Khói bụi tan đi, bụi bặm bay tứ tung, những bức tường trên đường phố bị đổ xiêu vẹo.
Ngón tay thon dài của người đàn ông vô cùng lạnh lẽo, Giản Thành Hi sợ hãi mở to hai mắt vẫn còn đẫm nước, lông mi khẽ run lên, giọt nước mắt lăn dài rồi rớt lên bàn tay to lớn thô ráp của Lệ Lăng Phong. Đôi bàn tay kia quanh năm cầm vũ khí, dính đầy máu tươi của kẻ thù, nhưng lúc này lại dính giọt nước mắt ấm áp của vợ nhỏ vừa yếu ớt vừa mềm mại.
Lệ Lăng Phong đưa mắt nhìn cậu, giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ: “Khóc cái gì, nhìn thấy tôi nên rất thất vọng?”
Giọng nói lạnh nhạt xa cách rõ ràng nhưng khi truyền vào tai Giản Thành Hi, khiến trái tim cậu đập điên cuồng, ngay cả máu trong cơ thể cũng sôi trào trong giây lát, sau lưng cũng nổi lên cảm giác ớn lạnh, sởn cả tóc gáy!
Rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Giản Thành Hi dùng hết sức mới tìm lại được giọng nói của mình, chậm rãi run rẩy mở miệng: “Phong... Phong... Anh là Lệ Lăng Phong sao...?”
Cậu trông giống như động vật nhỏ đang sợ hãi.
Khi nhìn vào đôi mắt đẫm lệ kia, Lệ Lăng Phong không hiểu sao có chút hoảng hốt. Giống như là nhiều năm trước, khi anh nhặt được tinh linh yếu đuối bất lực, khuôn mặt bẩn thỉu dính đầy nước mắt trong đống đổ nát của Thành Ngầm. Lúc đó người này cũng nhìn anh với ánh mắt như vậy, dù sợ hãi không nói nên lời nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay anh không buông.
Lệ Lăng Phong tâm địa sắt đá, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, nhưng giây phút đó chân hắn như bị đóng đinh tại chỗ không có cách nào di chuyển.
Cậu là người duy nhất khiến hắn mềm lòng.
Trong cuộc đời của anh đó là lần duy nhất mềm lòng cứu người. Nhưng đó lại là khởi đầu của tất cả những sai lầm.
Lệ Lăng Phong thất thần trong giây lát tạo cơ hội cho Giản Thành Hi dùng sức đẩy mạnh anh ra, cậu trốn thoát từ trong tay người đàn ông, lui ra phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong chợt âm trầm xuống, chậm rãi buông tay, nhìn động tác cảnh giác và xa cách của Giản Thành Hi, trong lòng dâng lên cuồn cuộn âm u tích tụ đã lâu.
Ồ.
Cứ như vậy ước gì cách xa hắn một chút?
Nước mắt Giản Thành Hi lăn xuống trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp, nơi làn da mềm mại bị nắm lấy đã nổi lên vết đỏ, cậu lấy mu bàn tay vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào, ủy khuất: “Anh làm gì mà dùng lực mạnh như vậy? không thể nhẹ tay chút sao? Tôi đau…”
“......”
Lệ Lăng Phong ngây người một lát. Chỉ là bởi vì đau nên mới muốn chạy trốn sao… Không phải vì ghét hắn?
Ngay khi hai người đang nói chuyện, thú nhân bạo tẩu dưới tường gạch cách đó không xa lại chậm rãi đứng lên, nó nhảy lên, lắc lắc đống gạch vụn trên người, thân hình to lớn giẫm lên gạch ngói chạy về phía khu dân cư cách đó không xa, động tác của người sói mạnh đến mức giẫm nát một bức tường khác.
Lệ Lăng Phong nhăn mày.
Giản Thành Hi thậm chí không thấy rõ đối phương hành động như thế nào, chỉ là trong nháy mắt thú nhân đã bị chặn lại, áo giáp màu bạc dưới hoàng hôn phiếm hàn quang lạnh lẽo, một đường kiếm sắc bén chém bị thương cánh tay của người sói, vết thương sâu đến mức nhìn thấy xương. Thú nhân bị thương phát ra tiếng rên thống khổ, nó như là bị chọc giận, đôi mắt đỏ tươi không hề có lý trí, nhào về phía Lệ Lăng Phong.
