Giản Thành Hi ngồi trên giường thở dài nhìn tin nhắn không ai trả lời.

Hệ thống đột nhiên nhảy ra nhắc nhở: Kí chủ, chỉ số sinh tồn của cậu giảm xuống còn 5%, xin vui lòng chú ý đến hành vi của mình.

Giản Thành Hi sửng sốt, có chút không dám tin nói: “Cái gì, ban ngày không phải vẫn là 10% sao?” 

Hệ thống trả lời:Chỉ số sinh tồn là kết hợp tất cả các khía cạnh để xác định, mọi lời nói và hành động của cậu sẽ tạo ra sự thay đổi cho số phận, lưu ý là khi chỉ số sinh tồn giảm xuống 0, cậu sẽ chết.

Giản Thành Hi thiếu chút nữa từ trên giường bật lên: “Đệch, chuyện quan trọng như vậy sao mi không nói sớm? “

Hệ thống tận tâm giải thích:Trước đây chỉ số sinh tồn của cậu cũng không có rơi vào mức nguy hiểm.

Nó muốn giúp Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thiên mệnh không thể tùy ý thay đổi.

Nó không được quyền tiết lộ quá nhiều.

Giản Thành Hi càm ràm với hệ thống : “Sao mi không đợi ta chết rồi mới nhắc nhở luôn? “

Hệ thống trả lời: Kí chủ, cậu phải có chút tự tin vào chính mình chứ!

“Cám ơn mi đã cổ vũ!” Giản Thành Hi nhìn về phía bảng thông báo, hai tay chắp lại cầu nguyện: “Quả nhiên không nên rảnh rỗi mà gửi tin nhắn cho người đã khuất, vừa mới nói chuyện xong chỉ số sinh tồn đã hạ thấp, anh chồng cũ anh cũng không thể như vậy nha, anh ở trên trời phải vui vẻ phù hộ cho tôi và mấy đứa nhỏ sống no đủ!”

Hệ thống trầm mặc một lúc lâu, rốt cục nhịn không được:Lỡ người ta còn sống thì sao?

Giản Thành Hi hoảng sợ: “Còn sống?”

Hệ thống cho rằng kí chủ sẽ vui vẻ, nhưng nó làm sao biết được?

Giản Thành Hi suy nghĩ kỹ một lát, rồi đưa ra một câu hỏi nghiêm túc: “Vậy là nhà chúng ta sẽ không được lấy tiền trợ cấp nữa phải không?”

Hệ thống: “...”

Kí chủ, cậu sẽ chết!

*

Ngày hôm sau

Giản Thành Hi phát hiện cây trong vườn của mình đều đã mọc ra quả non.

Lúc trước cậu cũng chỉ là thử mà thôi, không nghĩ tới thật sự sẽ có cây nảy mầm, cuối cùng cây ăn quả đã được trồng thành công. Cách đây không lâu cậu đã đi cửa hàng tổng hợp mua phân bón nên chúng phát triển rất tốt. Thực vật trên thế giới này lớn rất nhanh, đại khái cũng chỉ hơn nửa tháng, cây ăn quả đã kết ra quả nhỏ, cậu hái mấy quả ăn, thật sự đều là trái ngọt.

Hôm nay cậu định đem tất cả trái cây có vị ngọt đến chợ để bán.

Nhưng trước khi bán trái cây, Giản Thành Hi cũng suy nghĩ qua, trong khoảng thời gian này cậu thường xuyên đi dạo ở chợ, thấy trong khu không ít người nghèo cũng sẽ hái trái cây bán, tất cả mọi người đều đem trái cây bỏ vào trong giỏ, ai mua thì lấy ra, như vậy sẽ không có sức cạnh tranh.

Phải có tính sáng tạo và có khả năng khiến hàng của mình đặc biệt so với những người khác.

Giản Thành Hi bỏ ra vài tinh tệ để mua một ít giấy màu từ một cửa hàng trên phố, cậu định gấp hộp để đựng trái cây.

Lệ Toái Toái đứng ở cạnh bàn hỏi: “Ba ơi, baba đang làm gì vậy?” 

“Ba đang gấp hộp giấy.” Tay nghề của Giản Thành Hi rất khéo léo, cậu cắt một dải ruy băng rồi bọc trái cây lại bên trong: “Đẹp không?”

Lệ Toái Toái mắt sáng lên, gật đầu nói: “Đẹp ạ!”

Giản Thành Hi thấy con gái thích, liền cầm một dải ruy băng màu hồng buộc vào bím tóc cho cô bé, sau đó còn buộc một cái nơ lên trên, mỉm cười nói: “Toái Toái cũng đẹp.”

Lệ Toái Toái cho tới bây giờ cũng chưa từng đeo phụ kiện lên tóc.

Nhìn vào tấm gương trong nhà, bé nhìn thấy chiếc nơ mà ba buộc cho mình trên bím tóc nhỏ, dải ruy băng màu hồng lắc lư theo động tác của bé, xinh đẹp giống như tinh linh vậy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lệ Toái Toái chăm chú nhìn vào gương.

