Buổi tối, trên con đường nhỏ trong khu, gió thổi qua góc áo.
Giản Thành Hi nắm tay bé gái, ven đường là cây đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng yếu ớt. Cũng là mượn ánh sáng như vậy, Lệ Lăng Phong mới thấy rõ bộ dáng của đứa nhỏ. Kiếp trước khi anh trở về, cô bé đã gần như không còn hình người, quần áo rách nát, trên người toàn là vết thương lớn nhỏ, cả người xanh xao vàng vọt, trong mắt cũng có tia hung dữ.
Nhưng bé gái trước mặt lại hoàn toàn không giống.
Trên người Lệ Toái Toái là một chiếc áo bông sạch sẽ, trên đầu buộc một bím tóc nhỏ, còn được Giản Thành Hi thắt một dải ruy băng rất đẹp. Khuôn mặt bé hồng hào, đôi mắt kia cũng không còn lộ ra hung quang và cảnh giác sau khi bị vứt bỏ, chịu nhiều khó khăn, mà là sự sạch sẽ đơn thuần của trẻ con.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong dừng lại trên người đứa nhỏ hoàn toàn khác với trong trí nhớ này. Tướng quân đối mặt với bao nhiêu địch nhân trên chiến trường cũng sẽ không e sợ nhưng khi đối mặt với ánh mắt đánh giá của con gái lại ngơ ngẩn.
Đây là… con của hắn.
Một bé gái khỏe mạnh, sống rất tốt.
Trong bóng đêm, bé gái có chút ỷ lại dựa vào Giản Thành Hi, hai bóng người bị kéo dài cùng một chỗ. Đây là hình ảnh mà kiếp trước vô số lần hắn ảo tưởng khi bản thân thắng lợi trở về gặp lại vợ con sẽ được trông thấy. Thế mà giờ đây, sau khi trái tim hắn đã chết lặng lại hiện ra trước mắt.
Giản Thành Hi sờ sờ đầu Toái Toái, giọng nói nhẹ nhàng: “Con yên tâm, Lệ tướng quân rất lợi hại, anh ấy sẽ bắt chó!”
Lệ Toái Toái nắm chặt góc áo Giản Thành Hi, nhỏ giọng hỏi: “Ông ấy là... cha?”
Giản Thành Hi gật đầu, hít sâu một hơi vẫn quyết định giải thích cho con gái hiểu: “Đúng vậy, Toái Toái , đây là cha con.”
Cậu nghĩ rằng đứa nhỏ do dự là vì sợ hãi.
Giản Thành Hi ngồi xổm xuống, ôm Lệ Toái Toái vào lòng, cho bé cảm giác an toàn, nhẹ nhàng cổ vũ: “Toái Toái, con có thể chào cha một tiếng được không?”
Ánh mắt Lệ Toái Toái nhìn Lệ Lăng Phong, có vẻ hơi do dự.
Giản Thành Hi sợ Lệ Lăng Phong hiểu lầm mình, vì để bản thân có thể sống lâu một chút, vội vàng biểu hiện một phen: “Lệ tướng quân, anh đừng để ý, đứa nhỏ có thể là bỗng nhiên gặp anh còn chưa kịp phản ứng, bình thường Toái Toái rất ngoan, chỉ là có chút hơi hướng nội, kỳ thật rất đáng yêu ha ha...”
Giọng nói của cậu vừa dứt.
Hướng nội Toái Toái ngẩng đầu nhỏ lên hỏi Giản Thành Hi: “Không phải ba nói là cha đã chết rồi sao?”
“......”
Không khí chìm trong sự im lặng ngắn ngủi.
Khi nghe con gái nói ra những lời này, sống lưng của cậu đột nhiên thẳng lên, cảm thấy sau lưng như có gai nhọn đang chọc vào.
Lệ Lăng Phong đưa mắt nhìn Giản Thành Hi, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm nặng nề, chậm rãi mở miệng: “Bình thường cậu nói với các con như vậy sao.”
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.
Giản Thành Hi vội vàng giải thích: “Đây đều là hiểu lầm...”
Cậu vừa định nói tiếp đã bị một tiếng chó sủa từ cách đó không xa cắt ngang. Giản Thành Hi chợt tỉnh táo lại nói: “Hỏng rồi, Tiểu Trầm vẫn còn ở trong nhà! “
Nói xong, cậu liền vội vàng chạy về nhà.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã quay lại.
Lệ Lăng Phong nhướng mày nhìn cậu: “Làm sao vậy?”
Thân thể Giản Thành Hi có vẻ hơi yếu đuối, cậu lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp dưới ánh sáng của cây đèn huỳnh quang nhỏ nhắn lại tinh xảo, trông rất ngây thơ đáng yêu. Cậu lộ ra nụ cười xấu hổ, đưa mắt nhìn Lệ Lăng Phong, nhỏ giọng nói: “ Tôi… tôi cũng sợ chó...”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
“......”
