Sau khi Giản Thành Hi nói xong câu đó, vẻ mặt của ông chủ cứng đờ.

Bất kể là ở nơi nào, nhất là ở một tinh cầu vẫn còn có chiến tranh quấy nhiễu, quân nhân vĩnh viễn đều là có lực uy hiếp nhất, là thân phận có thể trấn áp được người khác.

Giản Thành Hi lấy dịch dinh dưỡng của mình, trả đúng 62 tinh tệ, lịch sự cười với ông chủ: "Tạm biệt." ”

Cậu đi rất thoải mái, một tinh tệ cũng không thèm.

Khi cậu đi qua, những người khác trong khu còn chưa tính tiền, tất cả đều nhìn thấy cảnh Giản Thành Hi ở trước quầy cùng ông chủ nói chuyện thật lâu, mọi người nhao nhao liếc nhau, nhỏ giọng bàn tán:

"Cậu ta khẳng định lấy được giảm giá."

"Lớn lên xinh đẹp chính là có ưu thế."

“Chuyện này học không được."

"Hazz chính là loại người không có chồng ở nhà liền không biết giữ khoảng cách với đàn ông”. 

“ Cũng không biết sợ”

Giản Thành Hi từ trong cửa hàng đi ra, trở lại quảng trường tìm con của mình.

Mấy ngày nay bởi vì chân bị thương, Lệ Trầm luôn rầu rĩ không vui, đứa nhỏ này trời sinh mạnh mẽ, lại càng không thích nói chuyện với người khác, Giản Thành Hi muốn khai thông tư tưởng cho bé con nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Hôm nay, cậu muốn cho đứa nhỏ này vui vẻ một chút.

Lướt qua ngõ nhỏ, Giản Thành Hi đang tìm con mình, bỗng nhiên liền nhìn thấy quảng trường phía trước truyền đến tiếng ồn ào.

Một đám trẻ con vây quanh lẫn nhau, tiếng nói chuyện cũng từ xa đến truyền đến, tiếng cười đùa của bọn họ kèm theo tiếng xô đẩy, mang theo ác ý, lôi kéo Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái.

Một trong những đứa trẻ cao lớn nói: "Lệ Trầm, đến đây chơi bóng đi!”

Nói xong nó đẩy Lệ Trầm.

Lệ Toái Toái chạy tới, bật khóc: "Đừng đẩy anh trai tôi, anh trai tôi bị thương ở chân, không thể chơi. ”

Những đứa trẻ đó dường như muốn nghe điều này.

"Cái gì chân bị thương, nó chính là què." Ác ý của một đứa trẻ luôn là thẳng thắn nhất: “Lệ Trầm là đồ ngốc, không có chân thì không thể đi được

Lệ Toái Toái xông tới ôm lấy cậu bé ngã trên mặt đất: "Anh nói bậy, anh trai tôi mới không phải! ”

Đứa trẻ cao lớn khỏe mạnh cười đắc thắng: "Sao không để tao nói cho người khác biết anh mày bị què à? Nhưng mà tao cứ thích nói đấy làm gì được tao”.

“ Anh..” Hốc mắt Toái Toái đỏ bừng, thân thể nhỏ bé của bé  nửa quỳ trên mặt đất, giọng điệu non nớt, khóc lóc: "Anh chờ đó tôi sẽ nói cho ba ba biết, ba ba sẽ dạy cho anh một bài học.”

Đứa trẻ cao lớn nghe xong không chỉ không sợ ngược lại lộ ra nụ cười khinh miệt, nó đi tới ngồi xổm xuống đẩy Lệ Toái Toái ngã ra: "Tao sẽ không sợ đâu, ba chúng mày căn bản cũng không quản chúng mày, chúng mày không làm gì được tao đâu…”

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên xé nát bầu trời.

Đứa trẻ cao lớn ôm tay mình gào thét, trên cổ tay nó là một vết răng thật sâu, thậm chí tràn ra vết máu. Ở trước mặt hắn, là Lệ Trầm bị đẩy trên mặt đất, trên môi Lệ Trầm bởi vì dùng sức quá mức thậm chí còn có một vết máu đỏ thẫm. Lệ Trầm hung ác như một con thủ nhỏ, nhỏ bé lại không có chút sợ hãi nào, trong màn đêm đen kịt, đáy mắt cậu bé lại chỉ có âm trầm, hung ác như nhìn kẻ thù.