Tốc độ phản ứng của Lệ Lăng Phong cực nhanh, lập tức thay đổi vị trí, tránh được móng vuốt sắc bén của nó.
Đúng lúc này,
Giản Thành Hi bỗng nhiên nhìn thấy có một đứa trẻ đang trốn sau lá cờ của phòng khám, nơi người sói sắp đánh trúng. Đứa trẻ có vẻ sợ hãi tới mức không thể cử động, nó bịt tai lại, trốn sau một cái rương. Đứa nhỏ căn bản không chịu nổi đòn tấn công của thú nhân đang phát cuồng, khoảng cách giữa hai bên chỉ có vài mét.
“Cẩn thận!!”
Giản Thành Hi la to thành tiếng, gần như không kịp suy nghĩ, vô thức chạy về phía đứa trẻ để cứu nó.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc, ngay khi người sói sắp nhào tới, một con báo với bộ lông trắng to gấp đôi con sói lao tới. Nó cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt đã hất văng con sói ra xa, những chiếc răng nanh sắc nhọn thậm chí còn cắn nát cả vai người sói, từng giọt máu rơi xuống. Con báo tuyết đứng chắn trước mặt Giản Thành Hi như một ngọn núi.
Giản Thành Hi ngạc nhiên không nói lên lời.
Đây có phải là anh chồng cũ của cậu không?
Cái này, bộ lông mềm mại này đúng thật là con mèo lớn nha, mặc dù hơi sai thời điểm, nhưng thế này trông cũng… quá mức đáng yêu rồi!!!
“Ầm ầm!”
Con báo tuyết lộ ra vẻ hung dữ, quyết đoán cắn vào bộ phận yếu hại của con thú khổng lồ, người sói bị ném vào đống đổ nát cách đó không xa, phát ra tiếng vang rất lớn
Người sói bị thương nặng rơi vào hôn mê, hình thú to lớn do tinh thần cuồng bạo chậm rãi tan đi, trở về hình người.
Báo tuyết cất bước vừa muốn đi qua, lúc này liền truyền đến tiếng khóc sợ hãi của một đứa trẻ, nó vừa khóc vừa loạng choạng bước ra từ sau chiếc rương: “Không, xin đừng giết cha con ….”
Giản Thành Hi ngây ngẩn cả người.
Đứa trẻ quần áo rách rưới khóc lóc, chạy bằng chân trần về phía con thú hung dữ.
Động tác của báo tuyết hơi dừng lại, trong nháy mắt liền biến trở về hình người, Lệ Lăng Phong mặc quần áo đứng trong làn khói, ánh mắt lạnh lùng nhìn đứa nhỏ khóc lóc chạy về phía con thú đang nằm trong vũng máu.
Đứa bé dường như không hiểu vì sao ba lại biến thành như vậy, khóc như mưa, đôi bàn tay nhỏ nhắn gầy gò đặt lên lồng ngực bị thương của người đàn ông, tiếng khóc non nớt của đứa trẻ nghe có vẻ tuyệt vọng lại cố chấp: “Cha, cha...”
Giản Thành Hi đứng cách đó không xa, ngơ ngác, nhận ra muộn màng hỏi: “Thì ra con sói này cũng là người?”
Trong tay Lệ Lăng Phong không biết từ khi nào xuất hiện một thanh kiếm, ánh mặt trời lúc chạng vạng kéo dài bóng lưng của người đàn ông, thanh kiếm thon dài cũng tỏa ra ánh sáng sắc bén, lạnh lùng và tàn nhẫn. Đôi giày quân đội dẫm lên đất vụn, hắn từng bước đi về phía người sói đang bất tỉnh. Đứa trẻ vẫn đang khóc lóc thảm thiết, tiếng khóc thê lương kia như vang vọng khắp đường phố, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được bước chân của người đàn ông.
Cho đến khi
Có một đôi tay túm lấy góc áo Lệ Lăng Phong.
