Giản Thành Hi biết bà Lý cũng chỉ là có ý tốt, cậu vừa muốn nói chuyện, theo ánh mắt  bà Lý quay đầu lại, phát hiện hai đứa nhỏ đứng cách đó không xa đang nhìn cậu. Khoảng cách giữa hai nhà cũng gần,  không biết đã nghe được bao nhiêu.

“Toái Toái” Giản Thành Hi lo lắng cho con, vội vàng nói: “Đừng ra ngoài, ở trong nhà đi.”

Lệ Trầm kéo Lệ Toái Toái trở lại sau cửa.

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm, cậu quay đầu lại nói với bà Lý: “Cám ơn bà đã nói với cháu những điều này, cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ, trong nhà còn có hai đứa nhỏ, cháu không yên tâm nên về trước đã.”

Bà Lý gật gật đầu nói: “Được rồi, con mau đi đi, Thành Hi à, hai đứa nhỏ nhà con rất tốt cũng thông minh, rất có tiền đồ chỉ cần sau này bọn chúng có thể vào phòng giám sát hoặc cục an toàn, sẽ không còn ai dám xem thường nhà con nữa!”

Giản Thành Hi cười cười bước nhanh rời đi.

Cậu bước vài bước là tới nhà, ôm hai đứa nhỏ vào trong nhà, lúc này mới xoay người khóa cửa lại.

Lệ Toái Toái và  Lệ Trầm đứng bên cạnh nhìn ba mình.

Giản Thành Hi nhìn một vòng căn nhà bị làm cho bừa bộn, khẽ thở dài, đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của hai đứa nhỏ nói: “Các con có sợ không?”

Hai đứa nhỏ lắc đầu.

Lệ Trầm nói: “Quen rồi ạ!”

“Lúc trước cũng thường xuyên như vậy, Toái Toái đã không còn sợ”. Khuôn mặt của Lệ Toái Toái được Giản Thành Hi dốc lòng nuôi dưỡng hai tháng nay đã mọc ra thêm chút thịt, không còn là màu vàng sáp suy dinh dưỡng nữa. Bé gái hoàn toàn thừa kế đôi mắt to của Giản Thành Hi, gương mặt thanh tú xinh đẹp biểu tình rất nghiêm túc: “Sau đó tất cả mọi người bị nhốt rất nhiều ngày, không thể ra ngoài.”

Người sống trong loạn thế, đã sớm không còn sợ hay không sợ.

Bất an lo lắng sớm đã là bình thường.

Trong lòng Giản Thành Hi phức tạp nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ: “Giỏi quá!”

Trong phòng bừa bộn, Giản Thành Hi đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp lại, tuy rằng cậu không có thói quen sạch sẽ, nhưng cũng không thích trong nhà lộn xộn,  điều này sẽ khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Giản Thừa Hi đi đến chiếc tủ gần đó nói: “Ở đây còn sót lại ít trái cây, lát nữa ba sẽ đưa cho bà Lý, bà già rồi lại sống một mình cũng không dễ dàng chút nào” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lệ Trầm và Lệ Toái Toái không lên tiếng.

Giản Thành Hi khó hiểu quay đầu lại nhìn bọn nhỏ, thấy hai đứa đều nhìn mình, cậu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hai đứa nhỏ im lặng một lúc, cuối cùng là Lệ Trầm mở miệng trước: “Sau khi con lớn lên, có thể sẽ không vào được phòng giám sát đâu, chân con bị khuyết tật.”

Giản Thành Hi ngây người.

Lệ Toái Toái cũng gật gật đầu nói: “Toái Toái cũng không vào được, con là con gái. “

Trong lòng Giản Thành Hi giống như bị ai đánh mạnh vào, cậu đi bước nhỏ đi tới kiên nhẫn hỏi: “Vì sao phải vào phòng giám sát?”

Hai đứa nhỏ im lặng, trong căn phòng nhỏ rách nát, trên mặt đất là một đống đồ đạc bị người giám sát hất xuống, bầu trời ngoài cửa sổ màu đỏ sậm, bóng lưng nhỏ bé bị kéo rất dài. Rõ ràng là trẻ con, nhưng trên vai lại mang theo rất nhiều áp lực. 

