Sự im lặng của hai đứa trẻ khiến Giản Thành Hi ý thức được có lẽ nhìn vào bức ảnh sẽ khiến tụi nhỏ nhớ đến người cha đã khuất.

Sau khi nhận ra có điều gì đó không ổn, Giản Thành Hi lập tức cất bức ảnh đi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: " Quên đi, baba con cũng không phải loại người thích so sánh, chuyện của quá khứ thì cho nó chìm vào dĩ vãng, baba cũng không quá để ý đến nó!”

Vừa nói, vừa nhét ảnh chụp ở dưới tận cùng rương, còn đè đè.

Lệ Trầm và  Lệ Toái Toái: "..."

Ba quả nhiên rất để ý.

Giản Thành Hi nhìn mưa lớn bên ngoài, sấm chớp đan xen, trong lòng không khỏi càng lo lắng hơn một chút, lần đầu tiên cậu có cảm giác bản thân thực sự sống trong một hành tinh không yên bình vì chiến tranh. Bất chấp màn đêm đen kịt chạy xuống lầu, đổ nước trong chậu rồi chạy về.  

Giường của cậu lớn nên đủ cho ba người nằm. 

Đêm giông bão đan xen, dường như không ai có thể ngủ được. 

"Ngủ không được sao?" cậu ngồi dậy, giúp hai đứa nhỏ chỉnh lại chăn: “ Có phải do mưa và sấm bên ngoài quá lớn nên các con sợ? ”

Lệ Trầm bình tĩnh mở mắt nhìn Giản Thành Hi: "Không phải.”

Giản Thành Hi nhìn gương mặt gầy yếu non nót của Lệ Trầm, nghĩ đến đứa nhỏ này thật sự là miệng cứng, sao lại có đứa bé nào không sợ chứ, nhất định là sợ mình lo lắng cho nên mới nói như vậy đi, cậu hỏi: "Không sợ vậy vì sao không ngủ? ”

"Bởi vì." Giọng Lệ Trầm non nớt lại rất ngay thẳng, "Tiếng sấm quá lớn, ồn quá không ngủ được. ”

“......”

Thực sự không đáng yêu chút nào.

Giản Thành Hi ho nhẹ một tiếng, cậu nói: "Nếu như không ngủ được, baba kể cho các con nghe một câu chuyện. ”

Kể chuyện trước khi ngủ là vũ khí sắc bén cho mọi nơi trên thế giới dùng để dỗ dành con nít khi ngủ!

Không chỉ vậy mà còn có thể đánh lạc hướng sự chú ý!

Giản Thành Hi ngồi ở đầu giường, để cho hai đứa nhỏ đều ngủ ở bên trong, cậu chỉ đắp hờ lên người, sau đó mở miệng hỏi: "Hai đứa muốn nghe loại chuyện gì nào?”

Cậu cho rằng chí ít cũng là tiểu tinh linh gì đó đáng yêu kawaii kawaii.

Nào ngờ, Lệ Toái Toái thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Muốn nghe chuyện hắc ma pháp sư giết chết Thương Long. ”

Lệ Trầm cũng cúi đầu suy nghĩ một chập, cũng mở miệng đưa ra ý kiến: "Nghe chuyện về cơ giáp diệt Trùng tộc. ”

Đây là gì?

Con nít ba tuổi mà nghe những chuyện đánh đánh giết giết thì còn ra cái thể thống gì nữa, giáo dục đứa nhỏ thành chân thiện mỹ phải bắt đầu từ khi còn nhỏ!

Giản Thành Hi nhẹ giọng nói: "Ừm, baba sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện cảm động còn hay hơn những chuyện này. Tên chuyện là: “Bạch Tuyết"! 

Lệ Trầm và Lệ Toái Toái : "..."

Vào một đêm giông bão mịt mù, một gia đình ba người đang nằm trên giường trong căn nhà gỗ tối tăm. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giọng nói của Giản Thành Hi trầm thấp, dịu dàng nói: "Công chúa Bạch Tuyết thiện lương vì ăn táo độc của hoàng hậu ngủ nên chìm vào giấc ngủ dài, hoàng tử tốt bụng cưỡi ngựa trắng đi ngang qua cứu cô ấy, phép thuật tình yêu đích thực làm cho Bạch Tuyết tỉnh lại, từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi."

Căn phòng im lặng trong giây lát.

Trong lòng Giản Thành Hi tràn ngập sự ngây thơ và tình yêu, cúi đầu hỏi hai đứa nhỏ: "Thế nào hai con có cảm nhận gì không?”

Vốn cho rằng ít nhất hai đứa nhỏ sẽ cảm nhận được người tốt sẽ được đền đáp.

Những người chân thành và tốt bụng sẽ gặp may mắn.

Nào ngờ,Lệ Toái Toái mở miệng hỏi: "Vì sao Bạch Tuyết bị hại nhiều lần vẫn không nhớ được?. ”

Giản Thành Hi sửng sốt.

