Giản Thành Hi còn chưa đi đến cửa, cậu quay đầu lại nhìn lên trên lầu, cả người cứng ngắc tại chỗ.

Cậu lui một bước về sau theo bản năng.

Hệ thống:【Chỉ số sinh tồn của cậu là 15%, là mức độ nguy hiểm cao, xin chú ý!】

Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống cậu, người đàn ông thân hình cao lớn mang cho người ta cảm giác áp bách vô tận, thanh âm chậm rì rì lại tạo nên áp lực vô hình: “Đứng ở cửa làm gì?”

Có một âm thanh ầm ầm nổ vang trong đầu cậu.

Giản Thành Hi lại lùi một bước.

Hệ thống:Chỉ số sinh tồn là 10%, cảnh cáo, nếu  chỉ số sinh tồn thấp hơn 0%, cậu có thể sẽ chết.

Cánh cửa bởi vì sức nặng của Giản Thành Hi mà phát ra tiếng vang ‘Kẽo kẹt’, khẽ mở ra một khe hở. Theo cửa lớn mở ra, Lệ Lăng Phong đôi mắt hơi nheo lại.

Chỉ có khoảng cách một bước, Giản Thành Hi lập tức có thể thoát đi khỏi cái nơi này.

Hệ thống:Chỉ số sinh tồn là 5%.

Đừng giảm nữa mà!

Giản Thành Hi xoay người đem khe hở ở cửa lớn kéo qua, đóng lại, nhanh chóng mở miệng nói: “Tôi thấy hình như cửa chưa đóng kỹ, cho nên lại đây đóng cửa.”

Trong nhà trong chớp mắt yên tĩnh.

Một lát sau, Lệ Lăng Phong cong môi: “Vậy à?”

Giản Thành Hi điên cuồng gật gật đầu, cố lộ ra nụ cười∶ “Đúng vậy.”

Hệ thống ∶chỉ số sinh tồn là 10%

Hơi thở quanh người Lệ Lăng Phong hình như nhẹ nhàng hơn một chút, hắn mở miệng nói: “Tôi đã cho binh sĩ trực đêm bên ngoài, em không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Giản Thành Hi nói: “Chỉ theo thói quen thôi.”

Lệ Lăng Phong gật đầu, khen cậu: “Ừ, có ý thức cảnh giác là chuyện tốt.”

Hệ thống ∶Chỉ số sinh tồn là 15%

Giản Thành Hi thật sự không nghĩ tới cái thứ này lại lên xuống phập phồng cứ như tên lửa. Cậu ở trong lòng mắng hệ thống vài tiếng, lại nhìn về phía Lệ Lăng Phong đang đứng ở trên cầu thang.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc áo giáp màu bạc, cả người đều mang theo hơi thở sát phạt. Đối phương với cái nhà cây cũ nát này hình như không hợp nhau.

Giản Thành Hi nói: “Sao anh không đi tắm rửa đi.”

Lệ Lăng Phong mở miệng:”Tôi không tìm được đồ tắm.”

Giản Thành Hi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Đúng rồi, tôi đi tìm quần áo sạch cho anh.” 

Lệ Lăng Phong nhẹ gật đầu: “Cảm ơn.”

Hắn vừa dứt lời, Giản Thành Hi liền nghe được âm thanh  thiếu đánh của hệ thống:【Chỉ số sinh tồn là 20%, cậu bây giờ tương đối an toàn, xin không ngừng cố gắng.】

Giản Thành Hi nghĩ, sớm hay muộn có một ngày cậu sẽ lột da hệ thống chết tiệt này.

Cậu đi bước nhỏ lên lầu, lướt qua Lệ Lăng Phong rồi đi vào phòng. Đây là phòng ngủ của Giản Thành Hi, cũng có thể nói là phòng cưới trước đây của nguyên chủ và Lệ Lăng Phong. Nơi này chỉ có duy nhất một cái giường bằng đá cho hai người, còn có một cái tủ quần áo đơn sơ.

Có điều bây giờ căn phòng này đã không còn bộ dạng cũ nát trước kia.

