề, gặp chuyện đã kích kinh khủng.)

Trong phòng khách rộng rãi, Giản Thành Hi ngồi trên sàn nhà trải thảm, đưa tờ giấy giải đề của mình ra, khoanh chân ngồi dựa vào bàn ánh mắt sáng ngời nhìn người đàn ông trên ghế sopha, tràn đầy mong đợi.

Lệ Lăng Phong cầm tờ giấy không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm.

Giản Thành Hi trong lòng trầm xuống, ngập ngừng nói: “Hay là khác một chút so với đáp án?”

“……” 

Làm gì mà một chút. Căn bản không liên quan gì tới đề bài.

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt nhìn cậu, ánh mắt đầy uy áp khiến lòng người thắt lại.

Giản Thừa Hỉ lập tức sợ hãi, đưa tay ra nói: “Hay là để tôi tự làm đi…”

Lệ Lăng Phong cầm bút lên, nhanh chóng viết ra một loạt các bước giải quyết đề bài trên giấy, sau đó đưa cho Giản Thành Hi nói: “Dựa theo cái này làm lại.”

Giản Thành Hi cầm lấy, phát hiện những gì được viết trên đó đơn giản và dễ hiểu hơn nhiều, đến mức một kẻ ngốc có thể hiểu được.

“Thật tuyệt vời.” Giản Thành Hi nhìn phương pháp trên tờ giấy, ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười nói: “Phong ca, thành tích học tập trước đây của anh hẳn là rất tốt đúng không?” 

Lệ Lăng Phong nhàn nhạt nói: “Tôi chưa từng đi học.”

Giản Thành Hi sửng sốt: “Vậy anh?”

“Mấy thứ này còn cần học sao” Lệ Lăng Phong thong thả ung dung mở miệng, nói: “Trên cơ bản nhìn một cái liền biết làm.”

“......” 

Cậu nghe thấy có mùi sỉ nhục ở đây!

Bàn tay Giản Thành Hi cầm tờ giấy hơi run rẩy, cậu hít sâu một hơi bắt đầu cứu vãn tự tôn của mình: “Không thể nói như vậy được. Kỳ thực những câu hỏi này đối với đại đa số mọi người vẫn rất khó, cho nên cũng không thể quơ đũa cả nắm rằng...”

“Baba.” trong phòng làm việc vang lên một giọng nói trầm thấp, non nớt nói: “Con làm xong rồi.”

Giản Thành Hi kinh ngạc đứng lên: “Làm xong hết rồi à?

Trước nay đều không có đã làm qua bài tập- Lệ Trầm gật gật đầu.

Lệ Toái Toái cũng giơ tay lên nói “Ba ba, Toái Toái cũng còn hai câu nữa là xong rồi.”

Giản Thành Hi hơi nói lắp: “Ba thấy bài tập vẫn là hơi khó các con có muốn kiểm tra lại không?” 

Lệ Trầm buông bút nói: “Rất đơn giản, không cần xem lại.”

“Không khó chút nào.” Lệ Toái Toái ngồi ở ghế trên, thân hình nho nhỏ dựa vào cái bàn, giọng điệu vui vẻ∶ “Toái Toái còn có thể làm thêm mấy đề nữa.”

Lệ Lăng Phong nghe xong con nói xong, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Giản Thành Hi một cái, ánh mắt ý vị thâm trường.

Giản Thành Hi: “…”

Cậu không thể ở trong cái nhà này thêm ngày nào nữa.

***

Sau bữa tối, Giản Thành Hi đưa hai đứa trẻ đi tắm.

Toái Toái  bây giờ có thể tự mình tắm, chân Lệ Trầm bất tiện, sợ khi tự tắm sẽ ngã nên mỗi ngày Giản Thành Hi đều sẽ tắm cho con trai, sau đó sẽ giúp đứa nhỏ xoa bóp chân.

Sau khi xoa bóp xong, Giản Thành Hi hỏi: “Gần đây ban đêm chân con còn đau không?”

Lệ Trầm nhẹ nhàng lắc đầu.