"Hoàng hậu thật sự là một người ngốc." Lệ Trầm cũng thản nhiên hừ nhẹ một tiếng: "Nếu con là bà ấy, tuyệt đối sẽ không để Bạch Tuyết sống lâu như vậy. ”

Giản Thành Hi mở to hai mắt, điều này hoàn toàn không đúng với dự đoán của cậu, vì thế vội vàng giáo dục đứa nhỏ nói: "Nghe chuyện xưa, không nên lúc nào cũng đi soi mói khuyết điểm của người khác, cũng nên suy nghĩ một chút có thể học được từ nhân vật chính của câu chuyện, ví dụ như Bạch Tuyết cô ấy rất thiện lương, tâm hồn trong sáng, đây chính là phẩm chất rất tốt đẹp, cho nên cô mới có thể được người lùn và hoàng tử giúp, hóa hiểm thành an. ”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Cậu nghĩ rằng hai đứa trẻ sẽ hiểu.

Nhưng lại không. 

Giọng điệu Lệ Toái Toái non nớt mang theo nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ không phải bởi vì nàng lớn lên đẹp sao? ”

Giản Thành Hi: "..."

"Bởi vì nàng lớn lên xinh đẹp, người lùn mới có thể cho nàng chỗ ở, hoàng tử mới có thể hôn nàng” Lệ Toái Toái cẩn thận giải thích: "Nếu như là như Toái Toái gặp tình trạng như vậy, sẽ không có ai giúp cả?” 

Giản Thành Hi nhìn ánh mắt chân thành con gái trong lòng đau xót, cậu chỉ kể một câu chuyện cổ tích, truyện cổ tích vốn rất tốt đẹp, lại không nghĩ tới đứa nhỏ lại có thể nhìn thấu. Cậu thở dài, xoa đầu cô bé và nói: "Đừng nói bậy, Toái Toái của chúng ta cũng là một cô bé rất ngoan , sau này chắc chắn sẽ trở thành một Bạch Tuyết hạnh phúc." 

Lệ Toái Toái lại cong mặt cười cười nói: "Con không muốn làm Bạch Tuyết, con muốn làm hoàng hậu. ”

Giản Thành Hi sửng sốt: "Vì sao? ”

Nào có bé gái nào muốn trở thành một hoàng hậu độc ác cơ chứ? 

Chuyện này không đúng!

“Làm Bạch Tuyết luôn bị người khác hại!” đôi mắt nho nhỏ tràn đầy ý chí quyết tâm: “ Con muốn làm hoàng hậu có gương thần, còn có thể dùng độc hại người khác” 

Giản Thành Hi ngơ ngác, nghe có vẻ rất cảm động, nhưng tại sao thần tượng và mục tiêu của đứa trẻ lại trở thành nhân vật phản diện?

Mục đích của câu chuyện này không phải là như thế này!

"Toái Toái, hoàng hậu có cái gì tốt đâu?" Giản Thành Hi cố gắng phân tích cho đứa nhỏ:"Ba nói cho con biết, nhìn sự tình không thể nhìn bề ngoài, hoàng hậu tuy rằng có tiền, có quyền, người cũng thông minh xinh đẹp, còn có thể ma pháp nữa!” 

Wow, phân tích ra cũng thấy đúng đúng!

Bản thân Giản Thành Hi sắp dao động, cũng may cậu coi như thanh tỉnh, lập tức hiểu được ý nghĩa giáo dục đứa nhỏ: "Nhưng các con phải biết rằng, hoàng  hậu làm chuyện xấu nên cuối cùng vẫn thất bại đúng không? Kết cục của câu chuyện bà ấy rất thảm, Bạch Tuyết đem chuyện của nàng nói cho quốc vương, lúc đó hoàng hậu liền không còn gì cả. Các con cũng không thể học theo nàng làm người xấu, phải học cách trở thành một người tốt bụng bằng không thì sẽ phải chịu khổ như hoàng hậu trong chuyện vậy đó!” 

Đúng vậy!

Lần này hẳn là hiểu được chỉ có làm người tốt mới là chính xác.

Chẳng ngờ Lệ Trầm im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng kết luận: “ Đó là bởi vì bà ấy không được thông minh” 

Giản Thành Hi: ???

Ngoài cửa sổ tia chớp ‘ầm ầm’ một tiếng, xé toạt bầu trời, tiếng sét  nặng nề kia giống như một con dã thú đang rống giận muốn xé nát cả bầu trời thành từng mảnh.

Lệ Toái Toái nằm bên cạnh anh, cái đầu nhỏ cúi xuống dường như suy nghĩ nghiêm túc một hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu lên: "Baba, con hiểu rồi. ”

Trái tim của người cha già như đống tro tàn lại được nhen nhóm một chút hi vọng, cười hỏi: "Toái Toái hiểu được điều gì? ”

“ Hoặc là làm cho tốt còn không thì đừng làm” khuôn mặt nhỏ nhắn cộng với giọng nói non nớt thanh thoát: “ Như Hoàng hậu vậy đó để công chúa Bạch Tuyết sống nên mới phải chịu khổ!”

Căn phòng lại chìm trong im lặng.

Đôi mắt của Toái Toái giống như sáng lên, còn mang theo ý tứ cầu khen ngợi: "Đúng không? ”

Giản Thành Hi: "..."

Cậu thực sự biết ơn.

Lệ Lăng Phong, anh sinh ra đứa nhỏ gì mà khó giáo dục như vậy, mau lăn ra khỏi mộ cho tôi, một mình tôi sợ quá! !

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play