Giản Thành Hi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống khó khăn như vậy.
Vương Triết ở cửa nhìn theo ánh mắt của Giản Thành Hi thì thấy Lệ Lăng Phong, cả người sững sờ sau đó đông cứng.
Sống ở Thành Ngầm nhiều năm, gã đương nhiên biết Lệ Lăng Phong.
Khi biết người này đã trở lại, gã cũng biết Lệ Lăng Phong nhất định sẽ báo thù, nếu chuyện đó xảy ra gã sợ rằng mình không giữ nổi cái mạng này.
Vốn dĩ Vương Triết định lợi dụng Lệ Lăng Phong đang tham dự bữa tiệc ở Thiên Không Thành tối nay để bỏ trốn.
Nhưng không ngờ Giản Thành Hi lại gọi cho mình.
Sau khi lừa Giản Thành Hi đổi số tiền còn lại lấy miếng ngọc lần trước, gã biết rằng món đồ đó rất nhiều tiền, nếu Giản Thành Hi sẵn sàng bỏ trốn với gã, thế thì ngu gì không mang theo một Tinh Linh xinh đẹp ở bên cạnh chơi đùa?
Nhưng...
Vương Triết không ngờ rằng người nọ vẫn còn ở đây!
Đôi mắt Vương Triết mở to vì hoảng sợ, giọng nói run rẩy nhìn Lệ Lăng Phong: “Ngàii...ngàii”
Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế của phòng y tế, trong đại sảnh không một bóng người không khí lạnh lẽo, người đàn ông mặc áo giáp, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, dáng vẻ đẹp trai và điềm tĩnh của Lệ Lăng Phong hoàn toàn tương phản với Vương Triết đang co rúm lại vì sợ.
Ngày thường, Vương Triết ỷ vào quyền thế trong nhà mà tác oai tác quái ở Thành Ngầm.
Bây giờ trông gã ta hơi buồn cười và lố bịch.
Giọng nói của Lệ Lăng Phong mang theo một sự nguy hiểm không rõ: “Ngươi là Vương Triết.”
Vương Triết tự nhiên đổ một tầng mồ hôi lạnh sau lưng, cả người đều đông cứng tại chỗ, đó là một loại cảm giác lạnh lẽo ảm đạm khi bị một con thú lớn nguy hiểm nhắm vào, thậm chí còn khiến gã không thốt nên lời.
Cố tình Lệ Lăng Phong dường như không đặt gã ta vào trong mắt mà quay sang hỏi Giản Thành Hi: “ Đây là tình nhân cũ trong lời bà lão hàng xóm?”
!!
Da đầu Giản Thành Hi tê dại, định lên tiếng.
Vương Triết hét lên trước cậu một bước: “Không phải!”
Giản Thành Hi ngạc nhiên.
“Tôi không liên quan gì đến cậu ta.” Vương Triết hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước kia, gã chà xát tay nói: “Nguyên soái, ngài hiểu lầm rồi, làm sao tôi có thể liên quan đến Giản Thành Hi được? Nói đúng ra, tất cả đều là do tiện nhân này quyến rũ tôi, không liên quan gì đến tôi. Tôi không biết ngài ở đây, nếu không cho dù có cho tôi thêm mười lá gan cũng không tới quấy rầy buổi đoàn tụ của gia đình ngài! Hiện ngài đang bận...”
Trong lúc nói, Vương Triết rút chân ra chạy ra ngoài.
Tuy nhiên,
“Phập!”
Lưỡi dao chạy nhanh hơn chân gã, con dao sắc bén cắm mạnh vào tấm cửa, chỉ cách mặt Vương Triết vài cm!
Ánh sáng bạc lạnh lẽo phản chiếu ánh mắt khiếp sợ của Vương Triết, trong khoảnh khắc đó, cả người gã gần như không đứng vững, hai chân mềm oặt, đại não trống rỗng.
Một giọng nói trầm trầm lạnh lùng từ phía sau truyền đến: “Ta để ngươi đi sao?”
Một tầng mồ hôi lạnh túa ra toàn bộ lưng Vương Triết, gã cảm thấy tính mạng bị đe dọa nghiêm trọng.
Thật khủng khiếp...
Tại sao lại có người mạnh như quái vật vậy!!!
.....
Bầu không khí trong phòng chìm vào lạnh lẽo.
Đúng lúc căng thẳng, cửa phòng cấp cứu của bác sĩ đột nhiên mở ra, nói: “Người nhà của Lệ Trầm có ở đây không?”
