Lúc nãy cậu thật sự không nhớ rõ nhưng nhờ lời của bà lão vừa nói, cậu hoàn toàn nhớ ra rồi. Nhớ không nhầm thì, cái tên trong tấm ảnh chẳng phải là Lệ Lăng Phong sao!!

Bà lão nói: “Cậu còn có chuyện gì sao? Nếu không còn chuyện gì nữa thì đi qua đó nhận vật tư đi. Phía sau còn có nhiều người đang chờ kìa.” 

Giản Thành Hi cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ.

Dù không vì chính mình thì vẫn nên thử một lần vì cha của hai đứa nhỏ.

Giản Thành Hi tiến lên một bước, đi đến trước bàn hỏi: “Tôi muốn hỏi xem có ai trùng tên không, người nhà tôi... người nhà tôi hình như cũng có tên giống vậy, bà có thể kiểm tra xem.” 

Bà lão cau mày: “Không phải tên là anh Điên sao?”

Bà rõ ràng rất khó hiểu hành vi không nhớ tên chồng mình lại còn tạm thời đổi tên.

Giản Thành Hi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người hai đứa nhỏ: “Anh Điên là biệt danh do tôi đặt thôi, Lệ Lăng Phong mới là tên đầy đủ của anh ấy.”

Bà lão rõ ràng là không hiểu nổi.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm: “...” Ba đúng là nói dối không biết xấu hổ.

Giản Thành Hi vội vàng nói: “Bà cứ giúp tôi kiểm tra xem có trùng tên hay không là được rồi!”

Bà lão có chút không vui nhưng vẫn kiểm tra, cuối cùng nói: “Không có thông tin, hơn nữa thông tin cá nhân của Lệ nguyên soái bây giờ đã không cho phép người dân chúng ta xem. Nhưng nếu như cậu đã khẳng định như vậy, tôi có thể nói cho cậu biết, tối nay tổng tham mưu quân sự Ike đại nhân sẽ đến khu vực hắc động của trùng vương tiếp đón các công thần, lúc đó sẽ phát sóng trực tiếp trên kênh toàn cầu. Chắc chắn sẽ có quay Lệ nguyên soái, cậu xem phát sóng liền biết được có phải là chồng của cậu không.” 

Giản Thành Hi thầm nghĩ, cậu thấy thì có ích lợi gì, cậu lại không biết Lệ Lăng Phong trông như thế nào!

Nhưng...

Trong ảnh có vóc dáng, hẳn là vẫn có thể so sánh.

Nghĩ tới đây, Giản Thành Hi gật đầu nói: “Được, cảm ơn bà!”

*

Vào ban đêm, Thành Ngầm thiếu thốn tài nguyên không phải nhà nào cũng có TV.

Hôm nay là ngày trọng đại, lại nghĩ đến điều này, cho nên một màn hình chiếu khổng lồ đã được lắp đặt trên quảng trường Thành Ngầm. Bên dưới rất nhiều người đang kích động, muốn xem anh hùng của bọn họ, người nhà mà bọn họ ngày nhớ đêm mong. 

Chỉ huy cấp cao nhận nhiệm vụ đi Tinh Vân nghênh đón các binh lính chính là đại thiên sứ Ike, hắn hướng về phía ống kính với nụ cười tự tin, mở miệng nói: “Cảm ơn các cư dân của Thành Ngầm đã theo dõi. Ba năm trước, những người chiến sĩ của chúng ta đã ra trận chống lại Trùng tộc, lại vì chiến hạm xảy ra ngoài ý muốn mà gặp tai nạn là nỗi đau rất lớn của toàn cầu chúng ta”  

Nói đến đây, Ike rất nhanh lau nước mắt, hắn đứng trong phòng chỉ huy, thân hình thiên sứ tộc thần thánh lại cao quý: “Nhiều năm qua chúng ta bị trùng tộc xâm lấn, đất đai bị ô nhiễm, môi trường bị phá hủy, tại thời điểm trong ngoài đều loạn như vậy, người nhà của chúng ta, bạn bè của chúng ta cuối cùng cũng trở về. Đây là một tin tức tuyệt vời, là điều may mắn của tinh cầu Slanter của chúng ta!

Rất nhiều người trong Thành Ngầm nghe những lời này âm thầm lau nước mắt.

Chiến tranh xảy ra, người dân luôn phải chịu nhiều khổ sở nhất, mà khó chịu đựng nhất chính là nỗi đau mất đi người thân và bạn bè.

Ike đang mặc quân phục, hắn động viên: “Sắp tới chúng ta sẽ gặp nhau ở Tinh Vân. Xin đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ mang người thân của mọi người trở về nguyên vẹn!!”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Đó là một bài phát biểu làm phấn chấn lòng người.

Giản Thành Hi ngồi bên cạnh bác sĩ của phòng khám, mở miệng hỏi: “Ike này có chức vụ rất cao phải không?”

Bác sĩ nhìn cậu với vẻ mặt nhìn một người không có kiến thức, mở miệng nói: “Ike tướng quân là em trai của Rhodes nguyên soái, người thống lĩnh đại quân xuất chinh ba năm trước. Khi đó hắn mới chỉ là phó tướng mà thôi. Mục tiêu của ba trăm nghìn đại quân chính là tiêu diệt trùng tộc, phá hủy hang ổ của chúng và giết chết Trùng Vương.”

Giản Thành Hi hỏi: “Bọn họ có phải là xuất phát cùng nhau không? Vậy tại sao những người khác mất tích, chỉ có tướng quân Ike còn sống?”

Bác sĩ trả lời: “Rhodes nguyên soái phụ trách chỉ huy đại quân thuộc tộc Thú Nhân. Kinh nghiệm tác chiến của hắn rất phong phú, khi tới gần Hắc động trùng tộc đã nhận ra có gì đó không đúng. Ba năm trước chúng ta còn chưa có kinh nghiệm giao chiến với trùng tộc, chỉ biết dựa vào thần lực của thiên sứ cùng tinh linh tộc để giám sát quân địch trong phạm vi trăm dặm, mà thiên sứ có tinh thần lực mạnh nhất trong quân chính là Ike. “

“Trùng tộc rất am hiểu ngụy trang và sao chép. Bọn chúng đã tránh thoát kiểm tra, dụ dỗ đại quân chúng ta đến chỗ hắc động.” Giọng điệu của bác sĩ nặng nề: “Rhodes nguyên soái phái hơn một trăm nghìn người đi theo Ike tướng quân đi tìm lối thoát, mà hắn với hai trăm nghìn binh sĩ còn lại đẫm máu chiến đấu ngăn cản kẻ thù, chỉ tiếc khi tướng quân Ike dùng thần lực và những người khác sử dụng sức mạnh thanh tẩy tìm được đường đi, muốn liên lạc với một nhóm người còn lại thì bên nguyên soái Rhodes đã bị hố đen nuốt chửng”.

