Ánh mắt của Lệ Lăng Phong trong đêm cực kỳ sâu thẳm, đến mức Giản Thành Hi cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh. Rõ ràng không phải mình hồng hạnh xuất tường mà tự dưng ở dưới ánh mắt chăm chú của Lệ Lăng Phong, cậu thực sự căng thẳng!
Ngay lúc này, một luồng sáng rực rỡ phá vỡ bầu không khí im lặng chết chóc trong sân.
Đó là quang não của Lệ Lăng Phong, hiện tin nhắn do phó tướng gửi đến: “Nguyên soái, tiệc chiêu đãi tổ chức ở Thiên Không Thành hôm nay sắp bắt đầu, lại không thấy ngài trong cung. Ngài là người có công lớn nhất, là anh hùng của chúng ta, cho dù là vì người khác hay vì binh lính, thuộc hạ cảm thấy ngài nên tham dự, sau đó thông báo cho người dân của toàn bộ hành tinh và thậm chí cả người trong Thành Ngầm rằng những chúng ta đã trở lại.
Đọc xong tin nhắn, Lệ Lăng Phong đóng hộp thoại lại, liếc nhìn Giản Thành Hi nói: “Trên Thiên Không Thành tổ chức tiệc, lát nữa có phi thuyền tới, cậu có muốn đi không?”
Giản Thành Hi sửng sốt một lát mới nhận ra người trước mặt không phải người bình thường, hỏi: “Tiệc chiêu đãi quân đội của các anh chúng tôi đi có ổn không?”
Lệ Lăng Phong đứng trong màn đêm, so với Giản Thành Hi được các con và hàng xóm vây quanh, thì bộ dáng người đàn ông này có vẻ hơi cô đơn, trầm giọng nói: “Hôm nay, người thân của các tướng sĩ đều sẽ đến tham dự tiệc để chào đón người thân của họ trở về sau chiến thắng.”
Nói xong, người đàn ông nhàn nhạt liếc nhìn Giản Thành Hi.
Có vẻ như đang nói thầm rằng việc Giản Thành Hi không tham dự là vô lý.
Giản Thành Hi như bị ánh mắt như dao của anh ta cào xước, vội vàng giải thích: “Việc này tôi thực sự cần phải giải thích. Lúc trước tôi có đến văn phòng thành ngầm hỏi thông tin về anh nhưng mà họ bảo không tìm được nên tôi mới đăng kí nhận trợ cấp!”
Sự lạnh lẽo quanh Lệ Lăng Phong dường như tiêu tan: “Thật sao?”
Giản Thành Hi vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi. Nếu không tin thì anh hỏi bà Lý đi. Lúc tôi đi bà ấy đã nhìn thấy!”
Bà Lý dù có ngu ngốc đến đâu cũng có thể nhìn rõ tình huống hiện tại. Trước đó do ánh sáng không tốt nên tưởng đó là người yêu mới của Thành Hi, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo giáp và quân phục, còn nói là người thân thì sao mà bà không hiểu cho được. Dù bà có già nhưng không đến nổi đầu óc không xài được, nếu đã biết thì nhất định phải giúp đứa nhỏ kia giải thích.
Bà Lý nhanh chóng ho nhẹ, gật đầu nói: “Đúng rồi, còn phải nói chứ cái đứa nhỏ Tiểu Hi này lúc con chưa về ngày nào cũng nhớ đến con, thường xuyên khóc nói sao con còn chưa chịu về. Bà già này tận mắt thấy Tiểu Hi mang mấy đứa nhỏ đến văn phòng Thành Ngầm.”
Giản Thành Hi: ?
Cậu hoài nghi nhìn bà Lý.
Nửa sau cậu có thể hiểu được, nhưng nửa đầu là sao, tại sao bà Lý lại tự ý thêm cảnh diễn cho cậu vậy?!
Lệ Lăng Phong nghe xong, nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía Giản Thành Hi, hỏi: “Thật sao?”
Giản Thành Hi : “...”
Ai cứu tôi với!
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, khát vọng cầu sinh của Giản Thành Hi tăng vọt, cậu nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ gật đầu và gượng cười: “Ừm.”
Bà Lý cũng mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi, bà già này cũng có tuổi rồi sẽ không lừa ai đâu!”
Cứ nghĩ câu chuyện đến đây là kết thúc.
Ai mà ngờ Lệ Lăng Phong yên lặng suy nghĩ, tư duy chặt chẽ của một người đã ở trên chiến trường nhiều năm có chút đáng sợ, chậm rãi nói: “Cho nên câu nói trước cũng là đúng.”
Câu trước là đề cập đến vấn đề tìm người yêu mới.
Nụ cười của bà Lý và Giản Thành Hi cứng đờ.
