Tiếng chuông tan học cũng đã đến Uyển Chi và Trịnh Hào bắt đầu thực hiện kế hoạch đã đề trước đó, cả hai bắt xe đến nhà của Hoắc Trương, đứng trước cửa nhà, Trịnh Hào đã bấm chuông rất nhiều lần nhưng hình như không có ai ở nhà.

Cả hai đứng đợi trong vô vọng, hơn một tiếng vẫn không thấy có dấu hiệu gì.

“ Hay là chúng ta viết thư gửi vào nhà cho đại ca đi.”

“ Vậy cũng được.”

Uyển Chi thất vọng, cô và Trịnh Hào bắt đầu nghí ngoáy viết, nội dung thư đại loại hỏi lý do mấy hôm nay Hoắc Trương không đi học, đồng thời cũng mong anh sẽ sớm đi học, mọi người đang đợi anh.

Cả hai để thư trước cửa nhà anh sau đó ai về nhà nấy, Uyển Chi chưa về ngay cô đi bộ dạo xung quanh khu nhà Hoắc Trương.

“ Uyển Chi.”

Uyển Chi nghe thấy có người gọi tên mình liền vội vàng quay lại nhưng trước mặt cô không phải Hoắc Trương mà là Thiên Vĩ, anh ta đã đi theo cô và Trịnh Hào từ lúc ở trường rồi.

“ Có việc gì không.”

Nhìn Thiên Vĩ đột nhiên cô nhớ lại chuyện của Tử Dực, cô nghĩ bản thân nên đối diện với sự thật, không nên mãi trốn tránh.

“ Anh … anh muốn xin lỗi em, tuy là có hơi chậm trễ nhưng anh vẫn muốn xin lỗi em”

Thiên Vĩ đột nhiên xin lỗi cô, thật ra mấy năm qua, anh ta đã xin lỗi cô rất nhiều lần, chỉ là cô không đồng ý, cô không muốn tha thứ cho kẻ đã trêu đùa với tình cảm của cô.

Uyển Chi nhìn Thiên Vĩ, hắn bây giờ với hắn trước đây đúng là đã có nhiều sự khác biệt, không còn ngông cuồng, không còn cao ngạo nữa.

“ Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Uyển Chi không phản hồi về câu nói của Thiên Vĩ ngay, cô muốn hỏi anh một chuyện quan trọng khác.

“ được em hỏi đi.”

“ Tại sao anh lại đánh Tử Dực.”

“ Anh… anh… Anh chỉ là muốn cảnh cáo hắn vì đã gây liên lụy đến em.”

Thiên Vĩ bối rối, anh không muốn cô hiểu lầm rằng anh là kẻ bạo lực. Nhìn anh bây giờ ai mà nghĩ đây chính là người năm xưa lừa dối tình cảm cô chứ.

“ Được, tôi hiểu rồi cảm ơn anh nhưng lần sau đừng như vậy nữa.”

Uyển Chi mỉm cười sau đó xoay lưng rời đi. Thiên Vĩ đứng chôn chân tại đó vẫn chưa hiểu, rốt cuộc là cô đã tha thứ cho mình chưa.

Anh đuổi theo nhưng chỉ đi phía sau cô, cố giữ khoảng cách để không làm cô khó chịu.

“ Đừng đi sau như thế, đi nhanh lên.”

Uyển Chi dừng lại quay sang nhìn Thiên Vĩ, đây cũng xem như là câu trả lời của cô, cả hai cùng nhau đi về, Thiên Vĩ rất vui, cứ chốc chốc anh lại lén nhìn cô.

Uyển Chi thì không quan tâm lắm, cô đang có tâm sự lớn hơn trong lòng, không biết tung tích Hoắc Trương hiện tại đang ở đâu?

Hai tuần sau nữa.

Hoắc Trương vẫn mất tích, Uyển Chi đã thử hỏi thầy giáo nhưng chỉ nhận được câu nói rằng gia đình Hoắc Trương đã xin phép, lý do thì thầy không thể tiết lộ.

Uyển Chi nằm trên giường nhìn điện thoại, tin nhắn gần nhất của cô và anh chính là đêm hôm ấy, tư cách tham gia trận đấu bóng của Hoắc Trương đã bị hủy, vị trí của Hoắc Trương trong đội đã được thay thế bằng một người khác. Từ ngày Hoắc Trương mất tích đến nay, đội bóng dần bắt đầu đi xuống, mọi người không còn đồng lòng tập luyện.

Kế hoạch học nhóm vẫn tiếp tục nhưng không khí mỗi buổi học không được tốt cho lắm.

Đột nhiên điện thoại Uyển Chi rung lên, là Hoắc Trương, không ngờ sau ba tuần mất tích, cuối cùng anh cũng đã nhắn tin với cô, nội dung tin nhắn là Hoắc Trương hẹn gặp cô tại công viên gần nhà cô, anh muốn giải thích tất cả mọi chuyện cho cô.

Trong lòng Uyển Chi như hoa nở rộ giữa mùa đông lạnh lẽo, không cần biết anh muốn gặp cô để nói gì, chỉ cần có chút tin tức của anh cũng làm cô đỡ phần lo lắng.

Uyển Chi sửa soạn để đến công viên, cô ngồi tại một chiếc ghế đá ngay trung tâm công viên, rất dễ để nhìn thấy, trời hôm nay rất lạnh, Uyển Chi đã mặc một lớp áo ấm, choàng khăn nhưng vẫn không xua tan nổi cái lạnh.

Cô cầm chắc điện thoại trong tay, nhìn dòng người nô nức đi lại, cố tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng vẫn chưa thấy.

Hoắc Trương bên này đang trên đường đi đến nơi, mấy tuần qua anh tìm cách tiếp cận Vĩ Nhiên, hiện tại chỉ còn thiếu bước cuối cùng là nói ra sự thật, Vĩ Nhiên cũng khá thân thiện từ lúc gặp anh đến nay cả hai đã nói chuyện với nhau rất nhiều, cô cũng coi anh như một người anh trai của mình. Bản thân cô cũng biết mình không phải là con của ba mẹ, chính cô là người cầm mẫu thử đến bệnh viện để xét nghiệm.

Hoắc Trương muốn hôm nay nói ra tất cả những hiểu lầm vừa qua với Uyển Chi, cũng như tạm biệt cô, sau hôm nay anh sẽ tìm cách nói ra sự thật với Vĩ Nhiên và cùng cô trở lại Mỹ.

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, Hoắc Trương thấy Vĩ Nhiên gọi liền nghe máy.

“ Xin lỗi anh có phải là người nhà của cô gái này không? Cô ấy bị tai nạn giao thông, chúng tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Hoắc Trương như đứng hình trước câu nói ấy, anh nhanh chóng quay đầu xe địa điểm anh đến không còn là công viên nữa, đó chính là bệnh viện thành phố.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play