Giản Thành Hi không nghĩ tới trong quá khứ còn xảy ra chuyện như vậy.

Hai đứa nhỏ bên cạnh cũng đang nghiêm túc lắng nghe

Lệ Trầm luôn ít nói đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy tại sao Ike có thể trở thành tướng quân?”

Bác sĩ sững sờ: “Sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lệ Trầm bình tĩnh, ánh mắt của cậu bé mang theo sự hồn nhiên của con nít, suy nghĩ cũng rất thẳng thắn: “Nếu Ike chậm trễ thời gian cứu viện, thì người này hẳn là có tội.”

Bác sĩ tức giận nói: “Con nít thì biết cái gì, ba năm nay nếu như không phải Ike tướng quân cùng mười vạn binh sĩ kia bảo vệ chúng ta, chúng ta làm sao có thể có cuộc sống bình yên. Ike tướng quân cũng không phải cố ý chậm trễ thời gian cứu viện , ngài ấy một lòng vì dân, là một vị tướng quân tốt. Xảy ra chuyện như vậy, ngài ấy cũng sống trong tự trách. Ba năm nay ngài ấy ngày đêm vì cư dân vất vả, không phải cũng rất mệt mỏi sao?”

Lệ Toái Toái ngồi bên cạnh anh trai, mở miệng nói: “Không phải.”

Nụ cười trên khuôn mặt của bác sĩ cứng đờ.

Giản Thành Hi muốn che miệng con gái, lại không nghĩ tới bác sĩ lại hứng thú hỏi: “Tại sao?”

Lệ Toái Toái lắc lắc đầu, bím tóc nhỏ cũng lắc lư theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ngẩng lên, hừ nhẹ một tiếng nói: “Tướng quân Ike còn sống, nhưng cha của Toái Toái đã chết. Cha không có ở nhà, không có người bảo vệ cho anh trai và ba, khiến mọi người trong nhà mỗi ngày chỉ có thể ăn trái cây. Tướng quân Ike không chỉ còn sống mà cái gì cũng có, còn thăng quan tiến chức, cái này rõ ràng là chiếm được chỗ tốt.”

Lời nói của con nít là vô tư nhất, nhưng cũng dám nói nhất.

Bác sĩ chưa bao giờ nghĩ về điều này, vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Giản Thành Hi vội vàng ôm con gái lại, cười nói: “Thật ngại quá, con tôi còn nhỏ không hiểu chuyện nên nói bậy, bác sĩ đừng để trong lòng, tôi trở về sẽ  giáo dục lại bọn nhỏ!”

Vẻ mặt cô có chút nghiêm túc, làm cho nụ cười trên mặt Giản Thành Hi dần dần biến mất.

Sau đó, bác sĩ bước lại gần một chút, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được nói: “Loại lời này,  nhớ kỹ không được nói lung tung. Mặc kệ đây có phải là thật hay không, ở Thiên Không Thành, Ike là người được quốc vương trọng dụng, không ai có thể khiêu chiến địa vị và quyền uy của hắn. Người bình thường chúng ta không thể trêu vào cậu hiểu không?”

Giản Thành Hi lập tức gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nói với bác sĩ: “Cô yên tâm, tôi hiểu mà, đừng nói là quân đội, tôi và hai đứa nhỏ đời này đều sẽ không rời khỏi Thành Ngầm, những thứ này đều không có quan hệ với nhà chúng tôi, tôi cũng sẽ không xen vào việc của người khác, về nhà tôi sẽ giáo dục con cái thật tốt.”

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm nói: “Tốt lắm.”

Sau khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người kết thúc, Giản Thành Hi quay đầu lại nhìn màn hình lớn,  Ike với mái tóc vàng óng thiêng liêng và dịu dàng, giống như một vị thần tận tụy, làm lụng vất vả vì chúng sinh. Người như vậy… thực sự có tư tâm sao? 

*

Ngân hà rộng lớn vô tận.

Vô số ngôi sao hội tụ, ở nơi sâu nhất của ngân hà là hắc động, hang ổ được che giấu của Trùng tộc, đây là một vùng đồng bằng hoang vu cằn cỗi không có cỏ mọc.

Mấy trăm nghìn binh sĩ đang tập kết, biển người mênh mông xếp hàng chỉnh tề, ánh sáng lờ mờ chiếu lên bộ áo giáp đã cũ nát của họ, chiếu lên làn da màu lúa mạch thô ráp. Suốt ba năm không có bất kỳ tiếp tế và trợ giúp nào, bọn họ dựa vào thức ăn trong chiến hạm bị hư hỏng, dựa vào đẫm máu chém giết trùng tộc mới vất vả chịu đựng đến bây giờ. Dù điều kiện có gian khổ đến đâu, ánh mắt của các  binh sĩ  đều sáng ngời.

Ở phía trước của đội quân là một người đang đứng thẳng.

Gió phần phật thổi qua chiếc áo choàng nguyên soái, thân hình cao lớn của Lệ Lăng Phong như một ngọn núi nặng nề trầm lặng,. Trước mặt hắn là xác của một con quái vật khổng lồ, máu màu xanh biếc thấm đẫm vào đất, nhiệt độ thi thể Trùng Vương vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Brừm brừm

Từ xa xa phía chân trời, âm thanh của chiến hạm xuất hiện. 

Phó tướng bước nhanh đến trước mặt Lệ Lăng Phong, báo cáo: “Nguyên soái, là người đến đón chúng ta. “

Vô số chiến hạm quen thuộc xuất hiện trên bầu trời, đó là phi thuyền và chiến hạm của tinh cầu Slanter. Chúng giống như sao băng rơi xuống phía chân trời, mang theo ánh sáng chói mắt, mang đến bình minh hy vọng cho mảnh đất cằn cỗi và hoang vu này. Chính là quân tiếp viện và đèn hiệu mà vô số người muốn nhìn thấy suốt ba năm nay, sau gần một nghìn ngày, bọn họ cuối cùng cũng xuất hiện.

Ầm ầm

Chiến hạm từ từ hạ cánh với âm thanh rất lớn.

Đại thiên sứ Ike bước xuống trước mặt hơn trăm nghìn binh sĩ đang chịu khổ, hắn mặc bộ quân phục màu trắng tinh khiết, chân mang đôi giày màu trắng không tì vết, trên ngực là huy hiệu chỉ huy tư lệnh tối cao. Hắn bước nhanh tới dưới sự ủng hộ của vô số người.

