Giản Thành Hi dưới sự giúp đỡ của đứa con ba tuổi của mình rốt cục đã xây xong vườn rau nhỏ.

Thực ra trước đây cậu chưa từng trồng trọt nhưng trước khi vào cô nhi viện cậu và bà nội từng sống nương tựa lẫn nhau. Khi đó, bà nội đã lớn tuổi, cậu  đào đất trồng rau trước nhà, nhà nghèo nhưng bà nội rất tốt với cậu, luôn dành cho cậu đồ ăn ngon. Khoảng thời gian đó tuy sống trong nghèo khó nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Giản Thành Hi.

Vì vậy, cậu không sợ cực khổ.

Cậu chỉ sợ bản thân lại trở thành người ăn nhờ ở đậu sống dưới ánh mắt của người khác thôi.

Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với người nhà, có người nhà ở bên cạnh, cậu cái gì cũng không sợ, hiện tại tất cả đều bắt đầu lại từ đầu mà thôi. Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, chỉ cần trong lòng cậu còn có hi vọng, thì mọi việc sẽ ngày càng tốt hơn!

Giản Thành Hi dùng cuốc đào hố.

Lệ Toái Toái ở phía sau chôn cây, xong lấp đất lên. 

Giản Thành Hi lau mồ hôi trên trán nói: "Ngày mai ba lên núi xem một chút, chúng ta ở bên kia trồng thêm một hàng cây ăn quả thử xem, nếu đến lúc đó thật sự trồng ra trái ngọt, Toái Toái và Tiểu Trầm sẽ có đồ ăn ngon. ”

Cậu nghĩ rằng đứa nhỏ chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Lệ Toái Toái đứng trên mảnh đất màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé hiện ra một chút chờ mong: "Toái Toái cũng có thể ăn trái ngọt sao? ”

Giản Thành Hi gật đầu nói: "Đương nhiên rồi! ”

Nụ cười trên mặt Lệ Toái Toái không còn nữa, bé chóng mím môi, chậm rãi cúi đầu giọng điệu cũng trở nhỏ lại: "Toái Toái không ăn. ”

Giản Thành Hi ngây ngẩn cả người, hỏi đứa trẻ: "Tại sao, Toái Toái không thích sao?" ”

Sao mà có đứa trẻ nào lại không thích ăn trái cây ngọt chứ?

Lệ Toái Toái nhìn thoáng qua anh trai mình cách đó không xa, thân hình nho nhỏ của bé trong gió có vẻ có chút yếu ớt, trả lời: "Trái ngọt dùng để bán lấy tiền là được rồi, Toái Toái và anh trai  có thể nhặt trái cây ăn, sẽ không gây thêm phiền toái cho ba. ”

......

Giản Thành Hi sửng sốt.

Không có bất kỳ tính từ nào có thể hình dung được cảm xúc trong lòng cậu bây giờ. 

Ném cuốc sang một bên, Giản Thành Hi đi tới ngồi xổm nhìn con gái mình, có chút đau lòng hỏi: "Toái Toái, những lời này là ai dạy con? ”

Toái Toái ngạc nhiên nhìn Giản Thành Hi, có chút sợ hãi trả lời: “ Trước kia mỗi khi trong nhà có trái ngọt, baba nói không thể ăn vụng, nuôi Toái Toái và anh trai đã đủ khổ rồi, còn trái cây phải để bán lấy tiền..."

Giản Thành Hi không nhịn được mà thốt ra: "Cái gì! ”

Nguyên chủ làm sao có thể mặt dày vô sỉ như vậy!

Trái cây đều là nguyên chủ để cho hai đứa nhỏ đi hái, sau khi hái về thế mà còn không cho đứa nhỏ ăn?

Loại người ích kỷ này cũng xứng đáng làm cha mẹ sao?!

Thật sự rất khó tin nếu như hai đứa nhỏ này vẫn luôn được nguyên chủ dưỡng mà nói sẽ thành cái dạng gì!

Lệ Toái Toái có chút sợ hãi nhìn gương mặt tức giận của Giản Thành Hi, giọng nói non nớt thật cẩn thận hỏi: "Baba làm sao vậy..."

