Ngọn lửa giương nanh múa vuốt thiêu đốt, cao ngất theo hơi lạnh gió đêm dựng lên, Lệ Lăng Phong ở phía sau, tựa như quái vật ăn thịt người đáng sợ đang cắn nuốt hết mọi thứ.
Giản Thành Hi ngồi đó ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Bị Vương Triết đẩy vào tường, bả vai đau đớn nóng rát, tuy nhiên cơn đau trong này dường như kém hơn so với cú sốc vừa rồi, khiến toàn thân cậu tê dại.
Nước mắt rơi từ đôi mắt hổ phách xinh đẹp, rơi xuống ngón tay lạnh lẽo của Lệ Lăng Phong.
Lệ Lăng Phong cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay thô ráp lau khuôn mặt trắng bệch của Giản Thành Hi, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: “Đừng khóc.”
Lông mi của Giản Thành Hi khẽ run lên, mũi cậu ngửi thấy mùi máu, sau khi nhận ra đó là máu của ai, suy nghĩ đang phiêu du của cậu mới dần quay về, đầu óc cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái hoảng loạn, tiếp theo là cảm giác buồn nôn dữ dội.
Cậu đột ngột đứng dậy, nhưng suýt ngã xuống đất vì đôi chân yếu ớt của mình.
Lệ Lăng Phong nhanh mắt bắt được người, nhưng lại bị mạnh mẽ đẩy ra.
Giản Thành Hi dựa vào tường bên cạnh, nửa cúi người, không ngừng nôn khan: “Ọe ... ọe..”
Sau khi nôn ra hết những thứ trong dạ dày, cậu vẫn còn nôn.
Thân thể mỏng manh không ngừng run rẩy, đây là lần đầu tiên sau khi xuyên qua, một người sống ở thế giới hòa bình như cậu nhìn thấy sinh mạng con người ở nơi đây bị coi như cỏ rác. Nhìn thấy sự tàn khốc của thế giới này, sự kích thích mạnh mẽ khiến cơ thể cậu căng thẳng.
Lệ Lăng Phong là người đã quen nhìn thấy sinh tử trên chiến trường, lông mày hơi nhăn lại, bước tới muốn giúp cậu: “Em không sao...”
Giản Thành Hi toàn thân run lên, lùi về sau hai bước hất hắn ra, dựa vào tường.
Lệ Lăng Phong đứng tại chỗ.
Đối diện là cậu vợ nhỏ bé và xinh đẹp của hắn, nhưng cơ thể đó trông rất mong manh, vừa rồi thà rằng chấp nhận nguy hiểm tính mạng, nắm tay tên tình nhân kia và muốn chạy trốn như kiếp trước để rời đi. Bây giờ thậm chí còn không muốn hắn chạm vào.
Biển lửa trong bóng tối như thủy triều cuốn vào lòng.
Giọng nói của Lệ Lăng Phong có chút lạnh lùng, tức giận cười nói: “Em buồn vì tên đó chết sao?”
Đôi mắt Giản Thành Hi mở to.
Cậu buồn ở đâu!
Cậu rõ ràng là sợ hãi!!
Những oán hận trong lòng không ngừng bành trướng, nước mắt rơi xuống trước khi Lệ Lăng Phong lên tiếng, Giản Thành Hi không thể chịu đựng được nữa, mở miệng oán trách: “Vương Triết chết thì có gì đáng buồn, tôi không quen gã ta.”
Cơn đau ở lưng và cánh tay thật khủng khiếp.
Nỗi đau thể xác kết hợp với khủng hoảng tinh thần khiến cậu không kìm được nước mắt, trút bỏ cảm xúc trong màn đêm: “Gã ta đột nhiên lao tới kéo tôi xuống lầu, tôi rất sợ, sao anh lại mạnh tay như vậy...”
Tiếng lách tách của ngọn lửa đang cháy.
Sự u ám trong lòng Lệ Lăng Phong dần dần phai nhạt, hắn nhìn người trước mặt, thấp giọng nói: “Không chạy trốn sao?”
Giản Thành Hi không nghe rõ: “Cái gì?”
Cậu thật sự không nghe rõ, vừa định lên tiếng, Lệ Lăng Phong đang đứng đột nhiên vội vàng chạy tới: “Cẩn thận!”
Một mảnh vỡ trong đống lửa bay ra, mảnh vụn sắc bén bay về phía Giản Thành Hi đang đứng trong góc tường.
