Giản Thành Hi nhặt không ít trái cây.
Sau khi trở về lại phát hiện những loại trái cây này đều rất khó ăn, căn bản là nuốt không nổi.
Nhóm ăn ngon duy nhất, chính là nhóm lần đầu tiên bọn họ lên núi hái được, cậu nhìn trái cây trong giỏ lâm vào trầm tư, không rõ vấn đề rốt cuộc nằm ở chỗ nào.
Vẫn là Lệ Toái Toái nói: "Ba ơi, sao chúng ta không quay lại chỗ cây có quả ngọt rồi hái thêm? Con nghĩ ở đó vẫn còn quả ngọt đó!.”
Đôi mắt của Giản Thành Hi sáng lên!
Ờ ha!
Tại sao cậu không nghĩ ra nhỉ?
Có lẽ trái cây ngọt, không phải vì vấn đề đất đai mà là do bản thân của cây đó.
Giản Thành Hi là người nói làm là làm, lập tức quyết định muốn tới xem cây kia, đại khái đã gần nửa tháng, bọn họ hái cũng sẽ không hái hết toàn bộ trái của một cây, chỉ là bây giờ muốn hái chỉ có thể leo lên cao hơn một chút, Giản Thành Hi buông đứa nhỏ xuống nói: "Ở chỗ này ngoan ngoãn chờ ba, ba tới mỗi cây đều hái vài cái ăn thử”
Lệ Toái Toái do dự một chút, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: "Ba phải cẩn thận một chút. ”
Giản Thành Hi khẽ cười cười, mang theo chút kiêu ngạo nói: "Lo lắng cái gì, baba rất lợi hại, chỉ là trèo lên cây mà thôi! ”
"Nhưng nếu ba ngã xuống sẽ rất đau." Đôi mắt Toái Toái sạch sẽ trong suốt, giọng nói trong trẻo cực kì dễ nghe nhưng mà nội dung thì không hề: “Đến lúc đó lại khóc”
? ?
Giản Thành Hi cảm thấy hình tượng của mình sắp sụp đổ, đứng dậy chống nạnh nói: "Nói nhảm, ba khi nào khóc chứ! ”
Ngay khi cậu đang cố gắng cứu vớt.
Lệ Trầm ngồi trên tảng đá ngẩng mặt lên, giọng điệu bình thản: "Tháng trước, ba hái trái cây quẹt trúng vào cây khóc, buổi chiều tuần trước, ba dẫn tụi con đi bắt thỏ, lúc làm bẫy bị đâm vào tay, sau đó qua bụi cỏ bên kia khóc rất lâu, còn có ngày hôm trước..."
? ?
Sao trí nhớ của thằng nhóc nhà mi tốt như vậy?
Người cha già của con chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?
Giản Thành Hi thẹn quá hóa giận, cố gắng biện minh: "Ba, ba không phải khóc, đó là do bụi vào mắt! ”
Lệ Trầm và Lệ Toái Toái liếc nhau một cái.
Ngay khi Giản Thành Hi còn muốn kéo tôn nghiêm của mình, hai bím tóc của Lệ Toái Toái nho nhỏ rũ xuống, cúi người bên cạnh Lệ Trầm, giọng trẻ con nót nói nhỏ:" Chuyện này cứ như vậy thôi, nếu không baba tý nữa lại trốn vào bụi cỏ khóc đó!.”
? ?
Hai đứa có dám lớn tiếng hơn một chút không?!
Giản Thành Hi rưng rưng nuốt nước mắt, đây đều là do thể chất nguyên chủ không đạt yêu cầu, mất mặt cũng là do nguyên chủ xấu mất mặt, Giản Thành Hi cậu cũng không liên quan gì cả!!
......
Sau khi đặt hai đứa bé sang một bên, Giản Thành Hi hóa nỗi buồn thành động lực hái trái cây.
Từ cây đầu tiên hái cầm lấy một quả liền bỏ vào miệng ăn thử, rất chua, cắn thêm một miếng cũng rất khó nuốt, cậu nhe răng trợn mắt tiếp tục thử. Kết quả mỗi một gốc cây đều không có gì khác nhau, thật giống như là trái ngọt bọn họ từng ăn cách đây không lâu là một giấc mơ, chẳng lẽ thật sự là ngoài ý muốn hay sao?
Giản Thành Hi khó tránh khỏi cảm thấy trong lòng có chút suy sụp.
Ngay khi cậu chuẩn bị từ bỏ thì.
Hệ thống mở miệng nói:【Đây không phải là cây ăn quả cuối cùng, tại sao không thử?】
"Lần trước cái cây này nó tấn công ta đó." Giản Thành Hi xoa xoa cánh tay còn bầm xanh: "Cái cây này đặc biệt không dễ trèo, còn có thù với ta. ”
Hệ thống im lặng.
