Giản Thành Hi nghe hai đứa nhỏ nói, tưởng rằng lần xâm lược này của trùng tộc sẽ kéo dài rất nhiều ngày như trước kia.
Buổi tối, vì sự an toàn của hai đứa nhỏ, cậu đem chúng lên giường mình. Nghe nói trùng tộc có thể biến thành hình người, hơn nữa còn có thể bắt chước năng lực, loại địch nhân vô cùng mạnh mẽ này, cậu không dám không cẩn thận.
Là trẻ con nên Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm ngủ rất nhanh.
Buổi sáng, Giản Thành Hi bị tin nhắn từ quang não đánh thức, cậu cho rằng chiến sự có biến, ai biết sau khi mở ra lại thấy được tin tức:【Kính thưa toàn thể cư dân, đội quân Trùng tộc đã rút khỏi tinh hệ của chúng ta cách 300 năm ánh sáng, hiện tại các đường phố trung tâm đều đã hoạt động lại. Lần này trùng tộc rút lui là tín hiệu kỳ lạ, Đại thiên sứ Mễ Lạp Kiệt nhắc nhở mọi người chú ý phòng bị, có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn xin lập tức liên hệ với đội vệ binh.】
Giản Thành Hi có chút ngạc nhiên: “Trùng tộc rút lui rồi?”
Đây cũng nhanh quá rồi đó.
Không phải nói trước kia đều là sẽ phong tỏa trong nhiều ngày sao?
Hệ thống mở miệng nói:【Trùng tộc lui binh đúng là rất khác thường. Mấy năm nay Trùng tộc từng bước tiến tới gần tinh cầu này, chúng không có nơi ở thích hợp, quanh năm sống trong hắc động, bây giờ rõ ràng là thắng lợi sắp đến lại bỗng nhiên rút lui, rất kỳ lạ.】
Giản Thành Hi nói: “Chẳng lẽ có bẫy sao?”
Hệ thống cũng không dám khẳng định, đành phải nói:【Qua nhiều năm như vậy, trùng tộc cũng chưa từng lui binh, trừ phi đó là mệnh lệnh của Trùng Vương, hoặc sào huyệt có vấn đề. Nhưng không ai có thể tìm được hang ổ của chúng, nếu tiêu diệt được trùng tộc, cuộc sống của mọi người đều sẽ tốt hơn】.
Giản Thành Hi ngạc nhiên nói: “Không phải đây là tin tức tốt sao?”
Hệ thống nói:【Không thể loại trừ khả năng này】
Nó cho rằng kí chủ vui vẻ là đang nghĩ người chồng không có tin tức của mình có thể trở về, nào biết.
Nụ cười của Giản Thành Hi cũng không che giấu được: “Thật tốt quá, số tiền còn lại không nhiều lắm, nếu không có trùng tộc, người của phòng giám sát sẽ không tới thu tiền nữa!”
Hệ thống:【...】
Cậu được lắm kí chủ!
*
Bởi vì Thành Ngầm đã trở lại bình thường, bọn nhỏ cũng phải đi học lại.
Sau khi Giản Thành Hi đưa hai đứa nhỏ đến trường, liền trở về nhà và tiếp tục chăm sóc vườn trái cây, những cây đã hái lần trước lại mọc ra rất nhiều quả mới, thế nhưng lứa quả này cũng không lớn bằng lứa lần trước. Ngay cả số lượng cũng ít đi rất nhiều, lúc trước hái cả bốn giỏ, lúc này chỉ được có hai giỏ.
Bà Lý ở bên kia nói: “Cây không thể nào cứ ra trái mãi được, về sau sẽ càng ngày càng ít.”
Kể từ chuyện lần trước thì quan hệ hai nhà đã thân thiết hơn rất nhiều.
Giản Thành Hi mang trái cây ra, vừa nói: “Cháu ở bên kia dùng hạt của quả cây này trồng một ít cây con, chờ chúng lớn lên chắc hẳn là tốt hơn một chút, chỉ là hiện tại không bán được tiền.”
Bà Lý nhìn thấy tình hình tài chính quẫn bách của cậu liền nói: “Con cứ luôn chỉ nghĩ tới việc bán trái cây, tại sao con không thử bán những thứ khác? Bà thấy món bánh rau dại lần trước con làm rất ngon.”
Giản Thành Hi sửng sốt.
Cái bánh kia chính là do cậu không mua nổi dịch dinh dưỡng, lại không nỡ ăn trái ngọt cho nên làm ra ăn đỡ.
“Cái đó... Sẽ bán được sao? Giản Thành Hi thăm dò: “Cháu thấy trên đường phố không có ai bán loại thức ăn nào khác ngoại trừ trái cây và dịch dinh dưỡng.”