Ike đi vòng qua thi thể Trùng Vương, liên tục cảm thán: “Thật sự là Trùng Vương, hiện tại hang ổ của Trùng tộc đã bị phá hủy, tinh cầu của chúng ta cuối cùng cũng có thể khôi phục lại hòa bình, không còn bị chiến tranh quấy nhiễu nữa. Bệ hạ, ngài hãy nhìn đi!”

Trong gió lạnh, hắn nhìn thi thể Trùng Vương không ngừng đánh giá, thậm chí còn để cho camera phát sóng trực tiếp phía sau có thể quay phim toàn diện.

Quốc vương của tinh cầu Slanter tiếp sóng an ủi các binh sĩ, hắn ngồi trên ghế bằng vàng, nhìn mọi chuyện qua quả cầu nhỏ màu vàng đang phát sóng, tò mò nhìn thi thể Trùng Vương, không ngừng gật đầu nói: “Rất tốt, rất tốt! Các chiến sĩ mọi người đều vất vả rồi!”

Trên gương mặt của Ike luôn nở nụ cười.

Cho đến khi hắn đi tới trước mặt Lệ Lăng Phong, người đàn ông đứng đầu ba đại quân, khí thế trang nghiêm.

Bốn mắt nhìn nhau, tinh thần lực của hắn bị đơn phương nghiền ép!

Cả người Ike giống như bị đóng băng tại chỗ, cảm giác sợ hãi cùng cảm giác bài xích nguy hiểm ập tới, ý muốn chạy trốn trong nháy mắt lên tới đỉnh điểm.

Giống như đứng trước mặt hắn căn bản không phải là con người, mà là một ma quỷ khủng bố!

Bệ hạ không hay biết gì, chỉ thúc giục hắn: “Tướng quân Ike, mau cho trẫm xem đại công thần của chúng ta!”

Ike vội vàng phục hồi tinh thần lại, cố gắng giữ tươi cười trên mặt, bước nhanh đến trước mặt Lệ Lăng Phong, cầm tay đối phương tha thiết nói: “Ngài chính là Lệ Lăng Phong phải không, chào ngài, Lệ tướng quân, rốt cục có thể gặp mặt. Sau khi nhận được tín hiệu, tôi thông qua nhiều phương pháp khác nhau mới có thể biết được tình huống của mọi người. Tôi biết nếu như không phải ngài vượt qua được tinh thần lực bạo tẩu, tìm được nhược điểm của trùng tộc, mang theo nhiều binh sĩ như vậy liều mạng chiến đấu, chúng ta cũng không thể có thắng lợi hôm nay!”

Những lời hắn nói rất chân thành tha thiết, cảm động lòng người.

Lệ Lăng Phong nhướng mi liếc nhìn hắn, chỉ là một cái liếc mắt đã khiến Ike hốt hoảng, người đàn ông trầm giọng mở miệng: “Ngươi?”

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.

Trên đồng cỏ hoang vu, người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc áo giáp màu bạc mang theo sự lạnh lùng sắc bén nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.

Ike ở đế quốc cũng là tướng quân được mọi người tôn vinh nhưng ở trước mặt đối phương hắn lại có loại cảm giác không biết làm sao, nhưng hắn vẫn lộ ra nụ cười hiền lành: “Tự giới thiệu một chút, tôi là Ike, khi cậu mới gia nhập quân đội, hẳn vẫn là một binh sĩ trẻ nên không biết tôi, tôi là em trai của nguyên soái Rhodes, hiện tại là tổng tham mưu quân sự của tinh cầu Slanter”.

Lệ Lăng Phong tựa hồ bây giờ mới có phản ứng, người đàn ông xoay người, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối không thấy rõ biểu tình, nhưng khóe miệng lại gợi lên một tia cười lạnh có chút tàn nhẫn: “Ike.”

Giọng nói lạnh đến cực điểm.

Trong lòng Ike không hiểu sao lại hoảng loạn, có một loại dự cảm không lành.

Quả nhiên...

Đáy mắt Lệ Lăng Phong trong mắt không có bất kỳ tình cảm nào, hắn hạ lệnh: “Bắt hắn lại.”

Rõ ràng đều là tướng quân, khi Lệ Lăng Phong ra lệnh một tiếng, các binh sĩ mặc áo giáp màu bạc phản ứng cực nhanh. Gần như trước khi mọi người kịp phản ứng thì Ike đã bị bắt lại đưa đến trước mặt Lệ Lăng Phong.

Ike không dám tin điên cuồng giãy giụa: “Lệ Lăng Phong, ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết đây là phát sóng trực tiếp trên toàn cầu không, bệ hạ và tất cả thần dân đang theo dõi ngươi, ngươi có phải điên rồi không??”

Lệ Lăng Phong không có chút sợ hãi nào, người đàn ông mặt không chút thay đổi ánh mắt lạnh lẽo như ma quỷ từ địa ngục bước ra không có tình cảm, thấp giọng mở miệng nói: “Ike, ngươi có biết đây là chỗ nào không. “

Ike sửng sốt, hỏi: “Đây là nơi nào?”

Trên vùng hoang dã hoang vu, sau thi thể Trùng Vương, là từng bia mộ màu đen lớn nhỏ, những bia mộ xếp thành từng hàng song song, nhìn không thấy điểm cuối. Chúng yên tĩnh đứng sừng sững trên vùng đất cằn cỗi, không có tên tuổi thậm chí không có ảnh chụp. Trong hố đen cách nhà hơn mười vạn năm ánh sáng, vô số sinh mệnh đã đặt dấu chấm hết ở đây.

Lệ Lăng Phong còn chưa nói gì, phó tướng phía sau đã đứng ra, hắn nói: “Nơi này là nơi chôn cất của Rhodes nguyên soái và hơn trăm nghìn anh em đã hi sinh trong ba năm qua. Khi chiến đấu nếu có anh em nào chết chúng tôi đều giữ lại một thứ trên người bọn họ. Ở tinh cầu chúng ta có truyền thống, người chết đều phải chôn ở trong đất, được đất mẹ nuôi dưỡng linh hồn sẽ được siêu thoát.”

Ike nói: “Rhodes là anh trai tôi, anh ấy qua đời tôi cũng rất đau buồn, nhưng...”

