Giản Thành Hi nhìn khuôn mặt bất lực của giáo viên, ho nhẹ một tiếng.
Giáo viên có chút tuyệt vọng nói: “Lớp học thử buổi sáng đã kết thúc. Anh mau đón đứa nhỏ về đi.”
Giản Thành Hi gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn thầy giáo!”
Cậu đi vào hành lang, từ xa đã nhìn thấy hai đứa con của mình ngồi trong lớp, chúng ngồi ở hàng cuối cùng. Những đứa trẻ khác đều mặc đồng phục học sinh gọn gàng và đẹp đẽ, chỉ có con của cậu vẫn mặc quần áo cũ do cậu may lúc ở Thành Ngầm.
Không hợp nhau.
Cứ như là người của hai thế giới.
Giản Thành Hi vẫy tay với hai đứa: “Tiểu Trầm,Toái Toái, về nhà thôi!”
Hai đứa nhỏ đứng dậy khi nhìn thấy ba của mình.
Giản Thành Hi bước vào lớp, nhất thời, những đứa trẻ còn đang khóc đều nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sự tò mò và dò xét. Dáng vẻ của tộc Tinh linh đều rất xuất sắc, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đẹp và đôi môi tròn trịa, đặc biệt là đôi tai nhọn đặc trưng của chủng tộc Tinh Linh, bước đi uyển chuyển và nhẹ nhàng, thật sự rất đẹp.
Tiếng khóc dần dần biến mất.
Giản Thành Hi đi tới bế con trai lên, nói: “Về nhà thôi!”
Trong tay Lệ Trầm vẫn còn đang cầm mô hình cơ giáp.
Giản Thành Hi nhìn lớp trưởng đang khóc dữ dội nhất bên cạnh, tự nhủ không nên để con mình hình thành thói quen bắt nạt bạn học, vì vậy cậu nói với đứa nhỏ trong vòng tay: “Nếu con muốn ở chung hòa thuận với các bạn học khác, sao con có thể làm bạn khóc chứ?”
Lệ Trầm thấp giọng nói: “Là cậu ấy cứ kiên quyết phải thi đấu với con.”
Giản Thành Hi nói: “Ừm, thi đấu cũng được, nhưng con không thể nói bạn học của mình là ngu ngốc được.”
Lệ Trầm: “Nhưng con chỉ nói sự thật mà thôi.”
Giản Thành Hi thở dài nói: “Cho dù là như vậy, con cũng phải suy nghĩ đến tâm trạng của bạn nữa chứ! Thôi nào, ba đã dạy con như thế nào? Nếu có mâu thuẫn thì phải làm sao?”
Lệ Trầm ở trong vòng tay của Giản Thành Hi, đứa nhỏ ba tuổi cúi đầu nhìn về phía lớp trưởng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi! Mình không nên gọi cậu là ngu ngốc.”
Lớp trưởng nín khóc khẽ hừ một tiếng.
Giản Thành Hi vui mừng, trẻ nhỏ dễ dạy, con của cậu cũng không có cố ý làm như vậy.
Lệ Trầm nhàn nhạt nhìn lướt qua lớp trưởng còn có điểm không phục, phun ra thêm một câu: “Cậu chỉ là không quá thông minh mà thôi.”
“……”
Lớp học yên tĩnh một lát.
Thật vất vả mới nín khóc được lớp trưởng lại bật khóc!!
Giản Thành Hi không ngờ rằng tiểu quỷ nhà mình sẽ nói câu này. Cậu cười gượng với đứa nhỏ và nhanh chóng ôm con trai rời khỏi lớp học.
Hiệu trưởng và thầy giáo bên ngoài đều sửng sốt.
Giản Thành Hi nắm tay Toái Toái nói: “Chúng tôi đi trước nhé.”
Giáo viên vội vàng nói: “Ba ngày nữa anh phải có tất cả mọi thứ trong sổ tay tuyển sinh.”
Giản Thành Hi gật đầu rồi rời đi.
Hiệu trưởng nhìn bóng lưng bọn họ, có chút trầm tư hỏi giáo viên bên cạnh: “Hai đứa nhỏ nhà bọn họ... Thật sự thông minh như vậy?”
