Sau khi Giản Thành Hi cùng đứa nhỏ trò chuyện xong liền trở về phòng ngủ.

Đêm đó cậu ngủ không được yên bình cho lắm.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm sét, một tia sét xuyên qua bầu trời, phát ra một tiếng vang lớn, có cảm giác mây đen bao phủ, bên ngoài gió mạnh cuốn đi cát bụi, ngay cả căn nhà trên cây của bọn họ cũng dường như lay động theo.

Giản Thành Hi đang ngủ lập tức tỉnh lại, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút hoảng hốt nói: "Chuyện gì vậy? ”

Hệ thống trả lời: 【Thời tiết xấu】

Đúng lúc này, trên cổ tay Giản Thành Hi, mỗi một công dân đế quốc đều có quang não tin tức cũng vang lên.

【Xin chào toàn thể người dân, do ảnh hưởng không xác định của hố đen trùng động tối nay, bầu khí quyển xuất hiện biến hóa, đêm nay có thể xuất hiện thời tiết cực đoan. Việc ra ngoài rất nguy hiểm. Cư dân ở Thiên Không Thành nên thực hiện các biện pháp bảo vệ. Cư dân của Thành ngầm, xin đừng ra ngoài nên ở yên trong nhà của mình, tránh gặp nguy hiểm.】

Giản Thành Hi sau khi đọc xong tin tức mở miệng nói: "Trùng động? Có chiến tranh sao? ”

Hệ thống hiếm khi bắt đầu nhắc nhở một lần nữa:【Phát hiện an toàn tính mạng của kí chủ giảm xuống còn 10%, xin vui lòng chú ý đến tự bảo vệ tốt mạng sống của bản thân.】

Giản Thành Hi bị hoảng sợ: "Không phải, đây là thứ quỷ quái gì, mi còn có chức năng này sao, ta sẽ có nguy hiểm gì, chẳng lẽ thật sự muốn đánh giặc? ”

Hệ thống không nói gì nữa.

Hệ thống luôn im lặng vào thời khắc quan trọng. 

Giản Thành Hi tức giận không thôi, nhưng rất nhanh, cậu lại nghĩ đến, nếu như mình không an toàn, vậy nếu như gặp phải đánh giặc gì đó, con mình của mình cũng sẽ gặp nguy hiểm, bên ngoài tiếng sấm nổ vang cũng không biết hai đứa nhỏ kia có sợ hay không.

Mang giày ra ngoài, Giản Thành Hi đến phòng của hai đứa nhỏ.

Sau khi đẩy cửa ra, căn phòng rất yên tĩnh.

Trong lòng Giản Thành Hi đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào lại thấy một cục nhỏ trên giường phồng lên, nếu như nhìn kỹ, hình như còn có thể nhìn thấy hơi run rẩy.

 Ầm ầm!

Bên ngoài lại xẹt qua một tia chớp.

Tiếng sét lớn đến mức như xé toạc cả bầu trời, khi mưa trút xuống, toàn bộ ngôi nhà trên cây như lắc lư trong mưa gió, phát ra tiếng cọt kẹt nghe đặc biệt đáng sợ

Giản Thành Hi đi đến bên giường Toái Toái, cậu ngồi xuống, đưa tay chậm rãi bao trùm trên chăn, thấp giọng mở miệng: "Toái Toái? ”

Quả bóng nhỏ trong chăn dường như đã ngừng rung rẩy.

Giọng nói của Giản Thành Hi rất dịu dàng, vỗ vỗ thân hình nho nhỏ của đứa bé nói: "Ba ở đây, không sợ. ”

Một vài giây im lặng.

Trong tiếng sấm vang rền, một góc chăn nhỏ được vén lên, để lộ đôi mắt sáng ngời vẫn còn đỏ hoe, bé đột nhiên đứng dậy, nhào vào lòng của Giản Thành Hi: “ Ba?”

Giản Thành Hi bắt lấy bé, vỗ vỗ trên lưng: "Không sao đâu, không sao, không sợ nữa. ”

Lệ Toái Toái nhỏ giọng khóc, cho dù bình thường có hiểu chuyện thế nào, kỳ thật cũng chỉ là hài tử ba tuổi, lại có thể thành thục đến nơi nào, lúc này cả người đều có chút lạnh, còn mang theo sợ hãi.

Giản Thành Hi kiên nhẫn ôn nhu an ủi con gái, lúc này mới hỏi: "Nếu đã sợ, vì sao không cùng anh trai đi tìm ba?" 

Người trong ngực ngẩn người, hít vào mũi không dám nói chuyện.

Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn bé, là im lặng hỏi, con gái không nói, cậu cũng không thúc giục, đôi mắt ôn nhu kia nhìn bé, giống như là cổ vũ thầm lặng.

Một lúc sau, Lệ Toái Toái cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bởi vì trước kia ba từng nói, trời mưa sét đánh đứa nhỏ nào sợ chính là không có can đảm là người vô dụng.” 