Vẻ mặt phó tướng kích động: “Nhưng nếu không phải do ngươi kéo dài thời gian cứu viện, Rhodes nguyên soái và mấy trăm nghìn binh sĩ này căn bản sẽ không phải chết! “

Ike cả người cứng đờ, đôi mắt mở to, có chút không dám tin, nhưng hắn là thiên sứ tộc, luôn luôn đại diện cho lương thiện và thuần khiết, hắn lộ ra nụ cười: “Ngươi có phải hiểu lầm hay không, Rhodes là anh trai của tôi, tôi làm sao có thể cố ý kéo dài thời gian cứu viện đây. Lúc trước tôi cùng những người khác cũng là thập cửu nhất sinh mới tìm được đường chạy trốn, tất cả mọi người đều có thể làm chứng cho tôi...”

Lời nói của hắn thậm chí còn chưa nói xong đã bị cắt đứt

Giọng nói của Lệ Lăng Phong âm trầm, trên mặt người đàn ông không chút thay đổi, lại có cảm giác áp bách vô tận: “Hai năm trước, khi ta diệt một phân đội của Trùng Tộc, đã bắt được một con trùng tộc đang độ hóa cho đồng loại.”

Trùng tộc lúc sắp chết, vì để cho văn minh kéo dài, sẽ đem trí nhớ của mình hóa thành từng viên thủy tinh cầu sau đó đưa cho đồng loại. 

Thứ này bao gồm trí khôn và kỹ năng mà chúng nó đã học được.

“Ký ức còn sót lại trong viên thủy tinh cầu kia, chính là khi Ike ngươi một năm trước đã sớm đến khu vực an toàn, đáng lẽ nên lập tức liên lạc với Rhodes thông báo đường đi, mà ngươi lại cố ý kéo dài.” Giọng nói của Lệ Lăng Phong u ám: “Cho dù chỉ có vài phút ngắn ngủi, nếu ngươi có thể sớm phát tín hiệu, đại quân cũng sẽ không bị hố đen nuốt chửng, cũng sẽ không có nhiều người hi sinh như vậy.”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Ike không dám tin mở to hai mắt, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày chuyện này sẽ bại lộ, trong đôi mắt mở to của hắn, là bóng dáng Lệ Lăng Phong đến gần, bước chân của người đàn ông trầm ổn, mỗi một bước đều phảng phất giẫm lên lòng người, trên gương mặt lạnh lùng của hắn nhiễm vài phần sát khí, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, cúi đầu nhìn Ike từ trên cao, giống như nhìn rác rưởi hay một con rệp nào đó, giọng nói như ác quỷ đòi mạng: “Ike, ngươi thật sự đáng chết . “

“Không...Không...” Nỗi sợ hãi vô tận dâng lên trong lòng, Ike mở miệng nói: “Ta không có sai, ta chỉ muốn một người chết, không phải cố ý hại chết mọi người, ngươi không thể giết ta, ta chính là đại thiên sứ, là quý tộc thuần huyết, ngươi chỉ là thú nhân thấp kém không cách nào hoàn toàn thoát khỏi thú tính tới từ Thành Ngầm mà thôi. Ngươi không có tư cách quyết định sống chết của ta, ta là tổng tham mưu quân sự, mấy năm nay ta một mực bảo vệ an toàn của tinh cầu, ngươi làm sao dám giết ta!”

Lệ Lăng Phong giống như là nghe được chuyện cười gì đó, thậm chí giống như đang thưởng thức bộ dáng sợ hãi của Ike, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh như băng: “Ngươi yên tâm, ta không có ý định để ngươi chết. “

Đôi mắt của Ike hiện lên tia hy vọng.

Lệ Lăng Phong quay đầu lại, ra lệnh: “Đưa Ike đến trước bia mộ Rhodes nguyên soái, phong ấn và giam giữ ở nơi chôn hài cốt, không được để hắn rời khỏi hắc động Trùng tộc nửa bước.”

Phó tướng lĩnh mệnh: “Vâng.”

Ike khó có thể tin mở to hai mắt, nếu như đem hắn ở lại chỗ này, vậy hắn chẳng phải giống như đám binh lính ba năm trước bị ném ở nơi hoang vắng không có người sống này sao. Hơn nữa còn muốn hắn vĩnh viễn làm bạn với những bia mộ này. Không có cung ứng cùng trợ giúp, chẳng lẽ muốn hắn đào thi thể lên ăn sao, cái này cùng giết chết hắn có gì khác nhau! !

Điên rồi, thật sự điên rồi!

Cho tới bây giờ cũng không có ai dám đối xử với hắn như vậy.

Lệ Lăng Phong quả thực chính là một tên điên từ đầu đến đuôi! !

“Ngươi không thể đối xử với ta như vậy.” Ike né tránh tay phó tướng, hắn cao giọng nói: “Tội của ta nên để bệ hạ phán quyết, ta là thiên sứ, là quý tộc thuần huyết, là tổng tham mưu, ai cũng không thể quyết định sự sống chết của ta, tiện dân Thành Ngầm các ngươi sao dám phạm thượng. Còn có các ngươi, đều là chết hết rồi sao, còn không mau tới hỗ trợ?!”

Lần này đến đây Ike cũng mang theo mấy ngàn binh lính.

Những binh lính kia sửng sốt, cuống quýt chạy tới, chĩa vũ khí vào đám người Lệ Lăng Phong.

Những binh lính của tinh cầu Slanter cố lấy dũng khí nói: “Ngài không thể hành quyết tướng quân của chúng tôi. Ong ấy là tổng tham mưu quân sự, ngài tự ý trừng phạt ông ấy, chúng tôi không cho phép, cũng không phục!” 

Mọi người nhìn qua.

Cũng chính là nắm bắt thời cơ này, Ike đột nhiên vùng khỏi binh sĩ đang kìm chế mình, hắn mở cánh thiên sứ ra, dùng thần lực để cất cánh, bay về phía chiến hạm cách đó không xa với tốc độ cực nhanh, chuẩn bị chạy trốn. Tất cả xảy ra chỉ trong chớp nhoáng.

“Đoàng!!”

Trên bầu trời dường như thoáng qua lưỡi đao vô hình, mặt đất bị khuấy động khiến bụi bặm và sương mù bay lên.

Ike rơi xuống mặt đất, kêu lên đau đớn. Sau đó bị xách lên như xách một con gà ném tới bia mộ cách đó mấy chục mét, đập xuống đất làm vỡ một tảng đá to, va chạm mạnh đến mức khóe miệng Ike tràn ra máu, khi hắn đang vô cùng đau đớn liền nhìn thấy một bóng người giống như Diêm La sống từ địa ngục đi về phía hắn: “ Ngươi... Ngươi dám...”

Thanh kiếm sắc bén nhanh nhẹn dứt khoát chém xuống.