Có ai thể ngờ được Lệ nguyên soái lại giỏi tìm sơ hở như vậy!
May mắn thay, lúc này trong sân nhỏ vang lên giọng nói của Lệ Toái Toái: “Baba rất thất vọng khi biết không thể tìm được thông tin của cha đó! Baba còn cất ảnh của cha, tháng nào cũng lén lút ngồi xem rồi nói chuyện với nó nữa!”
Lệ Lăng Phong hơi ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
Có thật là Giản Thành Hi xem ảnh của hắn không?
Chẳng phải cậu ta mấy năm nay ở với tình nhân sớm đã quên mất hắn là ai sao?
Nếu không thì tại sao cậu ta không gửi một tin nhắn nào cho hắn?
Giản Thành Hi có chút sụp đổ liếc mắt nhìn con gái, cậu nhìn vào tấm ảnh không phải là nhìn vật nhớ người, đó chẳng qua là muốn bái linh hồn của chồng cũ trên trời, lén lút nói chuyện cũng là cầu nguyện chồng cũ đã chết nếu có linh thiêng thì phù hộ cho gia đình họ trở nên giàu có!
Nhưng... con người quan trọng nhất chính là khả năng thích nghi.
Anh chồng cũ tàn nhẫn như vậy, lỡ anh ấy không vui có phải là cậu sẽ mất luôn cái mạng nhỏ này không?
Ưu điểm lớn nhất của Giản Thành Hi là thức thời, cậu vắt óc nghĩ ra lý do: “Cái này... Toái Toái nói không sai, dù sao anh cũng xa nhà quá lâu, hai đứa nhỏ cũng muốn biết cha chúng trông như thế nào, nên tôi thường lấy ảnh chụp ra xem.”
Cậu vô tình nhắc đến hai đứa con.
Lệ Lăng Phong nhìn hai búp bê nhỏ đang đứng trước mặt, chúng vẫn còn quá bé, thậm chí còn chưa cao đến đùi hắn, nhưng đó là những sinh mệnh nhỏ bé đang chảy trong mình dòng máu của hắn và hắn cũng nợ bọn trẻ rất nhiều trong những năm qua.
Nghĩ đến đây, người được mệnh danh là quái vật máu lạnh và tàn nhẫn trên chiến trường, giọng nói lại mang theo chút độ ấm mà chính hắn cũng không biết. Lệ Lăng Phong nhìn Giản Thành Hi nói: “Phi thuyền của tôi gần tới rồi, cậu mang theo mấy đứa nhỏ đi cùng!”
Giản Thành Hi kinh ngạc nói: “Nhanh vậy à?”
Lệ Lăng Phong khẽ nhăn mày: “Sao thế?”
Năm đó trước khi hắn ra chiến trường, nhà họ Lệ cũng không nghèo đến thế. Lệ Lăng Phong là một thợ săn tiền thưởng chuyên nghiệp, nhiệm vụ nào mũi dao cũng đều liếm máu, bản thân cường tráng thêm nữa lại bị thiếu hụt cảm xúc nên vô cùng tàn nhẫn. Hắn đã tích lũy được rất nhiều tiền khi làm thợ săn và sau khi vô tình cứu được Giản Thành Hi, hai người bọn họ cũng có khoảng thời gian sống vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng sau khi hai đứa trẻ chào đời, tính khí của Giản Thành Hi đã thay đổi rất nhiều. Ngày càng cáu kỉnh, thậm chí còn thường xuyên phàn nàn tại sao không thể quay lại Thiên Không Thành, không muốn sống ở một nơi bẩn thỉu như Thành Ngầm.
Dường như khác hẳn so với trước đó.
Cũng chính vì điều này mà Lệ Lăng Phong mới có ý định gia nhập quân đội.
Những người có thành tích quân sự và được thăng chức mới có thể cùng gia đình di dời đến Thiên Không Thành để sinh sống.
Đúng lúc bị cưỡng chế đi nghĩa vụ quân sự, Lệ Lăng Phong để lại tất cả số tiền vất vả kiếm được trong nhiều năm cho vợ con và rời đi. Kiếp trước khi trở về hắn mang chiến công hiển hách, nghĩ rằng cậu ta sẽ vui vẻ nhưng mà hắn lại nhận được tin vợ con ly tán. Làm sao có thể chịu được đả kích như vậy, nhưng đó chỉ là bắt đầu của những bi kịch sau này.
Nhưng trong kiếp này…
Giản Thành Hi chưa kịp chạy trốn, hắn muốn biết nếu tâm nguyện của cậu đã đạt được thì liệu có vui vẻ không?