Đứa nhỏ cao lớn ôm cánh tay bị thương của mình, nói với Lệ Trầm trên mặt đất: "Mày dám cắn tao, tao đánh..."

“Dừng tay!”

Giản Thành Hi từ xa chạy tới, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở dồn dập nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “ Các con đang làm gì vậy?”

Đứa nhỏ cao lớn sửng sốt, không nghĩ tới ba của hai đứa này lại quay lại nhanh như vậy.

Lệ Toái Toái sau khi nhìn thấy Giản Thành Hi, nước mắt liền lăn xuống: "Baba. ”

Giản Thành Hi vội vàng buông đồ trong tay xuống ôm lấy đứa nhỏ: "Toái Toái, sao vậy con?. ”

Phản ứng đầu tiên của cậu là an ủi đứa nhỏ, không để ý tới đứa trẻ lớn ở một bên. 

Lúc này, các bậc phụ huynh khác cũng trở về, nhao nhao hỏi chuyện gì đang xảy ra, khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn.

Mà đứa trẻ to xác kia giơ cổ tay lên tố cáo trước: "Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm không chỉ đánh cháu mà còn cắn cháu ”

Có người bị thương. 

Cha mẹ của đứa nhỏ tên Lý Hạ, cũng bày sạp bán trái cây, vốn đã có oán giận với Giản Thành Hi, lúc này biết đứa nhỏ nhà mình bị cắn, lại càng không có ý tha cho người khác: "Giản Thành Hi, đứa nhỏ nhà các cậu bị gì vậy, đang yên đang lành lại cắn người, cậu dạy con như vậy sao? Hôm nay cậu phải cho chúng tôi một lời giải thích”

Bọn họ hùng hổ, có chút dọa người.

Lệ Toái Toái có chút lo lắng nhìn về phía Giản Thành Hi, dù sao nếu như là trước kia, ba nhất định sẽ mắng bọn chúng.

Nhưng…

Hôm nay Giản Thành Hi chỉ an ủi vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người, cậu bình tĩnh mở miệng nói: "Anh nói đứa nhỏ nhà tôi đang yên đang lành lại cắn người, có chứng cớ gì không? ”

Lý Hạ giơ cổ tay con mình lên nói: "Đây không phải là chứng cứ sao? ”

Giản Thành Hi cười cười nói: "Nếu đó là chứng cớ, vậy đứa nhỏ của tôi bị thương ở chân hiện tại còn ngã xuống đất thì nói như thế nào, anh không đến tìm tôi, tôi còn muốn tìm anh giải thích. ”

Lý Hạ phản bác: "Anh nói cái gì vậy, đứa nhỏ nhà tôi bị cắn, còn đứa nhỏ nhà anh chỉ bị ngã một chút có thể so sánh được sao? ”

"Vì sao không thể so sánh?" Giản Thành Hi ngẩng đầu, giọng nói của cậu dứt khoát quyết đoán: "Đứa nhỏ nhà anh là con, đứa nhỏ nhà tôi thì không phải là con sao? ”

Lý Hạ nghẹn lại: "Anh...! ”

Trên chợ người đến người đi, người đi ngang qua dần dần đều bị hấp dẫn lại đây, vừa nhìn liền biết chuyện này là bởi vì trẻ con đùa giỡn mà gây ra. Kỳ thật trước kia chuyện trẻ con trong khu bắt nạt lẫn nhau cũng không ít, chỉ là cũng không có người để ở trong lòng, đều là chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhất là trước kia Giản Thành Hi chưa bao giờ quan tâm sống chết của hai đứa nhỏ, cho dù thật sự bị bắt nạt cũng sẽ vì cái gọi là mặt mũi mà không cãi nhau với người khác, lúc này mới dẫn đến dân trong khu dám tùy ý bắt nạt.

Thế nhưng bây giờ Giản Thành Hi đã khác trước.

Lý Hạ thở sâu một hơi, hắn cúi đầu hỏi con mình: "A Hổ, con đẩy bọn họ?”