Dưới căn nhà trên cây là một khu vườn rộng rãi, A Hổ mặt heo ỷ vào có chó liền đi bắt nạt người.
Con chó đang kêu to trước cửa là một con chó màu đen lớn khoảng bằng một con chó Husky, nó sủa rất to, cứ sủa được hai tiếng là ngừng sủa. Mỗi lần như vậy A Hổ sẽ đi tới đá con chó, nó bất lực hướng vào nhà trên cây sủa như điên: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu.”
Trên cửa sổ tầng hai, Lệ Trầm ngồi ở trên cao nhìn xuống A Hổ.
Vết sưng trên mặt A Hổ tới nay vẫn chưa tan hết, nó tức giận chỉ trỏ: “Lệ Trầm, đồ què quặt, mày dám lừa tao, mày cố ý phải không? Ở trường mày chỉ chia trái cây cho những đứa khác mà không chia cho tao, sau đó lại đặt bẫy trong vườn để hại tao? Mày là đứa xấu xa, xấu bẩm sinh! Mày đang cố ý trả thù chuyện tao đẩy mày lúc chơi bóng chứ gì?”
A Hổ to con la hét ở dưới, Lệ Trầm ngồi ở cửa sổ lầu hai không thèm quan tâm.
Màn đêm buông xuống, Lệ Trầm cúi đầu ngồi trong bóng tối, ngũ quan sắc sảo, đường cằm thon gọn rõ ràng, trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng. Cậu bé từ trên cao nhìn xuống A Hổ giống như đang xem một trò hề.
A Hổ mặt heo đứng tại chỗ giậm chân la hét: “Tao nói không sai chứ gì? Mày là đồ ác độc, xấu xa!”
Rõ ràng người bị mắng là Lệ Trầm nhưng bé không hề tức giận. Cậu bé ngồi trên cao nhìn xuống bộ dáng bất lực và phẫn nộ của A Hổ ở dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy khiêu khích, nói bằng khẩu hình: “Vậy thì sao?”
“Mày!!” A Hổ tức giận thiếu chút nữa phát điên, nó xông tới đập cửa: “Vượng Tài tông cửa cho tao! Đồ xấu xa mày đi ra đây, ba tao không nói sai mà, cả nhà tụi mày không phải là thứ gì tốt lành. Ba mày là một con điếm ai cũng có thể lấy làm chồng cho nên mới dạy ra mày với Lệ Toái Toái hai đứa xấu xa. Một đứa què quặt như mày mà dám tính kế tao, mày có biết chú tao là sĩ quan không. Hai đứa mày không có cha nhưng mà tao có, tao sẽ bảo cha tao đi tìm chú tao. Tụi mày xong đời rồi, chờ chú tao về nhất định…”
“Ầm!”
Ngay khi A Hổ đang điên cuồng đập cửa, một tiếng nổ lớn phát ra bên tai nó.
Sau đó là tiếng kêu thê thảm của chó đen.
A Hổ nghiêng đầu nhìn, liền thấy chân của con chó bị một con dao ghim chặt vào cửa, không thể di chuyển. Lưỡi dao dưới bóng đêm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, thân đao bởi vì tác dụng của lực còn hơi lắc lư. Ánh sáng trên lưỡi dao phản chiếu đôi mắt đang mở to sợ hãi của A Hổ, nếu như con dao này không cắm ở cửa, mà là đầu của nó…..
“Két”
Đó là âm thanh cửa sân được mở ra.
A Hổ còn chưa quay đầu lại, sau lưng nó đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Khi nó chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy dưới ánh trăng, một người đàn ông cất bước tiến vào. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đó là một người đàn ông cao lớn, hắn mặc áo giáp màu bạc, đôi giày quân đội dẫm từng bước lên những hòn sỏi trong sân, bước đi vững vàng, ánh trăng chiếu lên vai. Lệ Lăng Phong có gương mặt đẹp trai, mày kiếm sắc bén cùng ngũ quan thâm thúy trông cực kỳ uy nghiêm, quai hàm sắc sảo và áo giáp lạnh lẽo mang đến cho người khác cảm giác áp bách.
Sát khí quanh năm tôi luyện ở trên chiến trường quá mạnh mẽ, hắn không cần nói một lời, chỉ riêng khí thế thôi cũng đủ khiến người ta không dám cử động.
Lệ Lăng Phong dừng ở trước mặt A Hổ, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo: “Nhóc muốn làm ai xong đời?”
A Hổ trợn mắt há hốc mồm, ở trước mặt Lệ Lăng Phong nó thậm chí ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được, nó đưa mắt nhìn thoáng qua con chó của mình.