Cánh tay bầm tím của Giản Thành Hi run rẩy, cậu thấp hơn anh một cái đầu nên nhìn chẳng có chút gì gọi là uy hiếp, rất dễ dàng bị đẩy ra, tùy tiện đá một đá là có thể bay xa mấy mét. Bản thân cậu cũng đang sợ hãi không thôi nhưng vẫn đưa tay giữ chặt người lại.
Lệ Lăng Phong đưa mắt nhìn về phía cậu, từ góc nhìn của Giản Thành Hi, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm lạnh như băng của người đàn ông: “Có việc gì?”
Giản Thành Hi nhìn đứa nhỏ đang khóc thảm cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Anh, anh muốn giết người đó sao, người sói kia hình như là cha của đứa bé này, nếu anh ta chết đứa nhỏ này sẽ không có cha. Hiện tại anh ta đã khôi phục hình người, không còn là mãnh thú, hơn nữa anh ta còn mặc quân phục, người đó cũng giống như anh đều là từ chiến trường trở về, cho dù không phải là binh sĩ dưới trướng của anh, thì cũng là một người đáng thương.”
Bốn phía rơi vào im lặng như chết.
Ánh sáng hoàng hôn chiếu vào tòa nhà, nhiệt độ không khí từ từ giảm xuống, gió thổi đến mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Giọng nói của Lệ Lăng Phong trầm ổn không chút dao động: “Cậu có biết rằng một khi tinh thần lực của thú nhân cuồng bạo, mất khống chế sẽ khiến hắn vĩnh viễn mất đi lý trí và bắt đầu tấn công bừa bãi. Nếu không phải vừa rồi có tôi ở đây, đứa nhỏ này đã chết rồi.”
Hô hấp của Giản Thành Hi ngừng lại trong nháy mắt.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp: “Kể cả cậu, cũng không sống được.”
Trái tim Giản Thành Hi giống như bị một kích nặng nề, vừa nặng vừa đau, cậu dồn dập hít thở vài cái.
Dưới tình huống như vậy, cho dù là chính tay đâm chết đồng đội cũ của mình, Lệ Lăng Phong cũng không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, lạnh lùng như là cỗ máy không có tình cảm. Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Giản Thành Hi chậm rãi buông tay ra.
Lệ Lăng Phong cất bước đi về phía cha con người sói.
Đứa nhỏ khóc rất thê thảm, nó nhìn Lệ Lăng Phong đến gần, chợt nhào vào người người sói: “Đừng giết cha con,. Cha ơi cha đừng chết, con không muốn cha chết…”
Tiếng khóc tuyệt vọng vang lên trên đường phố.
Giản Thành Hi đứng xa xa nhìn đứa bé kia, giống như bỗng nhiên trở về thật lâu thật lâu trước kia, cũng là tiếng khóc giống nhau, có một đứa bé ở hiện trường tai nạn xe cộ, cũng ngồi ở trong vũng máu, bi thương lại tuyệt vọng che miệng vết thương, không ngừng khóc: “Đừng đi mà, ba mẹ đừng chết, đừng để con một mình...”
Mặc dù đã trưởng thành thật lâu, hình ảnh cha mẹ chết trước mặt cũng liên tục tra tấn cậu trong vô số đêm dài.
Vốn tưởng rằng ký ức đó sẽ dần bị lãng quên, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ khóc cách đó không xa, những hình ảnh kia vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, không có cách nào bỏ qua.
Còn chưa kịp suy nghĩ, Giản Thành Hi đã đi tới trước mặt đứa nhỏ, kéo đứa nhỏ đang khóc lóc kia, ôm đưa đứa bé vào lòng, che đầu nó lại, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng nhìn.”
Đứa nhỏ khóc đến mặt đỏ bừng, khóc lóc cầu xin Lệ Lăng Phong, cánh tay nho nhỏ còn muốn nhào tới: “Đừng giết cha con...”
Nước mắt của Giản Thành Hi lập tức rơi xuống.
Chiều tà, mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, cậu ngồi xổm bên cạnh đứa trẻ, vì ngăn cản nó quay lại, chỉ có thể mạnh mẽ rút tay đứa nhỏ khỏi tay binh sĩ người sói, nước mắt rơi xuống đầy đau đớn và bi thương.
Ánh hoàng hôn rơi xuống chậm rãi chiếu vào trên người mọi người.