Giản Thành Hi được Lệ Lăng Phong ôm chặt trong vòng tay, chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp của người đàn ông.
Mảnh vỡ khổng lồ vừa vặn đập vào vai hắn, dường như muốn đập nát áo giáp bạc, vết thương có thể lờ mờ nhìn thấy vết máu trông rất nghiêm trọng.
Giản Thành Hi không để ý đến việc bị dọa sợ, dù sao đây cũng là vì cứu cậu khỏi bị thương, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lệ Lăng Phong kéo cậu sang một bên rồi đứng lên, người đàn ông mặt vô cảm rút mảnh vỡ từ trên vai ra, khi mảnh vỡ tàu chiến sắc bén được rút ra, máu vẫn lập tức tuôn trào.
Giản Thành Hi che miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được, nhón chân đi tới nhìn xem.
Lệ Lăng Phong trong mắt không có chút cảm xúc, mạnh mẽ như quái vật, lãnh đạm nói: “Không sao đâu.”
Mảnh vỡ bị ném xuống đất mà tạo ra một tiếng động lớn.
Giản Thành Hi nhìn một cái liền cảm thấy đau lòng, vội vàng nói: “Sao mà không sao được! Để tôi xem...”
Lệ Lăng Phong không chớp mắt, như thể người bị thương không phải mình: “Trên chiến trường, xung quanh Trùng động luôn thay đổi thậm chí so với này còn tồi tệ hơn. Người chết mỗi ngày, những vết thương như vậy chẳng là gì cả!”
Mắt của Giản Thành Hi đỏ hoe, cả người run rẩy sau khi nghe những lời này.
Trong mắt cậu chuyện này lớn bao nhiêu thì đối với Lệ Lăng Phong nó lại bình thường bấy nhiêu. Cậu thật yếu đuối nhỏ bé như con kiến trước mặt người đàn ông mạnh mẽ cường đại này.
Trong đầu Lệ Lăng Phong vẫn đang suy nghĩ về lời cậu vừa nói.
Em ấy bị ép... Không phải bỏ trốn.
Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng trái tim vốn tràn đầy tức giận sau khi sống lại của hắn dường như đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đại não cứ lặp đi lặp lại câu này, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đúng lúc này, một giọng nói từ cách đó không xa vang lên:
“Cứu!”
“Cứu tôi...”
“Bác sĩ đâu?”
“Có ai không?”
Giản Thành Hi bừng tỉnh, họ đang đứng ở ngã tư đường phố, quảng trường cách đó vài mét là nơi hai chiếc tàu chiến va chạm, xung quanh quảng trường có đài phun nước, lửa không lan rộng nhưng rất nhiều cư dân trong đường do mảnh vỡ của phi thuyền và đá rơi làm bị thương.
Trong con đường gần bọn họ nhất có người đang khóc lóc bất lực.
Giản Thành Hi dựa vào tường bước ra ngoài, đối mặt với ngọn lửa. Sau đó cậu nhìn thấy cảnh tượng mà mình sẽ không bao giờ quên.
Trên mặt đất hai ba người đang nằm, có người bị cây đổ đè trúng, có người ôm chân kêu la đau đớn, tiếng khóc của trẻ em và những gương mặt dính đầy xám tro dưới ánh sáng của ngọn lửa dọc theo con đường tan vỡ và hỗn loạn dường như thiêu đốt tận trái tim cậu.
Thiên Không Thành trên đỉnh đầu bọn họ đang tổ chức một bữa tiệc lớn, ca hát và uống rượu. Những cư dân trong Thành Ngầm tăm tối lầm than, mạng như cỏ rác, mỗi ngày trải qua đều là một màn bi kịch mới.
Trong cửa son rượu thịt thơm.
Ngoài đường xương cốt băng giá.
Có người được người nhà ôm đi, cuối cùng cũng đến cửa phòng khám, bất lực đập cửa: “Mở cửa, mở cửa bác sĩ, có ai không, xin hãy cứu em trai tôi.”
Không ai trả lời.
Thiên Không Thành cũng cách đây hai mươi phút bay, chuyện xảy ra đã được mười phút nhưng nếu đợi thêm mười phút nữa, thì nhiều người sẽ bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất.
Ngay khi người ở cửa không thể kiên trì được nữa sắp ngã xuống thì một bóng người lao ra.
Giản Thành Hi nhào tới đỡ hai người, cố gắng chịu đựng đau đớn trên người nói: “Vào trong đi!”
Hai người sững sờ nhìn cậu.