Giản Thành Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu cũng là không lâu trước đây mới biết được vào ban đêm chân  đứa nhỏ này sẽ đau.

Nhưng cũng may, các kỹ năng y thuật mà cậu học được đã có tác dụng.

Giản Thành Hi đắp chăn lên chân, xúc động nói: “Cảm giác như lớn hơn một chút, Tiểu Trầm sang năm lên bốn tuổi rồi, cha các con cao như vậy, về sau Tiểu Trầm nhà chúng ta khẳng định cũng không hề thua kém.” 

Vốn tưởng rằng con trai sẽ vui vẻ.

Lệ Trầm rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Người què cao lên có ích gì?”

Giản Thành Hi động tác dừng lại.

Lời nói ngắn ngủi của đứa trẻ giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim cậu.

Lệ Trầm tính rất trầm, cho dù mỗi đêm chân cũng đau, cũng sẽ không nói, nếu không phải cậu phát hiện ra có gì đó không đúng, hỏi mãi mới biết được. Đứa nhỏ này rõ ràng chỉ mới ba tuổi, ở những đứa trẻ khác  bị ngã sẽ khóc lóc ầm ĩ  như một đóa hoa rực rỡ, nhưng con trai cậu lại trầm mặc giống như  cỏ dại ven đường chịu đựng gió táp mưa sa.

Mũi Giản Thành Hi chua xót, lên tiếng: “Đừng nói bậy, bây giờ nhà chúng ta chuyển đến Thiên Không Thành, ba sẽ bàn bạc với cha, mang con đến tìm đại thiên sứ Mễ Lạp Kiệt, nghe nói kỹ năng y thuật của người này rất tốt, ông ấy nhất định sẽ có thể chữa khỏi chân cho con, chẳng qua là té bị thương mà thôi, vấn đề không lớn, phải tin tưởng baba biết không?” 

Lệ Trầm ngồi ở trên giường, nhìn Giản Thành Hi thật lâu, cuối cùng  nhẹ nhàng gật đầu.

Giản Thành Hi lúc này mới lộ ra tươi cười.

So với việc chân có thể chữa lành chân, điều cậu lo lắng chính là đứa nhỏ sẽ sống trong cảm giác thua kém và tự ti. 

***

Có tiếng mở cửa, Lệ Toái Toái mặc váy hoa nhỏ đi vào, thân hình giống như một cái bánh bao nhỏ, giọng nói trong trẻo như sữa: “Baba, Toái Toái tắm xong rồi.”

Giản Thành Hi ngồi dậy nói: “Con lau tóc chưa?”

Tóc Lệ Toái Toái còn mang theo hơi nước, đứng ở trước mặt baba mình nói:  “Chưa ạ.”

Giản Thành Hi đứng dậy: “Để baba đi lấy khăn lông tới.”

Cậu đi ra ngoài, phát hiện phòng làm việc của Lệ Lăng Phong vẫn còn sáng, từ lúc ăn xong bữa tối là đối phương liền vào phòng làm việc, quân đội vừa mới bàn giao quyền lực, có rất nhiều việc phải làm, anh thường xuyên bận tới mức chân không chạm đất.

Lúc lấy khăn bông Giản Thành Hi thuận tiện cầm thêm ly nước ấm cho anh.

Lệ Lăng Phong ngẩng đầu nhìn cậu: “Con ngủ rồi?”

“Chưa.” Giản Thành Hi lắc đầu nói: “ Phải một lát nữa, tôi còn giúp Toái Toái lau tóc!”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu, người đàn ông ngồi trước bàn vẫn cầm văn kiện đọc, sau khi cởi bỏ lớp áo giáp lạnh, mặc quân phục ngồi thẳng, khuôn mặt của anh vẫn có vẻ rất xa cách: “Lau xong, em cũng đi ngủ đi.”

Giản Thành Hi vô thức lên tiếng: “Vậy anh không ngủ à?” 

Sau khi hỏi xong, bản thân cậu cũng sững sờ.