Giáo viên thở dài một hơi rồi gật đầu: “Tuy rằng cách làm có hơi cực đoan, nhưng đúng so với mấy đứa nhỏ khác thì thông minh hơn, đặc biệt là khi bọn họ đến từ Thành Ngầm, trước đây chưa từng được tiếp xúc qua kiến thức này.”
Hiệu trưởng đồng tình: “Đúng là có chút tài năng, nhưng thật đáng tiếc lại xuất thân hèn mọn.”
Thầy giáo ngập ngừng nói: “Hiệu trưởng, thật ra bây giờ gia đình bọn họ đã chuyển đến Thiên Không Thành rồi. Chúng là con của nguyên soái nắm trong tay ba đại quân, lại tài giỏi như vậy. Tôi nghĩ hai đứa nhỏ này tương lai nhất định rạng ngời.”
Khi nhắc đến Lệ Lăng Phong, hiệu trưởng thật sự có chút kiêng kị.
Nhưng rất nhanh, ông ta khịt mũi xem thường: “Cho dù là vậy, những kẻ khuyết tật sống dưới Thành Ngầm cũng khác với chúng ta. Nhìn con bé đó đi, bán Tinh Linh cho dù có năng khiếu về độc dược thì sao? Những người như vậy nếu không phải có cha làm nguyên soái thì sao có đủ tư cách vào trường chúng ta? Thậm chí cũng không xứng xách giày cho học sinh trường mình!
Giáo viên nhỏ giọng nói: “Nhưng đây là lệnh của nguyên soái, ngài ấy còn nói sau khi đứa nhỏ học thử xong thì báo lại với ngài ấy.”
Hiệu trưởng trừng mắt nhìn giáo viên: “Sao thầy không nói sớm!”
Sau đó, hiệu trưởng bấm máy liên lạc quân sự, trên mặt nở nụ cười tươi rói: “Xin chào? là Phó tướng Trần sao? Đúng rồi, đúng rồi, tôi là hiệu trưởng trường mẫu giáo, tôi gọi đến để báo cáo chuyện của tụi nhỏ, không biết ngài nguyên soái có rảnh không ạ?”
Giáo viên: “...”
Ông lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.
*****
Giản Thành Hi dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi trường học.
Trên đường đi, cậu có chút lo lắng, sau khi đến trường, cậu nhìn thấy sự khác biệt giữa bọn trẻ ở Thiên Không Thành và Thành Ngầm, thấy được sự phồn hoa và nhộn nhịp nơi đây. Cậu không tiếc tiền nhưng cậu sợ hai đứa nhỏ nhà mình không thích nghi được.
Lệ Toái Toái đi bên cạnh Giản Thành Hi, bím tóc nhỏ của cô bé đung đưa trong gió.
Giản Thành Hi cúi đầu nhìn con gái hỏi: “Hôm nay đi học ở trường mới Toái Toái cảm thấy như thế nào?”
Bím tóc nhỏ đung đưa trong không khí, cô bé ngẩng mặt lên, gật đầu nói: “Khá được ạ!”
Giản Thành Hi tò mò hỏi: “Tại sao?”
Cậu nghĩ rằng các con mình sẽ bài xích môi trường mới.
Lệ Toái Toái vui vẻ trả lời: “Bởi vì ở đây trong phòng học có ma dược, còn có thể tùy ý sử dụng. Ở trường cũ, Toái Toái chỉ có thể nhìn thấy chúng trong sách thôi.”
Lời nói của trẻ con luôn đơn giản và chân thực nhất.
Không có lý do hay lời bào chữa nào không cần thiết, luôn thẳng thắn nhưng đúng sự thật.
Giản Thành Hi ghét thái độ trịch thượng của đám người ở Thiên Không Thành, nhưng nơi đây lại tập hợp những nguồn tài nguyên tốt nhất của toàn tinh cầu. Đối với những đứa trẻ được sinh ra ở đây, đó là những công cụ giảng dạy phổ biến nhất khi bắt đầu được giáo dục. Trong khi những đứa trẻ ở Thành Ngầm chỉ có thể nhìn mọi thứ qua sách và tranh ảnh, ngay cả tài nguyên cũng không được tiếp xúc.
Giản Thành Hi nhìn con trai mình, dò hỏi: “Tiểu Trầm thì sao?”
Lệ Trầm vốn là người ít nói, chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc quá nhiều, bây giờ lại nói: “Ở đây có thể tiếp xúc với các bộ phận của cơ giáp.”