Bỗng nhiên,
Ngay khi cậu đang lôi kéo, bàn tay của người sói bất tỉnh chậm rãi cử động.
Giản Thành Hi cách gần nhất, nhận thấy người sói sau khi tỉnh đầu tiên là toàn thân run lên, sau đó nhìn vào đôi mắt đang mở của người sói, hoảng sợ thở ra tiếng.
Động tác Lệ Lăng Phong nhanh hơn, lúc Giản Thành Hi còn chưa kịp phản ứng đã kéo người ngã ra phía sau, chỉ có đứa trẻ vui vẻ nhào tới: “Cha ơi! Cha!”
binh sĩ người sói chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt đỏ tươi từ từ trở nên rõ ràng, người nọ sững sờ khi nhìn thấy đứa trẻ, sau đó có chút khó khăn nâng cánh tay bị thương của mình lên, nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ.
Đứa trẻ khóc thút thít nhào vào lòng cha mình.
Người nọ dường như rất đau đớn, anh ta giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn cực hạn, run rẩy co rúm người lại, khi nhìn thấy quân phục và áo giáp của Lệ Lăng Phong, trong mắt hiện lên một tia hy vọng, giơ cánh tay lên, giọng nói kiềm chế chậm rãi mở miệng: “Thưa ngài, hãy giết tôi đi...”
Giản Thành Hi chưa từng nghĩ tới, thú nhân sau khi tỉnh lại sẽ nói như vậy.
Đứa trẻ khóc: “Cha, không, đừng chết.”
Trên mặt binh sĩ xuất hiện biểu cảm thống khổ, thậm chí ngay cả mạch máu như cũng muốn vỡ ra, nỗi đau do tinh thần cuồng bạo của thú nhân sẽ hành hạ người đến chết, người nọ run rẩy nói: “Làm ơn… tôi không muốn. ... làm tổn thương người khác, tôi sắp không chịu được nữa rồi, cầu xin ngài!”
Nghe những lời này của đối phương, Giản Thành Hi cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn không thể giải thích được.
Mọi thứ dường như xảy ra trong tích tắc.
Lệ Lăng Phong đem đứa nhỏ phía trước ném tới trong ngực Giản Thành Hi, hắn giơ tay lên bóp cò dứt khoát và gọn gàng, viên đạn xuyên qua ngực người sói, trên mặt đất tràn ngập vũng máu. Rõ ràng là kết thúc của sinh mệnh, nhưng người nọ như thể cuối cùng đã được cứu rỗi, chỉ là ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh đưa mắt nhìn đứa con của mình rồi từ từ ngã xuống.
Tiếng hét đau đớn của đứa trẻ phá vỡ sự im lặng: “Cha!”
Giản Thành Hi cả người cứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn. Đứa nhỏ nhào tới trên người binh sĩ khóc rống. Vốn là một màn bi thương, nhưng sau lưng lại là từng cơn ớn lạnh. Đối với người từng sống trong một thế giới hòa bình mà nói, lần đầu tiên đối mặt với cảnh tượng như vậy thật sự là có chút quá sức chịu đựng, đầu óc của cậu như ngừng lại không kịp suy nghĩ.
Lệ Lăng Phong cất bước đến trước mặt cậu, thấp giọng mở miệng: “Đi.”
Giản Thành Hi có chút run rẩy, cố nén sợ hãi: “Anh ấy chết rồi sao?”
Lệ Lăng Phong nhướng mi nhìn cậu, đôi mắt không có tình cảm kia phản chiếu ra thân ảnh của cậu, thấy biểu cảm của Giản Thành Hi khi thấy thú nhân này tinh thần bạo tẩu, trong lòng bỗng nhiên có chút châm chọc mỉa mai. Nếu là kiếp trước cậu ấy cũng nhìn thấy chính mình bởi vì tinh thần lực mất khống chế mà chết sẽ lộ ra chút nào không đành lòng hay không?
Chắc là không đâu.
Dù sao cậu ta chỉ muốn bỏ trốn cùng tên nhân tình chết tiệt kia thôi, làm sao có thể để ý sống chết của hắn được cơ chứ.
Lệ Lăng Phong trong lòng lạnh lẽo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Giản Thành Hi, hắn rốt cục bình tĩnh nói:
“Chưa chết, là đạn gây mê.”