Dưới ánh lửa, tất cả mọi người mặt xám mày tro, nhưng quần áo của Giản Thành Hi sạch sẽ hơn nhiều, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có nước mắt và vết máu, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, sống lưng thẳng tấp, giờ phút này cậu giống như thiên sứ thuần khiết và chói mắt nhất.
Giọng nói của Giản Thành Hi nhẹ nhàng mà mạnh mẽ: “Tôi đã học qua một số kỹ năng sơ cứu đơn giản, đi theo tôi.”
Cửa mở ra có ánh đèn chiếu vào mới thấy được chân của người thanh niên bị cắt chảy rất nhiều máu.
Giản Thành Hi chạy lên tầng một của phòng khám, đáng tiếc là cậu không quen thuộc với bố trí nơi đây, dưới tình thế cấp bách không tìm được thuốc trị thương và hòm thuốc ở đâu cả.
Đúng lúc này, Lệ Lăng Phong đi vào đem cái hộp trong tay đưa cho cậu.
Ánh mắt Giản Thành Hi sáng lên, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Hộp thuốc, sao anh có được?”
Lệ Lăng Phong cao lớn, trên cơ giáp bạc có thêm vài vết nứt khác nhau, nhưng lưng người đàn ông vẫn thẳng tắp, trầm giọng nói: “Hộp thuốc dự phòng khẩn cấp trong chiến hạm.”
Lúc này Giản Thành Hi mới phát hiện mu bàn tay anh đã có thêm vài vết bỏng.
Không biết vì sao mũi mình lại chua xót, nhưng nghe Lệ Lăng Phong nói: “Dùng cho bọn họ trước đi.”
Giản Thành Hi gật đầu nghiêm túc: “Ừm”
Sau khi có hộp thuốc, mọi thứ thuận tiện hơn rất nhiều, Giản Thành Hi muốn mở hộp ra, nhưng không ngờ rằng khóa hộp lại rất chặt, cậu đã cố gắng mở nó vài lần nhưng vẫn không được.
Người anh trai đang đỡ em trai lo lắng hét lên: “Được chưa thế?”
Trán Giản Thành Hi nhỏ mồ hôi.
Một đôi bàn rộng duỗi ra dễ dàng mở khóa, Lệ Lăng Phong ánh mắt âm trầm liếc nhìn người nọ: “Lắm lời vậy?”
Người nọ cũng chỉ dám lớn tiếng với Giản Thành Hi người trông có vẻ nhu nhược, chứ người như Lệ Lăng Phong nhìn qua là biết không dễ chọc.
Giản Thành Hi lấy đồ trong hộp thuốc ra, người trông có chút vụng về lúc cầm dụng cụ động tác thuần thục lẹ làng, rắc thuốc cầm máu lên vết thương, người thanh niên la lên: “Aaa…”
“Ráng chịu đựng!”
Tay Giản Thành Hi có hơi run lúc gắp mấy mảnh vụn gỗ ra, nhưng tốc độ không hề chậm nhanh chong lau sạch vết thương dùng băng gạc chặn chỗ chảy máu, máu thấm qua miếng băng nhuộm đỏ bàn tay trắng nõn của cậu.
“Aaa...” Đối phương dưới cơn đau đớn không ngừng giãy giụa, Giản Thành Hi trừng mắt nhìn người anh trai: “Đến giữ cậu ta lại!”
Người nọ sững sờ nghe theo.
Lúc Giản Thành Hi xử lý vết thương, Lệ Lăng Phong cũng bận rộn, người đàn ông bế những người bị thương ra ngoài như những chú gà con, chậm rãi bế tất cả đến bệnh viện.
Ánh đèn chiếu đến vết thương đã được băng bó tốt trên chân cậu bé.
Giản Thành Hi lau mồ hôi trên trán nói: “Được rồi, đưa em cậu đi nghỉ ngơi, đợi bác sĩ trở về sẽ ổn thôi.”
Người em trai không được gây mê đang khóc lóc vì đau đớn, nói: “Anh có chắc không, tại sao chân em vẫn đau như vậy, liệu em có bị què không, anh có đúng là bác sĩ không, em có thể tin tưởng anh không?”
Giản Thành Hi nghẹn lời, kiếp trước cậu đúng là bác sĩ, nhưng kiếp này không phải, lời nói của cậu sẽ không có sức thuyết phục cho lắm.
Lúc này, Lệ Lăng Phong đang tựa vào cửa, lạnh lùng nhìn người em trai: “Sợ bị tật?”