Vài giọt máu đỏ thẫm văng lên sườn mặt lạnh lùng, bụi bặm cùng mặt đất màu đen nứt ra làm cho nơi này như biến thành địa ngục. Lệ Lăng Phong chậm rãi đứng lên, giống như một con dã thú nguy hiểm chậm rãi đảo qua mặt các binh lính tinh cầu Slanter. Gót giày quân đội màu đen của hắn giẫm lên mặt đất bị nhuộm màu, ở sau lưng là bia mộ nhìn không thấy điểm cuối. Người đàn ông đứng bên cạnh thiên sứ đã chết, giọng điệu lạnh lẽo mang theo sát ý vô tận, chậm rãi mở miệng nói: “Còn có ai không phục?”

“......”

**khúc này xưng hô theo diễn biến tâm trạng của Ike từ giả nhân giả nghĩa và sau khi bị bóc trần nha! 

Tất cả những chuyện này thông qua quả cầu vàng nhỏ phát trực tiếp cho người dân trên toàn tinh hệ.

Trong Thành Ngầm u ám, tất cả mọi người đều bị sốc trước cảnh tượng này, bao gồm cả Giản Thành Hi, cậu cứng đờ tại chỗ. Người đàn ông quyết đoán, tàn nhẫn và lạnh lùng như băng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Vốn không cảm thấy gì, giờ phút này mới phát hiện sau lưng hình như đều ra một tầng mồ hôi lạnh.

Lệ Toái Toái nhẹ nhàng kéo tay áo của cậu, nhỏ giọng nói: “Baba...”

Giản Thành Hi phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía con gái, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ nói: “Làm sao vậy? “

Lệ Toái Toái nhìn người trong quả cầu vàng nhỏ, nhỏ giọng hỏi: “Đó là cha sao?”

Giản Thành Hi sửng sốt.

Lệ Trầm cũng ở bên cạnh mở miệng hỏi: “Ba nói cha cũng tên này, người ấy là cha sao?”

“......”

Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trên màn hình, sợ hãi rụt cổ lại.

Không thể nào, chắc chắn không thể đâu.

Không thể tin lời đồn, không được truyền lời đồn!!!

*

Ngày hôm sau

Ngày đó phát sóng trực tiếp toàn tinh cầu rất nhanh bởi vì tai nạn ngoài ý muốn mà gián đoạn. Tuy vậy nhưng trong dân chúng vẫn không ngừng bàn tán, rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng cũng sợ hãi vị nguyên soái âm u máu lạnh giống như ác mộng này. 

Nhưng đồng thời, về cơ bản mỗi gia đình đều biết đàn ông nhà ai còn sống thì cả gia đình có thể có cuộc sống tốt, người nhà ai thật sự đã hi sinh trong trận chiến.

Khi Giản Thành Hi đưa con đến trường, bầu không khí càng rõ ràng hơn.

Cả nhà A Hổ vui mừng khôn xiết, một người họ hàng xa của nhà bọn họ rất nhanh sẽ trở về, hình như còn là một người có chức vị nhỏ trong quân đội. Mọi người đều biết chuyện này nên gia đình A Hổ đã bắt đầu hất cằm lên rồi. 

Sau khi Giản Thành Hi đưa hai đứa nhỏ vào cửa, vừa định đi, phía sau liền truyền đến giọng nói: “Ôi chao, đây không phải là Thành Hi sao?”

Ba của A Hổ ghét Giản Thành Hi từ lâu, lúc này vô cùng đắc ý nói: “Cậu còn có tâm tình đưa con đi học à, tôi thật sự phục cậu sát đất đó!”

Giản Thành Hi trong lòng thầm mắng vài câu, xoay người lại sắc mặt như thường nói: “Như thế nào, không được sao?”

“Nghe nói chồng cậu hình như không có trở về, thật sự đáng buồn nha!” Ba A Hổ thở dài, vội vàng che miệng như thể lời vừa nói là lỡ lời: “A, chuyện này không nên nói ra mà, cậu xem tôi kìa, cái miệng không biết giữ kẽ gì hết!” 

Giản Thành Hi nhướng mày nói: “Tôi nghe nói người nhà anh sắp trở về.”

Ba A Hổ cười nói: “ Tin tức của cậu cũng khá nhanh nhạy đó!” 

“Cũng thường thôi, không phải tôi nhạy bén, chẳng qua do anh gặp ai cũng nói, tôi lại đâu có điếc nghe được là đúng rồi.” Giản Thành Hi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, cười nhạt: “Hình như là anh em họ thì phải, ai không biết còn tưởng rằng đó là con ruột trong nhà nữa?”

Sắc mặt của ba A Hổ đột nhiên thay đổi, tức giận nói: “Cậu!”

Giản Thành Hi không chút sợ hãi nói: “Tôi thế nào?”

Ba A Hổ đấu võ mồm với Giản Thành Hi chưa từng chiếm được chỗ tốt, lúc này coi như là học thông minh, cười cười nói: “Hừ, tôi mới không thèm so đo, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, dựa vào một ít thủ đoạn không sạch sẽ đi đường tắt, tôi nghe nói cậu và Vương Triết cãi nhau, bây giờ chồng đã chết, chỗ dựa vững chắc cũng không còn, để tôi xem cậu còn đắc ý được bao lâu, có khi nào lại sắp bán con để sống trong nhung lụa không?”

Giản Thành Hi nhíu mày.

Kỳ thật cậu không ngại dây dưa với ba A Hổ, nếu đối phương đã muốn leo lên trên đầu ngồi, cậu đây cũng không ngại đáp trả.

“Tôi thấy, cho dù không sống trong nhung lụa giàu sang thì vẫn có vài người đắc ý vênh váo”. Giản Thành Hi cười nói: “Chồng tôi là liệt sĩ, tiền đi học của các con tôi đều được quốc gia trợ cấp, bản thân tôi thì trồng cây bán quả kiếm tiền nuôi con. Mỗi một đồng đều là do tôi quang minh chính đại có được. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu tôi cũng sẽ tìm cách vươn lên không giống như ai đó chỉ biết buông lời ác ý.” 

Ba của A Hổ biến sắc, giọng điệu có chút run rẩy: “Cậu! ...... cậu!”

Giản Thành Hi từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, thấy nhiều nhất chính là mắt lạnh, giờ phút này sắc mặt cũng không thay đổi, mỉm cười nói: “Nếu muốn tuyên truyền họ hàng nhà anh thì cứ tiếp tục đi, tôi còn phải về nhà chăm chỉ trồng cây nuôi con, không có rảnh phụng bồi anh.” 

Nói xong cậu liền dứt khoát xoay người rời đi, không có bất kỳ lưu luyến nào.