Giản Thành Hi là người đầu tiên phản ứng, cậu nhanh chóng bước lên phía trước nói: “Tôi đây, con tôi thế nào rồi bác sĩ? “
Bác sĩ xoa xoa cổ tay hơi đau của mình và nói: “Đứa trẻ không có vấn đề gì lớn. Nó vừa mới bước vào giai đoạn thú giai. Mà giai đoạn này ở thú nhân thường bắt đầu khi chúng đươc ba tuổi. Đứa nhỏ này bởi vì suy dinh dưỡng nên mới chậm hơn so với các thú nhân khác.”
Giản Thành Hi sững sờ nói: “Thời kỳ thú giai?”
Bác sĩ có vẻ ngạc nhiên và nói: “Cậu không biết sao?”
Giản Thành Hi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thật lắc đầu.
Bác sĩ giải thích đơn giản: “Thời kỳ thú giai là một căn bệnh mà chỉ tộc thú nhân mới có. Những thú nhân chưa đủ tuổi sẽ bước vào giai đoạn thú giai mỗi tháng hai ngày. Trong thời gian này, chúng không thể duy trì hình dạng con người và sẽ trở nên mỏng manh hơn. Đặc biệt trong giai đoạn thú nhân, các thú nhân sẽ có tính cách khác với bình thường, thích làm nũng, dính người thân trong gia đình. Nói đúng ra...”
*Thời kì thú giai= thời kì hoá thú. Thích thú giai nên để nguyên nha.
Giản Thành Hi tò mò nói: “Cái gì?”
“Không phải chồng cậu cũng là thú nhân à?” Bác sĩ cười đầy ẩn ý: “Cậu hẳn nên biết rõ chứ?”
Giản Thành Hi cứng ngắc quay lại nhìn Lệ Lăng Phong.
Thật khó để tưởng tượng người đàn ông hung dữ này lại làm nũng dính người sẽ như thế nào. Nghĩ đến cái đuôi to màu trắng như tuyết giống như một con mèo trắng lớn đang đi dạo, cậu đột nhiên cảm thấy hưng phấn lạ kì.
Ánh mắt lạnh lùng của Lệ Lăng Phong quét qua như thể biết trong đầu Giản Thành Hi nghĩ cái gì.
Giản Thành Hi : “Ừm...”
Bác sĩ chỉ nhìn đôi vợ chồng trẻ rồi mỉm cười nói: “Được rồi, hình dáng con người của đứa trẻ đã tạm thời khôi phục và không có nguy hiểm, nhưng bây giờ nó vẫn còn hơi yếu, các cậu đưa nó đến phòng bệnh nghỉ ngơi đi, tôi phải quay lại Thiên Không Thành để tìm người đàn ông của tôi!.”
Sau khi nói xong liền cởi áo khoác, vội vàng đi ra ngoài.
Đứng ở cửa là Vương Triết, sợ đến tè ra quần.
Bác sĩ không hề khó chịu vì phòng khám bị phá hoại, ngược lại càng cười tươi hơn, gõ nhẹ vào đầu Vương Triết nói: “Trông anh thế này mà nói người ta tích cực dụ dỗ anh, anh chưa nhìn mình trong gương à?”
Đột nhiên, sắc mặt Vương Triết trở nên tái nhợt vì xấu hổ.
Giản Thành Hi không để ý đến điều đó, vừa vào cửa đã nhìn thấy đứa trẻ nằm trên giường, Lệ Trầm đã trở lại hình dạng con người. Cậu nhớ tới lời dặn của bác sĩ, đi tới muốn ẵm đứa nhỏ lên. Động tác này đụng tới vết thương ở lưng, quần áo chà qua khiến cánh tay run lên vì đau.
Đang đau đớn thì ngoài cửa có tiếng bước chân.
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm ngẩng đầu lên nhìn Lệ Lăng Phong, nói: “Anh... bế con đến giường có được không?”
Lệ Lăng Phong đi vào.
Lệ Trầm nằm trên giường sắc mặt rất tái nhợt, trán đổ mồ hôi, tóc bết vào khuôn mặt gầy gò, thân thể cuộn tròn lại, cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.
Lệ Lăng Phong đi đến bên cửa sổ, dễ dàng bế người lên.
Giản Thành Hi mỉm cười: “Không, không phải bế như vậy, phải như này nè!”
Một người đàn ông quanh năm chiến đấu trên chiến trường chưa bao giờ ôm một đứa trẻ nên có chút luống cuống. Đối với nhân sinh của hắn mà nói, nửa đời trước dao liếm máu, nửa đời sau gánh sương gió tung bay trên chiến trường.