Người em trai nhìn Lệ Lăng Phong.
Lệ Lăng Phong mặt không biểu tình, chậm rãi nói: “Nếu nhóc lo lắng như vậy thế thì cưa luôn chân đi, để không phải lo lắng em ấy có chữa hết cho nhóc không?”
“......”
Im lặng bao trùm khắp căn phòng.
Người em trai hít một hơi thật sâu, nước mắt càng rơi dữ dội hơn!
Giản Thành Hi vừa tức giận vừa buồn cười, một mặt cảm thấy Lệ Lăng Phong giúp mình hù dọa người, mặt khác an ủi bệnh nhân: “Không sao, không sao, hù dọa em thôi. Đừng khóc, sẽ không cưa chân em đâu! Để anh trai em giúp em lên giường kia nằm nghỉ nha!”
Người anh trai gật đầu, khi đi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Trên mặt Giản Thành Hi hiện lên nụ cười ôn hòa, lắc đầu ý bảo bọn họ mau đi nghỉ ngơi đi.
Trong phòng còn có những bệnh nhân khác, cậu vừa định đi tới, bên ngoài vang lên âm thanh, chiến hạm lần lượt xuất hiện ở không phận, phân công lao động rất rõ ràng, phần lớn binh lính đều đi dập tắt đám cháy, phần còn lại bắt đầu từ trên không trung nhảy xuống đường giúp đỡ những người bị thương.
Một lúc sau, bác sĩ và các trợ lý và y tá từ các phòng khám khác cũng tới.
“Tôi... ọe...... Tôi thực sự không ngờ tới, vừa trở về... ọe. Bác sĩ giữ cửa, mặc áo khoác trắng: “Nhanh lên, đưa người bị thương nặng … ọe... vào phòng phẫu thuật đi!”
Các y tá cũng vội vàng bắt đầu làm việc.
Phó tướng ngoài cửa cũng nhanh chóng bước vào, sau khi chắp tay chào, dùng giọng kiên định nói: “Nguyên soái, sau khi nhận được mệnh lệnh của ngài, tôi lập tức kích hoạt chiến hạm bay, dẫn quân lính truy đuổi theo. Những vật tư bị chuyển đi đã được tìm thấy.”
Lệ Lăng Phong nhẹ gật đầu: “Kiểm kê rõ ràng, bố trí người dọn dẹp những tòa nhà bị phá hủy trong thành để xoa dịu cư dân.”
Phó tướng: “Rõ.”
“Ngoài ra…” Lý Lăng Phong ánh mắt thâm trầm, giọng nói cũng lạnh lùng hơn rất nhiều: “Ngày mai gọi người quản lý đồn trú trong thành đến gặp tôi. Tôi muốn xem một chút, người này là dạng người gì, có thể để quyền lực rơi vào tay một chỉ huy quân sự, ngay cả chìa khóa vật tư cũng có thể lọt ra ngoài được.”
Phó tướng cũng thở ra thật sâu, hắn biết nguyên soái nghiêm túc, lập tức chắp tay: “Thuộc hạ sẽ làm ngay.”
Nhờ sự tham gia của binh lính, Thành Ngầm cuối cùng cũng bớt hỗn loạn hơn.
Lệ Lăng Phong ở ngoài cửa nói chuyện với cấp dưới, khi quay đầu lại thì nhìn nhìn thấy Giản Thành Hi đang giúp y tá cầm máu cho người bị thương ở sảnh.
Có một người đàn ông ôm cánh tay nhìn những chiếc tàu chiến bay tới bay lui, oán giận nói “Bọn yêm thật là xui xẻo mà.”
*Yêm: tiếng địa phương
Căn phòng tràn ngập tiếng than vãn.
“Hôm nay Thiên Không Thành, bọn yêm lại không thể đi, những vật tư đó cũng không phải bọn yêm lãnh, lại vì thứ kia mà bị thương.” Người đàn ông tóc ngắn thuộc tộc Người Khổng Lồ, bất mãn: “Những người ở Thiên Không Thành mặt trên hưởng phúc, còn người dân thường chúng ta chịu đau khổ!”
Những người khác cũng bắt đầu lên tiếng phàn nàn.
Bên trong phòng khám không có binh lính, phần lớn đều ở bên ngoài, cho nên bọn họ mới dám nói. Oán giận hết đợt này đến đợt khác, tất cả đều đều là oán trách.