Giản Thành Hi thắp sáng cây đèn huỳnh quang ở trên bàn. Cái khăn trải bàn là do chính tay cậu làm để che đậy cái bàn cũ kỹ trước kia, sau khi đặt lên một chiếc đèn huỳnh quang nhỏ xinh trông gọn gàng và trang nhã. Ngoài những thứ này còn có cuốn sổ ghi lại chi tiêu hằng ngày trong nhà, còn bày thêm mấy hộp quà gấp gọn dùng để bán trái cây.

Ngoài ra còn có sàn nhà sạch sẽ, rèm cửa được trang trí độc đáo bằng lá xanh.

Nhìn thấy cảnh này bỗng nhiên làm Lệ Lăng Phong nhớ tới nhiều năm trước, lúc hắn còn ở nhà cây. Lúc ấy nhà cây cũng trống trải thiếu sức sống, cậu vợ nhỏ được hắn nhặt về thở ngắn than dài nói: “Nhà của chúng ta thật nghèo quá đi.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng bằng mắt thường cũng thấy được, đồ vật trong nhà ngày càng nhiều.

Tay nghề thủ công của Giản Thành Hi rất giỏi, cậu biết làm rất nhiều đồ vật nhỏ, đặc biệt là đam mê trang trí cây xanh trong nhà.

Cho nên mỗi lần sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ, hắn đều sẽ mang về một bó hoa trên núi để tặng cho cậu vợ nhỏ yêu đời.

Giản Thành Hi lần nào cũng sẽ vô cùng vui vẻ chờ mong nhìn hắn, cười tủm tỉm nói ∶ “Phong ca, hôm nay lại tặng cho tôi hoa gì đây?”

Mỗi ngày, trên bậu cửa sổ đều sẽ đặt một bình hoa bằng pha lê cắm hoa mà hắn tặng.

Nhờ có Giản Thành Hi mà trong nhà có thêm rất nhiều sức sống. Sau khi có cậu, nhà cây không chỉ là nơi để nghỉ ngơi nữa, mà là một tổ ấm, một tổ ấm mà Lệ Lăng Phong thậm chí không dám tưởng tượng.

Tất cả mọi thứ đều thay đổi từ sau khi sinh con.

Cậu tự tay đập nát bình hoa, đạp nát hoa dưới chân, lời nói sắc bén, tính tình kỳ quái: “Thật sự nghèo muốn chết, đây là thứ đồ rẻ tiền gì, sao tôi lại gả cho gã đàn ông nghèo như anh cơ chứ? Còn sinh con cho anh nữa, cả đời đều phải sinh hoạt ở cái thành ngầm quỷ quái này!”

Người già thường hay nói, đôi khi có người sau khi sinh con sẽ bị trầm cảm sau sinh dẫn tới tính tình thay đổi rất lớn.

Vì có thể làm cậu trở lại như trước kia, vì có thể làm Giản Thành Hi cười với hắn một lần nữa, vì con của bọn họ, Lệ Lăng Phong bước lên con đường gia nhập quân đội, nhiều năm trôi qua lại lần nữa trở về ngôi nhà này.

Kiếp trước, khi hắn trở về, nơi này đã bị bỏ hoang, trống trải và yên ắng.

Mà giờ đây, ánh đèn huỳnh có màu vàng ấm, vô cùng ấm áp.

Giản Thành Hi lải nhải: “Tôi phải tìm kỹ xem, anh ở ngoài lâu lắm rồi, tôi cũng không biết có tìm được quần áo vừa với anh nữa hay không…”

Trong nhà rất yên tĩnh.

Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy Lệ Lăng Phong đứng ở bên bàn, đang nhìn hoa bằng giấy do chính tay cậu làm để trên bàn.

“À!” Giản Thành Hi có chút ngượng ngùng đi tới cất hoa giấy đi rồi nói ∶ “Đây là tôi gấp lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thôi.”

Lệ Lăng Phong liếc mắt nhìn cậu một cái, thấp giọng mở miệng nói: “Sao không dùng hoa thật?”