Giản Thành Hi bước tới, nhẹ nhàng chỉnh đứa nhỏ, thân thể Lệ Trầm nhỏ xíu trong lồng ngực rộng lớn và mạnh mẽ của Lệ Lăng Phong, chỉ cần chỉnh một xíu là có thể hoàn toàn ôm lấy cậu bé nhưng mà cơ thể của Lệ Lăng Phong cứng đờ. Nói ra thì buồn cười, rõ ràng là một nguyên soái lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng vì ôm một đứa bé mà không biết làm gì.
Nó thực sự dễ thương và hài hước đến khó mà lý giải được.
Giản Thành Hi nhịn không được, mím môi cười, ngẩng đầu trong mắt lộ ra nụ cười trong trẻo: “Được rồi.”
Đôi mắt đen và sâu thẳm của Lệ Lăng Phong nhìn cậu, người đàn ông này biết mình đang bị cười nhạo, nhưng cũng không tức giận, chỉ nói: “Phòng bệnh ở đâu?”
Giản Thành Hi : “Bên trái, lần trước tôi đi rồi. “
Cậu bước ra khỏi phòng và dẫn đường, Vương Triết ở cổng nhân cơ hội bỏ chạy.
Giản Thành Hi không hiểu sao trong lòng thấy nhẹ nhõm. Điều cậu không muốn nhất trong đời chính là vướng vào quá khứ của nguyên chủ, sau này cậu chỉ muốn sống thật tốt, không muốn bị quấy rầy.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ của phòng bệnh được mở, phát ra tiếng cọt kẹt.
Giản Thành Hi đi vào nói: “Chờ một chút.”
Lệ Lăng Phong đứng ở cửa nhìn đối phương bận rộn bên trong, Giản Thành Hi đi tới cầm chăn bông giũ giũ cho nó mềm hơn, sau đó nói: “Được rồi!”
Đèn trong phòng sáng rực, phòng bệnh lạnh lẽo dường như nhờ có cậu mà ấm áp hơn một chút.
Lệ Lăng Phong đi đến bên giường, trước đây người đàn ông luôn quyết đoán bây giờ động tác chậm rãi đến không ngờ, nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường, chiếc giường bệnh cũ phát ra tiếng cọt kẹt, trong căn phòng im lặng cực kỳ rõ ràng.
Giản Thành Hi kéo chăn bông lên đắp cho Lệ Trầm.
Ngay lúc cậu muốn rút ra và đứng thẳng lên, Lệ Trầm đang hôn mê dường như phát hiện ra, giơ bàn tay nhỏ nhắn gầy gò của mình lên, nắm chặt lấy tay Giản Thành Hi.
Động tác của cậu dừng lại nhẹ giọng hỏi: “ Tiểu Trầm con sao rồi?”
Lệ Trầm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng nõn nửa vùi vào gối, nhẹ nhàng mở đôi mắt đen láy, khác với đôi mắt trong sáng thường ngày, có chút mong manh, giọng nói khàn khàn: “Ba… baba đừng đi.”
Trái tim Giản Thành Hi mềm nhũn: “Ba không đi, ba ở đây với con.”
Trước đây, Lệ Trầm luôn là người ít nói, không thích làm dáng như em gái mình, đa phần thời gian Lệ Trầm đều im lặng, nhưng hôm nay dường như lại là một ngoại lệ.
Giản Thành Hi hỏi: “Tiểu Trầm, con không thoải mái ở đâu nói cho ba nghe được không?”
Lệ Trầm nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, nhưng đôi bàn tay nhỏ nhắn vẫn ôm chặt Giản Thành Hi, giọng nói trẻ con, chỉ liên tục lặp đi lặp lại: “Baba, đừng đi.”
Giản Thành Hi chua xót, nói: “Ba không đi, cha sẽ không đi, cha cũng đến chăm sóc cho Tiểu Trầm, chúng ta sẽ luôn bên cạnh con, không đi đâu cả!”
Sự trấn an của cậu dường như đã có tác dụng.
Bàn tay nhỏ bé của Lệ Trầm nới lỏng một chút, giọng nói trầm thấp: “Không muốn cha, muốn baba. “
“......”
Thằng nhóc này, sao cái gì con cũng nói ra ngoài vậy?