Giản Thành Hi ngạc nhiên hỏi: “Trước kia trường ở Thành Ngầm không có sao?”
Lệ Trầm lắc đầu: “Không có.”
Lệ Toái Toái rất vui, gương mặt non nớt hiện ra tươi cười: “Toái Toái cuối cùng cũng có thể lợi hại giống hoàng hậu rồi.!”
Hai đứa vẫn còn quá nhỏ để có thể che giấu cảm xúc của mình.
Nhưng Giản Thành Hi nhìn vẻ mặt của đứa trẻ, lại nhớ đến những chuyện xảy ra trong giấc mơ của mình.
Con gái bị gọi là phù thủy hắc ám, cơ giáp của con trai có sức tàn phá cực lớn. Chính vì năng lực và tài năng bẩm sinh mà bọn nhỏ dấn thân vào con đường cực đoan và nguy hiểm. Nếu kiếp này hai đứa nhỏ được tiếp xúc và giáo dục tư tưởng tốt có lẽ sẽ tránh được tai họa.
Trong lòng cậu có nhiều cảm xúc phức tạp.
Nhưng cậu nghe thấy tiếng con gái ngân nga khe khẽ và nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ngước lên.
Giản Thành Hi nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay Toái Toái được chạm vào ma dược, con vui như vậy à? “
Lệ Toái Toái thật mạnh gật gật đầu nói: “Con rất vui!”
Giản Thành Hi ôm con trai vào lòng. Cậu bé vẫn gầy như vậy, cái chân bị thương vẫn chưa lành hẳn.
“Ba.” Lệ Toái Toái lắc lắc tay Giản Thành Hi, đôi mắt sáng như sao đêm: “Chuyện cổ tích có thể thành sự thật không? Toái Toái cũng có thể đi học ở đây, học cách làm ra gương ma thuật sao?”
Trong ánh mắt của bé vẫn chứa tia sáng không thể dập tắt. Bé vẫn là một đứa trẻ với trái tim sùng bái anh hùng trong truyện cổ tích.
Khi còn nhỏ, mỗi đứa trẻ đều tưởng tượng mình sẽ trở thành một anh hùng nhỏ trong câu chuyện nào đó, những ước mơ hoang đường đó đã hình thành nên niềm hy vọng của tuổi thơ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Ứớc mơ của con gái cậu chính là được học độc dược.
ước mơ của con trai cậu là có thể học cơ giáp và đứng trên đôi chân của mình.
Ước mơ không có sự phân biệt cao thấp.
Mọi người đều có quyền mơ ước, bất kể tín ngưỡng.
Cậu cũng không có quyền tước đoạt đi những quyền lợi chính đáng của con mình.
Giản Thành Hi im lặng một lát, cuối cùng cười nói: “ Đúng vậy!”
Lệ Toái Toái vui vẻ: “Thật sao? “
Giản Thành Hi gật đầu nói “Đương nhiên là thật rồi.”
“Đến lúc đó Tiểu Trầm nhà chúng ta nhất định sẽ trở thành kỹ sư cơ giáp lợi hại nhất!” Giản Thành Hi ôm con trai, cười tủm tỉm nói: “Thật hoành tráng nha!”
Lệ Toái Toái giơ tay lên nói “Vậy Toái Toái cũng sẽ trở thành hoàng hậu!”
Giản Thành Hi trêu chọc con gái nói: “Con định gả cho quốc vương à?”
Cô gái nhỏ lắc đầu nói: “Quốc Vương không làm gì khác ngoài việc nuôi công chúa, Toái Toái không thích. Toái Toái không muốn nhà vua, Toái Toái muốn trở thành nữ nhân đầy quyền lực.”
Giản Thành Hi: “…” Giỏi lắm con gái.
Con so với hoàng hậu yêu tới mất não kia mạnh hơn nhiều.
****
Trên đường đi ra khỏi cổng trường, Giản Thành Hi cũng sắp xếp kỹ lưỡng suy nghĩ của mình.
Sau khi lên xe, tài xế hỏi: “Tiên sinh, quay về nhà sao?”
Giản Thành Hi cầm lấy danh sách nhập học và nói: “Trường học yêu cầu gia đình học sinh phải nuôi dưỡng sủng vật ma thú. Hiện tại chúng ta không có con nào cả? Cái này có thể mua ở đâu?”