Đây là cây ăn quả cuối cùng, Giản Thành Hi muốn bỏ cuộc, nhưng sau khi do dự vài lần, trong lúc mạo hiểm đau đớn cùng không đau, nhưng vừa nghĩ đến tiền trong nhà chỉ còn lại năm mươi đồng, cách cuối tháng còn hơn mười ngày, nếu như không nghĩ biện pháp kiếm được tiền, cậu và con sẽ uống gió Tây Bắc, mặc dù hy vọng xa vời, cậu cũng phải thử một lần.
Giản Thành Hi hít sâu một hơi, bắt đầu leo cây một lần nữa.
Cái cây này thật sự rất khó trèo, cậu cẩn thận trèo lên, ở mấy chỗ trên cùng hái được mấy trái cây nhỏ, do dự một chút dùng áo lau, sau đó cắn một cái, lông mày gắt gao nhíu lại đã chuẩn bị gánh vác cơn chua xót mãnh liệt tiếp theo, dừng lại một lát ánh mắt lại sáng lên!- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Ngon!
Đó là một vị ngọt đã mất từ lâu.
Quả của cây này ngọt quá!
Giản Thành Hi kích động xoay người, chính là vừa xoay người cánh tay lại đụng vào thân cây, cậu đau đến mức tay run lên quả thiếu chút nữa ngã xuống, cây ăn quả này thật đúng là thích khách mà. Cảm giác đau đớn làm cho nước mắt lập tức trào ra, tê dại truyền khắp cánh tay, cậu vội vàng cúi đầu một bên nhịn đau vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn tinh xảo kia khóc đến đầy nước mắt, nhưng trong miệng lại đầy tiếng mắng.
Đứa nhỏ cách đó không xa nghe thấy động tĩnh chạy tới.
Lệ Toái Toái bước tới ngửa mặt nghi hoặc nói: "Ba ơi, sao ba lại khóc nữa. ”
"Không có, là ba đang vui quá." Giản Thành Hi vừa từ cây thích khách leo xuống, vừa rưng rưng đem trái ngọt bỏ vào miệng con gái, nghẹn ngào nói: "Toái Toái chúng ta cùng nhau cảm ơn món quà thiên nhiên đã ban tặng”
Lệ Toái Toái: "..."
Trạng thái tinh thần của baba không ổn chút nào.
Sau khi xác nhận, toàn bộ khu này, chỉ có cây này là có quả ngọt.
Giản Thành Hi nghĩ không ra nguyên nhân, cậu quan sát môi trường sinh trưởng của cây một chút, phát hiện ánh mặt trời nơi này tốt hơn những nơi khác, xoa xoa cánh tay bị thương: "Có thể liên quan đến ánh nắng mặt trời hay nhiệt độ không? ”
Hệ thống: 【Trên núi có rất nhiều cây được mặt trời chiếu tới.】
"Vậy có thể là vì cái gì?" Giản Thành Hi trăm phương cách không giải thích được: "Chẳng lẽ là bởi vì cái cây này nó là cây được thần linh sủng ái sao? ”
Hệ thống nhỏ giọng nói: 【Có lẽ là được anh chăm sóc?】
Giản Thành Hi không nghe rõ: "Mi nói gì vậy? ”
Hệ thống trầm mặc, có thể là sợ nói nhiều sai sai nhiều, lại login chế độ ẩn nấp.
Giản Thành Hi tự mình cân nhắc nửa ngày, thậm chí ngay cả thổ nhưỡng cũng đào ra nghiên cứu, cuối cùng vẫn như cũ không có bất kỳ thu hoạch nào.
Cậu dứt khoát đem trái cây đều đem về, trái ngọt đương nhiên có thể bán được giá tốt, nhưng nếu có thể trồng được trái ngọt thì đó sẽ là nguồn của cải thực sự, vấn đề duy nhất là trồng ở đâu. Ngôi nhà trên cây họ ở phía sau có sông nhưng không có đất trống.
Ngay khi cậu đang đau đầu, bà Lý ở bên cạnh xuất hiện.
Người này trước kia đã nhìn không được cảnh Giản Thành Hi ngược đãi đứa nhỏ nên thái độ đối với cậu cũng không tốt. Trong khoảng thời gian này Giản Thành Hi mang theo đứa nhỏ cùng ra vào, vì để bảo vệ đứa nhỏ ở quảng trường đấu võ mồm với người khác đều được truyền ra, thái độ của bà Lý đối với Giản Thành Hi cũng cải thiện không ít.
"Mảnh đất trồng rau phía sau nhà tôi, cậu có thể dùng." Bà Lý chủ động nói: "Dù sao lớn tuổi rồi cũng không còn sức làm gì cả!.”
Giản Thành Hi cám ơn ngàn lần.
Bà Lý nói với cậu: "Chỉ là hàng rào của mảnh đất đó bị hỏng rồi, cậu phải thay một cái mới! ”
Giản Thành Hi đương nhiên sẽ không từ chối loại chuyện nhỏ này, rất nhanh liền đến tiệm kim khí trong khu mua dụng cụ chuẩn bị sửa hàng rào, vốn dĩ cậu tràn đầy tự tin, ai biết đến nơi đó cả người đều choáng váng, những hàng rào máy móc này phân bố lộn xộn hết cả lên, cậu cầm dụng cụ và bản vẽ nhìn hoài cũng không hiểu.