Giản Thành Hi sửng sốt.
Cách đó không xa, đứa trẻ đang khóc lóc cũng choáng váng, có chút không dám tin quay đầu lại.
Lệ Lăng Phong thu hồi súng, giải thích ngắn gọn: “Thú nhân một khi tinh thần sụp đổ liền không có khả năng khôi phục lý trí, mà thú nhân còn có lý trí sẽ có hy vọng khôi phục, hắn lúc nãy đã tỉnh lại, cũng không cần phải chết nữa.”
Giản Thành Hi nhanh chóng hỏi: “ Cho nên anh không có giết anh ta?”
Lệ Lăng Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa trẻ đang vui vẻ ôm lấy cha mình, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt mở miệng: “Tôi không cần phải giết anh ta.”
Giản Thành Hi rốt cục tỉnh lại từ trạng thái đại não ngừng hoạt động, nhanh chóng hỏi: “Vậy sau khi anh ấy tỉnh lại sẽ như thế nào?”
“Khoảng năm phút nữa vệ binh Thành Ngầm sẽ tới” Người đàn ông có tinh thần lực mạnh mẽ đến thái quá liếc nhìn người nọ: “Đến lúc đó anh ta sẽ bị giám sát, cho đến khi khỏi hẳn.”
Giản Thành Hi yên tâm một chút, lại vội vàng hỏi: “Vậy đứa nhỏ này thì sao? “
Lệ Lăng Phong lạnh nhạt nói: “Nó không có tội, phòng quản lý Thành Ngầm sẽ phụ trách chăm sóc người nhà thú nhân tinh thần lực bạo tẩu. “
Khi giải thích những lời này Lệ Lăng Phong vẫn tràn đầy lạnh nhạt như trước nhưng Giản Thành Hi lại thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn đứa nhỏ đang cười cũng nở nụ cười theo, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Cậu cảm thấy vui vẻ khi thấy đứa trẻ không mất đi người thân của mình.
Trước kia cậu đã không nhận được sự giúp đỡ, bây giờ nhìn thấy người khác có được, hông hiểu sao mắt lại đỏ theo.
Bên cạnh truyền đến giọng nói của Lệ Lăng Phong: “Cậu rất quan tâm đứa bé kia, biết nó?”
Giản Thành Hi lập tức hoàn hồn, mới phản ứng lại vị Diêm vương này vẫn còn ở đây, lúc bị Lệ Lăng Phong nhìn không biết vì sao cậu luôn có một loại cảm giác nguy hiểm giống như mỗi một tấc da thịt đều bị đối phương nhìn kỹ muốn ăn tươi nuốt sống, sợ hãi mở miệng: “Thật ra là không quen biết.” ( truyện trên app T𝕪T )
Lệ Lăng Phong chăm chú nhìn cậu một lát, rốt cục thấp giọng chậm rãi mở miệng: “Con chúng ta đâu?”
Giản Thành Hi sửng sốt, bây giờ cậu mới có cảm giác chân thật, vị sát thần này chính là chồng của nguyên chủ, thân phận hiện tại cũng là chồng của cậu, bọn họ có hai đứa con.
Không phải là chưa chuẩn bị tâm lý. Chỉ là không nghĩ tới áp lực lớn như vậy.
Hơn nữa cậu cũng không phải là nguyên chủ, nhớ tới chuyện trước đây nguyên chủ ngược đãi đứa nhỏ, thậm chí còn làm cho chân con trai bị tật, bây giờ cậu lại phải cõng cái nồi này. Nếu như chồng cũ chết rồi thì không sao, nhưng bây giờ người đã trở lại, tính cách còn hung tàn như vậy sẽ không dễ nói chuyện, mọi chuyện phức tập rồi.
Khi có nào sẽ tức giận tới đánh mình một trận hay không?
Ô ô ô ô…Cậu sẽ chết vì đau mất!
Giản Thành Hi trong lòng có chút muốn chạy trốn, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Lệ Lăng Phong, cậu lại sợ không dám động đậy, chỉ có thể kiên trì trả lời câu hỏi của anh nói: “Ở, ở nhà đó.”
Giọng của Lệ Lăng Phong có chút lạnh lùng: “Thật sao?”