Giản Thành Hi ngẩn người, nhẹ nhàng cười, thật cẩn thận đặt lại hoa giấy lên bàn∶ “Môi trường và đất đai bây giờ tệ lắm, tìm đâu ra hoa thật chứ.”

Lúc nói những lời này cậu cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống bàn, ngón tay thon dài vuốt ve những bông hoa giấy. Ánh sáng từ đèn huỳnh dừng ở trên sườn mặt, nhã nhặn, lịch sự mà xinh đẹp.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Trái tim Lệ Lăng Phong luôn lạnh nhạt tĩnh mịch, lại dường như được ngọn lửa nhỏ đốt lên chút độ ấm.

Ngay lúc này, Giản Thành Hi phản ứng lại, vội vàng nói “A, tôi nhớ ra rồi, trước kia anh có để lại một cái rương.”

Lệ Lăng Phong nhìn thấy Giản Thành Hi vô cùng lo lắng chạy đến tủ quần áo, mở rộng ngăn tủ ra, sau đó lấy ra một cái rương. Cậu mở nó ra, cuối cùng cũng tìm được quần áo của Lệ Lăng Phong, đưa cho hắn nói: “Anh mặc bộ này được không?”

Nhưng mà lại không nghe thấy Lệ Lăng Phong trả lời.

Giản Thành Hi nghi hoặc ngẩng đầu, lại thấy Lệ Lăng Phong đi tới trước tủ. Người đàn ông liếc nhìn quần áo trong ngăn tủ, giọng nói ý vị không rõ: “Đây là quần áo của ai?”

Giản Thành Hi “A” một tiếng, cậu quay đầu lại, liền thấy sắc mặt Lệ Lăng Phong có chút u ám, đối phương đang nhìn mấy bộ quần áo nam trưởng thành trong tủ.

Ngay lúc này, tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu:【Kiểm tra đo lường được chỉ số sinh tồn của kí chủ…】

Giản Thành Hi nhanh hơn nó một bước mở miệng nói “Đó là quần áo của tôi.”

Lệ Lăng Phong ngoái đầu nhìn cậu, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, người đàn ông ở trên chiến trường quen nhìn sóng to gió lớn rất ít bị kinh ngạc, lúc này lại nhíu mày: “Quần áo trước kia của em đâu?”

Lệ Lăng Phong đóng lại cửa tủ: “Số tiền tôi cho em trước khi đi còn chưa đủ dùng sao?”

“....”

Bình thường nên là tốt khoe xấu che mới đúng chứ?

Giản Thành Hi ngượng ngùng cười cười, lập tức nói sang chuyện khác: “Dù sao tôi mặc quần áo thế nào cũng được, nhưng mà anh đó, mau đi tắm rửa đi, trời cũng không còn sớm rồi.”

Cũng may Lệ Lăng Phong hình như không phải kiểu người để tâm những chuyện này, chỉ cần chuyện không chạm đến điểm mấu chốt, hắn cũng sẽ không truy cứu đến cùng.

Lệ Lăng Phong cầm lấy quần áo nói: “Em tắm trước đi.”

Giản Thành Hi nghi hoặc dò hỏi :”Vì sao?”

Lệ Lăng Phong lời ít ý nhiều nói: “Trên người tôi rất dơ.”

Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lập tức hiểu ra. Áo giáp trên người Lệ Lăng Phong có quá nhiều vết máu và bụi bẩn, phần lớn đều là lúc dập lửa và bắt cướp để lại. Nếu để anh đi tắm trước, căn phòng sẽ bừa bộn hơn rất nhiều, thế nhưng những thứ bị anh gọi là dơ bẩn, đều là vì cứu người trong nước sôi lửa bỏng mới bị.

Giản Thành Hi lắc đầu nói: “Không sao đâu, anh đi tắm trước đi, tôi muốn đi xem mấy đứa nhỏ.”

Lệ Lăng Phong cũng không phải người hay làm ra vẻ, hắn không tiếp tục từ chối.