Trong nhà yên lặng như chết.

Một lúc lâu sau Lệ Toái Toái cẩn thận mở miệng nói: “Bởi vì bà Lý nói, sau khi lớn lên vào phòng giám sát mới là có tiền đồ, mới có thể mang lại cho gia đình cuộc sống tốt đẹp.” ( truyện trên app T𝕪T )

Giản Thành Hi sửng sốt, cậu hoàn toàn không ngờ hai đứa nhỏ là bởi vì những lời này mà suy nghĩ.

Chúng mới ba tuổi.

Rõ ràng là tuổi mà những đứa trẻ khác còn ham chơi và tận hưởng.

Tụi nhỏ nên lớn lên vô tư trong một gia đình hạnh phúc, nhưng giờ đây lại đang suy nghĩ lo lắng cho tương lai của gia đình.

Điều gì đã làm cho hai đứa nhỏ trở thành như thế này?

Là do chiến tranh gây ra sao?

Hay là do người lớn không thể che chở tụi nhỏ dưới cái ô của mình. 

Trong lòng Giản Thành Hi tràn ngập suy nghĩ giống như là sương mù không tan được làm cho cậu khó chịu. Cậu và hai đứa nhỏ nhìn nhau, trong ánh mắt yếu ớt và bất an của bọn nhỏ thấy được bóng dáng của mình,. Giản Thành Hi nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Suy nghĩ lung tung cái gì đó, để cho gia đình sống tốt không phải nhiệm vụ của các con đâu.”

“Nhiệm vụ của các con là vui vẻ và bình an lớn lên” Giản Thành Hi nhẹ nhàng nói: “Để cho các con có một cuộc sống tốt đẹp là nhiệm vụ của ba.”

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

Giản Thành Hi hỏi: “Ba hỏi con, con có thích trở thành một binh lính trong phòng giám sát không?”

Hai đứa trẻ do dự một chút, lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Giản Thành Hi kiên nhẫn hỏi: “Tại sao?” 

Dù sao trong thế giới của trẻ con, đó hẳn là công việc tốt nhất. Ở toàn bộ thành ngầm, người của phòng giám sát có thể đi hiên ngang.

Lệ Trầm mở miệng nói: “Bọn họ rất lợi hại, có thể bảo vệ gia đình không bị bắt nạt.”

“Còn có thể bảo vệ người nhà!” Lệ Toái Toái có chút vui vẻ nói: “Thật tuyệt.”

Giản Thành Hi ngồi xuống một bên, nhặt lên tấm thảm trên mặt đất xếp chồng lên nhau, mỉm cười nói: “Có rất nhiều cách để bảo vệ người nhà, không nhất thiết phải trở thành người của phòng giám sát.”

Cậu chỉ muốn khuyến khích hai đứa không nên nản chí.

“Cho dù sau này không vào được cũng không sao, ba tin tưởng chỉ cần chịu dùng đầu óc và làm việc chăm chỉ thì chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.” Giản Thành Hi rất nghiêm túc nhìn con mình, đưa tay xoa xoa đầu chúng: “Tham gia quân đội đúng là rất lợi hại, rất có tiền đồ, nhưng trong nhà đã mất đi cha rồi, ba không thể không có Toái Toái và Tiểu Trầm được, mặc kệ phòng giám sát có bao nhiêu tiền đồ cũng không quan trọng, ba chỉ hy vọng các con có thể bình an là được rồi.”

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm nhìn vào mắt Giản Thành Hi.

Trong một khoảnh khắc, chúng thấy được mười phần chân thành tha thiết.

Lời nói của Giản Thành Hi giống như dòng nước ấm chảy vào trong lòng, xua tan đêm lạnh kéo dài.

Đây là lần đầu tiên, ba nhìn chúng mà không có sự ghê tởm, không nói rằng chúng là những đứa trẻ vô dụng và làm ba xấu hổ.

Ba nói, sợ mất chúng.

Lệ Toái Toái  nhỏ giọng nói: “Cho dù không trở thành đứa nhỏ có tiền đồ cũng không sao sao?”