Tài xế đáp: “Ở chợ ma thú, chủng loại rất đa dạng. Nếu muốn nuôi trong nhà thì tiên sinh thử bàn bạc với nguyên soái thử!”
Giản Thành Hi gật đầu nói: “Ừ.”
Đây không phải là việc của riêng của cậu.
Buổi sáng, lúc Lệ Lăng Phong đi ra ngoài có đưa cho cậu một tấm thẻ, cậu cũng không biết trong thẻ rốt cuộc có bao nhiêu tiền. Để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất nên liên lạc với anh ấy.
***
Trụ sở quân đội, trong tòa nhà được canh gác nghiêm ngặt, các sĩ quan từ những bộ phận khác nhau ngồi theo cấp bậc.
Hôm nay là buổi họp đầu tiên của nguyên soái mới được bổ nhiệm. Rất nhiều quan chức ở Thiên Không Thành vốn là dưới quyền của Ike rất bất mãn, vừa rồi đều tức giận kêu gào phản đối.
Cho đến khi Lệ Lăng Phong dùng dao đâm xuyên qua vai kẻ hét to nhất rồi ghim người nọ vào tường.
Những tiếng la hét hoảng loạn tràn ngập căn phòng.
Đám đông ồn ào ban đầu trở nên yên tĩnh đến lạ thường, những người ở gần mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Họ đều là binh sĩ, nhưng họ chưa bao giờ thấy một vị nguyên soái nào dùng phương pháp quyết đoán, tàn nhẫn và độc ác như vậy. Ban đầu, bọn họ coi thường vì đối phương xuất thân từ Thành Ngầm và muốn gây khó dễ, giờ thì hay rồi, đến thở mạnh cũng không dám.
“Tôi luôn là người coi trọng dân chủ.” Ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của Lệ Lăng Phong quét qua phòng họp: “Còn có ai có ý kiến gì không?”
Căn phòng im lặng một cách chết chóc.
Cho đến khi tiếng chuông thông báo cuộc gọi reo lên, phá vỡ sự im lặng.
Lệ Lăng Phong liếc mắt nhìn quang não, đứng lên: “Tôi đi ra ngoài một chút, mọi người có thể tự mình lo liệu.”
Người vừa rời đi, dường như không khí bây giờ mới được lưu thông. Tiếng chuông cứu mạng này đã khiến rất nhiều quan chức ở Thiên Không Thành rơi nước mắt. Vị Diêm Vương sống đó cuối cùng cũng đi rồi!!!
Lệ Lăng Phong đi đến ban công, nhìn ngọn hải đăng lơ lửng bên ngoài: “Sao vậy?”
Giọng nói trong trẻo của Giản Thành Hi vang lên ở đầu dây bên kia: “Có phải tôi đã quấy rầy công việc của anh không?”
Giọng nói đó như như một dòng suối trong vắt, như người của cậu vậy, không hiểu sao lại xua đi những cảm xúc cuồng bạo và khát máu do tổn hại tinh thần, cũng như cơn giận còn chưa tan trên người hắn.
Giọng nói của Lệ Lăng Phong trầm thấp khàn khàn: “Không có.”
Giản Thành Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tôi đưa con đến trường học, tụi nhỏ rất thích trường mới này. Điều kiện ở đây tốt hơn nhiều so với trường ở Thành Ngầm, hai đứa nhỏ đều rất vui.”
Lông mày Lệ Lăng Phong thả lỏng một chút: “Thật sao?”
“Ừm!” Giản Thành Hi là người hiểu chuyện, giọng điệu mềm mại: “Đều là nhờ tướng quân.”
Lệ Lăng Phong nhẹ giọng nói: “Tôi là cha của tụi nhỏ, là chuyện phải làm.”
Giản Thành Hi cũng biết điều này, chỉ là cậu chưa quen với việc có thêm một người chồng và các con có thêm một người cha, mặc dù sau này cậu nhất định phải học cách làm quen với chuyện này.
Đang nói chuyện, một giọng nói của Lệ Toái Toái vang lên ở đầu bên kia: “Ba ơi, con có thể nói chuyện với cha không?”
Giản Thành Hi gật đầu nói: “Được, Toái Toái đến chào cha đi nào!”
Cuộc gọi được chuyển sang chế độ video.