Bà Lý mở miệng nói: “Đó là bởi vì các loại thực phẩm khác đều đắng, bánh con làm lại không như vậy, con cứ làm một ít mang đi bán trước, bán không được thì mang về nhà mình ăn cũng được.”
Giản Thành Hi cảm thấy bà nói rất đúng, ánh mắt của cậu sáng lên, vui vẻ chạy tới ôm lấy bà lão: “Cháu biết rồi, cám ơn bà!”
Bà lão ngẩn người, ở trong Thành Ngầm tình người lạnh nhạt, mỗi người đều ích kỷ mà sống như chết lặng, cái ôm như vậy đã không có từ rất lâu. Bà có chút không quen nhìn về phía Giản Thành Hi, trên khuôn mặt thanh tú trong sạch của cậu thấy được nụ cười sáng lạn mà chân thành tha thiết. Trong những ngày tối tăm không thấy ánh sáng, đứng ở mảnh đất cằn cỗi này, cậu tựa như mặt trời rực rỡ, nhiệt liệt lại rực cháy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Trong lúc hoảng hốt.
Bà lão nhớ lại đứa cháu trai đi nhập ngũ đã nhiều năm chưa trở về.
Giản Thành Hi cười nói: “Vậy cháu phải mượn nồi của bà thêm lần nữa rồi. “
Bà lấy lại tinh thần, nói: “Nhớ làm nhiều hơn một chút”
Giản Thành Hi nghi hoặc nói: “Sợ không đủ bán sao? “
“Không phải!” bà lão lắc lư đầu tóc bạc, cười cười nói: “Để lại cho bà già này một ít.”
Giản Thành Hi vui vẻ lên tiếng, giống như nhiều năm trước cậu cũng chăm sóc bà nội mình như vậy, cuộc sống bình yên mà tốt đẹp: “Dạ!.”
......
Mất cả buổi sáng để làm bánh, buổi trưa cậu đi ra ngoài để bày hàng.
Mấy ngày không tới, những người dân khác đều đang nói chuyện rôm rả. Giản Thành Hi đi tới vị trí quen thuộc của mình, nghe được mọi người đang bàn tán chuyện đội quân trùng tộc rút quân:
“Lần này sao chỉ có một ngày?.”
“Thật kỳ lạ!”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi thấy, hôm nay trên trời có rất nhiều chiến hạm.”
“Thật đáng sợ...”
Giản Thành Hi nghiêm túc bày sạp, đặt bánh và trái cây rất cẩn thận, một bên nghe những người khác tán gẫu, lúc này vừa bày sạp xong, liền có người kích động chạy qua nói: “Rốt cuộc cậu cũng bày sạp, cho tôi hai quả này.”
Là một người thuộc tộc người lùn.
*Ải nhân: người lùn. Thật ra tui định để luôn là Ái Nhân Tộc nghe cho nó hoành tráng đúng với bối cảnh 8 đại tộc trong truyện mà nghĩ thấy người lùn cũng được, nên tạm thời để vậy.
Giản Thành Hi cầm hai quả trái cây bỏ vào trong hộp, khom lưng đưa cho anh ta, mở miệng nói: “Của anh đây, tổng cộng mười tinh tệ.”
Tuy rằng quầy hàng vừa mới bày xong, nhưng đã có khách hàng cũ nhanh tay lẹ mắt chạy tới, quả ngọt của cậu luôn bán tương đối nhanh, hơn nữa giá cả lại không đắt, rất được yêu thích.
Một cô gái thỏ thuộc tộc thú nhân cũng lại đây, cô nói: “Tôi cũng lấy hai quả.”
“Được.” Giản Thành Hi mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người đã đến ủng hộ tôi.”
Người thuộc tộc người Lùn cắn trái cây nói: “Trong cả khu chợ này, trái cây của cậu là có vị ngon nhất, hơn nữa sau khi ăn xong đầu tôi cũng không đau.”
Giản Thành Hi ngạc nhiên.
Cô gái tai thỏ cũng vội vàng nói: “Đúng vậy. Trước đây tinh thần lực của tôi bị tổn hại, ban đêm không ngủ được, ăn quả này thì buổi tối có thể ngủ ngon hơn.”
Ai cũng nhiệt tình khen ngợi trái cây của nhà cậu.
Giản Thành Hi cười cười, chỉ coi như là hiệu quả tâm lý: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hôm nay tôi có khuyến mãi nho nhỏ, mua ba quả trái cây tặng một miếng bánh, nếu mọi người thích có thể nếm thử.”
Mọi người trong Thành Ngầm rất ghét ăn rau.
Vừa đắng vừa chát, giống như nhai sáp, không ngon bằng trái cây.
Mọi người nghe vậy đều nhìn vào đĩa bánh, chiếc bánh có màu xanh được chiên giòn, có mùi rất thơm, đó là thứ họ chưa từng thấy trước đây, bọn họ do dự một chút.