Giản Thành Hi cũng ý thức được mình không khống chế tốt cảm xúc, vội vàng ho nhẹ một tiếng nói: "Toái Toái , những lời này đều là anh ấy, khụ, đều là những thứ trước kia ba nói bậy, mấy thứ này sau này chỉ cần con và Tiểu Trầm muốn ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu! ”

Lệ Toái Toái thăm dò hỏi: "Ăn trái ngọt cũng được ạ? ”

Trên mặt Giản Thành Hi lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu nói: "Đương nhiên! ”

"Con và anh còn nhỏ, chính là lúc thân thể phát triển thì phải ăn đồ tốt chứ!” Giản Thành Hi nhìn con gái hiểu chuyện trong lòng sinh lòng thương, mở miệng nói: "Chuyện tiền bạc con không cần lo lắng, sau này ba kiếm tiền, đến lúc đó chúng ta sẽ đem nhà cây sửa sang một chút, xây phòng lớn hơn không để mưa, cả nhà chúng ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn! ”

Có một cơn gió từ xa thổi tới, thổi qua góc áo của hai người.

Ánh mắt Lệ Toái Toái không chớp mắt nhìn Giản Thành Hi, tựa hồ muốn đem bộ dáng hiện tại của cậu khắc ở trong lòng.

Toái Toái nhào vào trong ngực Giản Thành Hi, giọng điệu thanh thúy giống như chuông bạc: "Thật sao? ”

Giản Thành Hi gật đầu, ôm lấy đứa nhỏ cười nói: "Đương nhiên! ”

Hoàng hôn buông xuống, kéo bóng người đặc biệt dài, cảnh tượng đứng trong vườn rau mới trồng tưởng chừng đặc biệt ấm áp, nhưng chỉ là nụ cười trên mặt bé gái nhỏ dần dần trở nên lạnh lùng, đôi mắt trở nên tối tăm và sâu thẳm lạ thường.

Điều đó không đúng.

Chuyện mà ba luôn mong mỏi đó là chuyển tới Thiên Không Thành.

Trên bàn và trong rương của ba cũng toàn ảnh chụp và tư liệu về Thiên Không Thành, chưa từng buông xuống.

Tất cả đều là giả.

Nói dối giỏi, ba đúng là kẻ nói dối đại tài.

Lệ Toái Toái đem mặt chôn ở trong ngực Giản Thành Hi, bàn tay nhỏ bé gầy yếu lại nắm chặt áo của ba mình, thật giống như là như vậy có thể giữ lại cái gì đó.

Quả nhiên, bé ghét nhất chính là ba.

......

Sau những cơn giông và mưa lớn suốt đêm trong mấy ngày qua, hai ngày nay cuối cùng thời tiết cũng trong xanh hơn.

Cây non của Giản Thành Hi phát triển không tệ, hôm nay lúc cậu chuẩn bị ra ngoài bán trái cây bình thường trước, trong nhà đã không còn tiền. Ngày thường bọn họ dựa vào ăn trái cây cũng không có gì, vết thương ở chân Lệ Trầm còn chưa khỏi, dịch dinh dưỡng tuyệt đối không thể dứt, tuy rằng cậu tự nhận mình không có bản lĩnh gì lớn, nhưng nghèo cái gì cũng không thể khổ đứa nhỏ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Hôm nay trên đường phố đặc biệt náo nhiệt, chung quanh đều có rất nhiều người đang bàn tán náo nhiệt.

Giản Thành Hi hỏi dì của quầy hàng bên cạnh: "Gần đây có chuyện gì lớn ạ?” 

Dì nhìn gth một cái, không trả lời.

Từ lần trước Giản Thành Hi ở chợ cãi nhau với người nhà A Hổ một trận, thì không hiểu sao bị người trong khu cô lập, nhà A Hổ là tổ trưởng trong khu, ngày thường nhân duyên qua đường so với Giản Thành Hi tốt hơn không biết bao nhiêu.

Giản Thành Hi thấy dì không nói lời nào dứt khoát không hỏi nữa, ai ngờ lúc cậu chuẩn bị mặc kệ thì dì lại đột nhiên mở miệng: “ Cái này cậu cũng không biết à, là con gái của chủ cửa hàng quần áo phía trước kia, vị hôn phu của cô ta đã trở về. Nghe đâu người nọ trong quân đội còn lập được chiến công nên đã được thăng chức lên làm tướng thì phải? Rất nhanh  sẽ đem cả nhà đến Thiên Không Thành hưởng phúc. ”

Trên đỉnh đầu thành ngầm rách nát, đó là từng tòa đảo nổi tạo thành Thiên Không Thành.

Nơi có cuộc sống nhộn nhịp nhất, công nghệ hiện đại nhất và thoải mái nhất, nơi mọi người không bao giờ phải lo lắng về nhà dột hay bất ngờ sụp, thậm chí không phải ăn trái cây có mùi vị đắng chát, mặc quần áo tốt và tận hưởng các quyền tốt nhất.