Nhưng mà lúc Lệ Lăng Phong nghĩ rằng Giản Thành Hi sẽ vội vàng đồng ý thì lại nghe được cậu ta nói: “Không cần đâu, đã đến giờ bọn nhỏ đi ngủ rồi. Địa vị của tướng quân rất cao, vào trong yến tiệc sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, hai đứa còn nhỏ chưa từng trải qua tình cảnh thế này, hơn nữa tối nay còn bị chó dọa, tôi nghĩ đi đến đó sẽ dọa thêm tụi nhỏ mất”
Lệ Lăng Phong ngạc nhiên đưa mắt nhìn Giản Thành Hi.
Hắn không ngờ rằng Giản Thành Hi sẽ từ bỏ cơ hội đi Thiên Không Thành.
Thay vào đó là lo lắng cho con.
Dưới màn đêm, khuôn mặt Giản Thành Hi thanh tú xinh đẹp, không có bất cứ dục vọng ích kỷ hay kỳ vọng nào, bọn họ cách nhau mấy bước, mỉm cười với hắn, giơ tay vẫy vẫy: “Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng mà tướng quân cứ tự đi đi thôi.”
Một làn gió mát thổi qua.
Trong lúc bàng hoàng, Lệ Lăng Phong đột nhiên nhớ tới quá khứ.
Đó chính là khi anh vừa mới giải cứu Giản Thành Hi, hai người thật ra là kết hôn chớp nhoáng, lúc mới kết hôn không có cảm xúc gì. Hắn từng sống một mình, nhưng vì trong nhà nhiều thêm một người nên náo nhiệt hơn. Mỗi lần hắn ra ngoài, Giản Thành Hi đều đứng ở cửa, vẫy tay nói: “Về sớm nhé!”
Hắn đã lâu không nhìn thấy hành động đó.
Gió đêm tựa như thổi bay đi không ít tuyết mùa đông trong lòng, lộ ra nội tâm khô cằn, tự nhiên mềm mại và sảng khoái không thể giải thích được.
Giản Thành Hi ngồi xổm xuống nói với hai đứa nhỏ: “Toái Toái, Tiểu Trầm cùng chào tạm biệt Lệ tướng... tạm biệt cha nào!”
Lệ Lăng Phong nhìn hai đứa nhỏ gầy gò, đôi mắt đen nhìn hắn mang theo chút cảnh giác và dò xét, có chút giống như một con dã thú nhỏ sẵn sàng tấn công với người ngoài đột nhiên xuất hiện này.
Vậy mà, hắn không hề tức giận, lại còn cảm thấy hai đứa trẻ này có chút giống mình khi còn nhỏ.
......
Bầu không khí im lặng trong giây lát.
Cuối cùng Toái Toái giơ tay lên vẫy vẫy, giọng trẻ con giòn tan: “Tạm biệt.”
Giản Thành Hi nhìn Lệ Trầm, đứa trẻ vốn ít nói và gần như mắc chứng tự kỷ này ban đầu còn không nói với cậu một lời, mãi đến khi thân thuộc hơn một chút mới chịu nói chuyện. Cậu vốn là một bác sĩ, đương nhiên đã sớm để ý và nhận thấy tính cách của Lệ Trầm có xu hướng tự kỷ nhẹ.
Vì thế Giản Thành Hi nắm lấy tay Lệ Trầm vẫy vẫy với Lệ Lăng Phong, cười nói: “Tạm biệt tướng quân, về sớm nha!”
Vốn sợ màn tạm biệt qua loa này sẽ khiến Lệ Lăng Phong không vui, nhưng không biết hình như có câu nào dỗ dành trúng đối phương, đôi mắt hắn dường như mất đi sự sắc lạnh, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người đi.
Thấy người đi, trong lòng Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đột nhiên Lệ Lăng Phong quay đầu lại, nói: “Đúng rồi”
Giản Thành Hi như mèo con tới thời kì rụng lông lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt lạnh lùng của Lệ Lăng Phong nhìn cậu, thấp giọng nói: “Quang não của tôi đã khôi phục tín hiệu rồi, nếu có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho tôi.” ( truyện trên app T𝕪T )
Anh ấy đang nhắc đến vụ của A Hổ. Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Nhưng khi Lệ Lăng Phong quay người đi, nụ cười của Giản Thành Hi cứng đờ, chính là vì cậu đã hiểu được lời của đối phương, hóa ra quang não của anh ấy đã có tín hiệu từ lâu!!
Đệch...Vậy không phải là anh ấy đã đọc được tất cả những tin nhắn mà cậu gửi cho anh chồng cũ lúc trước sao?
Quào quào!! Xấu hổ quá! Cậu không muốn sống nữa!