Đứa trẻ cao lớn tên A Hổ bị cha hỏi như vậy, trong lòng rất hoảng hốt, nó chột dạ nói: "Con không có, con chỉ muốn tìm Lệ Trầm chơi bóng mà thôi, là chính cậu ta què quặt đứng không vững ngã trên mặt đất, không liên quan đến con. Con không biết cậu ta là người què, người như thế sao không ở nhà đi, còn chạy tới quảng trường chơi, liên quan gì đến con? ”

Lý Hạ nghe xong có chút hài lòng, ánh mắt anh nhìn về phía Giản Thành Hi tràn đầy ác ý lại tràn ngập khiêu khích nói: "Cậu nghe thấy chưa? ”

Giản Thành Hi nửa ngồi xổm trên mặt đất, để cho Lệ Trầm dựa vào bên cạnh, khi nghe A Hổ nói xong cậu  có thể cảm nhận được thân thể của Lệ Trầm căng thẳng. Đứa nhỏ cho dù có thành thục đến đâu cũng không chống đỡ nổi nhiều lời nói ác độc như vậy, cho dù cậu bé đang cố gắng chịu đựng, Giản Thành Hi vẫn có thể cảm nhận được thân thể nhỏ bé của Lệ Trầm đang run rẩy, yếu ớt giống như một chiếc thuyền bằng lá.

Cậu ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt Lệ Trầm.

Đó là con ngươi giống như thú con bị ăn hiếp, phiếm hồng, nhưng mặc dù trong lúc khổ sở như vậy, nước mắt cũng không có rơi xuống.

Nhưng rõ ràng ba tuổi là tuổi mà những đứa trẻ khác đụng nhẹ đều sẽ khóc lớn.

......

Giản Thành Hi an ủi nhéo nhéo tay cậu bé, sau đó đứng dậy.

Nguyên thân kỳ thật cũng không thấp, ngược lại dáng người cao gầy, so với một đám thôn dân đang vây xem còn cao hơn. Nhờ đó mà Giản Thành Hi có thể từ trên cao nhìn xuống nhìn rõ biểu tình của mỗi người.

“ què quặt?” Giản Thành Hi đi tới trước mặt A Hổ nói, "Cậu cảm thấy người què không thể chạy, không thể chơi bóng, sẽ không xứng chơi chung phải không? ”

A Hổ bị Giản Thành Hi nhìn, không hiểu sao có chút hoảng hốt, nhưng vẫn gật đầu.

Giản Thành Hi đi tới bên cạnh A Hổ, nhặt quả bóng trên mặt đất lên, cậu đứng tại chỗ thậm chí không di chuyển. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm khung bóng rổ cách đó không xa một lát, sau đó liền thực hiện một cú ném bằng một tay. Dưới ánh mắt của mọi người, quả bóng rổ kia xẹt qua một độ cong xinh đẹp trên không trung, rơi chính xác vào trong rổ.

Mọi người mở to hai mắt, không dám tin.

A Hổ càng có chút lắp bắp: "Chú, chú..."

"Cho dù tôi không nhúc nhích, tôi vẫn có thể ghi bàn." Giản Thành Hi mở miệng nói: "Là ai quy định không di chuyển thì không thể chơi? ”

A Hổ bị Giản Thành Hi làm cho câm miệng không nói nên lời.

Lý Hạ bảo vệ con mình nói: "Giản Thành Hi cậu không biết xấu hổ sao, cậu lớn tuổi hơn nó, cậu ghi bànđược thì tính là bản lĩnh gì? ”

Giản Thành Hi không sợ chút nào, quay đầu nhìn anh ta, nhếch môi cười: "Được, tôi đứng đây bất động, anh ngược lại có thể chạy có thể nhảy, anh mau ghi một bàn thắng cho tôi xem? ” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lý Hạ nghẹn lại.

Hắn làm sao có thể nắm chắc ghi bàn, đừng nói là trẻ con, hắn là một người lớn cũng không nhất định có thể làm được!

Càng nghĩ càng tức giận, Lý Hạ cao giọng chất vấn: "Anh rốt cuộc muốn làm gì? ”

Giản Thành Hi lớn tiếng trả lời: "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, trời đất bao la lắm người tài, bản thân của không có bao nhiêu bãn lĩnh thì ít thể hiện làm mất mặt xấu hổ. Đứa nhỏ nhà tôi bị thương chân thì thế nào, anh bình thường thì cầm bóng ném vào cho tôi xem có làm được được không?”