Lệ Lăng Phong nhìn thấy ở đầu bên kia của video, cậu vợ nhỏ và con gái đang ở trong xe, đứa nhỏ ba tuổi khuôn mặt non nớt mang theo nụ cười, thò qua: “Cha ơi, hôm nay Toái Toái đi học ở trường mới.”
Giọng nói của cô bé trong trẻo và ngọt ngào.
Lệ Lăng Phong nói: “Thật sao?”
Lệ Toái Toái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Toái Toái làm giỏi nhất. Các bạn khác không làm xong nhanh như con.”
Giản Thành Hi kéo đứa nhỏ sang một bên, nghĩ đến chuyện hai tiểu ma đầu nhà mình đã làm, vội vàng nói với người ở đầu dây bên kia: “Toái Toái đã đầu độc tất cả thỏ trong trường, khi Tiểu Trầm học lớp cơ khí trong lúc những đứa nhỏ khác vẫn còn đang học, nó đã tháo rời các bộ phận của mô hình cơ giáp rồi. Lúc tôi đến đón nó thì đứa nhỏ bên cạnh vẫn còn khóc.”
Đây đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Nhưng cậu vẫn nói chi tiết với anh, cha nên tham gia vào quá trình trưởng thành của con cái.
Giản Thành Hi vốn tưởng rằng Lệ Lăng Phong nghe những lời này, sẽ cảm thấy con mình có chút nghịch ngợm, dù sao cậu cũng không thể nói được hai tiểu ma đầu này, ít nhất anh thì có thể răn dạy chúng mấy câu, cho nên cậu kéo hai đứa nhỏ lại chuẩn bị nghe dạy dỗ.
Nào ngờ, Lệ Lăng Phong sau khi nghe xong lại nói: “Rất tốt!”
Nguyên soái vừa mới dùng phương pháp đổ máu dạy dỗ thuộc hạ xong, gật đầu: “Việc gì cũng nên phấn đấu để đứng đầu.”
Nhìn hai đứa nhỏ trên màn hình, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị tràn đầy vẻ kiêu ngạo, không tỏ ý kiến nhướng mày, thong thả nói: “Quả nhiên là con của cha!”
Lệ Trầm và Lệ Toái Toái nhìn nhau. Đáy mắt hiện ra sự vui vẻ.
Lệ Toái Toái hưng phấn quay đầu lại nói “Ba, ba xem kìa cha khen con đó!!!”
Giản Thành Hi ∶ “…” Ha hả. Hai đứa qua đó luôn đi!
Cuối cùng cũng giải quyết xong cái đề tài này, Giản Thành Hi liền hỏi Lệ Lăng Phong về chuyện thú cưng. Lệ Lăng Phong tỏ vẻ có thể mua, chỉ cần đừng mua ma thú tính tình quá hung bạo là được.
Giản Thành Hi đồng ý ngay lập tức.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến chợ ma thú, tài xế ở phía trước nói: “Chợ ma thú được chia thành các cấp bậc khác nhau, cấp thấp nhất là động vật biến dị bình thường, ví dụ như thỏ và hổ gì đó, ma thú cao cấp thì có trí thông minh và có năng lực đặc thù, trong đó con non của Long tộc và Phượng Hoàng là đặc biệt nhất.”
Giản Thành Hi chưa từng thấy bao giờ, tò mò: “Có phải nó rất đắt không?”
Tài xế gật đầu nói: “Đương nhiên, trên thị trường không có hai loại ma thú cấp cao này đâu. Chúng đều sống ở những thiên hà rất xa, là những sinh vật cực kỳ quý hiếm. những năm gần đây chúng gần như đã tuyệt chủng, Chỉ có hoàng gia mới có thể có được.”
Giản Thành Hi có chút tiếc nuối.
Vốn dĩ cậu còn muốn gặp Long tộc xem thử nó trông như thế nào cơ!
Một nhóm người tiến vào chợ ma thú.
Vừa tiến đến liền nghe được tiếng kêu của các loại ma thú và cả tiếng của khách tới lui. Trong những ngôi nhà và quầy hàng quái vật xung quanh, đủ loại hình dáng và chủng loại ma thú được nhốt trong các lồng sắt với kích cỡ khác nhau.
Có tiếng người bán rao hàng: “Xem đi, xem đi, chim Wuqin mới bắt được đây!”
