Căn phòng này cũ nát một cách kỳ lạ, giường trong phòng của đứa nhỏ rất bé cũng rất chật chội, cậu ở trên giường ngay cả duỗi thẳng chân cũng không được. Giản Thành Hi nhìn thấy đứa bé đã ngủ say liền chậm rãi rút người rời đi, trong quá trình đứng dậy cậu không cẩn thận đụng phải vết thương trên cánh tay.
"X..."
Đau đớn mãnh liệt khiến người ta nhe răng trợn mắt, nhưng vì không đánh thức đứa nhỏ, Giản Thành Hi đành cắn chặt răng nuốt vào.
Chờ cảm giác đau đớn như thủy triều lui xuống, cậu xuống giường, kéo chăn mỏng đắp lên trên người đứa nhỏ, xác định như vậy sẽ không bị cảm lạnh cũng không có vấn đề gì, cậu nhìn khuôn mặt trắng nõn của đứa nhỏ đang ngủ say, khóe miệng mỉm cười.
"Ngủ ngon."
Giọng điệu của cậu rất nhẹ, như đối đãi với thứ trân quý nhất trên đời.
......
Cửa phòng sau khi bị người mở ra lại nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng yên tĩnh.
Ánh trăng sáng bóng ngoài cửa sổ chiếu vào, cả bầu trời vẫn bị vòng tinh lực bao phủ, tăng thêm rất nhiều cảm giác áp lực.
Lệ Toái Toái chậm rãi mở mắt ra, bé ngồi dậy, thân hình nho nhỏ mặc quần áo mỏng manh, dùng mu bàn tay gầy yếu trắng nõn chạm vào gò má nơi đã được Giản Thành Hi vuốt ve, ở đó dường như còn sót lại nhiệt độ của ba ba.
Lệ Toái Toái nhìn về phía chiếc giường nhỏ cách đó không xa, thấp giọng nói: "Anh, anh nói ba có thể là thật sự đã thay đổi hay không..."
"Toái Toái !" giọng của Lệ Trầm ở trong căn phòng nho nhỏ rất rõ ràng, giường của cậu bé ở bên cửa sổ, cậu bé ngồi dậy, nhìn về phía em gái mình, thấp giọng nói, "Em đừng quên, nếu không phải vì anh bị gãy chân, lúc này ba đã cầm ngọc đi. ”
Không ai có thể tin rằng những đứa nhỏ có thể trưởng thành như vậy.
Thân hình gầy gò nhỏ bé ấy dường như đã phải gánh vác quá nhiều thứ.
Bóng dáng Lệ Trầm trong đêm tối có vẻ có chút áp lực nồng đậm, sắc mặt lại bình tĩnh: "Hiện tại không có ngọc cho nên ông ấy mới ở lại, có điều một ngày nào đó, khi ba tìm được tình nhân mới thì vẫn sẽ đi thôi. ”
Lệ Toái Toái mím môi.
Cô bé ngồi trên giường đá trong im lặng, và trong khoảnh khắc đó, bé như nhớ lại rất nhiều điều.
Dần dần, đôi mắt đen láy của bé từ từ nổi lên một tầng nước.
Nhưng đứa nhỏ vẫn rất kiên cường, cúi đầu lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, tiếp theo, tâm tình nơi đáy mắt bé lại thay đổi, giống như là sương mù không tan được.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
"Nếu đã như vậy, làm cho mỗi tình nhân của ba đều biến mất là tốt rồi." Lệ Toái Toái lộ ra một nụ cười non nớt lại sáng lạn: "Như vậy ba sẽ không bao giờ đi, đúng không? ”
Lệ Trầm nhìn em gái, chậm rãi gật đầu: "Ừ. ”
Logic của trẻ con luôn luôn đơn giản.
Hai anh em liếc nhau như đã ngầm quyết định gì đó.
Bằng cách này, gia đình chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi…
Ba à.
*
Ngày hôm sau, dưới ánh mặt trời chói chang, Giản Thành Hi chọn trái cây mà hai ngày trước bọn họ vào núi hái.
Hệ thống nói: 【Trái cây ở đây ăn không sao, có thể bởi vì cách xa mặt đất nên vị cũng không đắng lắm】
Giản Thành Hi ngồi trên mặt đất cầm lấy từng trái cây lên xem, mấy ngày nay bọn họ cũng ăn không ít trái cây, lại phát hiện một chuyện thú vị. Những loại trái cây này có một số trái không có vị, nhưng có một số trái lại có chút hương thơm của trái cây, giá của hai loại trái cây này sẽ khác nhau sao, nếu ăn thì giá trị dinh dưỡng sẽ khác nhau sao?