Lý Hạ tức giận đến sắc mặt đỏ lên: "Giản Thành Hi, có phải anh điên rồi, chỉ biết chơi trò của con nít thì cao quý cỡ nào? ”

"Đương nhiên không có cao quý cỡ nào." Giản Thành Hi lộ ra nụ cười châm chọc, nhìn về phía A Hổ: "Tôi cũng không biết có người nào đó chỉ là biết chơi bóng liền xem thường người khác rốt cuộc cao quý đến đâu. ”

A Hổ cho dù ngày thường cường hoành hơn nữa cũng bất quá chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, nó chưa từng bị mất mặt như vậy, lần này vừa bị Giản Thành Hi nhìn như vậy , nhất thời không nhịn được mà khóc lên.

Lý Hạ thấy đứa bé khóc, đau lòng vô cùng, hắn vội vàng nói: "Giản Thành Hi, anh lớn hơn con nhà tôi bao nhiêu tuổi, anh khi dễ trẻ con như vậy không thấy mất mặt sao? ”

"Mất mặt?" Đôi mắt sáng ngời của Giản Thành Hi dưới ánh lửa của bóng đêm đặc biệt rực rỡ, cậu cười khẽ một tiếng nói: "Tôi nhổ vào, A Hổ nhà các anh so với Lệ Trầm nhà chúng tôi lớn hơn sáu bảy tuổi, nó cũng không ngại mất mặt, thì tôi ngại cái gì?! ”

A Hổ nghe thấy liền khóc to hơn.

Lý Hạ tiến lên một bước chỉ vào cậu, nói: "Giản Thành Hi, cậu ít ở chỗ này làm càn đi! ”

Giản Thành Hi cười lạnh một tiếng, xoay người cõng đứa nhỏ trên mặt đất đứng dậy, nhìn Lý Hạ nói: "Có vài người tạm thời đứng dậy không nổi, là bởi vì chân bị thương, sau này chỉ cần dùng thuốc can thiệp là có thể khỏi hẳn, mà có vài người đứng dậy không nổi, là bởi vì lòng dạ hẹp hòi không chứa được người, đó mới thật sự là hết thuốc chữa. ”

Lý Hạ không dám tin nhìn Giản Thành Hi, hai tay tức giận run rẩy: "Cậu...cậu..."

*

Giản Thành Hi căn bản không để ý tới hắn, mang theo hai đứa nhỏ trở về nhà.

Chuyến đi dạo chợ đêm tối nay đã bị hủy hoại, nhưng cậu sẽ không hối hận, nguyên chủ dễ bắt nạt, nhưng cậu thì không.

Sau khi trở về thời gian cũng không còn sớm, Giản Thành Hi đưa hai đứa nhỏ về phòng nghỉ ngơi. Tối nay Lệ Toái Toái khóc rất nhiều, rất nhanh liền nằm trên giường ngủ thiếp đi, Lệ Trầm ngồi bên giường, lại nghe được tiếng cửa bị mở ra.

Lệ Trầm có chút ngoài ý muốn nhìn người tới.

Giản Thành Hi cười cười nói: "Biết ngay con chưa ngủ mà!”

Lệ Trầm không hiểu ý của hắn.

Giản Thành Hi đi tới nửa ngồi xổm trước mặt Lệ Trầm, nương theo ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Ba muốn đo kích thước cho con một chút, ba đã hỏi thăm bác sĩ rồi, chỉ cần lắp thêm một bộ phận trợ lực cho chân, cũng có thể đứng lên. Ba đang tích góp tiền, đến lúc đó Tiểu Trầm nhà chúng ta cũng có thể chơi bóng như những đứa trẻ khác. ”

Trong bóng đêm, giọng nói của Giản Thành Hi đặc biệt rõ ràng, vô cùng dịu dàng.

Lệ Trầm nhìn người đàn ông ngồi bên giường, Giản Thành Hi đưa tay chạm vào chân cậu bé, muốn vén quần lên nhìn vết thương, Lệ Trầm theo bản năng né tránh.

Giản Thành Hi có chút ngoài ý muốn nhìn về phía đứa nhỏ.