Ba A Hổ bị Giản Thành Hi nói khóe tức giận muốn nổ tung, hắn luôn khinh bỉ Giản Thành Hi đi đường tắt tìm tình nhân. Dựa vào loại cảm giác ưu việt này cho nên hắn kiêu ngạo xem thường Giản Thành Hi. Nhưng khi Giản Thành Hi sống tốt không dựa vào ai thì như chọc trúng chỗ đau của hắn. Hắn vẫn không bằng cậu ta, không bằng cái bình hoa di động không biết làm gì kia! !

“Tưởng mình hay lắm à?” Ba A Hổ nhổ một bãi nước bọt, trong mắt u ám: “Không phải là chỉ biết trồng mấy cây ăn quả ngọt sao, ăn may mà thôi, để tôi chống mắt lên xem nếu cây của cậu chết thì còn làm ăn được gì?”

*

Mấy ngày gần đây, lòng người trong Thành Ngầm đều bất an.

Binh sĩ sắp trở về, tự nhiên sẽ có nhiều thay đổi hơn, hầu như nhà nào cũng rạng rỡ niềm vui, còn những gia đình chưa có người trở về thì càng thêm lo lắng.

Giản Thành Hi lại phiền não chuyện khác, ban đầu cậu còn ôm hy vọng, nhưng sau khi thấy Lệ Lăng Phong thông qua quả cầu vàng thì đã chết tâm rồi. Lệ nguyên soái Lăng Phong cho dù là năng lực hay là thủ đoạn đều quá mạnh mẽ, một người đàn ông lợi hại như vậy làm sao có thể cưới một người bình thường như nguyên chủ?

Chắc chắn là trùng hợp mà thôi.

Sự chú ý của Giản Thành Hi hầu như đều đặt ở trên cây ăn quả, cậu đứng dưới tàng cây đếm trái cây, luôn cảm thấy rất kỳ quái: “Số lượng trái cây gần đây sao lại cảm thấy ít đi rồi?”

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm đã tan học, đang ngồi trên tảng đá cách đó không xa.

Giản Thành Hi hái hai quả đưa cho chúng: “Các con ăn trái cây lót bụng, ba đi làm bánh cho hai đứa ăn.”

Lệ Toái Toái ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ba, giọng điệu non nớt ngọt ngào: “Ba, là cây không phát triển tốt sao ạ?”

Giản Thành Hi cảm khái con mình hiểu chuyện, nhưng loại chuyện này cậu không muốn để cho đứa nhỏ bận tâm, liền cười cười nói: “Không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ lung tung, Toái Toái và Tiểu Trầm ngồi chơi nha, ba đi làm cơm cho các con ăn”.

Sau khi trấn an hai đứa nhỏ xong, cậu vội vàng đi vào nhà nấu ăn.

Tuy nhiên, sau khi cậu rời đi, hai tiểu ma vương ngồi trên tảng đá không hề bị lừa.

Lệ Toái Toái cắn trái cây, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên: “Ba quả nhiên không biết nói dối.”

Lệ Trầm ngước mắt lên nhìn vườn cây ăn quả một cái, thấp giọng nói: “Số lượng trái không đúng, hàng rào anh lắp ráp sẽ ghi lại lịch sử ra vào của những người trưởng thành có chiều cao và cân nặng nhất định.”

Chứng tỏ đây không phải là do người lớn làm, mà là có đứa trẻ con nào đó đã ăn trộm trái cây.

Không khí chìm trong im lặng, gió nhẹ nhàng thổi qua góc áo của hai đứa trẻ.

Lệ Toái Toái khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Hai đứa trẻ ngồi trên tảng đá đều mang vẻ mặt lạnh lùng và bình tĩnh vượt xa tuổi, chúng nhìn vườn cây ăn quả một lúc rồi  mới từ từ quay đầu nhìn nhau.

Sau đó, trên gương mặt Toái Toái nở ra nụ cười sáng lạn, nụ cười non nớt cực kỳ đáng yêu, giọng nói lanh lảnh nhưng nội dung thì như một tiểu ma nữ: “ Vậy thì dạy cho nó một bài học thôi!” 

*

Ngày hôm sau

Hôm nay là ngày trọng đại của Thành Ngầm, bởi vì hơn mười vạn binh sĩ kia sẽ trở về!

Thiên Không Thành biển người đông đúc, người lấy được vé gia đình ở Thành Ngầm đều đến bãi cỏ nơi tàu chiến hạ cánh. Vô số người chờ đợi các anh hùng, chờ đợi chồng con, người nhà của bọn họ trở về.

Chiến hạm to lớn từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, từng hàng, từng hàng.

Binh sĩ từ trên chiến hạm đi xuống chỉnh tề đứng thẳng. Tròn ba năm, một lần nữa trở về nhà, hít thở không khí quê hương, tâm trạng mỗi người đều kích động khó có thể bình phục. Cách đó không xa chính là người nhà của bọn họ, sao có thể không kích động tới run rẩy chứ!

Lá cờ đầy màu sắc tung bay.

Tiếng hoan hô và hò hét ngày một lớn hơn.

Khi Lệ Lăng Phong từ chiến hạm lớn đi xuống, đập vào mắt chính là Bệ hạ mặc thần bào màu vàng tươi sáng. Ông ta nhiệt liệt đi tới, ôm lấy hắn: “Hoan nghênh các vị trở về, Lệ nguyên soái, mấy ngày nay trẫm đã mong được gặp khanh. Trẫm đã nghe nói chuyện của Ike, hắn đúng là tội nhân đáng chết. Lệ nguyên soái chính là đại công thần của tinh cầu chúng ta, nếu như không có ngươi mấy chục vạn binh sĩ chỉ sợ không còn được thấy mặt trời nữa, nguyên soái yên tâm, trẫm sẽ không trách khanh!”

Có thể nói là chân thành tha thiết, hết sức cảm động.

Nhưng trong lòng Lệ Lăng Phong lại tràn đầy lạnh lùng châm chọc.

Kiếp trước anh cũng là khải hoàn trở về như vậy, Quốc vương cũng là hiểu ý người như thế, nên anh mới bị lừa gạt mà trúng bẫy của người này. Đem binh quyền giao ra. Không chỉ bị vợ phản bội, ngay cả con mình cũng không bảo vệ được, sau đó trúng độc dẫn đến tinh thần lực bạo tẩu mà chết. Đời này sống lại, hắn tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm tương tự.

Đáy mắt Lệ Lăng Phong là ý cười lạnh như băng: “Vậy thì đa tạ Bệ hạ.”

Bệ hạ không biết tại sao, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút bồn chồn. Ông ta đã hỏi thăm qua thông tin của Lệ Lăng Phong, đối phương lớn lên ở môi trường không tốt, đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ ở Thành Ngầm. Theo lý mà nói, người như vậy không nên có khí tràng mạnh mẽ như thế mới đúng, đến ngay cả một vị vua như hắn cũng sẽ vô thức cảnh giác khi đối mặt.