Giản Thành Hi đi đến phòng hai đứa nhỏ, đầu tiên là xem tình hình của bà Lý, rồi lại đến bên kia xem bọn nhỏ, Lệ Trầm vẫn là một con báo tuyết nhỏ, đang nằm ngủ ở trong áo choàng của Lệ Lăng Phong. Lệ Toái Toái đang ôm anh trai mềm mềm ngủ càng ngon hơn. Cô bé ngủ cũng không yên, bắp chân áp vào người anh trai, ôm rất chặt.

Từ nhỏ hai đứa đã sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm giữa chúng rất sâu sắc.

Từ sau khi Lệ Trầm trở về, Toái Toái gần như bám riết, trên mặt hiện lên sự lo lắng cho anh trai.

Giản Thành Hi khẽ cười cười, bước từng bước nhỏ đi tới, đắp kỹ chăn cho Lệ Toái Toái, nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ, trong lòng trở nên mềm mại, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

……

Sau khi ra khỏi phòng, Giản Thành Hi thấy áo giáp bên ngoài phòng tắm.

Đặc biệt là chỗ bả vai còn dính máu, cái này làm cho cậu nhớ tới Lệ Lăng Phong còn đang bị thương. Lúc tối người này vẫn luôn bận cứu người khác, chính mình bị thương lại không chịu xử lý.

Cậu rất sợ đối phương, nhưng không thể không nói, cậu rất ngưỡng mộ người đàn ông như vậy.

Giản Thành Hi còn đang nghĩ ngợi thì cửa phòng tắm mở ra, người từ bên trong bước ra.

Giản Thành Hi xoay người, thì thấy được từ sau màn hơi nước, người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc áo cũ ngày xưa, áo sơ mi màu đen phác họa rõ lồng ngực rắn chắc, mà do áo hơi nhỏ, thậm chí còn có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc như ẩn như hiện, trên bắp đùi thon dài mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình, bọt nước làm ướt quần áo, cả người đều tràn ngập hormone nam tính.

“…” Dáng người cũng đẹp quá đi mất.

Giản Thành Hi xem mà ngây người.

Lệ Lăng Phong thấp giọng nói:”Em muốn đi tắm không?”

Giản Thành Hi: “Hả?”

“Tôi hỏi em có muốn đi tắm không.” Lệ Lăng Phong mặt mày lạnh lùng không lộ ra biểu tình dư thừa, âm thanh trầm khàn đầy từ tính: “Không phải sắp đi ngủ sao?”

Rõ ràng chỉ là một chuyện bình thường, nhưng khi giọng nói bình tĩnh, trầm thấp mà khàn khàn trong miệng hắn phát ra, Giản Thành Hi vốn dĩ là người có da mặt mỏng, lúc này nói chuyện thiếu điều cắn trúng lưỡi: “A, trước… trước hết khoan hẵng ngủ.”

Lệ Lăng Phong nói: “Làm sao vậy?”

Giản Thành Hi vội vàng đáp: “Anh bị thương mà, tôi giúp anh bôi thuốc.”

Lệ Lăng Phong vốn tưởng là có chuyện gì, nghe vậy lạnh nhạt mở miệng nói: “Không sao cả, không cần.”

Giản Thành Hi sau khi nhìn thấy máu trên áo giáp, cố chấp nói: “Không được, ở đây không phải ở trên chiến trường, áo giáp của anh dính nhiều máu như vậy sao lại là bị thương nhẹ được, nếu bị thương thì phải bôi thuốc đàng hoàng.”

Lệ Lăng Phong liếc mắt nhìn cậu một cái, đôi mắt ngăm đen bình tĩnh làm người ta hoảng hốt, như đang đối diện một con thú tàn nhẫn.

Giản Thành Hi luống cuống, đã sắp sợ hãi lùi lại.

Lệ Lăng Phong chậm rì rì mở miệng nói: “Không phải máu của tôi.”

Giản Thành Hi∶ “Hả?”

“Phần lớn là máu của người khác.” Lệ Lăng Phong đi sang một bên thu áo giáp vào không gian, giọng nói của hắn có chút kiêu ngạo: “Bọn họ còn không có bản lĩnh làm tôi bị thương.”

“……”

Giản Thành Hi nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, sợ đến mức muốn co người lại.