* Wuqin/ Lyrebird : hay còn gọi là Chim Cầm điểu thuộc một giống chim của Úc.Có thể bắt chước được những thanh âm mà chúng nghe được bao gồm cả tiếng người và tiếng động vật hay tiếng máy móc.
Giản Thành Hi nhìn qua, đó là một con chim sặc sỡ màu hồng phấn, trông rất bắt mắt.
Tài xế đóng vai một hướng dẫn viên du lịch: “Loại chim này rất được trẻ con yêu thích, cũng được rất nhiều quý tộc ưa chuộng. Tôi nghe nói nó còn có thể học nói.”
Giản Thành Hi trong bế hai đứa nhỏ trong ngực, hỏi: “Thích không? “
Con chim Wuqin kia hình như thật sự nghe hiểu được tiếng người, càng thêm táo bạo triển lãm thân hình xinh đẹp của mình, còn vỗ cánh phành phạch.
Lệ Toái Toái bĩu môi nói: “Không ngầu chút nào!”
Lệ Trầm nói ngắn gọn: “Xấu.”
Chim Wuqin: “...”
Giản Thành Hi ôm hai đứa nhỏ cười nói: “Nếu các con không thích thì chúng ta xem tiếp.”
Đi từ đầu đến cuối, trong chợ thực sự có rất nhiều sinh vật, trong đó có rất nhiều loài mà Giản Thành Hi chưa từng thấy trước đây. Nhìn đến hoa cả mắt nhưng vẫn chưa tìm được con mà tụi nhỏ thích.
Giản Thành Hi trong lòng thở dài nói: “Hay là đợi hai ngày nữa, để cha đi cùng chúng ta...”
Lời nói của cậu đột nhiên dừng lại.
Hai đứa trẻ cũng nhìn vào một cái lồng sắt ở cuối đường.
Chiếc lồng chứa một sinh vật có cái đầu màu đen, nhưng cơ thể đầy máu, đôi mắt của nó đầy giận dữ. Chủ quầy đang cầm roi quất nó, lực đánh quá mạnh kiến cái lồng cũng lắc lư, nhưng con ma thú kia vẫn không chịu khuất phục.
Giản Thành Hi nhíu mày, theo bản năng mở miệng lên tiếng: “Anh đang làm gì vậy?”
Tài xế cũng vội vàng ngăn chủ quầy hàng lại: “Đừng đánh nữa.”
Chủ quầy hàng ban đầu có chút không kiên nhẫn nhìn bọn họ, nhưng vừa nhìn thấy huy hiệu quân đội trên áo tài xế liền lập tức nghe lời hơn nói: “Đây là ma thú chúng tôi mua từ hành tinh khác vào tháng trước, những con khác đều nghe lời và bán đi hết. Chỉ có nó, một thứ rẻ tiền, mềm cũng không ăn cứng cũng không nuốt, tôi định đánh chết nó rồi vứt đi cho rồi!!!”
Giản Thành Hi nhìn về phía lồng sắt.
Ma thú bên trong lồng cũng cảnh giác nhìn bọn họ.
Đối với con non Long tộc mà nói, con người chính là kẻ thù không đội trời chung.
Nó đương nhiên biết Long tộc đối với bọn họ có bao nhiêu trân quý, nhưng nó dù có chết cũng sẽ không khuất phục những người này!
Nó núp sau gốc cây nhìn cha mẹ bị hoàng thất Thiên Không Thành bắt giữ, tộc nhân của nó bị bóc lột và làm nhục, còn những con rồng yêu tự do thì bị giam cầm trong cung điện mãi mãi.
Vì vậy......
Nó cố tình bẻ sừng, tự làm gãy chân, nhất định sẽ không để lộ thân phận của mình!
Cho dù nó có chết, nó cũng sẽ không ở cùng với những người ở Thiên Không Thành.
Giản Thành Hi trầm ngâm nhìn nó: “Đây là chủng loại gì?”
Chủ quầy hàng nói: “Lúc ấy con này rơi vào bẫy cùng những con ma thú khác. Có thể là con non của một loại ma thú nào đó!”
Lệ Toái Toái thò đầu nhìn qua lồng sắt, bé mở miệng nói : “Con biết!!”
Giản Thành Hi ánh mắt sáng lên: “Toái Toái biết sao?”
Lệ Toái Toái gật gật đầu nói : “Ở trong sách ghi là chó đó!”