Giản Thành Hi nhìn Lệ Lăng Phong, cười ngượng ngùng, cố gắng cứu vãn quan hệ cha con, nhẹ giọng nói: “Sao con lại không muốn cha chứ, buổi tối không phải đã nói rồi sao, cha đã trở lại, chúng ta có thể sống một cuộc sống tốt hơn.”
Lệ Trầm không lên tiếng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn im lặng.
Đúng lúc Giản Thành Hi muốn xoa dịu bầu không khí, Lệ Trầm lại đột nhiên nói: “Vậy nếu cha lại đi đánh Trùng tộc thì sao?”
Giản Thành Hi nghẹn lời.
Giọng nói Lệ Trầm mang theo sự bướng bỉnh và oán hận: “Lần này cha sẽ đi bao lâu?”
Giản Thành Hi nhìn Lệ Lăng Phong, người đàn ông cao lớn cường tráng đứng lặng lẽ bên giường, đối phương là anh hùng của mọi người, nhưng không phải là một người cha tốt, ngọn đèn trong phòng kéo lưng anh rất dài, bầu không khí nặng nề, nếu không có thời thời kì thú giai, những lời này sẽ được giấu mãi trong lòng.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: “Trùng tộc đã bị tiêu diệt.”
Đối với một người đàn ông sát phạt nơi chiến trường, đây là lần đầu tiên giải thích với con mình.
Lệ Trầm yên lặng nằm trên giường, tấm lưng gầy gò, cánh tay lấm tấm các vết sẹo cũ, giọng nói khàn khàn: “Nếu chúng nó lại xuất hiện nữa thì sao, lúc đó cha vẫn phải đi chứ?”
Căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.
Giản Thành Hi vội vàng lên tiếng: “Tiểu Trầm, cha là ra ngoài bảo vệ tinh cầu, bảo vệ mọi người, anh...”
Lệ Trầm vùi mặt vào chăn bông, thú nhân trong thời kỳ thú giai, những cảm xúc đen tối sâu thẳm nhất ẩn giấu trong lòng chúng sẽ được phóng đại vô số lần, giọng nói trẻ con của cậu bé lớn hơn: “Vậy thì để bọn họ đi chết đi!”
Đôi mắt của đứa trẻ đỏ bừng và hơi thở hỗn loạn.
Thú nhân trong thời kỳ này không thể xúc động quá, không đợi Giản Thành Hi kịp phản ứng, Lệ Trầm hét lên một hơi sau đó ngã xuống giường ngất đi, lần nữa trở lại hình dáng của một con báo tuyết nhỏ.
Giản Thành Hi lo lắng nhào tới đỡ lấy con trai: “Tiểu Trầm!”
Con báo tuyết nhỏ bất tỉnh nằm trên giường phát ra âm thanh rên rỉ yếu ớt.
Lệ Lăng Phong bước tới, anh ấy có vẻ rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với chứng rối loạn tinh lực của thú nhân, cởi áo khoác ra rồi quấn quanh người con báo tuyết nhỏ, sau đó dùng một sợi dây nhỏ buộc quanh cánh tay của con trai.
Giản Thành Hi do dự: “Làm gì vậy?”
Lệ Lăng Phong nói ngắn gọn: “Thời kì thú giai của ấu tể cần tinh lực của cha mẹ để xoa dịu, quấn chúng trong quần áo sẽ cho chúng cảm giác an toàn.”
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, khó hiểu nhìn Lệ Lăng Phong: “Vậy sao anh không dùng áo khoác của tôi?”
Ánh mắt thâm trầm của Lệ Lăng Phong nhìn cậu, môi mỏng hơi nhếch lên, nói: “Cậu cởi áo khoác ra, bên trong có còn gì không?”
“...”
Làm sao mà hắn thấy bên trong cậu đang mặc một chiếc áo thun ngắn tay?
Giản Thành Hi vô cớ có chút xấu hổ, ánh mắt hơi né tránh: “Cái đó….vậy thì quên đi.”
Vốn dĩ cậu rất sợ Lệ Lăng Phong, nhưng trải qua một đêm, người đàn ông này cũng không hề làm tổn thương cậu, không biết vì sao, Giản Thành Hi cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa.
Ngoài trời tối thẫm.
Giản Thành Hi liếc nhìn Thiên Không Thành phía trên cửa sổ, do dự có nên bảo anh quay lại hay không.
Lệ Lăng Phong nhìn thấu suy nghĩ của cậu: “Tối nay tôi ở lại đây.”