Giản Thành Hi nói: “Là quà tặng cảm ơn mọi người mà thôi.”
Cô gái tai thỏ thuộc tộc thú nhân mím môi, giọng nói nho nhỏ, rất thẹn thùng nói: “Vậy tôi lấy một miếng đi, tôi thích ăn rau.”
Giản Thành Hi nhẹ giọng: “Được, trên bánh có dầu sẽ bẩn tay, tôi lấy giấy gói lại cho cô.”
Cậu lấy một chiếc bánh, đặc biệt chọn giấy gói bằng màu hồng thích hợp cho con gái. So với các quầy hàng khác luôn bày ra một cách tùy tiện, sạp nhỏ của Giản Thành Hi luôn được lau chùi rất sạch sẽ, thức ăn đều là rửa sạch đóng gói trong hộp. Cậu đối với khách hàng luôn luôn tươi cười nghênh đón, mặc dù mặc áo thô, không trang điểm nhưng với gương mặt thanh tú xinh đẹp của cậu, còn có khí chất nhã nhặn cũng đặc biệt hấp dẫn người khác.
Cô gái tai thỏ lấy bánh và nói: “Cảm ơn anh”
Giản Thành Hi cười nói: “Không có gì, hy vọng lần sau cô lại đến.”
Cô gái nhận lấy bánh cắn một miếng, nhai nhai, lỗ tai rủ xuống sau đầu trong nháy mắt thẳng tắp, đôi mắt nhỏ mở to, là bộ dáng vô cùng hưng phấn.
Người lùn hỏi: “Có chuyện gì với cô vậy?”
Cô gái tai thỏ kích động ăn xong bánh: “Bánh này rất ngon, không có vị đắng.”
Người Lùn nghi ngờ, nhưng anh ta nghĩ dù sao cũng là quà miễn phí nên dứt khoát mua thêm một quả rồi nói: “Vậy tôi cũng ăn thử bánh!”
Giản Thành Hi không ngờ tới thật sự có thị trường, cậu thu tiền trái cây rồi gói bánh đưa cho người lùn, anh ta sau khi cắn thử một miếng cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó trực tiếp móc ví ra: “Những cái bánh này tôi mua hết!”
? ?
Giản Thành Hi chưa bao giờ nghĩ rằng bánh để làm quà sẽ bán chạy nhất.
Cậu có chút khó xử nói: “Nhưng mà bánh này tôi chỉ mang đến để tặng, còn chưa nghĩ ra giá cả. Nếu không như vậy đi, buổi tối tôi trở về tính lại, ngày mai lại mang đến bán. Mai anh quay lại nha?”
Người Lùn có chút tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng cầu, đành phải nói: “Cũng được!”
Cô gái tai thỏ nhút nhát nói: “Ngày mai anh có thể để phần lại cho tôi không?”
Giản Thành Hi cười nói: “Tất nhiên.”
Sau khi tiễn hai khách hàng đi, khách hàng đến mua nối liền không dứt, Giản Thành Hi không nghĩ tới việc làm ăn lại tốt như vậy, vội vàng chân không chạm đất, toàn bộ quầy hàng khác đều không có ai, chỉ có trước mặt cậu vây quanh không ít người.
Giản Thành Hi đang bán, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói: “Những quả này anh mua hết!”
?
Cậu ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt có chút quen thuộc.
Là gương mặt cậu không muốn quen.
Vương Triết đứng trước mặt cậu nói: “Sững sờ làm gì, Tiểu Hi em không biết anh sao?”
Hôm nay Vương Triết nhìn không giống lần trước, hắn mặc quân phục màu đen, vốn là rất uy phong, ngũ quan của hắn nhìn cũng rất đoan chính. Nhưng Vương Triết thuộc tộc Người Lùn, còn thấp hơn Giản Thành Hi một chút, tổ hợp cùng một chỗ lại có chút thô bỉ.
Giản Thành Hi phớt lờ đối phương, tiếp tục làm việc như thường: “Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi.”
“Lúc trước em giận dỗi, anh cũng không thèm để ý.” Vương Triết chủ động tới đưa cho cậu một hộp quà tinh xảo, mang theo giọng điệu như dỗ dành thú cưng: “Đây là quà anh đi Thiên Không Thành mang về cho em, cầm đi!”
Đổi lại giản Thành Hi trước kia chắc chắn sẽ vui vẻ cầm lấy.
Bọn họ đang ở chợ, ánh mắt người chung quanh đều như có như không nhìn qua, mang theo đánh giá.
Giản Thành Hi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Vô công bất thụ lộc, lòng tốt của anh tôi nhận, còn món quà này anh cầm về đi. Nếu như muốn mua trái cây thì tôi bán nhưng nếu không mua thì mong anh đừng đứng đây ảnh hưởng tới chuyện buôn bán của tôi.”