Hắn mấy năm nay hành quân đánh giặc, quanh năm đối mặt với trùng tộc giảo hoạt, sức quan sát mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đương nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra Giản Thành Hi chột dạ cùng bất an. Nhớ tới kiếp trước cậu cùng nhân tình bỏ trốn, ngược đãi bỏ rơi hài tử, Lệ Lăng Phong trong lòng là sóng cuộn biển gào cùng âm trầm vô tận.
Giản Thành Hi gật gật đầu, cậu do dự một lát cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Đúng vậy, anh muốn cùng tôi về nhà xem tụi nhỏ không?”
Suy cho cùng thì anh ấy cũng là cha ruột của hai đứa nhỏ.
Đúng ra mà nói, cậu mới là người ngoài, không có quyền ngăn cản cha đi thăm con.
Nhưng...
Giản Thành Hi suy nghĩ một chút vội vàng nói thêm: “Nhưng bọn nhỏ trước kia chưa từng gặp anh, lát nữa về nhà tôi sẽ giải thích với bọn nhỏ trước xong anh hẳn vào!”
Cậu vẫn sợ Lệ Lăng Phong sẽ dọa đứa nhỏ.
Hơn nửa năm này ở chung với hai đứa nhỏ, trong lòng cậu sớm đã coi chúng như người nhà của mình, như con ruột, mọi chuyện đều sẽ suy nghĩ vì hai đứa nhỏ.
Giản Thành Hi cẩn thận liếc Lệ Lăng Phong một cái, yếu ớt nói: “Ít nhất phải cho bọn nhỏ biết anh là ai.”
Bộ dáng này của Giản Thành Hi ở trong mắt Lệ Lăng Phong lại là một ý khác.
Ồ.
Là lo lắng đứa nhỏ sẽ nói lỡ miệng, tố cáo với mình chuyện trước kia sao? Mấy năm nay không gặp, ngược lại trở nên thông minh hơn rất nhiều.
Trong lòng nghĩ thế nhưng Lệ Lăng Phong lại không có ý định vạch trần, chỉ nhẹ gật đầu: “Ừ.”
Thấy anh đáp ứng, Giản Thành Hi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu cất bước chuẩn bị đi, chân lại mềm nhũn, mắt thấy sắp té ngã lại được Lệ Lăng Phong đỡ lấy, cánh tay của người đàn ông cực kì rắn chắc có lực. Khi hai người sát vào nhau, Giản Thành Hi dựa vào Lệ Lăng Phong, cảm thấy áo giáp của đối phương rất lạnh nhưng mà nhiệt độ trên tay thì nóng bỏng.
Lệ Lăng Phong cúi đầu nói: “Làm sao vậy? “
Bởi vì khoảng cách rất gần, anh có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Giản Thành Hi.
Tinh Linh tộc gầy yếu cả người đều mềm nhũn, yếu ớt đến mức giống như hắn hơi dùng chút lực là có thể bóp nát.
Giản Thành Hi dựa sát vào hắn, dừng một chút, ngại ngùng nói: “Chân tôi vừa rồi bị dọa mềm nhũn, chờ một lúc là ổn rồi”
“......”
Trên đường trở về nhà, hai người đi cùng nhau.
Dọc theo đường đi Giản Thành Hi im lặng khác thường, trong lòng điên cuồng kêu gọi hệ thống, hỏi hệ thống có thể nhanh chóng an bài cho cậu một con đường chạy trốn hay không, lát nữa nếu như Lệ Lăng Phong muốn đánh người, có tính là tai nạn nghề nghiệp hay không, còn có thể sống lại hay không.
Hệ thống giả chết nói:【Kí chủ, cậu không cần lo lắng, chỉ số sinh tồn của cậu không giảm.】
Giản Thành Hi điên cuồng suy nghĩ đường chạy trốn, thậm chí ngay cả chôn ở đâu cũng nghĩ kỹ: “Làm sao ta có thể không khẩn trương được, mi không có mắt à, mi có nhìn thấy lúc ở hang ổ của Trùng tộc, hắn vì báo thù mà ngay cả đại thiên sứ kia cũng giết, nguyên chủ làm nhiều chuyện như vậy, đối phương còn có thể tha thứ cho ta sao? “
Hệ thống an ủi cậu ta:【Đại thiên sứ Ike là kẻ thù của hắn, còn kí chủ là vợ. Hai cái này khác nhau mà!】
Giản Thành Hi thiếu chút nữa muốn khóc: “Loại chuyện này mi đừng đùa nữa được không! “
Hệ thống trực tiếp chọn giả chết.