“Vượng Tài...” A Hổ dùng sức lực cuối cùng cố gắng gọi nó: “Cứu...”
Chó đen vừa rồi còn kiêu ngạo bây giờ đã nằm gục ở một bên, tuy rằng bị dao đâm nó cũng không chết được, loại tổn thương này đối với ma thú mà nói cũng không nguy hiểm, nếu chăm sóc tốt thì sẽ hồi phục như chưa từng có chuyện gì. Nhưng vượng tài là một con chó thông minh, lúc này nó cúi người, nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, không hề do dự mà khập khiễng lùi ra xa A Hổ vài bước!
A Hổ trợn to hai mắt: “Vượng Tài!”
Vượng Tài giống như bị điếc, lại kéo lê chân bị thương lùi xa thêm một chút.
Nội tâm A Hổ lâm vào tuyệt vọng, nó quay mặt lại liền đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Lệ Lăng Phong. Ánh mắt như là đang nhìn một vật chết khiến nó sợ hãi run rẩy không thôi, cái mặt heo co rút, nức nở hỏi: “Chú là ai?”
Lệ Lăng Phong đôi chân thon dài bước lên bậc thang, thân hình cao lớn như núi sâu không thể lay chuyển, lạnh lùng cúi đầu nhìn nó: “Vừa rồi nhóc mới mắng ai?”
Trên người hắn mang theo sát khí trên chiến trường vẫn chưa mất đi. Lời nói của một cấp trên lâu năm là mệnh lệnh không ai dám làm trái.
A Hổ chưa từng thấy người như vậy, nó run rẩy lắp bắp trả lời: “Tôi, tôi đang mắng Lệ Trầm.”
Phía sau, Giản Thành Hi từ lan can đi vào, liền nhìn thấy A Hổ ngày xưa kiêu ngạo cực kỳ giờ phút này lại run rẩy như cái sàng. Lệ Lăng Phong đứng trong đêm tối, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trên người hắn, cậu chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt sắc sảo và u ám, giọng nói trầm thấp đầy mạnh mẽ: “Nhóc có biết Lệ Trầm là ai không?”
A Hổ vội vàng lắc đầu.
Lệ Lăng Phong mở miệng nói: “Nó là con trai ta.”
Giống như sét đánh giữa trời quang.
A Hổ sững sờ mở to hai mắt.
“Tên què mà nhóc nói là con trai ta, ba nó là vợ ta” Lệ Lăng Phong cao giọng, mang theo tia lạnh lùng, nhướng mi nhìn A Hổ: “Ai cho nhóc con nhà ngươi lá gan dám kiêu ngạo như vậy ở cửa nhà ta? “
A Hổ ngày thường dù có kiêu ngạo đến đâu thì cũng chỉ là một đứa con nít mới hơn mười tuổi mà thôi, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả người đều bị dọa choáng váng. Vốn dĩ mắng người chỉ là bởi vì nó ngày thường kiêu ngạo quen rồi, hơn nữa cũng biết nhà bọn họ dễ bắt nạt mới dám mắng. Bây giờ lại gặp phải sát thần lệ lăng phong, A Hổ cũng không nhịn được tiểu cả ra quần, đầu óc đã treo máy.
“ Két!”
Âm thanh mở cửa vang lên.
Lệ Trầm đứng ở cửa, dưới ánh trăng, khuôn mặt và ngũ quan của cậu bé giống với phong thái của Lệ Lăng Phong như đúc, bé bình tĩnh đánh giá người đàn ông xuất hiện trong sân nhà mình.
Lệ Lăng Phong xoay người nhìn Lệ Trầm, mở miệng hỏi: “Trước kia nó từng đẩy con à?”
Lệ Trầm gật gật đầu.
Lệ Lăng Phong đứng tại chỗ, gió lạnh thổi vào trong sân xuyên qua áo choàng trên người. người đàn ông quen chiến đấu trên chiến trường nhìn Lệ Trầm chăm chú, hắn không trách đứa nhỏ này sao lại ghi thù như vậy, cũng không trách nó vì sao lại đặt bẫy để hại người khác, chỉ thấp giọng gọi tên bé: “Lệ Trầm”
Giọng nói thành thục và kiên định vang lên trong đêm tối.
Lệ Trầm ngẩng đầu nhìn hắn.
Lệ Lăng Phong mở miệng, trong đôi mắt lạnh lùng sắc bén là con ngươi ngăm đen mà vô tình, hắn mở miệng nói: “Đẩy lại nó.”
Giản Thành Hi đứng bên ngoài rất khiếp sợ.
Cha mẹ bình thường đều khuyên con cái không nên đánh nhau, nhưng Lệ Lăng Phong lại không, hắn cường thế lại không nói đạo lý gì.