Giản Thành Hi : "Hả? ”

"Nếu khóc, ba sẽ rất khó chịu." Lệ Toái Toái cúi đầu lau nước mắt, "Cho nên không dám đi tìm ba. ”

Nguyên chủ thật đáng chết.

Đứa bé này mới ba tuổi, nó có thể dũng cảm làm gì?

Chẳng lẽ còn trông cậy vào hai đứa nhỏ bọn họ sau này đi làm siêu cấp nhân vật phản diện gì đó, hủy diệt thế giới sao?

Giản Thành Hi lập tức vỗ vỗ lưng đứa bé nói: "Trước kia ba đều nói bậy, mưa dông vốn rất đáng sợ, Toái Toái sợ hãi cũng là bình thường, đến đây, ba đưa con cùng anh trai về phòng ngủ. ”

Lệ Trầm bên giường cũng bị Giản Thành Hi ôm lên.

Trọng lượng của hai đứa nhỏ lập tức đè ép Giản Thành Hi kêu lên một tiếng đau đớn.

Thân thể này vốn có chút yếu ớt, ngày thường cũng không rèn luyện, lúc này lập tức ôm hai đứa nhỏ liền có chút chịu không nổi, mệt đến mức cánh tay cũng có chút cong.

Lệ Toái Toái chần chờ một chút, hỏi: "Ba ơi, con xuống tự đi được. ”

Giọng nói của Giản Thành Hi trở nên chậm rãi và nặng nề, nhưng vẫn còn cậy mạnh: "Không cần không cần, ba ôm được. ”

Lệ Toái Toái nghi hoặc nói: "Thật sao? ”

Giản Thành Hi gật gật đầu, vừa đi ra ngoài, vừa nở nụ cười: "Đương nhiên. ”

“......”

Ba, ba cứng miệng quá.

Bất quá, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy ba thà rằng mình cậy mạnh, chứ không có bỏ người lại, Lệ Toái Toái vùi đầu vào trong ngực Giản Thành Hi, bất giác cọ cọ, cảm thấy thật vui vẻ.

Bé quyết định đối xử tốt với ba mình từ ngày mai.

Tạm thời không nhớ thù trước kia của ba đối với mình.

TẠM THỜI!!!

......

Giản Thành Hi bế hai đứa bé trở lại phòng của mình.

Giường trong phòng trẻ em quá nhỏ, vẫn là giường phòng của mình tương đối lớn, cậu bảo hai đứa nhỏ nằm trên giường, lại đi tìm chăn đắp cho bọn họ, bên ngoài mưa gió đan xen, trong động cây cũ nát này cũng không có bao nhiêu nhiệt độ.

Giản Thành Hi để cho hai đứa nhỏ nằm trong chăn, cậu ngồi bên cạnh, động tác ôn nhu vỗ vỗ lưng đứa nhỏ: "Ngủ đi, đắp chăn rồi không cần sợ hãi, chăn có kết giới, trẻ con cứ trốn trong chăn đều an toàn, quái vật bên ngoài cũng không thể làm tổn thương nha, Toái Toái cùng Tiểu Trầm có thể ngủ ngon, baba cho chăn thêm ma pháp! ”

“......”

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái liếc nhau. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Khi nào ba có thể trưởng thành đây?

Giản Thành Hi để cho hai đứa trẻ ngủ trên giường, mình thì đứng dậy.

Nguyên chủ mua căn phòng rách nát này chất lượng đặc biệt kém, bên ngoài cuồng phong bão táp, trong phòng cư nhiên bắt đầu rò rỉ nước, đây là một căn nhà trên cây, nếu như không hứng nước, không chừng ngày mai đều có thể ngâm nước.

Giản Thành Hi cầm hai chậu hứng nước.

Lệ Toái Toái từ trên giường ngồi dậy, bé nói: "Ba ơi, con sẽ giúp ba..."

“ Con phụ trách ngủ ngon, loại chuyện nhỏ này người lớn đến là được rồi." Giản Thành Hi ném cho Lệ Toái Toái một ánh mắt khẳng định: "Baba chính là trụ cột trong nhà! ”

Lệ Toái Toái bĩu môi.

Ba khinh thường mình. 

Bé mới không phải là đứa con nít chỉ biết khóc nháo.

Giản Thành Hi khắp nơi tìm tới những cái chậu trong nhà, ở nơi mưa dột đều đặt chậu, nhưng nói như vậy cũng không được, cậu lo lắng vạn nhất nhà cây không chịu được cơn bão như vậy thật sự bị ngập thì làm sao bây giờ.

Nơi con nhỏ ngủ là ở trên tầng hai nên được coi là an toàn.

Nên mang  tất cả các vật có giá trị ở tầng trệt lên.

Giản Thành Hi ở lầu một kiểm tra khắp nơi một chút, cuối cùng đem một ít đồ vật cùng rương đáng giá ở tầng trệt đều mang lên, toàn bộ đặt vào trong phòng ngủ của mình.

Lệ Toái Toái và Lệ Trầm ngồi trên giường nhìn ba mình bận rộn.