Giản Thành Hi ngạc nhiên không ngờ rằng anh ấy có thể biết cậu định nói gì, lúc này cũng không đuổi được người đi nên đành nói: “Vậy anh nghỉ ngơi trên ghế sopha đằng kia đi?”
Căn phòng đơn giản đến mức ngay cả chiếc ghế sofa duy nhất cũng được làm bằng gỗ cũ.
Giản Thành Hi vốn sợ Lệ Lăng Phong sẽ không thích mình, nhưng Lệ Lăng Phong chỉ khẽ gật đầu, khi anh vừa định đi tới thì vang lên một tiếng nổ lớn.
Dù ở xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được dư chấn.
Giản Thành Hi sợ ngây người.
Từ phòng khám có thể nhìn thấy một đám cháy dữ dội cách đây vài con phố.
Cùng lúc đó, trên bầu trời có mấy chiếc phi thuyền nhỏ sáng loáng bay lên, có người chạy ra đường la hét, súng lửa bắn dọc theo bức tường, trông giống như bọn cướp.
Giản Thành Hi ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”
Phi thuyền càng ngày càng gần, cùng với càng ngày càng nhiều người trên đường, phương hướng của ngọn lửa dường như là văn phòng của thành phố ngầm, nơi có rất nhiều vật tư sẽ sớm được phân phát cho gia đình quân nhân. Đối với Thành Ngầm cằn cỗi và thiếu thốn này thì đó là tài sản không nhỏ. Đáng lẽ những vật tư này phải được bảo vệ bởi vệ binh của Thành Ngầm nhưng hiện tại bọn họ đều ở Thiên Không Thành ăn mừng, sáng sớm ngày mai mới quay lại.
Mà giờ phút này tài sản quý giá đó đang cháy!!!
Giản Thành Hi lo lắng nói: “Là cướp sao?”
Đêm nay được định sẵn là một đêm không yên.
Phản ứng của Lệ Lăng Phong là nhanh nhất, người đàn ông đã giẫm lên cửa sổ, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, thân hình đứng vững, xoay người nói: “Đóng cửa sổ lại, ở cùng với con đừng đi ra ngoài.”
Giản Thành Hi nhanh chóng gật đầu: “Được, tôi biết rồi, vậy anh....”
Trước khi cậu nói xong, Lệ Lăng Phong đã biến mất, tốc độ thật đáng sợ.
Phi thuyền bên ngoài chuẩn bị chạy trốn.
Ngay khi phi thuyền của bọn họ chuẩn bị rời khỏi không phận chính của phía Nam Thành Ngầm, một chiến hạm quân sự khác xuất hiện, chiến hạm dữ tợn, hầu như mỗi khẩu đạn pháo đều bắn trúng phi thuyền của bọn cướp. Bọn họ thực sự đã đánh giá thấp năng lực của Lệ Lăng Phong, người đã chiến đấu với Trùng tộc nhiều năm, tốc độ phản ứng nhanh hơn người bình thường gấp mấy lần, một mình hắn ta có thể ngăn cản được phi thuyền nhỏ của bọn cướp.
Nhìn thấy phi thuyền của mình bị áp đảo, phi thuyền của bọn cướp trực tiếp hạ cánh xuống, lao ra đường phố!
Trên đường là đám đông không kịp né tránh, khóc lóc bất lực:
“Cứu!”
“Chạy nhanh, chạy”
“Nhanh lên!”
Trong lúc loạn lạc, dường như mọi thứ đều rất nguy hiểm.
Giản Thành Hi nhanh chóng ôm con trai vào trong lòng, bởi vì tiếng động lớn bên ngoài, Lệ Trầm cũng từ từ tỉnh lại, bé trở lại hình dạng con người, đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài cửa sổ nơi chiến tranh đang hoành hành.
“Bùm!”
Những quả bom lớn đã phá hủy những ngôi nhà trên đường phố.
Thấy phi thuyền ở rất gần phòng khám, phải biết rằng, nếu đi ngang qua đây thì tiếp tới chính là khu dân cư đông đúc nhất!!!
Giản Thành Hi bế đứa trẻ trốn sau giường, cửa sổ khẽ run lên, đối với người sống trong thời bình chưa từng thấy cảnh bom đạn, cậu thật sự rất sợ nhưng dù vậy vẫn bịt tai con mình, giọng nói run rẩy: “Đừng sợ, cha con là nguyên soái, ông ấy sẽ bảo vệ chúng ta, kẻ xấu sẽ bị đánh gục...”
Tiếng động cơ khổng lồ của phi thuyền càng ngày càng gần, con hẻm của đại sảnh phòng khám chật hẹp, dường như sắp phá vỡ bức tường.