Giản Thành Hi muốn mở miệng nói Lệ Trầm tuổi còn nhỏ, hơn nữa chân còn bị thương, con làm sao đẩy được A Hổ to con lớn hơn mình tận sáu tuổi. Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy ánh mắt Lệ Trầm ở cửa chậm rãi trở nên kiên định, đứa nhỏ bước từng bước chậm rãi đi tới, bởi vì chân tàn tật nên di chuyển có chút khó khăn, nhưng lại không yêu cầu bất cứ sự trợ giúp nào.
Lệ Trầm chậm rãi đi tới trước mặt A Hổ. Đối mặt với A Hổ cao hơn mình cả một cái đầu, ánh mắt cậu bé trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết, đưa tay ra đẩy, đẩy một lần không ngã lại dùng cả người húc vào đối phương.
Cú húc này khiến Lệ Trầm cũng ngã lên người A Hổ theo lực quán tính.
Trong sân bụi đất bay mù mịt.
A Hổ ngã xuống đất, choáng váng, cho tới bây giờ chưa từng mất mặt như vậy. Nó lại bị tên què mà mình luôn coi thường đẩy ngã. Càng nghĩ càng tức giận, nó bắt đầu khóc rống lên!
Mà Lệ Trầm ngã trên mặt đất lại chỉ bình tĩnh nhìn cảnh này.
Sau đó
Cậu bé cười khẽ một tiếng, khóe miệng nhếch lên độ cong nhỏ.
Rõ ràng là bị ngã trên mặt đất, nhưng bé lại có cảm giác sảng khoái, lưng còn thẳng hơn lúc đứng. Đây là lần đầu tiên tự tay bé đã đẩy ngã kẻ địch.
......
A Hổ đứng lên, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, không quên mang vượng tài đi: “Bắt nạt người khác, Lệ Trầm mày ỷ vào có cha nên bắt nạt người khác, tao về mách với cha tao!”
Nó nói xong vừa khóc vừa chạy đi.
Ở cửa chỉ còn lại bốn người nhìn nhau.
Giản Thành Hi ngẩn người, không ngờ mọi chuyện sẽ thành như thế này, nhưng mà cậu cũng không rảnh để ý nhiều như vậy, bước nhanh tới đỡ con trai dậy, lo lắng hỏi: “Tiểu Trầm con không sao chứ?”
Lệ Trầm lắc đầu.
Giản Thành Hi nhìn cái chân bị thương của đứa nhỏ, cực kì đau lòng. Cậu đã chăm cái chân này rất lâu rồi, cú ngã này lỡ như làm nó trở nên nặng hơn thì làm sao bây giờ. Cậu tức giận quay qua trừng mắt nhìn Lệ Lăng Phong, vừa định mở miệng trách cứ hắn dung túng đứa nhỏ làm bừa, thì bà Lý từ bên ngoài đi vào.
Bà run rẩy hỏi: “A Hổ và con chó đi rồi à?”
Giản Thành Hi đáp một tiếng: “Đi rồi ạ. Lúc nãy bà ở đâu thế?”
Lúc nãy cậu đã nhờ bà ấy trông hai đứa nhỏ.
Bà Lý chống nạng nói: “A Hổ hùng hổ mang theo chó đến, bà già gần đất xa trời này làm sao đánh lại con chó kia nên liền bảo tiểu Trầm trốn trong nhà!”
Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Bà làm đúng lắm! Cám ơn bà!”
Bà Lý gật gật đầu, bà đã già rồi, thị lực và thính lực đều không tốt. Bà quay đầu nhìn về phía Lệ Lăng Phong, hơi chần chừ chỉ vào hắn nói: “Tiểu Hi, đây là?”
Giản Thành Hi do dự một chút mới giải thích: “À, anh ấy là...”
Bà Lý lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ vai Giản Thành Hi nói: “Có phải con đã chịu nghe lời bà già này khuyên bảo, quên đi người chồng cũ, quyết định tái giá rồi không? Đây là người yêu mới của con hả? Ừ nhìn cũng không tệ, trông được hơn Vương Triết nhiều. Bà nói mà, người như con có thể tìm được người tốt hơn!”
“......”
Trong sân rơi vào im lặng.
Lệ Lăng Phong đưa mắt nhìn về phía Giản Thành Hi, ánh mắt lạnh lùng như dao. Người đàn ông đứng dưới ánh trăng, khóe miệng gợi lên một nụ cười nguy hiểm, rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản nhưng dường như ẩn chứa sát khí “Người yêu?”
Rõ ràng hắn không nói cái gì, lại giống như lưỡi dao sắc bén vô hình khiến lưng Giản Thành Hi như bị đâm.
“Cái đó...” Giản Thành Hi vừa rồi còn khí thế muốn trách cứ hắn lập tức yếu đi, ánh mắt né tránh, trên mặt lộ ra nụ cười ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Nếu tôi nói, đây đều là hiểu lầm anh có tin không?”