Long nhãi con không dám tin tưởng ngẩng đầu “??”
*khúc này mình quyết định để Long nhãi con vì trong tuyến truyện Long tộc thuộc cấp cao hơn nữa con này còn mang thù với loài người, nên trong suy nghĩ của nó, nó vẫn còn vẻ ta đây nha. Nếu để rồng con thì dễ thương quá không hợp.
Lệ Toái Toái mở miệng nói: “Ba, nó nhìn con kìa, Toái Toái nói đúng rồi !”
Giản Thành Hi nở nụ cười đi tới: “Có lẽ thật sự là một con chó.”
Long nhãi con: “...” Hai người các ngươi nhất định sẽ gặp chuyện xui xẻo.
Giản Thành Hi hỏi con trai trong ngực: “Tiểu Trầm thì sao, con có thích chó không?”
Lệ Trầm nhìn sinh vật đầy máu trong lồng, nó trông rất tức giận, thậm chí trong ánh mắt của nó còn lộ ra vẻ phòng thủ và cảnh giác.
Nhưng
Lệ Trầm mở miệng nói: “Thích.”
Giản Thành Hi có chút kinh ngạc: “Tại sao?”
“Bởi vì, chân nó bị thương.” Giọng nói của Lệ Trầm nhỏ lại: “Đó là một con chó có cốt khí.”
Long nhãi con: ???
Thật tức quá. Đã nói ông đây không phải là chó mà!!!
Giản Thành Hi nhìn bộ dạng kích động của ma thú trong lồng sắt, cảm khái nói: “Xem ra là sự thật, nó cũng rất thích các con, lúc các con nói thì nó lắc đầu nhiệt tình.” ( truyện trên app T𝕪T )
Long nhãi con ∶ …. Ông đây là tức giận!
Giản Thành Hi nhìn con chó con to bằng bàn tay, người thì đầy vết sẹo, trong lòng cảm thấy xót xa, cho dù không thể nuôi thì mua về phóng sinh cũng được.
Tài xế nói: “Thưa ngài, nếu như mua sủng vật cho trẻ con sao ngài không mua một con đẹp đẹp chút? Con chó này có hơi đơn giản quá?”
Giản Thành Hi hơi do dự.
Lệ Toái Toái kéo Giản Thành Hi nói “Ba, Toái Toái muốn nuôi chó con.”
Giản Thành Hi cũng rất tò mò nói: “Sao thế?”
Cứ tưởng chỉ mình cậu thích động vật nhỏ, không ngờ con mình cũng có tình yêu thương đối với động vật, người cha già cảm động muốn rơi nước mắt.
Nào biết, Lệ Toái Toái nâng gương mặt nhỏ lên nói: “Bởi vì A Hổ từng dắt theo chó tới hù dọa Toái Toái và anh trai, về sau chờ chó con nhà mình trưởng thành, Toái Toái cũng muốn đem chó con đi hù lại!”
Giản Thành Hi và Long nhãi con: …..
Được lắm!!
Cuối cùng vẫn là mua con chó con này về.
Trên đường trở về, con chó con vốn hung dữ này dường như không biết bị cái gì đả kích, nhìn có chút héo héo, ủ rủ.
Giản Thành Hi đặt nó vào một cái lồng trong vườn rồi bế hai đứa nhỏ vào phòng vệ sinh tắm rửa, cuối cùng sau khi làm xong xuôi cũng đã muộn
Sổ tay nhập học của trường cũng đã được gửi tới.
Giản Thành Hi nói: “Tiểu Trầm, Toái Toái, trong cuốn sổ tay này có bài tập về nhà, cô giáo nói bài tập này trong hai ngày phải làm xong và nộp lại để phân lớp.”
Hai đứa nhỏ đáp lại.
Giản Thành Hi đưa bài tập về nhà cho các con rồi đi chuẩn bị bữa tối.
Khi cậu trở lại, thấy bọn trẻ vẫn đang làm bài tập về nhà, nhưng trông có vẻ đã gặp khó khăn.
“Làm sao vậy” Giản Thành Hi đi tới, sờ sờ hai đứa nhỏ đầu nói: “Có phải có bài nào khó không? Để ba chỉ cho các con!”
Lệ Toái Toái ngẩng đầu nói: “Ba ba có thể dạy Toái Toái được không?”