Nghìn cân treo sợi tóc…
“Bùm!!”
Tiếng phi thuyền va chạm chói tai.
Cách đại sảnh phòng khám một khoảng ngắn, chiến hạm quân sự của Lệ Lăng Phong bắn hạ, đánh sập phi thuyền nhỏ của bọn cướp, cú va chạm cực lớn đã khiến cả hai phi thuyền bốc cháy dữ dội.
Đôi mắt Giản Thành Hi mở to, đầu óc gần như trống rỗng.
Lệ Trầm trong vòng tay nhìn tấm kính vỡ bên ngoài, giọng nói khàn khàn nhưng không giấu được sự kích động: “Cha...”
Lúc này Giản Thành Hi mới tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn đứa trẻ, mặc dù lúc nãy ở trên giường nói mình không muốn cha và ghét cha mình, nhưng khi cha gặp nguy hiểm, vẫn không thể giấu được mối ràng buộc máu thịt.
Lệ Lăng Phong vẫn còn ở bên trong chiến hạm.
Cháy lớn và rớt từ độ cao như vậy người bình thường sẽ chết.
Bản thân Giản Thành Hi cũng khó bình tĩnh lại, cậu ôm Lệ Trầm đứng dậy lại gần cửa sổ muốn nhìn ra bên ngoài .
Lúc này, trên chiến hạm phát ra tiếng động, giọng nói từ trong biển lửa truyền ra, trên tay Lệ Lăng Phong xách hai người, bọn cướp bị kéo ra ngoài là tộc Người Lùn. Bọn họ vừa khóc vừa giãy giụa nhưng lại bị ném thẳng xuống đất. Sức nóng của ngọn lửa khủng khiếp đến nỗi hai tên cướp gào thét, liền bị giẫm lên lưng.
Đôi chân thon dài của Lệ Lăng Phong đang mang đôi bốt quân đội màu đen, cúi đầu nhìn người trên mặt đất, lạnh giọng nói: “Vẫn chạy?”
Tiếng hét của hai tên cướp Người Lùn xé nát bầu trời.
Không thể tin được có người còn nguyên vẹn sống sót sau cú va chạm lớn như vậy, giọng nói run rẩy: “Ngươi, ngươi là quái vật à?”
Sắc mặt Lệ Lăng Phong trông cực kì u ám dưới ánh lửa, lạnh giọng hỏi: “Tối nay ai sai ngươi trộm đồ, ai đưa chìa khóa cho ngươi?”
Tên cướp Người Lùn mạnh miệng: “Chìa khóa chúng tôi tự lấy được, liên quan gì đến anh, bị anh bắt được coi như chúng tôi xui xẻo. Không ai xúi giục, là bọn tôi muốn cướp. Lô vật tư này rất đáng giá, ai mà không muốn lấy một phần?”
Ánh mắt lãnh đạm của Lệ Lăng Phong dường như đang nhìn một con kiến: “Dám lấy vật tư tiếp tế của gia đình quân nhân.”
Nghe như đang kể một câu chuyện hài.
Tên cướp Người Lùn đau đớn, gã cao giọng kích động nói: “Gia đình quân nhân thì sao? Người dân ở các khu khác đang chết đói. Ngươi có biết là trong 5 năm Thần Thụ khô héo, đất đai không thể trồng trọt được. Giá cả của dịch dinh dưỡng cao đến mức không phải ai cũng mua được. Mùa đông sắp tới những cây ăn trái trên núi cũng sẽ ngừng ra quả! Ngươi có biết người ở khu phía Tây Thành Ngầm sắp chết đói hết rồi không?”
Đi kèm với ngọn lửa là lời buộc tội sâu sắc.
Giọng nói của Người Lùn bén nhọn: “Ngươi không biết chứ gì? Ngươi là quân nhân, ngươi đâu quản người nghèo chúng ta sống chết ra sao, không biết bên ngoài kia có bao nhiêu người chết đói, ngươi chỉ ở đó giả nhân giả nghĩa. Ta đây không quan tâm mấy thứ vật tư quân nhân kia chỉ muốn lấy chút đồ thôi, có bản lĩnh thì cứ giết tôi đi, dù sao trở về cũng chết đói, ngươi là đồ đạo đức giả!”
Mỗi câu đều là những lời lên án.
Lệ Lăng Phong chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa sổ vang lên một giọng trẻ con hơi trầm thấp, cửa sổ vỡ bị đẩy ra : “Cha tôi không phải là kẻ đạo đức giả.”