Trên thực tế, cậu vẫn rất sợ Lệ Lăng Phong, thường ngày sẽ giữ khoảng cách xa nhất có thể.

Đặt câu hỏi này bây giờ có vẻ như ....Tích cực hy vọng đối phương sẽ ngủ với mình vậy.

Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Lệ Lăng Phong đang nhìn, vội vàng bổ sung: “Ý tôi là, tối nay anh không ngủ sao?” 

Lệ Lăng Phong nhẹ gật đầu: “Ừm, có một số việc cần xử lý.”

Giản Thành Hi thầm nghĩ, thức suốt đêm cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh như thường của Lệ Lăng Phong, cậu cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Tôi biết rồi.”

Cậu đặt ly nước ấm trên tay xuống rồi quay người rời đi.

Ai biết được —— Hệ thống trong đầu đột nhiên vang lên: 【Chỉ số sinh tồn giảm 1%, trước mắt là 20%.】

Giản Thành Hi sững sờ, hỏi: “Tại sao mi lại trừ của ta?”

Hệ thống trả lời: 【Kí chủ, đây là kết quả dựa trên tính toán toàn diện của hệ thống, giá trị sinh tồn của cậu liên quan mật thiết đến sự ổn định của thế giới, và sự ổn định của thế giới có liên quan đến nhân vật chính, nếu nhân vật chính gặp vấn đề, thế giới sẽ không ổn định, khi đó giá trị sinh tồn của cậu sẽ bị giảm. 】

Giản Thành Hi đột nhiên ngộ ra chân lý: “Vậy Lệ Lăng Phong là nhân vật chính, nếu có chuyện gì xảy ra do sức khỏe anh ấy không tốt, tôi cũng bị ảnh hưởng?”

Hệ thống: 【Đúng vậy, không để Lệ Lăng Phong gặp chuyện gì, nếu không cậu sẽ bị trừ, giá trị sinh tồn về 0 thì kí chủ sẽ chết.】

Giản Thành Hi tức giận: “Sao có thể vô lý như vậy được!”

Bởi vì quá kích động, cậu không chỉ nói ra lời này trong lòng, mà còn buột miệng thốt ra.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, Lệ Lăng Phong từ trong tài liệu ngẩng đầu lên, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ ngồi trên ghế nhìn cậu vợ nhỏ nhát như thỏ của mình, nhíu mày: “Sao vậy?”

Giản Thành Hi xấu hổ muốn tìm một cái hố chui vào cho xong chuyện.

Nhưng nhớ lại lời nói của hệ thống, cậu không thể chạy được.

Giản Thành Hi quay đầu lại, lông mi run rẩy, nhìn Lệ Lăng Phong cười nói: “Ý tôi là, làm sao anh có thể thức nguyên đêm không ngủ được, như vậy không tốt cho sức khỏe.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. 

Hóa ra là vì điều này.

Lệ Lăng Phong không ngờ rằng cậu vợ nhỏ luôn tránh mặt mình như rắn tránh mồng năm, lại quan tâm đến sức khỏe của anh, anh lên tiếng giải thích: “Cơ thể của Thú nhân rất khỏe, cho dù vài đêm không ngủ cũng không sao.”

Giản Thành Hi nghĩ thầm: Chỉ số sinh tồn đã trừ rồi, sao mà không có gì được?”

“Ừ, nhưng như vậy cũng không được” Giản Thành Hi mím môi, mặt dày nói: “Tôi nghĩ, tốt hơn hết là anh vẫn phải đi ngủ.” 

Lệ Lăng Phong cảm thấy hôm nay đối phương có chút kỳ quái, dù sao anh hiểu rõ Giản Thành Hi là người không có lợi thì không dậy sớm.

Tuy nhiên, anh luôn kiên nhẫn hơn với cậu vợ nhỏ này của mình, người đàn ông dựa lưng vào ghế có chút lười biếng, nhướng mày: “Lý do?” 