Nụ cười trên mặt Vương Triết lập tức biến mất.
Giản Thành Hi bỗng nhiên lạnh lùng làm cho kiên nhẫn của hắn dần cạn kiệt, đặc biệt là ở một nơi có nhiều người như vậy.
Hộp quà bị Giản Thành Hi đẩy trở về, Vương Triết thuận thế nắm lấy cổ tay cậu kéo người lại gần hơn một chút, dùng giọng điệu chỉ hai người mới có thể nghe được nói: “Anh đã cho em mặt mũi thì em cũng đừng náo loạn quá mức, quan hệ giữa hai chúng ta cũng không phải em muốn dứt là dứt, cả Thành Ngầm này ai mà không biết Vương Triết này, rời khỏi anh, em còn muốn bày hàng kiếm tiền ở đây chỉ là nằm mơ mà thôi.”
Giản Thành Hi nhíu chặt mày.
Cổ tay bị nắm chặt khiến môi cậu run lên, nói không nên lời. Cậu cố nén nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Triết một cái.
Vương Triết buông tay cậu ra, giọng nói dịu lại: “Anh cho em thời gian để suy nghĩ, đừng để anh chờ quá lâu.”
Giản Thành Hi dùng hết sức lực toàn thân tránh thoát tay hắn, nhịn đau cắn răng nói: “Cút!”
Sắc mặt Vương Triết thay đổi, rốt cuộc vẫn nhịn xuống không nổi điên, hừ lạnh một tiếng, xách hộp quà rời đi. Chuyện vừa rồi bị những người khác trên đường nhìn thấy, mọi người bàn tán xôn xao. Toàn bộ Thành Ngầm này chia làm Nam- Bắc thành, thành phía nam Vương gia lớn nhất, cái danh ăn chơi trác táng của Vương Triết đúng là không ai không biết.
Náo loạn như vậy, khách cũng chạy hết.
Giản Thành Hi cũng không có tâm tư làm ăn nữa, cổ tay cậu đau dữ dội, cũng may hàng bán cũng gần hết rồi. Người phụ nữ ở sạp hàng bên cạnh kéo tay cậu, quan tâm nói: “Cậu không sao chứ?”
Vừa rồi bị nắm chặt như vậy, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh đã chuyển sang màu đỏ, trông rất đáng sợ.
Giản Thành Hi nhịn xuống nước mắt, lắc đầu: “Cháu không sao.”
Người phụ nữ ngày thường cũng không thích Giản Thành Hi, nhưng lúc này vẫn nhịn không được nói: “Cậu cũng đừng đối nghịch với hắn nữa, làm vậy thì sạp hàng này của cậu sợ là không mở được nữa đâu.”
Quầy hàng nhỏ này là kế sinh nhai của cả gia đình.
Vương Triết trở mặt vô tình, là một người không dễ đối phó.
Giản Thành Hi đón nhận ý tốt, nói với người phụ nữ: “Cháu biết rồi, để cháu suy nghĩ thêm.”
Lúc này người phụ nữ mới giúp cậu thu dọn đồ đạc để đi về.
Trên đường trở về, Giản Thành Hi cũng không cầm giỏ. Tay cực kì đau, trong đầu lại đang suy nghĩ cách để đối phó với tên Vương Triết này. Tiện thể cậu chuẩn bị đến phòng khám y tế lấy chút thuốc tiêu sưng, miễn cho lát nữa đi đón con thì bị hai đứa nhỏ nhìn thấy. Lúc cậu đẩy cửa phòng khám ra, lại phát hiện không khí bên trong rất kì lạ, một đám người đang kích động nhìn màn hình chiếu.
Thậm chí có vài người còn che mặt khóc, ngay cả bác sĩ luôn độc miệng cũng không giấu được nụ cười.
Giản Thành Hi ngẩn người, hỏi: “Làm sao vậy?”
Bác sĩ nhìn thấy cậu đến, lại kéo cậu tới xem bản đồ trên màn hình. Đây là tin tức mới nhất vừa được công bố trên toàn cầu, giọng nói của cô run rẩy: “Tín hiệu! Cậu có thấy không? Khu Tinh Vân có tín hiệu, đó là tín hiệu của quân tiên phong ba năm trước, bọn họ đang quay trở lại!”
Giản Thành Hi mở to hai mắt nhìn, vũ trụ mênh mông vô tận, dải ngân hà dường như không có điểm cuối. Ở cuối chân trời, nơi khu Tinh Vân của Hắc Động, có một điểm tín hiệu màu đỏ nhấp nháy khiến bao người phải thổn thức. Ba năm trước, tín hiệu của hơn hai mươi nghìn chiến sĩ đã từ nơi này biến mất. Cách nhiều năm, nó lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người, điểm đỏ rực rỡ chói mắt, như là mang theo ánh sáng của hy vọng.