Giản Thành Hi cảm khái nói: "Thật tốt. ”

Dì nhìn Giản Thành Hi một cái, hừ nhẹ một tiếng mới nói: "Cậu không phải cùng Vương Triết kia có một chân sao, một nhà bọn họ cũng sẽ chuyển đi, đến lúc đó còn có thể không mang theo cậu sao? ”

Giản Thành Hi lập tức giải thích: "Cháu và hắn ta không còn quan hệ nữa, bọn họ chuyển đi đâu cũng không liên quan đến cháu. Thiên Không Thành tuy tốt nhưng các con cháu đều ở đây, cháu không đi đâu cả. ”

Dì nghe được sửng sốt, ánh mắt nhìn Giản Thành Hi thậm chí mang theo chút xa lạ, thật giống như trước kia cũng không biết người này.

Giản Thành Hi tiếp tục bày bán trái cây không nói chuyện nữa.

Ngược lại dì sáp qua hỏi: “Cậu và Vương Triết thật sự không liên quan gì sao? ”

Giản Thành Hi gật đầu nói: "Đúng vậy. ”

"Vậy cậu làm đúng rồi, tên Vương Triết này tuy rằng lớn lên cũng được, nhưng nhân phẩm thật sự không ổn, thường xuyên đánh bạc." dường như dì mở van hàng xóm thân thiện, tiếp tục nói: “Thật ra tôi cảm thấy cậu và Vương Triết không liên quan gì nhau mới tốt, chồng tôi làm việc ở đài phát thanh, gần đây anh ấy nhận được một tin tức nhỏ. ”

Một khi nói đến tin tức bên lề dù là ai ở thời đại nào đều không ngăn nổi sự hiếu kì.

Giản Thành Hi tò mò nói: "Tin tức gì vậy? ”

Dì xích gần lại  thần thần bí bí nói: "Tôi nghe nói, mấy ngày trước khi xảy ra giông bão, căn bản không phải khí hậu tự nhiên, mà là Trùng động bên ngoài hành tinh chúng ta dị thường dẫn đến. Vào đêm đó, những binh lính trùng tộc bạo động, tháp của chúng ta kiểm tra ra nói, trong vô số hắc động trùng tộc ẩn nấp, nhận được một tín hiệu yếu ớt, là tin tức tinh thần thú nhân bạo tẩu trên tinh cầu chúng ta. ”

Giản Thành Hi sốc: "Trong hắc động!? ”

"Cậu không biết chứ, tinh cầu chúng ta ba năm trước kỳ thật đã xuất hiện một nhóm quân đội tiên phong đi tiêu diệt trùng tộc, nhóm đó kia ước chừng có 200.000 người, nhưng sau nửa tháng tất cả mọi người đều biến mất." Dì kéo tay Giản Thành Hi nói: "Cũng chính là bởi vì đại quân kia biến mất, sức mạnh quân sự của tinh cầu chúng ta giảm mạnh. Cây mẹ Thần thụ bị ô nhiễm và hư hại nghiêm trọng, rất nhiều người đã chết và bị thương. Sau đó, đại thiên sứ  Mễ Lạp Kiệt dẫn dắt mọi người hao phí không biết bao nhiêu tinh lực mới có thể tạo ra lưới điện này miễng cưỡng chống đỡ được sự tấn công của trùng tộc.” 

Giản Thành Hi hỏi: "Bọn họ đã chết?" ”

"Chúng ta đều cho rằng như vậy, nhưng có người cảm thấy bọn họ chưa chết." Dì kéo tay Giản Thành Hi tiếp tục nói: "Tôi nhớ người chồng của cậu không phải cũng đi tòng quân ba năm trước sao, nếu như bọn họ có thể trở về, không trông cậy vào có thể trở thành một sĩ quan lợi hại như thiếu úy, cho dù là một người thiếu tay thiếu chân, vậy cũng coi như có công lúc đó cậu cũng có phúc rồi. ”

Giản Thành Hi nghe nói như vậy không vui, bênh vực người nhà mình: "Dì nói cái gì vậy? Sao lại thiếu tay thiếu chân được, dì đừng xem thường người khác, thiếu úy thì thế nào, nói không chừng người đàn ông nhà cháu là tướng quân đó. ”

Dì cười nhạo: “Cậu nằm mơ cũng khá giỏi đấy.

“......”

*

Sâu trong hắc động sâu thẳm.

Cả ngày bị bóng tối bao phủ bởi tử khí nặng nề, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi máu tươi vây mũi.