Thân hình cao lớn cường tráng vững vàng, khi anh không cười thì tràn đầy áp bức, khiến người khác gần như không dám thở mạnh, tựa như hôm nay nếu Giản Thành Hi không nói ra lý do hợp lý thì anh sẽ không buông tha.

Giản Thành Hi : “Tôi... tôi...”

Bộ não cằn cỗi quay cuồng trong một thời gian dài những vẫn không thể nghĩ ra lý do.

Quang não trên cổ tay Lệ Lăng Phong vang lên, liếc mắt nhìn rồi nói: “Em trở về ngủ trước...”

Thấy thời gian không còn nhiều, Giản Thành Hi vội vàng nói: “Bởi vì tôi sợ ngủ một mình, không có anh thì không ngủ được. Tướng quân là xãaa của tôi, anh có nghĩa vụ phải ở bên cạnh tôi, nên tôi muốn anh phải về ngủ chung với tôi.”

(*xã:Trong ông xã nha)

Căn phòng im lặng.

Bàn tay đang giơ lên của Lệ Lăng Phong cứng đờ.

Giản Thành Hi mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Dù sao là vậy đó. Anh làm việc đi, tôi đi xem các con đây.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Cánh cửa thư phòng nhanh chóng được mở ra và đóng sầm lại.

Ở phía bên kia, phó tướng chỉ kịp nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, tò mò hỏi: “Nguyên soái, có chuyện gì vậy ? Hai người cãi nhau à?”

Ngón tay thon dài của Lệ Lăng Phong đặt trên ghế, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn ly nước do Giản Thành Hi mang đến, đồ uống vẫn đang bốc khói nhẹ nhàng.

“Không có gì.” Khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Lăng Phong nhướng mày, ý vị thâm trường: “Em ấy làm nũng thôi!”

Phó tướng: “...”

Tại sao đã ăn cơm rồi mà hắn vẫn còn phải ăn thêm cơm chó vậy?

***

Trong phòng trẻ em. Kể từ khi, câu chuyện《 công chúa Bạch Tuyết 》, truyện cổ tích mỗi tối đã trở thành thứ không thể thiếu trước khi đi ngủ.

Tối nay cũng vậy.

Giường của bọn trẻ rất rộng, Giản Thành Hi ngồi ở giữa, hai đứa trẻ nằm bên cạnh, nghĩ tới ban ngày ở trường, bọn trẻ có chút lạc lõng với bạn học, không đoàn kết lắm. Nên tối nay cậu quyết định kể một chuyện cổ tích ý nghĩa.

“Hôm nay chúng ta sẽ nghe câu chuyện về 《 Cậu bé hồ lô cứu ông nội》. Giọng Giản Thành Hi rất nhẹ nhàng: “Chuyện này kể rằng ngày xưa có hai con yêu quái. Hai con yêu quái đó là kẻ xấu. Chúng rất xấu xa và làm đủ mọi việc ác, chúng nó bị phong ấn lại dưới chân núi, rồi một ngày nọ, một con tê tê vô tình xông vào núi Hồ Lô và thả tụi nó ra, con tê tê rất sợ hãi nên tìm đến một ông già và bảo ông trồng cây bầu để cứu mọi người. Đánh bại yêu quái.”

Màn đêm tĩnh mịch ánh đèn trong phòng ngủ có màu vàng ấm áp.

Giọng điệu của Giản Thành Hi thong thả mà ôn nhu: “Kết quả ông nội thật vất vả trồng ra cây hồ hô, lũ yêu quái sau khi biết tin đã bắt giữ ông, để tránh kế hoạch bị phá hỏng.”

Lệ Toái Toái ngẩng mặt lên, hỏi∶ “Ba ba, con tê tê vì sao có thể nói?”

Giản Thành Hi nghẹn lời: “À, nó cũng là yêu quái.”

Lệ Trầm dò hỏi nói “Nếu đều là yêu quái, kia nó vì sao còn muốn tìm ông nội để bắt một con yêu quái khác?”

Giản Thành Hi bị hỏi: “Cái này...”