Ngay lúc Giản Thành Hi rơi vào bi thương, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu: 【 Chỉ số sinh tồn của cậu đã tăng 5%, hiện tại là 30%, xin hãy tiếp tục cố gắng.】
Giản Thành Hi sững sờ, vô thức hỏi: “Ý của mi là sao? Làm sao mà tăng lên được? Bây giờ Lệ Lăng Phong hẳn là nóng lòng muốn giết ta mới đúng đó! Vừa rồi mi có nhìn thấy ánh mắt của anh ta khi nhìn ta không? So với dao còn bén hơn biết bao nhiêu lần!”
Hệ thống vô tình: 【 Bổn hệ thống sẽ không tính sai!!!】
Giản Thành Hi lười chú ý tới nó, trong lòng tự đốt nến cho mình, thậm chí còn bắt đầu âm thầm lên kế hoạch có thể chạy trốn được khi Lệ Lăng Phong đã trở về hay không.
Sau khi hồi hồn lại, cậu phát hiện bà Lý đã đi rồi.
Giản Thành Hi dắt tay hai đứa nhỏ vào nhà. May mà A Hổ và con chó chỉ loanh quanh ở bên ngoài, không vào nhà. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện nên bây giờ cả người cậu đều có cảm giác như đang đi trên mây.
Cậu ngồi xổm xuống vỗ vỗ tro bụi trên người Lệ Trầm dính phải khi té ngã, nói: “Ba vào nhà vệ sinh pha nước, chúng ta thay phiên nhau tắm.”
Lệ Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu, giơ tay lên: “Hôm nay Toái Toái cũng có thể tự mình tắm.”
Giản Thành Hi mỉm cười sờ sờ đầu bé: “Toái Toái thật giỏi.”
Sau đó cậu đứng dậy: “Có đói bụng không? Ba lấy bánh cho các con ăn nhé?”
Hai đứa đều gật đầu.
Giản Thành Hi vội vàng đi lấy bánh, điều kiện trong nhà không tốt, đôi khi sợ hai đứa nhỏ đói nên chuẩn bị rất nhiều bánh, may mà bánh dễ dàng bảo quản. Trời sắp sang đông nên mấy ngày trước cậu đã mua một cái bếp nhỏ đặt trong nhà, thấy bánh quá lạnh nên cậu đốt lửa hâm lại bánh sau đó mới đưa cho hai đứa ăn.
“Cẩn thận bỏng đó.” Giản Thành Hi gói trong giấy: “Ăn chậm thôi “
Hai đứa trẻ ngồi trên ghế gật đầu, cúi xuống ăn bánh.
Giản Thành Hi quan sát một hồi, phát hiện hôm nay hai đứa rất im lặng, nghĩ tới chuyện xảy ra lúc nãy, có chút do dự hỏi: “Cha đã về rồi, Toái Toái và Tiểu Trầm không vui sao?”
Trong nhà chìm vào yên tĩnh.
Giản Thành Hi chợt nhận ra mình không nên hỏi câu đó.
Lệ Toái Toái ngẩng đầu lên nhìn Giản Thành Hi, giọng nói trong trẻo nói: “Vui ạ.”
Giản Thành Hi lộ ra nụ cười trấn an nhưng còn chưa kịp vui vẻ thì đứa nhỏ nói tiếp: “Nhưng hình như cha không vui?”
Đứa nhỏ này sao lại nhạy bén như vậy chứ?
Giản Thành Hi vội vàng nói: “Cha sao mà không vui được, lúc trên đường về nhà còn hỏi về hai đứa nữa đó!”
Lệ Toái Toái cắn bánh, điệu bộ nghiêm túc nói: “Nhưng mà cha không có cười với Toái Toái nha!”
“......”
Có thể đó không phải là vấn đề của mấy đứa đâu.
Chỉ là do đầu xém chút nữa xanh rì nên mới tức giận với baba rồi làm mặt lạnh với hai đứa đó.
Giản Thành Hi trong lòng phàn nàn nhưng vẫn an ủi đứa nhỏ: “Cha không phải không thích Toái Toái và Tiểu Trầm đâu, do xấu hổ nên không thể hiện ra ngoài đó!”
Toái Toái nhai bánh không nói chuyện. Lệ Trầm đột nhiên mở miệng: “Cho dù con là một người què, cha cũng sẽ vui chứ?”
Giản Thành Hi nghẹn lời.
Lệ Trầm thân hình gầy gò ngồi trên ghế lặng lẽ ăn bánh, bé vốn luôn ít nói chuyện cúi mặt xuống thấp giọng nói: “Chắc là rất thất vọng.”
Rõ ràng đó là những lời khiến người khác đau lòng nhưng mà đứa nhỏ này lại có thể nói ra bằng một giọng điệu bình tĩnh như vậy.
Trái tim Giản Thành Hi đau đớn không giải thích được, kích động nói: “Sẽ không đâu!”
Cả hai đứa trẻ đều ngạc nhiên nhìn baba mình.
