Một tuần sau Uyển Chi được xuất viện, tạm thời cô chưa thể vận động nhiều, cả ngày chỉ ngồi trên xe lăn, mọi hoạt động đều do Hoắc Trương làm.

Tin tức hot nhất khắp tuần qua vẫn là chuyện nữ minh tinh Hạ Tịnh bị bắt cùng kim chủ của mình, mọi quá khứ đen tối của cô ta đều bị phanh phui, một tuần liên tục cô ta đều được xuất hiện trên trang nhất của các nhà đài.

Thiên Vĩ cuối cùng cũng tỉnh, thời gian đó Mẫn Tuệ liên tục túc trực bên giường bệnh của anh, hôm nay cũng không ngoại lệ, người làm mang cháo đến cho Thiên Vĩ, ngày ba bữa họ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho thiếu gia và Mẫn Tuệ.

“ Ngày mai tôi sẽ rời đi.”

Mẫn Tuệ nhàn nhạt nói, có lẽ thời gian ở đây của cô đã hết, Thiên Vĩ đã tỉnh, cô không cần phải trách cứ phải thân nữa.

“ Sớm vậy sao? Hay là cô về công ty tiếp tục làm việc đi, đến nơi khác tôi không yên tâm.”

Thiên Vĩ đặt tô cháo xuống, anh chỉ vừa tỉnh lại được ba ngày mà cô đã muốn rời đi, chẳng lẽ cô chán ghét anh đến mức đấy.

Không được, anh đã để mất cô một lần không thể để chuyện đó tái diễn được nữa, Thiên Vĩ quyết tâm giữ Mẫn Tuệ lại.

“ Không được, hôm nay tôi đến đây để tạm biệt anh, tôi không muốn chuyện cũ lặp lại.”

Mẫn Tuệ đứng dậy, cô không thể ở lại đây, với những gì cô đã làm anh chắc chắn sẽ rất hận cô.

Mẫn Tuệ xoay người rời đi lần này cô muốn quan minh chính đại rời đi, cô muốn anh phải ghét cô không bao giờ tìm gặp lại cô.

“ Chuyện đứa bé là tôi lừa gạt anh, giữa chúng ta không có đứa con nào cả, xin lỗi.”

Sau khi nói xong Mẫn Tuệ mở cửa rời đi, đôi chân cố gắng đi nhanh hết mức, vừa xuống đến cổng bệnh viện thì một lực tay đã giữ cô lại, người ấy không ai khác chính là Thiên Vĩ.

Việc mất đứa con là một nỗi đau lớn với anh giờ đây chính miệng cô nói đứa bé ấy chưa từng tồn tại, đúng là anh có hơi bất ngờ nhưng nghĩ theo mặt tích cực rõ ràng không có đứa bé nào giữa họ phải mất đi, cũng nhờ chuyện này mà anh và cô mới có cơ hội nhiều hơn để tiếp xúc với nhau.

Mẫn Tuệ nhìn thấy anh vội vã chạy đi giữ mình lại không màn đến sức khỏe thì vô cùng lo lắng.

“ Anh điên rồi sao? Có biết mình đang bị bệnh không?”

Thiên Vĩ ôm cô vào lòng, giữ chặt cô như một bảo bối, anh biết ngay từ khoảnh khắc này mối quan hệ giữa họ đã tiến triển qua một tên gọi khác.

Vài tháng sau.

Hôm nay là hôn lễ của cô và Hoắc Trương, buổi tiệc diễn ra tại một bãi biển, tiếng nhạc du dương, khách mời ngồi hai bên, Uyển Chi được ông Tạ dắt lên sân lễ đường.

Nhìn Hoắc Trương đang đứng cách mình không xa, khóe mắt Uyển Chi bất giác rơi lệ, đây là giọt nước mắt hạnh phúc, những ký ức của cả hai chầm chậm trôi qua, không ngờ chàng thiếu niên năm nào giờ đây đã là chồng của cô.

Hoắc Trương nhận lấy tay của Uyển Chi từ ông Tạ, ông dặn dò anh rất kỹ, mong anh sẽ mang lại hạnh phúc cho con gái mình, Hoắc Trương gật đầu đồng ý, nắm lấy tay cô đi tiếp đoạn đường tiếp theo.