Lệ Toái Toái giơ tay lên, gương mặt tươi cười nói: “Toái Toái biết rồi, bởi vì con tê tê muốn làm đại vương cho nên tìm ông nội tiêu diệt hai con yêu quái kia!” 

“……” Đỉnh chóp lý giải.

Giản Thành Hi lập tức ngăn chặn suy nghĩ của con mình: “Không, vì con tê tê là ​​một con yêu quái tốt, nó không muốn người dân lành phải chịu đau khổ nên mới đến gặp ông nội.”

Lệ Toái Toái nói: “Vậy tại sao nó không tự trồng hồ lô”?

Giản Thành Hi thấy cuối cùng  cũng hỏi đến điểm quan trọng, liền mỉm cười: “Bởi vì có nhiều chuyện, một người không làm được, cần phải có sự giúp đỡ của người khác, tê tê không thể trồng hồ lô, cho nên nhờ ông nội giúp đỡ, ông nội tốt bụng giúp nó trồng, điều này nói cho chúng ta biết điều gì? Mỗi chúng ta đều sẽ gặp khó khăn, lúc đó phải cần sự giúp đỡ của bạn bè.” 

Lệ Trầm dựa vào gối, vẻ mặt thờ ơ, tóm tắt lại câu chuyện: “Sau đó ông nội bị bắt đi.”

“Ông ấy thật là thảm” Lệ Toái Toái lòng còn sợ hãi: “Cũng may Toái Toái không có bạn bè.”

“....”

Hai đứa khá giỏi trong việc tìm ra điểm khác thường.

Giản Thành Hi lập tức hắng giọng nói: “Không phải, Hồ lô sau khi lớn lên đã cứu ông nội, bởi vì ông là người tốt, cho nên mấy đứa bé trẻ Hồ lô sẽ thay phiên nhau cứu ông nội... Năm anh em thay phiên nhau chiến đấu với những con yêu quái, nhưng họ đã bị đánh bại liên tục, và cuối cùng các anh em Hồ Lô phải đoàn kết để thu phục những con yêu quái kia, đó là tầm quan trọng của sự đoàn kết và hợp tác.”

Hai đứa nhỏ lẳng lặng lắng nghe.

Giản Thành Hi chân thành nói: “Đó là lý do tại sao sự giúp đỡ của bạn bè lại quan trọng như vậy. Chỉ cần mọi người đoàn kết cùng nhau thì có thể vượt qua mọi khó khăn.”

Vốn dĩ cậu nghĩ hai đứa trẻ sẽ rất có hứng thú.

Nào biết —— Lệ Toái Toái mở miệng nói: “Yêu quái thật là lợi hại nha, năm người mới đánh lại hai người bọn họ.”

Giản Thành Hi thiếu chút nữa hít thở không thông, không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh tượng trong giấc mơ, con của cậu cũng bị một nhóm người bao vây trước khi bị giết, tưởng tượng đến hình ảnh kia trái tim cậu liền rất đau.

“Toái Toái.” Giản Thành Hi thực nghiêm túc nhìn cô bé  nói:  “Con phải biết rằng dù yêu quái lại lợi hại đến đâu, bọn họ cũng không thể đánh bại năm anh em hồ lô. Điều ba muốn nói với con là đoàn kết với người khác là quan trọng nhất, dù thế nào đi nữa cũng đừng một mình chiến đấu, nếu không sẽ giống như hai con yêu quái kia đều phải chịu kết quả không tốt.”

Lệ Toái Toái nhìn Giản Thành Hi,  đôi mắt tròn xoe chớp chớp.

Giản Thành Hi dò hỏi nói: “Hiểu chưa”

Lệ Toái Toái nhìn anh trai, gật đầu: “Ba ba, Toái Toái hiểu rồi, kết bạn rất quan trọng.”

Trong lòng Giản Thành Hi có hy vọng, người ba già suýt chút nữa rơi lệ, không ngờ chuyện cổ tích này thật sự có tác dụng.

“Trong tương lai, Toái Toái phải kết bạn thật nhiều, và đoàn kết là quan trọng nhất.” Tiểu ma đầu vào chăn bông và cười hì hì: “Như vậy có thể đánh bại anh em Hồ Lô.”