Thân thể nhỏ bé gầy yếu của Lệ Trầm ở trong màn đêm có vẻ có chút u ám, bé mím môi, dưới ánh mắt chăm chú của Giản Thành Hi, rốt cục nhẹ nhàng mở miệng, nói câu đầu tiên từ khi xảy ra chuyện, có chút chậm, lại giống như mang theo rất nhiều gông xiềng nặng nề: "Rất xấu xí. ”

Giản Thành Hi : "Cái gì?" 

"Chân của con rất xấu." Lệ Trầm tránh khỏi tầm mắt của cậu, cả người đều dựa vào vách tường, tay bé đang âm thầm cuộn mình, thanh âm trầm thấp: "Cho dù có máy phụ trợ, cũng vẫn là người què. ”

Giản Thành Hi mở to hai mắt, trong nháy mắt, đáy lòng cậu trào lên cảm xúc vừa tức vừa đau lòng.

Đáy mắt Giản Thành Hi thậm chí nổi lên một tầng hơi nước, hơi thở của cậu không ổn định, thở hổn hển vài cái mới mở miệng nói: "Nói bậy! ”

Lệ Trầm ngạc nhiên nhìn về phía ba mình.

Giản Thành Hi hít hít mũi, cho dù bình thường cùng đứa nhỏ này ít nói chuyện, nhưng cậu cũng biết Lệ Trầm là đứa nhỏ kiêu ngạo cỡ nào. Để cho đứa nhỏ như vậy chính miệng nói mình là người què, cho tới bây giờ cậu cũng không biết mình sẽ đau lòng như vậy, cho dù Lệ Trầm không có khóc, mũi cậu lại chua xót: "Không phải như vậy đâu. ”

"Lệ Trầm nhà chúng ta chỉ là chân bị thương mà thôi, sau này sẽ khỏi." giọng điệu của Giản Thành Hi mang theo chút nghẹn ngào, cậu nắm bàn tay nho nhỏ của Lệ Trầm, nhìn bé nói: "Cho dù hiện tại chữa không tốt cũng không cần sợ, về sau nhất định sẽ có điều kiện có khoa học kỹ thuật tốt hơn, con khẳng định có thể đứng lên. Tuy rằng những đứa nhỏ kia hiện tại sức khỏe tốt thì thế nào, chuyện hiện tại không thể chứng minh tương lai, ba tin Tiểu Trầm sau này tuyệt đối sẽ không kém bất kỳ đứa trẻ nào. ”

Dưới ánh trăng, đôi mắt Giản Thành Hi sáng ngời, đặc biệt kiên định.

Cậu nắm tay đứa nhỏ, dùng hành động truyền đi sự ấm áp, nếu Lệ Trầm là một tảng băng không bao giờ tan chảy thì cậu chính là tia sáng chiếu xuống hoang mạc lạnh giá.

Nhẹ nhàng, bao dung.

Lệ Trầm nhìn Giản Thành Hi, thấp giọng mở miệng nói: "Về sau nếu có cơ giáp mạnh sẽ có thể giúp con đứng lên. ”

Thấy con trai rốt cục bắt đầu suy nghĩ về tương lai, Giản Thành Hi lộ ra nụ cười: "Đúng vậy! ”

Cậu bắt đầu bội phục chính mình quả nhiên vẫn rất biết dẫn dắt đứa nhỏ một lần nữa xây dựng lòng tin vào tương lai, cha mẹ quả nhiên là thầy giáo tốt nhất của trẻ con, dưới sự giáo dục của mình, không phải là tất cả đã bắt đầu tốt lên rồi sao, quá hoàn mỹ!.

Giản Thành Hi kéo tay đứa nhỏ, ngọt ngào từ ái mỉm cười nói: "Chờ sau này Tiểu Trầm có khoa học kỹ thuật tốt hơn và cơ giáp, con còn muốn đi làm cái gì nữa? ”

Có phải là chào đón một tương lai tốt đẹp hơn?

Chắc chắn là một tương lai tươi sáng và rực rỡ! 

Trong mắt mang theo nụ cười, Lệ Trầm chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt non nớt kia bình tĩnh, đây là lần đầu tiên bé nhìn Giản Thành Hi, gương mặt nhỏ nhắn luôn  ít biểu cảm, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng dưới ánh trăng nhợt nhạt, lại khiến người ta lạnh cả sống lưng: "Báo thù. ”

“......”

Giản Thành Hi chớp chớp mắt.

Hả?

Cái này, cái này hình như có chỗ nào không đúng nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play