Mọi người đang nói chuyện khí thế, đột nhiên Giản Thành Hi ném miếng băng gạc dính máu trong tay vào chậu nước, trừng mắt nhìn đám người của Tộc Khổng lồ: “Anh có biết mình đang nói cái gì không?”
Người của chủng tộc Khổng lồ sững sờ, dù sao Giản Thành Hi vừa rồi cũng giúp bọn họ xử lý vết thương.
Nhưng lúc này, vị Tinh Linh tộc gầy yếu mà mỹ lệ nọ, lông mày lại nhuộm lên một chút tức giận nói: “Các binh lính hi sinh chiến đấu ở hắc động của Trùng Tộc đổ biết bao nhiêu máu, anh cho rằng bọn họ sẵn sàng lúc nào cũng có thể mất đi mạng sống của mình là vì ai? Là nhờ có bọn họ anh mới yên ổn đứng ở đây!”
Người đàn ông của Tộc Khổng Lồ mạnh miệng phản bác nói: “Cậu cũng không phải không có gì? Chồng cậu được thăng chức và nhận được vật tư đấy thôi?”
“Anh nói nhảm!” Giản Thành Hi càng nói càng tức giận, hai mắt đỏ hoe, thậm chí không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy: “Nếu đổi chút vật tư này để được ở bình an ở bên gia đình ba năm, ai mà không đổi chứ!”
Giọng nói của cậu mạnh mẽ và vang dội.
Lệ Lăng Phong ở bên ngoài lẳng lặng nhìn cậu, nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới nhiều năm trước, khi Giản Thành Hi vừa sinh con, lúc đó cậu không thích và xem thường người dân trong Thành Ngầm, nói hắn là một tên phế vật không thể mang cậu đến Thiên Không Thành… chính vì vậy hắn mới gia nhập quân đội. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhiều năm như vậy...Cậu ấy… Có vẻ như đã thay đổi.
Những bệnh nhân khác trong phòng cũng nghe thấy những lời này, bọn họ có chút xúc động.
Chậm rãi có người lên tiếng:
“Tôi nghĩ Tiểu Giản nói đúng.”
“Lúc đầu, ngay khi nó chuẩn bị đâm vào tôi thì có một chiến hạm đã đánh bay tên cướp.”
“Những người trên tàu chiến là những người lính.”
“Họ đang mạo hiểm mạng sống của mình để bảo vệ chúng ta.”
“Tôi cũng có thể hiểu được…”
Những người khác đều bày tỏ sự biết ơn, người của tộc Khổng Lồ đột nhiên trở nên xấu hổ, hắn ngượng ngùng nhìn Giản Thành Hi một cái.
Ngay khi Giản Thành Hi chuẩn bị bưng thau nước rời đi.
Người đàn ông của tộc Khổng lồ lên tiếng: “Tôi xin lỗi.”
Giản Thành Hi dừng lại nhìn đối phương hừ hừ nói: “Lần sau anh còn nói nhảm, tôi sẽ bảo người nhà tôi bắt anh tới Hắc động của Trùng tộc đào than đá.”
Người đàn ông của Tộc Khổng lồ khiếp sợ: “Hả?”
Giản Thành Hi bật cười: “Dọa anh thôi.”
Các bệnh nhân khác cũng bật cười, tiếng cười do trò đùa nhỏ mang lại dường như xua tan mây mù trong lòng mọi người.
Giản Thành Hi đặt chiếc chậu sang một bên, đang định rời đi, lại bắt gặp Lệ Lăng Phong từ ngoài cửa đi vào, cậu đứng tại chỗ có chút ngượng ngùng, tự hỏi liệu trò đùa nhạt nhẽo của mình có bị nghe thấy hay không.
Lệ Lăng Phong nhàn nhạt nhìn cậu hỏi: “Bận xong chưa?”
Có quá nhiều người bị thương, người trong phòng y tế cũng quá tải, Giản Thành Hi chỉ có thể giúp những việc trong khả năng thôi. Cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu.
Vừa muốn nghỉ ngơi, Giản Thành Hi chợt nhớ ra: “Không xong rồi, Tiểu Trầm vẫn còn ở trên lầu!”
Cậu vội vàng muốn chạy lên lầu nhưng vì quá mệt mỏi cả đêm và lượng đường trong máu thấp lại thêm kích động, mới bước được một bước thì mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.
Lệ Lăng Phong nhanh chóng bắt được cậu.
Đầu của Giản Thành Hi thấy choáng váng và cơn đau khiến cậu khó chịu.