Ngay cả bản thân Giản Thành Hi cũng không hiểu tại sao mình lại chắc chắn như vậy, cứ như cậu hiểu rất rõ Lệ Lăng Phong vậy. Bị hai đứa nhỏ nhìn chăm chú, cậu mới nhận ra mình thất thố, ngay sau đó, cậu nhớ tới việc bản thân mình muốn chạy trốn để hai đứa nhỏ cho người cha giàu có còn lại chăm sóc thì cần gì người baba nghèo nàn này?
Nguyên chủ đã cắm sừng Lệ Lăng Phong, đây là tội không thể tha thứ.
Lệ Lăng Phong sau khi trở về có thể sẽ ly hôn với cậu, vì vậy bây giờ tách ra có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng......
Nhỡ đâu anh ấy thực sự không thích hai đứa trẻ thì sao.
Giản Thành Hi nghĩ đến chuyện này trong lòng có chút hoảng hốt, cậu lùi lại kế hoạch chạy trốn, đồng thời giơ tay sờ đầu hai đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ bậy, Toái Toái và Tiểu Trầm là hai đứa trẻ ngoan và thông minh nhất trên đời, baba thích các con nhất, cha cũng vậy. Đợi cha trở về chúng ta sẽ sống tốt hơn. “
Nghe vậy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lệ Toái Toái nở nụ cười: “Chúng ta sẽ sống trong nhà lớn ạ? Trong nhà lớn trời mưa có bị dột không baba?”
Giản Thành Hi nói: “Có lẽ, cha sẽ đưa chúng ta đến nhà mới ở.”
Lệ Trầm trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Bọn A Hổ sẽ không dám tới.”
Giản Thành Hi trong lòng chua xót lợi hại, nhưng cho dù khó khăn đến đâu trên mặt cậu lúc nào cũng nở nụ cười, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, không dám bắt nạt chúng ta nữa!”
Khi cậu cho rằng tối nay sẽ là thời gian hiếm hoi để cậu và các con mơ về cuộc sống tốt đẹp hơn ————
Vẻ mặt Lệ Toái Toái hưng phấn: “Nếu cha lợi hại như vậy, có thể chuyển trường mới không? Sau đó Toái Toái có thể tiếp tục học làm táo độc! “
“À, cái này...”
Lệ Trầm nhỏ giọng nói: “Chế tạo ra một cơ giáp mạnh mẽ đè bẹp nha A Hổ.”
Giản Thành Hi: “...”
Rồi xong, tiệc trà đến đây có thể kết thúc.
Nói thêm thì không ổn chút nào.
Sau đó Giản Thành Hi bảo hai đứa nhỏ tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Bình thường lúc này cậu sẽ xoa bóp chân cho Lệ Trầm để giúp bé phục hồi, nhưng hôm nay khi đến phòng trẻ em, cậu phát hiện Lệ Trầm cũng đang ngủ giống như Lệ Toái Toái. Chuyện này thật hiếm thấy, bình thường đứa nhỏ này sẽ không đi ngủ sớm vậy.
Giản Thành Hi đi tới đắp chăn cho con mình, nhưng khi chuẩn bị rời đi, câu phát hiện có điều gì đó không ổn.
Nhịp thở không đúng.
Giản Thành Hi bước nhanh trở lại, duỗi tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán đứa trẻ đang thở nhanh hơn bình thường, phát hiện nóng đến dọa người!!!
“Tiểu Trầm...” Giản Thành Hi nhanh chóng vén chăn lên, đứa trẻ trong chăn bông cuộn tròn lại, cậu lo lắng vỗ vỗ đứa trẻ: “Dậy dậy, Tiểu Trầm con khó chịu ở đâu nói ba nghe nào?”
Lúc vén chăn ra cậu sợ ngây người.
Sau mông Lệ Trầm có một cái đuôi màu trắng như tuyết thậm chí trên chân cũng mọc lông.
Giản Thành Hi hít một hơi, lúc này, Lệ Trầm đang hôn mê cũng tỉnh lại, ánh mắt lúc đầu có chút cảnh giác, sau khi nhìn rõ người trước mặt ánh mắt mới dịu đi, dường như bé đã dùng hết sức lực khẽ gọi: “Baba...”
Lệ Trầm trước nay đều không có lúc nào yếu ớt như vậy. Càng không có gọi cậu như thế.
Trái tim Giản Thành Hi đau thắt lại, trước đây cậu cảm thấy mình bị ép buộc phải chung sống với hai đứa nhỏ. Nhưng lâu dần cậu đã quên mất suy nghĩ đó, giờ phút này cậu thật sự lo lắng như thể đây chính là con của cậu vậy: “Ba ở đây.”