Người này không đơn giản.

Thậm chí có thể còn đáng sợ hơn tướng quân Rhodes.

Bệ hạ trong lòng kiêng kỵ, trên mặt vẫn là cố gắng bảo trì mỉm cười nói: “Lệ nguyên soái dẫn dắt các binh sĩ nhiều năm như vậy ở bên ngoài cũng vất vả, ta đã an bài yến tiệc vào buổi tối ở quảng trường lớn nhất Thiên Không Thành đón gió tẩy trần cho các binh sĩ. Đây cũng là lúc để khen thưởng khanh và người nhà của khanh.”

Vừa dứt lời, chính ông  cũng sửng sốt.

Hắn nhìn về phía khu vực người nhà binh sĩ gần đó, hỏi: “Người nhà của Lệ nguyên soái còn chưa tới sao, bổn vương rõ ràng đã phân phó văn phòng Thành Ngầm, phát phiếu cho tất cả người nhà quân nhân rồi mà!” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Không khí là im lặng như chết.

Lệ Lăng Phong đưa mắt nhìn về phía sau, ở nơi đó, rất nhiều binh sĩ đều đang cùng người nhà nhiều năm không gặp ôm nhau, vui sướng cùng chua xót khi gặp lại tất cả đều trào dâng tại khoảnh khắc này. Quảng trường rộng lớn tràn ngập tình yêu thương, nhưng giữa rất nhiều người lại nhìn không thấy bóng dáng Giản Thành Hi. Rõ ràng kiếp này anh trở về sớm hơn một năm nhưng vẫn không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Rõ ràng hắn lập được thành tựu to lớn, nhưng Giản Thành Hi lại không tới!

Cậu ấy thực sự nghĩ rằng hắn đã chết hay là đã bỏ trốn với tình nhân rồi...

Ồ.

Sốt ruột như vậy muốn thoát khỏi hắn sao? Mơ đi!

Một cỗ khí thế lạnh lùng mắt thường không thể nhìn thấy nổi lên trong đáy mắt hắn, tinh thần lực bởi vì cảm xúc mà dâng trào trong thân thể.

Giọng của bệ hạ vang lên: “Nếu Lệ nguyên soái không chê, đêm nay hãy ở lại hoàng cung đi, trẫm muốn trò chuyện suốt đêm với khanh. Có rất nhiều thần nữ và quý tộc ở Thiên Không Thành này muốn làm quen với ngươi, các nàng ấy nghe nói đến sự tích của ngyên soái đã sớm muốn nhìn thấy phong thái của khanh, yến hội tối nay...”

“Bệ hạ.” Quốc vương còn chưa nói xong đã bị cắt đứt, Lệ Lăng Phong xoay người lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt nghiêm nghị: “Thần muốn về nhà một chuyến.”

Quốc Vương ngẩn người, chần chờ nói: “Khanh đây là trở về làm gì?”

Thân hình cao lớn của Lệ Lăng Phong vững vàng như núi, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên một nụ cười nguy hiểm, gằn từng chữ một: “Đoàn tụ.”

Quốc vương nhìn ánh mắt đối phương, trong lòng không hiểu sao cảm thấy sợ hãi: “...”

Thật sự là đoàn tụ mà không phải là đi trả thù sao?

*

Thành Ngầm

Một đám đông đang tụ tập ở cổng khu.

A Hổ mười tuổi gào khóc trên mặt đất, nhìn kỹ thì thấy mặt nó sưng lên giống như một cái đầu heo, quần áo trên đùi cũng bị rách.

Dân trong khu vây quanh xem náo nhiệt.

Ba của A Hổ đang chửi ầm lên: “Giản Thành Hi cậu thật độc ác, hôm nay cậu đừng hòng trốn, cậu nói cho tôi biết có phải cậu đánh A Hổ nhà chúng tôi không?”

Giản Thành Hi bảo vệ đứa hai đứa nhỏ ở phía sau, cười nhạo một tiếng: “Ba A Hổ anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy, sáng nay tôi và các con đều ở bên ngoài hái rau dại, căn bản không ở nhà, sao có thể đánh con anh được?”

Ba A Hổ lập tức nói: “Cậu còn già mồm cãi cố không chịu thừa nhận đúng không? A Hổ nhà tôi đi qua nhà cậu, khi về thì quần áo rách rưới, mặt sưng thành như vậy. Đây không là do nhà các cậu làm thì còn ai nữa?”

Giản Thành ngẩn người, cậu nhìn thấy bộ dáng A Hổ trên mặt đất không hiểu sao muốn cười nhưng cố nén, hỏi: “ Này ba A Hổ anh nói cho đúng, con nhà anh đi qua nhà tôi thì là do tôi làm à? Tôi không có ở nhà thì làm thế nào được? Mọi người trong khu cũng nhìn thấy hôm nay tôi và các con đều ở trên núi. Anh muốn chụp mũ cho người khác thì cũng cần phải có chứng cứ.”

*chụp mũ: đổ tội. 

Ba A Hổ tức giận không chịu nổi, xách A Hổ lên, lấy ra một quả trong tay nó, hắn nói: “Là trái cây nhà cậu có độc, hại con tôi thành như vậy, cậu dám nói đây không phải là trái cây nhà cậu sao?”

Giản Thành Hi đến gần nhìn lại là thật, lập tức phản ứng lại: “A Hổ đi trộm cái cây nhà tôi?”

Nghe nói thế, A Hổ trên mặt đất khóc càng thảm hơn.

Nó đứng lên, muốn nhào tới thì bị Lệ Trầm ghét bỏ dùng chân đạp một cái.

Lệ Toái Toái che mặt, nhỏ giọng nói: “A Hổ anh nhìn xấu quá đi!” 

A Hổ vốn đã ngừng khóc, vừa nghe lời này khóc càng to hơn, trên mặt heo đầy nước mắt nước mũi.

Lệ Toái Toái chớp chớp đôi mắt to: “Như vậy càng xấu hơn nữa.”

A Hổ: “...” Ô oaa. Khóc lớn!!!

Những người khác im lặng, nhưng thật ra đều quay mặt đi cố nhịn cười.

Ba A Hổ tức giận nói: “Giản Thành Hi, cậu nói một đứa trẻ là ăn trộm sao? A Hổ vẫn còn là trẻ con đó! Nó chẳng qua là đi ngang qua nhà cậu muốn ăn một quả trái cây mà thôi, đồ của nhà cậu có độc còn không chịu thừa nhận sao?”