Giản Thành Hi chìm vào trầm tư nói: "Rõ ràng đều là cùng một mảnh rừng cây ăn quả, nếu đất đai đều bị ô nhiễm, vì sao có trái cây có thể có vị ngọt? ”
Hệ thống nói:【Dù sao thì chất lượng của mỗi loại trái cây đều khác nhau】
Giản Thành Hi đứng lên nói: "Hôm nay tôi tự mình đem hai giỏ trái cây này đi bán đi, đến lúc đó sẽ biết thôi. ”
Nếu đã quyết định như vậy, trước hết phải sắp xếp tốt hai đứa nhỏ.
Lúc Giản Thành Hi lên lầu vẫn còn sớm, hai đứa nhỏ vẫn còn ngủ, khi cậu lên lầu, Lệ Toái Toái và Lệ Trầm vừa mới thức dậy, cậu đi tới giúp chúng mặc quần áo, nhân tiện, nói: “Hôm nay ba đi chợ bán trái cây, hai đứa ở nhà ngoan ngoãn chơi nha, đừng chạy lung tung đó!”
Lệ Toái Toái có chút dính người, nói: "Ba có thể dẫn chúng con đi cùng không? ”
Giản Thành Hi trả lời: "Các con còn nhỏ, ở chợ nhiều người như vậy không an toàn, chân ca ca còn bị thương vẫn chưa khỏi, không thể đi lại nhiều. ”
Lệ Toái Toái gật đầu đồng ý.
Giản Thành Hi lại quay đầu nhìn về phía Lệ Trầm.
Cậu bé ngồi bên cửa sổ đã tự mình mặc quần áo, đôi chân đặt trên giường quả nhiên khôi phục cũng không tốt như bác sĩ nói, mấy ngày nay đi đường cơ bản phải dựa vào người nâng đỡ, bằng không sẽ dễ dàng té ngã. Nhưng. đứa trẻ này tính tình rất mạnh mẽ, không bao giờ thích tỏ ra yếu đuối, cũng không thích được người khác giúp đỡ, tuy bình thường không nói nhưng lại càng ngày trầm mặc ít nói.
Giản Thành Hi nhìn thấy mà đau lòng.
Nếu không phải nguyên chủ đem tiền trong nhà đều tiêu sạch, nói không chừng lúc này liền có thể lo cho con trai có điều kiện trị liệu tốt hơn, cũng sẽ không như thế này.
Giản Thành Hi trong lòng nghĩ, nếu lần này bán hết hoa quả, sau đó lên núi tìm gỗ làm xe lăn hoặc nạng cho con trai, đó cũng là ý kiến hay.
"Toái Toái và Tiểu Trầm ở nhà ngoan ngoãn nha." Giản Thành Hi mỉm cười: "Lúc về ba mang đồ ăn ngon cho các con. ”
Lệ Toái Toái lại nắm chặt góc áo cậu nói: "Không cần ăn ngon. ”
Giản Thành Hi nghi hoặc xoay người lại.
Cậu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt gầy gò của con gái mình, thân hình nhỏ nhắn có chút yếu ớt, cúi đầu dựa vào người cậu nói: "Ba, ba về sớm nhé."
Có vẻ như cho đến bây giờ đứa trẻ vẫn không cảm thấy an toàn.
Giản Thành Hi trong lòng lại đau lòng thêm vài phần, cậu cầm tay đứa nhỏ, vui vẻ nói: "Yên tâm đi, nếu con thật sự nhớ ba, thì chơi một trò chơi, chính là trò đếm thỏ, con ở trong lòng thầm đếm thỏ, chờ sau khi mặt trời lặn, ma pháp thỏ sẽ có hiệu lực, ba sẽ xuất hiện! ”
Lệ Toái Toái trầm mặc: "..."
Ba, ba có thể trưởng thành hơn một chút được không?
*
Buổi chiều Giản Thành Hi bán trái cây ở chợ.
Không ngoài dự đoán của cậu, trái cây ngọt ngào thật sự bán được giá tốt hơn, thậm chí còn có không ít người nói nếu như lại có trái cây như vậy bọn họ còn có thể bỏ ra giá cao để mua. Trong chợ cũng có một số người bán trái cây, nhưng Giản Thành Hi bán hết tương đối nhanh, không chỉ bởi vì chất lượng trái cây của cậu đều được lựa chọn kỹ, mà còn bởi vì cậu có một gương mặt quá thanh tú và nổi bật.
Người của tộc tinh linh đều có vẻ ngoài nổi bật.