Đứa trẻ trên giường trông rất đau đớn, Giản Thành Hi không suy nghĩ gì ôm lấy Lệ Trầm, tuy rất sợ hãi nhưng vẫn không ngừng an ủi đứa trẻ: “Tiểu Trầm không khỏe à? Đừng sợ, sẽ không sao đâu, bây giờ ba đưa con đến bệnh viện. “
Sau khi nói xong, Lệ Trầm trong vòng tay dường như đã buông lỏng cảnh giác, hoàn toàn ngất đi. Lệ Trầm nằm trên giường ngay trước mắt Giản Thành Hi từ một cậu bé ba tuổi từ từ biến thành một con báo nhỏ trắng như tuyết. Con báo có kích cỡ bằng con mèo đang cuộn tròn nằm trên giường, rất đáng yêu.
Giản Thành Hi nhanh chóng bế con báo tuyết nhỏ lên và chạy ra ngoài.
Cũng may Toái Toái đã ngủ rồi, buổi tối mang con gái chạy lung tung ra ngoài cũng không tốt. Cậu nhanh chóng chạy qua nhà bà Lý, giải thích sơ tình huống rồi nhờ bà sang nhà trông Toái Toái dùm cậu.
Bà Lý nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu nói: “Có chuyện gì vậy?”
Giản Thành Hi ôm con báo nhỏ trong tay nói: “Tiểu Thẩm bị bệnh, cháu đưa nó đi khám.”
“Ôi, vậy thì phải nhanh lên.” Bà Lý đứng dậy mặc quần áo, nói: “Đừng lo lắng, không có gì đâu, đến bệnh viện trước, bây giờ đã quá muộn với lại con cũng không còn một mình nữa, nếu có gì nhớ nói với chồng.”
Giản Thành Hi nghĩ đến Lệ Lăng Phong, không biết vì sao trong lòng bình tĩnh lại rất nhiều, hai mắt đỏ hoe gật đầu.
Suốt quãng đường đến phòng khám, vì đã quá muộn, cậu thậm chí còn ngã xuống, sợ làm rơi đứa nhỏ nên cậu cõng trên lưng. Cú ngã này với người bình thường thì không sao nhưng với thể chất của cậu thì như mất đi cả nửa linh hồn.
Cơn đau dữ dội khiến Giản Thành Hi khóc thành tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu không quan tâm đến cơn đau, đứng dậy và tiếp tục chạy đến phòng khám. Rõ ràng không phải là một chặng đường dài nhưng cậu đã đầy mồ hôi, và cuối cùng khi anh đến cửa phòng khám, Giản Thành Hi vỗ nhẹ cửa: “Bác sĩ, bác sĩ làm ơn mở cửa!”
Sau khi gõ cửa một lúc, cửa của phòng khám vẫn không mở.
Giản Thành Hi hít một hơi rồi nhìn thấy một dòng chữ được dán trên cửa cách đó không xa: 【Tham gia tiệc ở Thiên Không Thành, đóng cửa!】
Mở to mắt nhìn như thể bị sét đánh.
Báo tuyết nhỏ trong vòng tay thở hổn hển, toàn thân nóng bừng, Giản Thành Hi lo lắng đi loanh quanh. Thành Ngầm chỉ có một phòng khám thôi mà giờ đóng cửa, vậy con cậu sao giờ?
Phải làm sao...
Trái tim Giản Thành Hi đập như trống, trong đầu hoảng loạn, cuối cùng cậu cũng nhớ tới lời nói của bà Lý, cậu có thể tìm Lệ Lăng Phong.
Như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, Giản Thành Hi bấm vào danh bạ, trời quá tối, cậu vô tình nhấn nút gọi của một cái tên mà nguyên chủ đã lưu trước đây. Cậu không biết nên nhấn tắt sau đó lục lại tìm tới số của Lệ Lăng Phong, lập tức gọi qua.
***
Tại bữa tiệc tối ở Thiên Không Thành.
Một biển người.
Quảng trường rộng lớn và lộng lẫy tràn ngập ánh đèn nhiều màu sắc, đồ ăn và rượu, rất náo nhiệt.
Lệ Lăng Phong ngồi ở vị trí cao nhất chỉ sau Bệ Hạ, thờ ơ nhìn mọi thứ như thể có một màn ngăn cách người đàn ông này với sự náo nhiệt vui vẻ ngoài kia. Xung quanh có rất nhiều bán Tinh Linh và con gái của tộc Thiên sứ đang nhìn về bên này.
Bệ hạ hắng giọng, nói: “Lệ nguyên soái, thật vất vả mới có cơ hội này, đừng quá nghiêm túc. Để ta giới thiệu với ngươi đây là em gái của ta, công chúa Kỳ Ngọc, nó đặc biệt ngưỡng mộ nguyên soái, rất hứng thú cách ngươi đánh bại Trùng Vương. Kỳ Ngọc từ lâu đã kêu gào muốn gặp ngươi, hôm nay trời đẹp lại đang vui, các ngươi có thể nói chuyện cùng nhau.”