Lệ Lăng Phong cau mày nói: “Tôi đi tìm bác sĩ.”
“Không sao!” Giản Thành Hi nắm lấy tay hắn, xoa xoa thái dương, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không sao, chỉ là hạ đường thôi. Bây giờ có nhiều người bị thương cần phải xử lý, chút chuyện này không cần phải phiền bác sĩ đâu.”
Lệ Lăng Phong ở trên chiến trường thường xuyên chứng kiến tình trạng gãy tay gãy chân, thậm chí mất mạng, đừng nói đến cái loại bệnh tuột huyết áp cỏn con này. Nhưng không hiểu sao, khi thấy Giản Thành Hi cau mày khó chịu, trái tim hắn lại không thoải mái.
Nhưng Giản Thành Hi lại kéo hắn lại, nhẹ giọng chỉ lên lầu nói: “Con…”
Lệ Lăng Phong cau mày: “Cái gì?”
“Đứa nhỏ vẫn còn ở trên lầu.” Giản Thành Hi nóng lòng muốn khóc: “Tiểu Trầm vẫn đang trong thời kỳ thú giai, bác sĩ nói đứa trẻ trong giai đoạn này cần phải cùng...”
Trước khi cậu kịp nói hết câu đã bị Lệ Lăng Phong ôm lên.
Sức lực của Lệ Lăng Phong rất lớn, Giản Thành Hi bị ôm vô thức kêu lên rồi níu lấy cổ anh, anh bế cậu lên như một đứa trẻ nhưng rất vững chắc.
Giản Thành Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc cằm sắc nhọn của anh: “Anh...”
Giọng nói của Lệ Lăng Phong lạnh lùng: “Đừng động đậy, tôi ôm em.”
Giản Thành Hi im lặng, cậu quả thật rất mệt mỏi rồi.
Bởi vì ở quá gần, cậu có thể ngửi thấy mùi máu không thể che đậy trên cơ thể Lệ Lăng Phong, sự lạnh lẽo của áo giáp khiến cậu có cảm giác như quay lại hiện trường cái chết của Vương Triết, tất cả ký ức đều ùa vào đầu, cả người cứng đờ.
Lên lầu, Giản Thành Hi mở cửa phòng bệnh ra nhìn thấy con báo tuyết nhỏ đang ngủ trên giường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở giai đoạn thú giai phần lớn thời gian đều ngủ sâu, hơi thở nặng nề đều đều, báo tuyết nhỏ chôn người trong áo choàng, được xoa dịu bởi sức mạnh tinh thần thuộc về cha mình, ngủ rất thoải mái.
Giản Thành Hi sờ sờ đầu báo tuyết nhỏ, hai mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Lệ Lăng Phong đóng rèm cửa sổ lại.
Các chiến hạm quân sự bên ngoài vẫn bay ầm ầm, giải quyết các vấn đề tiếp theo.
Giản Thành Hi dừng lại, lo lắng nói với anh: “Toái Toái vẫn còn ở nhà, động tĩnh lớn như vậy chắc bé con đã tỉnh rồi. Khi ra ngoài, tôi có nhờ bà Lý chăm sóc Toái Toái.”
Lệ Lăng Phong đáp lại: “Tôi đã phái binh lính đến bảo vệ rồi.”
Giản Thành Hi trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại trở nên lo lắng, cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là mở miệng nói: “Chúng ta vẫn nên trở về thôi, dù sao Toái Toái còn quá nhỏ, nếu không nhìn thấy chúng ta sẽ sợ hãi.”
Cho dù biết mình không phải là nguyên chủ, nhưng sau nửa năm chung sống cậu từ lâu đã coi hai đứa bé là con của mình.
Giản Thành Hi nhìn con đường về nhà phải đi qua quảng trường đã bị lửa thiêu rụi, chút tuyệt vọng: “Làm sao về giờ...?”
Lệ Lăng Phong cúi xuống ôm lấy Lệ Trầm nói: “Tôi sẽ phái người mang phi thuyền tới đây.”
Giản Thành Hi vui mừng khôn xiết, đây là lần đầu tiên, cậu có chút cảm kích thân phận của Lệ Lăng Phong, ít nhất bây giờ về nhà gặp bọn trẻ sẽ tiện lợi hơn rất nhiều!
....
Đây cũng là lần đầu tiên cậu bước chân lên phi thuyền.