Cái quái gì đây...
Giản Thành Hi tò mò chọt chọt mấy khối máy móc, chuẩn bị liều mạng làm thử.
Lúc này Lệ Trầm vẫn ngồi ở bên cạnh cửa mở miệng nói: "Làm liều sẽ hư lại nhanh thôi ”
Giản Thành Hi quay đầu lại nhìn thấy đứa bé ba tuổi, thân hình cậu bé gầy yếu nho nhỏ, khuôn mặt bình thường không thích cười cho nên luôn khiến người ta xem nhẹ tuổi tác của cậu bé, hỏi: "Vậy phải làm như thế nào? ”
Lệ Trầm chậm rãi đứng lên.
Vết thương ở chân của bé vẫn không tốt, đi đường phải chịu đựng đau đớn và lung lay.
Giản Thành Hi cất bước đi tới ôm người lên, động tác của cậu rất thuần thục, lúc ôm người vào trong ngực, chống lại đôi mắt có chút kinh ngạc của Lệ Trầm. ( truyện trên app T𝕪T )
Trên khuôn mặt của Giản Thành Hi nở một nụ cười rạng rỡ: "Con không cần phải đi, ba ôm con tới. ”
Kỳ thật bước chân của cậu cũng không tính là ổn định, nhưng thắng ở cẩn thận, ôm con nhỏ vào trong ngực, giống như là ôm trân bảo trân quý nhất trên đời vậy.
Lan can gỗ trên mặt đất bị vỡ vụn.
Giản Thành Hi cẩn thận buông đứa bé xuống, kiên nhẫn hỏi con trai: "Tiểu Trầm có ý kiến gì không?" ”
Lệ Trầm nhìn thoáng qua, lại đưa mắt nhìn ba mình mở miệng nói: "Con muốn thử xem, nhưng nếu con thử mà lắp ráp không tốt, nếu tháo ra có thể sẽ không chắc như lần đầu tiên, nói không chừng sẽ lãng phí tiền. ”
Ngụ ý là.
Thật sự nguyện ý để cho bé làm thử sao?
Giản Thành Hi không chút do dự, gật gật đầu nói: "Không sao, Tiểu Trầm muốn thử thì thử đi, ba tin con. ”
Con ngươi Lệ Trầm lóe lên, đây là lần đầu tiên, không ai ghét bỏ bé là một đứa trẻ tàn tật tính cách quái gở, nguyện ý đem cơ hội giao cho mình, tin tưởng mình có thể làm tốt, bé chưa từng nghĩ tới, người kia vốn là đánh mắng, oán giận bản thân thứ vướng chân của Giản Thành Hi.
Chẳng lẽ...
Ba thực sự thay đổi.
Giản Thành Hi lại kéo tay Lệ Trầm, ngây thơ cười nói: “Dù sao ba cũng không biết làm thế nào, có thể con chỉ cần tháo một lần, nhưng be sẽ phải tháo dỡ nhiều lần, như vậy càng lãng phí hơn"
Lệ Trầm: "..."
Mới không thay đổi.
Bé không nên nghĩ nhiều như vậy.
Dưới ánh mắt chăm chú của Giản Thành Hi, Lệ Trầm tuy rằng chân không tiện, nhưng có người ở bên cạnh đưa dụng cụ cùng khối gỗ lan can động tác hiệu suất cao hơn nhiều, những công cụ và khúc gỗ cậu nhìn cũng không hiểu nó có công dụng gì. Nhưng mà Lệ Trầm chỉ nhìn thoáng qua bản vẽ hình như liền hiểu, thân hình nho nhỏ bận rộn, thậm chí không có bất kỳ do dự nào bắt đầu lắp ráp khối máy móc.
Cuối cùng...
Giản Thành Hi hơn một giờ không lắp đặt xong hàng rào, con trai ba tuổi mười phút xử lý xong.
Nhìn hàng rào hoàn chỉnh trước mắt, cậu trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà còn không đợi trên mặt cậu nổi lên ý cười, chuẩn bị tốt khen ngợi con trai.
Cách đó không xa, Lệ Toái Toái ngủ trưa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hàng rào lắp ráp bên ngoài, đôi mắt to thuần khiết của cô bé lộ ra ánh mắt sùng bái, bé nhìn về phía Giản Thành Hi, mở miệng nói: "Woa, hàng rào sửa xong rồi nè, anh xem, ba thật lợi hại, trước kia mấy thứ này ba khẳng định không lắp ráp được, thế mà giờ làm được rồi nè! ”
Giản Thành Hi: "..."
Lật bàn!
Cha già của con không cần mặt mũi à? Có tin ba hắc hóa cho mấy đứa xem không?