Công chúa ngồi một bên vô cùng xinh đẹp.
Ý tứ của bệ hạ cũng rất rõ ràng, cực lực muốn tác hợp hai người bọn họ.
Nàng mặc áo choàng trắng thánh khiết của Thiên sứ tộc, mái tóc dài đến thắt lưng, ngượng ngùng liếc nhìn Lệ Lăng Phong.
Hầu hết mọi người đều không thể chịu nổi ánh mắt của mỹ nữ, nhưng Lệ Lăng Phong cũng không phải người bình thường, lạnh lùng nói: “Công chúa, nếu có hứng thú, có thể xem qua máy ghi chép hành quân, nhất định sẽ chi tiết hơn những gì ta nói.”
Công chúa Kỳ Ngọc: ….Anh bị dị ứng với lãng mạn à ?
Ngay khi bầu không khí có chút ngưng tụ, đột nhiên...
Vẻ mặt vô cảm ban đầu của Lệ Lăng Phong thay đổi, trả lời quang não: “Chuyện gì thế? “
Cứ nghĩ là một cuộc gọi bình thường.
Nhưng giọng nói khóc lóc của Giản Thành Hi lại truyền đến từ đầu bên kia: “Tướng quân, anh đang ở đâu, anh có thể trở về không?”
Lệ Lăng Phong còn tưởng rằng hắn rất hận Giản Thành Hi rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của cậu ta, hắn vẫn cau mày, trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
Khi hỏi câu này xong, Giản Thành Hi trực tiếp khóc to hơn: “Tôi…tôi không sao, nhưng con trai chúng ta có chuyện, Lệ Trầm không biết có chuyện gì, nó đột nhiên biến thành báo tuyết con, bây giờ đang bất tỉnh và bị sốt, tôi đưa nó đến phòng khám, nhưng phòng khám tối nay không mở cửa. Trong Thành ngầm không còn phòng khám nào khác, Lệ Trầm vẫn còn đang ở trong hình một con báo tuyết nhỏ, anh có thể đến cứu nó không!”
Lệ Lăng Phong đứng lên: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi…tôi đang ở cửa phòng khám.” Giản Thành Hi khóc to hơn nữa: “Lệ Trầm trong tay tôi sao đột nhiên biến thành báo tuyết, có liên quan đến tinh thân lực kia không? Hức hức… sẽ giống như người sói ngày đó sao? Hức hức... sẽ chết sao?”
Lệ Lăng Phong nghe giọng nói lo lắng của Giản Thành Hi, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Lúc đầu hắn nghĩ cậu không thích con của hai người.
Thì ra là cũng có quan tâm sao?
Lệ Lăng Phong xứng đáng là một thợ săn tiền tưởng đứng đầu, từng thấy sóng gió mạnh nhưng vẫn bình tĩnh lên tiếng: “Giản Thành Hi.”
Giản Thành Hi đang khóc nức nở: “Hả? “
“Gửi cho tôi vị trí của cậu và tên bác sĩ ở đó.” Lệ Lăng Phong nói từng chữ một: “Sau đó đứng tại chỗ, đừng di chuyển, chờ tôi đi tới.”
Giản Thành Hi lau lau nước mắt, rốt cuộc bình tĩnh một chút: “Được rồi, vậy các anh...”
Lệ Lăng Phong nghe thấy cậu vẫn còn khóc, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Lệ Trầm sẽ không chết.”
Giản Thành Hi sững sờ.
Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói phát ra từ đầu bên kia điện thoại, trầm ấm, đầy uy lực và an toàn: “Vì có tôi ở đây nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. “
Trong lòng Giản Thành Hi không hiểu sao bình tĩnh lại, cậu khịt mũi, nhẹ giọng nói: “Được, vậy tôi ôm con trai chờ anh. “
Lệ Lăng Phong gật đầu, sau đó dường như bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ đưa bác sĩ qua, đừng gấp. “
Giản Thành Hi nói: “Tôi không gấp.”
Lệ Lăng Phong cau mày: “Vậy cậu khóc cái gì? “
“Tôi bị té.” Giản Thành Hi không kiềm chế được nước mắt: “Thật sự rất đau, tôi không nhịn được...”
“...”
***
Cứ nghĩ rằng khoảng cách giữa Thành ngầm và Thiên Không Thành phải xa lắm.
Giản Thành Hi ngồi ôm con báo tuyết nhỏ xổm ở cửa phòng khám chưa được mười phút thì có phi thuyền đáp xuống ở quảng trường. Sau đó bác sĩ bị bắt từ bữa tiệc xuất hiện trước mặt cậu.