Người lính giao chiến hạm mặc quân phục, làm động tác chào xong, mỉm cười với Giản Thành Hi nói: “Xin chào phu nhân!”
Giản Thành Hi còn chưa thích ứng với thân phận của mình, cho nên chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Tốc độ của chiến hạm rất nhanh, lần đầu được Lệ Lăng Phong làm tài xế, cậu tưởng rằng mình cũng sẽ nôn mửa như bác sĩ, nhưng không ngờ hắn lại lái xe vững vàng, không có va chạm hay lắc lư gì cả, xem ra bác sĩ hơi làm lố rồi.
Chẳng mấy chốc, đã về đến nhà. Sau khi Giản Thành Hi xuống, cậu nhanh chóng về nhà, mở cửa, lo lắng nhìn xung quanh, gọi: “Toái Toái à?”
Ngôi nhà quá yên tĩnh.
Đang lúc Giản Thành Hi đang vô cùng lo lắng thì trên lầu truyền đến một giọng nói trẻ con: “Baba...”
Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Toái Toái đang trốn sau tủ đi ra.
Đứa bé vẫn đang mặc đồ ngủ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, trong lòng Giản Thành Hi lập tức đau lòng, vội vàng chạy tới: “Toái Toái!”
Sau khi ôm con vào lòng, cậu mới cảm thấy thoải mái hơn.
“Con không sao chứ?” Giản Thành Hi sờ đầu cô bé: “Con sợ à?”
Đứng trong vòng tay của Giản Thành Hi, cô bé trông khá bình tĩnh, cô bé nói: “Baba đi đâu thế?”
Giản Thành Hi nhanh chóng giải thích: “Anh trai bị bệnh, baba đưa anh con đi gặp bác sĩ, đã nhờ bà Lý chăm sóc con, bà Lý đâu?”
“À.” Toái Toái quay lại nói: “Bà Lý bị tiếng nổ mạnh dọa cho hôn mê, hiện đang nằm trên giường, là Toái Toái chăm sóc bà.”
“......”
Khá lắm con gái!!!
Giản Thành Hi dở khóc dở cười, nhưng cũng có chút yên tâm: “Toái Toái không sợ sao?”
Lệ Toái Toái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hậm hực nói: “Toái Toái khác với Bạch Tuyết chỉ biết ăn táo, Toái Toái không sợ!”
Giản Thành Hi nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của đứa trẻ, trái tim mềm nhũn, cậu ôm lấy Toái Toái, dịu dàng nói: “Toái Toái của chúng ta cũng là công chúa.”
Lệ Lăng Phong ôm Lệ Trầm bước vào.
Giản Thành Hi nhanh chóng bế con trai lên nói: “Tôi đưa Tiểu Trầm lên lầu ngủ.”
Lệ Lăng Phong gật đầu.
Giản Thành Hi nói với Lệ Toái Toái: “Toái Toái, lại giúp ba trải chăn cho anh trai nào.”
Lệ Toái Toái cũng lo lắng cho anh trai mình, nghe xong liền ngoan ngoãn đi theo ba mình, đứa trẻ mới ba tuổi đã hành động như người lớn, hiểu chuyện và không khóc, cùng ba làm mọi việc.
Giản Thành Hi đi lên lầu, nhìn thấy bà Lý đang bất tỉnh.
Cậu để Toái Toái ngủ với Tiểu Trầm, sau đó đi tới kiểm tra bà Lý, xác nhận bà chỉ sợ hãi, không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Toái Toái chui vào trong ổ chăn, nằm cạnh anh trai đến khi nhìn thấy anh mình khó chịu liền ôm lấy báo tuyết nhỏ cùng nhau ngủ.
Giản Thành Hi đi tới, nhét chăn vào, nhẹ nhàng vuốt tóc bé bói: “Ngủ trước đi, ba xuống lầu đóng cửa.”
Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đi xuống lầu liền nhìn thấy Lệ Lăng Phong đang ở cửa sổ liên lạc với cấp dưới, người đàn ông dựa vào thành cửa sổ, ánh trăng chiếu vào người anh, kéo dài bóng lưng, giọng nói trầm trầm và mạnh mẽ. Hắn sắp xếp công việc một cách có trật tự, khiến người ta có cảm giác yên tâm không thể giải thích được.
Ánh trăng tràn vào.
Giản Thành Hi thế nhưng nhìn đến ngơ ngẩn.
Cậu thật sự sợ người này, nhưng trong một thế giới hỗn loạn như vậy, chỉ có Lệ Lăng Phong mới có thể bảo vệ an toàn cho cậu và các con.