Tinh linh sống ở thành ngầm vốn rất ít, nhất là loại xinh đẹp như Giản Thành Hi, đương nhiên càng được yêu thích hơn.
Số tiền kiếm được hôm nay cũng không ít, khiến không ít người bán trái cây âm thầm ghen tị.
Giản Thành Hi nhìn người ven đường qua lại rất nhiều, liền hỏi người bên cạnh: "Sao hôm nay đường phố đông đúc thế? ”
Chủ quầy hàng bên cạnh trả lời: "Tối nay có chợ đêm và thả đèn lồng, rất náo nhiệt. ”
Giản Thành Hi: "Hóa ra là như vậy. ”
Cậu nghĩ nếu lâu lâu mới có ngày náo nhiệt như vậy, dứt khoát mang hai đứa nhỏ của mình tới đây chơi một chút, vừa hay hôm nay bán trái cây cũng kiếm được chút tiền, nếu như có thể mua chút đồ ăn ngon cho hai đứa cũng không tệ.
Giản Thành Hi thu dọn đồ đạc nói: "Vậy tôi về nhà đón con, buổi tối mang chúng đến chơi. ”
Người phụ nữ bên cạnh nói: "Thật đúng lúc, nhà chúng tôi cũng có trẻ con, ngày thường cũng không thấy hai đứa nhỏ trong nhà cậu, lần này cùng nhau mang đến, cho tụi nhỏ chơi với những đứa trẻ khác, không thể để chúng ở nhà mãi được”
Giản Thành Hi nghĩ cũng đúng.
Hình như cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hai đứa nhỏ nhà mình cùng mấy đứa trẻ khác chơi đùa, đều là con nít, làm sao có thể không cùng bạn bè cùng trang lứa chơi đùa chứ!.
Giản Thành Hi cũng nghĩ như vậy.
Giản Thành Hi liền gật đầu, mỉm cười nói: "Được, cám ơn. ”
Về đến nhà, Giản Thành Hi đặt giỏ xuống, lôi kéo hai đứa nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ xong liền đi ra ngoài. Chính cậu cũng có chút hưng phấn, đây cũng là hoạt động chợ đêm đầu tiên sau khi cậu đến thế giới này.
Giản Thành Hi giúp Lệ Toái Toái thắt hai bím tóc nhỏ.
Lệ Toái Toái lắc lắc đầu, bé con có chút ngại ngùng nhìn ba mình: "Đẹp không ba? ”
Giản Thành Hi cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Toái Toái nhà chúng ta là đẹp nhất. ”
Có bé gái nào không thích có người khen mình đẹp chứ, sau khi nghe nói như vậy cả người như muốn bay lên, vui vẻ xoay vòng một vòng.
Chỉ có Lệ Trầm vẫn im lặng ngồi cách đó không xa.
Giản Thành Hi đương nhiên hy vọng cả hai đứa nhỏ đều có thể vui vẻ, trong lòng cậu yên lặng lên kế hoạch tiết kiệm tiền đưa Lệ Trầm đi khám bệnh, lúc này liền đi qua ôm hai đứa nhỏ nói: "Đi, ba dẫn các con đi chợ chơi! ”
......
Cả nhà lớn nhỏ đi tới cửa chợ, quả nhiên có không ít người, phiên chợ hôm nay thực sự rất náo nhiệt.
Giản Thành Hi giờ mới phát hiện nơi mình ở cũng có không ít người, trên đường phố cũng xuất hiện rất nhiều đồ chơi mới mẻ, chim rồng lửa bay trên trời, gà sáu chân đi bộ trên mặt đất…
Cách đó không xa có cửa hàng bán dịch dinh dưỡng vị ngọt.
Một người phụ nữ nói: "Đây là những thứ trẻ con rất thích, con của tôi từ sớm dã đòi tôi mua về dịch dinh dưỡng có vị ngọt.”
Giản Thành Hi mới biết còn có thứ này, mà hai đứa nhỏ nhà mình khẳng định chưa từng nếm qua. lúc còn nhỏ cậu từng ăn nhờ ở đậu nên hiểu rõ nhất loại cảm giác này, cho nên cậu không hy vọng con của mình cũng như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Chị, dẫn em đi mua với." Giản Thành Hi chủ động nói "Em cũng muốn mua hai bình. ”
Người phụ nữ gật đầu, có chút bất ngờ nhưng không từ chối: "Được! ”
Xung quanh còn có không ít đứa nhỏ trong làng..