“......”

Đây dường như là sự thật.

Nhưng dường như có điều gì đó không ổn lắm với suy nghĩ của bé con nhà mình.

***

Khi quay lại phòng ngủ, Giản Thành Hi vốn tưởng rằng Lệ Lăng Phong sẽ không để ý tới lời nói của cậu, ai ngờ người đàn ông này đã quay lại phòng ngủ.

Giản Thành Hi có chút kinh ngạc.

Nhưng mà, đối phương ngồi ở giường đọc ngẩng đầu nhìn cậu, mở miệng hỏi: “Sao lâu như vậy?”

Giản Thành Hi nhớ tới lời nói hùng hồn của mình ở trong phòng làm việc, lúc đó vì gấp rút làm nhiệm vụ của hệ thống nên không có suy nghĩ nhiều, giờ thì có chút ngượng ngùng. 

Tuy nhiên, mặt ngoài cậu vẫn bình tình trả lời lại Lệ Lăng Phong như thể  không có chuyện gì xảy ra. 

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Ừmm… bởi vì kể chuyện cho bọn trẻ trước khi đi ngủ.”

Lệ Lăng Phong nhẹ gật đầu.

Ngay khi Giản Thành Hi tưởng rằng chủ đề đã kết thúc, người đàn ông không hiểu sao lại lên tiếng: “Em không ngủ được một mình, có muốn tôi kể chuyện trước khi đi ngủ cho em không?”

Giản Thành Hi dựng tóc gáy!

Ký ức xấu hổ chết đột nhiên quay về bắt đầu tấn công cậu!!!

“Không, không, không.” Giản Thành Hi lập tức xua tay: “Tôi….dù sao anh cũng về rồi, tôi liền có thể ngủ ngon.”

Lệ Lăng Phong gật đầu như có chút tiếc nuối.

Giản Thành Hi treo áo khoác, ngồi xuống mép giường, nhớ tới chân của con trai, nói: “ Tôi định ngày mai chúng ta sẽ đưa Tiểu Trầm đi khám. Lúc trước tôi đã hỏi bác sĩ, cô ấy cho tôi thông tin liên lạc của một đại thiên sứ, nói rằng tay nghề của ông ấy rất tốt nên tôi muốn đưa đi gặp người đó thử, nhưng mà hình như người này rất khó gặp.”

Lệ Lăng Phong lên tiếng: “Là ai?.” 

Giản Thành Hi nhanh chóng trả lời cái tên mà mình thuộc lòng: “Mễ Lạp Kiệt.”

Đây là một đại thiên sứ rất nổi tiếng của đế quốc, thông thạo sử dụng tinh lực để chữa trị vết thương, vô số người từ cõi chết được cứu sống trở về  nên danh tiếng vang xa.

Giản Thành Hi lo lắng nói: “Tôi nghe bác sĩ nói rất khó gặp bác sĩ này, nếu không phải qua giới thiệu, có lẽ rất khó gặp...”

Lệ Lăng Phong mở miệng : “Không khó, tôi biết người này.”

Giản Thành Hi ngạc nhiên nhìn về phía anh: “Tướng quân biết?”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu.

Giản Thành Hi  tò mò hỏi: “Nhưng mấy năm nay anh không phải đều ở bên ngoài sao, làm sao có thể quen biết người này.” 

Lệ Lăng Phong chậm rãi nói: “Mấy năm trước khi còn làm thợ săn tiền thưởng, đã nhận đơn của cậu ta.”

Giản Thành Hi biết đối phương có quá khứ, nhưng là không nghĩ tới nghiệp vụ của anh lại rộng như vậy, thế mà còn nhận đơn riêng của bác sĩ, bất quá người này mở một phòng khám thì có việc gì mà phải tìm thợ săn tiền thưởng?

Lòng hiếu kì thường giết chết con người.

Giản Thành Hi nhịn không được: “Anh ta nhờ tướng quân đi tìm  dược liệu quý giá sao?”