Nhớ lại thì hình như ngoại trừ lúc bảo vệ cậu mà bị mảnh nhỏ đâm bị thương, thì ngay cả bọn cướp cũng chưa mảy may động được đến hắn.

Người đàn ông này mạnh đến đáng sợ. Đối phương cũng có tư cách để kiêu ngạo.

Lệ Lăng Phong ngoái đầu nhìn lại nói với cậu: “Năng lực tự lành của Thú nhân rất mạnh, sáng mai là khỏi rồi, ngủ đi.”

Ưu điểm lớn nhất của Giản Thành Hi chính là nghe lời khuyên, cậu nhẹ nhàng gật đầu nói∶ “Được.”

Lúc cậu còn đang lo lắng làm sao để ngủ chung giường với người nguy hiểm như vậy, thì Lệ Lăng Phong lại lấy ra từ cái rương cũ một cái áo gió màu đen. Áo gió kia rất to, mặc ở trên người đàn ông cao gầy lại có một loại uy nghiêm không thể giải thích được. Người đàn ông đi giày, xắn cổ tay áo.

Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi: “Anh… không ngủ sao?”

Lệ Lăng Phong quay đầu lại nhìn cậu nói: “Công tác giải quyết hậu quả bên Thành Ngầm vẫn chưa kết thúc, tôi phải đi qua đó một chuyến.”

Thì ra anh ấy không ngủ ở nhà.

Giản Thành Hi trong lòng thở phào một hơi, nhưng vẫn vội vàng nói∶ “Khi nào anh về?”

Lệ Lăng Phong trả lời: “Sáng ngày mai, không cần lo lắng, mau đi ngủ đi, bên này tôi sẽ để lại binh sĩ bảo vệ an toàn cho ba người.”

Giản Thành Hi do dự nói: “Vậy anh không ngủ sao?”

Người này không cần nghỉ ngơi sao?

“Khi còn ở hang ổ trùng tộc, không được nghỉ ngơi suốt mười ngày nửa tháng cũng là chuyện bình thường.” Lệ Lăng Phong bình tĩnh trả lời, nhướng mi nhìn cậu: “Huống hồ, có tôi ở đây, em sẽ rất khó ngủ ngon giấc.”

Giản Thành Hi nghẹn lời, có cảm giác xấu hổ khi bị nhìn thấu!

Nhưng theo bản năng, thậm chí còn chưa nghĩ cẩn thận, cậu vậy mà muốn phản bác những lời này, trực tiếp mở miệng nói: “Tôi mới không...”

Lời nói vừa ra tự khiến cậu ngây người.

Lệ Lăng Phong nhướng mày: “Không cái gì?”

Giản Thành Hi mím môi, cậu không biết bản thân vì sao lại muốn phản bác, nhưng là cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Bên ngoài rất loạn, anh nhớ chú ý an toàn.”

Lệ Lăng Phong hình như sớm đoán được câu trả lời của cậu, cũng không có trách cứ cậu cái gì. Với hắn mà nói, bị cậu vợ nhỏ của mình sợ hãi và ghét bỏ là sự thật đã định.

“Chăm sóc bọn nhỏ cho tốt.” Hắn thấp giọng mở miệng, tựa hồ dừng một chút, rốt cuộc vẫn nói thêm: “Đóng cửa sổ cho kỹ, có việc thì nhắn tin cho tôi.”

Giản Thành Hi vội vàng gật đầu.

Sau khi Lệ Lăng Phong rời đi, toàn bộ ngôi nhà dường như trở nên yên tĩnh hơn, chỉ còn lại Giản Thành Hi một mình đứng đó, trong lòng như có một cơn bão đang ấp ủ, khiến cả thể xác và tinh thần cậu đều kiệt quệ.

Hệ thống nói:【 Kí chủ, chồng cậu đã trở lại, cậu phải vui mới đúng, những ngày về sau sẽ tốt đẹp hơn.】

Giản Thành Hi mắng nó: “Ta thà sống một cuộc sống yên bình, chỉ cần qua ngày vậy thôi, làm cá mặn tốt biết mấy. Hơn nữa chỉ số sinh tồn của ta tại sao lại ràng buộc với Lệ Lăng Phong?”