Buổi lễ kết thúc trong tiếng hò reo của bạn bè gia đình hai bên, Hoắc Trương và Uyển Chi tối nay sẽ tận hưởng đêm động phòng tại một khách sạn ven biển.

Tiểu Đồng tự giác đến phòng ông bà nội, bé con rất muốn có em, mọi người đều nói nếu muốn có em sớm thì Tiểu Đồng phải ngoan để ba mẹ có không gian riêng.

Uyển Chi sau khi tắm xong liền nằm trong lồng ngực của Hoắc Trương, cô cất giọng nghiêm túc:

“ Anh còn gì dấu em không?”

Trên tinh thần tự nguyện, Uyển Chi muốn Hoắc Trương tự khai ra trước khi cô lên tiếng.

Hoắc Trương khó hiểu nhìn cô gái trong lòng, anh không còn gì giấu cô cả, đột nhiên có dự cảm chẳng lành, không phải chứ đừng nói anh đã làm gì cô giận nha.

“ Bệnh tim làm con người ta dễ quên vậy sao?”

Uyển Chi nhéo vào ngực của Hoắc Trương, lúc này đây anh mới nhận ra bản thân đã mắc một sai lầm, anh vậy mà quên mất bản thân lừa gạt cô về bệnh tình.

“ Bà xã, em biết rồi sao?”

Hoắc Trương nhỏ giọng nói, do dạo này nhiều việc quá, anh quên bén mất việc này, nghe giọng nói của Uyển Chi như vậy nhất định là cô đã biết gì đó rồi.

“ Đúng, anh có gì giải thích không?”

Chuyện này là Vĩ Nhiên đã đến tạ lỗi với cô, cô ấy thành thật kể lại mọi chuyện, mong cô có thể tha thứ cho anh trai.

“ Anh xin lỗi, là lỗi của anh, anh vì muốn có được sự quan tâm của em mà đã dùng mưu hèn kế bẩn.”

Hoắc Trương nũng nịu, không ngờ ông chủ The Night lại còn có bộ mặt này, Hoắc Trương quan sát gương mặt vợ, chỉ cần cô có chút biến chuyển nào trên gương mặt đều làm anh sợ hãi.

“ Lần sau mà còn như vậy thì đừng trách em.”

Uyển Chi hôn lên đôi môi Hoắc Trương, tuy có chút bất ngờ nhưng Hoắc Trương cũng rất nhanh đáp lại nụ hôn đó.

Đêm đó khỏi phải nói cũng biết trong căn phòng tân hôn đó đã xảy ra những gì, ông chủ The Night cùng tiểu thư nhà họ Tạ quấn lấy nhau trên giường hết lần này đến lần khác, chẳng biết đã diễn ra bao nhiêu hiệp.

Vài năm sau, Uyển Chi thành công hạ sinh nhóc tì thứ hai, lần này vẫn là một bé gái khỏi nói cũng biết Hoắc Trương thích thú đến mức nào, anh cảm thấy có con gái rất tốt, nhất định sẽ xinh đẹp như cô.

Mẫn Tuệ và Thiên Vĩ cũng đã kết hôn, Mẫn Tuệ đang mang thai một bé trai, trong thời gian thai kỳ Mẫn Tuệ dường như không phải làm gì, mọi thứ đều được Thiên Vĩ chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc chăm sóc hai mẹ con.

Vĩ Nhiên cũng đã có người yêu, nghe nói là thiếu gia của một gia đình hào môn, cũng chính là khách quen của The Night, không ngờ cô bé vô tư ấy lại có thể thuần phục được chàng trai thiếu gia hư hỏng trứ danh.

___________________________________________________________________________________________

Truyện đến đây là kết thúc, chúc mọi người có một năm mới vui vẻ an khang thịnh vượng, gặp nhiều may mắn, mọi sự nổ lực đều được đền đáp. Ngoài ra hôm nay mình có cho ra mắt thêm bộ truyện “ CÓ CHẠY ĐẰNG TRỜI” mong nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người, chân thành cảm ơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play