Giản Thành Hi biết các bé gái đều yêu cái đẹp, cậu hỏi: “Toái Toái thích không?”

Lệ Toái Toái không giấu được niềm vui: “Tại sao đột nhiên ba lại mua những thứ này.”

Trước đây ba không bao giờ chăm chút cho cô bé.

Ba bây giờ sẽ không chỉ chải tóc cho bé, mà còn thắt ruy băng nữa.

“À, để tí nữa đi bán trái cây” Giản Thành Hi vừa bận rộn với những thứ trong tay, vừa vui vẻ trả lời: “Bao bì đẹp mắt thì có thể bán đắt hơn.”

Trong nháy mắt căn phòng rơi vào sự im lặng.

Giản Thành Hi nhìn bé con đang đứng trước gương, cảm thấy đứa nhỏ thật sự rất thích, cha già nhìn con gái thế nào cũng đáng yêu hết, lộ ra nụ cười yêu thương: “Nhưng mà dây buộc tóc của Toái Toái càng đẹp hơn. “

Lệ Toái Toái: “...”

Ăn mặc đẹp sẽ bán đắt hơn?

Hừ, ba quả nhiên là người xấu!

*

Buổi trưa Giản Thành Hi đi ra chợ bày sạp.

Trên quầy hàng của cậu đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn đều là trái cây đã được đóng gói đẹp mắt, hơn nữa giá bán cũng đều là năm tinh tệ một quả. Hiện tại giá thị trường của thành phố ngầm là mười tinh tệ một chai dịch dinh dưỡng, hai tinh tệ một quả trái cây. Trong số những người bán trái cây, Giản Thành Hi bán xem như tương đối mắc, nhưng trái cây được đóng gói cẩn thận vẫn hấp dẫn không ít người chú ý:

“Ông chủ, trái cây này bán sao?”

“Vì sao giá không giống chỗ khác.”

“Trái cây này của anh có gì đặc biệt à?”

“Dải ruy băng này thật đẹp.”

Giản Thành Hi giới thiệu trái cây nhà mình có độ ngọt không giống người khác, cậu còn đặc biệt cắt một quả thành nhiều miếng nhỏ để làm mẫu ăn thử. Khác với những trái cây chua chát khác, trái cây của cậu rất ngọt, hơn nữa đựng trong hộp còn rất đẹp mắt. Tuy rằng Thành Ngầm có nhiều người bán nhưng cách bán như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy qua.

Một buổi chiều, trái cây trên quầy hàng đã được bán gần hết.

Lúc Giản Thành Hi tiễn người khách hàng cuối cùng đi, những quầy hàng chung quanh còn có hơn phân nửa trái cây chưa bán hết. Thậm chí khách trước khi đi còn nói:

“Lần sau để lại cho tôi nhiều hơn một chút “

“Quả này thật ngọt.”

“Sau này tôi sẽ tới tiếp.”

Giản Thành Hi không ngờ tới có thể làm ăn tốt như vậy. Hôm nay cậu kiếm được mười tinh tệ, không chỉ thu hồi được tiền vốn, còn có thể mua đồ ăn ngon cho hai đứa nhỏ cho nên cậu đặc biệt vui vẻ, vừa thu sạp vừa nói với người phụ nữ bên cạnh: “Chào dì, cháu về trước đây.”

Người phụ nữ này chính là người ngày hôm qua nói chuyện phiếm cùng Giản Thành Hi, lúc này đối phương cũng không lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn cậu một cái.

Giản Thành Hi do dự một chút, từ trong giỏ lấy ra quả trái cây cuối cùng vốn là định giữ lại cho bản thân ăn, đưa cho dì: “Dì, cám ơn dì hôm qua đã nói chuyện về quân đội với cháu, quả này rất ngọt, dì mang về cho đứa nhỏ trong nhà ăn thử.”

Người phụ nữ ngẩn người, không nghĩ tới Giản Thành Hi còn có thể nghĩ đến bà.

Đều là cùng nhau ra ngoài làm ăn, Giản Thành Hi làm ăn tốt, những người còn lại bán không đắt bằng, tự nhiên trong lòng sẽ khó chịu. Nhưng Giản Thành Hi làm người hào phóng lại nhiệt tình, ngược lại làm bà có vẻ bụng dạ hẹp hòi.

Người phụ nữ liền nhận lấy: “Cảm ơn.”

Giản Thành Hi cười cười chuẩn bị trở về.

Người phụ nữ mở miệng nói: “Thành Hi à, sao con nhà cậu không đi cùng?”

“Chân Tiểu Trầm còn đang bị thương, không tiện đi lại, nên Toái Toái phải ở nhà chăm sóc anh trai.” Giản Thành Hi xách giỏ lên nói: “Thật ra để hai đứa nhỏ ở nhà cháu cũng không yên tâm, bây giờ cháu phải trở về xem hai đứa.”