Hệ thống trả lời:【Mỗi một thế giới đều sẽ có một đứa con của trời, nói đơn giản chính là nhân vật chính. Cuộc đời của nhân vật chính có quan hệ mật thiết với thế giới, nếu vận mệnh của nhân vật chính xuất hiện sai sót, thế giới này sẽ rất dễ đi đến kết cục diệt vong, cho nên chỉ số sinh tồn của mỗi người đều sẽ gắn liền với nhân vật chính.】

Giản Thành Hi có chút không hiểu: “Ý của mi là, Lệ Lăng Phong là nhân vật chính của thế giới này?”

Lúc mới xuyên qua, cậu còn tưởng rằng mình là nhân vật chính, giờ thì hay rồi, cậu đúng là nhân vật chính, nhưng lại là người của nhân vật chính ư?!

Hệ thống phát hiện ra cảm xúc của cậu, tiếp tục nói∶【Có thể hiểu là như vậy, hơn nữa, người có mối liên hệ với nhân vật chính càng mật thiết, càng quan trọng với hắn, thì càng có sức ảnh hưởng đến hắn, tất nhiên cũng sẽ càng có sức ảnh hưởng lớn tới vận mệnh của thế giới. Nói cách khác, nếu kí chủ cậu cứu vớt Lệ Lăng Phong, cũng coi như là cứu vớt thế giới.】

Giản Thành Hi khó tin nói: “Tôi là người quan trọng với anh ấy sao?”

Nhưng ngẫm lại một chút, vợ đúng là người rất quan trọng. Có điều nếu là tình yêu lãng mạn, nói không chừng cậu còn vui vẻ một chút.

Đội nón xanh còn ngược đãi trẻ em… Đây không phải rõ rành rành là đồ tôm tép chết lúc nào cũng được à.

Giản Thành Hi trở lại phòng, suy sụp ngồi trên giường∶ “Hủy diệt hết đi cái thứ vận mệnh của thế giới, tôi chỉ muốn làm cá mặn mà thôi, tôi căn bản không có năng lực cứu vớt nhân vật chính.”

Hệ thống nói:【Có lẽ cậu sẽ thay đổi ý nghĩ.】

Giản Thành Hi nằm trên giường, kiên định nói: “Sẽ không đâu.”

Nói chuyện phiếm với hệ thống một lát, cơn buồn ngủ dâng lên, cậu có chút mơ màng ngủ mất, ý thức dần mơ hồ, trôi dạt, chậm rãi tiến vào trong giấc mơ. Cậu vốn rất ít nằm mơ, tối nay lại gặp một giấc mơ lạ lùng.

Đây là giấc mơ vô cùng chân thực.

Trong đống đổ nát ở Thành Ngầm có hai đứa trẻ gầy như que củi, mặt mày xanh xao, vị tướng quân chiến thắng trở về đau lòng ôm hai đứa nhỏ.

Bị trúng kế của hoàng tộc cộng với trúng độc mãn tính của kẻ thù, thú nhân tinh thần lực cuồng hóa, Lệ Lăng Phong tắm máu cả hoàng cung, báo tuyết hung dữ ngã xuống trong làn đạn.

Hình ảnh bé gái bất lực khóc thút thít và bé trai ngồi trên xe lăn như đông cứng lại. Hạt giống thù hận bị gieo rắc trong lòng hai đứa bé.

Nhân vật chính chết khiến cho cả thế giới tiến đến bờ vực sụp đổ.

“Mụ phù thủy ác độc Lệ Toái Toái, cô ta không được chết tử tế đâu!” 

“Giết cô ta…” 

“Mọi người đoàn kết lại”

“Sao lại có cơ giáp đáng sợ như vậy?” 

“Lệ Trầm, là Lệ Trầm!” 

“Hắn đúng là một tên ác ma!”

Cung điện rách nát sụp đổ, quốc vương và các đại thần chìm trong biển lửa, thiếu niên ngồi bên trong cơ giáp có đôi mắt lạnh nhạt giống hệt cha mình.