Vốn tưởng rằng ba sẽ an ủi một chút, lại không ngờ: “Người làm trong phòng giám sát cũng không nhất định là người có tiền đồ nhất nha!” Giản Thành Hi kéo tay đứa nhỏ, bản tính mê tiền lộ ra: “Con xem mỗi nhà bọn họ đều chỉ có thể thu hai mươi tinh tệ, sau này ba bán trái cây sẽ được nhiều tiền lắm, không chỉ có vậy thôi đâu. Chờ kiếm được nhiều tiền hơn sẽ có thể đổi sang nhà lớn, như vậy thì ai có tiền đồ hơn?”

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái: “...”

Ha ha

Ba thực sự không thay đổi chút nào.

Mặc dù là như vậy, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy ba tốt hơn trước.

Lệ Toái Toái lấy hết dũng khí, rốt cục hỏi ra: “Nếu sau này Toái Toái cùng anh trai có tiền đồ, ba còn muốn tái giá sao?”

Giản Thành Hi sửng sốt: “Con nghe ở đâu vậy?”

Lệ Toái Toái thì thầm: “Con nghe thấy bà Lý nói chuyện với ba.”

“......”

Đáng ghét, không nghĩ rằng thính giác mấy đứa nhỏ lại tốt như vậy.

Giản Thành Hi nhìn ánh mắt có chút lo lắng của hai đứa nhỏ, hít sâu một hơi nói: “Không, ba không có ý nghĩ này.”

Lệ Toái Toái vừa vui vẻ lại có chút không tin mở miệng nói: “Thật sao?”

Giản Thành Hi gật đầu, khó hiểu nói: “Tại sao hai đứa  lại cảm thấy ba muốn tái giá?”

Còn không phải bởi vì ba mỗi ngày đều muốn cùng tình nhân bỏ trốn sao?

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm không hẹn mà cùng nghĩ vậy.

Nhưng nói ra, ba có thể thẹn quá hóa giận, Lệ Toái Toái do dự một chút, vẫn nhỏ giọng nói: “Bởi vì nếu tái giá, ba sẽ không sống vất vả như vậy, còn có thể có tiền.”

Giản Thành Hi dừng lại, không nghĩ tới chuyện mình yêu tiền lại rõ ràng như vậy sao?

Nhưng...

Cậu thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn hai đứa trẻ nói: “Ba đúng là yêu tiền, nhưng yêu tiền cũng phải có đạo đức. Ba muốn có tiền thì sẽ tự mình nỗ lực để kiếm được. Chúng ta phải dùng chính đôi bàn tay của mình để giành lấy thứ mình muốn, không nhất thiết phải dựa vào người khác, con hiểu không?” 

Hai đứa nhỏ nghe vậy thì sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong thời loạn thế này có người nói với bọn chúng những điều này.

“Có lẽ hiện tại chúng ta không giàu có, nhưng ba tin rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.” Giản Thành Hi nhìn chân con trai mình bị thương, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng cậu vẫn cổ vũ nói: “Trên đời có nhiều con đường dẫn đến thành công. Ai nói chỉ có người trở thành giám sát viên mới là người có tiền đồ đâu, ba hy vọng hai con có thể kiên trì với ước mơ của mình, ba cũng sẽ luôn ủng hộ các con.”

Trong phòng im lặng một lúc.

Giờ phút này Giản Thành Hi còn không biết những lời này của mình đối với hai đứa nhỏ sau này có ảnh hưởng sâu xa cỡ nào.

Đôi mắt Toái Toái lóe lên, nhào vào lòng ba mình, giọng nói của bé mang theo tiếng cười vui vẻ nói: “Con hiểu rồi!”

Giản Thành Hi bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành: “Thật sự hiểu chưa?”

Lệ Toái Toái nép trong lòng Giản Thành Hi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu mang theo nụ cười tích cực lại hưng phấn, bé nói: “Kiên định với ước mơ của mình, trở thành nữ nhân lợi hại giống như nữ hoàng, biết dùng táo độc!”

Lệ Trầm cũng gật gật đầu theo, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Sáng tạo ra cơ giáp lợi hại nhất, phá hủy Thành Ngầm.”

Giản Thành Hi: “...”

??

Cái này ngược lại... Không cần phải kiên trì như vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play