“ Tướng quân, ngài không sao chứ!”

Một giọng nói có chút sốt ruột lo lắng từ phía sau vang lên.

Phó tướng mang theo bộ đội phía sau cuống quít chạy tới, lại bị một màn trước mắt này làm kinh hãi, khắp nơi đều là thi thể trùng tộc, cơ giáp cường đại ở trước mặt nam nhân phá thành mảnh nhỏ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mang theo hàn quang lưỡi dao sắc bén rút ra, Lệ Lăng Phong trên mặt bị dính vài vết máu, ánh mắt của hắn lạnh đến đáng sợ.

Rõ ràng kinh khủng nhất hẳn là thi thể trùng tộc chết la liệt ở khắp nơi kia.

Nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn người đàn ông mặt lạnh đứng ở trong vũng máu giống như sát thần khát máu tái thế, lại từ đáy lòng sinh ra một tia sợ hãi.

Lệ Lăng Phong lạnh nhạt nói: "Chuyện gì. ”

“ Quả nhiên đúng như dự đoán của ngài, trùng tộc thật sự mai phục chúng ta ở phía nam, cũng may chúng ta sớm đã có chuẩn bị, ma dược huyết thanh do tướng quân ngài chế tạo ra có thể hoàn toàn cởi bỏ chướng khí của trùng tộc, chúng ta không có tổn thương gì, cơ bản đã giải quyết xong tụi nó!”  

Phó tướng càng nói càng kích động: “ Hiện tại Trùng Tộc chết rất nhiều, hắc động mà chúng tạo ra đã xuất hiện vết nứt, ngài có muốn thừa thắng xông lên hay không? ”

Lệ Lăng Phong cởi áo choàng đẫm máu, lộ ra dáng người hữu lực của thú nhân trưởng thành, trầm giọng nói: "Tạm dừng truy kích, cắm trại tại chỗ!”

Phó tướng nghi ngờ nói: "Tại sao?" 

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn đối phương một cái, nói ngắn gọn: "Hiện tại truy kích, Trùng Vương tất phải chết không thể nghi ngờ, viện binh trùng tộc còn có thể tới sao? ”

Phó tướng ngẩn người, hoàn toàn phản ứng lại lời nói của Lệ Lăng Phong.

Đúng vậy, nếu Trùng Vương chết, như vậy trùng tộc bên ngoài hắc động sẽ không tiến vào, không thể một lưới bắt hết, hắc động sẽ không hoàn toàn vỡ vụn ra. Quả nhiên tướng quân không hổ là tướng quân, nhiều năm như vậy, Lệ Lăng Phong là người có thủ đoạn và đầu óc nhất mà phó tướng từng gặp qua, ông đã trải qua nhiều thăng trầm và chiến tranh trong những năm qua, nhưng muốn nói người kính nể, lại chỉ có một mình Lệ Lăng Phong.

*Hắc động tui thấy từ này hợp lí với bối cảnh truyện tinh tế hơn là hố đen hay lỗ đen. Nên tui quyết định giữ là hắc động nha. 

Sát phạt quyết đoán rồi lại thận trọng như tơ.

Đáng sợ nhất chính là, người này không chỉ là thiên tài chiến đấu còn chế tạo cơ giáp, mà còn là chuyên gia về độc dược.

Nếu không có sự lãnh đạo của đối phương, có lẽ 200.000 người bọn họ đã bị xóa sổ trong năm đầu tiên sau khi bước vào trùng động.

Phó tướng xoay người nói:  “Các đội trưởng nghe rõ! Truyền lệnh của tướng quân xuống, cắm trại tại chỗ, truyền tin tức đến các nơi, tạm dừng tấn công, sau khi chỉnh trang lại hành động! ”

Quân đội vốn không có người đội trưởng nào dám trái lệnh của tướng quân.

Tất cả quân lính đồng loạt ngừng hành quân và bắt đầu hoạt động tại chỗ.

Mọi người ở chỗ này ba năm, đều quen với cuộc sống nhàm chán trong trùng động, lúc rảnh rỗi chỉ có thể tám chuyện về gia đình.

Phó tướng cầm thức ăn đến đưa cho Lệ Lăng Phong: "Tướng quân, ăn chút gì không? ”

Lệ Lăng Phong lãnh đạm lắc đầu.