Thế giới sắp sụp đổ cuối cùng cũng xuất hiện nhân vật chính mới, là hai đứa bé đầy chính trực. Bọn họ đoàn kết mọi người để trừng trị ác ma. Bọn họ dũng cảm và tốt bụng, bọn họ thông minh quả cảm. Cuối cùng, dưới sự ủng hộ và giúp đỡ của mọi người, cả hai chiến thắng hai anh em sắp đảo loạn toàn bộ thế giới.

Nhân vật chính khuôn mặt tươi cười phát biểu thắng lợi: “Đây không phải là công lao của chúng tôi, đều là công lao của tất cả mọi người, thật ra lúc đầu đối phó hai tên ma đầu này, phải mở ra phong ma đại trận, bọn chúng thật sự là quá mạnh mẽ. Khi chúng tôi suýt nữa để bọn chúng chạy thoát, ba của chúng xuất hiện trợ giúp chúng tôi, cùng nhau kích hoạt sức mạnh của đá ma thuật chống lại bọn chúng. Có lẽ là hiểu rõ ác không thắng được thiện, hai ma đầu lập tức từ bỏ phản kháng vô ích.”

Mọi người đoàn tụ với nhau, ăn mừng chiến thắng.

Trong mơ, Giản Thành Hi ở trên trời nhìn thấy nhân vật chính đã đánh bại ma đầu, trở thành tân đế được mọi người vây quanh, trở thành quốc vương mới, tương lai tươi sáng. Mà hai đứa nhỏ của cậu lại bị phong ấn vĩnh viễn ở nơi tối tăm lạnh lẽo, không thấy mặt trời.

Trên quảng trường tràn đầy tiếng reo hò. Mọi người vô cùng phấn khích sung sướng.

Giản Thành Hi nhìn phế tích và trận pháp mà đau lòng rơi nước mắt: “Không...”

“…… Không!”

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, Giản Thành Hi từ trên giường bật dậy, cậu bừng tỉnh từ trong ác mộng, ngực phập phồng liên tục. Cậu thậm chí không thể mơ tiếp phần còn lại, vì không chịu nổi đau khổ như vậy mà tỉnh lại.

Giản Thành Hi lau gương mặt đã tràn đầy nước mắt.

Hệ thống mở miệng nói:Kí chủ, cậu gặp ác mộng.

“Đó thật sự là mơ sao?” Tim Giản Thành Hi đập rất nhanh, cậu lẩm bẩm: “Thật sự là mơ sao?”

Hệ thống nói: 【Mơ cũng có thể là thật, thật cũng có thể là giả, tương lai có lẽ có thể dự đoán trước, nhưng kí chủ à cậu phải hiểu, tất cả tương lai đều có thể thay đổi được. 】

Giản Thành Hi ngẩn ngơ nói: “Thay đổi……”

Giản Thành Hi bỗng nhiên xoay người, động tác mạnh khiến cậu suýt chút nữa té lăn ra đất, nhưng cậu hoàn toàn không rảnh nghĩ nhiều như vậy, chạy như bay đến phòng hai đứa nhỏ.

Cửa mở ra.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm vừa mới rời giường mặc quần áo xong, nghi hoặc nhìn về phía người đang lo lắng xông tới.

Giản Thành Hi ôm Lệ Toái Toái vào lòng: “Toái Toái.”

Lực mạnh đến mức Lệ Toái Toái cảm thấy sắp chết ngạt, sắp không thở nổi, ba ôm bé quá chặt rồi, âm thanh non nớt có chút khó chịu của bé vang lên: “Baba!” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Giản Thành Hi buông đứa nhỏ ra, nhìn về phía Lệ Trầm bên cạnh đang yên lặng nhìn mình, kích động kéo bé lại ôm vào lòng: “Tiểu Trầm!”

Lệ Trầm Bỗng nhiên trước mắt đen nhánh: quá đột ngột rồi!

Giản Thành Hi mắt đỏ hoe, ôm cả hai đứa nhỏ: “Các con không có chuyện gì thật tốt quá, làm ba sợ muốn chết.”