Tên cướp Người Lùn ngạc nhiên nhìn qua.
Lệ Trầm nói: “Nếu ông muốn vật tư của các gia đình quân nhân, ông có thể tự mình ra chiến trường giành lấy, cha tôi giết kẻ thù còn ông chỉ tấn công những người dân khác, ông mới là đạo đức giả!”
Lời nói của trẻ con luôn là lời nói thẳng thắn nhất.
Tên cướp Người Lùn nghẹn ngào, mặt hết xanh rồi đỏ.
Lệ Lăng Phong đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn đứa nhỏ, đó là khuôn mặt giống hắn bảy tám phần, cách đây không lâu vẫn còn nói không thích hắn nhưng giờ đây lại đang bảo vệ hắn.
Lệ Trầm nhìn cha mình một cái, xong xoay người nhào vào lòng Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi ôm đứa nhỏ, cười cười với mọi người bên ngoài.
Trên mặt đất tên Người Lùn thừa dịp này muốn chạy trốn nhưng vừa di chuyển một chút thì lập tức có một lực đạo lớn đạp lên chân.
“AAAAAAAAAAAAAAA!”
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Lệ Lăng Phong giẫm lên, lúc Người lùn ngẩng đầu lên, trên trán đã có một khẩu súng chĩa vào, giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: “Lần cuối cùng, chìa khóa từ đâu ra?”
Tên cướp Người Lùn bật khóc, đau đớn nói: “...Vương Triết, Vương Triết đưa!”
“......”
***
Giản Thành Hi mang Lệ Trầm quay trở ngược vào phòng khám. Toàn bộ nơi này hiện không có ai, bởi vì kính trong phòng này bị vỡ nên cậu đổi sang một phòng khác, đặt Lệ Trầm lên trên giường xong, cậu quay lại phòng lúc nãy lấy áo khoác của Lệ Lăng Phong. Vừa đi tới hành lang, có người từ phía sau đi ra, trực tiếp kéo cậu che miệng đi ra ngoài! ( truyện trên app T𝕪T )
Giản Thành Hi vùng vẫy.
Giọng nói của Vương Triết vang lên bên tai: “Là anh.”
Hai người đi tới cửa sau của phòng khám, gã mới thả Giản Thành Hi ra.
Giản Thành Hi đẩy mạnh Vương Triết ra, lạnh lùng nói: “Vương Triết, anh điên rồi sao?”
“Tiểu Hi, Tiểu Hi, em nghe anh nói, chúng ta phải đi ngay bây giờ, Lệ Lăng Phong đã biết chuyện của chúng ta rồi, hắn sẽ không để chúng ta đi. Vật tư đã lấy và chuyển đến nơi an toàn rồi. Chúng ta phải rời khỏi hành tinh này ngay, đi đến một nơi khác để Lệ Lăng Phong không thể tìm thấy chúng ta được!” Vương Triết kéo cậu lại, sốt ruột nói: “Em đưa ngọc bội cho anh nhanh lên.”
Giản Thành Hi nghi ngờ nói: “Anh muốn nó để làm gì?”
Vương Triết lo lắng nói: “Ngọc bội kia rất quan trọng, nó là lệnh bài của Lệ Lăng Phong, ngọc bội của thợ săn tiền thưởng có thể tự do ra vào trạm kiểm soát của hành tinh, chúng ta không thể ra ngoài mà không có nó!”
Giản Thành Hi cuối cùng cũng hiểu tại sao nguyên chủ muốn lấy ngọc.
Vương Triết dùng lực lớn kéo Giản Thành Hi lại: “Em mau lấy ngọc ra, phi thuyền của anh ở trước. Chúng ta lợi dụng lúc hắn đã thẩm vấn hai tên Người Lùn kia...”
Giọng nói của gã đột ngột dừng lại.
Giản Thành Hi đau đớn rút tay ra, sau khi thấy gã im lặng ngẩng đầu lên.
Cuối con đường có một người đàn ông đang đứng, ngọn lửa cách đó không xa kéo cái bóng của người đàn ông ra rất dài, thân hình cao lớn của đối phương dường như bị bao phủ bởi một tầng lửa giận dữ nguy hiểm, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, chỉ lặng lẽ đứng đó. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua hai người, trầm giọng nói: “Các ngươi định đi đâu?”
“......”
Bầu không khí dường như đóng băng ngay lập tức.
Tình hình hiện tại quá xấu hổ.