Người phụ nữ nghe xong trong lòng có chút cảm động. ( truyện trên app T𝕪T )

Dù gia đình bà cũng không được sung túc nhưng ít nhất chồng bà vẫn ở đây và các con đều khỏe mạnh.

Chồng của Giản Thành Hi sống chết không rõ, con cái lại tàn tật, một mình nuôi sống gia đình thật không dễ dàng.

Người phụ nữ chủ động nói: “Thành Hi à, con nhà cậu bây giờ cũng đã ba tuổi, là tuổi có thể đi học rồi đó, cậu có thể cân nhắc đưa bọn nhỏ đến trường.”

Giản Thành Hi bắt đầu thấy hứng thú: “Có thể đi học sao?”

Người phụ nữ thở dài, cuối cùng cũng tìm được một chủ đề mà mình am hiểu: “Đương nhiên rồi. Chuyện này cậu không biết?”

...

Giản Thành Hi cùng người phụ nữ trò chuyện một hồi, lấy được rất nhiều thông tin có ích.

Lúc trước vừa mới xuyên tới thế giới này, cậu bận rộn bên ngoài, trong nhà ăn uống cái gì cũng thiếu, có thể sinh tồn cũng đã không dễ dàng, cho nên tới bây giờ cậu cũng không nghĩ tới những chuyện khác. Hiện giờ mọi thứ đã chậm rãi ổn định, đã đến lúc cho hai đứa nhỏ đi học, dù sao nghèo cái gì cũng không thể nghèo học thức được.

Sau khi về đến nhà, Giản Thành Hi bắt đầu bắt tay vào chuyện đăng ký học cho hai đứa nhỏ.

Có tiền cái gì cũng đơn giản, trường học ở thành phố ngầm không có quy định gì, nộp tiền là có thể học.

Bây giờ đã là cuối mùa thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, vừa hay có thể mặc quần áo mùa đông mới. Ở thế giới kia cậu rất nghèo, đi học luôn mặc đồ cũ rách, cho dù không có ai cười nhạo, cũng khó tránh khỏi có chút tâm lý tự ti. Hiện tại cậu đã có con, đương nhiên không muốn con mình phải chịu đựng điều tương tự.

Giản Thành Hi mặc áo bông nhỏ màu hồng nhạt cho Toái Toái, mỉm cười nói: “Toái Toái, sắp đi học rồi, con có vui không?”

Lệ Toái Toái trả lời: “Không vui.”

Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì... Đi học thì không được cùng ba lên núi hái trái cây. “Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lệ Toái Toái rất nghiêm túc: “Cho nên không thích.”

Giản Thành Hi ngẩn người, nhìn về phía Lệ Trầm: “Tiểu Trầm thì sao?”

Lệ Trầm ngồi ở một bên, cậu bé mặc áo bông màu xanh đậm, gương mặt thanh tú sạch sẽ lại có chút quý phái, trả lời: “Không thích.”

Giản Thành Hi hỏi: “Sao vậy?”

Lệ Trầm trả lời ngắn gọn: “Lãng phí thời gian.”

......

Giản Thành Hi có chút tức giận.

Cậu là con nhà nghèo, đương nhiên biết tầm quan trọng của việc học, hai đứa còn nhỏ nên chưa hiểu, sau này sẽ biết nếu không được học hành, mù chữ sẽ phải chịu bao nhiêu khó khăn.

Giản Thành Hi kéo đứa nhỏ, nhìn bé nghiêm túc nói: “Hái trái cây thì hái lúc nào cũng được, nhưng mà bắt buộc phải đi học. Chỉ có ở trường các con mới có thể học được kiến thức, mới có tương lai, mới có thể thực hiện ước mơ của mình.”

Lệ Toái Toái ngẩn người, không hiểu những gì là có tương lai. Nhưng mà có chữ bé hiểu, mở miệng nói: “Đi học là có thể hoàn thành ước mơ sao?”

Giản Thành Hi gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, mỉm cười: “Đúng vậy, chỉ cần chăm chỉ học tập thì những ước mơ của con đều sẽ thành hiện thực!”

Gương mặt Lệ Toái Toái hiện lên một nụ cười, giọng nói trẻ con tràn đầy ngây thơ: “Hay quá, trường học sẽ dạy ma pháp sao? Toái Toái muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ có thể chế tạo ra quả táo độc và độc dược!”

Lệ Trầm cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Trường học sẽ dạy cách chế tạo cơ giáp, dạy chiến thuật phá hủy Thành ngầm sao?”

Hai đứa nhỏ sau khi hỏi xong đều tràn đầy chờ mong nhìn cậu.

Đồng thanh hỏi: “Được không baba?”

Giản Thành Hi: “...”

Chỉ là một giáo viên mà thôi, các con đừng có mà ép chết người ta.

Quá sức tàn nhẫn, tàn nhẫn thực sự. 

Cuộc sống của cá mặn nhỏ của cậu ở nhà này ngày càng trở nên khó khăn hơn!!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play