Đang suy nghĩ, Lệ Lăng Phong không biết từ lúc nào đã kết thúc liên lạc, quay đầu nhìn cậu, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ ngủ rồi à?”
Giản Thành Hi tỉnh táo lại, gật đầu: “Ừm…”
Không khí lại rơi vào im lặng.
Hai người đứng cách xa một chút, giống như dã thú cao lớn và động vật nhỏ vô hại.
Giản Thành Hi nhẹ giọng mở miệng nói “Bà Lý đêm nay có thể phải ngủ ở lại nhà chúng ta, người già lớn tuổi bị dọa tới hôn mê, Toái Toái và Tiểu Trầm ngủ cùng nhau.”
Lệ Lăng Phong gật đầu: “Ừm.. Vậy sao?”
......
Căn phòng dưới ánh trăng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Giản Thành Hi đợi rất lâu, cuối cùng cũng không kìm được: “Phòng ngủ của chúng ta... chỉ có một giường.”
Cậu muốn nói xem tối nay hắn có nên tìm một chỗ ngủ một mình không.
Điều bất ngờ là, Lệ Lăng Phong nhẹ gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta ngủ cùng nhau.”
Giản Thành Hi ngạc nhiên: “À!”
Lệ Lăng Phong nhướng mày: “Không thể sao?”
Giản Thành Hi khá sợ hãi, nói thật, cậu nóng lòng muốn cách Lệ Lăng Phong càng xa càng tốt, nhưng nghĩ đến đối phương và nguyên chủ là chồng chồng, cảm thấy lời từ chối của mình dường như không tốt lắm. Cậu chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy, anh đi tắm trước đi.”
Lệ Lăng Phong gật đầu: “Ừ.”
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn đi, lúc tỉnh táo lại, cậu phát hiện chân mình đã mềm nhũn.
Cậu chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha bên cạnh mà chậm rãi bình tĩnh lại, ngửi thấy mùi máu tanh, nhớ đến dáng vẻ của Vương Triết khi chết, nỗi sợ hãi không ngừng tăng lên. Thời gian ngồi trên ghế sopha càng lâu thì cậu càng cảm thấy sợ, cậu tuyệt vọng sợ một lúc nào đó anh ấy sẽ phát hiện những chuyện tồi tệ mà nguyên chủ đã làm, chẳng hạn như lạm dụng và ngược đãi con cái,…
Lúc đó Lệ Lăng Phong sẽ giết cậu mất!
Trong lòng Giản Thành Hi ngũ vị tạp trần, thậm chí còn nảy ra ý định chạy trốn, cậu chỉ là một người bình thường, tại sao phải gánh chịu tất cả những điều này? Bây giờ Lệ Lăng Phong đã về, bọn trẻ sẽ không phải chịu khổ nữa, vậy tại sao cậu không lợi dụng việc cả nhà chưa chuyển lên Thiên Không Thành mà chạy trốn, nếu bỏ lỡ còn không biết phải chờ đến bao giờ?
Chạy thôi...
Chạy mau...
Giản Thành Hi trong lòng ý niệm không ngừng cuồn cuộn, bị ma xui quỷ ám nên đứng dậy, từng bước đi về phía cửa.
Hệ thống nhảy ra: 【Phát hiện chỉ số sinh tồn của kí chủ đang giảm, hiện tại là 29%.】
Giản Thành Hi tiếp tục đi về phía cửa.
Hệ thống: 【28%】
Giản Thành Hi trong lòng bồn chồn, bước thêm một bước nữa.
Hệ thống: 【27%】
Giản Thành Hi:???
Giản Thành Hi không tin vào cái ác bước hẳn hai ba bước.
【26%】
【25%】
Cuối cùng, hệ thống một mạch: 【Giá trị sinh tồn dưới 20% sẽ cảnh báo nằm trong mức độ nguy hiểm, nếu về 0 kí chủ sẽ chết.】
Giản Thành Hi trợn mắt kinh ngạc, ngay lúc cậu đang định lên tiếng thì có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, âm thanh này khiến động tác của cậu cứng đờ tại chỗ, còn chưa quay người lại đã cảm thấy lưng như có một vật sắc bén đang chỉa vào mình.
Cậu chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm.
Lệ Lăng Phong dựa vào lan can, ánh mắt người đàn ông rơi vào trên người cậu, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng vang lên: “Đêm đã khuya, em còn định đi đâu?”