Giản Thành Hi sau khi dọn xong lau mồ hôi trên trán: "Cuối cùng cũng xong. ”

Lệ Toái Toái giọng hỏi: "Ba đang làm gì vậy?"

Giản Thành Hi trả lời: "Ba đang chuyển đồ, sợ tầng trệt bị ngập nên mang đồ có giá trị lên tầng.”

Hai đứa trẻ liếc nhau.

Sau đó vẫn là Lệ Trầm nói: "Ba ơi, ba có thể đem những thứ này đặt ở trong không gian tùy thân, không cần đặc biệt mang lên. ”

Giản Thành Hi sững sờ tại chỗ và chớp mắt.

Ế?

Cậu mở quang não của mình ra, mới phát hiện ở phía dưới vòng đeo tay hình như đích xác có lựa chọn không gian tùy thân, cậu mở to hai mắt vẻ mặt không dám tin, cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, đứa nhỏ đều thông minh hơn mình.!

Vẫn là Lệ Toái Toái nói: "Anh ơi, có lẽ ba chính là cố ý mang lên, như vậy có thể cẩn thận kiểm tra xem có bị bỏ sót đồ đạc hay không. ”

Ánh mắt Giản Thành Hi sáng ngời, che môi, ho nhẹ một tiếng vội vàng theo lời con gái bắt đầu cứu vãn hình tượng của mình: "Đúng, đúng như Toái Toái nói! ”

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm liếc nhau.

Được rồi, hiểu rồi.

Ba  chắc chắn không nhớ.

......

Bên ngoài mưa, Giản Thành Hi cũng không dám ngủ, tiếng sấm nổ vang lợi hại, từng đạo tia chớp xẹt qua chân trời, trùng động bên ngoài tinh cầu giống như một mực biến hóa, thời tiết như vậy tựa hồ ai cũng không ngủ được.

Giản Thành Hi dứt khoát bắt đầu sửa sang lại đồ cũ.

Nguyên chủ kỳ thật rất nghèo, căn bản không có cái gì, cậu lật lật, cuối cùng tìm được một cái rương.

Sau khi mở rương ra, nhìn thấy trong rương có mấy bộ xiêm y cũ của nam nhân trưởng thành, kích thước này vừa nhìn liền không phải nguyên chủ.

Ngoài ra còn có một vài cuốn sách.

Giản Thành Hi mở sách ra, nhìn thấy bên trong rậm rạp văn tự cùng số liệu, lật mấy trang liền khép lại, học tra căn bản không hiểu.

Đồ trong rương đặc biệt ít, ngay khi cậu thở dài chuẩn bị khép lại, từ trong một quyển sách lại đột nhiên rơi xuống một tấm ảnh. Đây là một tấm ảnh nhìn qua có chút cũ, dưới cùng có chữ viết của một người đàn ông, phông chữ kia phi thường sắc bén nhưng rất đẹp, cậu mượn ánh sáng nhanh như chớp ngoài cửa sổ mới thấy rõ ba chữ này: Lệ Lăng Phong.

Giản Thành Hi nghi hoặc nói: "Lệ Lăng Phong? ”

Hệ thống đi ra để giải thích: 【đó là chồng của cậu】

Ánh mắt Giản Thành Hi sáng lên, cậu còn không biết người chồng đã chết sớm của mình trông như thế nào, vì thế vội vàng lật ảnh lại, liền nhìn thấy hai người đứng trong ảnh, trong đó có một người đàn ông dáng người cao ngất mặc trang phục màu nâu, nhìn qua rất trẻ tuổi. Bởi vì thời gian dài còn có nếp gấp ảnh, có chút không thấy rõ mặt nam nhân, chỉ có thể thông qua chiều cao để phán đoán, hẳn là một người đàn ông rất đẹp trai.

Mà ở bên cạnh nam nhân, có một người mặc quần áo hoa hòe sặc sỡ.

Màu đỏ xanh lá từ đầu đến cuối giống như một con bướm hoa, trên mặt thậm chí còn bôi phấn nước, quả thực muốn có bao nhiêu cay mắt thì có bao nhiêu cay.

Giản Thành Hi hít sâu một hơi.

Trên giường Toái Toái tò mò hỏi: "Ba ơi, có chuyện gì với ba vậy?" ”

"Không ngờ được mà..." Giản Thành Hi nhìn bức ảnh vô cùng đau lòng: "Toái Toái , trước khi kết hôn với ba, cha các con thế mà còn có người đàn ông khác. ”

Lệ Toái Toái tiến lại gần.

Giản Thành Hi chỉ vào người ăn mặc hoa hòe trên ảnh nói: "Con xem, người này thật xấu, ánh mắt của anh ta sao lại như vậy, không có đẹp bằng ba phải không? ”.

Nương theo tia chớp bên ngoài, Lệ Toái Toái và Lệ Trầm nhìn rõ người trong ảnh.

Đồng thời chìm vào im lặng.

Rốt cuộc bọn họ nên nói với ba  như thế nào, người đàn ông xấu xí trong bức ảnh này, chính là ba đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play