Giống như có hai người bị bắt quả tang khi đang bí mật bỏ trốn.
Giản Thành Hi cũng không để ý nhiều như vậy nói: “Cứu tôi với, tôi là…”
Vương Triết cao giọng nói che đi giọng của Giản Thành Hi, quả quyết nói: “Lệ Lăng Phong, đừng tới đây. Tôi là người quản lý Thành Ngầm được Bệ Hạ đích thân bổ nhiệm, anh không có quyền hạn gì đối với tôi cả. Hai chúng tôi đã bên nhau ba năm nay, anh đi bặt vô âm tính cũng có thể coi như đã chết. Thực tế Tiểu Hi đã chán anh rồi, hôm nay ta tới dẫn Tiểu Hi cao chạy xa bay!!”
Lệ Lăng Phong lẳng lặng lắng nghe.
Ngọn lửa cách đang bùng cháy, nhưng ánh mắt của người đàn ông không nhìn Vương Triết đang nói, mà chỉ nhìn Giản Thành Hi, giọng nói trầm thấp: “Phải vậy không?”
Giản Thành Hi lập tức lắc đầu, cổ tay bị bóp cổ khiến mắt cậu đỏ bừng, mang theo khóc nức nở : “Không phải…”
Vương Triết lớn tiếng nói: “Tiểu Hi, em không cần sợ hắn.”
Giản Thành Hi nhìn Vương Triết với ánh mắt căm ghét.
Vừa định mở miệng mắng thì vẻ mặt Vương Triết đột nhiên trở nên dữ tợn, trực tiếp đẩy Giản Thành Hi đến hố lửa cách đó không xa, chạy về phía cửa ra vào của phi thuyền!
Giản Thành Hi đập vào tường.
Mắt thấy Vương Triết chuẩn bị tiến vào phi thuyền rồi bỏ chạy, Lệ Lăng Phong vốn dĩ đứng ở cửa hẻm chuyển động, không ai biết hắn ra tay như thế nào, mọi thứ dường như chỉ trong nháy mắt!
“Phập!”
Thân thể Vương Triết rớt xuống như diều bị đứt dây, không nghiêng không lệch đáp xuống hố lửa cách Giản Thành Hi nửa bước!
Là tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Dưới ánh lửa nóng rực, chỉ có thể nhìn thấy màu bạc lạnh lẽo của dao cắm thẳng trên ngực Vương Triết.
Máu đỏ tươi tràn ra, rơi xuống trên áo giáp bạc, ngọn lửa bùng cháy, tiếng thét thảm thiết dừng lại, Lệ Lăng Phong nửa ngồi xổm xuống, khuôn mặt lạnh lùng của anh dường như bốc cháy trên nền lửa như một bóng ma. Vương Triết chết không nhắm mắt nhưng Lệ Lăng Phong làm như không thấy gì, lạnh lùng vô cảm.
Giản Thành Hi ngồi tại chỗ, bởi vì gần nhau, nên trên mặt cũng có máu đỏ.
Đại não ngừng hoạt động.
Lệ Lăng Phong chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Giản Thành Hi.
“Tôi đã cho cậu ta một cơ hội, nhưng cậu ta không coi trọng nó.” Giọng nói của người đàn ông chậm rãi, nhưng lạnh lùng: “Con người luôn phải trả giá cho những sai lầm của mình.”
Hô hấp của Giản Thành Hi gần như ngừng trệ, cậu không ngờ rằng một ngày nào đó người yêu của nguyên chủ lại chết ngay trước mắt mình.
“Keng!”
Thanh kiếm bị Lệ Lăng Phong thản nhiên ném xuống đất, đôi giày quân đội của người đàn ông giẫm lên mảnh vỡ trên mặt đất, từng bước một, cho đến khi dừng lại trước mặt cậu, hắn ngồi xổm xuống, mu bàn tay mảnh khảnh dường như có vết máu, buộc Giản Thành Hi phải nhìn mình, trong mắt Giản Thành Hi, hắn dường như là một con quỷ khát máu, còn trong mắt hắn, Giản Thành Hi lại là một cậu vợ nhỏ xinh đẹp mong manh.
Đây là lần đầu tiên Lệ Lăng Phong dùng giọng điệu dịu dàng như vậy, cong môi nói: “Em nhất định sẽ trân trọng đúng không?”
*Từ đây mình chính thức đổi sang tôi - em nha! Bởi vì Lệ Lăng Phong đã bộc lộ tính chiếm hữu của mình rồi.