Như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, Giản Thành Hi tự tin cầm sách bài tập lên và cười nhạo: “Đây là ý gì? Chỉ là một bài tập của mẫu giáo thôi, đối với ba chỉ là chuyện vặt mà thôi...”
Cậu nhìn vào sách bài tập.
Những câu hỏi quanh co trong đó giống như những con số thiên văn và phức tạp như mã Morse!
*Mã Morse là hệ thống ký tự được chuẩn hóa theo một cách đặc biệt và thường dùng trong lĩnh vực viễn thông, quân đội và hàng không.
Lệ Toái Toái giọng điệu trẻ con, ngón tay nhỏ chỉ vào một trong những câu hỏi: “Câu này nè!”
Tay Giản Thành Hi khẽ run lên.
“Ba ơi?” Lệ Toái Toái mắt to tròn xoe nhìn cậu, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Sao vậy ba?”
Giản Thành Hi ∶ “…”
Không nên nha, bài tập ở trường mẫu giáo thôi mà, sao mà khó như vậy được?
Giản Thành Hi không muốn mất mặt ở trước mặt các con, cậu căng da đầu cầm lấy bài tập nói: “Câu này ba phải suy nghĩ một chút, Toái Toái và anh trai làm câu khác trước đi, ba sang bàn bên kia.”
Lệ Toái Toái gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Dạ!”
Giản Thành Hi ngồi xuống một cái bàn khác, nhìn đề bài trong tay, rơi vào trầm tư.
Dù cố gắng thế nào, cậu vẫn không hiểu tại sao toán học của hành tinh này lại phức tạp đến vậy, đây là thứ mà người ta có thể làm ra sao?!
Hệ thống đi ra và nói: 【Kí chủ, nếu không được thì cậu có thể từ bỏ, thừa nhận rằng cậu không biết làm. Không cần xấu hổ!】
Giản Thành Hi quật cường nói: “Không được, ta không tin ngay cả đề ở trường mẫu giáo mà cũng không làm được!”
***
Khi Lệ Lăng Phong trở lại, trong vườn nhà xuất hiện một vật màu đen thui cực kỳ xấu xí.
Người đàn ông quan sát một hồi, im lặng bước vào nhà. Từ xa đã nhìn thấy hai đứa con đang vùi đầu làm bài tập, cậu vợ nhỏ cách đó không xa cũng đang cầm sách bài tập. Một hình ảnh thật hài hòa.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy hắn trước.
Lệ Toái Toái mở miệng hô to: “Chaaa!.”
Lệ Lăng Phong gật đầu, đi tới nói: “Đang làm bài tập à?”
Lệ Toái Toái gật gật đầu.
Lệ Lăng Phong hỏi: “Có câu nào con không biết làm không?”
Lệ Toái Toái giọng nói non nớt ngoan ngoan trả lời: “Có, Toái Toái không làm được câu này!”
Lệ Lăng Phong chỉ liếc mắt nhìn, cầm bút lên nhanh chóng viết ra lời giải, trầm giọng nói: “Câu hỏi này cách giải cũng giống như câu hỏi trước, nhưng thay đổi trình tự, tiếp tục làm đi, nếu không hiếu thì lại hỏi cha.”
Lệ Toái Toái nhìn bài tập, gật gật đầu nói: “Vâng ạ!”
Lệ Lăng Phong dạy xong, đi ra khỏi phòng sách, nhìn Giản Thành Hi bên ngoài đang nằm bò trên mặt bàn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, trong lòng trầm xuống, thấp giọng nói: “Sao vậy?”
Cho rằng cậu vợ nhỏ của mình gặp phải việc gì khó khăn.
Dù sao trước kia hắn cũng chưa từng thấy em ấy buồn bực như vậy.
Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của em ấy như bị buồn bực bao trùm, trông như bị đả kích rất nặng.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy biểu cảm như vậy là khi Vương Triết chết.
Có phải......
Em ấy lại nghĩ đến tên nhân tình đã chết đó?
Ánh mắt Lệ Lăng Phong phủ một tầng bóng râm, nhưng không đợi hắn lại lên tiếng
———
“Cái đó……” Giản Thành Hi từ lấy ra một tờ giấy trong ngực, trên đó viết đề bài của mẫu giáo, cười ngượng ngùng, có chút rụt rè: “Hay là anh cũng dạy tôi nhé?”