Dưới ánh đèn yếu ớt, Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Lệ Lăng Phong đang bước lại đây. Tâm trạng vốn đang hoản loạn bỗng nhiên bình tĩnh một cách lạ thường.
Bác sĩ có chút lảo đảo khi đi tới mở cửa: “Phi thuyền này chở tôi... ọe... cảm thấy chóng mặt, nôn mửa...”
So với bác sĩ đang quay cuồng, Lệ Lăng Phong bước đi thong dong và vững vàng hơn nhiều. Lệ Lăng Phong đi tới gần Giản Thành Hi nhìn đứa trẻ trong tay cậu rồi nhìn Giản Thành Hi đang rớt nước mắt.
Bác sĩ nói: “Vào... ọe... trong đi. “
Thực sự không có ai trong phòng khám.
Sau khi bước vào, bác sĩ không dám trì hoãn việc cứu con trai của nguyên soái, mang con báo tuyết nhỏ vào trong phòng cấp cứu bên trong để gia đình chờ bên ngoài.
Giản Thành Hi lo lắng nói: “Bác sĩ, tôi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì thì gọi tôi.”
“Được rồi, được rồi, các cậu... ọe...... Yên tâm! Bác sĩ nhanh chóng đóng cửa và trở lại phòng cấp cứu, sau đó từ bên trong vang ra một giọng nói: “Tôi sẽ!”
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, cậu liếc nhìn Lệ Lăng Phong, bình tĩnh lại, nhớ đến bản thân lúc nãy khóc lóc trong điện thoại cảm thấy có chút ngượng ngùng và xấu hổ.
Cậu nghĩ với tích cách của lạnh nhạt của Lệ Lăng Phong sẽ không nói chuyện, nhưng giọng nói trầm thấp của đối phương phát ra từ bên cạnh: “Đến đây.”
Giản Thành Hi sửng sốt, nhìn anh: “Gọi tôi?”
Lệ Lăng Phong gật đầu anh đang ngồi trên ghế chờ, khí thế ngút trời, nói: “Không phải cậu bị té sao, đến để tôi xem thử ? “
Hiện giờ Giản Thành Hi đã bớt đau rồi, có chút xấu hổ nói: “Tôi vô tình ngã thôi, không sao đâu.”
“Vết thương của Tinh linh rất khó lành, nếu không cẩn thận chữa trị có khả năng tiềm ẩn nguy hiểm.” Lệ Lăng Phong bình tĩnh nói: “Nếu như vết thương bị nhiễm trùng, có thể sẽ xảy ra tình huống tinh thần lực mất khống chế.”
Giản Thành Hi sợ hãi, vội vàng nói: “Vậy thì tốt nhất tôi nên kiểm tra xem!”
May mắn thay, không có ai khác trong phòng khám.
Giản Thành Hi lo lắng không biết hắn đang nghĩ gì, đúng lúc này, cửa phòng khám được mở ra, Vương Triết vội vàng đi vào nói: “Tiểu Hi, em sao vậy Tiểu Hi? Anh biết em vẫn còn tình cảm với anh mà! Lúc nãy em gọi cho anh có chuyện gì sao? Cũng may là anh người bên phòng giám sát nên có quyền định vị cuộc gọi của em. Em đã quyết định bỏ tên chồng cũ và mấy đứa con vướng bận kia để đi với anh rồi à? “
“......”
Có sự im lặng trong giây lát.
Đó là một sự im lặng chết chóc.
Lệ Lăng Phong ngồi ở trên ghế, lạnh lùng quay mặt lại, đưa mắt nhìn người vừa bước vào cửa, ánh mắt âm trầm lạnh lùng, sau đó chậm rãi nhướng mi liếc nhìn Giản Thành Hi, chậm rãi nói, nhưng dường như đang che giấu sát ý giết người vô tận: “Tìm ngươi?”
Giản Thành Hi nhanh chóng chìm lục lọi kí ức, chợt nhớ ra tối nay khi cậu gọi điện cho Lệ Lăng Phong, lúc đó trời thì tối mà cậu đang gấp nên hình như cậu vô tình nhấn vào một số mà nguyên chủ đã lưu trước đó, tất nhiên là cậu cúp ngay sau đó.
Không...
Chỉ là trùng hợp thôi!!
Vương Triết còn chưa kịp phản ứng, gã đã đứng ở cửa nói: “Tiểu Hi, sao em không nói gì ?”
Làm sao tôi dám nói.
Đại ca à, anh có thể đừng nói chuyện, được không?
Ngại mạng mình dài quá à?
Giản Thành Hi cứng đờ, không dám nhúc nhích tại chỗ mà gượng cười, nhỏ giọng nói với Lệ Lăng Phong: “Cái đó, nếu tôi nói tôi không quen biết anh ta, thì anh có tin không?”