Giản Thành Hi do dự một chút vẫn nói: "Hai con ở đây chơi với những bạn nhỏ khác, ba đi mua đồ một chút rồi trở về liền. ”
Hai đứa trẻ mặc dù có chút không muốn tách ra khỏi ba, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Giản Thành Hi cùng mấy người trong thôn đi cửa hàng mua dịch dinh dưỡng vị đường.
Cửa hàng này rất lớn, bên trong có đủ loại dịch dinh dưỡng, thì ra loại bình màu xanh không có hương vị gì là loại thứ phẩm rẻ nhất. Những loại khác có mùi vị mới là dịch dinh dưỡng cao cấp, ngày thường đều là quý tộc Thiên Không Thành mới có thể uống được, thành ngầm chỉ có ngày họp chợ mới có người đến mua.
Giản Thành Hi do dự một lát, cuối cùng cũng chỉ chọn hai bình.
Trong nhà không có nhiều tiền, cậu phải tiết kiệm một chút, khi thanh toán, cậu hỏi ông chủ: "Hai bình bao nhiêu tiền?”
Ông chủ trả lời: "Hai bình 62 tinh tệ.”
Giản Thành Hi mím môi, cảm thấy đau như bị cắt thịt, nhưng vì hai đứa nhỏ cậu vẫn nhịn được, lông mi cậu khẽ run rẩy, cuối cùng đành nhịn đau mỉm cười nói: "Được, gói lại cho tôi. ”
Tinh linh hình như sinh ra đã có một loại khí chất yếu ớt cần người bảo hộ.
Người ở thành ngầm quanh năm giao tiếp với người bán hàng nhỏ, không dễ gì nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy, ngay cả ông chủ cửa hàng cũng có chút choáng váng, nhịn không được nói: “Cậu trả 60 tinh tệ là được rồi.”
Đôi mắt của Giản Thành Hi sáng lên ,cười nói: "Thật sao? Cảm ơn ông chủ!"
Ông chủ ngượng ngùng cười cười, hắn nhìn thấy dung mạo xuất sắc của Giản Thành Hi bất giác cũng động chút tâm tư, thăm dò mở miệng nói: "Không biết cậu tên gì, có đối tượng chưa? ”
Giản Thành Hi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn ông chủ một cái.
Ông chủ đã hơn bốn mươi tuổi, đã là bộ dáng bụng to, giờ phút này đôi mắt kia cũng không che dấu được ý đồ dơ bẩn.
Giản Thành Hi trả lời: “ Cảm ơn ý tốt của ông chủ, nhưng tôi đã có một người chồng và hai đứa nhỏ rồi. ”
Quả nhiên, ông chủ cứng đờ: "Cậu đã có chồng? ”
Giản Thành Hi gật gật đầu: "Đúng vậy. ”
"Vậy sao chồng cậu không đi mua sắm với cậu?" Ông chủ cũng không phải là một kẻ ngốc: "Chẳng lẽ không ở bên cạnh cậu sao. ”
Dù sao có người vợ xinh đẹp như vậy, lại là một tinh linh tộc, nam nhân lại mặc kệ không đi theo bên người, cái này cũng quá khả nghi không phải sao, ông chủ đương nhiên không dễ lừa gạt như vậy.
Ông chủ tiếp tục: "Làm sao cậu lại ăn mặc như thế này, bình thường chồng của cậu cũng không mua đồ cho cậu sao? Tôi thấy tốt hơn hết là cậu nên chia tay với chồng càng sớm càng tốt để có thể tìm một gia đình mới? ”
Giản Thành Hi trả lời: “ Bởi vì anh ấy đang ở trong quân đội”.
Ông chủ sửng sốt, hắn còn muốn nói thêm gì đó
Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì
Giản Thành Hi nói thẳng: “ Nhưng tôi tin rằng anh ấy sẽ sớm trở lại thôi." Mấy năm anh ấy nhập ngũ ở trong quân đội đã có chức vị cao rồi, chờ anh ấy trở về sẽ đón tôi và con đến Thiên Không Thành. Anh ấy là người cái gì cũng tốt, chính là tính tình kém một chút. Tuy rằng tôi cũng rất muốn làm bạn với ông chủ, nhưng chồng tôi là người như vậy, có thể do ở trong quân đội lâu rồi, nếu trong nhà có người ngoài thì anh ấy rất có thể sẽ động thủ. Ông cũng biết mà, người trong quân đều là quanh năm giết địch, xuống tay không nhẹ..."
Vừa nói Giản Thành Hi đưa mắt nhìn ông chủ một cái, tiếp tục bịa chuyện, mỉm cười nói: "Không biết ông chủ có thể chịu đựng được mấy đòn? ”