Giản Thành Hi không biết chính là, bộ dáng chột dạ lại sợ hãi này trong mắt Lệ Lăng Phong chính là làm sai chuyện, biểu hiện buồn bã này là không kịp cùng nhân tình chạy. Càng đến gần ngôi nhà trong kí ức, ký ức kiếp trước lại càng hiện rõ trong đầu Lệ Lăng Phong.
Kiếp trước, anh thắng lợi trở về, trên đường về nhà cũng mang theo cảm giác chờ mong. Nhưng sự chờ mong đó lại biến thành thất vọng tràn trề.
Ngôi nhà cây cũ nát trống rỗng, không có một bóng người, ngay cả đồ đạc cũng bị cướp sạch, vợ con đều không thấy đâu, một mình ở một căn nhà trống trải thê lương. Mãi sau này ở khu ổ chuột thấp nhất của Thành Ngầm tìm được hai đứa nhỏ đã gầy yếu đã thoi thóp, tiếng khóc của đứa nhỏ khi nhìn thấy hắn thật lâu không thể quên đi.
Đang đắm chìm trong kí ức.
Cách đó không xa truyền đến âm thanh khóc nức nở: “Ba!”
Lệ Lăng Phong hồi phục tinh thần từ trong suy tư, liền nhìn thấy có một bé gái khỏe mạnh, chạy tới. Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, nhào vào trong lòng Giản Thành Hi, mang theo nức nở: “Ba!”
Giản Thành Hi há to mệng, nhìn con gái đang khóc cuống quít nói: “Sao lại khóc?”
Tiếng khóc của đứa nhỏ rơi vào trong tai Lệ Lăng Phong, giống như cùng kiếp trước chồng chéo lên nhau.
Quả nhiên...
Đời này mặc dù trở về sớm, cũng không cách nào thay đổi được mọi chuyện sao?
Oán hận và hối hận trong lòng âm u sinh sôi nảy nở.
Lệ Lăng Phong cả người bọc một tầng lệ khí vô hình, đang muốn mở miệng thì nghe được Lệ Toái Toái dựa vào Giản Thành Hi mở miệng, giọng nói non nớt của bé gái còn mang theo ỷ lại, càng giống như làm nũng: “A Hổ ăn vụng trái cây nhà mình, bị đánh nhưng cũng không phục, nó lại không dám đánh tụi con cho nên mang theo con chó lớn nhà bọn họ tới cổng sủa lớn dọa người. Con chó đó vừa to vừa dữ chạy vòng quanh sân, thật đáng sợ!
“Cái gì!?” Giản Thành Hi không thể tin được: “A Hổ còn đó không?”
Lệ Toái Toái gật đầu, cáo trạng: “Còn, Toái Toái từ cửa sổ phía sau chạy ra, anh trai vẫn còn ở trong nhà.”
Giản Thành Hi tức giận không thôi, xắn tay áo lên: “Thật nực cười! Chó của A Hổ quả thực khinh người quá đáng. Toái Toái con đừng sợ, chỉ là một con chó mà thôi, ba đã mang cha về cho con, Lệ tướng quân bắt chó rất lợi hại, lát nữa liền bắt chó và A Hổ toàn bộ bắt lên xin lỗi!”
Sau khi nói xong Giản Thành Hi quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời: “Đúng không?”
Đại công thần - nguyên soái Lệ Lăng Phong trên sa trường trăm trận trăm trận trăm thắng, chính tay chém vô số quân địch ngay cả khi giết trùng vương cũng không chớp mắt, thế mà khi đối diện với ánh mắt sùng bái và chờ mong của vợ và con gái lại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
“......”
Không ai nói với hắn, sau khi trở về nhà, còn phải làm thêm nhiệm vụ đuổi chó!
~~~~~~~ Sát thần trở thành bảo bệ bán thời gian.