Lệ Lăng Phong: “Không phải.”

Giản Thành Hi càng tò mò hơn: “Thế thì…”

Lệ Lăng Phong nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt có chút ẩn ý: “Em thật sự muốn biết?”

Giản Thành Hi vô cớ bị nhìn có chút chột dạ, theo bản năng cảm thấy câu trả lời này không phải là lời gì hay nên lắp bắp nói: “Vậy thì quên đi, tôi đột nhiên không muốn...”

“Bởi sao lão bà của cậu ta đã phản bội.” giọng Lệ Lăng Phong mang theo chút lạnh lẽo.

Giản Thành Hi nghẹn lời.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong không có kì cảm xúc nào, như thể anh đang thuật lại chuyện không liên quan gì đến mình: “Cho nên cậu ta tìm đến tôi, yêu cầu tôi bằng mọi giá đưa lão bà của cậu ta về.” 

(*Khúc lão bà là mình dành cho vợ là nam nha!)

Tim Giản Thành Hi đập loạn xạ: “Vậy người kia về chưa?”

Lệ Lăng Phong nói: “Lúc đầu thì không muốn về cho lắm.”

Giản Thành Hi rụt rè nói: “Vậy làm sao bây giờ? Khi đó nhiệm vụ của anh không phải là thất bại sao?” 

“Hoàn thành.” Giọng nói của Lệ Lăng Phong trầm thấp và không có bất kỳ dao động nào, giống như một cỗ máy không có cảm xúc: “Dù sao, nhiệm vụ của Mễ Lạp Kiệt chỉ là để tôi đưa người của cậu ta trở về.”

Giản Thành Hi nhất thời không có phản ứng kịp, nghi ngờ hỏi: “Vậy nếu lão bà của anh ấy không muốn quay lại thì làm sao anh có thể mang người về…”

Lời nói của cậu bị nuốt chửng trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lệ Lăng Phong.

Nghĩ đến suy đoán có chút đáng sợ, Giản Thành Hi đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Lệ Lăng Phong nói: “Tôi không giết cậu ta.”

Giản Thành Hi dường như từ địa ngục quay lại thiên đường, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết ngay mà.” 

Vẻ mặt Lệ Lăng Phong vô cảm: “Tôi chỉ  giết người ngăn cản tôi hoàn thành nhiệm vụ.” 

Lời nói của anh rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, dường như thể anh chỉ vừa dỡ bỏ một hòn đá chắn đường.

Giản Thành Hi mở to hai mắt nhìn.

Như thể nhớ lại hình ảnh Vương Triết chết trước mặt mình ngày hôm đó.

Đôi khi, Lệ Lăng Phong đối tốt với cậu làm cậu quên mất người đàn ông trước mặt này có bao nhiêu nguy hiểm.

“Mễ Lạp Kiệt đã hòa giải với lão bà của mình.” Giọng điệu Lệ Lăng Phong nhàn nhạt, chậm rãi đắp chăn bông cho cậu vợ nhỏ: “ Đây cũng có thể coi là kể chuyện ấm áp trước khi ngủ!” 

Giản Thành Hi ∶ “……”

Được rồi, tối nay cậu không ngủ được.

***

Ngày hôm sau, Giản Thành Hi thức dậy với đôi mắt gấu trúc chuẩn bị đưa con trai đi khám.

Lệ Lăng Phong đã sớm rửa mặt xong, người đàn ông mặc chỉnh tề, nhân tiện còn nhìn cậu một cái, mở miệng nói: “Ngủ không ngon sao?” 

Giản Thành Hi nghĩ làm sao có thể ngủ ngon khi cả đêm gặp ác mộng sau khi bỏ trốn cùng người yêu bị truy đuổi và giết chết!!! 

Cậu vừa muốn phun tào ——

Lệ Lăng Phong nhìn cậu nhướng mày: “Không phải nói có người ngủ cùng mới có thể ngủ ngon sao?”