Logic của phường trộm cướp.

Giản Thành Hi lập tức lấy lại quả trái cây nói: “Ba A Hổ, cách đây không lâu tôi phát hiện vườn cây ăn trái trong nhà luôn thiếu quả, anh cũng biết điều kiện nhà chúng tôi không tốt, chồng tôi chết trận, còn có hai đứa nhỏ cần phải chăm sóc, một già hai trẻ đều dựa vào tiền bán trái cây để sống qua ngày. Tôi không thể so với gia đình giàu có như anh, cây thiếu quả đương nhiên là phải sốt ruột rồi.” 

“Con nhà tôi khéo tay, lắp đặt một cơ quan nhỏ trong vườn cây, vốn dĩ là muốn bẫy con vật nào không biết điều đến ăn vụng trái cây, ai mà biết lại ngộ thương A Hổ nhà anh chứ?” Trên mặt Giản Thành Hi hiện lên ý cười: “Nhưng mà tôi nghĩ hẳn là anh sẽ không so đo, dù sao Toái Toái và Tiểu Trầm vẫn là trẻ con, bọn nó làm gì có ý xấu đâu, anh nói có đúng không?”

Ba A Hổ nghẹn lại, tức giận tới run rẩy, nhưng lại bị lời nói của Giản Thành Hi chặn không cách nào phản bác.

Đáng giận hơn, những người khác cũng thì thầm:

“Đúng vậy đúng vậy, thật không dễ dàng.”

“Gia đình Thành Hi khó khăn mà.”

“Ba A Hổ, anh cũng trông kỹ con nhà mình đi.”

“Nhà bọn họ vốn không dễ dàng.”

“Anh chấp nhặt với con nít làm gì?”

Vốn dĩ thanh danh của ba A Hổ ở trong khu cũng không tệ lắm, lần này hắn gây náo loạn cũng là muốn cho người khác đến hỗ trợ, tốt nhất là có thể đuổi cả nhà Giản Thành Hi ra ngoài. Nhưng không ngờ tình thế đảo ngược, hắn lại trở thành người không hiểu chuyện. 

Giản Thành Hi vô cùng hiểu chuyện mở miệng nói: “Nhưng mà đứa nhỏ cũng bị thương ở vườn cây ăn quả nhà chúng tôi, tôi liền đi phòng khám bên kia mua thuốc trị thương, xem như bồi thường có được không?”

Ba A Hổ vốn muốn làm lớn chuyện, không nghĩ tới chỉ hai lọ thuốc trị thương đã muốn đuổi hắn đi rồi. Vừa định nói không, nhưng sau đó lại gặp phải ánh mắt của những người khác, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể ở trong lòng tức nổ phổi, nghiến răng nghiến lợi: “ Vậy cám ơn cậu!”

Giản Thành Hi mỉm cười nói: “Không cần khách khí.”

Chuyện đã giải quyết xong, cậu đi đến phòng khám. 

Hôm nay lên núi hái rau dại, hai đứa nhỏ đều mệt, chân Lệ Trầm cũng không thể đi lại nhiều, Giản Thành Hi liền đưa hai đứa về nhà, nhờ bà Lý bên cạnh chăm sóc một chút, lúc này mới đi vào trong thành.

Lúc bước ra khỏi phòng khám đã là buổi chiều. 

Vừa mới đi khỏi của phòng khám không được bao lâu, con đường gần đó đã trở nên ồn ào hỗn loạn, kèm theo tiếng gầm rú rất lớn, âm thanh khiến lòng người run lên, có một loại dự cảm xấu.

Có người ngã xuống đất, Giản Thành Hi đỡ người đó dậy hỏi: “Không sao chứ?”

Người bị ngã là một người lùn, anh ta nắm lấy tay Giản Thành Hi nhỏ giọng nói: “Mau, chạy mau đi. Hôm nay các vệ binh đều không có mặt ở đây, có thú nhân tinh thần lực bạo tẩu trở nên điên cuồng, đã trốn thoát khỏi nhà tù rồi.”

Giản Thành Hi sốc: “Cái gì?!”

Vừa dứt lời, tiếng gào thét như muốn thủng màng nhĩ vang lên. 

Giản Thành Hi ngẩng đầu lên, mở to hai mắt không thể tin, cách cậu chưa đầy mười mét, có một con thú cực kỳ to lớn, toàn thân phủ đầy lông màu đen, đó là một người sói với hàm răng sắc nhọn và bộ móng vuốt sắc bén mang theo gió lạnh. Nó hất tung một quầy hàng chỉ bằng một cú tát, đôi mắt đỏ ngầu, ném một người qua đường lên tường.

Người Lùn sợ hãi hét lên một tiếng: “Chạy mau! !”

Chính tiếng thét chói tai này đã làm lộ vị trí, người sói cách đó không xa liếc mắt tới, xác định mục tiêu.

Giản Thành Hi bị Người Lùn hất ra, bị đập vào cánh tay, đau đớn kêu lên một tiếng. Cảm giác đau đớn của cậu bị phóng đại hơn so với người thường, cơn đau khiến toàn thân cậu tê dại, lập tức giống như bị đông cứng tại chỗ. Lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con quái vật to lớn đang lao thẳng về phía mình, những chiếc răng nanh sắc nhọn đã lộ ra hoàn toàn, sự tuyệt vọng lan tràn trong lòng, cậu theo bản năng nhắm mắt lại.

“Ầm ầm!”

Một âm thanh gần như xé nát màng nhĩ vang lên bên tai, kèm theo đó là tiếng thét thê lương của thú nhân.

Khói bụi bay mù mịt trên đường phố, các kệ hàng và quầy hàng bị xé toạc, quái thú to lớn vừa rồi còn kiêu ngạo giờ đây nặng nề ngã vào tường, lực mạnh đến mức làm nhà ngói vỡ ra một cái lỗ lớn!!

Giản Thành Hi chậm rãi mở mắt ra, lại thấy một bóng lưng cao lớn đứng ở trước mặt mình, người nọ mặc áo giáp màu bạc, dưới ánh hoàng hôn tối tăm chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng, không nhìn rõ biểu tình.

Sau đó, đối phương từ từ quay người lại.

“Khóc cái gì?” Lệ Lăng Phong từng bước đến gần Giản Thành Hi đang bị dọa cho choáng váng, mặt mày lạnh lùng rơi vào người cậu. Trên bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông còn dính một ít máu của thú nhân, hắn chậm rãi nhấc cằm vợ nhỏ yếu ớt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Thế nào, mới mấy năm không gặp ngay cả người đàn ông của em là ai cũng quên rồi sao?” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play