Phó tướng biết người này mạnh đến đáng sợ, nhưng càng lợi hại hơn là đối phương gần như không có cảm xúc, lạnh lùng như một cỗ máy. Xa nhà ba năm, những người lính bình thường thường rất nhớ nhà, nhưng Lệ Lăng Phong cho tới bây giờ cũng không đề cập đến những thứ này, thật giống như căn bản không có người nhà, không có vợ con để suy nghĩ, tâm tư sâu sắc, làm cho người ta khó nắm bắt.

Phó tướng thu liễm suy nghĩ, bẩm báo: "Mấy ngày trước chúng ta bức trùng tộc trùng vương bạo động, hắc động xuất hiện vết nứt, tín hiệu của chúng ta nói không chừng cũng có thể truyền ra ngoài đến Mẫu Tinh hệ. Tôi nghĩ, nói không chừng người nhà bên kia nếu biết chúng ta còn sống, khẳng định rất vui vẻ, nhất là người nhà tướng quân ngài biết ngài hiện tại lợi hại như vậy, khẳng định là vui đến hỏng rồi!"

Lệ Lăng Phong thản nhiên liếc phó tướng một cái.

Chỉ cần liếc mắt thôi đã làm cho phó tướng cảm thấy bị dọa chết rồi, vội vàng dừng đề tài, tùy tiện tìm cớ chuồn mất.

Trong biển sâu yên tĩnh, cách đó không xa là tiếng náo nhiệt của bính lính, Lệ Lăng Phong nghĩ tới lời phó tướng vừa nói, trong lòng cảm thấy mỉa mai.

Vui vẻ?

Chỉ sợ Giản Thành Hi biết xong sẽ khóc thôi.

Dù sao cậu ta và tình nhân đang tâm đầu ý hợp, chuẩn bị cùng nhau bỏ trốn, nhìn thấy hắn làm sao có thể cao hứng cho nổi.

Lệ Lăng Phong vừa nghĩ đến người khiến Giản Thành Hi hồng hạnh xuất tường kiếp trước là một tên đàn ông khốn kiếp, trong mắt hiện lên một ý lệ khí âm trầm, lúc này đây hắn nhất định sẽ trở về sớm hơn, chuyện cùng tình nhân bỏ trốn, nghĩ cùng đừng hòng nghĩ tới!

“ Ting!”

Một thông báo của quang não vang lên. 

Đây là tin tức từ Mẫu Tinh hệ .

Chưa đầy nửa tháng, Giản Thành Hi, người đã một năm rưỡi không nhắn tin cho hắn, giờ lại gửi tin nhắn cho hắn?

Kiếp trước cậu ta chưa từng quan tâm chuyện mình sống chết, không gởi dù chỉ là một tin. 

Chẳng lẽ...

Giản Thành Hi đời này và kiếp trước không giống nhau?

Chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng hắc ám của trùng động rơi trên chiến bào robot màu bạc, trên mặt người đàn ông lạnh lùng, nhưng đáy lòng vẫn bốc lên một tia chờ mong nông cạn.

【Có đó không?】

Người dùng thu hồi tin nhắn.

【Anh chết chưa?】

Người dùng thu hồi tin nhắn.

Dường như đang cân nhắc rốt cuộc nên gởi như thế nào, chưa đầy vài giây sau, bảng thông báo lại xuất hiện một tin nhắn: 【Anh còn sống không?】

Lệ Lăng Phong nhìn mấy tin nhắn gởi qua xong lại thu hồi, cho dù biết đây có lẽ không phải là quan tâm đến mình, nhưng sương giá trong mắt dường như đã tan đi một chút, ít nhất Giản Thành Hi cũng không hoàn toàn quên mất hắn, hơn nữa trong lòng vẫn quan tâm đến sự sống chết của mình. Có lẽ hắn có thể cân nhắc, lúc trở về sẽ không đối xử quá tàn nhẫn, cứ để cho cậu ta đi là được, chỉ là chặt xác tình nhân của cậu ta thôi. 

Đang nghĩ thế 

Người dùng thu hồi tin nhắn.

Bảng thông báo chìm trong im lặng vài phút sau, đúng là chậm rãi nhảy ra một tin: " Xin lỗi, xin lỗi, không có ý làm phiền, anh cứ đi đi. Chồng cũ, xin hãy yên nghỉ và ngủ ngon nhé! Cứ coi như tôi chưa có gửi gì cả. Chuyện ở trên này anh không cần bận tâm, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt."

“......”

Một cuộc sống mới?

Mùa xuân thứ hai với người tình ư?

Ồ.

Lệ Lăng Phong nhìn tin nhắn trên bảng thông báo, ý cười trong mắt dần dần biến mất.

Hắn quả nhiên đối với người này quá là mềm lòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play