Lệ Trầm và em gái nhìn nhau. Ba hôm nay lại làm sao rồi.

……

Giản Thành Hi đã phục hồi tinh thần từ trong ác mộng, cậu thở ra một hơi, ngẩng đầu dò hỏi∶ “Toái Toái, Tiểu Trầm, nói cho ba ước mơ của các con là gì đi.”

Lệ Toái Toái có chút nghi hoặc nhìn người ba đang hành động kỳ lạ.

Giản Thành Hi cuối cùng không tiếp tục coi những thứ kia thành lời nói đùa của con nít, nghiêm túc dò hỏi: “Có thể nói với ba một lần nữa không?”

Lệ Toái Toái buộc hai bím tóc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu cực kỳ, bé gật gật đầu, có chút kiêu ngạo nói∶ “Ước mơ của Toái Toái là trở thành người phụ nữ lợi hại giống vương hậu, có thể tạo ra táo độc và lược độc…”

“Không, không!” Giản Thành Hi nhớ tới kết cục của tiểu ma nữ trong mơ, lập tức thực nghiêm túc mở miệng nói: “Cả nhà chúng ta từ hôm nay trở đi phải đổi ước mơ!”

Lệ Toái Toái nghi hoặc nói: “Sao lại đổi, Toái Toái thích cái này.” 

Giản Thành Hi nói: “Toái Toái ngoan, ba đổi cho con một ước mơ tốt hơn, lợi hại hơn.”

Lệ Toái Toái dò hỏi: “Ước mơ gì vậy ba?”

Giản Thành Hi ho nhẹ một tiếng nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, Toái Toái sẽ là cô bé thích giúp đỡ mọi người, lương thiện tốt bụng, muốn nghiên cứu ra táo và lược có thể tạo phúc cho mọi người.”

Lệ Toái Toái: “……”

Giản Thành Hi nhìn về phía con trai, thở ra một hơi nói∶ “Tiểu Trầm, ước mơ của con thì sao?”

Lệ Trầm bình tĩnh mở miệng nói: “Ước mơ của con là nghiên cứu ra cơ giáp lợi hại, san bằng và phá hủy…”

“Không không không, cái này cũng phải đổi.” Giản Thành Hi lập tức đánh gãy, lời lẽ chính đáng nói: “Từ hôm nay trở đi, ước mơ của Tiểu Trầm là nghiên cứu ra cơ giáp mạnh mẽ, xây dựng lại Thành Ngầm, biến nó trở thành một nơi tốt đẹp!”

Lệ Trầm: “…”

Rốt cuộc, sau một khoảng thời gian bình tĩnh.

Lệ Toái Toái dò hỏi: “Ba nói cả nhà đều phải đổi, vậy cha thì sao?”

Giản Thành Hi cứng đờ người, cậu nhớ tới Lệ Lăng Phong tính tình hung ác. Cho dù là tinh thần lực bạo tẩu cũng có thể giết ngược nhiều người trong cung, khiến dư luận xôn xao, thật sự là đáng sợ vô cùng. Thế nhưng về sau bọn họ đều là người một nhà, không thể khiến bi kịch xảy ra.

Tuy rằng ác mộng vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng may mọi thứ còn chưa xảy ra, đều còn cơ hội để cứu vãn.

Cậu đúng là một tên cá mặn, cũng sợ đây có thể chỉ là một giấc mơ hoang đường, nhưng cậu cũng không muốn lấy tính mạng của người nhà ra đặt cược.

“Cha thì…” Giản Thành Hi hạ quyết tâm: “Chuyện của người lớn con nít đừng quan tâm, có điều về sau ba sẽ mời giáo viên đạo đức cho cả nhà chúng ta đi học, để chúng ta cùng nhau xây dựng tương lai tốt đẹp.”

Giản Thành Hi càng nghĩ càng lên tinh thần, sau khi phát biểu xong kế hoạch lớn vĩ đại cậu ngây ngô cười một mình.

Hai đứa nhỏ nhìn ba đang ngây ngô cười, bình tĩnh nhìn nhau một cái, cuối cùng đến ra kết luận - xong rồi.

Baba điên thiệt rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play