Giản Thành Hi nghẹn ngào, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bật cười: “Do có anh nên vui quá không thể ngủ được.”

Lệ Lăng Phong vẫn nhíu mày, dường như còn chút nghi ngờ nhưng vẫn thấp giọng nói: “Quân bộ còn có nhiều chuyện, nhưng tối nào tôi cũng sẽ cố gắng trở về.”

Giản Thành Hi gật đầu nói: “ừm vậy cũng được.”

Miễn là anh ngừng kể những câu chuyện ấm áp trước khi đi ngủ.

Mọi thứ đều đều có thể nói.

***

Hôm nay phải ra ngoài, vì vậy từ sớm đã có quân hạm chờ ở cổng. 

Giản Thành Hi vốn cho rằng khoảng cách sẽ rất xa, nhưng không ngờ nơi Mễ Lạp Kiệt sống lại gần nhà bọn họ, nhưng quản lý khu này rất nghiêm ngặt, khách đến cần hẹn trước, thậm chí có thể không vào được.

Lệ Lăng Phong đưa ngọc khắc tên ra.

Quản gia của Mễ Lạp Kiệt nhìn thấy, lập tức nói: “Xin mời vào!” 

Người của biệt thự này dường như không xa lạ gì với Lệ Lăng Phong.

Giản Thành Hi có chút khó hiểu, khi thấy cách bọn họ đối xử với Lệ Lăng Phong, cậu thì thầm: “ Anh rất thân với Mễ Lạp Kiệt à?” 

Lệ Lăng Phong lên tiếng: “Ừm, mỗi lần lão bà cãi nhau với cậu ta, người nọ đều thích tìm một tình nhân mới bỏ trốn, vì nhận nhiều lần nên khá là quen thuộc với cậu ta.” 

Giản Thành Hi: “...”

Lão bà của Mễ Lạp Kiệt là một người khá đắt nha.

(*ám chỉ tốn nhiều tiền để đi bắt về ó.)

Mọi người đi vào trong sân, khung cảnh thật tráng lệ.

Một người đàn ông từ trên lầu đi xuống—   nghe đồn rất lạnh lùng và thần bí, Đại thiên sứ Mễ Lạp Kiệt kích động vỗ cánh bay xuống, lập tức ôm lấy Lệ Lăng Phong: “ Lệ, cậu cuối cùng cũng trở lại, tôi nhớ cậu muốn chết !”

Lệ Lăng Phong mặt không biểu tình đẩy người ra.

Mễ Lạp Kiệt trên mặt ủy khuất, phẫn nộ nói ∶ “Lão bà của tôi lại chạy, tôi chẳng qua là nói bộ đồ em ấy mới mua hơi xấu thế là em ấy liền chạy. Lần này vẫn là tìm cậu đến mang em ấy trở về, thuận tiện đem tình nhân mới giết đi.”

Lệ Lăng Phong lạnh nhạt mở miệng: “Không rảnh.”

Mễ Lạp Kiệt rơi nước mắt, ủy ủy khuất khuất:  “Sao cậu lạnh lùng như vậy……”

Nói nói ——

Ánh mắt của Mễ Lạp Kiệt cuối cùng cũng rơi vào Giản Thành Hi, hai mắt trợn to: “Cậu là lão bà của Lệ sao?”

Giản Thành Hi gượng cười: “Là tôi.”

“Là người đã cắm sừng Lệ ….” Mễ Lạp Kiệt có vẻ ngạc nhiên : “Ồ, cậu vẫn còn sống à?”

Giản Thành Hi khóe miệng khẽ giật, sau đó chậm rì rì nói ∶ “Cũng không có gì kinh ngạc, tướng quân nhà tôi là người rất có mị lực việc tôi hồi tâm chuyển ý là bình thường thôi. Không giống như người nào đó, tôi nghe nói lão bà lại bỏ trốn cùng người khác nữa.”

Mễ Lạp Kiệt trợn mắt há hốc mồm, yên lặng một lát sau —

Oa!!

Huhu.

Gào khóc lớn.

Lệ Lăng Phong “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play